Tháng Ngày Cùng Giáo Thảo Mất Trí Nhớ Giả Vờ Yêu Đương
Chương 45: Có phải anh thích anh ta rồi đúng không?
Kiều Bệ
04/08/2023
***
Gần đây Chân Nguyên Bạch thường chơi game với Thời Bất Phàm, bởi vì hai người gần như không có thời gian đi dạo thường xuyên nên cũng chỉ có thể vun đắp tình cảm trong game. Cậu rất thông minh nên học cái gì cũng rất nhanh, mấy ngày chơi game ngắn ngủi mà đã tích được không ít kinh nghiệm thực chiến, bình thường chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân là biết đối phương đang trốn ở đâu.
Cùng nhau chơi game cũng làm tình cảm của hai người tiến triển rất nhanh, cuối cùng ngoài việc học ra cũng có một chủ đề khác nói chuyện được với nhau.
Lúc mới chơi game, Chân Nguyên Bạch rất ngại bắn người ta trước, toàn đợi người ta bắn mình bị thương rồi mới đánh trả, sau này, thì cậu lại bắt đầu chủ động tấn công người khác, thậm chí còn cố ý lái xe đâm người ta. Mà những thay đổi này phải kể đến công lao cổ vũ của Thời Bất Phàm, bởi mỗi lần cậu lấy được một đầu người là Thời Bất Phàm lại dùng đủ mọi cách để khen ngợi cậu.
Nhưng dù vui đến mức nào, Chân Nguyên Bạch vẫn không hề trầm mê vào việc chơi game, cậu vẫn nhớ rất kỹ hoàn thành các yêu cầu của bản thân, phải làm hết bài tập của mình rồi tiện thể nhắc Thời Bất Phàm không được quên làm bài tập, đồng thời cũng dạy thêm cho hắn, dù không đến nhà hắn thì hai người cũng sẽ gọi video nói chuyện.
Thời Bất Phàm cũng không chịu thua kém, lúc thi tháng lại tăng thêm 50 hạng nữa, khiến giáo viên và học sinh trong trường há hốc mồm. Có người bắt đầu phân tích rằng, cứ thế này thì ước mơ thành hạng hai cũng không còn là mơ nữa, hiệu trưởng trong giờ chào cờ cũng đặc biệt khen thưởng hắn, khen công dạy dỗ của thầy giáo Tiểu Chân, Chân Nguyên Bạch vô cùng nổi bật, đứng canh Thời Bất Phàm, ưỡn ngực nâng cằm, tiếp nhận sự chú ý của toàn trường, đôi mắt sáng rực lấp lánh.
Thời Bất Phàm nghiêng đầu nhìn cậu, nghĩ thầm, chắc cậu đang tự hào chết đi được rồi.
Lễ chào cờ kết thúc, học sinh cùng nhau trở về phòng học, các giáo viên cũng cùng tụ lại nói chuyện với nhau: "Thầy giáo Tiểu Chân của lớp các cô đúng là tuyệt vời mà, thế mà cũng có thể làm cho Thời Bất Phàm chú ý học tập."
Trên mặt Quý Diễm Bình cũng rất tươi tắn, cười nói: "Tuy em ấy hơi bướng bỉnh, nhưng đầu óc cũng thông minh, chỉ cần chịu học tập thì cũng không kém hơn người khác đâu."
"Vấn đề ở chỗ em ấy chịu học tập ấy!" Một giáo viên nói: "Cô quên rồi à, lúc thi lên lớp 10 em ấy để giấy trắng hoàn toàn, cũng chỉ có mỗi nhà họ Thời là có thể mạnh mẽ nhét em ấy vào trường, thử là ai khác xem."
Nụ cười của Quý Diễm Bình hơi nhạt đi, cô bình tĩnh nói: "Cũng có thể là do Chân Nguyên Bạch đã cứu em ấy, vẫn là trẻ con mà, chỉ nghe lọt tình nghĩa này nọ, lúc trước em ấy còn nói muốn báo ân đấy,"
"Cũng có thể, tính tình trẻ con thôi, nhanh thích cũng nhanh chán."
Quý Diễm Bình gật đầu lia lịa, nhưng sau khi rời khỏi đó, cô lại bắt đầu lo lắng. Chuyện Thời Bất Phàm mất trí nhớ cũng chỉ có mấy người biết, Quý Diễm Bình cũng là một trong số đó, đối phương trở nên tốt hơn cô cũng nhìn thấy, nhưng cô luôn cảm thấy là do hắn mất trí nhớ nên mới vậy, lỡ mà hồi phục lại trí nhớ... Vậy thì không chắc nữa rồi.
