Chương 47
hoanggiangst
06/09/2014
Ngày tôi trở lại Cao Lãnh không phải là một ngày nắng đẹp, gió lộng hay với những con đường xao xác với lá thu rơi. Đó là một ngày mưa bão cuối tháng 9, một không gian nhạt nhòa giữa dòng đời tẻ nhạt như một kiếp hoa rơi...
Lúc tôi đang viết lên những dòng tâm sự này là lúc tôi cô đơn nhất, đau khổ nhất của cuộc đời trước bao nhiêu vùi dập của số phận như kiếp bèo trôi. Có lẽ cái hạnh phúc nhất là tình yêu và cái đau khổ nhất đó cũng chính là tình yêu. Tất cả đều theo một quy luật của nó sau những ngày hạnh phúc sẽ là đau khổ và trái tim ta lại thêm một vết sẹo, thời gian có thể giúp bạn xóa đi những dấu vết đó tuy nhiên có những thứ sẽ đi theo bạn đến suốt cuộc đời.
“Tôi đã yêu anh vào một mùa hè rực nắng và kết thúc vào một mùa thu buồn héo hắt và chết dần trong nỗi nhớ thầm lặng, nếu thời gian quay lại và được lựa chọn thêm một lần nữa có lẽ tôi vẫn yêu anh… tôi không thể giải thích được vì sao mình lại yêu anh nhiều như thế. Có lẽ câu trả lời đơn giản đó là duyên nợ. Dù biết người đi sẽ không quay về, sao tôi còn nhớ ai đợi chờ ai. Ngày nào còn mang hơi thở chắc tôi vẫn còn nhớ người…”.
Dòng chữ đặc biệt trên viết cho một người nào đó !
Những ngày tháng cô đơn buồn tẻ cứ trôi qua đời tôi, có khá nhiều thứ đã thay đổi nhà trọ có nhiều sinh viên năm nhất hơn và chỉ còn lại vài người quen tôi đã đăng kí học nốt những môn còn lại và lịch học cũng không quá dày đặt. Mưa và mưa đó là những gì cứ lặp lại từ ngày này qua ngày kia vì ở đây đang là mùa nước lũ mà. Đã hơn một tuần trôi qua và ngày tết trung thu cũng dần đến ai cũng vui vẻ bên người yêu thật hạnh phúc, tui cứ rút mình ở trong phòng suốt và không bước ra ngoài đường vào buổi tối như ngày xưa. Một phần vì chán nản một phần vì cũng chẳng có ai quen để mà đi với mình. Vào một tối chủ nhật tôi đi ra ngoài cắt tóc cũng hơi xa nhà trọ vì nó nằm gần khúc quân đội và trời lại đổ mưa rất to, sau khi cắt xong tui lại lao mình vào trong mưa và đi về.
Mặc cho trời có lạnh hay mưa có to hơn tui cũng chả sợ…lúc về ngang qua quán nhậu gần trường mình tui đã ướt nhẹp rồi thì nghe một giọng kêu quen thuộc bên tai không phải quá lâu để nhận ra đó là ai.
- Trời mưa sao không ở nhà mà đi đâu vậy ?
- Tui đi cắt tóc mà, chứ có làm gì đâu.
- Lúc nảy có qua nhà trọ mà thấy khóa cửa nên tao chạy ra đây ngồi, tính lát nữa trở lại.
- Um, tui có dọn nhà trọ đâu vẫn ở chổ cũ mà.
- Đợi tao chút !
Thằng Minh nó quay vào tính tiền rồi lấy xe chở tui về nhà trọ giữa cơn mưa nặng hạt, tôi cảm thấy mệt mỏi và gục ngã tựa đầu vào lưng nó mà không biết nói gì sao nước mắt cứ rơi…một lời xin lỗi tôi không thể nói ra thành lời.
Về đến phòng tui tìm mấy bộ quần áo nó còn để lại chưa mang về rồi đưa cho nó thay trong khi đó tui đi tắm và gội đầu.
Có lẽ tôi đã thay đổi trở nên ít nói hơn và lúc nào cũng mệt mỏi cùng với những đêm dài mất ngủ sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra.
Tôi ngồi xuống giường bật quạt cho tóc khô thì thằng Minh nằm bên cạnh hỏi tui:
- Xuống đây lâu chưa sao không nhắn tin cho tui hay hôm qua tao có gặp thằng Phong nó nói mấy người xuống dưới này học rồi nên tui xuống chơi với sẳn đưa mấy cái hồ sơ luôn nè.
Nói rồi nó mở cốp xe đưa tui mấy cái thẻ Đoàn với sổ Đoàn rồi mấy giấy chứng chỉ linh tinh khác.
