Chương 49: Chương cuối
Bát Thiên Quế Tửu
22/01/2022
Chào mọi người, ta là Tưởng Lạc Vân.
Hiện tại ta đang nấu lẩu cay.
Mọi người có biết Trương Trùng Cửu tặng lễ vật kỷ niệm một năm ngày cưới cho ta là cái gì không? Không sai, là phương pháp bí truyền của lẩu cay heo sữa.
Nếu là như vậy thì đây không tính là yêu!
Ta phát hiện con người Trương Trùng Cửu rất lười, bạn bảo hắn đi làm chuyện gì đó, hắn sẽ đáp ngay: "Ừm, chờ một chút."
Sau đó không có động tĩnh.
Cho nên ta biết lẩu cay heo sữa căn bản không thể trông cậy vào hắn! Vô dụng thôi!
Một ngày nọ, sư muội đột nhiên chạy tới nói muốn hỗ trợ, ta từ chối, bởi vì ta biết nàng còn lười hơn Trương Trùng Cửu, hai kẻ lười tụ hợp lại chỉ khiến ta tức chết.
Nghe ta cự tuyệt, sư muội khóc lên, ta rất hoảng hốt.
Nàng cảm thấy lòng ta có khúc mắc, sau này sẽ không tốt với nàng nữa.
Nàng ở trong tiệm của ta bụm mặt sụt sùi, ta đành phải bỏ lẩu cay đang nấu dở dang được một nửa qua một bên đi dỗ ngọt nàng.
Ta nói: "Liễu Lạc Trì, ngươi đừng khóc có được không?"
Sư muội gào một tiếng, thiếu chút nữa khóc rống, nàng nói: "Sư huynh làm gì lại kêu đầy đủ tên muội! Sư huynh muốn làm gì!"
Ta thở dài, tháo tạp dề, lấy từ trên quầy hàng ra một túi điểm tâm nhét vào miệng nàng.
Sư muội một bên ăn một bên nước mắt lưng tròng nhìn ta.
Ta nói: "Ta thật sự không tức giận, ta không ngại."
Nàng lau lau đôi mắt, nói: "Sư huynh cảm thấy muội không quan trọng cho nên không ngại sao?"
Ta nghĩ nghĩ, đáp: "Không phải, thật ra là bởi vì các ngươi rất quan trọng với ta cho nên ta mới không ngại. Ta không cần ngươi xin lỗi, thật đấy, ngươi vĩnh viễn là sư muội của ta."
Nàng khóc càng thê thảm hơn, qua nửa ngày, nàng mới nói: "Nếu lại có lần sau, muội nhất định sẽ không hố sư huynh."
Ta cảm thấy cô nương này thật sự là cực kỳ ngốc, nào có ai dỗ dành người như vậy.
Nàng nói với ta, hiện tại tân giáo chủ Ma giáo là hữu hộ pháp, hữu hộ pháp con người này suốt ngày cười tủm tỉm nhưng tính tình rất cổ quái, nàng ở Ma giáo vô cùng áp lực.
Ta nói: "Vậy ngươi mở cửa hàng gà rán sát vách với ta đi."
Sư muội vui vẻ đồng ý.
Chuyện làm ăn của cửa hàng lẩu cay càng ngày càng rực rỡ, làm cho ta có chút chịu không nỗi, đành phải mướn mấy nhân viên hỗ trợ. Mỗi ngày sau khi đóng cửa hàng, ta đều mang tất cả tiền ra đếm, một đồng hai đồng ba đồng bốn đồng năm đồng, khấu trừ tiền lương nhân viên thì còn thừa sáu đồng bảy đồng tám đồng.
Ta nói: "Trương Trùng Cửu, nếu không chúng ta bớt mướn một người, ngươi cũng tới hỗ trợ đi."
Trương Trùng Cửu nói: "Không."
Thôi được, dù sao tiền mở cửa hàng là của hắn, có tiền nói chuyện có sức nặng.
Một năm sau, ta đem tiền kiếm được đều đưa cho Trương Trùng Cửu, ta nói: "Từ hôm nay trở đi, cửa hàng này chính là của ta! Bây giờ ngươi có thể tới đây hỗ trợ rồi chứ?"
Trương Trùng Cửu lấy ánh mắt nhìn đồ ngốc để nhìn ta.
Hắn nói: "Lạc Vân, ngươi cảm thấy hai việc này có liên quan gì với nhau à?"
Đầu ta muốn nổ tung, qua một lát mới nói: "Ngươi không chịu tới hỗ trợ không phải bởi vì ngươi là cổ đông sao, ta đưa tiền cho ngươi thì ngươi phải tới hỗ trợ chứ."
Trương Trùng Cửu nói: "Ta không đi hỗ trợ chỉ bởi vì ta lười."
Đầu ta giận muốn bốc khói, định đoạt tiền lại nhưng hắn không cho. Hắn nói đàn ông có tiền sẽ đồi bại, ta rất có tiềm chất đồi bại, tiền đặt ở chỗ hắn mới an toàn.
