Tháng Ngày Ta Đã Qua

Chương 15

Tình Không Lam Hề

20/01/2016

Không khí Vân Hải ẩm ướt, mùa đông thường có mưa bụi.

Từ khi Thừa Ảnh về, mưa bụi gần như không ngớt. Gần hết năm, mặt đường trơn trượt, bản tin địa phương không ngừng phát các vụ tai nạn giao thông, đồng thời không quên nhắc nhở cư dân trong thành phố đi lại cẩn thận.

Không biết có phải nguyên nhân đột ngột thay đổi môi trường mới không, mấy ngày liền, Thừa Ảnh không ngủ ngon giấc, gần như đêm nào cũng tỉnh dậy trong ác mộng. Nhưng ngoài đêm đầu tiên ra, Thẩm Trì không đến “cứu” cô nữa. Có lúc, thậm chí cả ngày cô và anh cũng không gặp nhau. Người làm nhà họ Thẩm đều kín miệng như bưng, cô không thể nghe ngóng được gì, thậm chí họ cũng sẽ không chủ động nhắc đến hướng đi của Thẩm Trì.

Sau khi thức dậy, tinh thần cô không tốt lắm. Cô ngồi trong phòng khách xem tivi, sau bản tin buổi trưa là hàng loạt quảng cáo, nhưng cô cầm điều khiển từ xa mà không hề chuyển kênh, đầu óc đang nghĩ vẩn vơ.

Một lát sau mới nghe Thẩm Lăng nói, “Chị dâu, lát nữa chị có muốn ra ngoài uống trà không?”

Thẩm Lăng biết tình hình của cô nên mấy ngày nay luôn cố gắng dùng mọi cách để khiến cô vui hơn một chút.

Cô hiểu ý tốt của cô ấy, cũng thích cô nữ sinh tâm tư thuần khiết này, thế là mỉm cười nói, “Bên ngoài trời đang mưa mà, ra ngoài không tiện lắm. Em muốn ăn điểm tâm không? Hay chúng ta tự làm ở nhà nhé!”

Mắt Thẩm Lăng sáng lên, “Vâng ạ”, cô ấy theo trường phái hành động, nói làm là làm, lập tức bảo bác giúp việc chuẩn bị nguyên liệu giúp.

Đại tiểu thư nhà họ Thẩm hiếm khi đích thân ra tay, cả đám người làm đều bị sai như chong chóng. Thừa Ảnh gần như bị nhiễm tâm trạng của cô ấy, lấy lại tinh thần, bước vào nhà bếp.

Đổ sữa và bột mỳ vào chiếc bát lớn, Thừa Ảnh vừa khuấy vừa hỏi, “Em có thể kể cho chị nghe một chút chuyện trước đây không?”

Thẩm Lăng hơi sững người, “Chị dâu, chị muốn nghe chuyện gì?”

“Tùy em, chuyện gì cũng được.”

“Ừ… chẳng hạn như, quan hệ của hai chị em mình luôn rất tốt, chưa bao giờ cãi nhau”, Thẩm Lăng chớp chớp mắt nói.

Thừa Ảnh không nhịn được phì cười, liếc nhìn Thẩm Lăng, “Điều này thì chị tin. Còn gì khác không?”

“Còn nữa, chị là bác sĩ khoa ngoại.”

“Có phải đã thôi việc lâu rồi không?”

Thẩm Lăng ngạc nhiên, “Ai bảo thế? Trước khi xảy ra chuyện, chị vốn định sang Nepal làm bác sĩ cứu trợ. Ai nói chị thôi việc chứ?”

Là Lâm Liên Thành. Những ngày tháng ở Thượng Hải, chẳng phải cô đã từng hỏi nghề nghiệp của mình sao? Khi đó Lâm Liên Thành đã trả lời cô như vậy.

Cô bỗng cảm thấy đau đầu. Ngoài hôn nhân và nghề nghiệp ra, không biết Lâm Liên Thành còn giấu cô chuyện gì?

“Trước đây, chị làm ở bệnh viện nào?”, cô đành hỏi.

Thẩm Lăng nói tên nhưng cô hoàn toàn không có ấn tượng gì.

Thấy cô dừng lại, Thẩm Lăng tự nhiên cầm lấy thìa khuấy, thử hoàn thành công việc có vẻ rất thú vị này. Cô đứng bên nhìn, yên lặng một lát rồi lại hỏi, “Vậy, chị và anh trai em thì sao?… Quan hệ giữa chị và anh ấy có tốt không?”, giọng cô không chắc chắn, thực ra đến bản thân cũng không rõ muốn biết câu trả lời thế nào.

Còn Thẩm Lăng càng khiến lòng cô trầm xuống.

Rõ ràng cô ấy không giỏi nói dối, ngần ngừ một lát, đành cười ngượng nghịu, thực thà nói, “Ban đầu rất tốt, sau đó không biết tại sao anh chị chiến tranh lạnh một thời gian…”, chắc sợ cô hiểu lầm, sau đó lại lập tức bổ sung, “Có điều sau đó nữa anh chị lại giảng hòa rồi, quan hệ cực kỳ ngọt ngào.”