- Èo, từ trên nhà xuống đây để đưa cho tui mấy cái này thôi đó hả ? Sao lúc trước kêu tui lên Hồng Ngự lấy mà ?
- Lúc trước khác giờ khác hay muốn tao đem về rồi tự lên lấy cũng được nếu mày rãnh.
- Nói vậy thôi chứ có kêu mấy người đem về đâu trời…
- Dạo này sao rồi, nghe nói lớp mình tụi nó không đứa này xin được việc hết hả ?
- Um, lúc này ở nhà chán quá !
- Lúc trước tui kêu thi rồi học lên nữa không chịu rồi giờ than chán…
- Ai biết đâu năm sau học cũng được mà.
- Chán đời quá đi…haiz !
- Làm gì mà chán ?
- Thì chán nhiều thứ vậy thôi mà.
- Có gì thì kể tao nghe.
- Cũng không có gì mà... Dạo này có quen con nhỏ nào nữa không ? – tui hỏi.
- Có ai đâu, ở nhà ăn hại không à.
- Xạo, đẹp trai nhất xóm mà không có con nhỏ nào hốt tao mới sợ đó.
- Ai biểu hồi đó học nghành cùi bắp giờ về thất nghiệp hết cả đám ! Mà chưa xin được giấy tạm hoãn NVQS nữa kì này chắc bị bắt đi luôn quá.
- Mày đi sao chịu nỗi, đập ruồi còn không chết nữa.
- Ai biết được...ở đó trai nhóc biết đâu sau 18 tháng về tui ẵm theo 1 baby dễ thương mà không biết là con của thằng nào mới ghê haha...
- Có chuyện đó là giỏi...
Bữa đó hơi mệt nên tui giăng mùng ngủ sớm với lại cũng hơi mệt mỏi vì dạo này sức khỏe không tốt như trước, chắc do yêu nhiều quá nên thế...hihi.
- Có đói bụng không ku ? – tui hỏi.
- Chưa đói !
Rồi tui với nó chui vào mùng nằm nói chuyện này kia một chút rồi mới ngủ, mà nó cũng ít nói hỏi gì mới trả lời.
Người tui nóng mà nó cũng nóng nữa giống như hai lò lữa gặp nhau nên mở quạt suốt mới ngủ nổi. Tui cũng không có quay qua ôm nó mà quay mặt vào tường tự kỉ với mấy con muỗi. Tui biết nó ngủ là phải ôm mới ngủ được nên thế nào lát nữa nó cũng chủ động quay qua ôm thôi à.
Tới gần khuya tui thức dậy thấy khát nước nên chui ra ngoài đi uống nước thì thấy nó không có ôm tui mà ôm cái gối…hix.
Ngoài trời mưa đêm rả rít cái không khí lạnh tràn vào phòng qua mấy cái lam trên tường. Tui kéo cái mền lên đắp ngang qua bụng hai đứa rồi ngủ tiếp, mà nằm hoài cũng khó ngủ trở lại. Thằng Minh nó ở trần khi nào tui cũng không để ý nữa, chắc lúc tui ngủ trước nên nó cởi ra không thấy đó mà.
Tui lấy tay rờ nhẹ lên vai nó rồi di chuyển bàn tay xuống lưng nó, chỉ vậy thui à chứ không có ý gì đen tối đâu nha. Nằm chút xíu tui cũng ngủ quên luôn tới sáng. Tui với nó hình như không được yên bình cho lắm lần nào gặp mặt cũng xãy ra chuyện không cãi lộn cũng chia tay. Lần này lỗi tại tui trước, nó phát hiện thấy tin nhắn của tui chưa xóa đó mà nhưng nó cũng không nói gì. Tới chiều tối rồi nó rủ mấy đứa bạn trên Cao Lãnh của nó đi nhậu rồi tới gần khuya mới về và không nói gì mà lấy hết quần áo của nó rồi chạy xe về trong đêm mà không nói gì nên tui cũng biết là tâm trạng của nó đang không vui. Không biết là nó có ghé nhà trọ đứa bạn nào ngủ không hay chạy xe về Hồng Ngự luôn nữa mà nó cũng làm tui lo lắng sợ có chuyện gì nữa mà gọi thì không nghe máy. Rồi mấy hôm sau thằng Hoàng gọi tui nói ra ngoài quán nhậu chơi có mấy đứa trong lớp đi nữa, tui mới hỏi nó có thằng Minh ở đó không thì nó nói có.