Chân Nguyên Bạch vui vẻ đi theo các bạn học chạy về phía lớp học, chưa chạy được hai bước cổ áo đã bị kéo lại, cậu ngẩng mặt lên, Thời Bất Phàm thuận tay ôm cậu luôn vào ngực, nói: "Có phải hôm nay tôi đã cho cậu nở mày nở mặt rồi đúng không?"
Chân Nguyên Bạch gật gật đầu, nói: "Tự hào lắm luôn!"
Thời Bất Phàm cong môi, nói: "Vậy cậu định thưởng cho tôi thế nào?"
"Tối nay chơi game với cậu nha?"
"Tối đến nhà tôi đi."
"Không đến." Chân Nguyên Bạch từ chối luôn, nói: "Không khí nhà cậu kỳ lắm, tôi không muốn đến."
Thời Bất Phàm sờ sờ mũi, nói: "Vậy tối đi hát nha?"
"Hôm nay là thứ hai, ngày mai còn phải đi học nữa."
"Thế đến thứ bảy chắc được chứ gì? Thứ bảy đi hát đi, đi ăn mừng."
"Tôi được hạng nhất cũng chưa ăn mừng, cậu mới được hạng 520 toàn khối, lớp được hạng 41, có gì tốt để chúc mừng chứ."
Thời Bất Phàm không vui: "520 thì làm sao, đúng hợp lý, vừa hay biểu đạt được tâm ý của tôi mà."
Chân Nguyên Bạch đấm một phát lên ngực hắn, Thời Bất Phàm xoa ngực cười, bị cậu trừng mắt liếc cho cái: "Cậu đừng có mà kiêu ngạo, có thể đứng hơn một người trong lớp mới thật sự là có bản lĩnh ấy."
"Thế mà cậu lại dám đánh tôi à, không muốn sống nữa đúng không?"
"Hừ."
Chỉ cần Thời Bất Phàm không khôi phục trí nhớ cậu sẽ không sợ đối phương đánh cậu.
Cậu không muốn ra ngoài đi hát, Thời Bất Phàm không còn cách nào chỉ có thể lấy lùi làm tiến đi chơi game với cậu, Chân Nguyên Bạch còn nói rất có đạo lý: "Sắp phải thi cuối kỳ rồi, chơi game là đã quá tốt rồi, cậu nên thấy thỏa mãn đi."
Bạn học nhỏ đã nói như thế, Thời Bất Phàm không thấy thỏa mãn cũng phải thấy.
Hôm nay Chân Ưu Tú về hơi muộn, chào anh trai xong thì về phòng luôn. Sắp thi cuối kỳ rồi, Chân Bình Tân đã thu hết máy chơi game của cậu nhóc, nhóc chỉ có thể lấy ipad ra chơi, còn phải đề phòng anh trai phát hiện, bởi hiện giờ trong đầu Chân Nguyên Bạch cũng chỉ toàn tâm trạng vội vàng học tập, nếu bắt được cậu, nhất định sẽ nói với người lớn.
Dạo này cậu nhóc mới quen bạn mới, hai người phối hợp với nhau rất ăn ý, chuẩn bị lên WeChat lập tài khoản làm mới bảng xếp hạng, đúng lúc mùa giải mới đang sắp diễn ra, Chân Ưu Tú đã đồng ý rồi.
Làm tổ ở trong phòng, cậu nhóc đeo tai nghe vào, đặt cho mình một cái tên thật vang dội, sau khi thuần thục vào game, chuyện đầu tiên làm là vào danh bạ chuẩn bị mời mấy người bạn cũ, lại bất ngờ thấy một cái tên đang hoạt động... Không, là người hoàn toàn không nên xuất hiện trong trò chơi.
Chân Nguyên Bạch khom lưng ngồi xổm trong căn phòng nhỏ, phát hiện bốn phía xung quanh mình lại có tiếng bước chân xa lạ, nghe tiếng thì không phải chỉ có một người, cậu vừa nói với Thời Bất Phàm trong tai nghe là có người vào phòng mình, vừa nạp đạn đầy đủ chuẩn bị nghênh đón quân địch, chỉ cần người kia đẩy cửa thì dù là xanh đỏ trắng đen thế nào cũng sẽ nã đạn một hồi.
