Tháng Ngày Giành Ảnh Đế Với Thái Tử
Chương 59
Diệp Trần Niên
05/06/2022
58.
Điểm xuyết.
Sau đó, Lý Tùng Nhất về cơ bản là im lặng.
Xuyên suốt quá trình, Trần Đại Xuyên và Ấn Tây hoặc nói về phim điện ảnh tiếp theo, hoặc nhắc lại kỷ niệm của họ thuở đại học.
Đối với hai đề tài này, Lý Tùng Nhất vốn không đủ tư cách xen lời. Cậu đành vùi đầu vào ăn, mặc ai trả tiền cũng phải ăn đầy bụng. Chẳng qua Lý Tùng Nhất vẫn lắng tai nghe, bởi đây là những sự việc khi Trần Đại Xuyên còn trẻ.
Trần Đại Xuyên ra mắt với tư cách là một ngôi sao nhí, nhưng suy nghĩ lại chín chắn và diễn xuất đã rất điêu luyện. Dẫu không qua trường lớp đào tạo cũng chẳng ảnh hưởng đến tương lai, nhưng với tính cách nghiêm túc, anh chắc chắn tiếp thu hệ thống lý thuyết. Nếu đi học, anh cũng tuyệt nhiên chẳng bỏ dở bài vở ở trường.
Và chính vì bài vở mà Trần Đại Xuyên và Ấn Tây biết nhau.
Vào thời điểm đó, Trần Đại Xuyên đã rất nổi tiếng. Về phần Ấn Tây, y cũng có tiếng trong khóa đạo diễn. Cả hai đều có yêu cầu cao đối với bản thân và người khác —— Trần Đại Xuyên cảm thấy lãng phí thời gian khi đóng bài tập thực hành của một đạo diễn cấp "sinh viên"; Ấn Tây lại cho rằng kỹ năng diễn xuất của diễn viên cấp "sinh viên" còn quá non nớt, chẳng tài nào thể hiện cảm xúc như y muốn.
Và thế là hai người với cặp mắt treo trên đầu gặp nhau, quả là một đôi cộng sự hoàn hảo.
Bài tập mà họ làm cùng nhau vượt xa tiêu chuẩn sinh viên, đồ án tốt nghiệp của hai người thậm chí còn giành được giải thưởng chính thống. Khi đó mọi người đều gọi họ là cặp đôi vàng trong làng giải trí, chỉ cần cả hai hợp tác thì nhất định bất khả chiến bại.
Nhưng sau khi tốt nghiệp, Ấn Tây biến mất trong vài năm; đến khi trở về thì tạo ra tác phẩm vô thưởng vô phạt, và rồi lại biến mất. Mãi đến tận bây giờ, Ấn Tây mới sẵn sàng trở lại đấu trường điện ảnh Hoa ngữ.
Chẳng ai biết vì sao Ấn Tây lại từ bỏ tương lai tươi sáng của mình, và đã đi đâu về đâu.
Nhưng Lý Tùng Nhất biết đáp án cho câu hỏi đó thông qua cuộc trò chuyện giữa hai người.
Hóa ra Ấn Tây bị trầm cảm. Trong thời gian chuẩn bị cho đồ án tốt nghiệp, Ấn Tây đã dồn quá nhiều tình cảm và không rút lại được.
Nói tới đây, Ấn Tây còn tự giễu mình hồi lâu.
Trần Đại Xuyên an ủi: "Kịch bản lần đó nặng nề thật. Nếu tôi không có ít kinh nghiệm, chưa chắc đã khỏe như bây giờ."
Ấn Tây chỉ coi đó là sự yên ủi thuần túy, nhưng Lý Tùng Nhất biết rằng Trần Đại Xuyên nói thật. Kiếp trước anh tranh đấu trong hoàng quyền, ngàn năm sau lại tái sinh; trải qua chuyện hi hữu như thế, muốn anh trầm cảm e là hơi khó.
Chứng trầm cảm của Ấn Tây có lúc rất nghiêm trọng, và lẽ nhiên y không thể quay phim được nữa, phải tiếp nhận điều trị suốt năm năm. Y cũng là một người có tâm trí kiên cường, nỗ lực hết sức vượt qua giai đoạn chông gai ấy.
Tiếc là sau khi hồi phục, y lại nhận thấy tư duy của mình đã trở nên cằn cỗi và cổ hủ; độ nhạy cảm đối với chức nghiệp đạo diễn cũng giảm đi nhiều; cảm xúc không còn dồi dào như trước nên tác phẩm nhạt nhẽo âu là điều tất nhiên.
Sau đó Ấn Tây dứt khoát rời khỏi giới giải trí nhộn nhịp hối hả, đến các thánh địa điện ảnh trên thế giới cốt tìm lại cảm xúc và thi vào Trường Nghệ thuật Điện ảnh USC* nổi tiếng nhằm học cách cân bằng giữa kỹ năng và cảm hứng đạo diễn. Chỉ dựa vào kỹ năng chẳng thể tạo ra những kiệt tác tuyệt đẹp, và chỉ dựa vào cảm hứng thì chẳng thể duy trì nó lâu dài.
[1] Trường Nghệ thuật Điện ảnh USC: Trường đại học nghệ thuật phía Nam California Cinematic Arts là một nơi mà rất nhiều nhà làm phim Hollywood nổi tiếng xuất phát từ đây. Cựu sinh viên của trường là những nhà viết kịch, nhà sản xuất Judd Apatow và Kevin Feige, chủ tịch của Marvel Studios.