Mà lúc đó tui cũng bận thiệt đang cài win cho đứa bạn mà chưa có tắm rửa gì nữa nên cứ ừ ừ chút ra nhưng tui không có đi luôn vì sợ gặp mặt thằng Minh không biết phải nói gì nữa.
Lúc tôi đang viết lên những dòng tâm sự này là lúc tôi cô đơn nhất, đau khổ nhất của cuộc đời trước bao nhiêu vùi dập của số phận như kiếp bèo trôi. Có lẽ cái hạnh phúc nhất là tình yêu và cái đau khổ nhất đó cũng chính là tình yêu. Tất cả đều theo một quy luật của nó sau những ngày hạnh phúc sẽ là đau khổ và trái tim ta lại thêm một vết sẹo, thời gian có thể giúp bạn xóa đi những dấu vết đó tuy nhiên có những thứ sẽ đi theo bạn đến suốt cuộc đời.
“Tôi đã yêu anh vào một mùa hè rực nắng và kết thúc vào một mùa thu buồn héo hắt và chết dần trong nỗi nhớ thầm lặng, nếu thời gian quay lại và được lựa chọn thêm một lần nữa có lẽ tôi vẫn yêu anh… tôi không thể giải thích được vì sao mình lại yêu anh nhiều như thế. Có lẽ câu trả lời đơn giản đó là duyên nợ. Dù biết người đi sẽ không quay về, sao tôi còn nhớ ai đợi chờ ai. Ngày nào còn mang hơi thở chắc tôi vẫn còn nhớ người…”.
Dòng chữ đặc biệt trên viết cho một người nào đó !
Những ngày tháng cô đơn buồn tẻ cứ trôi qua đời tôi, có khá nhiều thứ đã thay đổi nhà trọ có nhiều sinh viên năm nhất hơn và chỉ còn lại vài người quen tôi đã đăng kí học nốt những môn còn lại và lịch học cũng không quá dày đặt. Mưa và mưa đó là những gì cứ lặp lại từ ngày này qua ngày kia vì ở đây đang là mùa nước lũ mà. Đã hơn một tuần trôi qua và ngày tết trung thu cũng dần đến ai cũng vui vẻ bên người yêu thật hạnh phúc, tui cứ rút mình ở trong phòng suốt và không bước ra ngoài đường vào buổi tối như ngày xưa. Một phần vì chán nản một phần vì cũng chẳng có ai quen để mà đi với mình. Vào một tối chủ nhật tôi đi ra ngoài cắt tóc cũng hơi xa nhà trọ vì nó nằm gần khúc quân đội và trời lại đổ mưa rất to, sau khi cắt xong tui lại lao mình vào trong mưa và đi về.
Mặc cho trời có lạnh hay mưa có to hơn tui cũng chả sợ…lúc về ngang qua quán nhậu gần trường mình tui đã ướt nhẹp rồi thì nghe một giọng kêu quen thuộc bên tai không phải quá lâu để nhận ra đó là ai.
- Trời mưa sao không ở nhà mà đi đâu vậy ?
- Tui đi cắt tóc mà, chứ có làm gì đâu.
- Lúc nảy có qua nhà trọ mà thấy khóa cửa nên tao chạy ra đây ngồi, tính lát nữa trở lại.
- Um, tui có dọn nhà trọ đâu vẫn ở chổ cũ mà.
- Đợi tao chút !
Thằng Minh nó quay vào tính tiền rồi lấy xe chở tui về nhà trọ giữa cơn mưa nặng hạt, tôi cảm thấy mệt mỏi và gục ngã tựa đầu vào lưng nó mà không biết nói gì sao nước mắt cứ rơi…một lời xin lỗi tôi không thể nói ra thành lời.
Về đến phòng tui tìm mấy bộ quần áo nó còn để lại chưa mang về rồi đưa cho nó thay trong khi đó tui đi tắm và gội đầu.
Có lẽ tôi đã thay đổi trở nên ít nói hơn và lúc nào cũng mệt mỏi cùng với những đêm dài mất ngủ sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra.
Tôi ngồi xuống giường bật quạt cho tóc khô thì thằng Minh nằm bên cạnh hỏi tui:
- Xuống đây lâu chưa sao không nhắn tin cho tui hay hôm qua tao có gặp thằng Phong nó nói mấy người xuống dưới này học rồi nên tui xuống chơi với sẳn đưa mấy cái hồ sơ luôn nè.
Nói rồi nó mở cốp xe đưa tui mấy cái thẻ Đoàn với sổ Đoàn rồi mấy giấy chứng chỉ linh tinh khác.
- Èo, từ trên nhà xuống đây để đưa cho tui mấy cái này thôi đó hả ? Sao lúc trước kêu tui lên Hồng Ngự lấy mà ?
