Chương 28: Quyển 2 - Chương 28
Tĩnh Thủy Biên
22/09/2020
Bắc Kinh giữa tháng mười một thường bắt đầu cấp khí ấm[1], nhất là sau trận tuyết tháng mười hai, nhiệt độ ngoài trời so với phương Nam càng lúc càng xuống thấp.
[1] Cấp khí ấm này cũng tương tự như kiểu cấp điện ấy, có hẳn một hệ thống và chỉ cấp vào mùa lạnh, tất nhiên phải đóng tiền mới được cấp rồi, haha…
Tạ Mạnh đứng bên ngoài thì gắng hết sức nhét thân trong tầng tầng quần áo, trong khi lũ người trong phòng lại mặc rất ít. Lần đầu tiên cậu đến phòng kí túc của Quý Khâm Dương, gần như cả phòng đối phương đều mặc áo cộc quần lửng.
Địch Lâm để lộ cánh tay cùng đôi chân trắng trẻo, trông thấy Tạ Mạnh thì chào hỏi: “Chào.”
Tạ Mạnh vừa tháo khăn vừa gật đầu: “Chào cậu.”
Quý Khâm Dương bảo cậu ngồi vào bên trong.
“Cậu bạn đẹp trai.” Quách Lâm An bày bàn mạt chược ra, “Biết chơi mạt chược không?”
Đây là lần đầu Bạch Tín Thiên gặp Tạ Mạnh, hai người sau khi chào hỏi xong, người nọ liền tự giác ngồi xuống bên bàn mạt chược: “Giang Chiết là ổ mạt chược, cậu còn phải hỏi sao.”
“Phắn đuê!” Địch Lâm nhảy khỏi giường, “Người Trùng Khánh tui còn đây, dám nói mình là ổ mạt chược hử!”
Quý Khâm Dương: “Đừng đánh với bọn họ, nhớ lần trước, bọn họ luật chơi ở mỗi nơi đều không giống nhau, chơi khác kiểu còn muốn chơi cái con khỉ.”
Quách Lâm An ngậm điếu thuộc, trông như thằng thổ phỉ: “Đến đất đế đô này thì tất nhiên phải theo luật của đế đô! Địch Tiểu Lâm! Chơi ăn cả pháo có dám hay không!”
Địch Lâm phẫn nộ quát: “Chơi thì chơi! Ổng đây sợ cậu chắc?!”
“…” Tạ Mạnh không kìm được hỏi Quý Khâm Dương, “Cuối kỳ rồi mà các cậu không ôn tập gì ư?”
Quý Khâm Dương mặc áo len bên ngoài T-shirt: “Cả đêm qua Địch Lâm thức viết nhạc, ngủ suốt đến vừa nãy mới dậy đó.”
“Chơi mạt chược không chỉ là chơi đơn thuần, thả lỏng tinh thần, chưa biết chừng còn xuất hiện cảm hứng.” Nam sinh chọn một chiếc mũ đội lên đầu, “Quách Lâm An lúc bình thường sẽ không hút thuốc lá đâu, biệt danh là Bao thuốc hát, viết một bài sẽ hút một bao.”
Tạ Mạnh: “…”
Quý Khâm Dương vươn tay chỉnh khăn quàng cho cậu: “Đi, bọn mình tự đi chơi.”
“Tiện thể gọi hộ Tiền Mạch phòng bên luôn nhé.” Bạch Tín Thiên cười nói, “Ba thiếu một bọn tôi còn chơi bời gì nữa.”
Quý Khâm Dương kéo Tạ Mạnh sang gõ cửa phòng bên cạnh, mất hồi lâu Tiền Mạch mới ra mở. Nam sinh đem mái tóc dài buộc trên đỉnh đầu, mặt trát thứ gì nhão nhão màu xanh lá cây.
Tạ Mạnh: “…”
Quý Khâm Dương tất nhiên rất quen thuộc: “Bên cạnh chơi mạt chược ba thiếu một, cậu sang nhận một chân đi.”
Tiền Mạch dựa vào khung cửa, mắt cậu ta chạm tới tay Quý Khâm Dương và Tạ Mạnh đang đặt chung một chỗ, nhướn mày hỏi: “Các cậu hẹn nhau ra ngoài à?”
“Đi ngắm tuyết.” Quý Khâm Dương nói, “Ở miền Nam ít có dịp tuyết lớn thế này lắm.”
Tiền Mạch ngáp một cái, khoát tay bảo: “Vậy chơi vui vẻ nha.”
Tuyết đã ngừng rơi từ sáng sớm. Đường phố Bắc Kinh cổ kính như được bọc trong tầng kẹo bông đường trắng xoá, chỉ có thể thấy chút sắc đen từ những mái nhà cong cong.
Trương Giang Giang vừa ăn quà vặt Hộ Quốc tự[2], vừa không quên chụp ảnh đăng lên nhóm bạn bè, đăng xong wechat lại đến weibo, bận bịu vô cùng. Vì ra ngoài sớm, đường phố Bắc Kinh đều vắng hoe, mấy người đi xem Mai Lan Phương[3] xong, liền một đường đi về hướng đông.
[2] Quán ăn vặt Hộ Quốc tự là một quán rất nổi tiếng ở Bắc Kinh.
[3] Ý chỉ xem vở kịch “Mai Lan Phương”.