Và hiện giờ, y nghĩ rằng mình đã cân bằng cũng như sẵn sàng quay trở lại.
Còn Trần Đại Xuyên, vẫn tin tưởng y như khi cả hai cộng tác trong thuở đại học vào nhiều năm trước.
Sau bữa tối, hai người ôm nhau lần nữa trước lúc chia tay ở lối vào nhà hàng.
Rõ ràng họ vừa hẹn nhau dùng bữa vào hai tuần sau, rõ ràng họ còn gặp lại ở tòa nhà Bình Xuyên để thảo luận cho dự án "Tiên phong", vì đâu cứ như sắp phải chia xa một thời gian dài?
Lý Tùng Nhất bĩu môi, chợt mí mắt giật khẽ như bị đèn flash chiếu tới.
Lý Tùng Nhất nhìn xung quanh, không tìm thấy người nào khả nghi. Nhưng để cảnh giác, cậu vẫn nói với Trần Đại Xuyên một tiếng.
Kết quả, Trần Đại Xuyên và Ấn Tây lại cười nhạo: "Chụp lén cứ chụp lén, chả phải việc gì to tát."
Hai người đều trưng ra bản mặt khinh thường, khiến cho hành vi của Lý Tùng Nhất như đang làm lớn chuyện.
Lý Tùng Nhất tức trong lòng mà không nói.
Tối cùng ngày, tin tức mới vừa ra lò đã gây xôn xao trên diện rộng. Kèm theo một bức ảnh Trần Đại Xuyên và Ấn Tây ôm nhau cùng sự hiện diện của Lý Tùng Nhất bên góc phải khung hình là "cái tít" hết sức lừa tình: Mười năm biến mất mười năm hướng về, đôi cộng sự mạnh nhất rơi nước mắt trong ngày đoàn tụ!
Nội dung đầu tiên của bản tin là một đoạn phổ cập khoa học về mối quan hệ ngày xửa ngày xưa giữa Trần Đại Xuyên và Ấn Tây, giữa những dòng chữ được trau chuốt tỉ mỉ là nhiều bức ảnh khi cả hai còn trẻ trung ngây ngô với chú thích "Ấn Tây là đạo diễn tiềm năng nhất mà tôi từng thấy" theo lời kể của Trần Đại Xuyên trong cuộc phỏng vấn nào đó; và Ấn Tây cũng từng trình bày trong một talkshow rằng "Trần Đại Xuyên là diễn viên yêu thích nhất của tôi trong giới giải trí"... Sau cùng là màn thảo luận tổng kết —— Ảnh đế Trần Đại Xuyên xuống núi đóng phim kết hợp cùng thiên tài đạo diễn Ấn Tây trở lại sau nhiều năm im hơi lặng tiếng, rốt cuộc có thể mang đến tác phẩm như thế nào? Liệu nó có trở thành một cột mốc quan trọng trong lịch sử điện ảnh Trung Quốc? Chúng ta hãy cùng đón xem!
Khá nhiều người vẫn còn nhớ đến Ấn Tây, đặc biệt là fans của Trần Đại Xuyên. Họ nhớ Ấn Tây là một trong những đạo diễn rất hợp với anh, còn thường bảo các đạo diễn khác đã liên lụy Xuyên Xuyên nhà họ. Nếu Ấn Tây vẫn còn đây, tác phẩm của Trần Đại Xuyên đã giành giải Oscar "phim nói tiếng nước ngoài hay nhất" từ đời nào.
Tựu trung, Ấn Tây chính là ánh trăng sáng trong lòng của những người hâm mộ Trần Đại Xuyên.
Bởi sau này Trần Đại Xuyên trở thành doanh nhân nên người hâm mộ của anh cũng đi theo con đường "Phật hệ". Không tranh giành, không gây war; nếu muốn hồi tưởng khoảng thời gian huy hoàng thì cứ lục lại các tác phẩm cũ. Cực khổ lắm mới tìm thấy cơ hội trút bầu cảm xúc, cả đám vùng dậy hệt như xác chết sống lại, ồn ào bát nháo trên mọi mặt trận.
[2] Phật hệ: là cụm từ nổi bật trên mạng Trung Quốc từ cuối tháng 12-2017, hoàn toàn không liên quan đến tôn giáo. Hình ảnh Đức Phật được họ mượn để làm biểu tượng cho cuộc sống không còn dục vọng của giới trẻ, đặc biệt là thế hệ 9X. Những câu nói "sao cũng được", "có thể", "chẳng sao cả"... được xem là biểu hiện đồng thuận của giới trẻ đối với cuộc sống. Họ lựa chọn phương thức chung sống hòa bình, không mâu thuẫn, không đối đầu, càng không có phản kháng.
Và thế là dưới những tin tức này, cộng đồng fans cứng của Trần Đại Xuyên đang gào thét đầy phấn khích —— "Tôi giao Xuyên Xuyên cho Ấn Tây đấy. Ấn Tây à, anh phải đối xử thật tốt với ảnh đế chúng tôi nhé. Nhất định phải giúp anh ấy hiện thực hóa giấc mơ Oscar, nghe chưa?"
Về phần Lý Tùng Nhất? Chỉ đóng vai trò nhân chứng cho màn comeback hoành tráng của đôi cộng sự này.
Danh tiếng của cậu trước Trần Đại Xuyên và Ấn Tây, chẳng có gì đáng nói.
Và số ít người nhắc đến cậu đều có chung một nội dung —— "Ái chà chà, Lý Tùng Nhất vớ phải vận cứt chó gì mà lọt vào mắt xanh của Trần Đại Xuyên ấy nhỉ?"