"Cẩn thận, tôi đến ngay đây." Giọng nói chấn an của Thời Bất Phàm từ tai nghe truyền qua, Chân Nguyên Bạch ngưng thở trốn sau cửa, bản đồ xuất hiện dấu chân thể hiện có ít nhất ba người đang tìm kiếm trong ngôi nhà này.
Có người đi về phía cậu, Chân Nguyên Bạch giơ súng, tim đập nhanh hơn.
Cậu không thể không thừa nhận, bản thân đúng là không quá phù hợp với loại trò chơi này, bởi cậu mãi mãi không làm được chuyện cưỡi xe nhẹ, đi đường quen, mỗi lần gặp trường hợp này đều rất hồi hộp.
Đúng lúc này, cửa phòng bỗng bị gõ vang, trong giây lát cậu không phân rõ được là trò chơi hay hiện thực, sững sờ ngẩng đầu nên, thấy cửa phòng mình vang lên xoạt xoạt không ngừng, cậu giật mình, vội tháo tai nghe xuống giường, mở của phòng ra, đúng là Chân Ưu Tú đang lấy khóa dự phòng cắm vào ổ khóa: "Có việc gì à?"
"Em nhìn thấy anh trong game." Chân Ưu Tú lạnh lùng nói: "Có phải Thời Bất Phàm dẫn anh chơi không?"
Chân Nguyên Bạch chột dạ nói: "Em quan tâm cái đấy làm gì?"
"Anh đã chơi với Thời Bất Phàm rất lâu rồi có đúng không?"
Cái này nhóc chỉ cần nhìn thành tích trong game là biết rõ, Chân Nguyên Bạch cũng không nói dối nổi, ấp úng nói: "Anh vốn không muốn chơi, nhưng bởi Thời Bất Phàm cậu ấy, cậu ấy gửi cho anh rất nhiều lưu lượng..."
"Anh không gửi trả lại à?"
Chân Nguyên Bạch nhìn cậu nhóc một cái, vẫn còn đang suy nghĩ xem có phải nhân vật của mình đã bị địch bắn chết rồi không, rầu rĩ nói: "Em có chuyện gì thế?"
Mắt Chân Ưu Tú không chớp nhìn cậu: "Tại sao em bảo anh chơi thì anh không chơi với em? Có phải anh ghét em đúng không?"
"Đâu có đâu." Chân Nguyên Bạch không chịu nổi nhất là bị người khác hỏi như thế, cậu giải thích: "Không phải là thế, chỉ là hôm đó đúng lúc không có việc gì, nên anh chỉ định chơi bừa thôi, không cùng một khu nên không nói với em."
Chân Ưu Tú nói: "Em muốn chơi với các anh."
Dù sao cũng là em trai ruột của mình, Chân Nguyên Bạch cũng không từ chối được, liền nói: "Đương nhiên có thể, nhưng anh chỉ chơi nhiều nhất một tuần nữa thôi, sau đó anh phải chuẩn bị thi học kỳ."
Chân Ưu Tú không nói gì quay về lấy ipad đến ngồi cạnh anh trai. Nhân vật không kịp di chuyển của Chân Nguyên Bạch đã bị giết chết, sau khi sống lại, lần đầu tiên Chân Nguyên Bạch bắt đầu kiếp sống trong game với tổ đội bốn người, Thời Bất Phàm cũng vừa nghe hai người nói chuyện, giờ ít nói hơn hẳn.
Bốn người vào game, Chân Ưu Tú đã ra mệnh lệnh: "Nhảy theo tôi."
Chân Nguyên Bạch nhìn sắc mặt cậu nhóc, nhẹ giọng nói: "Theo em ấy đi, em ấy rất giỏi."
Thời Bất Phàm không biết có nên nghe theo hay không, nên lựa chọn đi theo Pháo Binh, chứ không phải em trai của Pháo Binh.
Bốn người trực tiếp nhảy ở nơi đông người nhất, chạy tán loạn đi tìm vũ khí, bạn trên mạng của Chân Ưu Tú rất hay nói, luôn mở mic nói chuyện, nhặt được súng hay bom cũng sẽ báo một câu.
Chân Ưu Tú và Thời Bất Phàm lại không nói gì cả, Chân Nguyên Bạch ngại để người ta nói chuyện một mình nên thỉnh thoảng cũng phụ họa mấy câu.
