Chương 46: Quyển 2 - Chương 46
Tĩnh Thủy Biên
22/09/2020
Sau khi tỉnh lại, Quý Khâm Dương vừa cúi đầu liền nhìn thấy Tạ Mạnh đang ngủ trong lòng mình. Hắn nhìn một lát, không động đậy, chỉ hôn khẽ lên trán đối phương.
Tạ Mạnh ngủ vốn không sâu, mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn Quý Khâm Dương.
“Ngủ thêm lát nữa đi.” Quý Khâm Dương ôm cậu.
Tạ Mạnh vươn tay vuốt mặt hắn, đột nhiên nhẹ giọng bảo: “Em lấy tai nghe về rồi.”
“…” Quý Khâm Dương sửng sốt một giây, ngay cả quần cũng không kịp mặc liền nhảy xuống giường, lúc trở lại cầm trong tay không phải tai nghe, mà là hộp quà khi trước từng tặng Tạ Mạnh.
Tạ Mạnh: “?”
Quý Khâm Dương hỏi cậu: “Em mở ra rồi à?”
Tạ Mạnh không trả lời, Quý Khâm Dương lẩm bẩm một câu: “Bỏ đi, mở ra cũng chẳng sao.”
Hắn mở hộp, từ bên trong lấy nhẫn ra, nắm chặt tay Tạ Mạnh.
“…” Tạ Mạnh dở khóc dở cười, “Anh nắm chặt quá.”
Quý Khâm Dương chăm chú cực kì, cúi đầu đeo nhẫn cho cậu: “Vì muốn bắt em giam lại mà.”
Tạ Mạnh tiếp tục im lặng, cậu nhìn Quý Khâm Dương đeo nhẫn lên ngón tay mình, sau đó dịu dàng mà chân thành đặt nụ hôn lên trên.
“Tròn mười năm hạnh phúc.” Quý Khâm Dương ngẩng đầu, khoé mắt hắn hơi đỏ, ánh nhìn chăm chú đặt trên gương mặt Tạ Mạnh.
“Cho dù qua đi bao nhiêu cái mười năm nữa.” Hắn cười nói, “Anh vẫn yêu em.”
Từ sau khi ban nhạc giải tán, Quý Khâm Dương tương đương với được nghỉ dài hạn. Tạ Mạnh thì phải đi làm, vừa mới thăng chức quản lí nên bận rộn cực kì, gần như ngày nào về đến nhà cũng đều qua tám chín giờ tối.
Sau đó không biết từ bao giờ, Quý Khâm Dương bắt đầu chuẩn bị đồ ăn khuya cho cậu.
Vì đã lâu không vào bếp nên trình độ nấu ăn của Quý Khâm Dương vô cùng bình thường, Tạ Mạnh chẳng nói gì, lần nào cũng ăn hết.
“Quần áo vừa thay hôm qua đâu rồi?” Tạ Mạnh tắm xong đi ra mới phát hiện quần áo bên trong máy giặt đều đã mất tăm.
Quý Khâm Dương trải ga giường hờ hững đáp: “Hồi sáng anh đem giặt rồi.”
Tạ Mạnh nhăn nhăn mày, cậu ào vào phòng tắm lấy kem dưỡng da ra thoa cho Quý Khâm Dương.
“…” Đối phương buồn cười giữ cậu lại, “Không sao đâu, anh ở nhà cũng chẳng có việc gì làm, làm chút việc nhà cũng tốt.”
Tạ Mạnh im lặng hồi lâu, những lúc cậu ở cạnh, Quý Khâm Dương sẽ không vào phòng nhạc. Cậu biết đối phương đang cai rượu, nhưng mà, đã vài ngày không chạm vào đàn rồi.
“Dạo này không có chút cảm hứng nào hết.” Quý Khâm Dương biết cậu đang nghĩ gì, làm bộ đáng thương nói đùa, “Có lẽ không thể viết nhạc được nữa, em nuôi anh nhé.”
Tạ Mạnh nhìn hắn một cái, thoải mái nói: “Hồi Đại học anh cũng nuôi em mà.”
Quý Khâm Dương nghẹn họng một chút: “Lời thoại này không đúng lắm, đáng lẽ em phải hỏi, ‘Vậy anh dùng thứ gì báo đáp em?’ chứ.”
Tạ Mạnh đành lặp lại theo ý hắn: “Vậy anh dùng thứ gì báo đáp em?”
Quý Khâm Dương bế bổng đối phương một mạch khiêng lên giường, từ trên cao nhìn xuống nhướn mày nói: “Không có gì báo đáp hết, chỉ có tấm thân này thôi.”
Tạ Mạnh: “…”
Nửa đêm chờ Tạ Mạnh ngủ say, Quý Khâm Dương lại đứng dậy, hắn đi vào phòng nhạc, đeo tai nghe lên viết nhạc. Sửa đi sửa lại mấy lần đều không hài lòng, vô thức muốn tìm rượu uống, mới chợt nhớ ra mình đang cai.
Ngồi trơ đến hơn nửa đêm vẫn chẳng có bất cứ cảm hứng nào, Quý Khâm Dương có chút chán nản đứng dậy đi ra. Ngoài cửa, Tạ Mạnh đang đứng ngay đấy.
Quý Khâm Dương hé miệng, hắn ra vẻ thoải mái hỏi: “Mới mấy giờ, sao đã dậy rồi?”
Tạ Mạnh không trả lời, cũng chẳng hỏi nhiều, cậu cầm tấm chăn mỏng khoác cho Quý Khâm Dương: “Sắp lập thu rồi, anh không lạnh sao?”
Quý Khâm Dương không biết nên nói gì, hắn sụt sịt mũi, ôm cổ đối phương.
Tạ Mạnh vươn tay, từng chút từng chút, nhẹ nhàng vỗ vai hắn.
Quý Khâm Dương thấp giọng bảo: “Sạc điện.”
Tạ Mạnh cười cười: “Ừ, em cũng sạc điện.”
Qua kì nghỉ dài hạn tháng mười một, Tề Phi đột nhiên gọi điện đến. Ban đầu Quý Khâm Dương không nghe thấy tiếng điện thoại reo ở bên cạnh, mấy tháng này hắn vẫn chưa viết được ca khúc hoàn chỉnh nào, tâm trạng cực kì không tốt.
Phải đến khi điện thoại đổ chuông tới lần thứ năm thứ sáu, hắn mới phát hiện ra.
“Còn đang làm thơ viết nhạc đấy hả, nhà nghệ thuật đại tài?” Thanh âm Tề Phi vẫn hệt như mười năm hôm nào, ầm ầm ĩ ĩ.
Tâm tình Quý Khâm Dương vốn còn phiền muộn, bị gã quậy một tràng như vậy, ngược lại tốt lên không ít.
“Xem ra rốt cuộc cũng định làm cỗ rồi hả?” Quý Khâm Dương nói đùa, “Gọi đòi tiền mừng bọn tôi sao?”
Tề Phi: “Câu nào nhắc đến tiền mừng đâu, đại ca đẹp trai hạng nhất anh lo mà tự mình làm nhạc hội đi, lời hứa khi trước tôi vẫn còn nhớ đó.”
Quý Khâm Dương cười khổ: “Tôi hiện tại chẳng có tiếng tăm gì, sao mà làm nhạc hội được chứ.”
Tề Phi hừ một tiếng: “Nói cái gì thế, cậu trở nên sợ sệt từ bao giờ vậy? Sao, không có cảm hứng hả?”
Quý Khâm Dương xoay cây bút trong tay không nói gì.
Tề Phi phía đầu dây bên kia bật cười: “Chẳng giống cậu chút nào, không có cảm hứng thôi mà, có gì phải sợ đâu, thế nào, hay là về Tô Châu đi?”
Quý Khâm Dương: “Về Tô Châu làm gì?”
Tề Phi: “Ở một thành phố quá lâu, nói chung sẽ mất đi cảm xúc mãnh liệt. Công việc của cậu vốn làm ở đâu mà chẳng được, huống hồ lá rụng về cội, nói cho cùng, chẳng nơi đâu tốt hơn quê nhà được đâu. Chưa biết chừng đổi môi trường, cậu lại tìm được cảm hứng ấy chứ.”
Quý Khâm Dương lặng im một lúc lâu, hắn hít sâu một hơi nghiêm túc hỏi: “Cậu quên tôi còn có Tạ Mạnh sao? Cậu ấy ở Bắc Kinh triển vọng và sự nghiệp đang rất tốt, sao có thể chỉ vì tôi, nói bỏ là bỏ được?”
“…” Tề Phi có lẽ cũng không nghĩ tới chuyện này, gã nói thầm câu gì đó, Quý Khâm Dương không nghe được.
“Dù sao các cậu cứ suy nghĩ đi.” Cuối cùng Tề Phi nói, “Người sắt đầu năm sẽ về, Trương Giang Giang với Hàn Đông cũng định về trong năm nay. Lại nói, cậu cũng đâu phải Tạ Mạnh, cậu không hỏi, làm sao biết cậu ấy nghĩ thế nào?”
Quý Khâm Dương: “…”
Tề Phi thở dài: “Anh Dương, cậu ở Bắc Kinh gặp chuyện, bọn tôi cũng biết. Nhưng chẳng sao cả, cậu không chỉ có Tạ Mạnh, còn có nhóm bọn tôi nữa mà.”
“Cần tiền cần tài trợ nhiều hay ít đều không thành vấn đề.” Tề Phi cười nói, “Cùng lắm tôi không cưới nữa là được chứ gì.”
Quý Khâm Dương đưa tay che khuất tầm mắt, qua hồi lâu mới làm bộ trấn tĩnh đáp: “Thế thì tôi mang tội lớn, Cố đại mĩ nhân sẽ hận tôi chết mất.”
Tề Phi phía đầu dây bên kia vô tư vô tâm cười nửa ngày: “Câu này cũng không phải mình tôi nói, em nhà tôi nghĩ y hệt luôn đó.”
Tối, lúc Tạ Mạnh trở về thì thật hiếm khi thấy Quý Khâm Dương đánh đàn trong phòng nhạc. Đối phương nghe thấy tiếng đóng cửa mới hồi thần lại, nhìn Tạ Mạnh cười cười: “Về rồi à.”
“Về rồi.” Tạ Mạnh cởi áo khoác, cậu bước đến bên cạnh Quý Khâm Dương, vươn tay vén tóc mái đối phương lên, hôn trán hắn, “Tối nay không nấu bữa khuya sao?”
Quý Khâm Dương giúp cậu vào bếp bưng thức ăn lên: “Sao có thể không có chứ.”
Tạ Mạnh trông thấy một bàn lớn đầy đồ ăn, có chút bất đắc dĩ: “Anh đang nuôi heo đấy hả?”
“Vậy chẳng phải mệt chết hay sao?” Quý Khâm Dương nhéo nhéo mặt đối phương, cười nói, “Có con heo nào như em, nuôi mãi chẳng béo không?”
Quý Khâm Dương cầm hai ly rượu, hắn bảo Tạ Mạnh: “Uống một ít.”
Tạ Mạnh cười: “Chỉ một ít thôi đó.”
Quý Khâm Dương ngồi đối diện Tạ Mạnh chậm rãi uống rượu, hắn không có thói quen ăn khuya, chỉ chăm chú nhìn Tạ Mạnh ăn, thỉnh thoảng sẽ gắp thức ăn cho đối phương, từ đầu đến cuối trong bát Tạ Mạnh chưa từng vơi.
Tạ Mạnh ăn được một nửa chợt dừng lại: “Hôm nay Tề Phi gọi cho anh à?”
Quý Khâm Dương nhíu mày: “Sao em biết?”
Tạ Mạnh cắn đũa: “Anh đừng quan tâm vì sao em biết, anh nghĩ thế nào?”
“Nghĩ thế nào gì chứ.” Quý Khâm Dương bình tĩnh múc canh cho cậu, “Em không định làm ngân hàng nữa sao? Thật vất vả mới có ngày hôm nay, sao có thể nói đi là đi được. Anh chẳng qua dạo này tâm trạng không tốt lắm, qua mấy ngày nữa sẽ trở lại bình thường thôi.”
Tạ Mạnh không nói gì, cậu lại ăn vài miếng, đột nhiên buông bát xuống, bắt đầu xắn tay áo.
“Thế này đi.” Tạ Mạnh dựng thẳng cánh tay lên, “Theo luật cũ, chúng ta vật tay.”
Quý Khâm Dương sững sờ cả người, hắn cau mày: “Để làm gì chứ?”
Tạ Mạnh nhìn đối phương, ánh mắt kiên quyết: “Giống như trước kia tụi mình vẫn làm ấy, ý kiến bất đồng, sẽ vật tay.” Cậu kéo tay Quý Khâm Dương qua, siết chặt tay chính mình, “Nếu em thắng, chúng ta cùng nhau ở lại Bắc Kinh. Nếu anh thắng, chúng ta trở về Tô Châu.”
Tạ Mạnh nhìn Quý Khâm Dương cười cười, cậu nghiêm túc nói: “Không được nhường, cũng không được hối hận.”
Tạ Mạnh ngủ vốn không sâu, mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn Quý Khâm Dương.
“Ngủ thêm lát nữa đi.” Quý Khâm Dương ôm cậu.
Tạ Mạnh vươn tay vuốt mặt hắn, đột nhiên nhẹ giọng bảo: “Em lấy tai nghe về rồi.”
“…” Quý Khâm Dương sửng sốt một giây, ngay cả quần cũng không kịp mặc liền nhảy xuống giường, lúc trở lại cầm trong tay không phải tai nghe, mà là hộp quà khi trước từng tặng Tạ Mạnh.
Tạ Mạnh: “?”
Quý Khâm Dương hỏi cậu: “Em mở ra rồi à?”
Tạ Mạnh không trả lời, Quý Khâm Dương lẩm bẩm một câu: “Bỏ đi, mở ra cũng chẳng sao.”
Hắn mở hộp, từ bên trong lấy nhẫn ra, nắm chặt tay Tạ Mạnh.
“…” Tạ Mạnh dở khóc dở cười, “Anh nắm chặt quá.”
Quý Khâm Dương chăm chú cực kì, cúi đầu đeo nhẫn cho cậu: “Vì muốn bắt em giam lại mà.”
Tạ Mạnh tiếp tục im lặng, cậu nhìn Quý Khâm Dương đeo nhẫn lên ngón tay mình, sau đó dịu dàng mà chân thành đặt nụ hôn lên trên.
“Tròn mười năm hạnh phúc.” Quý Khâm Dương ngẩng đầu, khoé mắt hắn hơi đỏ, ánh nhìn chăm chú đặt trên gương mặt Tạ Mạnh.
“Cho dù qua đi bao nhiêu cái mười năm nữa.” Hắn cười nói, “Anh vẫn yêu em.”
Từ sau khi ban nhạc giải tán, Quý Khâm Dương tương đương với được nghỉ dài hạn. Tạ Mạnh thì phải đi làm, vừa mới thăng chức quản lí nên bận rộn cực kì, gần như ngày nào về đến nhà cũng đều qua tám chín giờ tối.
Sau đó không biết từ bao giờ, Quý Khâm Dương bắt đầu chuẩn bị đồ ăn khuya cho cậu.
Vì đã lâu không vào bếp nên trình độ nấu ăn của Quý Khâm Dương vô cùng bình thường, Tạ Mạnh chẳng nói gì, lần nào cũng ăn hết.
“Quần áo vừa thay hôm qua đâu rồi?” Tạ Mạnh tắm xong đi ra mới phát hiện quần áo bên trong máy giặt đều đã mất tăm.
Quý Khâm Dương trải ga giường hờ hững đáp: “Hồi sáng anh đem giặt rồi.”
Tạ Mạnh nhăn nhăn mày, cậu ào vào phòng tắm lấy kem dưỡng da ra thoa cho Quý Khâm Dương.
“…” Đối phương buồn cười giữ cậu lại, “Không sao đâu, anh ở nhà cũng chẳng có việc gì làm, làm chút việc nhà cũng tốt.”
Tạ Mạnh im lặng hồi lâu, những lúc cậu ở cạnh, Quý Khâm Dương sẽ không vào phòng nhạc. Cậu biết đối phương đang cai rượu, nhưng mà, đã vài ngày không chạm vào đàn rồi.
“Dạo này không có chút cảm hứng nào hết.” Quý Khâm Dương biết cậu đang nghĩ gì, làm bộ đáng thương nói đùa, “Có lẽ không thể viết nhạc được nữa, em nuôi anh nhé.”
Tạ Mạnh nhìn hắn một cái, thoải mái nói: “Hồi Đại học anh cũng nuôi em mà.”
Quý Khâm Dương nghẹn họng một chút: “Lời thoại này không đúng lắm, đáng lẽ em phải hỏi, ‘Vậy anh dùng thứ gì báo đáp em?’ chứ.”
Tạ Mạnh đành lặp lại theo ý hắn: “Vậy anh dùng thứ gì báo đáp em?”
Quý Khâm Dương bế bổng đối phương một mạch khiêng lên giường, từ trên cao nhìn xuống nhướn mày nói: “Không có gì báo đáp hết, chỉ có tấm thân này thôi.”