Lý Tùng Nhất lướt đại khái vài bình luận dưới tin tức này, càng xem càng mất bình tĩnh.
Lý Tùng Nhất ném phăng điện thoại đi, ngã vật xuống giường, đôi mắt mở to nhìn trần nhà có thiết kế sang trọng. Cậu đang sống trong nhà của Trần Đại Xuyên, nên chẳng có gì lạ khi cả ba cùng một khung hình. Nói đến Ấn Tây và anh, hai người họ là đôi cộng sự vàng trong làng giải trí; hơn nữa "trăm năm tri kỷ khó tìm, tri âm khó gặp, bạn hiền khó quen". Họ là tri kỷ với địa vị ngang nhau, còn đến lượt cậu thì sao? Toàn là những từ bất bình đẳng như em trai, nhân viên, trèo cao, được dìu dắt, vận cứt chó...
Lý Tùng Nhất hầm hừ vài tiếng, đoạn vùi mặt vào gối.
Được rồi, cậu thừa nhận mình khó chịu không chỉ về địa vị chênh lệch, mà còn nhận ra sự khác biệt lớn nhất giữa Trần Đại Xuyên và mình.
Trần Đại Xuyên luôn khác với cậu. Kiếp trước anh là Thái tử sống trong nhung lụa, kiếp này còn là tượng đài vẻ vang trong làng giải trí. Con đường anh đi quá rực rỡ quá êm đẹp, những người anh gặp đều tuyệt vời đều xuất sắc.
Tuy Lý Tùng Nhất không muốn thừa nhận, song kiếp này của cậu vẫn giống hệt với kiếp trước. Chỉ là một vết điểm xuyết nho nhỏ trên con đường dài đằng đẵng của anh. Ừ, chỉ là một vết điểm xuyết mà thôi.
Có, tất nhiên là tốt; không có, thì cũng vô hại.
Dẫu sao đi nữa, trong sinh mệnh của Trần Đại Xuyên chẳng bao giờ thiếu những người bạn cùng chí hướng.
Thực ra nói cậu và Trần Đại Xuyên cùng chí hướng cũng có phần khiên cưỡng, nếu thân phận kiếp trước của hai người không bại lộ, mối quan hệ giữa cậu và anh có lẽ thực sự chỉ là ông chủ – nhân viên hoặc tiền bối – hậu bối trong miệng cư dân mạng thế thôi.
Trần Đại Xuyên đã chăm sóc cậu rất nhiều vì hai người đến từ một thời không. Giả sử đổi thành ai khác, anh ắt hẳn vẫn đối xử tốt với người đó. Lý Tùng Nhất cậu đây chẳng có gì đặc biệt, người đặc biệt mới là Lý Tùng.
Và dẫu Lý Tùng có đặc biệt đến đâu thì y vẫn chỉ là một mảnh nhỏ tồn tại trong bản đồ cuộc đời của Trần Đại Xuyên. Nhưng chỉ có vậy thôi, bản đồ của cuộc đời của anh phần lớn là những cảnh sắc tuyệt diệu khác.
Còn Lý Tùng Nhất? Cậu chỉ là con diều đứt dây bay lầm lũi trên bầu trời. Những tưởng đại bàng là người bạn đồng hành, ngờ đâu lại quên mất rằng đại bàng có thể dừng lại bất cứ lúc nào và bay đến bất cứ nơi nào nó muốn.
Lý Tùng Nhất thấy lòng mình ngột ngạt quá đỗi, đành cho là vùi đầu vào gối nên thình lình khó thở.
Bẵng đi một lúc, đến khi sắp tắt thở tới nơi, Lý Tùng Nhất mới trở mình hít sâu vào —— Xem này, không phải đã khá hơn nhiều rồi ư?
Lý Tùng Nhất mở điện thoại vào Weibo, vô số người hâm mộ đang cổ vũ và chúc mừng cậu dưới phần bình luận.
"Tùng Nhất, anh sắp đóng phim với Trần Đại Xuyên và Ấn Tây à? Em mừng suýt khóc rồi nè!"
"Anh giải nghệ ba năm, tụi em nhớ anh nhiều lắm. Nhưng biết anh vẫn sống tốt, thậm chí còn tốt hơn ngày xưa nên tụi em an tâm hơn rồi. Anh cứ làm điều mình thích, tụi em vẫn ở đây chờ anh."
"Tùng Nhất, anh là "một bề đến chết" của em. Chờ phim mới của anh đó!"
Trong mắt người hâm mộ, cậu mới là nhân vật chính của tin tức.
Mặc dù có vô số người thích Trần Đại Xuyên và Ấn Tây, song cũng có người không thích họ mà chỉ thích mỗi cậu.
Lý Tùng Nhất bỗng cười khẽ.
Chẳng ai trên đời được thích bởi tất cả mọi người, và chẳng ai chịu sở hữu bởi một người duy nhất.
Lý Tùng Nhất cố tình chờ sự việc trôi qua một lúc lâu, mới ngỏ lời với Trần Đại Xuyên về việc chuyển đi.
Hôm ấy Trần Đại Xuyên tình cờ trở về biệt thự, nói với Lý Tùng Nhất rằng mình không về nhà trong một thời gian, anh muốn đến sa mạc lấy cảnh với Ấn Tây.
Lý Tùng Nhất nhíu mày, hỏi: "Đó là việc của đạo diễn mà, sao anh cũng đi?"