Chân Ưu Tú bình tĩnh xoay góc nhìn, nhìn qua nơi Đại Bác đang ở, bỗng đi về phía hắn. Thời Bất Phàm tìm đồ rất nhanh, sau khi tìm cả căn nhà thì đứng một chỗ đổi đạn, lại nhạy cảm mà nghe thấy tiếng thứ gì đó lăn lông lốc trên mặt đất, liền lập tức chạy về cửa sổ, ngay sau đó, phía sau truyền đến âm thanh nổ tung, dù đã chạy kịp thời nhưng vẫn làm hắn bị chấn động mất nửa số máu.
Từ cửa sổ rơi xuống đất, nhân vật của Chân Ưu Tú đã đứng trước mặt hắn.
Hai người cách một màn hình nhìn chăm chú lẫn nhau, đều không nói gì.
Chân Nguyên Bạch giờ mới nhận ra hỏi: "Sao cậu lại mất máu vậy?"
Thời Bất Phàm vừa quấn băng vải*, vừa nhàn nhạt nói: "Em trai cậu ném trượt thì phải, không may ném trúng người một nhà."
*Băng vải: đạo cụ trị thương trong game.
Người bạn trên mạng kia của Chân Ưu Tú lập tức cười ha ha: "Thế mà cậu cũng có lúc ném trượt à! Không phải cậu luôn ném bom rất chuẩn à?"
Chân Ưu Tú nói: "Tay hôm nay không nhạy lắm, xin lỗi anh nha, anh Thời."
"Ha ha, lần sau nhớ chú ý đó."
"Ờ."
Tiếp theo, Chân Ưu Tú không mắc thêm sai lầm nào nữa, bốn người lọt vào vòng cuối một cách hoàn hảo, sắp ăn gà đến nơi, Thời Bất Phàm tập trung nhìn tứ phía qua ống nhòm, mới vừa thấy một người, chưa kịp cầm súng bóp cò thì đã bị tê liệt, lập tức bị lộ ra sơ hở, bị kẻ địch bắn một phát chết luôn.
Thời Bất Phàm: "..."
Chân Nguyên Bạch ngạc nhiên: "Cậu bị phát hiện à?"
Thời Bất Phàm từ bên ngăn kéo lấy ra một cái socola cho vào miệng kìm nén nóng giận, nói: "Hình như em cậu lại trượt tay rồi, nhưng vẫn ổn, bên kia chỉ còn hai người thôi, ba người các cậu chắc là xử lý được."
Dù Chân Nguyên Bạch có ngốc đi nữa thì sau hai lần Thời Bất Phàm ám chỉ cậu cũng đã biết chuyện là thế nào rồi, sau khi kết thúc một ván, cậu liền buông điện thoại, đuổi Chân Ưu Tú ra ngoài: "Được rồi, anh không chơi nữa, em cũng mau về làm bài tập đi."
Chân Ưu Tú tránh tay cậu, nói: "Là em cố ý đấy."
Chân Nguyên Bạch không nhịn được, nói: "Tại sao?"
"Bởi vì lúc trước anh ta bắt nạt anh suốt, em không thích anh ta."
Chân Nguyên Bạch không nói nổi lời trách móc, em trai cũng là vì muốn tốt cho cậu thôi, cậu ngồi trên giường, bất lực nói: "Hiện tại anh với cậu ấy là bạn thân, em đừng cứ nhắm vào cậu ấy nữa, chuyện trước kia cậu ấy đã quên hết rồi."
"Thế mà anh cũng quên à?" Chân Ưu Tú nói: "Anh không sợ anh ta khôi phục trí nhớ sẽ đánh anh vỡ đầu à?"
"Em đừng cứ rủa anh mãi được không thế?" Chân Nguyên Bạch nói: "Hiện tại anh đối xử với cậu ấy tốt như thế, dù cậu ấy có nhớ lại đi nữa, cũng sẽ không đến mức không nói lý đâu."
"Anh dựa vào đâu mà cho rằng sẽ như thế chứ?"
"Bởi vì cậu ấy nói cậu ấy..." Chân Nguyên Bạch nuốt mấy chữ 'không nỡ đánh anh' lại, nói: "Cậu ấy từng nói cậu ấy rất cảm kích anh, sẽ không đánh anh."
"Có phải anh thích anh ta rồi đúng không?"
Lời nói của Chân Ưu Tú như thanh kiếm vô tình, không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, đâm thẳng đến.
Chân Nguyên Bạch không chút sức chống cự.
