Chương 14: Bị thần linh ruồng bỏ
Bát Nguyệt Trường An
04/05/2017
Từ lúc quay lại với Tạ Vũ, Hà Mạn rất sợ tỉnh lại trong bóng tối.
Trước đây sống một mình cô cũng không sợ hãi như vậy, sau khi tìm được hạnh phúc lại bắt đầu lo lắng, sợ chỉ sau một giấc mộng, tỉnh lại mình lại trắng tay lần nữa.
Vậy nên, mỗi lần mở mắt ra cô lại đi tìm Tạ Vũ, nếu Tạ Vũ vắng mặt, cô nhất quyết phải tìm được anh trong ngày hôm đó.
Tạ Vũ cười cô nhát gan nhưng vẫn đặt một quyển lịch bên cạnh cô.
“Lạc hậu quá, cứ một ngày lại xé một tờ, đỡ phải sợ,” anh nhẹ nhàng ôm eo cô, “Được rồi, ngủ đi.”
Khi Hà Mạn mở mắt ra lần nữa, trời đã sáng bảnh, Tạ Vũ không còn ở bên. Cô vội vã quay mặt nhìn sang tủ đầu giường, quyển lịch được đặt ngay ngắn ở đó, năm 2013 đã xé mất một tháng.
Hà Mạn bình tĩnh trở lại.
Ngày đông, ánh nắng bỗng trở nên quý giá. Sau mấy ngày trời u ám liên tục, hôm nay mặt trời rốt cuộc cũng lộ ra.
Cô ngồi trên giường, ngẩn ngơ nhìn ánh nắng bên ngoài, chợt nghĩ hình như phải làm việc gì đó. Hai ngày trước Tạ Vũ đã nhắc cô.
Là chuyện gì nhỉ?
Lúc này Tạ Vũ đã đi làm từ lâu. Cô đành phải đi tìm điện thoại —— sờ tay vào dưới gối, không có.
Trên tủ đầu giường cũng không có, đi đâu mất rồi.
Sao dạo này đầu óc cứ mơ màng thế nhỉ! Hà Mạn lại buồn bực một hồi.
Con người ta nếu như ý trên tình trường thì công việc nhất định không được như ý, ông trời hẳn không để một người sống quá suôn sẻ.
Sau một khoảng thời gian có trạng thái làm việc tuyệt nhất, Hà Mạn bỗng gặp phải vận xui. Lúc đi thuyết trình đề án quan trọng, đầu tiên thì không tìm được usb, sau đó kiên trì ra trận, nói được một nửa, cô quên sạch phương án vốn đã chuẩn bị tốt.
May nhờ có mọi người nghĩ cách xoay chuyển, hợp đồng mới không bị mất, nhưng Hà Mạn vẫn không ngừng tự trách. Ông chủ cũng rất rộng lượng với một người đã làm ở công ty gần mười năm như cô, chỉ nói có thể cô quá mệt mỏi, gặp tai nạn xong chưa nghỉ ngơi mấy đã phải quay lại với công việc cường độ cao này, khó tránh việc ngoài ý muốn.
Hà Mạn lui về tuyến dưới, vì ông chủ kiên quyết giữ lại nên tạm thời chưa từ chức. Phòng nhân sự đã bắt đầu lựa chọn giám đốc sáng tạo mới.
Ngược lại, Tạ Vũ còn vui vẻ an ủi cô: “Quá tốt rồi, cuối cùng bà xã của anh cũng đụng phải thất bại, anh đoạt lại được vị trí trụ cột gia đình, nguy cơ hôn nhân hoàn toàn giải trừ.”
Hà Mạn bị anh chọc phải bật cười, chán nản trong lòng cũng vơi đi không ít.
Cuối cùng cô tìm được điện thoại ở cạnh TV nhưng không sao nhớ ra mình đặt nó ở đây lúc nào.
“Có phải mấy hôm trước anh dặn em làm việc gì đó không? Sáng nay ngủ dậy, em vẫn còn chút ấn tượng nhưng nghĩ mãi cũng không ra.”
Tạ Vũ ngồi trong phòng làm việc nghi hoặc nhìn ra ngoài cửa sổ, tiết trời thật tốt.
Một ý nghĩ chợt lóe ra: “À, đúng rồi, bảo em đem chăn đi phơi nắng trong ngày hôm nay. Hiếm lắm mới thấy có mặt trời.”
Hà Mạn ghi nhớ trong lòng.
Cô ôm chăn, trải ra dây phơi trên sân thượng, dùng gậy trúc đập nhẹ mấy cái cho bông bên trong tơi ra. Ánh nắng ấm áp chiếu lên mặt, Hà Mạn bất giác kề sát mặt vào, giang tay ôm lấy đám chăn bông đang rũ xuống.
Thời tiết đẹp quá. Hà Mạn không kìm được muốn mỉm cười.
Bởi lần trước, cô làm cơm xong quên tắt ga, suýt nữa xảy ra tai nạn, Tạ Vũ cấm cô nấu ăn. Thế nhưng bỗng nhiên cô rất muốn làm mousse.
Chính là loại mousse trứng gà lần trước đã làm xong nhưng không thể mang tới cho anh.
Hà Mạn chạy về phòng mặc áo khoác, quyết định ra ngoài đi siêu thị.
Lúc đi tới một lối rẽ, Hà Mạn chợt ngừng bước.
“Đây là đâu?”
Hình như cô đã đi rất lâu rồi nhưng vẫn chưa nhìn thấy siêu thị, lại còn đi tới một ngõ nhõ xa lạ. Hà Mạn nhìn chăm chăm lên cột tên đường, tâm trạng lại bắt đầu bực bội.
“Dùng bản đồ chỉ đường đi.” Hà Mạn lẩm bẩm, mở túi xách tìm điện thoại.
Không thấy điện thoại đâu.
Cô bối rối tìm khắp các túi áo, cũng không có.
“Để quên ở nhà hay bị trộm mất rồi?” Hà Mạn cuống tới độ muốn khóc. Di động của cô không để mật khẩu, trong đó còn có ảnh thân mật của hai người, nếu bị trộm mất thật thì phải làm sao bây giờ?
Trong lúc vô cùng nôn nóng, cô bỗng cảm thấy vách tường xung quanh bắt đầu xoay tròn, xoay tới xoay lui, trời sáng kéo màn thành đêm tối.
Hà Mạn ngã xuống lề đường.
2.
Hà Mạn chậm rãi mở mắt ra, chung quanh chỉ toàn màu trắng chói mắt. Ánh nắng hắt qua cửa sổ chiếu thẳng tới mặt cô, cô nheo mắt một lúc lâu mới nhìn rõ mọi thứ xung quanh.
“Mạn, em tỉnh rồi?” Tạ Vũ cầm một ấm nước xuất hiện ở cửa, vôi vàng chạy tới bên giường.”
“Em bị sao vậy? Sao lại té xỉu trên đường?”
“Em… chính là trước mắt bỗng tối sầm lại.”
Ánh mắt của Tạ Vũ tràn ngập xót xa và lo lắng: “Quên đi, em nằm xuống đã, anh đi gọi bác sĩ.”
Tạ Vũ ra ngoài một lát rồi quay về phòng bệnh, ngồi bên giường, vuốt tay cô an ủi: “Bác sĩ nói chờ em nghỉ ngơi cho tốt đã, bảo anh theo em tới phòng chẩn đoán làm kiểm tra.”
“Em thấy hơi sợ.”
“Không sao đâu, không phải lần trước em gặp tai nạn, não bị chấn động sao? Anh vừa lên mạng tra, thỉnh thoảng bị ngất cũng là di chứng để lại. Em đừng tự dọa mình, không có chuyện gì đâu.”
Hà Mạn mỉm cười, nắm chặt tay Tạ Vũ: “Vâng, chắc không sao đâu.”
Nửa giờ sau, Hà Mạn thử xuống giường. Lúc mới ngồi dậy vẫn thấy hơi choáng váng, cô vừa hơi loạng choạng, Tạ Vũ đã nắm chặt lấy tay cô, lòng bàn tay anh dính đầy mồ hôi.
“Anh xem anh căng thẳng chưa, tay toàn mồ hôi này. Chắc em nằm lâu nên bị tụt đường huyết, không sao, không sao.” Hà Mạn dở khóc dở cười, “Anh lại xin nghỉ nữa, liệu sếp có nổi giận không?”