Trần Đại Xuyên cười: "Tôi và Ấn Tây đều có quan điểm riêng. Nếu không tìm hiểu kỹ trước khi bấm máy, không chịu tìm điểm chung và gác lại cái tôi thì rất dễ nảy sinh mâu thuẫn trong quá trình quay phim, ảnh hưởng tiến độ cả đoàn. Nói chung trì hoãn cũng được, nhiều nhất là vấn đề tài chính. Nhưng cảnh quay của "Tiên phong" chủ yếu ở sa mạc, môi trường khắc nghiệt mà còn làm trễ tiến độ, sợ sức khỏe của mọi người không chịu nổi."
Lý Tùng Nhất gật đầu, không nhìn vẻ mặt rạng rỡ của anh mà giả vờ thản nhiên rằng: "À, tôi định dọn về nhà."
Trần Đại Xuyên sững sờ.
Lý Tùng Nhất nói tiếp: "Qua lâu rồi, chắc Mạnh Trạch cũng đã từ bỏ. Ổng không còn lấy acc clone đi quậy phá nữa, giờ tôi về chắc không sao đâu."
Trần Đại Xuyên vội nói: "Mạnh Trạch lưu manh lắm, chưa chắc dễ dàng từ bỏ..."
"Nhưng tôi ở nhà anh hoài cũng không phải cách. Dù sao vẫn nên đối mặt. Đối mặt mới là cách giải quyết vấn đề." Lý Tùng Nhất ngẩng đầu, ánh mắt kiên định thấy rõ. "Chứ giả dụ tôi có bạn gái, rồi kết hôn thì sao? Tôi không thể trốn trong nhà anh cả đời được."
Trần Đại Xuyên im bặt. Thực ra khi nghe Lý Tùng Nhất nói hai chữ "kết hôn", bên tai anh như có tiếng nổ thật lớn. Đây là vấn đề mà anh không bao giờ muốn nghĩ.
Nhưng rồi Lý Tùng Nhất vẫn phải thành gia lập nghiệp, cậu sẽ trở thành chồng và thành cha của người khác. Thái tử Tuyên Từ và Trần Đại Xuyên chỉ là một nét mực của kiếp trước, có lẽ chúng mang sắc màu phong phú hoặc được treo trên gác mái với tất cả sự trân trọng. Nhưng thứ nhìn thấy trong mắt cậu, toàn tâm toàn ý để cậu đánh đổi chỉ có duy nhất gia đình nhỏ kia.
"Suốt khoảng thời gian qua, cảm ơn Thái tử điện hạ đã săn sóc." Lý Tùng Nhất đành nói một câu cảm ơn sáo rỗng.
"Vậy chờ quay xong rồi đi." Trần Đại Xuyên níu lại. "Em vẫn chưa đọc kịch bản, cảnh diễn chung nhiều lắm. Em ở nhà tôi, cũng tiện cho hai mình tập dượt."
Lý Tùng Nhất khó xử.
Trần Đại Xuyên bảo: "Kịch bản vẫn còn ở Ấn Tây, cậu ấy đang muốn thay đổi vài chỗ. Tôi không gửi cho em bản draft để đỡ mất thời gian của em. Nhưng bây giờ sắp xong rồi, ít nhất em cũng nên đọc script* trước khi quyết định chuyển đi. Được không?"
Lý Tùng Nhất cảm tưởng nếu giờ phút này mình còn kiên quyết dọn đi thì hệt như giấu đầu lòi đuôi, bèn nói: "Vậy cũng được." Dừng một chốc, cậu đùa. "Mong rằng quay chung với anh xong, giá trị của tôi có thể tăng lên vừa đủ mua một căn biệt thự như này."
Trần Đại Xuyên rốt cuộc đã tạm thời an tâm. Anh cười khẽ, đâm một nhát: "Nếu em lấy cái này làm mục tiêu, vậy chắc hai chục năm sau vẫn không dọn đi đâu."
Lý Tùng Nhất: "..."
Lý Tùng Nhất đã cố nhịn, nhưng vẫn kiềm lòng không đặng đá một cú vào chân Trần Đại Xuyên.
Trần Đại Xuyên giả vờ né qua né lại, hai người vẫn nghịch ngợm quậy phá như cũ.
Lý Tùng Nhất vừa cười vừa thầm nghĩ, dẫu Trần Đại Xuyên có bao nhiêu bạn bè chăng nữa thì chẳng mấy ai dám đá vào chân của anh.
Nghĩ vậy, cũng thấy đủ rồi.
Hết chương 58
Chú thích:
[3] Script khác Screenplay ở đâu? Script là kịch bản của một bộ phim (truyền hình/ điện ảnh) hoặc chương trình nào đó. Từ "Script" có thể áp dụng trong nhiều lĩnh vực khác nhau như kịch bản sân khấu, kịch bản trò chơi... Script được viết dưới dạng lời thoại, cử chỉ, chuyển động và cảm xúc của diễn viên. Nói một cách dễ hiểu, Script được mô tả như một chuỗi các hướng dẫn bằng văn bản chỉ định cuộc đối thoại nào nên nói tại trường hợp nào.
Còn Screenplay là kịch bản được viết để chiếu trên màn hình. Và chính vì chiếu trên màn hình nên nó liên quan đến các khía cạnh khác. Screenplay phác thảo mọi yếu tố thính giác, hình ảnh, ngôn ngữ, hành vi cần thiết để kể một câu chuyện. Dựa trên Screenplay, các đạo diễn, diễn viên và nhân viên đoàn phim sẽ biết cách diễn giải thế nào.