- ------------------------
yiuyt68: Nói thật là chương nào miêu tả game là tôi sợ lắm, với một đứa vừa không chơi game, vừa edit lần đầu như tôi đọc chả hiểu cái gì nhưng cũng cố á:v
Gần đây Chân Nguyên Bạch thường chơi game với Thời Bất Phàm, bởi vì hai người gần như không có thời gian đi dạo thường xuyên nên cũng chỉ có thể vun đắp tình cảm trong game. Cậu rất thông minh nên học cái gì cũng rất nhanh, mấy ngày chơi game ngắn ngủi mà đã tích được không ít kinh nghiệm thực chiến, bình thường chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân là biết đối phương đang trốn ở đâu.
Cùng nhau chơi game cũng làm tình cảm của hai người tiến triển rất nhanh, cuối cùng ngoài việc học ra cũng có một chủ đề khác nói chuyện được với nhau.
Lúc mới chơi game, Chân Nguyên Bạch rất ngại bắn người ta trước, toàn đợi người ta bắn mình bị thương rồi mới đánh trả, sau này, thì cậu lại bắt đầu chủ động tấn công người khác, thậm chí còn cố ý lái xe đâm người ta. Mà những thay đổi này phải kể đến công lao cổ vũ của Thời Bất Phàm, bởi mỗi lần cậu lấy được một đầu người là Thời Bất Phàm lại dùng đủ mọi cách để khen ngợi cậu.
Nhưng dù vui đến mức nào, Chân Nguyên Bạch vẫn không hề trầm mê vào việc chơi game, cậu vẫn nhớ rất kỹ hoàn thành các yêu cầu của bản thân, phải làm hết bài tập của mình rồi tiện thể nhắc Thời Bất Phàm không được quên làm bài tập, đồng thời cũng dạy thêm cho hắn, dù không đến nhà hắn thì hai người cũng sẽ gọi video nói chuyện.
Thời Bất Phàm cũng không chịu thua kém, lúc thi tháng lại tăng thêm 50 hạng nữa, khiến giáo viên và học sinh trong trường há hốc mồm. Có người bắt đầu phân tích rằng, cứ thế này thì ước mơ thành hạng hai cũng không còn là mơ nữa, hiệu trưởng trong giờ chào cờ cũng đặc biệt khen thưởng hắn, khen công dạy dỗ của thầy giáo Tiểu Chân, Chân Nguyên Bạch vô cùng nổi bật, đứng canh Thời Bất Phàm, ưỡn ngực nâng cằm, tiếp nhận sự chú ý của toàn trường, đôi mắt sáng rực lấp lánh.
Thời Bất Phàm nghiêng đầu nhìn cậu, nghĩ thầm, chắc cậu đang tự hào chết đi được rồi.
Lễ chào cờ kết thúc, học sinh cùng nhau trở về phòng học, các giáo viên cũng cùng tụ lại nói chuyện với nhau: "Thầy giáo Tiểu Chân của lớp các cô đúng là tuyệt vời mà, thế mà cũng có thể làm cho Thời Bất Phàm chú ý học tập."
Trên mặt Quý Diễm Bình cũng rất tươi tắn, cười nói: "Tuy em ấy hơi bướng bỉnh, nhưng đầu óc cũng thông minh, chỉ cần chịu học tập thì cũng không kém hơn người khác đâu."
"Vấn đề ở chỗ em ấy chịu học tập ấy!" Một giáo viên nói: "Cô quên rồi à, lúc thi lên lớp 10 em ấy để giấy trắng hoàn toàn, cũng chỉ có mỗi nhà họ Thời là có thể mạnh mẽ nhét em ấy vào trường, thử là ai khác xem."
Nụ cười của Quý Diễm Bình hơi nhạt đi, cô bình tĩnh nói: "Cũng có thể là do Chân Nguyên Bạch đã cứu em ấy, vẫn là trẻ con mà, chỉ nghe lọt tình nghĩa này nọ, lúc trước em ấy còn nói muốn báo ân đấy,"
"Cũng có thể, tính tình trẻ con thôi, nhanh thích cũng nhanh chán."
Quý Diễm Bình gật đầu lia lịa, nhưng sau khi rời khỏi đó, cô lại bắt đầu lo lắng. Chuyện Thời Bất Phàm mất trí nhớ cũng chỉ có mấy người biết, Quý Diễm Bình cũng là một trong số đó, đối phương trở nên tốt hơn cô cũng nhìn thấy, nhưng cô luôn cảm thấy là do hắn mất trí nhớ nên mới vậy, lỡ mà hồi phục lại trí nhớ... Vậy thì không chắc nữa rồi.