Lý nào lại như vậy.
Sư tỷ và sư đệ ngẫu nhiên cũng sẽ tới, ban đầu bọn họ đều rất ăn ý không nói chuyện với ta, ta cũng ngại nói chuyện với bọn họ, về sau đột nhiên có một ngày chúng ta tựa như bình thường nói chuyện lại với nhau. Ta biết bọn họ cũng như sư muội đều cảm thấy hổ thẹn với ta, chỉ là hai người bọn họ ngượng ngùng không dám nói.
Ai, ta phải làm sao mới có thể khiến cho đám người này hiểu là ta thật sự không để bụng.
Trương Trùng Cửu phê bình ta: "Ngươi chính là đồ ngốc."
Nực cười, cái này kêu là đại trí giả ngu, ngươi thì biết cái gì.
Sau khi lẩu cay heo sữa mở chi nhánh đầu tiên, ta lui khỏi vị trí tuyến hai, cùng Trương Trùng Cửu đi du ngoạn nhiều nơi ăn uống vui chơi thỏa thích. Có một ngày hai chúng ta bơi thuyền trên hồ, ta đột phát ý tưởng, hỏi hắn có cảm thấy chúng ta sẽ còn phát sinh rất nhiều chuyện xưa nữa không.
Trương Trùng Cửu nói: "Không đâu."
Ta hỏi vì sao, hắn nói hắn không thích chuyện xưa, bởi vì chuyện xưa luôn có khó khăn trắc trở.
Hắn cảm thấy như bây giờ là rất tốt.
Vậy được rồi, ta cũng cảm thấy thế này rất tốt.
Tóm lại, hoan nghênh mọi người tới ủng hộ lẩu cay heo sữa!
Cứ như vậy ha! Bái bai!
CHÍNH VĂN HOÀN TẤT
FM: Chuyện tình ngốc xít của giáo chủ x thiếu hiệp đến đây là kết thúc. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ *khom lưng*
Nói thêm một chút, tác phẩm này chỉ là truyện hài nhảm post trên weibo của Bát Thiên Quế Tửu, thậm chí nó không có tên, tựa đề là do tui tự chế đó:v Nó được viết theo dạng nhật ký blog cho phù hợp với thị hiếu của cư dân mạng lướt weibo, do đó mỗi chương không quá dài, đa số là đối đáp của các nhân vật mà không đi sâu vào miêu tả cảnh, văn phong cũng không trau chuốt như tác phẩm post trên wed văn học khác của tác giả, mong các bạn thông cảm và đánh giá nó công tâm một chút *cúi đầu*
Hiện tại ta đang nấu lẩu cay.
Mọi người có biết Trương Trùng Cửu tặng lễ vật kỷ niệm một năm ngày cưới cho ta là cái gì không? Không sai, là phương pháp bí truyền của lẩu cay heo sữa.
Nếu là như vậy thì đây không tính là yêu!
Ta phát hiện con người Trương Trùng Cửu rất lười, bạn bảo hắn đi làm chuyện gì đó, hắn sẽ đáp ngay: "Ừm, chờ một chút."
Sau đó không có động tĩnh.
Cho nên ta biết lẩu cay heo sữa căn bản không thể trông cậy vào hắn! Vô dụng thôi!
Một ngày nọ, sư muội đột nhiên chạy tới nói muốn hỗ trợ, ta từ chối, bởi vì ta biết nàng còn lười hơn Trương Trùng Cửu, hai kẻ lười tụ hợp lại chỉ khiến ta tức chết.
Nghe ta cự tuyệt, sư muội khóc lên, ta rất hoảng hốt.
Nàng cảm thấy lòng ta có khúc mắc, sau này sẽ không tốt với nàng nữa.
Nàng ở trong tiệm của ta bụm mặt sụt sùi, ta đành phải bỏ lẩu cay đang nấu dở dang được một nửa qua một bên đi dỗ ngọt nàng.
Ta nói: "Liễu Lạc Trì, ngươi đừng khóc có được không?"
Sư muội gào một tiếng, thiếu chút nữa khóc rống, nàng nói: "Sư huynh làm gì lại kêu đầy đủ tên muội! Sư huynh muốn làm gì!"
Ta thở dài, tháo tạp dề, lấy từ trên quầy hàng ra một túi điểm tâm nhét vào miệng nàng.
Sư muội một bên ăn một bên nước mắt lưng tròng nhìn ta.
Ta nói: "Ta thật sự không tức giận, ta không ngại."
Nàng lau lau đôi mắt, nói: "Sư huynh cảm thấy muội không quan trọng cho nên không ngại sao?"
Ta nghĩ nghĩ, đáp: "Không phải, thật ra là bởi vì các ngươi rất quan trọng với ta cho nên ta mới không ngại. Ta không cần ngươi xin lỗi, thật đấy, ngươi vĩnh viễn là sư muội của ta."
Nàng khóc càng thê thảm hơn, qua nửa ngày, nàng mới nói: "Nếu lại có lần sau, muội nhất định sẽ không hố sư huynh."
