Chương 130:
Tiếu Giai Nhân
25/07/2024
Một tên dân chạy nạn nói: “Đó là trước kia, hiện tại bọn tạo muốn làm vua một núi, thức thời thì giao hết tiền ra, giao tiền mới có thể giữ được mạng!”
Trương Văn Thịnh: “Chúng tôi thật sự không có tiền, một chút của cải duy nhất đều dùng để mua hạt giống cho năm nay hết rồi!”
Đám dân chạy nạn sao mà chịu nghe, sau nhiều lần luân phiên đẩy cửa nhưng không đẩy nổi, ba tên dân chạy nạn tiếp tục đe dọa, hai tên còn lại lặng lẽ sờ lần đến cửa sổ dưới mái hiên, giẫm lên ghế, giơ búa lên chém vào cửa sổ.
Hung hăng chém vài cái, cửa sổ bị phá, một tên dân chạy nạn vừa nắm lấy mép cửa sổ muốn trèo vào, thì đột nhiên bị Trương Mậu Đức đã trốn một lúc lâu chém một dao xuống đầu!
Nửa cơ thể của tên dân chạy nan kia ngã thẳng xuống.
Một dân chạy nạn khác thấy vậy, hét thảm một tiếng, sợ tới mức trực tiếp chạy ra ngoài.
Dù sao chỉ là một đám dân chạy nạn tụ tập lại một cách vội vàng, ỷ vào số đông thấy cướp bóc thuận lợi mới có thể càng ngày càng to gan, một khi xảy ra chuyện, lá gan tạm thời to lên kia sẽ teo lại ngay.
Ba tên dân chạy nạn ngoài cửa nghe được động tĩnh chạy ra nhà chính, chứng kiến thi thể không đầu dưới mái hiên, tay chân không khỏi lạnh ngắt.
Trương Mậu Đức: “Tới đi, không sợ chết thì tới đây! Đêm nay dù bọn tao có chết thì cũng phải kéo chúng mày theo cùng!”
Ba người lập tức biết bọn họ gặp phải một kẻ tàn nhẫn rồi, dù sao vẫn còn những người khác cho bọn họ cướp, ở chỗ này mạo hiểm lãng phí thời gian thì không đáng, thế là cả đám lập tức chạy hết về phía nhà tiếp theo.
Cứ như vậy, Trương gia đã được an toàn.
Khi dân chạy nạn bị bắt, Trương Mậu Đức kịp thời đi ra ổn định đại cục, trước tiên tập trung của cải lương thực mà nhóm dân chạy nạn cướp đi lại một chỗ, nói với thôn dân đang tụ tập lại: “Mọi người đừng nóng vội, tôi sẽ cùng cậu Hai của nhà Tiêu thiên hộ thôn Thủy Linh đích thân trông coi chỗ này, cam đoan đồ vật của mọi người sẽ không thiếu một món nào, việc quan trọng nhất trước mắt chính là cứu trợ hàng xóm bị thương, chúng ta càng hành động nhanh thì bọn họ còn có khả năng được cứu, mọi người nhanh chóng đến từng nhà xem một chút đi!”
Các thôn dân vẫn còn hơi hỗn loạn, Trương Văn Công hỗ trợ cha mình điều khiển mọi người xếp thành hàng, sau đó mời những người có võ nghệ cao cường như Tiêu Chẩn, Tôn Điển dẫn đội, mỗi người phụ trách một con phố.
Trương Văn Thịnh: “Chúng tôi thật sự không có tiền, một chút của cải duy nhất đều dùng để mua hạt giống cho năm nay hết rồi!”
Đám dân chạy nạn sao mà chịu nghe, sau nhiều lần luân phiên đẩy cửa nhưng không đẩy nổi, ba tên dân chạy nạn tiếp tục đe dọa, hai tên còn lại lặng lẽ sờ lần đến cửa sổ dưới mái hiên, giẫm lên ghế, giơ búa lên chém vào cửa sổ.
Hung hăng chém vài cái, cửa sổ bị phá, một tên dân chạy nạn vừa nắm lấy mép cửa sổ muốn trèo vào, thì đột nhiên bị Trương Mậu Đức đã trốn một lúc lâu chém một dao xuống đầu!
Nửa cơ thể của tên dân chạy nan kia ngã thẳng xuống.
Một dân chạy nạn khác thấy vậy, hét thảm một tiếng, sợ tới mức trực tiếp chạy ra ngoài.
Dù sao chỉ là một đám dân chạy nạn tụ tập lại một cách vội vàng, ỷ vào số đông thấy cướp bóc thuận lợi mới có thể càng ngày càng to gan, một khi xảy ra chuyện, lá gan tạm thời to lên kia sẽ teo lại ngay.
Ba tên dân chạy nạn ngoài cửa nghe được động tĩnh chạy ra nhà chính, chứng kiến thi thể không đầu dưới mái hiên, tay chân không khỏi lạnh ngắt.
Trương Mậu Đức: “Tới đi, không sợ chết thì tới đây! Đêm nay dù bọn tao có chết thì cũng phải kéo chúng mày theo cùng!”
Ba người lập tức biết bọn họ gặp phải một kẻ tàn nhẫn rồi, dù sao vẫn còn những người khác cho bọn họ cướp, ở chỗ này mạo hiểm lãng phí thời gian thì không đáng, thế là cả đám lập tức chạy hết về phía nhà tiếp theo.
Cứ như vậy, Trương gia đã được an toàn.
Khi dân chạy nạn bị bắt, Trương Mậu Đức kịp thời đi ra ổn định đại cục, trước tiên tập trung của cải lương thực mà nhóm dân chạy nạn cướp đi lại một chỗ, nói với thôn dân đang tụ tập lại: “Mọi người đừng nóng vội, tôi sẽ cùng cậu Hai của nhà Tiêu thiên hộ thôn Thủy Linh đích thân trông coi chỗ này, cam đoan đồ vật của mọi người sẽ không thiếu một món nào, việc quan trọng nhất trước mắt chính là cứu trợ hàng xóm bị thương, chúng ta càng hành động nhanh thì bọn họ còn có khả năng được cứu, mọi người nhanh chóng đến từng nhà xem một chút đi!”
Các thôn dân vẫn còn hơi hỗn loạn, Trương Văn Công hỗ trợ cha mình điều khiển mọi người xếp thành hàng, sau đó mời những người có võ nghệ cao cường như Tiêu Chẩn, Tôn Điển dẫn đội, mỗi người phụ trách một con phố.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.