Chân Nguyên Bạch vui vẻ đi theo các bạn học chạy về phía lớp học, chưa chạy được hai bước cổ áo đã bị kéo lại, cậu ngẩng mặt lên, Thời Bất Phàm thuận tay ôm cậu luôn vào ngực, nói: "Có phải hôm nay tôi đã cho cậu nở mày nở mặt rồi đúng không?"
Chân Nguyên Bạch gật gật đầu, nói: "Tự hào lắm luôn!"
Thời Bất Phàm cong môi, nói: "Vậy cậu định thưởng cho tôi thế nào?"
"Tối nay chơi game với cậu nha?"
"Tối đến nhà tôi đi."
"Không đến." Chân Nguyên Bạch từ chối luôn, nói: "Không khí nhà cậu kỳ lắm, tôi không muốn đến."
Thời Bất Phàm sờ sờ mũi, nói: "Vậy tối đi hát nha?"
"Hôm nay là thứ hai, ngày mai còn phải đi học nữa."
"Thế đến thứ bảy chắc được chứ gì? Thứ bảy đi hát đi, đi ăn mừng."
"Tôi được hạng nhất cũng chưa ăn mừng, cậu mới được hạng 520 toàn khối, lớp được hạng 41, có gì tốt để chúc mừng chứ."
Thời Bất Phàm không vui: "520 thì làm sao, đúng hợp lý, vừa hay biểu đạt được tâm ý của tôi mà."
Chân Nguyên Bạch đấm một phát lên ngực hắn, Thời Bất Phàm xoa ngực cười, bị cậu trừng mắt liếc cho cái: "Cậu đừng có mà kiêu ngạo, có thể đứng hơn một người trong lớp mới thật sự là có bản lĩnh ấy."
"Thế mà cậu lại dám đánh tôi à, không muốn sống nữa đúng không?"
"Hừ."
Chỉ cần Thời Bất Phàm không khôi phục trí nhớ cậu sẽ không sợ đối phương đánh cậu.
Cậu không muốn ra ngoài đi hát, Thời Bất Phàm không còn cách nào chỉ có thể lấy lùi làm tiến đi chơi game với cậu, Chân Nguyên Bạch còn nói rất có đạo lý: "Sắp phải thi cuối kỳ rồi, chơi game là đã quá tốt rồi, cậu nên thấy thỏa mãn đi."
Bạn học nhỏ đã nói như thế, Thời Bất Phàm không thấy thỏa mãn cũng phải thấy.
Hôm nay Chân Ưu Tú về hơi muộn, chào anh trai xong thì về phòng luôn. Sắp thi cuối kỳ rồi, Chân Bình Tân đã thu hết máy chơi game của cậu nhóc, nhóc chỉ có thể lấy ipad ra chơi, còn phải đề phòng anh trai phát hiện, bởi hiện giờ trong đầu Chân Nguyên Bạch cũng chỉ toàn tâm trạng vội vàng học tập, nếu bắt được cậu, nhất định sẽ nói với người lớn.
Dạo này cậu nhóc mới quen bạn mới, hai người phối hợp với nhau rất ăn ý, chuẩn bị lên WeChat lập tài khoản làm mới bảng xếp hạng, đúng lúc mùa giải mới đang sắp diễn ra, Chân Ưu Tú đã đồng ý rồi.
Làm tổ ở trong phòng, cậu nhóc đeo tai nghe vào, đặt cho mình một cái tên thật vang dội, sau khi thuần thục vào game, chuyện đầu tiên làm là vào danh bạ chuẩn bị mời mấy người bạn cũ, lại bất ngờ thấy một cái tên đang hoạt động... Không, là người hoàn toàn không nên xuất hiện trong trò chơi.
Chân Nguyên Bạch khom lưng ngồi xổm trong căn phòng nhỏ, phát hiện bốn phía xung quanh mình lại có tiếng bước chân xa lạ, nghe tiếng thì không phải chỉ có một người, cậu vừa nói với Thời Bất Phàm trong tai nghe là có người vào phòng mình, vừa nạp đạn đầy đủ chuẩn bị nghênh đón quân địch, chỉ cần người kia đẩy cửa thì dù là xanh đỏ trắng đen thế nào cũng sẽ nã đạn một hồi.
