Tháng Năm Bình An

Chương 17:

Tiếu Giai Nhân

30/06/2024

Khi Tiêu Chẩn mang theo hơi nước sau khi tắm quay lại, khách đã về hết, chỉ còn người Tiêu gia đang dọn dẹp bàn ghế, quét dọn sân vườn.

Bên ngoài thỉnh thoảng vang lên tiếng động, trong phòng tân hôn lại yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Trên chiếc tủ gỗ sơn mài đỏ đặt một đôi nến đỏ, ánh nến lay động.

Tiêu Chẩn đóng cửa, ánh mắt dừng lại ở người vợ mới cưới đang nằm trong ổ chăn chỉ lộ ra đỉnh đầu.

Vợ chàng, người chàng đã rình rang rước về từ thôn quê cách hai mươi dặm, có một lễ cưới rực rỡ.

Tiêu Chẩn lên giường, nhấc chăn lên và chui vào trong, rồi nhẹ nhàng xoay người con gái đang co ro nằm thẳng ra.

Hơi thở bỗng trở nên nặng nề, Đồng Tuệ nhắm chặt mắt, cơ thể nóng như lửa truyền qua hai lớp áo cưới đến lòng bàn tay Tiêu Chẩn.

Nàng ngốc nghếch nằm im, mặc cho chồng ngắm nhìn.

Tiêu Chẩn: "Không nhận ra mặt anh à?"

Đồng Tuệ chớp mắt, lắp bắp: "Vừa rồi, đã nhìn rồi."

Tiêu Chẩn vốn ít nói, thấy nàng cũng không có vẻ muốn trò chuyện, nhanh chóng bắt đầu cởi áo cho nàng.

Dường như nàng muốn ngăn cản, tay vừa nhấc lên một chút, lại đặt xuống chăn, cho đến khi chỉ còn lại lớp cuối cùng, nàng mới cúi đầu dùng cả hai tay che chắn.

Tiêu Chẩn hôn từ vai nàng xuống.

Chàng như bức tường đồng vách sắt trói buộc lấy nàng. Đồng Tuệ không thể trốn tránh, cũng chẳng có lý do gì để trốn tránh.

Cả đêm ấy, nàng chỉ nức nở lặp đi lặp lại hai chữ.



Nhẹ chút, nhẹ chút…

***

Bên ngoài trời vẫn còn tối, Đồng Tuệ đã thức dậy từ rất sớm.

Cặp vợ chồng mới cưới ngủ ở đầu giường bên cạnh bếp, Đồng Tuệ nằm ở bên trong, quay mặt vào tường.

Sau lưng nàng vang lên tiếng thở sâu của người đàn ông. Nàng sợ đánh thức chàng, cố gắng giữ nguyên tư thế, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn bức tường cách mặt mình vài bước chân.

Nhờ ánh nến cưới lung linh, Đồng Tuệ nhận ra căn phòng bên này mới được xây dựng. Bức tường trong phòng được trát một lớp vữa bùn mỏng trộn với rơm lúa ép phẳng, trông như những chiếc thuyền lá liễu nhỏ bé trôi nổi trên mặt hồ phẳng lặng.

Mọi thứ mới mẻ đều dễ dàng thu hút con người, và bức tường này lại được tô trát đẹp đẽ và tinh tế đến vậy. Là chủ nhân căn phòng này, Đồng Tuệ cảm thấy vô cùng vui sướng trong lòng.

Ngay khi nàng lặng lẽ đưa một tay ra định chạm vào bức tường, người chồng ở sau lưng nàng đột nhiên áp sát lại.

Đồng Tuệ tưởng chàng chỉ vô thức hành động trong lúc ngủ, nhưng ngay sau đó, bàn tay to lớn lướt đến khiến nhịp thở của nàng lại trở nên rối bời.

Đã là mùa xuân ấm áp, chiếc chăn cưới được may khá mỏng, song vào lúc “nóng” nhất, Tiêu Chẩn vẫn hất cả chăn xuống bên cạnh.

Gió cuốn cành hoa, bung nở rực rỡ.

Đồng Tuệ không bao giờ có thể ngờ được đêm tân hôn và sáng sớm tân hôn lại diễn ra như vậy.

Nàng vốn dĩ khá mạnh mẽ, song không thể mảy may lay chuyển được Tiêu Chẩn.

Mãi đến khi chiếc gối bị hất xuống đất, nửa đầu của nàng cũng lơ lửng trên mép giường, Tiêu Chẩn mới kéo nàng trở lại.

Đồng Tuệ cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt chàng, đôi lông mày sắc như kiếm, đôi mắt phượng dài hẹp, đuôi mắt nhếch lên cao vô tình mang theo một vẻ kiêu ngạo, bễ nghễ, toát ra khí thế áp đảo người khác.



Nàng lập tức ngoảnh đầu đi, kết thúc màn đối mặt ngắn ngủi này.

Không biết bao lâu sau, Tiêu Chẩn cuối cùng cũng thỏa mãn, một tay ôm nàng nằm trở lại giữa đệm, một tay kéo chăn vội vàng che kín cả hai người.

Đồng Tuệ thở hổn hển, hai má ửng hồng, mồ hôi trên trán chảy xuống từng giọt từng giọt.

Tiêu Chẩn tựa cằm lên mái tóc rối bời của nàng, hơi thở phả ra lướt qua đỉnh đầu nàng.

Bàn tay chàng vẫn nắm lấy tay nàng, bóp nhẹ và véo nhẹ, như đang hồi tưởng lại.

Chờ đến khi nàng không còn thở dốc nữa, Tiêu Chẩn hỏi: "Đã gặp rồi, cũng đã làm rồi, em hài lòng với anh chứ?"

Hôn nhân sắp đặt, đêm tân hôn, chàng đã xem xét cả khuôn mặt và vóc dáng của nàng.

Mặt Đồng Tuệ đỏ bừng, nàng im lặng một lúc rồi gật đầu.

Tiêu Chẩn: "Vậy là tốt rồi, anh thấy em cũng rất hài lòng, sau này chúng ta sẽ sống bình dị bên nhau."

Đồng Tuệ vẫn gật đầu.

"Đêm qua em đã gặp thím Hai và cô rồi, lát nữa gặp lại, em có thể nhận ra họ không?"

Đồng Tuệ hồi tưởng lại một chút, trong số những người lớn tuổi, thím Hai da trắng có vẻ kiêu ngạo và coi thường người khác, cô Tiêu anh khí và sảng khoái dễ phân biệt. Trong ba người cùng trang lứa, chị dâu Liễu Sơ trông gần gũi, em dâu Lâm Ngưng Phương xinh đẹp và quý phái, em gái Tiêu Ngọc Thiền như một bông hồng kiêu sa và ngang ngược, tính cách của họ đều khiến nàng có ấn tượng sâu sắc.

Nàng gật đầu: "Có lẽ là được."

Tiêu Chẩn: "Ừm, đến lúc đó anh cũng sẽ giới thiệu lại cho em một lần nữa. Chị dâu có một bé gái tên là Miên Miên. Phía em gái Ngọc Thiền có một bé trai họ Tề, gọi là Diệu ca nhi. Hai anh em chúng nó một đứa tám tuổi, một đứa bốn tuổi, đều là trẻ con nên em không cần phải lo lắng phải giao tiếp như thế nào, chỉ cần biết có chúng là được.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tháng Năm Bình An

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook