Tháng Ngày Bị Ép Liên Hôn Với Thái Tử Địch Quốc
Chương 92
Kiều Bệ
12/03/2021
Edit: Mimi - Beta: Chi
****
Hàm Sênh nhìn Trạm Trinh trong giây lát rồi lại rúc vào trong chăn một lần nữa. Nhưng người kia ngồi ở phía cuối chăn nên hắn không thể duỗi chân ra, bèn ra sức đạp đạp.
Chút sức lực của tiểu yếu ớt quả thật chẳng thấm vào đâu, nhưng Trạm Trinh vẫn nhận thấy, lập tức chồm dậy, bò lên, khó hiểu hỏi: "Sao lại không yêu ngươi? Cô gia là đang quan tâm lo lắng cho ngươi."
"Ngươi không nghe ta, không tin ta, không tôn trọng ta, chính là không yêu ta."
"... Sao ngươi lại cố tình gây sự như thế hả?" Trạm Trinh đặt tay trên bả vai Hàm Sênh, lại bị người nọ đẩy ra. Hắn đành lùi về phía sau, nói: "Ngươi ngẫm lại xem, giờ ngươi đã không còn một thân một mình nữa. Tần Dịch lại là một kẻ điên, hắn đã biết ngươi là nam tử, ngộ nhỡ vì yêu sinh hận thì sao? Ngươi đã từng tính tới hướng này chưa?"
"Ta nói với ngươi nhiều như vậy, nhưng ngươi lại chẳng chịu lắng nghe chút nào."
"Ngươi nghe tướng công nói một câu."
"Thôi." Hàm Sênh kéo chăn thật cao: "Ngươi không cần giải thích gì với ta hết, ta ghét."
Trạm Trinh nhíu mày, vén chăn rúc vào, nhắm mắt lại, cuối cùng không nhịn được lại mở ra. Hắn nhìn Hàm Sênh rồi đột ngột vươn tay kéo người kia lại.
Hàm Sênh bị bắt phải đối mặt với Trạm Trinh, ra vẻ lạnh lùng, nói: "Ngươi lại muốn gì?"
"Hôm nay cô gia luôn bận rộn, chưa được uống dù chỉ một ngụm nước, ngươi thông cảm một chút, đừng gây thêm phiền hà, được không?"
Hàm Sênh mím môi: "Thêm phiền? Trạm Trinh, ngươi nghĩ ta là cái gì? Một nữ nhân chanh chua cố tình gây sự à?"
"Ngươi biết cô gia không có ý này."
"Ta không biết." Hàm Sênh lạnh nhạt nói: "Ta vừa nói với ngươi nhiều như vậy, nhưng ngươi lại không nghe lọt một câu nào."
"Cô gia chỉ sợ ngươi bị thương."
"Dù ta chết thì có liên quan gì đến ngươi?" Trạm Trinh đen mặt, Hàm Sênh lại càng tức giận: "Trạm Trinh, ngươi thừa biết ta trước là Hoàng tử Đại Lương, sau mới là thê tử của ngươi. Ta hiểu rõ mình đang làm gì. Ta phải làm như vậy, đây là thủ đoạn để ta tự cứu mình, mà ngươi, đang mượn danh bảo vệ để làm tổn thương ta."
"Sao ta lại tổn thương ngươi được?"
"Trạm Trinh." Hàm Sênh nghiêm túc nói: "Nếu ngày đó ta không có hỉ mạch, ngươi sẽ làm gì?"
Trong nháy mắt, Trạm Trinh chợt nhớ tới cảm giác bất lực cùng oán hận trước sự vô năng của mình khi phải đối mặt với áp lực của Phụ hoàng.
"Ngươi không trả lời được." Hàm Sênh đẩy Trạm Trinh ra, kéo giãn khoảng cách với hắn, sau đó ngồi dậy, bảo: "Ngươi nói ngươi yêu ta, sẽ bảo vệ ta, nhưng tất cả đều phải dựa trên quyền lực mà Phụ hoàng ngươi cho. Phụ hoàng ngươi mới là người nắm quyền sinh sát trong tay. Ngươi mù quáng lại ngây thơ, bởi vì ngươi không phải đi trên băng mỏng giống ta. Ngươi nghĩ đi, nếu có một ngày Phụ hoàng ngươi muốn giết ta, dân chúng muốn giết ta, ngươi thật sự có thể cứu được ta sao?"
"Ta..."
"Ngươi không làm được." Hàm Sênh nghiêng đầu, ánh mắt mang theo vẻ châm chọc: "Ngươi và ta đều là những con cừu non chờ bị làm thịt, cùng lắm ngươi cũng chỉ có thể giữ được tính mạng của mình thôi. Trạm Trinh, bây giờ ngươi chỉ là một Thái tử chưa trưởng thành chứ không phải Thiên tử thật sự, ngươi không có tư cách hứa hẹn với ta, không có tư cách khiến ta tin tưởng. Ngươi nói bảo vệ ta, bảo ta cứ yên tâm, thực ra là cho ta một liều thuốc tê. Ngày nào đó, khi biến cố thật sự xảy ra, ngươi cũng chỉ có thể giống như hôm cầu phúc, dùng tấm thân chắn trước mặt ta trong bất lực... Ngươi cảm thấy đó là bảo vệ sao? Không, cùng lắm chỉ có thể xem là một hành động cực kỳ kích động và ngu xuẩn."
Yết hầu Trạm Trinh chuyển động, sắc mặt liên tục biến đổi, những ngón tay cũng bắt đầu siết chặt.
"Lời ta nói, cho đến giờ ngươi cũng chưa từng để trong lòng." Hàm Sênh đặt tay lên bụng: "Kiếp nạn này là do đứa nhỏ chưa biết thật giả trong bụng giúp ta hóa giải. Ta biết ơn nó, nhưng không có nghĩa là ta thật lòng muốn sinh nó ra. Ngươi bảo nếu muốn ta có thể bỏ thai. Nhưng ngươi có từng nghĩ, nếu không có nó, Phụ hoàng ngươi sẽ đối xử với ta thế nào hay không? Trạm Trinh, trước đây ta không muốn nói nhiều, vì ta cảm thấy mình không thể sống lâu, thêm nữa ta nghĩ ngươi đủ thông minh, hẳn sẽ có thể làm chủ tình thế."
"Nói thật, khi ngươi chắn trước mặt ta, ta vô cùng cảm động, nhưng ngươi vứt bỏ ngôi vị Thái tử vì ta thì đúng là quá ngu ngốc." Hàm Sênh nhìn Trạm Trinh, tiếp tục nói: "Hiện giờ ngươi sắp làm phụ thân rồi, phải trưởng thành hơn. Từ giờ trở đi, ngươi phải nhìn xa hơn. Để trải sẵn cho cả nhà chúng ta một con đường, ngươi phải mạnh mẽ lên, mạnh mẽ đến mức Phụ hoàng ngươi cũng phải kiêng nể. Các ngươi là phụ tử, ta sẽ không giật dây ngươi phản bội hắn. Nhưng nếu ngươi muốn bảo vệ ba người nhà chúng ta, nhất định không được tự đại mù quáng nữa. Ngai vàng, dù ngươi ngồi lên cũng chưa chắc đã ngồi vững được, huống chi bây giờ ngươi mới chỉ là một Thái tử."
"Người có thể ngồi trên ngôi cao, chưa bao giờ chỉ cần danh chính là ngôn sẽ thuận."
Trạm Trinh cúi đầu, ánh mắt tối đen như vực thẳm, một mực im lặng không nói năng gì.
Hàm Sênh lại nhìn hắn, nhẹ nhàng đưa tay qua, nói: "Nếu ta không giết Tần Dịch, con đường bước lên ngai vàng của ngươi sẽ luôn ẩn chứa một mối họa ngầm."
Một bàn tay mềm mại phủ trên nắm tay đang siết chặt của Trạm Trinh. Hắn im lặng nhìn bàn tay trắng nõn đầy yếu ớt nọ, thật lâu sau mới trở tay nắm ngược bàn tay của đối phương: "Cô gia, chỉ là lo lắng."
"Lời nói của ta có phần quá đáng." Hàm Sênh ổn định lại cảm xúc, ghé lại gần Trạm Trinh, rúc vào ngực hắn: "Ngươi có giận không?"
Đôi mắt Trạm Trinh vẫn tối đen như mực. Hắn đáp: "Không phải tức giận, mà là nổi hết da gà."
Hàm Sênh sờ cằm hắn, khẽ cong môi tạo thành một nụ cười rồi nhẹ giọng nói: "Tặng đầu người cho Phụ hoàng ngươi là một thủ đoạn để thể hiện sự trung thành của ta, cũng là phương án để cân bằng quan hệ phụ tử giữa ngươi và hắn. Ta không muốn có ngày ngươi phải vứt bỏ ngôi vị Thái tử, cũng không muốn cho Phụ hoàng ngươi cơ hội công khai lên án ta trước mặt bá quan."
"Ở Nam Lương, ngươi cũng phải toan tính như vậy à?"
Hàm Sênh sửng sốt, rũ mi, suy tư trong chốt lát mới đáp: "Ta từng đề cập với Phụ hoàng, Tần Thao công cao vượt chủ, vô cùng đáng chết. Ta cũng từng giật dây, để Thái tử ca ca ra chiến trường, lập công tạo thế. Lúc đó hắn đã chuẩn bị thành thân, là ta hại hắn mất vị hôn thê. Trạm Trinh, ta không phải người tốt, ngược lại còn là một kẻ mưu mô thủ đoạn. Nếu không phải sức khỏe có vấn đề... nhất định ta sẽ tranh giành ngôi vị Thái tử với ca ca."
Nói đến đây, Hàm Sênh chợt nâng mi, để lộ đôi mắt trong veo: "Các ca ca kế thừa một ít nhược điểm của Phụ hoàng, đó là quá mềm lòng, không hợp với vai trò đứng đầu thiên hạ."
Hắn rất tự tin, thậm chí là hơi tự cao tự đại. Vẻ ngoài rõ ràng nhu nhược mong manh nhưng nội tâm lại vô cùng mạnh mẽ. Trong khoảnh khắc, Trạm Trinh chợt cảm nhận được một luồng áp lực kinh người từ thân thể đối phương.
Nhưng ngay sau đó, Hàm Sênh lại lộ vẻ dịu dàng: "Ngươi cảm thấy ta sẽ chọn phá hoại quan hệ của ngươi và Phụ hoàng sao?"
Gương mặt kia chứa đựng quá nhiều ma lực, nếu Hàm Sênh muốn làm vậy, rất có thể hắn sẽ thành công.
Nhưng Trạm Trinh lại lắc đầu. Hắn biết Hàm Sênh nói đúng. Thực tế thì, từ trước đến nay, lời nói của Hàm Sênh vẫn luôn khiến người ta tin phục.
Hắn ôm chặt lấy người trong ngực, khàn giọng nói: "Cô gia hoài nghi, một ngày nào đó ngươi sẽ giết chết cô gia rồi tự lên nắm quyền."
Hàm Sênh chớp mắt: "Ngươi tốt với ta, ta sẽ không làm thế."
"Thế nào gọi là không tốt?"
"Nếu có một ngày ngươi không tốt với ta, hoặc giả vờ tốt với ta, nhất định ta sẽ cảm nhận được." Hàm Sênh ôm lấy cổ Trạm Trinh, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
Khi lên mặt dạy đời, dáng vẻ Hàm Sênh vô cùng lạnh lùng đáng sợ, nhưng lúc mềm mại dịu dàng lại khiến trái tim kẻ khác như tan ra. Trạm Trinh hơi nhắm mắt, thuận đà hôn đáp lại.
Hàm Sênh là một tổ hợp mâu thuẫn, vừa mỏng manh lại vừa cứng rắn, vừa đáng yêu lại vừa đáng sợ, vừa yếu ớt lại vừa rất đỗi kiên cường. Nhưng có một điều không thể nghi ngờ, hắn vô cùng hấp dẫn, vừa nhìn sẽ sinh tình, gặp nhiều lần sẽ chìm đắm, lột từng lớp ngụy trang của hắn lại có thể cảm nhận một sự ngọt ngào đến không thể rời xa.
Hôn xong, Hàm Sênh lại rúc vào ngực Trạm Trinh, chun mũi, nói: "Ngươi đồng ý rồi sao?"
"Cô gia sẽ cân nhắc kỹ." Hắn đặt Hàm Sênh xuống bên cạnh: "Ngủ một lát đi."
Hàm Sênh nhắm mắt rồi lại lập tức mở ra: "Ngươi tức giận à?"
"Sao cô gia lại giận ngươi?"
"Vì ta châm chọc ngươi. Rõ ràng ngươi xả thân bảo vệ ta, thế mà ta lại không biết tốt xấu."
"... Ngươi nhất định phải nhắc lại chuyện này?"
"Ta... không muốn có hiềm khích với ngươi." Hàm Sênh cọ cọ hắn, thấy hắn vẫn im lặng, lại nói: "Ngươi ôm ta một cái không được à?"
"Cực kỳ không được."
Hàm Sênh kiên quyết: "Ôm ta một cái."
Trạm Trinh nuốt nước miếng, ánh mắt có phần phức tạp. Hắn ôm Hàm Sênh vào lòng, ngửi mùi thuốc đông y trên thân thể đối phương. Hàm Sênh chưa từng tập võ, cơ thể rất mềm, Trạm Trinh ôm trong chốc lát, lại cau mày nói: "Hôn xong còn muốn ôm? Ngươi cố ý phải không?"
"Hôn ngươi là yêu ngươi, là không kìm lòng nổi. Bây giờ là dỗ ngươi, là nghĩ lại thấy ăn năn."
"Ngươi..." Tâm trạng của Trạm Trinh lại càng phức tạp, hắn nói: "Ngươi cảm thấy mình sai à?"
"Lời ta nói đương nhiên đúng, nhưng thái độ của ta hơi có vấn đề. Vừa rồi ta rất tức giận nên mới cố ý kích thích ngươi. Tuy nhiên việc này cũng không hoàn toàn là lỗi của ta, ngươi vẫn luôn coi ta là nữ hài tử, đòi bảo vệ đủ kiểu, nhưng căn bản là..."
"Rồi rồi rồi." Trạm Trinh cắt lời hắn, trán nổi gân xanh, trầm giọng hỏi: "Trong mắt ngươi, ta thật sự là một kẻ ngu ngơ không biết nhìn xa trông rộng?"
"Cũng không phải." Hàm Sênh đảo mắt: "Chuyện này có liên quan đến phong tục Bắc Tấn và cả sự sủng ái của Phụ hoàng dành cho ngươi nữa. Chắc vì Phụ hoàng ngươi luôn có vẻ không nghiêm túc, lại có tình phụ tử làm chỗ dựa nên ngươi hết sức lạc quan... Còn ta, ta sợ hắn nên mới cảm thấy như vậy."
"... Rồi, là ngươi có lý."
"Chủ yếu là ngươi sắp làm cha." Hàm Sênh mềm giọng: "Có một số việc ta không thèm để ý, nhưng chuyện liên quan đến sống còn lại không tránh khỏi hơi kích động. Ngươi đừng giận ta."
Trạm Trinh tức giận nói: "Không tức giận với ngươi."
Hàm Sênh đặt tay lên ngực hắn, vừa xoa vừa bảo: "Nhưng chắc chắn lòng ngươi không thoải mái. Tướng công tốt... Ngươi xem, chúng ta sắp có con rồi, trở thành phụ thân, có phải việc gì cũng cần cân nhắc nhiều hơn đúng không?"
Con ngươi trong mắt Trạm Trinh chợt lóe sáng. Hắn nhìn Hàm Sênh, đáp: "Ngươi nói rất đúng."
Hàm Sênh cong môi cười, lại hôn người kia: "Còn yêu ta như trước nữa không? Ta mệt."
Trạm Trinh vươn tay ôm hắn như thường ngày, điều chỉnh tư thế để hắn nằm thoải mái nhất, nói: "Ngủ đi."
Hàm Sênh nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, chăm chú nhìn Trạm Trinh. Người kia chỉ đành đưa ra câu trả lời đầy chắc chắn: "Không giận ngươi thật mà."
Hàm Sênh cười với hắn, trở mình tìm vị trí thoải mái, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trạm Trinh lại nhìn người trong ngực, ngẫm lại những lời Hàm Sênh đã nói, nhẹ nhàng sờ bụng hắn.
Sở dĩ Hàm Sênh nói chuyện khiến người nghe tin phục là vì hắn luôn tự hỏi từ nhiều góc độ khác nhau. Hoàn cảnh của hắn rất tế nhị, mối quan hệ phụ tử giữa Trạm Trinh và Tấn đế có thể trở nên căng thẳng vì hắn bất cứ lúc nào. Muốn cân bằng, thật sự là rất khó.
Trạm Trinh rũ mắt.
Hắn biết Hàm Sênh nói đúng.
Hắn luôn xem Tấn đế là phụ thân, cũng vì được sủng ái mà xem nhẹ sự thật đối phương là vua một nước.
Tấn đế có rất nhiều nhi tử, nhưng Trạm Trinh chưa bao giờ coi bọn họ ra gì. Cho tới bây giờ, hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình bị thay thế.
Thực ra, vị trí của hắn và Hàm Sênh hơi giống nhau. Vì tất cả những gì hắn có đều do phụ thân ban cho. Nếu một ngày kia phụ thân muốn thu lại, hắn cũng chẳng biết phải làm thế nào.
Những ngày tháng thuận buồm xuôi gió trong quá khứ đã khiến hắn xem nhẹ nguy cơ này.
Đúng là hắn hơi thiếu chín chắn... Nhưng chỉ "hơi" thôi.
Thái tử Điện hạ ngông cuồng không ai bì nổi bỗng hơi hoảng hốt. Bản lĩnh mê hoặc nhân tâm của Hàm Sênh đúng là không chỉ lợi hại ở mức độ bình thường đâu.
"Ai bảo ta không tức giận?" Trạm Trinh đột nhiên cảm thấy rất mất mặt, vươn tay giả vờ chọc má Hàm Sênh như trả thù: "Cô gia giận, giận, giận."
- --
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Sênh Sênh: Đã bảo ngươi ngây thơ rồi mà.
Trạm - mặt ngoài tỏ ra mình là một nam nhân chín chắn nhưng thật ra vẫn còn sót lại chút ngây thơ - Lược Lược: Cô gia hiểu rồi (Cô gia làm gì đến mức bết bê như vậy).
****
Hàm Sênh nhìn Trạm Trinh trong giây lát rồi lại rúc vào trong chăn một lần nữa. Nhưng người kia ngồi ở phía cuối chăn nên hắn không thể duỗi chân ra, bèn ra sức đạp đạp.
Chút sức lực của tiểu yếu ớt quả thật chẳng thấm vào đâu, nhưng Trạm Trinh vẫn nhận thấy, lập tức chồm dậy, bò lên, khó hiểu hỏi: "Sao lại không yêu ngươi? Cô gia là đang quan tâm lo lắng cho ngươi."
"Ngươi không nghe ta, không tin ta, không tôn trọng ta, chính là không yêu ta."
"... Sao ngươi lại cố tình gây sự như thế hả?" Trạm Trinh đặt tay trên bả vai Hàm Sênh, lại bị người nọ đẩy ra. Hắn đành lùi về phía sau, nói: "Ngươi ngẫm lại xem, giờ ngươi đã không còn một thân một mình nữa. Tần Dịch lại là một kẻ điên, hắn đã biết ngươi là nam tử, ngộ nhỡ vì yêu sinh hận thì sao? Ngươi đã từng tính tới hướng này chưa?"
"Ta nói với ngươi nhiều như vậy, nhưng ngươi lại chẳng chịu lắng nghe chút nào."
"Ngươi nghe tướng công nói một câu."
"Thôi." Hàm Sênh kéo chăn thật cao: "Ngươi không cần giải thích gì với ta hết, ta ghét."
Trạm Trinh nhíu mày, vén chăn rúc vào, nhắm mắt lại, cuối cùng không nhịn được lại mở ra. Hắn nhìn Hàm Sênh rồi đột ngột vươn tay kéo người kia lại.
Hàm Sênh bị bắt phải đối mặt với Trạm Trinh, ra vẻ lạnh lùng, nói: "Ngươi lại muốn gì?"
"Hôm nay cô gia luôn bận rộn, chưa được uống dù chỉ một ngụm nước, ngươi thông cảm một chút, đừng gây thêm phiền hà, được không?"
Hàm Sênh mím môi: "Thêm phiền? Trạm Trinh, ngươi nghĩ ta là cái gì? Một nữ nhân chanh chua cố tình gây sự à?"
"Ngươi biết cô gia không có ý này."
"Ta không biết." Hàm Sênh lạnh nhạt nói: "Ta vừa nói với ngươi nhiều như vậy, nhưng ngươi lại không nghe lọt một câu nào."
"Cô gia chỉ sợ ngươi bị thương."
"Dù ta chết thì có liên quan gì đến ngươi?" Trạm Trinh đen mặt, Hàm Sênh lại càng tức giận: "Trạm Trinh, ngươi thừa biết ta trước là Hoàng tử Đại Lương, sau mới là thê tử của ngươi. Ta hiểu rõ mình đang làm gì. Ta phải làm như vậy, đây là thủ đoạn để ta tự cứu mình, mà ngươi, đang mượn danh bảo vệ để làm tổn thương ta."
"Sao ta lại tổn thương ngươi được?"
"Trạm Trinh." Hàm Sênh nghiêm túc nói: "Nếu ngày đó ta không có hỉ mạch, ngươi sẽ làm gì?"
Trong nháy mắt, Trạm Trinh chợt nhớ tới cảm giác bất lực cùng oán hận trước sự vô năng của mình khi phải đối mặt với áp lực của Phụ hoàng.
"Ngươi không trả lời được." Hàm Sênh đẩy Trạm Trinh ra, kéo giãn khoảng cách với hắn, sau đó ngồi dậy, bảo: "Ngươi nói ngươi yêu ta, sẽ bảo vệ ta, nhưng tất cả đều phải dựa trên quyền lực mà Phụ hoàng ngươi cho. Phụ hoàng ngươi mới là người nắm quyền sinh sát trong tay. Ngươi mù quáng lại ngây thơ, bởi vì ngươi không phải đi trên băng mỏng giống ta. Ngươi nghĩ đi, nếu có một ngày Phụ hoàng ngươi muốn giết ta, dân chúng muốn giết ta, ngươi thật sự có thể cứu được ta sao?"
"Ta..."
"Ngươi không làm được." Hàm Sênh nghiêng đầu, ánh mắt mang theo vẻ châm chọc: "Ngươi và ta đều là những con cừu non chờ bị làm thịt, cùng lắm ngươi cũng chỉ có thể giữ được tính mạng của mình thôi. Trạm Trinh, bây giờ ngươi chỉ là một Thái tử chưa trưởng thành chứ không phải Thiên tử thật sự, ngươi không có tư cách hứa hẹn với ta, không có tư cách khiến ta tin tưởng. Ngươi nói bảo vệ ta, bảo ta cứ yên tâm, thực ra là cho ta một liều thuốc tê. Ngày nào đó, khi biến cố thật sự xảy ra, ngươi cũng chỉ có thể giống như hôm cầu phúc, dùng tấm thân chắn trước mặt ta trong bất lực... Ngươi cảm thấy đó là bảo vệ sao? Không, cùng lắm chỉ có thể xem là một hành động cực kỳ kích động và ngu xuẩn."
Yết hầu Trạm Trinh chuyển động, sắc mặt liên tục biến đổi, những ngón tay cũng bắt đầu siết chặt.
"Lời ta nói, cho đến giờ ngươi cũng chưa từng để trong lòng." Hàm Sênh đặt tay lên bụng: "Kiếp nạn này là do đứa nhỏ chưa biết thật giả trong bụng giúp ta hóa giải. Ta biết ơn nó, nhưng không có nghĩa là ta thật lòng muốn sinh nó ra. Ngươi bảo nếu muốn ta có thể bỏ thai. Nhưng ngươi có từng nghĩ, nếu không có nó, Phụ hoàng ngươi sẽ đối xử với ta thế nào hay không? Trạm Trinh, trước đây ta không muốn nói nhiều, vì ta cảm thấy mình không thể sống lâu, thêm nữa ta nghĩ ngươi đủ thông minh, hẳn sẽ có thể làm chủ tình thế."
"Nói thật, khi ngươi chắn trước mặt ta, ta vô cùng cảm động, nhưng ngươi vứt bỏ ngôi vị Thái tử vì ta thì đúng là quá ngu ngốc." Hàm Sênh nhìn Trạm Trinh, tiếp tục nói: "Hiện giờ ngươi sắp làm phụ thân rồi, phải trưởng thành hơn. Từ giờ trở đi, ngươi phải nhìn xa hơn. Để trải sẵn cho cả nhà chúng ta một con đường, ngươi phải mạnh mẽ lên, mạnh mẽ đến mức Phụ hoàng ngươi cũng phải kiêng nể. Các ngươi là phụ tử, ta sẽ không giật dây ngươi phản bội hắn. Nhưng nếu ngươi muốn bảo vệ ba người nhà chúng ta, nhất định không được tự đại mù quáng nữa. Ngai vàng, dù ngươi ngồi lên cũng chưa chắc đã ngồi vững được, huống chi bây giờ ngươi mới chỉ là một Thái tử."
"Người có thể ngồi trên ngôi cao, chưa bao giờ chỉ cần danh chính là ngôn sẽ thuận."
Trạm Trinh cúi đầu, ánh mắt tối đen như vực thẳm, một mực im lặng không nói năng gì.
Hàm Sênh lại nhìn hắn, nhẹ nhàng đưa tay qua, nói: "Nếu ta không giết Tần Dịch, con đường bước lên ngai vàng của ngươi sẽ luôn ẩn chứa một mối họa ngầm."
Một bàn tay mềm mại phủ trên nắm tay đang siết chặt của Trạm Trinh. Hắn im lặng nhìn bàn tay trắng nõn đầy yếu ớt nọ, thật lâu sau mới trở tay nắm ngược bàn tay của đối phương: "Cô gia, chỉ là lo lắng."
"Lời nói của ta có phần quá đáng." Hàm Sênh ổn định lại cảm xúc, ghé lại gần Trạm Trinh, rúc vào ngực hắn: "Ngươi có giận không?"
Đôi mắt Trạm Trinh vẫn tối đen như mực. Hắn đáp: "Không phải tức giận, mà là nổi hết da gà."
Hàm Sênh sờ cằm hắn, khẽ cong môi tạo thành một nụ cười rồi nhẹ giọng nói: "Tặng đầu người cho Phụ hoàng ngươi là một thủ đoạn để thể hiện sự trung thành của ta, cũng là phương án để cân bằng quan hệ phụ tử giữa ngươi và hắn. Ta không muốn có ngày ngươi phải vứt bỏ ngôi vị Thái tử, cũng không muốn cho Phụ hoàng ngươi cơ hội công khai lên án ta trước mặt bá quan."
"Ở Nam Lương, ngươi cũng phải toan tính như vậy à?"
Hàm Sênh sửng sốt, rũ mi, suy tư trong chốt lát mới đáp: "Ta từng đề cập với Phụ hoàng, Tần Thao công cao vượt chủ, vô cùng đáng chết. Ta cũng từng giật dây, để Thái tử ca ca ra chiến trường, lập công tạo thế. Lúc đó hắn đã chuẩn bị thành thân, là ta hại hắn mất vị hôn thê. Trạm Trinh, ta không phải người tốt, ngược lại còn là một kẻ mưu mô thủ đoạn. Nếu không phải sức khỏe có vấn đề... nhất định ta sẽ tranh giành ngôi vị Thái tử với ca ca."