Thực ra nửa cuối câu cuối cùng cũng là nghe người khác nói, hồi đó, cô ấy vốn không ở nhà, tất nhiên không biết.

Thừa Ảnh khẽ “ừ” một tiếng, không nói gì nữa.

Với lời lẽ như vậy, trong lòng không phải không có hoài nghi, nhưng hoài nghi thì ích gì?

Giống như Lâm Liên Thành, giờ bất cứ ai cũng đều có thể nói dối để lừa cô, còn cô, căn bản không thể chứng thực.

Thẩm Lăng vừa sợ Thừa Ảnh lại hỏi thêm gì đó, lại vừa sợ mình trả lời sai điều gì sẽ tạo thành kết quả không hay, vừa hay lúc này phòng khách có tiếng động, cô ấy như được lệnh ân xá, cười nói, “Không biết có phải anh cả về không? Em ra ngoài xem sao”, tay cô ấy còn chưa lau sạch đã vội chạy ra ngoài.

Cô ấy đã đoán đúng.

Thẩm Trì vừa từ bên ngoài về. Anh cởi áo khoác, liếc nhìn cô ấy hỏi, “Em đang làm gì thế?”

Cô ấy còn đeo tạp dề, tay vẫn dính bột mỳ, mặt khổ não thì thầm báo cáo, “Chị dâu đang hỏi chuyện trước đây của chị ấy. Em sợ nói sai điều gì, anh sẽ tìm em tính sổ. Làm sao đây?”

Thẩm Trì im lặng một lát, ra hiệu cho cô, “Em về phòng trước đi. Anh có chuyện cần nói với cô ấy.”

Kiến trúc nhà bếp rất hay, được chiếu sáng cả hai mặt, dù trời mưa âm u cũng không cần bật đèn. Thừa Ảnh đang tách lòng đỏ và lòng trắng trứng ra, nghe tiếng bước chân, không cần ngước mắt lên liền nói, “Lấy giúp chị chiếc bát trên chạn với!”

Nhưng đợi mãi mà đối phương vẫn không hề có động tĩnh gì, cô đang nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn thì bỗng sững người. Thẩm Trì đứng ở cửa, đang nhìn cô, giọng cực kỳ mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn rất sáng, “Chúng ta nói chuyện nhé!”

Cô về lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên họ đối diện nói chuyện với nhau.

Cô ngồi xuống ghế sô pha đơn trong phòng đọc sách trên tầng hai, hỏi, “Anh muốn nói gì?”

“Em thường gặp ác mộng. Em đã đi khám bác sĩ tâm lý chưa?”

Cô không ngờ, anh vừa lên tiếng thì lại hỏi điều này, không khỏi bàng hoàng, nói, “Khi ở Thượng Hải đã đi khám mấy lần.”

“Bác sĩ nói thế nào?”

“Nói là di chứng sau chấn thương, nhưng có thể là do áp lực môi trường tạo nên.”

Không biết có phải là do không khí ấm áp trong phòng đọc sách hay chiếc ghế sô pha thoải mái không, mà mới ngồi như vậy một lát, cô đã cảm thấy buồn ngủ. Thực ra, thời gian này, cô không ngủ đủ giấc, dưới mắt có quầng thâm nhẹ, cả người chẳng có chút tinh thần nào.

Thẩm Trì nhìn cô một lát, bỗng nói, “Trong thành phố còn một căn hộ chung cư mới. Nếu em muốn thì tạm thời một mình chuyển đến đó sống.”

Anh chịu để cô chuyển đi sao?

Cơn buồn ngủ vừa rồi đã biến mất nhanh chóng. Cô ngạc nhiên ngước lên nhìn, còn anh đã đứng dậy, đặt chìa khóa căn hộ chung cư xuống trước mặt cô, “Em thu dọn đồ đi. Anh sẽ đưa em đến đó bất cứ lúc nào.”

Cô ngần ngừ một lát rồi mới gật đầu, “Vâng.”

“Nếu cần, em có thể tìm người này”, anh rút một tấm danh thiếp của bác sĩ tâm lý ra, đặt xuống bên cạnh chiếc chìa khóa.

“Tại sao?”, cô còn chưa kịp phản ứng, gần như là không dám tin, “Tại sao anh lại đột nhiên đồng ý cho em đi?”

Cô vốn nghĩ rằng Thẩm Trì sẽ không trả lời, kết quả anh cười, lạnh lùng nói, “Đây chẳng phải là điều em muốn sao?”

Cô không hiểu rốt cuộc người này là thế nào, vừa đáp ứng nguyện vọng của cô, vừa lạnh lùng mỉa mai. Dường như ai cũng nhằm vào sự mất trí nhớ của cô, kể cả Lâm Liên Thành, kể cả anh. Nhưng rõ ràng người cuối cùng oán thán phải là cô mới đúng.