- Lúc trước khác giờ khác hay muốn tao đem về rồi tự lên lấy cũng được nếu mày rãnh.
- Nói vậy thôi chứ có kêu mấy người đem về đâu trời…
- Dạo này sao rồi, nghe nói lớp mình tụi nó không đứa này xin được việc hết hả ?
- Um, lúc này ở nhà chán quá !
- Lúc trước tui kêu thi rồi học lên nữa không chịu rồi giờ than chán…
- Ai biết đâu năm sau học cũng được mà.
- Chán đời quá đi…haiz !
- Làm gì mà chán ?
- Thì chán nhiều thứ vậy thôi mà.
- Có gì thì kể tao nghe.
- Cũng không có gì mà... Dạo này có quen con nhỏ nào nữa không ? – tui hỏi.
- Có ai đâu, ở nhà ăn hại không à.
- Xạo, đẹp trai nhất xóm mà không có con nhỏ nào hốt tao mới sợ đó.
- Ai biểu hồi đó học nghành cùi bắp giờ về thất nghiệp hết cả đám ! Mà chưa xin được giấy tạm hoãn NVQS nữa kì này chắc bị bắt đi luôn quá.
- Mày đi sao chịu nỗi, đập ruồi còn không chết nữa.
- Ai biết được...ở đó trai nhóc biết đâu sau 18 tháng về tui ẵm theo 1 baby dễ thương mà không biết là con của thằng nào mới ghê haha...
- Có chuyện đó là giỏi...
Bữa đó hơi mệt nên tui giăng mùng ngủ sớm với lại cũng hơi mệt mỏi vì dạo này sức khỏe không tốt như trước, chắc do yêu nhiều quá nên thế...hihi.
- Có đói bụng không ku ? – tui hỏi.
- Chưa đói !
Rồi tui với nó chui vào mùng nằm nói chuyện này kia một chút rồi mới ngủ, mà nó cũng ít nói hỏi gì mới trả lời.
Người tui nóng mà nó cũng nóng nữa giống như hai lò lữa gặp nhau nên mở quạt suốt mới ngủ nổi. Tui cũng không có quay qua ôm nó mà quay mặt vào tường tự kỉ với mấy con muỗi. Tui biết nó ngủ là phải ôm mới ngủ được nên thế nào lát nữa nó cũng chủ động quay qua ôm thôi à.
Tới gần khuya tui thức dậy thấy khát nước nên chui ra ngoài đi uống nước thì thấy nó không có ôm tui mà ôm cái gối…hix.
Ngoài trời mưa đêm rả rít cái không khí lạnh tràn vào phòng qua mấy cái lam trên tường. Tui kéo cái mền lên đắp ngang qua bụng hai đứa rồi ngủ tiếp, mà nằm hoài cũng khó ngủ trở lại. Thằng Minh nó ở trần khi nào tui cũng không để ý nữa, chắc lúc tui ngủ trước nên nó cởi ra không thấy đó mà.
Tui lấy tay rờ nhẹ lên vai nó rồi di chuyển bàn tay xuống lưng nó, chỉ vậy thui à chứ không có ý gì đen tối đâu nha. Nằm chút xíu tui cũng ngủ quên luôn tới sáng. Tui với nó hình như không được yên bình cho lắm lần nào gặp mặt cũng xãy ra chuyện không cãi lộn cũng chia tay. Lần này lỗi tại tui trước, nó phát hiện thấy tin nhắn của tui chưa xóa đó mà nhưng nó cũng không nói gì. Tới chiều tối rồi nó rủ mấy đứa bạn trên Cao Lãnh của nó đi nhậu rồi tới gần khuya mới về và không nói gì mà lấy hết quần áo của nó rồi chạy xe về trong đêm mà không nói gì nên tui cũng biết là tâm trạng của nó đang không vui. Không biết là nó có ghé nhà trọ đứa bạn nào ngủ không hay chạy xe về Hồng Ngự luôn nữa mà nó cũng làm tui lo lắng sợ có chuyện gì nữa mà gọi thì không nghe máy. Rồi mấy hôm sau thằng Hoàng gọi tui nói ra ngoài quán nhậu chơi có mấy đứa trong lớp đi nữa, tui mới hỏi nó có thằng Minh ở đó không thì nó nói có.
Mà lúc đó tui cũng bận thiệt đang cài win cho đứa bạn mà chưa có tắm rửa gì nữa nên cứ ừ ừ chút ra nhưng tui không có đi luôn vì sợ gặp mặt thằng Minh không biết phải nói gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.