Nói đến đây, Hàm Sênh chợt nâng mi, để lộ đôi mắt trong veo: "Các ca ca kế thừa một ít nhược điểm của Phụ hoàng, đó là quá mềm lòng, không hợp với vai trò đứng đầu thiên hạ."
Hắn rất tự tin, thậm chí là hơi tự cao tự đại. Vẻ ngoài rõ ràng nhu nhược mong manh nhưng nội tâm lại vô cùng mạnh mẽ. Trong khoảnh khắc, Trạm Trinh chợt cảm nhận được một luồng áp lực kinh người từ thân thể đối phương.
Nhưng ngay sau đó, Hàm Sênh lại lộ vẻ dịu dàng: "Ngươi cảm thấy ta sẽ chọn phá hoại quan hệ của ngươi và Phụ hoàng sao?"
Gương mặt kia chứa đựng quá nhiều ma lực, nếu Hàm Sênh muốn làm vậy, rất có thể hắn sẽ thành công.
Nhưng Trạm Trinh lại lắc đầu. Hắn biết Hàm Sênh nói đúng. Thực tế thì, từ trước đến nay, lời nói của Hàm Sênh vẫn luôn khiến người ta tin phục.
Hắn ôm chặt lấy người trong ngực, khàn giọng nói: "Cô gia hoài nghi, một ngày nào đó ngươi sẽ giết chết cô gia rồi tự lên nắm quyền."
Hàm Sênh chớp mắt: "Ngươi tốt với ta, ta sẽ không làm thế."
"Thế nào gọi là không tốt?"
"Nếu có một ngày ngươi không tốt với ta, hoặc giả vờ tốt với ta, nhất định ta sẽ cảm nhận được." Hàm Sênh ôm lấy cổ Trạm Trinh, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
Khi lên mặt dạy đời, dáng vẻ Hàm Sênh vô cùng lạnh lùng đáng sợ, nhưng lúc mềm mại dịu dàng lại khiến trái tim kẻ khác như tan ra. Trạm Trinh hơi nhắm mắt, thuận đà hôn đáp lại.
Hàm Sênh là một tổ hợp mâu thuẫn, vừa mỏng manh lại vừa cứng rắn, vừa đáng yêu lại vừa đáng sợ, vừa yếu ớt lại vừa rất đỗi kiên cường. Nhưng có một điều không thể nghi ngờ, hắn vô cùng hấp dẫn, vừa nhìn sẽ sinh tình, gặp nhiều lần sẽ chìm đắm, lột từng lớp ngụy trang của hắn lại có thể cảm nhận một sự ngọt ngào đến không thể rời xa.
Hôn xong, Hàm Sênh lại rúc vào ngực Trạm Trinh, chun mũi, nói: "Ngươi đồng ý rồi sao?"
"Cô gia sẽ cân nhắc kỹ." Hắn đặt Hàm Sênh xuống bên cạnh: "Ngủ một lát đi."
Hàm Sênh nhắm mắt rồi lại lập tức mở ra: "Ngươi tức giận à?"
"Sao cô gia lại giận ngươi?"
"Vì ta châm chọc ngươi. Rõ ràng ngươi xả thân bảo vệ ta, thế mà ta lại không biết tốt xấu."
"... Ngươi nhất định phải nhắc lại chuyện này?"
"Ta... không muốn có hiềm khích với ngươi." Hàm Sênh cọ cọ hắn, thấy hắn vẫn im lặng, lại nói: "Ngươi ôm ta một cái không được à?"
"Cực kỳ không được."
Hàm Sênh kiên quyết: "Ôm ta một cái."
Trạm Trinh nuốt nước miếng, ánh mắt có phần phức tạp. Hắn ôm Hàm Sênh vào lòng, ngửi mùi thuốc đông y trên thân thể đối phương. Hàm Sênh chưa từng tập võ, cơ thể rất mềm, Trạm Trinh ôm trong chốc lát, lại cau mày nói: "Hôn xong còn muốn ôm? Ngươi cố ý phải không?"
"Hôn ngươi là yêu ngươi, là không kìm lòng nổi. Bây giờ là dỗ ngươi, là nghĩ lại thấy ăn năn."
"Ngươi..." Tâm trạng của Trạm Trinh lại càng phức tạp, hắn nói: "Ngươi cảm thấy mình sai à?"
"Lời ta nói đương nhiên đúng, nhưng thái độ của ta hơi có vấn đề. Vừa rồi ta rất tức giận nên mới cố ý kích thích ngươi. Tuy nhiên việc này cũng không hoàn toàn là lỗi của ta, ngươi vẫn luôn coi ta là nữ hài tử, đòi bảo vệ đủ kiểu, nhưng căn bản là..."
"Rồi rồi rồi." Trạm Trinh cắt lời hắn, trán nổi gân xanh, trầm giọng hỏi: "Trong mắt ngươi, ta thật sự là một kẻ ngu ngơ không biết nhìn xa trông rộng?"
"Cũng không phải." Hàm Sênh đảo mắt: "Chuyện này có liên quan đến phong tục Bắc Tấn và cả sự sủng ái của Phụ hoàng dành cho ngươi nữa. Chắc vì Phụ hoàng ngươi luôn có vẻ không nghiêm túc, lại có tình phụ tử làm chỗ dựa nên ngươi hết sức lạc quan... Còn ta, ta sợ hắn nên mới cảm thấy như vậy."
"... Rồi, là ngươi có lý."
"Chủ yếu là ngươi sắp làm cha." Hàm Sênh mềm giọng: "Có một số việc ta không thèm để ý, nhưng chuyện liên quan đến sống còn lại không tránh khỏi hơi kích động. Ngươi đừng giận ta."
Trạm Trinh tức giận nói: "Không tức giận với ngươi."
Hàm Sênh đặt tay lên ngực hắn, vừa xoa vừa bảo: "Nhưng chắc chắn lòng ngươi không thoải mái. Tướng công tốt... Ngươi xem, chúng ta sắp có con rồi, trở thành phụ thân, có phải việc gì cũng cần cân nhắc nhiều hơn đúng không?"
Con ngươi trong mắt Trạm Trinh chợt lóe sáng. Hắn nhìn Hàm Sênh, đáp: "Ngươi nói rất đúng."
Hàm Sênh cong môi cười, lại hôn người kia: "Còn yêu ta như trước nữa không? Ta mệt."
Trạm Trinh vươn tay ôm hắn như thường ngày, điều chỉnh tư thế để hắn nằm thoải mái nhất, nói: "Ngủ đi."
Hàm Sênh nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, chăm chú nhìn Trạm Trinh. Người kia chỉ đành đưa ra câu trả lời đầy chắc chắn: "Không giận ngươi thật mà."
Hàm Sênh cười với hắn, trở mình tìm vị trí thoải mái, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trạm Trinh lại nhìn người trong ngực, ngẫm lại những lời Hàm Sênh đã nói, nhẹ nhàng sờ bụng hắn.
Sở dĩ Hàm Sênh nói chuyện khiến người nghe tin phục là vì hắn luôn tự hỏi từ nhiều góc độ khác nhau. Hoàn cảnh của hắn rất tế nhị, mối quan hệ phụ tử giữa Trạm Trinh và Tấn đế có thể trở nên căng thẳng vì hắn bất cứ lúc nào. Muốn cân bằng, thật sự là rất khó.
Trạm Trinh rũ mắt.
Hắn biết Hàm Sênh nói đúng.
Hắn luôn xem Tấn đế là phụ thân, cũng vì được sủng ái mà xem nhẹ sự thật đối phương là vua một nước.
Tấn đế có rất nhiều nhi tử, nhưng Trạm Trinh chưa bao giờ coi bọn họ ra gì. Cho tới bây giờ, hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình bị thay thế.
Thực ra, vị trí của hắn và Hàm Sênh hơi giống nhau. Vì tất cả những gì hắn có đều do phụ thân ban cho. Nếu một ngày kia phụ thân muốn thu lại, hắn cũng chẳng biết phải làm thế nào.
Những ngày tháng thuận buồm xuôi gió trong quá khứ đã khiến hắn xem nhẹ nguy cơ này.
Đúng là hắn hơi thiếu chín chắn... Nhưng chỉ "hơi" thôi.
Thái tử Điện hạ ngông cuồng không ai bì nổi bỗng hơi hoảng hốt. Bản lĩnh mê hoặc nhân tâm của Hàm Sênh đúng là không chỉ lợi hại ở mức độ bình thường đâu.
"Ai bảo ta không tức giận?" Trạm Trinh đột nhiên cảm thấy rất mất mặt, vươn tay giả vờ chọc má Hàm Sênh như trả thù: "Cô gia giận, giận, giận."
- --
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Sênh Sênh: Đã bảo ngươi ngây thơ rồi mà.
Trạm - mặt ngoài tỏ ra mình là một nam nhân chín chắn nhưng thật ra vẫn còn sót lại chút ngây thơ - Lược Lược: Cô gia hiểu rồi (Cô gia làm gì đến mức bết bê như vậy).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.