Nghĩ đến điều này, Thừa Ảnh nhếch khóe môi, cuối cùng, không thể kiềm chế được, vặn lại, “Anh đang giận sao? Em mất trí nhớ nhưng đây không phải là lỗi của em”, cô cũng đứng dậy, hơi ngẩng đầu lên nhìn anh, mang theo ý giận dỗi, như thể muốn chọc giận anh vậy, “Giờ anh đối với em thực sự gần như người xa lạ, sống ở đây gây cho em áp lực rất lớn. Có lẽ đây chính là lý do ngày nào em cũng mơ thấy ác mộng.”

“Anh biết”, không ngờ Thẩm Trì không hề nổi giận, giọng anh vẫn bình thản như cũ, mắt không lộ rõ cảm xúc.

Cô giả vờ mỉm cười, “Vậy cảm ơn anh đã thả em đi!”

“Không cần khách sáo”, anh lại liếc nhìn cô rồi sải bước bỏ đi.

Nếu đây là trạng thái từ trước đến giờ của họ, Thừa Ảnh ngờ rằng mình đã sớm ly hôn với người đàn ông này mới đúng.

Khi chuyển nhà, cô không mang theo nhiều đồ. Nghe nói đồ dùng trong căn hộ chung cư mới đều đầy đủ nên cô chỉ mang mấy bộ đồ gọn nhẹ.

Thẩm Lăng không nỡ chút nào, nhưng không dám lên tiếng trước mặt Thẩm Trì, chỉ lén níu kéo, “… Chị dâu, chị đừng vội. Chị sẽ sớm hồi phục trí nhớ thôi. Hơn nữa, sống ở nhà sẽ tốt cho việc hồi phục trí nhớ của chị hơn. Tại sao phải chuyển ra sống một mình chứ?”

Thừa Ảnh nhẫn nại vuốt má cô bé nửa đùa nửa thật nói, “Chị sợ còn ở đây nữa sẽ cãi nhau với anh trai em mất.”

“Không đâu”, Thẩm Lăng nhớ lại, thái độ rất chân thành, “Trong ấn tượng của em, hai người chưa từng cãi nhau.”

“Sao có thể?”, Thừa Ảnh hơi ngạc nhiên, “Không phải em nói chị và anh ấy đã từng có thời gian quan hệ rất tệ sao?”

“Đúng ạ. Nhưng dù trong hoàn cảnh đó, hai người cũng chưa hề cãi nhau. Chị dâu, chị suy nghĩ lại đi. Một mình sống ở bên ngoài bất tiện lắm. Hơn nữa, chị đi rồi, em cũng buồn lắm.”

“Nếu buồn, em có thể đến thăm chị bất cứ lúc nào”, cuối cùng cô nói.

Thậm chí chưa từng cãi nhau với Thẩm Trì sao? Cô nghĩ, tính tình hồi trước của mình chắc chắn phải cực kỳ tốt.

Nơi ở mới nằm trong trung tâm thành phố, là nơi yên tĩnh trong thành phố huyên náo, cực kỳ hiếm có. Hơn nữa, nơi này rất gần bệnh viện mà cô đã làm trước đây, không cần ngồi tàu điện ngầm, đi bộ khoảng mười lăm phút là tới.

Cô không biết đây có phải là Thẩm Trì cố ý sắp xếp không, có điều, nếu đúng thì cô cũng sẽ không cảm ơn anh.

Ngày chuyển nhà, Thẩm Trì đích thân đưa cô đi. Cô vốn không muốn nhận thịnh tình của anh, nhưng kết quả phát hiện ra, thực sự anh cũng chỉ ngồi cùng xe mà thôi, chẳng phải động tay làm gì, hành lý đã có người khác xách, căn hộ chung cư mới đã được dọn dẹp sạch sẽ, thậm chí trong tủ lạnh còn chất đầy các loại dưa và thực phẩm.

Hai cánh cửa tủ lạnh mở ra hoa cả mắt, đúng là một siêu thị thu nhỏ khiến người khác nhìn mà sững sờ.



Đương nhiên cô đoán ra, chắc chắn Thẩm Trì không cần động tay làm những việc này. Tuy tiếp xúc chưa lâu nhưng cô để ý quan sát, nhanh chóng phát hiện ra người này có sức ảnh hưởng rất lớn, có thể sai khiến rất nhiều người, ra vào đều có người đi cùng, đến cả lái xe ra ngoài cũng có vài chiếc xe đi theo giữ khoảng cách không quá gần cũng không quá xa.

Chuyện nhỏ này, anh chỉ cần lên tiếng là xong.

Thế nên cô nói với Trần Nam, “Cảm ơn anh rất nhiều!”

Trước mặt Thẩm Trì, Trần Nam mỉm cười, “Chị dâu đừng khách sáo.”

Cô không quen cách xưng hô này, đồng thời cũng cảm thấy có gì đó bất thường. Đến khi một mình ở lại, cô mới chợt tỉnh ngộ, cầm lấy điện thoại di động gọi cho Thẩm Lăng, “Anh cả em làm nghề gì vậy?”