Ta cảm thấy cô nương này thật sự là cực kỳ ngốc, nào có ai dỗ dành người như vậy.
Nàng nói với ta, hiện tại tân giáo chủ Ma giáo là hữu hộ pháp, hữu hộ pháp con người này suốt ngày cười tủm tỉm nhưng tính tình rất cổ quái, nàng ở Ma giáo vô cùng áp lực.
Ta nói: "Vậy ngươi mở cửa hàng gà rán sát vách với ta đi."
Sư muội vui vẻ đồng ý.
Chuyện làm ăn của cửa hàng lẩu cay càng ngày càng rực rỡ, làm cho ta có chút chịu không nỗi, đành phải mướn mấy nhân viên hỗ trợ. Mỗi ngày sau khi đóng cửa hàng, ta đều mang tất cả tiền ra đếm, một đồng hai đồng ba đồng bốn đồng năm đồng, khấu trừ tiền lương nhân viên thì còn thừa sáu đồng bảy đồng tám đồng.
Ta nói: "Trương Trùng Cửu, nếu không chúng ta bớt mướn một người, ngươi cũng tới hỗ trợ đi."
Trương Trùng Cửu nói: "Không."
Thôi được, dù sao tiền mở cửa hàng là của hắn, có tiền nói chuyện có sức nặng.
Một năm sau, ta đem tiền kiếm được đều đưa cho Trương Trùng Cửu, ta nói: "Từ hôm nay trở đi, cửa hàng này chính là của ta! Bây giờ ngươi có thể tới đây hỗ trợ rồi chứ?"
Trương Trùng Cửu lấy ánh mắt nhìn đồ ngốc để nhìn ta.
Hắn nói: "Lạc Vân, ngươi cảm thấy hai việc này có liên quan gì với nhau à?"
Đầu ta muốn nổ tung, qua một lát mới nói: "Ngươi không chịu tới hỗ trợ không phải bởi vì ngươi là cổ đông sao, ta đưa tiền cho ngươi thì ngươi phải tới hỗ trợ chứ."
Trương Trùng Cửu nói: "Ta không đi hỗ trợ chỉ bởi vì ta lười."
Đầu ta giận muốn bốc khói, định đoạt tiền lại nhưng hắn không cho. Hắn nói đàn ông có tiền sẽ đồi bại, ta rất có tiềm chất đồi bại, tiền đặt ở chỗ hắn mới an toàn.
Lý nào lại như vậy.
Sư tỷ và sư đệ ngẫu nhiên cũng sẽ tới, ban đầu bọn họ đều rất ăn ý không nói chuyện với ta, ta cũng ngại nói chuyện với bọn họ, về sau đột nhiên có một ngày chúng ta tựa như bình thường nói chuyện lại với nhau. Ta biết bọn họ cũng như sư muội đều cảm thấy hổ thẹn với ta, chỉ là hai người bọn họ ngượng ngùng không dám nói.
Ai, ta phải làm sao mới có thể khiến cho đám người này hiểu là ta thật sự không để bụng.
Trương Trùng Cửu phê bình ta: "Ngươi chính là đồ ngốc."
Nực cười, cái này kêu là đại trí giả ngu, ngươi thì biết cái gì.
Sau khi lẩu cay heo sữa mở chi nhánh đầu tiên, ta lui khỏi vị trí tuyến hai, cùng Trương Trùng Cửu đi du ngoạn nhiều nơi ăn uống vui chơi thỏa thích. Có một ngày hai chúng ta bơi thuyền trên hồ, ta đột phát ý tưởng, hỏi hắn có cảm thấy chúng ta sẽ còn phát sinh rất nhiều chuyện xưa nữa không.
Trương Trùng Cửu nói: "Không đâu."
Ta hỏi vì sao, hắn nói hắn không thích chuyện xưa, bởi vì chuyện xưa luôn có khó khăn trắc trở.
Hắn cảm thấy như bây giờ là rất tốt.
Vậy được rồi, ta cũng cảm thấy thế này rất tốt.
Tóm lại, hoan nghênh mọi người tới ủng hộ lẩu cay heo sữa!
Cứ như vậy ha! Bái bai!
CHÍNH VĂN HOÀN TẤT
FM: Chuyện tình ngốc xít của giáo chủ x thiếu hiệp đến đây là kết thúc. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ *khom lưng*
Nói thêm một chút, tác phẩm này chỉ là truyện hài nhảm post trên weibo của Bát Thiên Quế Tửu, thậm chí nó không có tên, tựa đề là do tui tự chế đó:v Nó được viết theo dạng nhật ký blog cho phù hợp với thị hiếu của cư dân mạng lướt weibo, do đó mỗi chương không quá dài, đa số là đối đáp của các nhân vật mà không đi sâu vào miêu tả cảnh, văn phong cũng không trau chuốt như tác phẩm post trên wed văn học khác của tác giả, mong các bạn thông cảm và đánh giá nó công tâm một chút *cúi đầu*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.