“Giám đốc vốn không cần làm theo ca, nếu anh muốn, làm việc ở nhà cũng không thành vấn đề,” Tạ Vũ thờ ơ như không, “Thấy em còn có thời gian quan tâm tới thành tích của công ty, chắc không sao nữa rồi. Nào, anh dìu em dậy.”
“Cô có thể cho biết hôm nay là ngày nào, tháng nào, năm nào và là thứ mấy trong tuần không?
Hà Mạn nghe câu hỏi này xong thì cười phì.
Trong phòng chẩn đoán, bác sĩ bảo muốn làm một bài kiểm tra nhỏ với Hà Mạn. Trong lòng Hà Mạn còn có chút thấp thỏm —— chẳng có cách nào, tuy đã tốt nghiệp nhiều năm nhưng vừa nghe đến mấy chữ kiểu “bài kiểm tra”, cô lại thấy hồi hộp như phản xạ có điều kiện.
“Bác sĩ muốn làm tôi bớt hồi hộp sao? Không bằng bác sĩ cho ông xã tôi làm bài kiểm tra này đi, anh ấy còn căng thẳng hơn cả tôi.”
Bác sĩ cười khoan dung: “Còn nói giỡn được, xem ra không có vấn đề gì rồi. Tôi hiểu cô cảm thấy bài kiểm tra này rất sỉ nhục trí thông minh, có điều đây là bước kiểm tra quan trọng. Căn cứ theo tình trạng hàng ngày của cô như chồng cô vừa kể, tôi đã có vài suy đoán sơ bộ. Cô cứ kiên nhẫn phối hợp với tôi, như vậy mọi người đều yên tâm.”
Tạ Vũ xoa đầu Hà Mạn, cổ vũ: “Không phải đo chỉ số thông minh, cứ đáp từ từ là được rồi, không nên có tâm lý tự ti.”
“Ai có tâm lý tự ti chứ?” Hà Mạn lườm anh, “Cắn anh đấy!”
Bác sĩ ho khẽ một tiếng, hai người vội vàng nghiêm túc lại.
“Được rồi, bây giờ trả lời tôi, hôm nay là ngày nào tháng nào năm nào?”
Hà Mạn đáp: “Thứ năm, ngày 31 tháng 1 năm 2013.”
“Bây giờ cô đang ở đâu? Địa chỉ là gì?”
Hà Mạn mỉm cười: “Bệnh viện Dương Minh, số 309 đường Tùng Đức, khu Tín Nghĩa.”
Giọng cô vốn rất êm tai, phát âm rõ ràng, trả lời những câu hỏi đơn giản này, mỗi câu mỗi chữ đều ngắn gọn, tựa như những hạt đậu nảy trên mặt đất, thần sắc rất phấn khởi. Tạ Vũ mỉm cười nhìn cô, thầm nghĩ nhìn thế nào cũng thấy không đủ.
“Được rồi, cô hãy lặp lại theo tôi ba từ sau một lần —— quả táo, tờ báo, xe lửa. Cô hãy nhớ kỹ ba từ đó, một lát sau tôi sẽ bảo cô lặp lại lần nữa.”
Hà Mạn nhịn cười, trả lời rất tự tin: “Quả táo, tờ báo, xe lửa, tôi nhớ rồi.”
“100 trừ 7 là mấy?”
“93”
Bài kiểm tra này thật sự rất toàn diện, Hà Mạn oán thầm.
“Trừ thêm 7 nữa thì sao?”
“86.”
“Trừ tiếp 7?”
“79.”
Đáp liên tiếp mấy câu, sợ mình đáp nhanh quá lại sai, Hà Mạn nói chậm lại.
“Bây giờ tôi đọc năm chữ số, cô hãy đọc ngược lại 4, 2, 7, 3, 1.”
“1, 3… 7, 2… 4.”
Hơi tốn sức, nhưng cũng chẳng có gì khó hiểu, cô vốn học toán rất kém. Hà Mạn an ủi chính mình.
“Được rồi, bây giờ cô hãy nói ra ba từ lúc nãy.”
Hà Mạn cảm thấy khó mà hình dung được tâm trạng của mình lúc này.
Cô không giấu được ánh mắt có chút bối rối, thẫn thờ, nhìn Tạ Vũ ngồi bên cạnh đang nhíu mày, Hà Mạn bỗng thấy mình rất vô dụng. Giống như hồi nhỏ thi trượt, về nhà nhìn thấy ánh mắt thất vọng của mẹ.
Cô sợ khiến Tạ Vũ thất vọng. Cô đã đồng ý với anh, cô sẽ không có chuyện gì.
Hà Mạn bắt mình phải tập trung tinh thần. Bài kiểm tra khó hiểu này bắt đầu biểu hiện uy lực kinh khủng của nó. Bác sĩ không giục cô, trước sau vẫn duy trì biểu cảm ôn hòa. Tạ Vũ như sợ quấy rầy cô, không dám mở miệng.
Phòng chẩn đoán màu trắng bỗng tràn ngập không khí căng thẳng.
Hà Mạn cuống lên, nước mắt dâng lên khóe mắt.
“Đừng nóng vội, từ từ sẽ nghĩ ra!” Tạ Vũ rốt cuộc không kìm được, lên tiếng cổ vũ, giọng điệu dịu dàng thận trọng, tựa như người cha trẻ tuổi.
“Cố gắng nhớ lại xem, từ đầu tiên là hoa quả.” Bác sĩ Trương đưa ra gợi ý,
“Quả táo,” Hà Mạn thở phào một hơi, “Từ thứ nhất là quả táo, tôi nhớ ra rồi, tôi nhớ ra rồi.”
“Vậy từ thứ hai là gì?”
Hà Mạn lại vắt óc suy nghĩ.
“Từ thứ hai là thứ mà em đọc mỗi ngày, lúc sáng sớm, anh đọc xong rồi đến em đọc.” Tạ Vũ nhẹ nhàng vuốt lưng cô, dịu dàng gợi ý.
“Tờ báo?”
“Từ thứ ba thì sao? Từ thứ ba là một phương tiện giao thông.”
“Ô tô? Xe đạp?” Hà Mạn sốt ruột hỏi, “Máy bay? Xe lửa?”
“Đúng rồi đúng rồi,” Tạ Vũ cười, “Ba từ đều đáp đúng rồi, tốt lắm.”
Không tốt, không tốt chút nào. Trái tim Hà Mạn chậm rãi chìm xuống.
Lúc này, bác sĩ lấy ra vài thứ từ trong ngăn kéo, đặt lên bàn.
“Bây giờ, cô hãy ghi nhớ năm đồ vật này.”
Một cái đồng hồ đeo tay, một đồng tiền xu, một cây bút máy, một tấm danh thiếp và một bản ghi chép. Hà Mạn dán mắt vào đồ vật trên bàn, nhìn chăm chú cho tới khi đầu hơi nhưng nhức, cứ như muốn đem những vật trên bàn khắc vào đầu.
Bàn tay được Tạ Vũ nắm lấy bắt đầu toát mồ hôi lạnh. Tạ Vũ thấy thế lại càng ra sức nắm chặt.
Bác sĩ phủ một mảnh vải lên những vật trên bàn.
“Được rồi, cô Hà, mời cô nêu tên năm đồ vật đó.”
“Đồng hồ đeo tay, bút, tiền xu, còn có… còn có…”
Hà Mạn nói tới đó thì chịu, quay đầu nhìn Tạ Vũ, mặt hai người đều trắng bệch.
Cuối cùng Hà Mạn cũng rơi nước mắt.
Tạ Vũ kéo cô vào lòng, vỗ nhẹ lên gáy cô, động tác yêu chiều như người lớn trong nhà.
“Tốt rồi, tốt rồi, bài kiểm tra đã xong. Chúng ta thành công rồi, không sợ, không sợ.”
3.
Khoảnh khắc bị đẩy vào máy cộng hưởng từ, Hà Mạn có cảm giác mình bị đẩy lên đoạn đầu đài.
Cái máy kỳ quái đó có khả năng xuyên thấu cả biển lớn đang cuồn cuộn trào dâng trong đầu cô,
Trong biển cả đó có vài mẩu chuyện vụn vặt đang lơ lửng, những hình ảnh và âm thanh hỗn độn, không biết phải ghép với nhau thế nào.
“Hồi hải mã(*) của cô Hà đang bị thoái hóa.”
Người đàn ông mặc áo blouse trắng cầm thước chỉ lên bản chụp cắt lớp não bộ trên hộp đèn.
“Anh đã quên bóng lưng của cô ấy là thế nào từ lâu rồi, anh chỉ nhớ mình em.”
Người đàn ông ôm lấy cô từ đằng sau, cúi đầu là có thể nhìn thấy cánh tay cứng cáp của anh vòng quanh eo cô, ngước mắt lại nhìn thấy cây thông mờ mờ, cuộc vui kết thúc, tiếng cười đều rơi xuống đất.
“Nhiều năm trước, cô Hà từng gặp tai nạn xe, lúc đó não cũng bị chấn động. Lần này não bộ bị chấn thương lần thứ hai, phần màu đen này là máu chảy do va đập hình thành cục máu đông. Nguyên nhân có phải vì đó không, tạm thời chúng tôi còn chưa xác định được, nhưng tổng hợp từ bản chụp hồi hải mã và biểu hiện trong cuộc sống hàng ngày của cô Hà, cùng bài kiểm tra trí nhớ,…”
Người đàn ông mặc áo trắng hé miệng rồi lại ngậm lại.
“Có muốn uống bia không?”
“Muốn! Anh hai lon, em một lon!”
Đêm hè, bóng cây đong đưa. Mùa hè, mùa hè, mùa hè mà dù bầu trời có sụp xuống cũng không cần lo nghĩ.
“Rất có khả năng, cô Hà đã mắc chứng suy giảm trí nhớ.”
Theo câu thoại đó, tất cả hình ảnh đều lùi dần như nước triều đang xuống, biến mất không còn bóng dáng.
Hà Mạn thoát ra khỏi mạch suy nghĩ hỗn loạn, bình tĩnh lại thì phát hiện ra mình đang đứng trong toilet.
Người phụ nữ trong gương tóc tai bù xù, đang mặc áo ngủ, tay còn cầm bàn chải đánh răng.
Hóa ra là chưa tỉnh ngủ.
Hà Mạn yên lòng, quay vào gương cười ngây ngô.
Nếu đã dậy thì phải tắm rửa, đi tắm thôi.
Đây là lần thứ mười Hà Mạn đi tắm trong ngày hôm nay.
Tạ Vũ ngồi dưới lầu, nghe tiếng nước chảy róc rách truyền đến lần nữa. Anh chậm rãi ngồi xuống đất, dựa lưng vào tường, quay mặt về phía phòng bếp đang mở rộng cửa. Trong đó là hơn mười túi muối mà Hà Mạn lần lượt đi siêu thị mua về, dồn đống lại, tựa như một đụn tuyết không bao giờ tan ra.
4.
Tạ Vũ vốn tưởng rằng, mất trí nhớ cũng có trình tự. Hà Mạn sẽ bắt đầu quên từ những chuyện gần đây nhất, sau đó dần dần lùi lại, cuối cùng trở về trạng thái như một đứa trẻ.
Trên thực tế, việc mất trí nhớ rất hỗn loạn. Hôm nay Hà Mạn quay lại năm năm trước, ngày mai có thể quay về thời đại học, hôm sau lại trở về hiện tại, cứ một phút lại xách túi lên, nói muốn đi họp…
Ký ức trong đầu Hà Mạn bị xáo trộn không còn trình tự, nhảy tới nhảy lui, không có quá khứ, hiện tại, tương lai, chỉ có lựa chọn trong tức khắc.
Tháng năm, khung cảnh trên phố đã vào cuối xuân. Dàn hoa bên nhà hàng xóm đã tàn, nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi hương ảm đạm trong không khí, không biết có phải do ảo giác không.
Bệnh tình của Hà Mạn biến xấu còn nhanh hơn tưởng tượng.
Ba tháng trước, bác sĩ đã từng tỏ ý, nếu không làm phẫu thuật, dùng thuốc cũng không thể ngăn bệnh tình chuyển xấu, chỉ có thể kéo dài thời gian, nhưng hiệu quả trị liệu với mỗi người là khác nhau. Nếu hàng ngày vận động nhiều, duy trì chức năng của cơ thế, mỗi ngày chép báo, đọc sách, đọc chậm có thể duy trì khả năng nhận thức. Nhận định lạc quan nhất, Hà Mạn có thể chống đỡ thêm ba, bốn năm.”
“Chúng tôi vốn định phẫu thuật để loại bỏ máu đông trong não, nhưng cục máu đông đó chặn ở vài vị trí quan trọng của não, phẫu thuật rất mạo hiểm, xác suất sống chỉ khoảng 20%, vậy nên tôi không đề nghị tiến hành phẫu thuật.”
20% xác suất sống sót đó trở thành ngọn nguồn tranh cãi của Hà Mạn và Tạ Vũ.
Hà Mạn không muốn mình biến thành kẻ si ngốc. Dù trường hợp lạc quan nhất, ba năm sau, cô cũng sẽ trở thành người không có ký ức giống như đứa trẻ, không có khả năng sinh hoạt và nhận thức, có lẽ đến đại tiểu tiện cũng không thể khống chế.
Nhưng làm phẫu thuật thì gần như là tự tìm cái chết.
Lúc mới từ bệnh viện trở về, thời gian Hà Mạn tỉnh táo vẫn chiếm đa số, mà sự tỉnh táo đó luôn đi kèm với sợ hãi và tranh cãi.
“Anh thật sự muốn em biến thành kẻ ngớ ngẩn sao? Đến anh và chính em cũng không nhớ nổi nữa, không biết làm gì, giống như một đứa trẻ lớn đầu, em cũng không còn là em nữa, sống thế còn có ý nghĩa gì?”
“Ba năm sau, cuộc sống không còn ý nghĩa, chẳng lẽ em lập tức đi tìm cái chết sao?” Tạ Vũ kích động hét.
“Phẫu thuật sao có thể gọi là lập tức đi tìm cái chết? Không phải vẫn còn 20% khả năng khôi phục sao?” Hà Mạn rơi nước mắt, “Em không thể biến thành kẻ đần độn được, không phải em thương cảm chính mình, em chỉ muốn nhân lúc mình còn có ý thức, vẫn còn khả năng quyết định, sắp xếp mọi thứ cho tốt. Anh có biết, em sẽ liên lụy anh cả đời? Anh đã xin nghỉ nhiều ngày như vậy, công việc sắp không giữ được, sắp tới còn phải gánh vác tiền thuốc men của em, nửa đời sau còn phải chăm sóc một đứa ngớ ngẩn, một đứa ngu ngốc căn bản không phải Hà Mạn! Anh đã hiểu chưa?! Anh mới 33 tuổi, anh muốn phá hỏng đời mình sao? Đến lúc em thực sự thành ngớ ngẩn, đến chuyện bản thân là một trói buộc cũng không thể ý thức được, em phải giúp anh thế nào đây!”
“Đương nhiên anh biết. Anh cũng biết, nếu bây giờ người bị bệnh là anh, em cũng sẽ chọn lựa giống anh! Chăm sóc em cả đời thì đã sao? Đã làm sao? Muốn chăm sóc em là anh, anh chưa từng nghĩ đó là gánh nặng, em dựa vào đâu mà quyết định thay anh?”
Nước mắt của Hà Mạn từng giọt từng giọt lăn xuống hai gò má.
“Chúng ta không còn là vợ chồng nữa, không phải đã ly hôn rồi sao? Không phải anh cũng quyết định để em có cuộc sống mới sao? Hồi đó có thể chia tay, sao bây giờ lại không làm được? Nếu sau khi ly hôn, em chuyển tới thành phố khác sống, anh sẽ không gặp lại em nữa, vậy em đối với anh mà nói có khác gì đã chết đâu? Chẳng phải giống nhau sao?”
“Anh nói không giống là không giống!”
Tạ Vũ gầm lên khiến cả người Hà Mạn chấn động.