Thẩm Lăng hiếm khi ấp úng, “Chuyện này… chị hỏi anh ấy sẽ tốt hơn.”

Càng như vậy, cô càng cảm thấy bất an. Nhưng bảo cô trực tiếp đi hỏi Thẩm Trì thì cô lại không làm được, sợ lại gặp dáng vẻ lạnh lùng và mỉa mai của anh.

Xem ra Thẩm Trì rất để ý chuyện cô mất trí nhớ, nhưng lại không thể cố gắng giúp cô phục hồi trí nhớ. Bác sĩ cũng không đưa ra được phương án chữa trị. Sau một thời gian dài, bản thân cô cũng dần dần bỏ cuộc. Cô cảm thấy chẳng sao cả, thực ra cô chỉ không hiểu tại sao anh lại càng để ý?

Thế nên cô cố gắng không chọc giận anh.

Trong mắt cô, người đàn ông này vừa thần bí, vừa phức tạp. Tính cách lạnh lùng khiến người ta không thể hiểu nổi. Cô nghĩ mãi mà không hiểu tại sao hồi trước mình lại cưới người như anh. Còn giờ đây, cô đã quên sạch mọi thứ, chi bằng nhân cơ hội này, cách xa anh một chút, sống cuộc sống độc lập mà tự do thoải mái.

Thế là cô trở lại cuộc sống độc thân, hằng ngày tự sắp xếp cuộc sống của mình. Thừa Ảnh phát hiện, tay nghề nấu bếp của mình cũng không tồi, có thể nấu những bữa ăn thịnh soạn lấp đầy dạ dày. Thi thoảng có hứng, cô còn nướng một ít bánh quy hoặc bánh kem mang cho hàng xóm đối diện và tầng trên tầng dưới nếm thử.

Lò nướng và những dụng cụ khác đều là cô tự đi mua. Gần đây, tầng đồ điện gia dụng đang có chương trình hoạt động, cô tiếp thị nhiệt tình giới thiệu với cô một sản phẩm mới ra, có nhiều chức năng nhất, vì giá cả không quá đắt nên dễ dàng được thị trường đón nhận. Thế là cô đã mua một chiếc.

Thật là thần kỳ! Cô nghĩ, những việc nấu cơm, nấu thức ăn, thậm chí cô không cần phải quá suy nghĩ cũng có thể hoàn thành một cách dễ dàng. Nếu không phải biết mình đã từng là bác sĩ khoa ngoại, chắc cô thật sự hoài nghi đầu bếp mới là nghề nghiệp của mình.

Sau khi sống ở nơi ở mới một thời gian, Thừa Ảnh quyết định đi làm lại.

Trên thực tế, chuyện này không hề đơn giản như cô tưởng tượng. Dù Thẩm Trì đã đến làm việc với bệnh viện nhưng các đồng nghiệp cũ gặp cô đều khó tránh khỏi mang theo ánh mắt kỳ lạ.

Một người trong mắt, trong lòng mọi người đều cho rằng đã chết giờ đây đột nhiên sống lại, ít nhiều cũng cảm thấy kỳ lạ. Nhưng cô không để tâm, dù sao đối với cô, những người này đều trở thành xa lạ.

Giám đốc bệnh viện đích thân nói chuyện với cô, muốn tìm hiểu chuyện trước đó nhưng cô thực sự không thể nói được gì. Cuối cùng, giám đốc bệnh viện quyết định, “Thế này đi. Nếu cô cảm thấy trạng thái của mình đã được điều chỉnh tốt, vậy sang năm mới cô có thể bắt đầu đi làm. Có điều hiện tại hoàn cảnh của cô khá đặc biệt, tạm thời không thể sắp xếp cho cô tham gia phẫu thuật được. Trước tiên sẽ để cô làm công tác văn thư, làm quen với môi trường làm việc trước đã. Cô thấy thế nào?”

Cô gật đầu.

Thực ra, cô chỉ cần một công việc chính thức để không phải nhàn rỗi cả ngày là được rồi.

Suy cho cùng hồi đó, cô gặp tai nạn trên đường thực hiện nhiệm vụ nên bệnh viện rất chiếu cố cô. Ngoài việc để cô xem lại các bệnh án trước đây ra, còn cho cô ba tháng làm quen. Trong thời gian này, nội dung công việc và thời gian làm việc của cô đều tương đối thoải mái.

Sau khi đi làm lại, có rất nhiều đồng nghiệp chủ động tìm cô hỏi thăm, giờ ăn trưa đều vây xung quanh cô, nói chuyện rất thoải mái. Khoa Ngoại còn tổ chức một buổi tiệc đón cô. Vì mùa đông lạnh, không khí lại ẩm nên mọi người không hẹn mà gặp, đều quyết định đi ăn lẩu rồi đi hát karaoke.

Đồng nghiệp nói với cô trong phòng hát karaoke huyên náo, “Đây là thói quen của khoa Ngoại chúng ta. Chơi cho tới bến, chị còn nhớ không?”