Tạ Mạnh: “…”
Nửa đêm chờ Tạ Mạnh ngủ say, Quý Khâm Dương lại đứng dậy, hắn đi vào phòng nhạc, đeo tai nghe lên viết nhạc. Sửa đi sửa lại mấy lần đều không hài lòng, vô thức muốn tìm rượu uống, mới chợt nhớ ra mình đang cai.
Ngồi trơ đến hơn nửa đêm vẫn chẳng có bất cứ cảm hứng nào, Quý Khâm Dương có chút chán nản đứng dậy đi ra. Ngoài cửa, Tạ Mạnh đang đứng ngay đấy.
Quý Khâm Dương hé miệng, hắn ra vẻ thoải mái hỏi: “Mới mấy giờ, sao đã dậy rồi?”
Tạ Mạnh không trả lời, cũng chẳng hỏi nhiều, cậu cầm tấm chăn mỏng khoác cho Quý Khâm Dương: “Sắp lập thu rồi, anh không lạnh sao?”
Quý Khâm Dương không biết nên nói gì, hắn sụt sịt mũi, ôm cổ đối phương.
Tạ Mạnh vươn tay, từng chút từng chút, nhẹ nhàng vỗ vai hắn.
Quý Khâm Dương thấp giọng bảo: “Sạc điện.”
Tạ Mạnh cười cười: “Ừ, em cũng sạc điện.”
Qua kì nghỉ dài hạn tháng mười một, Tề Phi đột nhiên gọi điện đến. Ban đầu Quý Khâm Dương không nghe thấy tiếng điện thoại reo ở bên cạnh, mấy tháng này hắn vẫn chưa viết được ca khúc hoàn chỉnh nào, tâm trạng cực kì không tốt.
Phải đến khi điện thoại đổ chuông tới lần thứ năm thứ sáu, hắn mới phát hiện ra.
“Còn đang làm thơ viết nhạc đấy hả, nhà nghệ thuật đại tài?” Thanh âm Tề Phi vẫn hệt như mười năm hôm nào, ầm ầm ĩ ĩ.
Tâm tình Quý Khâm Dương vốn còn phiền muộn, bị gã quậy một tràng như vậy, ngược lại tốt lên không ít.
“Xem ra rốt cuộc cũng định làm cỗ rồi hả?” Quý Khâm Dương nói đùa, “Gọi đòi tiền mừng bọn tôi sao?”
Tề Phi: “Câu nào nhắc đến tiền mừng đâu, đại ca đẹp trai hạng nhất anh lo mà tự mình làm nhạc hội đi, lời hứa khi trước tôi vẫn còn nhớ đó.”
Quý Khâm Dương cười khổ: “Tôi hiện tại chẳng có tiếng tăm gì, sao mà làm nhạc hội được chứ.”
Tề Phi hừ một tiếng: “Nói cái gì thế, cậu trở nên sợ sệt từ bao giờ vậy? Sao, không có cảm hứng hả?”
Quý Khâm Dương xoay cây bút trong tay không nói gì.
Tề Phi phía đầu dây bên kia bật cười: “Chẳng giống cậu chút nào, không có cảm hứng thôi mà, có gì phải sợ đâu, thế nào, hay là về Tô Châu đi?”
Quý Khâm Dương: “Về Tô Châu làm gì?”
Tề Phi: “Ở một thành phố quá lâu, nói chung sẽ mất đi cảm xúc mãnh liệt. Công việc của cậu vốn làm ở đâu mà chẳng được, huống hồ lá rụng về cội, nói cho cùng, chẳng nơi đâu tốt hơn quê nhà được đâu. Chưa biết chừng đổi môi trường, cậu lại tìm được cảm hứng ấy chứ.”
Quý Khâm Dương lặng im một lúc lâu, hắn hít sâu một hơi nghiêm túc hỏi: “Cậu quên tôi còn có Tạ Mạnh sao? Cậu ấy ở Bắc Kinh triển vọng và sự nghiệp đang rất tốt, sao có thể chỉ vì tôi, nói bỏ là bỏ được?”
“…” Tề Phi có lẽ cũng không nghĩ tới chuyện này, gã nói thầm câu gì đó, Quý Khâm Dương không nghe được.
“Dù sao các cậu cứ suy nghĩ đi.” Cuối cùng Tề Phi nói, “Người sắt đầu năm sẽ về, Trương Giang Giang với Hàn Đông cũng định về trong năm nay. Lại nói, cậu cũng đâu phải Tạ Mạnh, cậu không hỏi, làm sao biết cậu ấy nghĩ thế nào?”
Quý Khâm Dương: “…”
Tề Phi thở dài: “Anh Dương, cậu ở Bắc Kinh gặp chuyện, bọn tôi cũng biết. Nhưng chẳng sao cả, cậu không chỉ có Tạ Mạnh, còn có nhóm bọn tôi nữa mà.”
“Cần tiền cần tài trợ nhiều hay ít đều không thành vấn đề.” Tề Phi cười nói, “Cùng lắm tôi không cưới nữa là được chứ gì.”
Quý Khâm Dương đưa tay che khuất tầm mắt, qua hồi lâu mới làm bộ trấn tĩnh đáp: “Thế thì tôi mang tội lớn, Cố đại mĩ nhân sẽ hận tôi chết mất.”
Tề Phi phía đầu dây bên kia vô tư vô tâm cười nửa ngày: “Câu này cũng không phải mình tôi nói, em nhà tôi nghĩ y hệt luôn đó.”
Tối, lúc Tạ Mạnh trở về thì thật hiếm khi thấy Quý Khâm Dương đánh đàn trong phòng nhạc. Đối phương nghe thấy tiếng đóng cửa mới hồi thần lại, nhìn Tạ Mạnh cười cười: “Về rồi à.”
“Về rồi.” Tạ Mạnh cởi áo khoác, cậu bước đến bên cạnh Quý Khâm Dương, vươn tay vén tóc mái đối phương lên, hôn trán hắn, “Tối nay không nấu bữa khuya sao?”
Quý Khâm Dương giúp cậu vào bếp bưng thức ăn lên: “Sao có thể không có chứ.”
Tạ Mạnh trông thấy một bàn lớn đầy đồ ăn, có chút bất đắc dĩ: “Anh đang nuôi heo đấy hả?”
“Vậy chẳng phải mệt chết hay sao?” Quý Khâm Dương nhéo nhéo mặt đối phương, cười nói, “Có con heo nào như em, nuôi mãi chẳng béo không?”
Quý Khâm Dương cầm hai ly rượu, hắn bảo Tạ Mạnh: “Uống một ít.”
Tạ Mạnh cười: “Chỉ một ít thôi đó.”
Quý Khâm Dương ngồi đối diện Tạ Mạnh chậm rãi uống rượu, hắn không có thói quen ăn khuya, chỉ chăm chú nhìn Tạ Mạnh ăn, thỉnh thoảng sẽ gắp thức ăn cho đối phương, từ đầu đến cuối trong bát Tạ Mạnh chưa từng vơi.
Tạ Mạnh ăn được một nửa chợt dừng lại: “Hôm nay Tề Phi gọi cho anh à?”
Quý Khâm Dương nhíu mày: “Sao em biết?”
Tạ Mạnh cắn đũa: “Anh đừng quan tâm vì sao em biết, anh nghĩ thế nào?”
“Nghĩ thế nào gì chứ.” Quý Khâm Dương bình tĩnh múc canh cho cậu, “Em không định làm ngân hàng nữa sao? Thật vất vả mới có ngày hôm nay, sao có thể nói đi là đi được. Anh chẳng qua dạo này tâm trạng không tốt lắm, qua mấy ngày nữa sẽ trở lại bình thường thôi.”
Tạ Mạnh không nói gì, cậu lại ăn vài miếng, đột nhiên buông bát xuống, bắt đầu xắn tay áo.
“Thế này đi.” Tạ Mạnh dựng thẳng cánh tay lên, “Theo luật cũ, chúng ta vật tay.”
Quý Khâm Dương sững sờ cả người, hắn cau mày: “Để làm gì chứ?”
Tạ Mạnh nhìn đối phương, ánh mắt kiên quyết: “Giống như trước kia tụi mình vẫn làm ấy, ý kiến bất đồng, sẽ vật tay.” Cậu kéo tay Quý Khâm Dương qua, siết chặt tay chính mình, “Nếu em thắng, chúng ta cùng nhau ở lại Bắc Kinh. Nếu anh thắng, chúng ta trở về Tô Châu.”
Tạ Mạnh nhìn Quý Khâm Dương cười cười, cậu nghiêm túc nói: “Không được nhường, cũng không được hối hận.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.