Điểm xuyết.
Sau đó, Lý Tùng Nhất về cơ bản là im lặng.
Xuyên suốt quá trình, Trần Đại Xuyên và Ấn Tây hoặc nói về phim điện ảnh tiếp theo, hoặc nhắc lại kỷ niệm của họ thuở đại học.
Đối với hai đề tài này, Lý Tùng Nhất vốn không đủ tư cách xen lời. Cậu đành vùi đầu vào ăn, mặc ai trả tiền cũng phải ăn đầy bụng. Chẳng qua Lý Tùng Nhất vẫn lắng tai nghe, bởi đây là những sự việc khi Trần Đại Xuyên còn trẻ.
Trần Đại Xuyên ra mắt với tư cách là một ngôi sao nhí, nhưng suy nghĩ lại chín chắn và diễn xuất đã rất điêu luyện. Dẫu không qua trường lớp đào tạo cũng chẳng ảnh hưởng đến tương lai, nhưng với tính cách nghiêm túc, anh chắc chắn tiếp thu hệ thống lý thuyết. Nếu đi học, anh cũng tuyệt nhiên chẳng bỏ dở bài vở ở trường.
Và chính vì bài vở mà Trần Đại Xuyên và Ấn Tây biết nhau.
Vào thời điểm đó, Trần Đại Xuyên đã rất nổi tiếng. Về phần Ấn Tây, y cũng có tiếng trong khóa đạo diễn. Cả hai đều có yêu cầu cao đối với bản thân và người khác —— Trần Đại Xuyên cảm thấy lãng phí thời gian khi đóng bài tập thực hành của một đạo diễn cấp "sinh viên"; Ấn Tây lại cho rằng kỹ năng diễn xuất của diễn viên cấp "sinh viên" còn quá non nớt, chẳng tài nào thể hiện cảm xúc như y muốn.
Và thế là hai người với cặp mắt treo trên đầu gặp nhau, quả là một đôi cộng sự hoàn hảo.
Bài tập mà họ làm cùng nhau vượt xa tiêu chuẩn sinh viên, đồ án tốt nghiệp của hai người thậm chí còn giành được giải thưởng chính thống. Khi đó mọi người đều gọi họ là cặp đôi vàng trong làng giải trí, chỉ cần cả hai hợp tác thì nhất định bất khả chiến bại.
Nhưng sau khi tốt nghiệp, Ấn Tây biến mất trong vài năm; đến khi trở về thì tạo ra tác phẩm vô thưởng vô phạt, và rồi lại biến mất. Mãi đến tận bây giờ, Ấn Tây mới sẵn sàng trở lại đấu trường điện ảnh Hoa ngữ.
Chẳng ai biết vì sao Ấn Tây lại từ bỏ tương lai tươi sáng của mình, và đã đi đâu về đâu.
Nhưng Lý Tùng Nhất biết đáp án cho câu hỏi đó thông qua cuộc trò chuyện giữa hai người.
Hóa ra Ấn Tây bị trầm cảm. Trong thời gian chuẩn bị cho đồ án tốt nghiệp, Ấn Tây đã dồn quá nhiều tình cảm và không rút lại được.
Nói tới đây, Ấn Tây còn tự giễu mình hồi lâu.
Trần Đại Xuyên an ủi: "Kịch bản lần đó nặng nề thật. Nếu tôi không có ít kinh nghiệm, chưa chắc đã khỏe như bây giờ."
Ấn Tây chỉ coi đó là sự yên ủi thuần túy, nhưng Lý Tùng Nhất biết rằng Trần Đại Xuyên nói thật. Kiếp trước anh tranh đấu trong hoàng quyền, ngàn năm sau lại tái sinh; trải qua chuyện hi hữu như thế, muốn anh trầm cảm e là hơi khó.
Chứng trầm cảm của Ấn Tây có lúc rất nghiêm trọng, và lẽ nhiên y không thể quay phim được nữa, phải tiếp nhận điều trị suốt năm năm. Y cũng là một người có tâm trí kiên cường, nỗ lực hết sức vượt qua giai đoạn chông gai ấy.
Tiếc là sau khi hồi phục, y lại nhận thấy tư duy của mình đã trở nên cằn cỗi và cổ hủ; độ nhạy cảm đối với chức nghiệp đạo diễn cũng giảm đi nhiều; cảm xúc không còn dồi dào như trước nên tác phẩm nhạt nhẽo âu là điều tất nhiên.
Sau đó Ấn Tây dứt khoát rời khỏi giới giải trí nhộn nhịp hối hả, đến các thánh địa điện ảnh trên thế giới cốt tìm lại cảm xúc và thi vào Trường Nghệ thuật Điện ảnh USC* nổi tiếng nhằm học cách cân bằng giữa kỹ năng và cảm hứng đạo diễn. Chỉ dựa vào kỹ năng chẳng thể tạo ra những kiệt tác tuyệt đẹp, và chỉ dựa vào cảm hứng thì chẳng thể duy trì nó lâu dài.
[1] Trường Nghệ thuật Điện ảnh USC: Trường đại học nghệ thuật phía Nam California Cinematic Arts là một nơi mà rất nhiều nhà làm phim Hollywood nổi tiếng xuất phát từ đây. Cựu sinh viên của trường là những nhà viết kịch, nhà sản xuất Judd Apatow và Kevin Feige, chủ tịch của Marvel Studios.
Và hiện giờ, y nghĩ rằng mình đã cân bằng cũng như sẵn sàng quay trở lại.