"Cẩn thận, tôi đến ngay đây." Giọng nói chấn an của Thời Bất Phàm từ tai nghe truyền qua, Chân Nguyên Bạch ngưng thở trốn sau cửa, bản đồ xuất hiện dấu chân thể hiện có ít nhất ba người đang tìm kiếm trong ngôi nhà này.
Có người đi về phía cậu, Chân Nguyên Bạch giơ súng, tim đập nhanh hơn.
Cậu không thể không thừa nhận, bản thân đúng là không quá phù hợp với loại trò chơi này, bởi cậu mãi mãi không làm được chuyện cưỡi xe nhẹ, đi đường quen, mỗi lần gặp trường hợp này đều rất hồi hộp.
Đúng lúc này, cửa phòng bỗng bị gõ vang, trong giây lát cậu không phân rõ được là trò chơi hay hiện thực, sững sờ ngẩng đầu nên, thấy cửa phòng mình vang lên xoạt xoạt không ngừng, cậu giật mình, vội tháo tai nghe xuống giường, mở của phòng ra, đúng là Chân Ưu Tú đang lấy khóa dự phòng cắm vào ổ khóa: "Có việc gì à?"
"Em nhìn thấy anh trong game." Chân Ưu Tú lạnh lùng nói: "Có phải Thời Bất Phàm dẫn anh chơi không?"
Chân Nguyên Bạch chột dạ nói: "Em quan tâm cái đấy làm gì?"
"Anh đã chơi với Thời Bất Phàm rất lâu rồi có đúng không?"
Cái này nhóc chỉ cần nhìn thành tích trong game là biết rõ, Chân Nguyên Bạch cũng không nói dối nổi, ấp úng nói: "Anh vốn không muốn chơi, nhưng bởi Thời Bất Phàm cậu ấy, cậu ấy gửi cho anh rất nhiều lưu lượng..."
"Anh không gửi trả lại à?"
Chân Nguyên Bạch nhìn cậu nhóc một cái, vẫn còn đang suy nghĩ xem có phải nhân vật của mình đã bị địch bắn chết rồi không, rầu rĩ nói: "Em có chuyện gì thế?"
Mắt Chân Ưu Tú không chớp nhìn cậu: "Tại sao em bảo anh chơi thì anh không chơi với em? Có phải anh ghét em đúng không?"
"Đâu có đâu." Chân Nguyên Bạch không chịu nổi nhất là bị người khác hỏi như thế, cậu giải thích: "Không phải là thế, chỉ là hôm đó đúng lúc không có việc gì, nên anh chỉ định chơi bừa thôi, không cùng một khu nên không nói với em."
Chân Ưu Tú nói: "Em muốn chơi với các anh."
Dù sao cũng là em trai ruột của mình, Chân Nguyên Bạch cũng không từ chối được, liền nói: "Đương nhiên có thể, nhưng anh chỉ chơi nhiều nhất một tuần nữa thôi, sau đó anh phải chuẩn bị thi học kỳ."
Chân Ưu Tú không nói gì quay về lấy ipad đến ngồi cạnh anh trai. Nhân vật không kịp di chuyển của Chân Nguyên Bạch đã bị giết chết, sau khi sống lại, lần đầu tiên Chân Nguyên Bạch bắt đầu kiếp sống trong game với tổ đội bốn người, Thời Bất Phàm cũng vừa nghe hai người nói chuyện, giờ ít nói hơn hẳn.
Bốn người vào game, Chân Ưu Tú đã ra mệnh lệnh: "Nhảy theo tôi."
Chân Nguyên Bạch nhìn sắc mặt cậu nhóc, nhẹ giọng nói: "Theo em ấy đi, em ấy rất giỏi."
Thời Bất Phàm không biết có nên nghe theo hay không, nên lựa chọn đi theo Pháo Binh, chứ không phải em trai của Pháo Binh.
Bốn người trực tiếp nhảy ở nơi đông người nhất, chạy tán loạn đi tìm vũ khí, bạn trên mạng của Chân Ưu Tú rất hay nói, luôn mở mic nói chuyện, nhặt được súng hay bom cũng sẽ báo một câu.
Chân Ưu Tú và Thời Bất Phàm lại không nói gì cả, Chân Nguyên Bạch ngại để người ta nói chuyện một mình nên thỉnh thoảng cũng phụ họa mấy câu.