“Anh không cho em chết. Cứ coi em là con gái của anh, đúng rồi, cứ coi em là con gái của anh đi, chỉ là không lớn lên, càng ngày càng bé đi thôi, không được sao? Dù sao em ngố như thế, về già cũng biến thành ngốc nghếch, không phải chỉ là sớm hơn một chút thôi sao?”
Tạ Vũ ôm Hà Mạn thật chặt, cứ như giây tiếp theo cô sẽ tan thành tro bụi.
Nhưng mà, đó không phải lần cãi vã duy nhất. Hà Mạn vẫn luôn tâm tâm niệm niệm chuyện phẫu thuật. Lần nào Tạ Vũ cũng vì chuyện này mà hét lên với cô, tới sau cùng hai người lại ôm nhau khóc rống, cứ lặp đi lặp lại.
Cho đến khi năng lực ghi nhớ của Hà Mạn đã kém đến nỗi không nhớ nỗi chuyện mình muốn đi phẫu thuật, cũng không còn khả năng ầm ĩ với Tạ Vũ một trận hoàn chỉnh.
5.
Từng có một đại diện khách hàng quan hệ rất thân thiết với Tạ Vũ. Năm đó, vị khách hàng kia mới 30 tuổi, vừa chia tay với bạn gái đã yêu nhau hơn sáu năm.
Anh ta thuê nhà ở tầng bảy, sau khi bạn gái dọn đi có để lại một ít vật dụng linh tinh và một chú chó lông vàng.
Chú chó đó đã sáu tuổi rưỡi, khi bọn họ bắt đầu sống chung đã cùng ôm nó về, từ một chú cún bé tí đến giờ đã nặng ba tám kg. Chó lông vàng có nhu cầu vận động rất lớn, bọn họ từng dắt theo chó chạy bộ mỗi buổi sáng sớm, buổi tối tan làm về lại dắt theo nó đi dạo.
Công việc của người đó rất bận rộn, bạn gái làm nghề tự do, ban ngày cô bạn gái làm bạn với chú chó, buổi tối cả nhà đoàn viên, vô cùng ấm áp.
Tiếc rằng về sau lại như thế.
Bạn gái chuyển đi rồi, trong nhà chỉ còn mình chú chó. Vị khách hàng kia mở cửa ban công quanh năm, bất kể mùa đông hay mùa hè, như vậy khi anh ta phải tăng ca đến tận khuya, không thể về nhà đúng giờ dắt chó đi dạo, Lông Vàng có thể tự ra ban công đi vệ sinh.
Có một tối, anh ta về nhà rất muộn, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi tanh hôi. Thì ra Lông Vàng bị tiêu chảy, thảm lông dê trải dưới bàn trà bừa bộn hết cả. Lông Vàng toàn thân bẩn thỉu biết mình làm sai, rất hiểu chuyện không nhào tới đón anh, chỉ cuộn mình nằm một góc, đưa đôi mắt ngập nước lên nhìn anh ta.
Nó cuộn tròn nằm một góc, nhìn có vẻ còn ốm yếu, nhỏ bé hơn cả lúc mới sinh.
Anh ta không kìm được, đàn ông đàn ang ba mươi tuổi đầu lại ngồi sụp ở cửa, khóc lóc nghẹn ngào.
Tạ Vũ từng thấy rất khó hiểu. Nếu không có thời gian, vì sao không tặng chú chó cho người khác, hoặc là đem bán đi?
Bằng không, chủ nhân khó sống mà chú chó cũng không được sung sướng.
Khách hàng cười khổ không giải thích, một lát sau mới nói: “Không nỡ bỏ.”
Biết rõ thế là tốt cho cả người lẫn chó, nhưng anh ta vẫn không nỡ, chú chó cũng chỉ nhận mình anh ta là chủ nhân. Có cách nào khác đâu.
Tạ Vũ chỉ có thể tỏ vẻ đồng tình nhưng lại chưa từng thể nghiệm cảm giác luyến tiếc này.
Thế nhưng, khi Danny khéo léo khuyên anh, với tình trạng hiện tại của Hà Mạn thì nên đưa cô vào viện điều dưỡng, không hiểu sao Tạ Vũ bỗng nhớ tới câu chuyện đã rất xa xôi này.
Danny không phải người đầu tiên khuyên anh như thế, cũng không phải mới khuyên lần đầu. Tiểu Hoàn, cả nhà Hà Kỳ…
Người ngoài nhìn vào một cách lý trí đều có thể nhận xét khách quan phương thức thích hợp nhất với bọn họ. Tạ Vũ quay lại làm việc, Hà Mạn vào viện điều dưỡng, có hộ lý chuyên nghiệp chăm sóc, đồng thời giảm bớt gánh nặng cho Tạ Vũ.
“Đây là kế lâu dài.”
Mọi người đều nói như vậy.
Nhưng anh không làm được.
Giây phút đó, anh như nhìn thấy người đàn ông còn lớn tuổi hơn mình kia, nét mặt phức tạp nhưng lại không thể giải thích cho rõ, chỉ không ngừng lặp lại: “Không được, tôi không nỡ bỏ.”
Không nỡ để cô phải giống như đứa trẻ bị vứt bỏ, chờ người tới thăm, ngày qua ngày, ở cùng một chỗ với đám người cũng mất đi hy vọng. Nếu không thể ở cạnh cô thì còn có ý nghĩa gì.
6.
Sáng sớm tỉnh lại, Tạ Vũ không thấy Hà Mạn đâu.
Anh nhảy khỏi giường như phát điên, lúc xuống cầu thang còn suýt nữa ngã nhào. Xông tới cửa nhà mới nhìn thấy Hà Mạn đã trang điểm, ăn vận xong xuôi, tay xách túi, đang khom lưng đi giầy.
“Em muốn đi đâu?” Anh sợ làm cô kích động, đành phải giả vờ tùy ý, dịu dàng hỏi một câu.
Hà Mạn rất bình tĩnh, quay lại mỉm cười với Tạ Vũ: “Em phải đi làm mà! Hôm nay em có một cuộc họp rất quan trọng, không về nhà ăn cơm.”
“À…” Tạ Vũ cũng không vạch trần, “Vậy em cố gắng nhé.”
Hà Mạn hôn Tạ Vũ một cái rồi xoay người ra khỏi nhà. Chân trước của cô vừa rời khỏi, Tạ Vũ còn mặc áo ngủ đã vội vàng đi giầy, cầm ví lao ra khỏi nhà, theo sát sau lưng Hà Mạn.
Dọc đường đi, Tạ Vũ mới thực sự hiểu được sự đáng sợ của căn bệnh này.
Đi theo Hà Mạn, Tạ Vũ cảm thấy cô không chỉ mất đi ký ức mà còn như đánh mất hồn phách.
Cô ngồi trên ghế dài trong công viên hai tiếng đồng hồ, ánh mắt ngơ ngác, trống rỗng nhìn về đằng trước, sau đó lại ngồi bên hồ nước nhìn cá bơi thêm nửa giờ.
Tạ Vũ vẫn lén trốn sau gốc cây, chăm chú nhìn từng cử động của Hà Mạn.
Chẳng biết đã bao lâu, đúng lúc Tạ Vũ gọi tới công ty, báo hôm nay mình làm việc ở nhà thì Hà Mạn đột nhiên đứng dậy, đi về phía trước.
Tạ Vũ vội vàng ngắt điện thoại, đứng dậy đuổi theo.
Nửa giờ sau, Hà Mạn đã đặt chân vào phố thương mại. Giữa biển người cuồn cuộn, dáng hình của Hà Mạn thoạt nhìn nho nhỏ, bóng lưng lại càng thêm gầy gò, bất cứ lúc nào cũng có thể nhấn chìm. Tạ Vũ giả thành khách hàng trà trộn vào cửa hàng, tiện tay cầm một món đồ lên che mặt, không để Hà Mạn phát hiện ra mình. Không ngờ, Hà Mạn lắc lư một hồi lại bước khỏi cửa hàng. Tạ Vũ quên mất mình còn cầm đồ hàng trên tay, vội vàng chạy ra ngoài, bị nhân viên cửa hàng ngăn lại: “Anh à, anh còn chưa trả tiền!”
Tạ Vũ hoàn toàn bất chấp, ném đồ lại rồi xoay người đi ra, không ngờ chỉ mới khoảng hai giây, trong đoàn người tới lui trên đường, anh không tìm được bóng dáng của Hà Mạn nữa.