Cô mỉm cười lắc đầu, cầm chai bia nhỏ lên uống, “Có điều, sẽ có ngày nhớ ra thôi.”

“Suy nghĩ này của chị rất tốt, lạc quan tích cực!”, đồng nghiệp cầm chai bia lên cạch với cô, chân thành nói, “Chào mừng chị về đội!”

Vì quá vui nên cô uống hơi say.

Cuối cùng khi tan tiệc, cô cũng không nhớ ai đã đi thanh toán, ai kéo cô ra cửa quán karaoke.

Đêm khuya gió lạnh như nhát dao mang theo hơi nước ẩm ướt đâm vào xương khiến người ta đau buốt. Cô say, mắt nhìn mông lung ra phía xa xa, đèn đường như những viên ngọc phóng đại, từng chuỗi, từng chuỗi đem theo ánh sáng rực rỡ mơ hồ đang cuồn cuộn di chuyển.

Có người bên cạnh hỏi, “Tiểu Án, cô sống ở đâu? Có cần tôi đưa về không?”

Cô lắc đầu, bỗng cảm thấy hơi chóng mặt, rồi dường như dạ dày hơi cuộn lên, cố kìm nén cảm giác khó chịu, cô mới nói, “Không cần đâu. Tôi tự về được.”

“Muộn thế rồi. Cô thân gái một mình không an toàn đâu”, đồng nghiệp vẫn kiên trì, “Hay gọi điện bảo chồng cô đến đón nhé?”

Mọi người trong khoa đều biết cô đã kết hôn, nhưng chưa ai gặp một nửa kia của cô. Cô vẫn lắc đầu, thái độ cương quyết hơn vừa rồi, “Không sao. Không cần đâu.”

Nhưng cô vừa dứt lời thì cảm giác có người bước đến trước mặt.

Cô chỉ cảm thấy hơi chóng mặt, nhìn cái gì cũng phải cố sức, động tác chậm hơn nhiều, mãi mới quay đầu lại được. Không đợi cô kịp nhận ra đối phương, tay trái đã bị nắm lấy.

Giọng đàn ông lạnh lùng xuyên qua gió lạnh vào thẳng tai cô, nhưng lại như đang nói chuyện với các đồng nghiệp khác, “… Tôi đến đón cô ấy về nhà. Cảm ơn mọi người đã chăm sóc cho cô ấy!”

Ngón tay anh hơi lạnh, hoặc có thể là cơ thể cô quá nóng, men rượu nhanh chóng làm tốc độ tuần hoàn nhanh hơn, khiến người cô nóng bừng lên. Dường như tim cô cũng sắp không theo kịp, đang đập thình thịch, thình thịch.

Trong hoàn cảnh này, cô vốn không thể để ý đến những thứ khác, mọi giác quan trên cơ thể đều trở nên chậm chạp, tư duy cũng chậm chạp, nhưng trong lòng cô biết rõ, người bên cạnh này chính là Thẩm Trì.

Cô chẳng buồn vùng ra, cứ thế để tay mình trong lòng bàn tay anh, để mặc anh dẫn lên xe của mình.

Thực ra cô không thật sự say, chỉ là hơi quá chén, cả người rơi vào trạng thái hỗn loạn.

Trong xe bật điều hòa ấm, hòa với mùi đặc biệt của ghế da khiến dạ dày cảm thấy khó chịu. Cô hơi ngước mắt lên, đưa tay mò công tắc điện.

“Em đang tìm gì thế?”, giọng Thẩm Trì từ bên trái vang lại.

Thực ra cô không hề chú ý, một tay vẫn bị anh nắm chặt trong tay. Cô cảm thấy khó chịu, giọng nói cũng khe khẽ, “… Em không thở được.”

Hai giây sau, cửa sổ xe phía sau đã được hạ xuống một chút.

Không khí lạnh ùa vào, dường như cô hít thở rất lâu, nhịp thở mới trở lại bình thường. Theo bản năng, cô tựa sát vào cửa sổ, nhắm mắt hít thở.

Chiếc xe đã lặng lẽ lên đường.

Ánh đèn hai bên đường sáng rực, ánh sáng xa gần hắt lên khuôn mặt cô, ánh sáng chao đảo mơ hồ.

Lúc này, cô giống như con thú nhỏ lười biếng, như vừa mới chào đời, cuộn tròn trên chiếc ghế rộng lớn, sắc mặt hơi ửng đỏ, đôi môi xinh xắn hơi mở ra, dáng vẻ rất hài lòng.

Chẳng hề động đậy, có lẽ đã ngủ thiếp đi rồi.

Ánh mắt Thẩm Trì bất giác dịu xuống, cứ như vậy yên lặng nhìn cô một lát, rồi giơ tay nâng kính cửa sổ xe lên. Nhưng cô nhanh chóng cảm nhận được, chau mày đề nghị, “… Có thể cho em chút không khí trong lành không?”

Anh cảm thấy buồn cười, hơi nhếch khóe môi, “Như vậy em sẽ bị cảm mất.”

Cô vẫn không chịu mở mắt ra, chỉ lẩm bẩm, “Em mặc kệ!”