Chân Ưu Tú bình tĩnh xoay góc nhìn, nhìn qua nơi Đại Bác đang ở, bỗng đi về phía hắn. Thời Bất Phàm tìm đồ rất nhanh, sau khi tìm cả căn nhà thì đứng một chỗ đổi đạn, lại nhạy cảm mà nghe thấy tiếng thứ gì đó lăn lông lốc trên mặt đất, liền lập tức chạy về cửa sổ, ngay sau đó, phía sau truyền đến âm thanh nổ tung, dù đã chạy kịp thời nhưng vẫn làm hắn bị chấn động mất nửa số máu.
Từ cửa sổ rơi xuống đất, nhân vật của Chân Ưu Tú đã đứng trước mặt hắn.
Hai người cách một màn hình nhìn chăm chú lẫn nhau, đều không nói gì.
Chân Nguyên Bạch giờ mới nhận ra hỏi: "Sao cậu lại mất máu vậy?"
Thời Bất Phàm vừa quấn băng vải*, vừa nhàn nhạt nói: "Em trai cậu ném trượt thì phải, không may ném trúng người một nhà."
*Băng vải: đạo cụ trị thương trong game.
Người bạn trên mạng kia của Chân Ưu Tú lập tức cười ha ha: "Thế mà cậu cũng có lúc ném trượt à! Không phải cậu luôn ném bom rất chuẩn à?"
Chân Ưu Tú nói: "Tay hôm nay không nhạy lắm, xin lỗi anh nha, anh Thời."
"Ha ha, lần sau nhớ chú ý đó."
"Ờ."
Tiếp theo, Chân Ưu Tú không mắc thêm sai lầm nào nữa, bốn người lọt vào vòng cuối một cách hoàn hảo, sắp ăn gà đến nơi, Thời Bất Phàm tập trung nhìn tứ phía qua ống nhòm, mới vừa thấy một người, chưa kịp cầm súng bóp cò thì đã bị tê liệt, lập tức bị lộ ra sơ hở, bị kẻ địch bắn một phát chết luôn.
Thời Bất Phàm: "..."
Chân Nguyên Bạch ngạc nhiên: "Cậu bị phát hiện à?"
Thời Bất Phàm từ bên ngăn kéo lấy ra một cái socola cho vào miệng kìm nén nóng giận, nói: "Hình như em cậu lại trượt tay rồi, nhưng vẫn ổn, bên kia chỉ còn hai người thôi, ba người các cậu chắc là xử lý được."
Dù Chân Nguyên Bạch có ngốc đi nữa thì sau hai lần Thời Bất Phàm ám chỉ cậu cũng đã biết chuyện là thế nào rồi, sau khi kết thúc một ván, cậu liền buông điện thoại, đuổi Chân Ưu Tú ra ngoài: "Được rồi, anh không chơi nữa, em cũng mau về làm bài tập đi."
Chân Ưu Tú tránh tay cậu, nói: "Là em cố ý đấy."
Chân Nguyên Bạch không nhịn được, nói: "Tại sao?"
"Bởi vì lúc trước anh ta bắt nạt anh suốt, em không thích anh ta."
Chân Nguyên Bạch không nói nổi lời trách móc, em trai cũng là vì muốn tốt cho cậu thôi, cậu ngồi trên giường, bất lực nói: "Hiện tại anh với cậu ấy là bạn thân, em đừng cứ nhắm vào cậu ấy nữa, chuyện trước kia cậu ấy đã quên hết rồi."
"Thế mà anh cũng quên à?" Chân Ưu Tú nói: "Anh không sợ anh ta khôi phục trí nhớ sẽ đánh anh vỡ đầu à?"
"Em đừng cứ rủa anh mãi được không thế?" Chân Nguyên Bạch nói: "Hiện tại anh đối xử với cậu ấy tốt như thế, dù cậu ấy có nhớ lại đi nữa, cũng sẽ không đến mức không nói lý đâu."
"Anh dựa vào đâu mà cho rằng sẽ như thế chứ?"
"Bởi vì cậu ấy nói cậu ấy..." Chân Nguyên Bạch nuốt mấy chữ 'không nỡ đánh anh' lại, nói: "Cậu ấy từng nói cậu ấy rất cảm kích anh, sẽ không đánh anh."
"Có phải anh thích anh ta rồi đúng không?"
Lời nói của Chân Ưu Tú như thanh kiếm vô tình, không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, đâm thẳng đến.
Chân Nguyên Bạch không chút sức chống cự.
- ------------------------
yiuyt68: Nói thật là chương nào miêu tả game là tôi sợ lắm, với một đứa vừa không chơi game, vừa edit lần đầu như tôi đọc chả hiểu cái gì nhưng cũng cố á:v
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.