Trước đây sống một mình cô cũng không sợ hãi như vậy, sau khi tìm được hạnh phúc lại bắt đầu lo lắng, sợ chỉ sau một giấc mộng, tỉnh lại mình lại trắng tay lần nữa.
Vậy nên, mỗi lần mở mắt ra cô lại đi tìm Tạ Vũ, nếu Tạ Vũ vắng mặt, cô nhất quyết phải tìm được anh trong ngày hôm đó.
Tạ Vũ cười cô nhát gan nhưng vẫn đặt một quyển lịch bên cạnh cô.
“Lạc hậu quá, cứ một ngày lại xé một tờ, đỡ phải sợ,” anh nhẹ nhàng ôm eo cô, “Được rồi, ngủ đi.”
Khi Hà Mạn mở mắt ra lần nữa, trời đã sáng bảnh, Tạ Vũ không còn ở bên. Cô vội vã quay mặt nhìn sang tủ đầu giường, quyển lịch được đặt ngay ngắn ở đó, năm 2013 đã xé mất một tháng.
Hà Mạn bình tĩnh trở lại.
Ngày đông, ánh nắng bỗng trở nên quý giá. Sau mấy ngày trời u ám liên tục, hôm nay mặt trời rốt cuộc cũng lộ ra.
Cô ngồi trên giường, ngẩn ngơ nhìn ánh nắng bên ngoài, chợt nghĩ hình như phải làm việc gì đó. Hai ngày trước Tạ Vũ đã nhắc cô.
Là chuyện gì nhỉ?
Lúc này Tạ Vũ đã đi làm từ lâu. Cô đành phải đi tìm điện thoại —— sờ tay vào dưới gối, không có.
Trên tủ đầu giường cũng không có, đi đâu mất rồi.
Sao dạo này đầu óc cứ mơ màng thế nhỉ! Hà Mạn lại buồn bực một hồi.
Con người ta nếu như ý trên tình trường thì công việc nhất định không được như ý, ông trời hẳn không để một người sống quá suôn sẻ.
Sau một khoảng thời gian có trạng thái làm việc tuyệt nhất, Hà Mạn bỗng gặp phải vận xui. Lúc đi thuyết trình đề án quan trọng, đầu tiên thì không tìm được usb, sau đó kiên trì ra trận, nói được một nửa, cô quên sạch phương án vốn đã chuẩn bị tốt.
May nhờ có mọi người nghĩ cách xoay chuyển, hợp đồng mới không bị mất, nhưng Hà Mạn vẫn không ngừng tự trách. Ông chủ cũng rất rộng lượng với một người đã làm ở công ty gần mười năm như cô, chỉ nói có thể cô quá mệt mỏi, gặp tai nạn xong chưa nghỉ ngơi mấy đã phải quay lại với công việc cường độ cao này, khó tránh việc ngoài ý muốn.
Hà Mạn lui về tuyến dưới, vì ông chủ kiên quyết giữ lại nên tạm thời chưa từ chức. Phòng nhân sự đã bắt đầu lựa chọn giám đốc sáng tạo mới.
Ngược lại, Tạ Vũ còn vui vẻ an ủi cô: “Quá tốt rồi, cuối cùng bà xã của anh cũng đụng phải thất bại, anh đoạt lại được vị trí trụ cột gia đình, nguy cơ hôn nhân hoàn toàn giải trừ.”
Hà Mạn bị anh chọc phải bật cười, chán nản trong lòng cũng vơi đi không ít.
Cuối cùng cô tìm được điện thoại ở cạnh TV nhưng không sao nhớ ra mình đặt nó ở đây lúc nào.
“Có phải mấy hôm trước anh dặn em làm việc gì đó không? Sáng nay ngủ dậy, em vẫn còn chút ấn tượng nhưng nghĩ mãi cũng không ra.”
Tạ Vũ ngồi trong phòng làm việc nghi hoặc nhìn ra ngoài cửa sổ, tiết trời thật tốt.
Một ý nghĩ chợt lóe ra: “À, đúng rồi, bảo em đem chăn đi phơi nắng trong ngày hôm nay. Hiếm lắm mới thấy có mặt trời.”
Hà Mạn ghi nhớ trong lòng.
Cô ôm chăn, trải ra dây phơi trên sân thượng, dùng gậy trúc đập nhẹ mấy cái cho bông bên trong tơi ra. Ánh nắng ấm áp chiếu lên mặt, Hà Mạn bất giác kề sát mặt vào, giang tay ôm lấy đám chăn bông đang rũ xuống.
Thời tiết đẹp quá. Hà Mạn không kìm được muốn mỉm cười.
Bởi lần trước, cô làm cơm xong quên tắt ga, suýt nữa xảy ra tai nạn, Tạ Vũ cấm cô nấu ăn. Thế nhưng bỗng nhiên cô rất muốn làm mousse.
Chính là loại mousse trứng gà lần trước đã làm xong nhưng không thể mang tới cho anh.
Hà Mạn chạy về phòng mặc áo khoác, quyết định ra ngoài đi siêu thị.
Lúc đi tới một lối rẽ, Hà Mạn chợt ngừng bước.
“Đây là đâu?”
Hình như cô đã đi rất lâu rồi nhưng vẫn chưa nhìn thấy siêu thị, lại còn đi tới một ngõ nhõ xa lạ. Hà Mạn nhìn chăm chăm lên cột tên đường, tâm trạng lại bắt đầu bực bội.
“Dùng bản đồ chỉ đường đi.” Hà Mạn lẩm bẩm, mở túi xách tìm điện thoại.
Không thấy điện thoại đâu.
Cô bối rối tìm khắp các túi áo, cũng không có.
“Để quên ở nhà hay bị trộm mất rồi?” Hà Mạn cuống tới độ muốn khóc. Di động của cô không để mật khẩu, trong đó còn có ảnh thân mật của hai người, nếu bị trộm mất thật thì phải làm sao bây giờ?
Trong lúc vô cùng nôn nóng, cô bỗng cảm thấy vách tường xung quanh bắt đầu xoay tròn, xoay tới xoay lui, trời sáng kéo màn thành đêm tối.
Hà Mạn ngã xuống lề đường.
2.
Hà Mạn chậm rãi mở mắt ra, chung quanh chỉ toàn màu trắng chói mắt. Ánh nắng hắt qua cửa sổ chiếu thẳng tới mặt cô, cô nheo mắt một lúc lâu mới nhìn rõ mọi thứ xung quanh.
“Mạn, em tỉnh rồi?” Tạ Vũ cầm một ấm nước xuất hiện ở cửa, vôi vàng chạy tới bên giường.”
“Em bị sao vậy? Sao lại té xỉu trên đường?”
“Em… chính là trước mắt bỗng tối sầm lại.”
Ánh mắt của Tạ Vũ tràn ngập xót xa và lo lắng: “Quên đi, em nằm xuống đã, anh đi gọi bác sĩ.”
Tạ Vũ ra ngoài một lát rồi quay về phòng bệnh, ngồi bên giường, vuốt tay cô an ủi: “Bác sĩ nói chờ em nghỉ ngơi cho tốt đã, bảo anh theo em tới phòng chẩn đoán làm kiểm tra.”
“Em thấy hơi sợ.”
“Không sao đâu, không phải lần trước em gặp tai nạn, não bị chấn động sao? Anh vừa lên mạng tra, thỉnh thoảng bị ngất cũng là di chứng để lại. Em đừng tự dọa mình, không có chuyện gì đâu.”
Hà Mạn mỉm cười, nắm chặt tay Tạ Vũ: “Vâng, chắc không sao đâu.”
Nửa giờ sau, Hà Mạn thử xuống giường. Lúc mới ngồi dậy vẫn thấy hơi choáng váng, cô vừa hơi loạng choạng, Tạ Vũ đã nắm chặt lấy tay cô, lòng bàn tay anh dính đầy mồ hôi.
“Anh xem anh căng thẳng chưa, tay toàn mồ hôi này. Chắc em nằm lâu nên bị tụt đường huyết, không sao, không sao.” Hà Mạn dở khóc dở cười, “Anh lại xin nghỉ nữa, liệu sếp có nổi giận không?”