Còn Trần Đại Xuyên, vẫn tin tưởng y như khi cả hai cộng tác trong thuở đại học vào nhiều năm trước.
Sau bữa tối, hai người ôm nhau lần nữa trước lúc chia tay ở lối vào nhà hàng.
Rõ ràng họ vừa hẹn nhau dùng bữa vào hai tuần sau, rõ ràng họ còn gặp lại ở tòa nhà Bình Xuyên để thảo luận cho dự án "Tiên phong", vì đâu cứ như sắp phải chia xa một thời gian dài?
Lý Tùng Nhất bĩu môi, chợt mí mắt giật khẽ như bị đèn flash chiếu tới.
Lý Tùng Nhất nhìn xung quanh, không tìm thấy người nào khả nghi. Nhưng để cảnh giác, cậu vẫn nói với Trần Đại Xuyên một tiếng.
Kết quả, Trần Đại Xuyên và Ấn Tây lại cười nhạo: "Chụp lén cứ chụp lén, chả phải việc gì to tát."
Hai người đều trưng ra bản mặt khinh thường, khiến cho hành vi của Lý Tùng Nhất như đang làm lớn chuyện.
Lý Tùng Nhất tức trong lòng mà không nói.
Tối cùng ngày, tin tức mới vừa ra lò đã gây xôn xao trên diện rộng. Kèm theo một bức ảnh Trần Đại Xuyên và Ấn Tây ôm nhau cùng sự hiện diện của Lý Tùng Nhất bên góc phải khung hình là "cái tít" hết sức lừa tình: Mười năm biến mất mười năm hướng về, đôi cộng sự mạnh nhất rơi nước mắt trong ngày đoàn tụ!
Nội dung đầu tiên của bản tin là một đoạn phổ cập khoa học về mối quan hệ ngày xửa ngày xưa giữa Trần Đại Xuyên và Ấn Tây, giữa những dòng chữ được trau chuốt tỉ mỉ là nhiều bức ảnh khi cả hai còn trẻ trung ngây ngô với chú thích "Ấn Tây là đạo diễn tiềm năng nhất mà tôi từng thấy" theo lời kể của Trần Đại Xuyên trong cuộc phỏng vấn nào đó; và Ấn Tây cũng từng trình bày trong một talkshow rằng "Trần Đại Xuyên là diễn viên yêu thích nhất của tôi trong giới giải trí"... Sau cùng là màn thảo luận tổng kết —— Ảnh đế Trần Đại Xuyên xuống núi đóng phim kết hợp cùng thiên tài đạo diễn Ấn Tây trở lại sau nhiều năm im hơi lặng tiếng, rốt cuộc có thể mang đến tác phẩm như thế nào? Liệu nó có trở thành một cột mốc quan trọng trong lịch sử điện ảnh Trung Quốc? Chúng ta hãy cùng đón xem!
Khá nhiều người vẫn còn nhớ đến Ấn Tây, đặc biệt là fans của Trần Đại Xuyên. Họ nhớ Ấn Tây là một trong những đạo diễn rất hợp với anh, còn thường bảo các đạo diễn khác đã liên lụy Xuyên Xuyên nhà họ. Nếu Ấn Tây vẫn còn đây, tác phẩm của Trần Đại Xuyên đã giành giải Oscar "phim nói tiếng nước ngoài hay nhất" từ đời nào.
Tựu trung, Ấn Tây chính là ánh trăng sáng trong lòng của những người hâm mộ Trần Đại Xuyên.
Bởi sau này Trần Đại Xuyên trở thành doanh nhân nên người hâm mộ của anh cũng đi theo con đường "Phật hệ". Không tranh giành, không gây war; nếu muốn hồi tưởng khoảng thời gian huy hoàng thì cứ lục lại các tác phẩm cũ. Cực khổ lắm mới tìm thấy cơ hội trút bầu cảm xúc, cả đám vùng dậy hệt như xác chết sống lại, ồn ào bát nháo trên mọi mặt trận.
[2] Phật hệ: là cụm từ nổi bật trên mạng Trung Quốc từ cuối tháng 12-2017, hoàn toàn không liên quan đến tôn giáo. Hình ảnh Đức Phật được họ mượn để làm biểu tượng cho cuộc sống không còn dục vọng của giới trẻ, đặc biệt là thế hệ 9X. Những câu nói "sao cũng được", "có thể", "chẳng sao cả"... được xem là biểu hiện đồng thuận của giới trẻ đối với cuộc sống. Họ lựa chọn phương thức chung sống hòa bình, không mâu thuẫn, không đối đầu, càng không có phản kháng.
Và thế là dưới những tin tức này, cộng đồng fans cứng của Trần Đại Xuyên đang gào thét đầy phấn khích —— "Tôi giao Xuyên Xuyên cho Ấn Tây đấy. Ấn Tây à, anh phải đối xử thật tốt với ảnh đế chúng tôi nhé. Nhất định phải giúp anh ấy hiện thực hóa giấc mơ Oscar, nghe chưa?"
Về phần Lý Tùng Nhất? Chỉ đóng vai trò nhân chứng cho màn comeback hoành tráng của đôi cộng sự này.
Danh tiếng của cậu trước Trần Đại Xuyên và Ấn Tây, chẳng có gì đáng nói.
Và số ít người nhắc đến cậu đều có chung một nội dung —— "Ái chà chà, Lý Tùng Nhất vớ phải vận cứt chó gì mà lọt vào mắt xanh của Trần Đại Xuyên ấy nhỉ?"