Giọng cô rất khẽ, nhưng trong không gian yên tĩnh thế này, anh nghe rất rõ. Sau đó, anh chỉ khẽ mỉm cười.

Từ khi gặp lại đến giờ, đây là lần duy nhất cô không hề phòng vệ, thể hiện vẻ nũng nịu trước mặt anh, thậm chí còn có vẻ lười biếng.

Án Thừa Ảnh như vậy, dù là trong quá khứ cũng rất hiếm thấy.

Anh nghiêng người, lấy khăn len quấn vào cổ cho cô, hỏi, “Thế này có dễ chịu hơn không?”

Thực ra men rượu đã bốc lên, trong xe lại dễ chịu nên cô thật sự sắp ngủ thiếp đi rồi, chỉ lười biếng khẽ gật đầu, không buồn đáp lại.

Trong lúc mơ hồ, cô hoài nghi mình gặp ảo giác, nếu không tại sao giọng Thẩm Trì lại trầm ấm như vậy, thậm chí… còn mang theo vẻ dịu dàng mà cô chưa từng thấy.

Cô ngủ suốt đường đi, hoặc có thể chỉ là một lát. Khi chiếc xe dừng lại, cô được người ta nửa bế nửa dìu bước ra, lúc này mới phát hiện đã đến chân tòa chung cư.

“Cảm ơn anh!”, cô vốn định tự lên lầu, Thẩm Trì không nói gì, cầm tay cô đi qua cửa kính lớn, đến thẳng thang máy.

Vẫn là hành động bá đạo khiến cô tấp tểnh đi theo, lúc này, cô càng tin tất cả cảm giác trong xe đều là ảo giác.

Vào phòng, anh nói, “Đi tắm trước đi đã!”

“Không muốn!”, cô vịn tay vào ghế sô pha, “Anh cứ mặc kệ em!”

Sau đó, phòng khách thật sự yên tĩnh, cô còn tưởng anh đã đi rồi, nhưng vài giây sau có tiếng nói vang lên từ đỉnh đầu, “Dậy uống cái này đi!”

Là nước mật ong. Cô cảm thấy rất lạ. Anh nắm rõ mọi thứ trong này như lòng bàn tay vậy.

“Có phải anh nhân lúc em không có nhà, lén vào đây rồi không?”, cô vừa uống vừa chẳng để lộ cảm xúc hỏi.

Thẩm Trì thản nhiên liếc nhìn cô, “Khi em say có vẻ hài hước hơn đấy!”

“Cảm ơn anh quá khen!”, cô uống rất chậm, trong lòng nghĩ khi nào anh mới chịu đi. Nhưng cô uống xong cốc nước mật ong, anh vẫn ngồi trước mặt không chịu đứng dậy.

Căn hộ chung cư này không lớn, không có vách ngăn giữa phòng khách và phòng ăn. Lúc này, Thẩm Trì ngồi trên chiếc ghế trước bàn ăn, một cánh tay hơi gập xuống, khuỷu tay tì vào mép bàn, ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc không châm, như thể anh đang ngồi nghịch nó vậy.

Cô thấy anh như vậy, trong lòng không thể không thừa nhận, người đàn ông này, ngay cả tư thế ngồi cũng vô cùng đẹp.



Cô vốn không để ý đến dung mạo của đàn ông lắm, chẳng hạn, Lâm Liên Thành có tướng mạo xuất chúng như thế, nhưng vào mắt cô, cùng lắm cũng chỉ là câu nửa đùa nửa châm chọc, “Không ngờ từ nhỏ em đã có phúc có được người bạn thanh mai trúc mã như anh.”

Cô nhớ khi đó, Lâm Liên Thành mỉm cười nhẫn nại, “Thật hiếm có! Em chưa bao giờ khen anh cả.”

“Thật sao?”, cô ngạc nhiên, xem ra cho dù mất trí nhớ thì tính cách cô cũng không hề thay đổi.

Nhưng Thẩm Trì là ngoại lệ.

Khuôn mặt tuấn tú của anh gần như sắc nét. Nhiều lúc, thậm chí cô cố ý tránh nhìn thẳng vào anh cũng chỉ vì đôi mắt sâu thẳm đó, cứ như nhìn thêm một lát sẽ bị hút vào trong vậy, khiến người ta không thể nào thoát ra được. Cảm giác thân thuộc kỳ lạ này, có vẻ như những con sóng dội về, xuyên qua khoảng cách không gian và thời gian, quấn lấy cô, nhưng lại không thể mất đi.

Cũng chỉ có lúc này, cô mới không kìm được, cố ép mình đi tìm lại quãng ký ức đã mất kia, mới ý thức rằng quãng ký ức đó quan trọng nhường nào, mới thấy nuối tiếc chúng.

Mấy tháng nay, sau khi cô khó khăn lắm mới học được cách thích nghi, cũng chỉ có người đàn ông này mới có thể dễ dàng làm rối loạn niềm tin và nhịp độ của cô, khiến cô không thể không làm khó bản thân, đi làm một việc tạm thời không thể làm được.