“Giám đốc vốn không cần làm theo ca, nếu anh muốn, làm việc ở nhà cũng không thành vấn đề,” Tạ Vũ thờ ơ như không, “Thấy em còn có thời gian quan tâm tới thành tích của công ty, chắc không sao nữa rồi. Nào, anh dìu em dậy.”
“Cô có thể cho biết hôm nay là ngày nào, tháng nào, năm nào và là thứ mấy trong tuần không?
Hà Mạn nghe câu hỏi này xong thì cười phì.
Trong phòng chẩn đoán, bác sĩ bảo muốn làm một bài kiểm tra nhỏ với Hà Mạn. Trong lòng Hà Mạn còn có chút thấp thỏm —— chẳng có cách nào, tuy đã tốt nghiệp nhiều năm nhưng vừa nghe đến mấy chữ kiểu “bài kiểm tra”, cô lại thấy hồi hộp như phản xạ có điều kiện.
“Bác sĩ muốn làm tôi bớt hồi hộp sao? Không bằng bác sĩ cho ông xã tôi làm bài kiểm tra này đi, anh ấy còn căng thẳng hơn cả tôi.”
Bác sĩ cười khoan dung: “Còn nói giỡn được, xem ra không có vấn đề gì rồi. Tôi hiểu cô cảm thấy bài kiểm tra này rất sỉ nhục trí thông minh, có điều đây là bước kiểm tra quan trọng. Căn cứ theo tình trạng hàng ngày của cô như chồng cô vừa kể, tôi đã có vài suy đoán sơ bộ. Cô cứ kiên nhẫn phối hợp với tôi, như vậy mọi người đều yên tâm.”
Tạ Vũ xoa đầu Hà Mạn, cổ vũ: “Không phải đo chỉ số thông minh, cứ đáp từ từ là được rồi, không nên có tâm lý tự ti.”
“Ai có tâm lý tự ti chứ?” Hà Mạn lườm anh, “Cắn anh đấy!”
Bác sĩ ho khẽ một tiếng, hai người vội vàng nghiêm túc lại.
“Được rồi, bây giờ trả lời tôi, hôm nay là ngày nào tháng nào năm nào?”
Hà Mạn đáp: “Thứ năm, ngày 31 tháng 1 năm 2013.”
“Bây giờ cô đang ở đâu? Địa chỉ là gì?”
Hà Mạn mỉm cười: “Bệnh viện Dương Minh, số 309 đường Tùng Đức, khu Tín Nghĩa.”
Giọng cô vốn rất êm tai, phát âm rõ ràng, trả lời những câu hỏi đơn giản này, mỗi câu mỗi chữ đều ngắn gọn, tựa như những hạt đậu nảy trên mặt đất, thần sắc rất phấn khởi. Tạ Vũ mỉm cười nhìn cô, thầm nghĩ nhìn thế nào cũng thấy không đủ.
“Được rồi, cô hãy lặp lại theo tôi ba từ sau một lần —— quả táo, tờ báo, xe lửa. Cô hãy nhớ kỹ ba từ đó, một lát sau tôi sẽ bảo cô lặp lại lần nữa.”
Hà Mạn nhịn cười, trả lời rất tự tin: “Quả táo, tờ báo, xe lửa, tôi nhớ rồi.”
“100 trừ 7 là mấy?”
“93”
Bài kiểm tra này thật sự rất toàn diện, Hà Mạn oán thầm.
“Trừ thêm 7 nữa thì sao?”
“86.”
“Trừ tiếp 7?”
“79.”
Đáp liên tiếp mấy câu, sợ mình đáp nhanh quá lại sai, Hà Mạn nói chậm lại.
“Bây giờ tôi đọc năm chữ số, cô hãy đọc ngược lại 4, 2, 7, 3, 1.”
“1, 3… 7, 2… 4.”
Hơi tốn sức, nhưng cũng chẳng có gì khó hiểu, cô vốn học toán rất kém. Hà Mạn an ủi chính mình.
“Được rồi, bây giờ cô hãy nói ra ba từ lúc nãy.”
Hà Mạn cảm thấy khó mà hình dung được tâm trạng của mình lúc này.
Cô không giấu được ánh mắt có chút bối rối, thẫn thờ, nhìn Tạ Vũ ngồi bên cạnh đang nhíu mày, Hà Mạn bỗng thấy mình rất vô dụng. Giống như hồi nhỏ thi trượt, về nhà nhìn thấy ánh mắt thất vọng của mẹ.
Cô sợ khiến Tạ Vũ thất vọng. Cô đã đồng ý với anh, cô sẽ không có chuyện gì.
Hà Mạn bắt mình phải tập trung tinh thần. Bài kiểm tra khó hiểu này bắt đầu biểu hiện uy lực kinh khủng của nó. Bác sĩ không giục cô, trước sau vẫn duy trì biểu cảm ôn hòa. Tạ Vũ như sợ quấy rầy cô, không dám mở miệng.
Phòng chẩn đoán màu trắng bỗng tràn ngập không khí căng thẳng.
Hà Mạn cuống lên, nước mắt dâng lên khóe mắt.
“Đừng nóng vội, từ từ sẽ nghĩ ra!” Tạ Vũ rốt cuộc không kìm được, lên tiếng cổ vũ, giọng điệu dịu dàng thận trọng, tựa như người cha trẻ tuổi.
“Cố gắng nhớ lại xem, từ đầu tiên là hoa quả.” Bác sĩ Trương đưa ra gợi ý,
“Quả táo,” Hà Mạn thở phào một hơi, “Từ thứ nhất là quả táo, tôi nhớ ra rồi, tôi nhớ ra rồi.”
“Vậy từ thứ hai là gì?”
Hà Mạn lại vắt óc suy nghĩ.
“Từ thứ hai là thứ mà em đọc mỗi ngày, lúc sáng sớm, anh đọc xong rồi đến em đọc.” Tạ Vũ nhẹ nhàng vuốt lưng cô, dịu dàng gợi ý.
“Tờ báo?”
“Từ thứ ba thì sao? Từ thứ ba là một phương tiện giao thông.”
“Ô tô? Xe đạp?” Hà Mạn sốt ruột hỏi, “Máy bay? Xe lửa?”
“Đúng rồi đúng rồi,” Tạ Vũ cười, “Ba từ đều đáp đúng rồi, tốt lắm.”
Không tốt, không tốt chút nào. Trái tim Hà Mạn chậm rãi chìm xuống.
Lúc này, bác sĩ lấy ra vài thứ từ trong ngăn kéo, đặt lên bàn.
“Bây giờ, cô hãy ghi nhớ năm đồ vật này.”
Một cái đồng hồ đeo tay, một đồng tiền xu, một cây bút máy, một tấm danh thiếp và một bản ghi chép. Hà Mạn dán mắt vào đồ vật trên bàn, nhìn chăm chú cho tới khi đầu hơi nhưng nhức, cứ như muốn đem những vật trên bàn khắc vào đầu.
Bàn tay được Tạ Vũ nắm lấy bắt đầu toát mồ hôi lạnh. Tạ Vũ thấy thế lại càng ra sức nắm chặt.
Bác sĩ phủ một mảnh vải lên những vật trên bàn.
“Được rồi, cô Hà, mời cô nêu tên năm đồ vật đó.”
“Đồng hồ đeo tay, bút, tiền xu, còn có… còn có…”
Hà Mạn nói tới đó thì chịu, quay đầu nhìn Tạ Vũ, mặt hai người đều trắng bệch.
Cuối cùng Hà Mạn cũng rơi nước mắt.
Tạ Vũ kéo cô vào lòng, vỗ nhẹ lên gáy cô, động tác yêu chiều như người lớn trong nhà.
“Tốt rồi, tốt rồi, bài kiểm tra đã xong. Chúng ta thành công rồi, không sợ, không sợ.”
3.
Khoảnh khắc bị đẩy vào máy cộng hưởng từ, Hà Mạn có cảm giác mình bị đẩy lên đoạn đầu đài.
Cái máy kỳ quái đó có khả năng xuyên thấu cả biển lớn đang cuồn cuộn trào dâng trong đầu cô,
Trong biển cả đó có vài mẩu chuyện vụn vặt đang lơ lửng, những hình ảnh và âm thanh hỗn độn, không biết phải ghép với nhau thế nào.