“Tuyết ở Tô Châu không lớn nhường này.” Trương Giang Giang giơ cao máy ảnh chụp hình mái nhà phủ lớp tuyết dày, trên người gã còn mặc áo khoác của Hàn Đông, đi một đường nóng đến toát cả mồ hôi.
Tạ Mạnh quàng lại khăn, che đi nửa khuôn mặt, lộ ra đôi mày như mặt nước hồ xuân. Quý Khâm Dương đứng cạnh cậu, đội mũ trượt tuyết hai bên có bông đen trắng, áo măng tô để mở, quần jeans xắn lên hai ống, mắt cá chân đều lộ ra ngoài.
“Cậu không lạnh sao?” Tạ Mạnh cau mày cúi đầu nhìn chân của hắn.
Quý Khâm Dương lần này ngược lại rất thành thật: “Lạnh… Quần mặc hơi ít.”
Tạ Mạnh: “Vậy kéo ống quần xuống đi.” Nói xong liền ngồi xổm xuống giúp Quý Khâm Dương kéo ống quần.
Quý Khâm Dương không động đậy, chờ đối phương kéo xong đứng lên mới càm ràm: “Quần ống bó trông ẻo lả quá, đi với bốt không hợp.”
“…” Tạ Mạnh đối với tính cách muốn chết cũng phải phong cách này của hắn, quả thật dở khóc dở cười, “Cậu thật là…”
Trương Giang Giang ra hiệu bảo ba người khác ra đứng ở đầu kia của ngõ, gã điều chỉnh ống kính, miệng hô to: “Các cậu tự nhiên chút! Thân mật chút đi!”
Quý Khâm Dương vì thế rất là “tự nhiên thân mật” ôm Tạ Mạnh, Hàn Đông ở bên cạnh, biểu tình chỉ có thể “…”
“…Các cậu đừng cho là cậu ấy ngu ngốc thì cứ thế mà tuỳ tiện ngược chó.” Hàn Đông không vui, lạnh lùng nói, “Còn có tính người hay không, hành hạ chó thì cũng được đi, đây còn hành hạ chó ngu nữa chứ.”
Tạ Mạnh: “…”
Quý Khâm Dương miễn cưỡng đáp: “Được rồi, biết cậu đứng đó cô đơn hiu quạnh rồi, đến đây đi, lại gần chút nữa, đứng sát cạnh tôi đi, đừng đứng gần Tạ Mạnh.”
Hàn Đông: “…”
Trương Giang Giang: “Cười lên nào cười lên nào! K-i-s-s…!”
Quý Khâm Dương đứng sau Tạ Mạnh, vươn tay ôm vòng qua vai đối phương, môi ghé trên đỉnh đầu nam sinh. Tạ Mạnh cười giơ tay chữ V…
Trương Giang Giang ló mặt qua camera, không hài lòng nói: “Hàn đại gia! Cậu cũng thân mật chút đi, ôm vai đẹp trai hạng nhất thử xem nào… Đúng rồi! Cứ vậy đi!”
Cơ thể Hàn Đông cứng ngắc, nét mặt hoàn toàn mê mang, không còn thiết sống nữa.
Trương Giang Giang chụp xong, trên đoạn đường nhỏ chậm rãi chạy tới. Gã cho mọi người xem ảnh chụp, nhìn Hàn Đông rất không hài lòng bảo: “Có khi lần sau cậu đừng chụp chung nữa, biểu cảm chỗ nào chỗ nấy đều mất tự nhiên… Lát nữa để tôi chụp riêng cho cậu vậy, trước chụp cho đẹp trai hạng nhất với Manh Manh đã.”
Hàn Đông thở phào nhẹ nhõm, lập tức nói: “Tôi đi lấy túi đồ nghề cho cậu, cậu cứ từ từ mà chụp.”
Trương Giang Giang cũng không khách sáo, vì thế nên Hàn đại gia trực tiếp giáng cấp thành Hàn ô sin…
Bốn người vừa đi vừa chụp một chốc thì đến Thập Sát Hải[4], nơi đây mặt hồ đều đã đóng băng. Trương Giang Giang thấy có người đứng trên băng thì kinh hãi: “Không sợ ngã xuống sao?”
[4] Thập Sát Hải: là tên gọi chung của chuỗi hồ ao trong nội thành Bắc Kinh.
Hàn đông liếc mắt: “Băng đóng rất dày, mùa đông ở Thập Sát Hải có rất nhiều người đến trượt băng, chẳng phải chuyện lạ.”
Tạ Mạnh nhìn mấy người đang đi lại trên băng, Quý Khâm Dương hỏi cậu: “Muốn chơi không?”
Tạ Mạnh cười cười: “Trước giờ chưa từng trượt băng.”
“Học là được.” Quý Khâm Dương thoải mái đáp, “Chắc người ta vẫn đang đo độ dày của băng, chờ xem tin tức mấy ngày nữa, trước kỳ nghỉ đông dẫn cậu tới chơi.”
Tạ Mạnh bật cười: “Cậu như kiểu trò gì cũng biết chơi ấy.”
“Không biết cũng phải biết.” Quý Khâm Dương vươn tay vuốt mặt cậu, “Nếu không làm sao nịnh cậu được.”
Đi vòng quanh hồ đến cầu Ngân Đĩnh, sau lại tới “phố đồ túi” Yên Tà, lúc này người bắt đầu đông dần, đa số đều là khách du lịch đi ngắm cảnh. Người ngoại quốc cầm máy ảnh chụp hình, Trương Giang Giang xen lẫn bên trong, thỉnh thoảng được người ta bắt chuyện, tiếng Anh nửa mùa chẳng múa nổi rìu qua mắt thợ, khiến Hàn Đông phải vào cứu ra.
Cửa tiệm hai bên đường đều bán mấy thứ đồ linh tinh, các nam sinh không có hứng thú, một đường ăn ăn uống uống, cuối cùng cũng đến giờ ăn trưa.
Trương Giang Giang rốt cuộc cũng ăn món bã đậu lên men mà ngày trước Tạ Mạnh từng chụp ảnh, ăn được một miếng gã đã sững sờ.
“Cái này thì có gì ngon chứ…” Trương Giang Giang quả thật muốn khóc, “Cứ như bị thất tình ấy… Manh Manh cậu học xấu người ta!”
Tạ Mạnh vô tội nói: “Tớ có bảo nó ăn ngon đâu, không thích ăn chẳng lẽ không được chụp ảnh chắc?”
“…” Trương Giang Giang không tìm nổi câu phản bác.
Vì đã từng đến phố Nam La Cổ, nên cả đám trực tiếp tới trạm xe buýt gần cửa nam ngồi xe số 107. Hàn Đông và Quý Khâm Dương đều là dân thích du lịch, trong các app của điện thoại Quý Khâm Dương thì đã có ba cái liên quan đến du lịch, Đồng trình, Huề trình, Đồ ngưu[5]. Hàn Đông thì chỉ có một loại là Đồng trình.
[5] Tên các app (ứng dụng) của điện thoại. Logo của app Đồng trình là hai con cá.
“Hai con cá này nhìn cũng khá xinh.” Hàn Đông mặt vô cảm giải thích, “Dùng quen rồi.”
Trương Giang Giang rất ngạc nhiên: “Tôi cứ tưởng vì cậu là Song Ngư nên mới thích cái logo đấy cơ.”
Hàn Đông: “…Sao cậu biết sinh nhật tôi?”
Trương Giang Giang sửng sốt giây lát, sau đó cười như điên: “Ha ha ha ha ha hoá ra cậu thật sự là Song Ngư a ha ha ha ha ha!”
…Đoạn đường kế tiếp Hàn Đông liền không thèm nhìn mặt Trương Giang Giang.
Ở đồn Tam Lý người không đông lắm, trước tiên đến cửa hàng iPhone lớn nhất ở đây, Quý Khâm Dương xem rất kĩ iPhone 6, trong cả đám thì hiện tại chỉ có Hàn Đông đang dùng loại này.
“Mua loại bình thường cũng được, plus thì còn phải xem sở thích cá nhân.” Hàn Đông lấy điện thoại của mình ra cho Quý Khâm Dương tham khảo, y hỏi, “Không phải cậu đang dành tiền để dọn ra ngoài sao? Giờ lại mua cái này?”
Quý Khâm Dương: “Nghỉ đông về Tô Châu mua cũng được, tôi muốn mua cho Tạ Mạnh một cái.”
Hàn Đông chậc một tiếng: “Cậu ấy chưa chắc đã muốn, cậu đừng tự ý quyết định thế.”
“Tôi biết.” Quý Khâm Dương cười cười, “Trước dành đủ tiền thuê nhà đã rồi tính tiếp.”
Hàn Đông: “Cậu định hợp tác với ban nhạc hôm trước à?”
Quý Khâm Dương không phủ nhận: “Tiền Mạch có hỏi mua ca khúc của tôi, tôi định thế này: bọn họ mở một concert thì có thể kiếm từ ba đến năm vạn, tôi muốn chia bốn sáu, đội trưởng bọn họ bảo là phải suy nghĩ.”
“Cậu quá không khách khí rồi.” Hàn Đông nhiếc móc, “Một mình cậu lấy gần nửa, không sợ bị ăn đánh chắc?”
Quý Khâm Dương nhướn mày: “Tôi có thể phụ trách tất cả ca khúc trong một concert của bọn họ, hơn nữa vừa đảm bảo chất, vừa đảm bảo lượng. Một năm là có thể ra đĩa, chỉ cần bọn họ có năng lực là được.”
Hàn Đông: “Cậu đang muốn đào tạo ngôi sao à? Làm ban nhạc đấy nổi lên rồi ký hợp đồng với công ti giải trí?”
Quý Khâm Dương: “Tạm thời chưa nghĩ xa như vậy, có điều nếu ban nhạc thật sự muốn sinh tồn, cũng chỉ có thể đi theo đường này mà thôi.”
“Về phần công ti giải trí.” Quý Khâm Dương hừ một tiếng, “Thà tự mình làm studio còn hơn, tiềm năng đào tạo ngôi sao của họ đúng là rất lớn, nhưng tác phẩm thật sự tốt thì có được bao nhiêu? Nghệ sĩ phân hoá thành hai cực rất nghiêm trọng, tài nguyên thiếu lại còn không đồng đều. Những người ở tầng thấp nhất nếu bán đứt mình cho công ti giải trí, căn bản kiên trì chẳng được vài năm, trong nhóm nhạc người nổi thì chuyển ra solo, không nổi thì chuyển ra sau hậu trường, làm âm nhạc cuối cùng đều chuyển sang ngành khác, ca sĩ ở lại còn được mấy người?”