Thế nên cô ghét cảm giác này, mà anh rất ít khi nể mặt cô, khiến cô càng cảm thấy không đáng.

Đặt ly nước xuống, Thừa Ảnh ngầm trấn tĩnh cảm xúc, nói như không có chuyện gì, “Em muốn đi nghỉ”, cô cố ý nhìn đi chỗ khác, giọng nói cũng cứng rắn hơn.

Người phụ nữ đáng yêu nũng nịu trong cơn say đã biến mất.

Thẩm Trì hơi nhếch lông mày, lập tức đứng dậy, “Tuy em say đáng yêu hơn nhiều, nhưng sau này tốt nhất nên uống ít thôi.”

Đây là ý gì?

Cô ngước lên nhìn anh, “Cảm ơn anh đã khen ngợi và quan tâm!”

Anh cười, “Tối nay, em thật sự rất lịch sự.”

“Em cũng cảm thấy tối nay anh có chút khang khác”, cô nói ra sau đó liền hối hận.

Quả nhiên, Thẩm Trì hơi dừng bước, ánh mắt liếc nhìn, cuối cùng chỉ “Ờ” một tiếng, như thể rất hứng thú với cách nói này, “Khác chỗ nào?”

Cô thấy anh dừng lại trước cửa, chỉ hận là không thể cắn đứt lưỡi mình, đúng là đã rước họa rồi.

Trong lòng Thừa Ảnh đang nghĩ trả lời thế nào mới có thể khiến người đàn ông này mau chóng đi cho, có những câu đến đầu lưỡi lại giữ lại, cuối cùng cô vẫn nói, “Chí ít thái độ cũng tốt hơn trước một chút!”

Nhưng anh hơi lim dim mắt, như thể cảm thấy buồn cười, “Lẽ nào anh đối xử với em luôn rất tệ sao?”

“Lẽ nào không phải sao?”, cô bắt đầu nghi ngờ rốt cuộc ai mới là người mất trí nhớ.

Anh vẫn cười như không, đột nhiên hỏi, “Cuối tuần này em có rảnh không?”

“Làm gì?”

“Đi chơi bóng với anh”, anh tỏ vẻ đương nhiên.

Còn cô cũng đáp rất tự nhiên, “Thời tiết này thì chơi bóng gì chứ?”

“Đến lúc đó rồi nói”, anh mở cửa, trước khi đi lại hỏi thêm một câu, “Dạo này em còn mơ thấy ác mộng không?”

“Không.”

Anh khẽ động khóe môi, mỉm cười không rõ lắm, “Xem ra cái gọi là áp lực lúc trước thật sự là do anh tạo ra cho em nhỉ?”

Cô cũng cười, cố ý tán đồng, “Ai bảo không phải chứ?”

Có điều sau vài tiếng ngắn ngủi, cô lại không thể cười nổi nữa, vì giấc ngủ của cô lại chập chờn.

Cô tỉnh dậy, thở hổn hển lúc sáng sớm. Cô gần như hoài nghi câu nói trước khi đi của Thẩm Trì là cố ý, có lẽ vì trả thù cô đã không khách sáo đuổi anh đi.

Chính vì anh đột nhiên nhắc đến, khiến cô lại bắt đầu nằm mơ, vẫn là những mảnh ghép vụn vặt, không khí trong giấc mơ kỳ lạ khiến cô không thở nổi.

Cô nghiến răng hậm hực, đưa tay bật công tắc đèn đầu giường mới phát hiện ra đã mất điện.

Canh ba nửa đêm, chỉ có ánh sáng yếu ớt chiếu qua tấm rèm cửa, bình thường còn ổn, nhưng mưa thế này thì chỉ càng tối om hơn.

Ngoài cửa sổ mông lung, tiếng mưa tí tách. Cô nằm trên giường, không tài nào ngủ được. Màn hình điện thoại hiển thị hai giờ năm mươi phút sáng. Đêm dài dằng dặc, chẳng có cách nào để giết thời gian.

Cô thực sự chán nản, lại có vẻ bực tức, trong lòng nghĩ không phải vì Thẩm Trì thì hôm nay mình đã có thể ngủ ngon lành đến sáng rồi. Vì tức giận như vậy nên cô cầm điện thoại lên gọi.

Số điện thoại này là Thẩm Trì tự nhập vào điện thoại di động của cô hôm chuyển nhà. Sau đó, cô chưa dùng đến lần nào. Đêm nay tức quá, lại có chút ý muốn trả thù. Không ngờ điện thoại vừa đổ chuông hai tiếng liền có người nghe khiến cô hối hận cũng không kịp.

Giọng Thẩm Trì nghe vẫn còn rất tỉnh táo, hoặc là anh vốn chưa đi ngủ.

Lúc này cô mới phát hiện ra mình hoàn toàn không hiểu thói quen sinh hoạt của anh, chỉ có thể đoán con người này có thói quen thức khuya.

“Có chuyện gì vậy?”, Thẩm Trì hỏi.