“Hồi hải mã(*) của cô Hà đang bị thoái hóa.”
Người đàn ông mặc áo blouse trắng cầm thước chỉ lên bản chụp cắt lớp não bộ trên hộp đèn.
“Anh đã quên bóng lưng của cô ấy là thế nào từ lâu rồi, anh chỉ nhớ mình em.”
Người đàn ông ôm lấy cô từ đằng sau, cúi đầu là có thể nhìn thấy cánh tay cứng cáp của anh vòng quanh eo cô, ngước mắt lại nhìn thấy cây thông mờ mờ, cuộc vui kết thúc, tiếng cười đều rơi xuống đất.
“Nhiều năm trước, cô Hà từng gặp tai nạn xe, lúc đó não cũng bị chấn động. Lần này não bộ bị chấn thương lần thứ hai, phần màu đen này là máu chảy do va đập hình thành cục máu đông. Nguyên nhân có phải vì đó không, tạm thời chúng tôi còn chưa xác định được, nhưng tổng hợp từ bản chụp hồi hải mã và biểu hiện trong cuộc sống hàng ngày của cô Hà, cùng bài kiểm tra trí nhớ,…”
Người đàn ông mặc áo trắng hé miệng rồi lại ngậm lại.
“Có muốn uống bia không?”
“Muốn! Anh hai lon, em một lon!”
Đêm hè, bóng cây đong đưa. Mùa hè, mùa hè, mùa hè mà dù bầu trời có sụp xuống cũng không cần lo nghĩ.
“Rất có khả năng, cô Hà đã mắc chứng suy giảm trí nhớ.”
Theo câu thoại đó, tất cả hình ảnh đều lùi dần như nước triều đang xuống, biến mất không còn bóng dáng.
Hà Mạn thoát ra khỏi mạch suy nghĩ hỗn loạn, bình tĩnh lại thì phát hiện ra mình đang đứng trong toilet.
Người phụ nữ trong gương tóc tai bù xù, đang mặc áo ngủ, tay còn cầm bàn chải đánh răng.
Hóa ra là chưa tỉnh ngủ.
Hà Mạn yên lòng, quay vào gương cười ngây ngô.
Nếu đã dậy thì phải tắm rửa, đi tắm thôi.
Đây là lần thứ mười Hà Mạn đi tắm trong ngày hôm nay.
Tạ Vũ ngồi dưới lầu, nghe tiếng nước chảy róc rách truyền đến lần nữa. Anh chậm rãi ngồi xuống đất, dựa lưng vào tường, quay mặt về phía phòng bếp đang mở rộng cửa. Trong đó là hơn mười túi muối mà Hà Mạn lần lượt đi siêu thị mua về, dồn đống lại, tựa như một đụn tuyết không bao giờ tan ra.
4.
Tạ Vũ vốn tưởng rằng, mất trí nhớ cũng có trình tự. Hà Mạn sẽ bắt đầu quên từ những chuyện gần đây nhất, sau đó dần dần lùi lại, cuối cùng trở về trạng thái như một đứa trẻ.
Trên thực tế, việc mất trí nhớ rất hỗn loạn. Hôm nay Hà Mạn quay lại năm năm trước, ngày mai có thể quay về thời đại học, hôm sau lại trở về hiện tại, cứ một phút lại xách túi lên, nói muốn đi họp…
Ký ức trong đầu Hà Mạn bị xáo trộn không còn trình tự, nhảy tới nhảy lui, không có quá khứ, hiện tại, tương lai, chỉ có lựa chọn trong tức khắc.
Tháng năm, khung cảnh trên phố đã vào cuối xuân. Dàn hoa bên nhà hàng xóm đã tàn, nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi hương ảm đạm trong không khí, không biết có phải do ảo giác không.
Bệnh tình của Hà Mạn biến xấu còn nhanh hơn tưởng tượng.
Ba tháng trước, bác sĩ đã từng tỏ ý, nếu không làm phẫu thuật, dùng thuốc cũng không thể ngăn bệnh tình chuyển xấu, chỉ có thể kéo dài thời gian, nhưng hiệu quả trị liệu với mỗi người là khác nhau. Nếu hàng ngày vận động nhiều, duy trì chức năng của cơ thế, mỗi ngày chép báo, đọc sách, đọc chậm có thể duy trì khả năng nhận thức. Nhận định lạc quan nhất, Hà Mạn có thể chống đỡ thêm ba, bốn năm.”
“Chúng tôi vốn định phẫu thuật để loại bỏ máu đông trong não, nhưng cục máu đông đó chặn ở vài vị trí quan trọng của não, phẫu thuật rất mạo hiểm, xác suất sống chỉ khoảng 20%, vậy nên tôi không đề nghị tiến hành phẫu thuật.”
20% xác suất sống sót đó trở thành ngọn nguồn tranh cãi của Hà Mạn và Tạ Vũ.
Hà Mạn không muốn mình biến thành kẻ si ngốc. Dù trường hợp lạc quan nhất, ba năm sau, cô cũng sẽ trở thành người không có ký ức giống như đứa trẻ, không có khả năng sinh hoạt và nhận thức, có lẽ đến đại tiểu tiện cũng không thể khống chế.
Nhưng làm phẫu thuật thì gần như là tự tìm cái chết.
Lúc mới từ bệnh viện trở về, thời gian Hà Mạn tỉnh táo vẫn chiếm đa số, mà sự tỉnh táo đó luôn đi kèm với sợ hãi và tranh cãi.
“Anh thật sự muốn em biến thành kẻ ngớ ngẩn sao? Đến anh và chính em cũng không nhớ nổi nữa, không biết làm gì, giống như một đứa trẻ lớn đầu, em cũng không còn là em nữa, sống thế còn có ý nghĩa gì?”
“Ba năm sau, cuộc sống không còn ý nghĩa, chẳng lẽ em lập tức đi tìm cái chết sao?” Tạ Vũ kích động hét.
“Phẫu thuật sao có thể gọi là lập tức đi tìm cái chết? Không phải vẫn còn 20% khả năng khôi phục sao?” Hà Mạn rơi nước mắt, “Em không thể biến thành kẻ đần độn được, không phải em thương cảm chính mình, em chỉ muốn nhân lúc mình còn có ý thức, vẫn còn khả năng quyết định, sắp xếp mọi thứ cho tốt. Anh có biết, em sẽ liên lụy anh cả đời? Anh đã xin nghỉ nhiều ngày như vậy, công việc sắp không giữ được, sắp tới còn phải gánh vác tiền thuốc men của em, nửa đời sau còn phải chăm sóc một đứa ngớ ngẩn, một đứa ngu ngốc căn bản không phải Hà Mạn! Anh đã hiểu chưa?! Anh mới 33 tuổi, anh muốn phá hỏng đời mình sao? Đến lúc em thực sự thành ngớ ngẩn, đến chuyện bản thân là một trói buộc cũng không thể ý thức được, em phải giúp anh thế nào đây!”
“Đương nhiên anh biết. Anh cũng biết, nếu bây giờ người bị bệnh là anh, em cũng sẽ chọn lựa giống anh! Chăm sóc em cả đời thì đã sao? Đã làm sao? Muốn chăm sóc em là anh, anh chưa từng nghĩ đó là gánh nặng, em dựa vào đâu mà quyết định thay anh?”
Nước mắt của Hà Mạn từng giọt từng giọt lăn xuống hai gò má.
“Chúng ta không còn là vợ chồng nữa, không phải đã ly hôn rồi sao? Không phải anh cũng quyết định để em có cuộc sống mới sao? Hồi đó có thể chia tay, sao bây giờ lại không làm được? Nếu sau khi ly hôn, em chuyển tới thành phố khác sống, anh sẽ không gặp lại em nữa, vậy em đối với anh mà nói có khác gì đã chết đâu? Chẳng phải giống nhau sao?”
“Anh nói không giống là không giống!”
Tạ Vũ gầm lên khiến cả người Hà Mạn chấn động.
“Anh không cho em chết. Cứ coi em là con gái của anh, đúng rồi, cứ coi em là con gái của anh đi, chỉ là không lớn lên, càng ngày càng bé đi thôi, không được sao? Dù sao em ngố như thế, về già cũng biến thành ngốc nghếch, không phải chỉ là sớm hơn một chút thôi sao?”