Lý Tùng Nhất lướt đại khái vài bình luận dưới tin tức này, càng xem càng mất bình tĩnh.
Lý Tùng Nhất ném phăng điện thoại đi, ngã vật xuống giường, đôi mắt mở to nhìn trần nhà có thiết kế sang trọng. Cậu đang sống trong nhà của Trần Đại Xuyên, nên chẳng có gì lạ khi cả ba cùng một khung hình. Nói đến Ấn Tây và anh, hai người họ là đôi cộng sự vàng trong làng giải trí; hơn nữa "trăm năm tri kỷ khó tìm, tri âm khó gặp, bạn hiền khó quen". Họ là tri kỷ với địa vị ngang nhau, còn đến lượt cậu thì sao? Toàn là những từ bất bình đẳng như em trai, nhân viên, trèo cao, được dìu dắt, vận cứt chó...
Lý Tùng Nhất hầm hừ vài tiếng, đoạn vùi mặt vào gối.
Được rồi, cậu thừa nhận mình khó chịu không chỉ về địa vị chênh lệch, mà còn nhận ra sự khác biệt lớn nhất giữa Trần Đại Xuyên và mình.
Trần Đại Xuyên luôn khác với cậu. Kiếp trước anh là Thái tử sống trong nhung lụa, kiếp này còn là tượng đài vẻ vang trong làng giải trí. Con đường anh đi quá rực rỡ quá êm đẹp, những người anh gặp đều tuyệt vời đều xuất sắc.
Tuy Lý Tùng Nhất không muốn thừa nhận, song kiếp này của cậu vẫn giống hệt với kiếp trước. Chỉ là một vết điểm xuyết nho nhỏ trên con đường dài đằng đẵng của anh. Ừ, chỉ là một vết điểm xuyết mà thôi.
Có, tất nhiên là tốt; không có, thì cũng vô hại.
Dẫu sao đi nữa, trong sinh mệnh của Trần Đại Xuyên chẳng bao giờ thiếu những người bạn cùng chí hướng.
Thực ra nói cậu và Trần Đại Xuyên cùng chí hướng cũng có phần khiên cưỡng, nếu thân phận kiếp trước của hai người không bại lộ, mối quan hệ giữa cậu và anh có lẽ thực sự chỉ là ông chủ – nhân viên hoặc tiền bối – hậu bối trong miệng cư dân mạng thế thôi.
Trần Đại Xuyên đã chăm sóc cậu rất nhiều vì hai người đến từ một thời không. Giả sử đổi thành ai khác, anh ắt hẳn vẫn đối xử tốt với người đó. Lý Tùng Nhất cậu đây chẳng có gì đặc biệt, người đặc biệt mới là Lý Tùng.
Và dẫu Lý Tùng có đặc biệt đến đâu thì y vẫn chỉ là một mảnh nhỏ tồn tại trong bản đồ cuộc đời của Trần Đại Xuyên. Nhưng chỉ có vậy thôi, bản đồ của cuộc đời của anh phần lớn là những cảnh sắc tuyệt diệu khác.
Còn Lý Tùng Nhất? Cậu chỉ là con diều đứt dây bay lầm lũi trên bầu trời. Những tưởng đại bàng là người bạn đồng hành, ngờ đâu lại quên mất rằng đại bàng có thể dừng lại bất cứ lúc nào và bay đến bất cứ nơi nào nó muốn.
Lý Tùng Nhất thấy lòng mình ngột ngạt quá đỗi, đành cho là vùi đầu vào gối nên thình lình khó thở.
Bẵng đi một lúc, đến khi sắp tắt thở tới nơi, Lý Tùng Nhất mới trở mình hít sâu vào —— Xem này, không phải đã khá hơn nhiều rồi ư?
Lý Tùng Nhất mở điện thoại vào Weibo, vô số người hâm mộ đang cổ vũ và chúc mừng cậu dưới phần bình luận.
"Tùng Nhất, anh sắp đóng phim với Trần Đại Xuyên và Ấn Tây à? Em mừng suýt khóc rồi nè!"
"Anh giải nghệ ba năm, tụi em nhớ anh nhiều lắm. Nhưng biết anh vẫn sống tốt, thậm chí còn tốt hơn ngày xưa nên tụi em an tâm hơn rồi. Anh cứ làm điều mình thích, tụi em vẫn ở đây chờ anh."
"Tùng Nhất, anh là "một bề đến chết" của em. Chờ phim mới của anh đó!"
Trong mắt người hâm mộ, cậu mới là nhân vật chính của tin tức.
Mặc dù có vô số người thích Trần Đại Xuyên và Ấn Tây, song cũng có người không thích họ mà chỉ thích mỗi cậu.
Lý Tùng Nhất bỗng cười khẽ.
Chẳng ai trên đời được thích bởi tất cả mọi người, và chẳng ai chịu sở hữu bởi một người duy nhất.
Lý Tùng Nhất cố tình chờ sự việc trôi qua một lúc lâu, mới ngỏ lời với Trần Đại Xuyên về việc chuyển đi.
Hôm ấy Trần Đại Xuyên tình cờ trở về biệt thự, nói với Lý Tùng Nhất rằng mình không về nhà trong một thời gian, anh muốn đến sa mạc lấy cảnh với Ấn Tây.
Lý Tùng Nhất nhíu mày, hỏi: "Đó là việc của đạo diễn mà, sao anh cũng đi?"
Trần Đại Xuyên cười: "Tôi và Ấn Tây đều có quan điểm riêng. Nếu không tìm hiểu kỹ trước khi bấm máy, không chịu tìm điểm chung và gác lại cái tôi thì rất dễ nảy sinh mâu thuẫn trong quá trình quay phim, ảnh hưởng tiến độ cả đoàn. Nói chung trì hoãn cũng được, nhiều nhất là vấn đề tài chính. Nhưng cảnh quay của "Tiên phong" chủ yếu ở sa mạc, môi trường khắc nghiệt mà còn làm trễ tiến độ, sợ sức khỏe của mọi người không chịu nổi."
Lý Tùng Nhất gật đầu, không nhìn vẻ mặt rạng rỡ của anh mà giả vờ thản nhiên rằng: "À, tôi định dọn về nhà."
Trần Đại Xuyên sững sờ.
Lý Tùng Nhất nói tiếp: "Qua lâu rồi, chắc Mạnh Trạch cũng đã từ bỏ. Ổng không còn lấy acc clone đi quậy phá nữa, giờ tôi về chắc không sao đâu."
Trần Đại Xuyên vội nói: "Mạnh Trạch lưu manh lắm, chưa chắc dễ dàng từ bỏ..."
"Nhưng tôi ở nhà anh hoài cũng không phải cách. Dù sao vẫn nên đối mặt. Đối mặt mới là cách giải quyết vấn đề." Lý Tùng Nhất ngẩng đầu, ánh mắt kiên định thấy rõ. "Chứ giả dụ tôi có bạn gái, rồi kết hôn thì sao? Tôi không thể trốn trong nhà anh cả đời được."
Trần Đại Xuyên im bặt. Thực ra khi nghe Lý Tùng Nhất nói hai chữ "kết hôn", bên tai anh như có tiếng nổ thật lớn. Đây là vấn đề mà anh không bao giờ muốn nghĩ.
Nhưng rồi Lý Tùng Nhất vẫn phải thành gia lập nghiệp, cậu sẽ trở thành chồng và thành cha của người khác. Thái tử Tuyên Từ và Trần Đại Xuyên chỉ là một nét mực của kiếp trước, có lẽ chúng mang sắc màu phong phú hoặc được treo trên gác mái với tất cả sự trân trọng. Nhưng thứ nhìn thấy trong mắt cậu, toàn tâm toàn ý để cậu đánh đổi chỉ có duy nhất gia đình nhỏ kia.
"Suốt khoảng thời gian qua, cảm ơn Thái tử điện hạ đã săn sóc." Lý Tùng Nhất đành nói một câu cảm ơn sáo rỗng.
"Vậy chờ quay xong rồi đi." Trần Đại Xuyên níu lại. "Em vẫn chưa đọc kịch bản, cảnh diễn chung nhiều lắm. Em ở nhà tôi, cũng tiện cho hai mình tập dượt."
Lý Tùng Nhất khó xử.
Trần Đại Xuyên bảo: "Kịch bản vẫn còn ở Ấn Tây, cậu ấy đang muốn thay đổi vài chỗ. Tôi không gửi cho em bản draft để đỡ mất thời gian của em. Nhưng bây giờ sắp xong rồi, ít nhất em cũng nên đọc script* trước khi quyết định chuyển đi. Được không?"
Lý Tùng Nhất cảm tưởng nếu giờ phút này mình còn kiên quyết dọn đi thì hệt như giấu đầu lòi đuôi, bèn nói: "Vậy cũng được." Dừng một chốc, cậu đùa. "Mong rằng quay chung với anh xong, giá trị của tôi có thể tăng lên vừa đủ mua một căn biệt thự như này."
Trần Đại Xuyên rốt cuộc đã tạm thời an tâm. Anh cười khẽ, đâm một nhát: "Nếu em lấy cái này làm mục tiêu, vậy chắc hai chục năm sau vẫn không dọn đi đâu."
Lý Tùng Nhất: "..."
Lý Tùng Nhất đã cố nhịn, nhưng vẫn kiềm lòng không đặng đá một cú vào chân Trần Đại Xuyên.
Trần Đại Xuyên giả vờ né qua né lại, hai người vẫn nghịch ngợm quậy phá như cũ.
Lý Tùng Nhất vừa cười vừa thầm nghĩ, dẫu Trần Đại Xuyên có bao nhiêu bạn bè chăng nữa thì chẳng mấy ai dám đá vào chân của anh.
Nghĩ vậy, cũng thấy đủ rồi.
Hết chương 58
Chú thích:
[3] Script khác Screenplay ở đâu? Script là kịch bản của một bộ phim (truyền hình/ điện ảnh) hoặc chương trình nào đó. Từ "Script" có thể áp dụng trong nhiều lĩnh vực khác nhau như kịch bản sân khấu, kịch bản trò chơi... Script được viết dưới dạng lời thoại, cử chỉ, chuyển động và cảm xúc của diễn viên. Nói một cách dễ hiểu, Script được mô tả như một chuỗi các hướng dẫn bằng văn bản chỉ định cuộc đối thoại nào nên nói tại trường hợp nào.
Còn Screenplay là kịch bản được viết để chiếu trên màn hình. Và chính vì chiếu trên màn hình nên nó liên quan đến các khía cạnh khác. Screenplay phác thảo mọi yếu tố thính giác, hình ảnh, ngôn ngữ, hành vi cần thiết để kể một câu chuyện. Dựa trên Screenplay, các đạo diễn, diễn viên và nhân viên đoàn phim sẽ biết cách diễn giải thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.