Hàn Đông không nói gì, y suy nghĩ một lát mới chậm rãi nói: “Lời cậu nói đều có lí, nhưng một khi đã liên quan đến tiền thì sẽ khác. Cậu nâng ban nhạc này lên, nếu như lí tưởng của họ khác cậu, thì tất cả những gì cậu làm sẽ đều trở về con số không. Giỏ trúc múc nước công dã tràng, lại còn đắc tội các công ti giải trí khác nữa, ở Bắc Kinh khéo sẽ không còn chốn dung thân luôn.”
“Thế nên mới cần giao thiệp nhiều hơn.” Quý Khâm Dương thản nhiên đáp, hắn ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở bên kia, Trương Giang Giang và Tạ Mạnh đang chơi game. Khăn quàng của nam sinh rớt xuống, vắt trên cổ, nét mặt nhìn nghiêng ôn hoà tuấn lãng.
“Đường rộng thênh thang tựa trời xanh, mình ta tự nguyện không khởi hành.”[6]
[6] Trích “Hành lộ nan tam thủ” (Lý Bạch). Nguyên tác: Đại đạo như thanh thiên, ngã độc bất đắc xuất.
“Có Tạ Mạnh ở đây.” Quý Khâm Dương nói, “Tôi chẳng sợ gì hết.”
Tầng hầm bên dưới đồn Tam Lý có rất nhiều cửa tiệm nổi danh, Quý Khâm Dương và Hàn Đông tìm quán cà phê lên mạng rồi chia sẻ thông tin cho nhau qua app Amway. Tạ Mạnh và Trương Giang Giang đi chụp ảnh, tiện thể dạo qua mấy cửa hàng thời trang nam.
“Chỗ này đồ có vẻ đắt lắm ôi trời ơi…” Trương Giang Giang lén lút nói.
Nam sinh cau mày, cậu vòng ngược ra ngoài nhìn biển hiệu, nét mặt nghiêm túc.
Nhân viên tư vấn biết điều không tới quấy rầy, Tạ Mạnh xem mấy mẫu quần, cuối cùng chọn một chiếc quần thường sẫm màu: “Thật ngại quá, tôi muốn lấy chiếc này nhưng cỡ L.”
“Cậu muốn thử qua không?” Nhân viên tư vấn đề nghị, “Hay là gói lại luôn?”
Tạ Mạnh: “Không phải mua cho tôi, cứ trực tiếp gói lại đi.” Cậu đếm tiền rồi thanh toán, lúc trở lại quần đã được gói xong.
Trương Giang Giang giúp cậu ôm túi, vẻ mặt đau lòng: “Hơn ba nghìn một cái quần… Cậu cũng chịu chơi quá đó…”
Tạ Mạnh cười cười không nói gì, lúc đi ngang qua tiệm giầy lại mua một đôi bốt mùa đông cho nam.
Quý Khâm Dương đang xem danh sách phim được giảm giá vé, vừa ngẩng đầu liền trông thấy Tạ Mạnh xách túi lớn túi nhỏ từ cửa bước vào, hắn “hầy” một tiếng: “Mua đồ sao không gọi tớ?” Dứt lời liền lấy ví ra, “Hết bao nhiêu tiền? Còn muốn mua gì thì bảo tớ, tớ đưa thẻ cho cậu…”
Tạ Mạnh đẩy tay cầm ví của hắn trở về: “Cậu đang nuôi con chắc.”
Nam sinh lấy bốt ra, cậu ngồi xổm xuống bên cạnh Quý Khâm Dương, thay giầy cho đối phương. Hai chân đều đổi xong giầy, Quý Khâm Dương mới phản ứng lại được: “Mua cho tớ?”
“Tớ mua cho heo đó.” Tạ Mạnh trừng mắt nhìn hắn một cái, ống quần vừa vặn có thể nhét vào trong bốt, cậu bảo Quý Khâm Dương nhấc chân đi lại một chút, “Thoải mái không?”
Quý Khâm Dương ngồi im một chỗ không nhúc nhích, hắn hé miệng mấy lần, song đều không nói nên lời.
“Tớ còn mua quần nữa.” Tạ Mạnh đưa gói đồ cho hắn xem, Quý Khâm Dương cẩn thận lật ra mới phát hiện nhãn ghi giá tiền đã bị xé mất.
“Cậu…” Quý Khâm Dương muốn hỏi gì đó, rồi lại như không biết làm sao nói ra.
Chỉ vì một câu “Quần ống bó không hợp đi bốt” của mình mà khiến Tạ Mạnh phải tìm biết bao nhiêu mẫu quần, lúc trả tiền, lúc cắt nhãn giá cậu đã nghĩ những gì? Mấy lời này, không câu nào Quý Khâm Dương có thể nói được thành lời.
Tình yêu có lẽ chỉ đơn giản là một đôi giầy trên chân, quá đủ đầy rồi, ngay cả trái tim cũng tràn ngập yêu thương.
“Đi thôi.” Tạ Mạnh đứng lên, cậu hài lòng kéo tay Quý Khâm Dương, “Chúng ta đi xem phim.”
Quý Khâm Dương lau mặt, cười nói: “Được.”
“Mua vé chưa?”
“Mua rồi.”
“Không đắt chứ?”
“Không đắt.”
“Vậy thì tốt.”
“Ừ.”
[1] Cấp khí ấm này cũng tương tự như kiểu cấp điện ấy, có hẳn một hệ thống và chỉ cấp vào mùa lạnh, tất nhiên phải đóng tiền mới được cấp rồi, haha…
Tạ Mạnh đứng bên ngoài thì gắng hết sức nhét thân trong tầng tầng quần áo, trong khi lũ người trong phòng lại mặc rất ít. Lần đầu tiên cậu đến phòng kí túc của Quý Khâm Dương, gần như cả phòng đối phương đều mặc áo cộc quần lửng.
Địch Lâm để lộ cánh tay cùng đôi chân trắng trẻo, trông thấy Tạ Mạnh thì chào hỏi: “Chào.”
Tạ Mạnh vừa tháo khăn vừa gật đầu: “Chào cậu.”
Quý Khâm Dương bảo cậu ngồi vào bên trong.
“Cậu bạn đẹp trai.” Quách Lâm An bày bàn mạt chược ra, “Biết chơi mạt chược không?”
Đây là lần đầu Bạch Tín Thiên gặp Tạ Mạnh, hai người sau khi chào hỏi xong, người nọ liền tự giác ngồi xuống bên bàn mạt chược: “Giang Chiết là ổ mạt chược, cậu còn phải hỏi sao.”
“Phắn đuê!” Địch Lâm nhảy khỏi giường, “Người Trùng Khánh tui còn đây, dám nói mình là ổ mạt chược hử!”
Quý Khâm Dương: “Đừng đánh với bọn họ, nhớ lần trước, bọn họ luật chơi ở mỗi nơi đều không giống nhau, chơi khác kiểu còn muốn chơi cái con khỉ.”
Quách Lâm An ngậm điếu thuộc, trông như thằng thổ phỉ: “Đến đất đế đô này thì tất nhiên phải theo luật của đế đô! Địch Tiểu Lâm! Chơi ăn cả pháo có dám hay không!”
Địch Lâm phẫn nộ quát: “Chơi thì chơi! Ổng đây sợ cậu chắc?!”
“…” Tạ Mạnh không kìm được hỏi Quý Khâm Dương, “Cuối kỳ rồi mà các cậu không ôn tập gì ư?”
Quý Khâm Dương mặc áo len bên ngoài T-shirt: “Cả đêm qua Địch Lâm thức viết nhạc, ngủ suốt đến vừa nãy mới dậy đó.”
“Chơi mạt chược không chỉ là chơi đơn thuần, thả lỏng tinh thần, chưa biết chừng còn xuất hiện cảm hứng.” Nam sinh chọn một chiếc mũ đội lên đầu, “Quách Lâm An lúc bình thường sẽ không hút thuốc lá đâu, biệt danh là Bao thuốc hát, viết một bài sẽ hút một bao.”
Tạ Mạnh: “…”
Quý Khâm Dương vươn tay chỉnh khăn quàng cho cậu: “Đi, bọn mình tự đi chơi.”
“Tiện thể gọi hộ Tiền Mạch phòng bên luôn nhé.” Bạch Tín Thiên cười nói, “Ba thiếu một bọn tôi còn chơi bời gì nữa.”
Quý Khâm Dương kéo Tạ Mạnh sang gõ cửa phòng bên cạnh, mất hồi lâu Tiền Mạch mới ra mở. Nam sinh đem mái tóc dài buộc trên đỉnh đầu, mặt trát thứ gì nhão nhão màu xanh lá cây.
Tạ Mạnh: “…”
Quý Khâm Dương tất nhiên rất quen thuộc: “Bên cạnh chơi mạt chược ba thiếu một, cậu sang nhận một chân đi.”
Tiền Mạch dựa vào khung cửa, mắt cậu ta chạm tới tay Quý Khâm Dương và Tạ Mạnh đang đặt chung một chỗ, nhướn mày hỏi: “Các cậu hẹn nhau ra ngoài à?”
“Đi ngắm tuyết.” Quý Khâm Dương nói, “Ở miền Nam ít có dịp tuyết lớn thế này lắm.”
Tiền Mạch ngáp một cái, khoát tay bảo: “Vậy chơi vui vẻ nha.”
Tuyết đã ngừng rơi từ sáng sớm. Đường phố Bắc Kinh cổ kính như được bọc trong tầng kẹo bông đường trắng xoá, chỉ có thể thấy chút sắc đen từ những mái nhà cong cong.
Trương Giang Giang vừa ăn quà vặt Hộ Quốc tự[2], vừa không quên chụp ảnh đăng lên nhóm bạn bè, đăng xong wechat lại đến weibo, bận bịu vô cùng. Vì ra ngoài sớm, đường phố Bắc Kinh đều vắng hoe, mấy người đi xem Mai Lan Phương[3] xong, liền một đường đi về hướng đông.
[2] Quán ăn vặt Hộ Quốc tự là một quán rất nổi tiếng ở Bắc Kinh.
[3] Ý chỉ xem vở kịch “Mai Lan Phương”.
“Tuyết ở Tô Châu không lớn nhường này.” Trương Giang Giang giơ cao máy ảnh chụp hình mái nhà phủ lớp tuyết dày, trên người gã còn mặc áo khoác của Hàn Đông, đi một đường nóng đến toát cả mồ hôi.
Tạ Mạnh quàng lại khăn, che đi nửa khuôn mặt, lộ ra đôi mày như mặt nước hồ xuân. Quý Khâm Dương đứng cạnh cậu, đội mũ trượt tuyết hai bên có bông đen trắng, áo măng tô để mở, quần jeans xắn lên hai ống, mắt cá chân đều lộ ra ngoài.
“Cậu không lạnh sao?” Tạ Mạnh cau mày cúi đầu nhìn chân của hắn.
Quý Khâm Dương lần này ngược lại rất thành thật: “Lạnh… Quần mặc hơi ít.”
Tạ Mạnh: “Vậy kéo ống quần xuống đi.” Nói xong liền ngồi xổm xuống giúp Quý Khâm Dương kéo ống quần.
Quý Khâm Dương không động đậy, chờ đối phương kéo xong đứng lên mới càm ràm: “Quần ống bó trông ẻo lả quá, đi với bốt không hợp.”
“…” Tạ Mạnh đối với tính cách muốn chết cũng phải phong cách này của hắn, quả thật dở khóc dở cười, “Cậu thật là…”
Trương Giang Giang ra hiệu bảo ba người khác ra đứng ở đầu kia của ngõ, gã điều chỉnh ống kính, miệng hô to: “Các cậu tự nhiên chút! Thân mật chút đi!”
Quý Khâm Dương vì thế rất là “tự nhiên thân mật” ôm Tạ Mạnh, Hàn Đông ở bên cạnh, biểu tình chỉ có thể “…”
“…Các cậu đừng cho là cậu ấy ngu ngốc thì cứ thế mà tuỳ tiện ngược chó.” Hàn Đông không vui, lạnh lùng nói, “Còn có tính người hay không, hành hạ chó thì cũng được đi, đây còn hành hạ chó ngu nữa chứ.”
Tạ Mạnh: “…”
Quý Khâm Dương miễn cưỡng đáp: “Được rồi, biết cậu đứng đó cô đơn hiu quạnh rồi, đến đây đi, lại gần chút nữa, đứng sát cạnh tôi đi, đừng đứng gần Tạ Mạnh.”
Hàn Đông: “…”
Trương Giang Giang: “Cười lên nào cười lên nào! K-i-s-s…!”
Quý Khâm Dương đứng sau Tạ Mạnh, vươn tay ôm vòng qua vai đối phương, môi ghé trên đỉnh đầu nam sinh. Tạ Mạnh cười giơ tay chữ V…
Trương Giang Giang ló mặt qua camera, không hài lòng nói: “Hàn đại gia! Cậu cũng thân mật chút đi, ôm vai đẹp trai hạng nhất thử xem nào… Đúng rồi! Cứ vậy đi!”
Cơ thể Hàn Đông cứng ngắc, nét mặt hoàn toàn mê mang, không còn thiết sống nữa.
Trương Giang Giang chụp xong, trên đoạn đường nhỏ chậm rãi chạy tới. Gã cho mọi người xem ảnh chụp, nhìn Hàn Đông rất không hài lòng bảo: “Có khi lần sau cậu đừng chụp chung nữa, biểu cảm chỗ nào chỗ nấy đều mất tự nhiên… Lát nữa để tôi chụp riêng cho cậu vậy, trước chụp cho đẹp trai hạng nhất với Manh Manh đã.”
Hàn Đông thở phào nhẹ nhõm, lập tức nói: “Tôi đi lấy túi đồ nghề cho cậu, cậu cứ từ từ mà chụp.”
Trương Giang Giang cũng không khách sáo, vì thế nên Hàn đại gia trực tiếp giáng cấp thành Hàn ô sin…
Bốn người vừa đi vừa chụp một chốc thì đến Thập Sát Hải[4], nơi đây mặt hồ đều đã đóng băng. Trương Giang Giang thấy có người đứng trên băng thì kinh hãi: “Không sợ ngã xuống sao?”
[4] Thập Sát Hải: là tên gọi chung của chuỗi hồ ao trong nội thành Bắc Kinh.
Hàn đông liếc mắt: “Băng đóng rất dày, mùa đông ở Thập Sát Hải có rất nhiều người đến trượt băng, chẳng phải chuyện lạ.”
Tạ Mạnh nhìn mấy người đang đi lại trên băng, Quý Khâm Dương hỏi cậu: “Muốn chơi không?”
Tạ Mạnh cười cười: “Trước giờ chưa từng trượt băng.”
“Học là được.” Quý Khâm Dương thoải mái đáp, “Chắc người ta vẫn đang đo độ dày của băng, chờ xem tin tức mấy ngày nữa, trước kỳ nghỉ đông dẫn cậu tới chơi.”
Tạ Mạnh bật cười: “Cậu như kiểu trò gì cũng biết chơi ấy.”
“Không biết cũng phải biết.” Quý Khâm Dương vươn tay vuốt mặt cậu, “Nếu không làm sao nịnh cậu được.”
Đi vòng quanh hồ đến cầu Ngân Đĩnh, sau lại tới “phố đồ túi” Yên Tà, lúc này người bắt đầu đông dần, đa số đều là khách du lịch đi ngắm cảnh. Người ngoại quốc cầm máy ảnh chụp hình, Trương Giang Giang xen lẫn bên trong, thỉnh thoảng được người ta bắt chuyện, tiếng Anh nửa mùa chẳng múa nổi rìu qua mắt thợ, khiến Hàn Đông phải vào cứu ra.
Cửa tiệm hai bên đường đều bán mấy thứ đồ linh tinh, các nam sinh không có hứng thú, một đường ăn ăn uống uống, cuối cùng cũng đến giờ ăn trưa.
Trương Giang Giang rốt cuộc cũng ăn món bã đậu lên men mà ngày trước Tạ Mạnh từng chụp ảnh, ăn được một miếng gã đã sững sờ.
“Cái này thì có gì ngon chứ…” Trương Giang Giang quả thật muốn khóc, “Cứ như bị thất tình ấy… Manh Manh cậu học xấu người ta!”
Tạ Mạnh vô tội nói: “Tớ có bảo nó ăn ngon đâu, không thích ăn chẳng lẽ không được chụp ảnh chắc?”
“…” Trương Giang Giang không tìm nổi câu phản bác.
Vì đã từng đến phố Nam La Cổ, nên cả đám trực tiếp tới trạm xe buýt gần cửa nam ngồi xe số 107. Hàn Đông và Quý Khâm Dương đều là dân thích du lịch, trong các app của điện thoại Quý Khâm Dương thì đã có ba cái liên quan đến du lịch, Đồng trình, Huề trình, Đồ ngưu[5]. Hàn Đông thì chỉ có một loại là Đồng trình.
[5] Tên các app (ứng dụng) của điện thoại. Logo của app Đồng trình là hai con cá.
“Hai con cá này nhìn cũng khá xinh.” Hàn Đông mặt vô cảm giải thích, “Dùng quen rồi.”
Trương Giang Giang rất ngạc nhiên: “Tôi cứ tưởng vì cậu là Song Ngư nên mới thích cái logo đấy cơ.”
Hàn Đông: “…Sao cậu biết sinh nhật tôi?”
Trương Giang Giang sửng sốt giây lát, sau đó cười như điên: “Ha ha ha ha ha hoá ra cậu thật sự là Song Ngư a ha ha ha ha ha!”
…Đoạn đường kế tiếp Hàn Đông liền không thèm nhìn mặt Trương Giang Giang.
Ở đồn Tam Lý người không đông lắm, trước tiên đến cửa hàng iPhone lớn nhất ở đây, Quý Khâm Dương xem rất kĩ iPhone 6, trong cả đám thì hiện tại chỉ có Hàn Đông đang dùng loại này.
“Mua loại bình thường cũng được, plus thì còn phải xem sở thích cá nhân.” Hàn Đông lấy điện thoại của mình ra cho Quý Khâm Dương tham khảo, y hỏi, “Không phải cậu đang dành tiền để dọn ra ngoài sao? Giờ lại mua cái này?”
Quý Khâm Dương: “Nghỉ đông về Tô Châu mua cũng được, tôi muốn mua cho Tạ Mạnh một cái.”
Hàn Đông chậc một tiếng: “Cậu ấy chưa chắc đã muốn, cậu đừng tự ý quyết định thế.”
“Tôi biết.” Quý Khâm Dương cười cười, “Trước dành đủ tiền thuê nhà đã rồi tính tiếp.”
Hàn Đông: “Cậu định hợp tác với ban nhạc hôm trước à?”
Quý Khâm Dương không phủ nhận: “Tiền Mạch có hỏi mua ca khúc của tôi, tôi định thế này: bọn họ mở một concert thì có thể kiếm từ ba đến năm vạn, tôi muốn chia bốn sáu, đội trưởng bọn họ bảo là phải suy nghĩ.”
“Cậu quá không khách khí rồi.” Hàn Đông nhiếc móc, “Một mình cậu lấy gần nửa, không sợ bị ăn đánh chắc?”
Quý Khâm Dương nhướn mày: “Tôi có thể phụ trách tất cả ca khúc trong một concert của bọn họ, hơn nữa vừa đảm bảo chất, vừa đảm bảo lượng. Một năm là có thể ra đĩa, chỉ cần bọn họ có năng lực là được.”
Hàn Đông: “Cậu đang muốn đào tạo ngôi sao à? Làm ban nhạc đấy nổi lên rồi ký hợp đồng với công ti giải trí?”
Quý Khâm Dương: “Tạm thời chưa nghĩ xa như vậy, có điều nếu ban nhạc thật sự muốn sinh tồn, cũng chỉ có thể đi theo đường này mà thôi.”
“Về phần công ti giải trí.” Quý Khâm Dương hừ một tiếng, “Thà tự mình làm studio còn hơn, tiềm năng đào tạo ngôi sao của họ đúng là rất lớn, nhưng tác phẩm thật sự tốt thì có được bao nhiêu? Nghệ sĩ phân hoá thành hai cực rất nghiêm trọng, tài nguyên thiếu lại còn không đồng đều. Những người ở tầng thấp nhất nếu bán đứt mình cho công ti giải trí, căn bản kiên trì chẳng được vài năm, trong nhóm nhạc người nổi thì chuyển ra solo, không nổi thì chuyển ra sau hậu trường, làm âm nhạc cuối cùng đều chuyển sang ngành khác, ca sĩ ở lại còn được mấy người?”
Hàn Đông không nói gì, y suy nghĩ một lát mới chậm rãi nói: “Lời cậu nói đều có lí, nhưng một khi đã liên quan đến tiền thì sẽ khác. Cậu nâng ban nhạc này lên, nếu như lí tưởng của họ khác cậu, thì tất cả những gì cậu làm sẽ đều trở về con số không. Giỏ trúc múc nước công dã tràng, lại còn đắc tội các công ti giải trí khác nữa, ở Bắc Kinh khéo sẽ không còn chốn dung thân luôn.”
“Thế nên mới cần giao thiệp nhiều hơn.” Quý Khâm Dương thản nhiên đáp, hắn ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở bên kia, Trương Giang Giang và Tạ Mạnh đang chơi game. Khăn quàng của nam sinh rớt xuống, vắt trên cổ, nét mặt nhìn nghiêng ôn hoà tuấn lãng.
“Đường rộng thênh thang tựa trời xanh, mình ta tự nguyện không khởi hành.”[6]
[6] Trích “Hành lộ nan tam thủ” (Lý Bạch). Nguyên tác: Đại đạo như thanh thiên, ngã độc bất đắc xuất.
“Có Tạ Mạnh ở đây.” Quý Khâm Dương nói, “Tôi chẳng sợ gì hết.”
Tầng hầm bên dưới đồn Tam Lý có rất nhiều cửa tiệm nổi danh, Quý Khâm Dương và Hàn Đông tìm quán cà phê lên mạng rồi chia sẻ thông tin cho nhau qua app Amway. Tạ Mạnh và Trương Giang Giang đi chụp ảnh, tiện thể dạo qua mấy cửa hàng thời trang nam.
“Chỗ này đồ có vẻ đắt lắm ôi trời ơi…” Trương Giang Giang lén lút nói.
Nam sinh cau mày, cậu vòng ngược ra ngoài nhìn biển hiệu, nét mặt nghiêm túc.
Nhân viên tư vấn biết điều không tới quấy rầy, Tạ Mạnh xem mấy mẫu quần, cuối cùng chọn một chiếc quần thường sẫm màu: “Thật ngại quá, tôi muốn lấy chiếc này nhưng cỡ L.”
“Cậu muốn thử qua không?” Nhân viên tư vấn đề nghị, “Hay là gói lại luôn?”
Tạ Mạnh: “Không phải mua cho tôi, cứ trực tiếp gói lại đi.” Cậu đếm tiền rồi thanh toán, lúc trở lại quần đã được gói xong.
Trương Giang Giang giúp cậu ôm túi, vẻ mặt đau lòng: “Hơn ba nghìn một cái quần… Cậu cũng chịu chơi quá đó…”
Tạ Mạnh cười cười không nói gì, lúc đi ngang qua tiệm giầy lại mua một đôi bốt mùa đông cho nam.
Quý Khâm Dương đang xem danh sách phim được giảm giá vé, vừa ngẩng đầu liền trông thấy Tạ Mạnh xách túi lớn túi nhỏ từ cửa bước vào, hắn “hầy” một tiếng: “Mua đồ sao không gọi tớ?” Dứt lời liền lấy ví ra, “Hết bao nhiêu tiền? Còn muốn mua gì thì bảo tớ, tớ đưa thẻ cho cậu…”
Tạ Mạnh đẩy tay cầm ví của hắn trở về: “Cậu đang nuôi con chắc.”
Nam sinh lấy bốt ra, cậu ngồi xổm xuống bên cạnh Quý Khâm Dương, thay giầy cho đối phương. Hai chân đều đổi xong giầy, Quý Khâm Dương mới phản ứng lại được: “Mua cho tớ?”
“Tớ mua cho heo đó.” Tạ Mạnh trừng mắt nhìn hắn một cái, ống quần vừa vặn có thể nhét vào trong bốt, cậu bảo Quý Khâm Dương nhấc chân đi lại một chút, “Thoải mái không?”
Quý Khâm Dương ngồi im một chỗ không nhúc nhích, hắn hé miệng mấy lần, song đều không nói nên lời.
“Tớ còn mua quần nữa.” Tạ Mạnh đưa gói đồ cho hắn xem, Quý Khâm Dương cẩn thận lật ra mới phát hiện nhãn ghi giá tiền đã bị xé mất.
“Cậu…” Quý Khâm Dương muốn hỏi gì đó, rồi lại như không biết làm sao nói ra.
Chỉ vì một câu “Quần ống bó không hợp đi bốt” của mình mà khiến Tạ Mạnh phải tìm biết bao nhiêu mẫu quần, lúc trả tiền, lúc cắt nhãn giá cậu đã nghĩ những gì? Mấy lời này, không câu nào Quý Khâm Dương có thể nói được thành lời.
Tình yêu có lẽ chỉ đơn giản là một đôi giầy trên chân, quá đủ đầy rồi, ngay cả trái tim cũng tràn ngập yêu thương.
“Đi thôi.” Tạ Mạnh đứng lên, cậu hài lòng kéo tay Quý Khâm Dương, “Chúng ta đi xem phim.”
Quý Khâm Dương lau mặt, cười nói: “Được.”
“Mua vé chưa?”
“Mua rồi.”
“Không đắt chứ?”
“Không đắt.”
“Vậy thì tốt.”
“Ừ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.