Tạ Vũ ôm Hà Mạn thật chặt, cứ như giây tiếp theo cô sẽ tan thành tro bụi.
Nhưng mà, đó không phải lần cãi vã duy nhất. Hà Mạn vẫn luôn tâm tâm niệm niệm chuyện phẫu thuật. Lần nào Tạ Vũ cũng vì chuyện này mà hét lên với cô, tới sau cùng hai người lại ôm nhau khóc rống, cứ lặp đi lặp lại.
Cho đến khi năng lực ghi nhớ của Hà Mạn đã kém đến nỗi không nhớ nỗi chuyện mình muốn đi phẫu thuật, cũng không còn khả năng ầm ĩ với Tạ Vũ một trận hoàn chỉnh.
5.
Từng có một đại diện khách hàng quan hệ rất thân thiết với Tạ Vũ. Năm đó, vị khách hàng kia mới 30 tuổi, vừa chia tay với bạn gái đã yêu nhau hơn sáu năm.
Anh ta thuê nhà ở tầng bảy, sau khi bạn gái dọn đi có để lại một ít vật dụng linh tinh và một chú chó lông vàng.
Chú chó đó đã sáu tuổi rưỡi, khi bọn họ bắt đầu sống chung đã cùng ôm nó về, từ một chú cún bé tí đến giờ đã nặng ba tám kg. Chó lông vàng có nhu cầu vận động rất lớn, bọn họ từng dắt theo chó chạy bộ mỗi buổi sáng sớm, buổi tối tan làm về lại dắt theo nó đi dạo.
Công việc của người đó rất bận rộn, bạn gái làm nghề tự do, ban ngày cô bạn gái làm bạn với chú chó, buổi tối cả nhà đoàn viên, vô cùng ấm áp.
Tiếc rằng về sau lại như thế.
Bạn gái chuyển đi rồi, trong nhà chỉ còn mình chú chó. Vị khách hàng kia mở cửa ban công quanh năm, bất kể mùa đông hay mùa hè, như vậy khi anh ta phải tăng ca đến tận khuya, không thể về nhà đúng giờ dắt chó đi dạo, Lông Vàng có thể tự ra ban công đi vệ sinh.
Có một tối, anh ta về nhà rất muộn, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi tanh hôi. Thì ra Lông Vàng bị tiêu chảy, thảm lông dê trải dưới bàn trà bừa bộn hết cả. Lông Vàng toàn thân bẩn thỉu biết mình làm sai, rất hiểu chuyện không nhào tới đón anh, chỉ cuộn mình nằm một góc, đưa đôi mắt ngập nước lên nhìn anh ta.
Nó cuộn tròn nằm một góc, nhìn có vẻ còn ốm yếu, nhỏ bé hơn cả lúc mới sinh.
Anh ta không kìm được, đàn ông đàn ang ba mươi tuổi đầu lại ngồi sụp ở cửa, khóc lóc nghẹn ngào.
Tạ Vũ từng thấy rất khó hiểu. Nếu không có thời gian, vì sao không tặng chú chó cho người khác, hoặc là đem bán đi?
Bằng không, chủ nhân khó sống mà chú chó cũng không được sung sướng.
Khách hàng cười khổ không giải thích, một lát sau mới nói: “Không nỡ bỏ.”
Biết rõ thế là tốt cho cả người lẫn chó, nhưng anh ta vẫn không nỡ, chú chó cũng chỉ nhận mình anh ta là chủ nhân. Có cách nào khác đâu.
Tạ Vũ chỉ có thể tỏ vẻ đồng tình nhưng lại chưa từng thể nghiệm cảm giác luyến tiếc này.
Thế nhưng, khi Danny khéo léo khuyên anh, với tình trạng hiện tại của Hà Mạn thì nên đưa cô vào viện điều dưỡng, không hiểu sao Tạ Vũ bỗng nhớ tới câu chuyện đã rất xa xôi này.
Danny không phải người đầu tiên khuyên anh như thế, cũng không phải mới khuyên lần đầu. Tiểu Hoàn, cả nhà Hà Kỳ…
Người ngoài nhìn vào một cách lý trí đều có thể nhận xét khách quan phương thức thích hợp nhất với bọn họ. Tạ Vũ quay lại làm việc, Hà Mạn vào viện điều dưỡng, có hộ lý chuyên nghiệp chăm sóc, đồng thời giảm bớt gánh nặng cho Tạ Vũ.
“Đây là kế lâu dài.”
Mọi người đều nói như vậy.
Nhưng anh không làm được.
Giây phút đó, anh như nhìn thấy người đàn ông còn lớn tuổi hơn mình kia, nét mặt phức tạp nhưng lại không thể giải thích cho rõ, chỉ không ngừng lặp lại: “Không được, tôi không nỡ bỏ.”
Không nỡ để cô phải giống như đứa trẻ bị vứt bỏ, chờ người tới thăm, ngày qua ngày, ở cùng một chỗ với đám người cũng mất đi hy vọng. Nếu không thể ở cạnh cô thì còn có ý nghĩa gì.
6.
Sáng sớm tỉnh lại, Tạ Vũ không thấy Hà Mạn đâu.
Anh nhảy khỏi giường như phát điên, lúc xuống cầu thang còn suýt nữa ngã nhào. Xông tới cửa nhà mới nhìn thấy Hà Mạn đã trang điểm, ăn vận xong xuôi, tay xách túi, đang khom lưng đi giầy.
“Em muốn đi đâu?” Anh sợ làm cô kích động, đành phải giả vờ tùy ý, dịu dàng hỏi một câu.
Hà Mạn rất bình tĩnh, quay lại mỉm cười với Tạ Vũ: “Em phải đi làm mà! Hôm nay em có một cuộc họp rất quan trọng, không về nhà ăn cơm.”
“À…” Tạ Vũ cũng không vạch trần, “Vậy em cố gắng nhé.”
Hà Mạn hôn Tạ Vũ một cái rồi xoay người ra khỏi nhà. Chân trước của cô vừa rời khỏi, Tạ Vũ còn mặc áo ngủ đã vội vàng đi giầy, cầm ví lao ra khỏi nhà, theo sát sau lưng Hà Mạn.
Dọc đường đi, Tạ Vũ mới thực sự hiểu được sự đáng sợ của căn bệnh này.
Đi theo Hà Mạn, Tạ Vũ cảm thấy cô không chỉ mất đi ký ức mà còn như đánh mất hồn phách.
Cô ngồi trên ghế dài trong công viên hai tiếng đồng hồ, ánh mắt ngơ ngác, trống rỗng nhìn về đằng trước, sau đó lại ngồi bên hồ nước nhìn cá bơi thêm nửa giờ.
Tạ Vũ vẫn lén trốn sau gốc cây, chăm chú nhìn từng cử động của Hà Mạn.
Chẳng biết đã bao lâu, đúng lúc Tạ Vũ gọi tới công ty, báo hôm nay mình làm việc ở nhà thì Hà Mạn đột nhiên đứng dậy, đi về phía trước.
Tạ Vũ vội vàng ngắt điện thoại, đứng dậy đuổi theo.
Nửa giờ sau, Hà Mạn đã đặt chân vào phố thương mại. Giữa biển người cuồn cuộn, dáng hình của Hà Mạn thoạt nhìn nho nhỏ, bóng lưng lại càng thêm gầy gò, bất cứ lúc nào cũng có thể nhấn chìm. Tạ Vũ giả thành khách hàng trà trộn vào cửa hàng, tiện tay cầm một món đồ lên che mặt, không để Hà Mạn phát hiện ra mình. Không ngờ, Hà Mạn lắc lư một hồi lại bước khỏi cửa hàng. Tạ Vũ quên mất mình còn cầm đồ hàng trên tay, vội vàng chạy ra ngoài, bị nhân viên cửa hàng ngăn lại: “Anh à, anh còn chưa trả tiền!”
Tạ Vũ hoàn toàn bất chấp, ném đồ lại rồi xoay người đi ra, không ngờ chỉ mới khoảng hai giây, trong đoàn người tới lui trên đường, anh không tìm được bóng dáng của Hà Mạn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.