Qua màn đêm yên tĩnh, Thừa Ảnh áp điện thoại di động bên tai mà như nghe thấy giọng anh kề bên, không hề có gì quấy nhiễu, thậm chí còn có thể nghe rõ sự khàn khàn không dễ nhận ra trong giọng nói anh.

Tim cô bỗng đập nhanh hơn, dường như sai với nhịp bình thường một chút, sững người một lát, cô mới nói, “Bên em đang mất điện.”

Đây vốn không phải là nguyên cớ cô gọi điện, chính Thừa Ảnh cũng cảm thấy lạ, sao đột nhiên mình lại nói câu này. Thẩm Trì dường như cũng sững người một chút, khi cất tiếng, có vẻ đã nhẹ nhõm hơn vừa nãy rất nhiều, “Em sợ tối sao? Anh nhớ trước đây em không hề sợ tối.”

“Bây giờ em cũng không sợ”, giọng cô trầm xuống trách tội, “Nhưng anh hại em lại bị khiếp sợ tỉnh giấc.”

“Rốt cuộc em đã mơ thấy gì?”, phía bên anh vang lại tiếng bật lửa rõ ràng, chắc là đang châm thuốc.

“Em cũng không biết.”

“Sợ mà không thể tả ra được sao?”

Cô nghe giọng anh có chút mơ hồ, lại như mang theo chút mệt mỏi, bất giác ngừng lại rồi mới khẽ nói, “Ừm.”

Kết quả Thẩm Trì khẽ cười, “Vậy nên giờ em không ngủ được sao? Hay chỉ gọi điện để mắng anh thôi?”

Cả hai đều đúng, cô thầm nghĩ, nhắm mắt lại, chỉ hỏi nhưng không rõ hàm ý, “Có phải em đã đánh thức anh dậy không?”

“Không”, anh nói, “Câu trả lời này có làm em thất vọng không?”

Cô không kìm được bật cười thừa nhận, “Chính xác!”

“Anh thường đi ngủ khá muộn”, anh bỗng nói.

“Ừm…”

“Thế nên, nếu lần sau còn muốn làm chuyện này, tốt nhất để muộn thêm hai tiếng nữa.”

“Anh có ý tốt nhắc nhở như vậy, hại em không nhẫn tâm làm người khác thất vọng”, cô nhắm mắt lại, lười biếng nói, “Có điều em không hy vọng có lần sau.”

Khi bầu trời sáng bảnh như bụng cá, Thừa Ảnh mới thức dậy. Lúc này, cô mới phát hiện ra điện thoại di động vẫn để bên gối, cuộc điện thoại tối qua kết thúc lúc nào, cô cũng không nhớ nổi nữa.

Sau khi bật nhật ký cuộc gọi ra xem, cô mới biết, cô cùng Thẩm Trì đã nói chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ. Nhưng sau đó, cả người cô rơi vào trạng thái mơ hồ, cũng không nhớ nổi mình đã nói gì nữa.

Nhưng chất lượng giấc ngủ sau đó rất cao, tuy chỉ có mấy tiếng đồng hồ, nhưng đủ khiến cho tinh thần cô sảng khoái, vui vẻ đi làm.

Cô là người đến phòng làm việc sớm nhất. Đợi cô đun nước sôi, tự pha cho mình một cốc cà phê túi hòa tan, những người khác mới lục đục vào.

Một nữ đồng nghiệp trẻ thấy cô liền cười híp mắt, bước đến khẽ nói, “Thừa Ảnh, chị được đấy! Kết hôn bao nhiêu năm, hôm qua mới cho bọn em thấy mặt chồng chị.”

Một đồng nghiệp khác thính tai, nghe xong lập tức phụ họa, “Phải đấy! Phải đấy! Có người chồng xuất sắc như thế, rõ ràng Tiểu Án phải giữ cho riêng mình rồi. Bình thường, không nỡ đem ra cho chúng ta thưởng thức đâu.”

“Thế sao?”, Thừa Ảnh bị họ hòa tấu làm cho mơ hồ, cố trấn tĩnh lại nói, “Em thấy bình thường mà.”

Không nói còn tốt, nói ra, cô lập tức trở thành đối tượng tấn công của mọi người.

“Nhớ rằng khiêm tốn quá chính là tự kiêu đấy.”

“Người đàn ông như vậy thắp đèn lồng cũng không tìm được đâu mà em nói là bình thường sao?”

“Chị còn quen mấy người đàn ông bình thường như vậy? Sau này, giới thiệu cho em được không? Em không chê đâu.”

“Các cô háo sắc đến thế sao?”, Thừa Ảnh thở dài ngán ngẩm. Có điều cô cũng không ngờ, lẽ nào trước đây mình chưa bao giờ để đồng nghiệp gặp Thẩm Trì sao? Nếu thật sự như vậy, đúng là có chút kỳ lạ. Có điều, cô không nhớ nổi điều gì, tự nhiên không thể nào hiểu nổi tâm lý trước đây của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tháng Ngày Ta Đã Qua

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook