Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang Npc Trong Trò Chơi Giải Mã
Chương 74: Cô Đảo
Thanh Trúc Diệp
23/02/2023
Lại một tiếng ầm vang chấn động màng nhĩ tựa như sấm rền, hoặc là thứ gì vừa bị đứt gãy, toàn bộ nền đất run rẩy kịch liệt, dưới mặt nước cuốn lên sóng to, Nhậm Dật Phi lập tức nhảy vào thuyền gỗ, một tay giữ chặt mèo nhỏ, một tay vịn lấy mép thuyền.
"A a a ——" Sóng lớn cao bằng ba tầng lầu trực tiếp ập xuống đánh tan đám người chạy nạn.
"Ba!" Bức tường thành tạo bằng sóng trắng đập tới. Vì khoảng cách gần nhất nên sóng lớn ào qua đánh vào thuyền nhỏ, bể cá thủy tinh vang lên ong ong, Nhậm Dật Phi vội vàng nhắm mắt, sóng ập xuống người và thuyền nhỏ như tát vào mặt hắn một cái đau điếng.
Mưa rơi tầm tã không ngừng, bốn phía đều là nước biển, quần áo ướt đẫm rét run.
Xung quanh lại có thêm bọt biển dâng lên, nhưng vì nó đã đổ về trước cách xa Nhậm Dật Phi nên thuyền nhỏ bình an vô sự, không khác nào kỳ tích. Hắn gian nan ngẩng đầu, mặt trước trống không, chỉ có mấy đồ vật hỗn tạp trôi nổi trên sóng nước.
Nhậm Dật Phi thò tay vào trong nước quơ quơ: "Này, còn có ai không?"
Đều là ngư dân, không lẽ không chịu nổi chút nước này mà chết đuối?
Sóng nước nối đuôi nhau từng trận đẩy thuyền gỗ hướng về phía trước, Nhậm Dật Phi vẫn luôn nhìn đến nơi xa, nhưng mà hắn chỉ nhìn thấy tạp vật nổi trôi bồng bềnh, không thấy một bóng người.
Hắn duỗi tay lau nước mưa trên mặt rồi ngồi yên trong thuyền nhỏ, nhìn cảnh tượng tận thể trước mặt không nói nên lời.
"Phần lớn diện tích đảo bên rìa biển đã sụp xuống, nếu không có gì ngoài ý muốn thì người sống ven bờ biển đều đã bị diệt toàn quân." Cô gái nhỏ nhìn màn hình phản chiếu trong tay, nghĩ thầm.
Ánh đèn vàng ấm áp trên đỉnh đầu chợt lóe, gương mặt đám người trong phòng cũng nửa sáng nửa tối, lúc ẩn lúc hiện. Một phần hai số người đang ngồi trước mặt đều là người chơi, bọn họ không nói chuyện giao lưu, từng người đều có suy nghĩ của riêng mình.
Lúc đám NPC còn ở trong nhà, nhóm người chơi đã bắt đầu có hành động, bọn họ là nhóm người đầu tiên đi lên trang viên Tinh Quang.
Nhưng mà người chơi nơi này không thích tụ tập, đối với đồng loại bên trong phó bản mà nói thì đa số bọn họ đều mang theo tâm lý bài xích, cho nên đám người chơi rất nhanh liền tản ra từng người.
Đây là một gian phòng tách biệt trong rừng rậm nhỏ, trước mặt có ba người chơi thân ai nấy lo, còn lại là đám người tị nạn lục tục tiến vào.
Biểu tình của những người tị nạn còn khó coi hơn trong nhà có tang, vài người tức muốn hộc máu chửi trời mắng đất, vài người hoảng loạn gào khóc, tố chất tâm lý không tốt nên tinh thần rất dễ sụp đổ, mất khống chế cảm xúc, nhìn qua là phân biệt được ngay.
Lúc sau lại đến hơn mười mấy người chạy nạn, mỗi người đều bất an sợ hãi, không khóc lóc thì cũng run rẩy không ngừng, có mấy người đi lên tay không, có mấy người mang theo vật tư cứu hộ kịp thời.
"Đảo nhỏ sụp rồi." Tị nạn giả từ xa đi tới khóc lóc, "Đột nhiên ầm một tiếng, một nửa liền chìm trong biển nước."
Những người khác nghe được tin tức này, không khỏi khiếp sợ nhìn qua: "Sao có thể sụp được?"
"Tôi cũng không biết làm sao, nhưng mà nó đã sụp! Nó nứt ra!" Người nói chuyện có vẻ sắp không chịu nổi tới nơi, hắn che đầu, "Tôi không biết mình phải làm gì nữa!"
Gian phòng giữa cánh rừng vang lên tiếng khóc than hết đợt này đến đợt khác, tựa như vòng tròn tuần hoàn.
Cô gái nhỏ quay mặt sang một hướng, người chơi bên kia cũng thờ ơ không chút bận tâm, các cô nghĩ đến một chuyện: Đôi khi có quá nhiều người sống sót không phải là chuyện tốt, bởi vì sẽ xuất hiện nhiều thứ không thể nằm trong tầm kiểm soát nữa.
Ít người sống sót thì tốt rồi.
Chỉ có Salman dựa tường ngồi một góc là mở xem sổ ghi chép của thôn đảo, không mở miệng nói chuyện.
Lúc này trang viên đã có tám người chơi tụ tập, hắn không xác định "Thỏ Đen" lẫn trong đám người NPC ở trang viên hay vẫn chưa tới, chỉ hy vọng "cậu ấy" sẽ nghe được tiếng loa phát thanh.
Phó bản này không tốt tính với "cậu ấy" chút nào.
Ngụy trang giả thiếu đạo cụ và kỹ năng bảo vệ bản thân mà người nọ lại chỉ vừa tiến vào Hoang Vu Chi Giác chưa được một tháng, càng khỏi phải nói bên trong đám người chơi có không ít người lòng mang ý xấu.
Xuyên qua cửa kính nhìn mưa gió ngập trời, Salman mím chặt môi.
Nơi nào đó ở dưới chân núi.
Nước ngập thân thuyền đã được múc ra gần hết, mèo đen đứng trong thùng gỗ cong người, giũ nước biển trên lông xuống.
Nhậm Dật Phi vẫn còn đang trôi trên biển rộng, sau khi đối mặt với cơn sóng tàn bạo dữ dội, hắn ngẩn người im lặng một lúc lâu: "Lên núi trước, cho dù thế nào thì cũng phải sống sót rồi tính sau."
Đi nhầm hai lần, mãi cho đến khi gặp phải những người chạy nạn khác thì Nhậm Dật Phi mới tìm được lối vào của trang viên, đó là một con đường xi măng giấu giữa núi rừng.
Trang viên được xây giữa sườn núi, có thể mơ hồ nhìn thấy chút ánh đèn lập lòe và một con đường bậc thang xi măng thẳng dài nối liền, chiều rộng khá lớn, hai bên có lan can bảo hộ, trên lan can còn treo bảng hướng dẫn rất có tâm.
Dưới chân núi trang viên đậu rất nhiều loại thuyền bè nhỏ và các vật trôi nổi, người đến sau buộc dây thừng vào thuyền mình với phần lớn thuyền bè ở phía trước, Nhậm Dật Phi lập tức học theo.
Hắn ôm thùng gỗ đựng mèo, cõng ba lô, đi qua từng chiếc thuyền nhỏ ướt đẫm cho đến khi tới được cầu thang xi măng.
Tốp năm tốp ba người lũ lượt kéo nhau đi lên cầu thang, có người dìu già dắt trẻ, có người đơn độc đi riêng, già trẻ nam nữ đều không thiếu. Bóng dáng bọn họ lay động giữa màn mưa mù mịt, tựa như u hồn lai vãng.
Nhậm Dật Phi đi ngược cơn mưa cực kỳ gian nan.
Bộ xương vẫn luôn bám theo hắn, có điều dường như những người khác lại không hề nhìn thấy.
Có người trong đám đông chạy nạn hành động không được tự nhiên, vẻ mặt kinh hoảng, nhưng đến lượt Nhậm Dật Phi nhìn qua thì cũng không thấy phía sau đối phương có thứ gì bám theo.
Hắn nghi ngờ chỉ có người bị thứ này nhắm đến mới có thể thấy nó.
"A!" Một tiếng kinh hô bên trên vang lên, một người tị nạn đột nhiên trượt chân lăn xuống. Nhậm Dật Phi nghiêng người tránh đi, hắn ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng dáng sợ hãi lúng túng.
Người vừa lăn xuống kéo theo vài tị nạn giả bất hạnh lăn theo, thanh âm chửi bậy vang lên không ngừng.
Cảm xúc của mọi người lúc này đều ở trong trạng thái căng chặt cao độ, có chuyện gì không may xảy ra đều sẽ như bình gas phát nổ.
Lúc sau bọn họ càng thêm cẩn thận hơn.
Nhậm Dật Phi chỉ muốn tìm một nơi khô ráo để ngồi xuống nghỉ ngơi mà thôi. Gương mặt hắn không chút biểu tình, đầu đội bể thủy tinh, toàn thân nặng nề leo lên thang lầu, đi qua từng người chạy nạn vừa kinh hoàng vừa sợ sệt.
Hắn quay đầu nhìn thuyền nhỏ và những bóng người khô gầy chìm trong màn mưa, giống như toàn bộ đảo nhỏ đều bị bao phủ trong một tầng bóng đen vô hình.
"Meo." Mèo đen co người trong thùng gỗ, cẩn thận nhìn xem hoàn cảnh bên ngoài, thanh âm của nó đã yếu đi rất nhiều.
"Yên tâm, anh sắp đến nơi rồi." Nhậm Dật Phi thở phì phò, cẩn thận bước từng bước một về phía trước. Gió rất to, hắn biết chính mình bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay rồi lăn xuống, thế nên Nhậm Dật Phi cong eo một chút mới cảm thấy an toàn.
Bậc thang làm bằng xi măng nên bên ngoài thô ráp chống trượt, có điều mưa to đã lâu, đường đi vẫn rất trơn.
Nhậm Dật Phi cảm thấy đội bể thủy tinh là quyết định đúng đắn nhất của hắn. Mặc dù bị mưa đánh cho cả người chấn động, lỗ tai ong ong nhưng phần đầu vẫn sẽ khô ráo, chẳng sợ toàn thân hầu như ướt đẫm, hắn cũng thấy khá thoải mái.
Những người mặc áo mưa che ô đi trước đều bị xối ướt, nước mưa bắn vào mặt mũi không thấy đường đi, một người không cẩn thận một cái thì lòng bàn chân đã trượt nhanh ào xuống.
Túi quần dán đùi hơi nóng lên, ban đầu Nhậm Dật Phi còn tưởng là ảo giác, sau đó mới cảm giác không đúng, thì ra lúc này đã 11 giờ.
Đồng hồ ướt đẫm, hắn không biết loại đồng hồ này có chống thấm nước hay không. Nhậm Dật Phi xuyên qua tấm thủy tinh xem đồng hồ, miễn cưỡng một chút mới nhìn thấy hướng chỉ của nó.
Quả nhiên là 11 giờ.
Đại khái là thời gian tin tức đổi mới.
Nó sẽ có liên quan tới bộ xương theo sau, trận mưa to này và chuyện đảo nhỏ sụp xuống sao?
Bên cạnh đều là người, hắn không biết là địch hay là bạn nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ làm lơ coi như thứ trong túi không hề tồn tại.
Một đường đi Nhậm Dật Phi phải tránh né người chạy nạn lăn xuống mấy lần, rốt cuộc bò đến được trang viên nằm giữa sườn núi.
Nơi đây có một quầy bán vé phủ đầy dây leo, bậc thang có vô số rong rêu, cửa lớn mở rộng, hai bên trồng rất nhiều cây hoa, cành lá vươn dài đã lâu không người cắt tỉa, thoạt nhìn lộn xộn, bây giờ còn bị nước mưa đánh cho tan tác tơi tả.
"Ầm!" Sấm sét từ không trung đánh xuống, trang viên giữa màn mưa xối xả mang theo chút không khí tối tăm tĩnh mịch. Nhậm Dật Phi giơ tay lau nước mưa bên ngoài tấm kính, muốn nhìn rõ trang viên.
Trước mặt hắn là một cửa sắt hình vòm, lớp sơn đã bị tróc ra, lộ rõ mảng sắt rỉ màu đỏ sậm. Phía trên cửa sắt là tấm biển "Trang viên Tinh Quang" ngũ sắc, có điều mấy cái hộp đèn đều bị hỏng rồi nên tấm biển cũng không phát sáng.
Biển số dưới hông cửa lung lay trong mưa, đã bị đứt gãy một nửa, chỉ còn lại hai con số 12 trơ trọi giữa trời.
Trang viên hơi phần cũ nát, hơn nữa nó còn khiến cho người ta có một loại dự cảm xấu kỳ lạ.
Cửa lớn mở rộng, một người phụ nữ mặc váy trắng dài mỹ lệ xuất hiện trước cửa, mái tóc cô dài đến tận eo, hệt như sóng gợn, cho dù hoàn toàn ướt nhẹp thì cũng rất đẹp.
"Chào mừng mọi người đến với trang viên Tinh Quang." Cô đứng ngay cửa sắt, gương mặt lạnh lùng không chút ý cười, người cũng không nhúc nhích, giống như không hề có ý chào đón bọn họ.
Bởi vì thái độ của người nọ vừa mâu thuẫn vừa quái dị, đám người bên dưới đều nhịn không được nhìn cô vài lần.
"Là bà chủ trang viên sao?" Bọn họ ồn ào bàn tán.
"Tôi là chủ nhân nơi này." Cô nghe được lời bọn họ nghị luận, "Sau khi tiến vào phải kiềm chế bản thân, đừng phá hư đồ vật bên trong."
Thanh âm bà chủ trang viên vừa dứt khoát vừa lạnh lẽo, không khác nào bão táp.
Có điều thanh niên cao lớn bên cạnh cô thì lại rất có sức sống, cậu ta mở miệng: "Các vị mau đi vào đi, bên trong sẽ chuẩn bị khăn lông."
"Đi mau! Không được vào đó!" Trước cửa còn có một cụ ông râu ria xồm xoàm, điên điên khùng khùng la hét, nhìn thấy một người liền lôi kéo một người, "Đừng đi vào, trang viên này có quỷ! Sẽ biến người thành quỷ!"
Đúng là kẻ điên mà Nhậm Dật Phi nhìn thấy ban sáng, quần áo trên người ông ta đã bị mưa xối ướt nhẹp, trông càng thêm rách nát bất kham.
Mọi người bên này đang bất an lo lắng, đột nhiên nghe thấy tiếng rống của ông lão nên càng do dự không dám tiến lên.
Bà chủ trang viên nhìn cụ ông một cái: "Các người cũng có thể không vào, nếu như các người còn nơi nào khác để đi."
"Không được đi vào, đi vào sẽ chết!" Ông lão điên cầm loa hét to, nhưng mà loa hỏng không có điện, thanh âm của ông ta chỉ có thể quanh quẩn trong phạm vi nhỏ, lại còn bị tiếng đàn violin lấn át.
Không sai, nghệ sĩ lưu lạc kéo đàn violin cũng ở đây, giờ phút này gã đang đứng dưới mái hiên diễn tấu, không buồn liếc mắt nhìn ai.
Trời đất chính là sân khấu của gã, mưa gió chính là nhạc đệm của gã.
Không hiểu sao khi nghe được thanh âm diễn tấu của nghệ sĩ lưu lạc, đội ngũ hoảng loạn bất an từ từ bình tĩnh lại, trong lòng bọn họ đều nghiêng về lựa chọn "đi vào".
Sau lưng bà chủ trang viên đi ra hai thanh niên trẻ tuổi mặc đồng phục nhân viên công tác, hướng dẫn mọi người tiến vào bên trong.
Trang viên có máy phát điện riêng nên không sợ mất điện, chỉ là phải sử dụng tiết kiệm nên đèn đường đều u ám tối tăm, chỉ có một dãy gian nhà gỗ trước mặt là có ánh sáng cam vàng chiếu ra từ cửa sổ.
Đám người đã chịu đựng trong bóng tối một đêm, lúc này nhìn thấy ánh sáng không khác nào nhìn thấy cuộc sống và hy vọng.
Bọn họ không nghe lời cụ ông nữa mà vội vàng lao nhanh về phía ánh sáng.
Nhậm Dật Phi cũng gấp không chờ nổi chạy đến, hắn hướng về phía bà chủ trang viên cúi đầu cảm ơn: "Cảm ơn các chị, làm phiền các chị rồi."
Bà chủ trang viên liếc nhìn hắn, khóe miệng cong lên nụ cười kỳ quái: "Không cần khách khí, tôi thích khách nhân có lễ độ."
Dãy nhà gỗ sáng nhất trước mặt nằm giữa một bãi cỏ lớn, bên cạnh còn có một cái "Thủy Tinh Cung" xây bằng thủy tinh, nhìn cách bài trí bên trong là đoán được nhà ăn. Có vài người ở đó, vài người sắp xếp lại đồ vật, vài người thì thay đồ rồi vắt khô quần áo.
Vốn dĩ Nhậm Dật Phi định đi đến gian nhà lớn nhất, không ngờ phía sau ào tới một đám người va mạnh vào hắn: "Cút ngay!"
Trong nháy mắt Nhậm Dật Phi đã bị đám người cáu gắt xô sang một bên.
Sao lại như vậy? Hắn có chút khó hiểu, lúc trước đám người vẫn xem như bình tĩnh, bây giờ lại trở nên điên cuồng. Chẳng lẽ vì đến được nơi dừng chân nên không giữ được chút lịch sự văn minh nào nữa?
Nhậm Dật Phi đứng dưới tán cây nhìn nhóm người này ùa vào mấy gian nhà gỗ trước mặt, sau đó gây lộn một trận với đám người đến trước.
Tính tình bọn họ khó tránh khỏi nóng nảy.
Hắn lắc đầu, tầm mắt chợt chú ý đến một gian nhà hình nấm nho nhỏ ở nơi nào đó.
Nó cách xa dãy nhà gỗ, trông rất đặc biệt.
Gian nhà hình nấm nằm ở cuối con đường trải đầy sỏi đá, bị bao quanh trong rừng cây linh sam cao ngất. Dưới bóng đêm u ám và trong màn mưa mù trời, ánh sáng nho nhỏ xuyên qua khe hở cửa sổ.
Hắn giống như một kẻ lang thang đáng thương bị lạc giữa khu rừng cổ tích, đột nhiên phát hiện ngôi làng của những tinh linh tí hon, Nhậm Dật Phi bước tập tễnh từng bước hướng về phía gian nhà.
Gian nhà hình nấm không lớn, tường sơn trên nóc đã bị bong tróc, màu sắc sặc sỡ xinh đẹp đều trở nên ảm đạm, trong góc tường sinh cả nấm mốc, lúc đến gần còn ngửi được mùi đất ẩm dưới tầng hầm, còn có mùi vị tanh mặn của nước biển.
Nhưng mà dù sao cũng thoải mái hơn cảm giác dầm mưa.
"Thật là thoải mái." Nhậm Dật Phi đẩy cửa đi vào gian kiến trúc đơn tầng đèn đuốc sáng trưng, gió lặng, mưa ngừng, không khí cũng trở nên ấm áp. Hắn buông thùng gỗ và ba lô xuống rồi nhấc bình thủy tinh, lộ ra một gương mặt tràn ngập mị lực thanh xuân, hơn nữa còn hít sâu một hơi.
Nhậm Dật Phi kéo băng dán quanh cổ xuống, "rẹt" một cái đau đến mức nhe răng.
A? Thơm quá...
Trong không khí đột nhiên bay đến một loại mùi hương vừa đắng vừa ngọt quen thuộc, tựa như quán cà phê nào đó đang đợi hắn giữa đêm đông, bên trong là ánh đèn rũ xuống ấm áp, trên tủ kính trải đầy mấy loại bánh ngọt.
"Suy diễn của cậu có một sơ hở rất lớn..."
Nhậm Dật Phi lập tức nhíu mày: Người chơi bánh ngọt, Salman.
___
Tác giả có lời muốn nói: A Phi: Chà, sơ hở rất lớn?
___
Chương sau gặp nhau nhéeeeeee
Rừng linh sam:
"A a a ——" Sóng lớn cao bằng ba tầng lầu trực tiếp ập xuống đánh tan đám người chạy nạn.
"Ba!" Bức tường thành tạo bằng sóng trắng đập tới. Vì khoảng cách gần nhất nên sóng lớn ào qua đánh vào thuyền nhỏ, bể cá thủy tinh vang lên ong ong, Nhậm Dật Phi vội vàng nhắm mắt, sóng ập xuống người và thuyền nhỏ như tát vào mặt hắn một cái đau điếng.
Mưa rơi tầm tã không ngừng, bốn phía đều là nước biển, quần áo ướt đẫm rét run.
Xung quanh lại có thêm bọt biển dâng lên, nhưng vì nó đã đổ về trước cách xa Nhậm Dật Phi nên thuyền nhỏ bình an vô sự, không khác nào kỳ tích. Hắn gian nan ngẩng đầu, mặt trước trống không, chỉ có mấy đồ vật hỗn tạp trôi nổi trên sóng nước.
Nhậm Dật Phi thò tay vào trong nước quơ quơ: "Này, còn có ai không?"
Đều là ngư dân, không lẽ không chịu nổi chút nước này mà chết đuối?
Sóng nước nối đuôi nhau từng trận đẩy thuyền gỗ hướng về phía trước, Nhậm Dật Phi vẫn luôn nhìn đến nơi xa, nhưng mà hắn chỉ nhìn thấy tạp vật nổi trôi bồng bềnh, không thấy một bóng người.
Hắn duỗi tay lau nước mưa trên mặt rồi ngồi yên trong thuyền nhỏ, nhìn cảnh tượng tận thể trước mặt không nói nên lời.
"Phần lớn diện tích đảo bên rìa biển đã sụp xuống, nếu không có gì ngoài ý muốn thì người sống ven bờ biển đều đã bị diệt toàn quân." Cô gái nhỏ nhìn màn hình phản chiếu trong tay, nghĩ thầm.
Ánh đèn vàng ấm áp trên đỉnh đầu chợt lóe, gương mặt đám người trong phòng cũng nửa sáng nửa tối, lúc ẩn lúc hiện. Một phần hai số người đang ngồi trước mặt đều là người chơi, bọn họ không nói chuyện giao lưu, từng người đều có suy nghĩ của riêng mình.
Lúc đám NPC còn ở trong nhà, nhóm người chơi đã bắt đầu có hành động, bọn họ là nhóm người đầu tiên đi lên trang viên Tinh Quang.
Nhưng mà người chơi nơi này không thích tụ tập, đối với đồng loại bên trong phó bản mà nói thì đa số bọn họ đều mang theo tâm lý bài xích, cho nên đám người chơi rất nhanh liền tản ra từng người.
Đây là một gian phòng tách biệt trong rừng rậm nhỏ, trước mặt có ba người chơi thân ai nấy lo, còn lại là đám người tị nạn lục tục tiến vào.
Biểu tình của những người tị nạn còn khó coi hơn trong nhà có tang, vài người tức muốn hộc máu chửi trời mắng đất, vài người hoảng loạn gào khóc, tố chất tâm lý không tốt nên tinh thần rất dễ sụp đổ, mất khống chế cảm xúc, nhìn qua là phân biệt được ngay.
Lúc sau lại đến hơn mười mấy người chạy nạn, mỗi người đều bất an sợ hãi, không khóc lóc thì cũng run rẩy không ngừng, có mấy người đi lên tay không, có mấy người mang theo vật tư cứu hộ kịp thời.
"Đảo nhỏ sụp rồi." Tị nạn giả từ xa đi tới khóc lóc, "Đột nhiên ầm một tiếng, một nửa liền chìm trong biển nước."
Những người khác nghe được tin tức này, không khỏi khiếp sợ nhìn qua: "Sao có thể sụp được?"
"Tôi cũng không biết làm sao, nhưng mà nó đã sụp! Nó nứt ra!" Người nói chuyện có vẻ sắp không chịu nổi tới nơi, hắn che đầu, "Tôi không biết mình phải làm gì nữa!"
Gian phòng giữa cánh rừng vang lên tiếng khóc than hết đợt này đến đợt khác, tựa như vòng tròn tuần hoàn.
Cô gái nhỏ quay mặt sang một hướng, người chơi bên kia cũng thờ ơ không chút bận tâm, các cô nghĩ đến một chuyện: Đôi khi có quá nhiều người sống sót không phải là chuyện tốt, bởi vì sẽ xuất hiện nhiều thứ không thể nằm trong tầm kiểm soát nữa.
Ít người sống sót thì tốt rồi.
Chỉ có Salman dựa tường ngồi một góc là mở xem sổ ghi chép của thôn đảo, không mở miệng nói chuyện.
Lúc này trang viên đã có tám người chơi tụ tập, hắn không xác định "Thỏ Đen" lẫn trong đám người NPC ở trang viên hay vẫn chưa tới, chỉ hy vọng "cậu ấy" sẽ nghe được tiếng loa phát thanh.
Phó bản này không tốt tính với "cậu ấy" chút nào.
Ngụy trang giả thiếu đạo cụ và kỹ năng bảo vệ bản thân mà người nọ lại chỉ vừa tiến vào Hoang Vu Chi Giác chưa được một tháng, càng khỏi phải nói bên trong đám người chơi có không ít người lòng mang ý xấu.
Xuyên qua cửa kính nhìn mưa gió ngập trời, Salman mím chặt môi.
Nơi nào đó ở dưới chân núi.
Nước ngập thân thuyền đã được múc ra gần hết, mèo đen đứng trong thùng gỗ cong người, giũ nước biển trên lông xuống.
Nhậm Dật Phi vẫn còn đang trôi trên biển rộng, sau khi đối mặt với cơn sóng tàn bạo dữ dội, hắn ngẩn người im lặng một lúc lâu: "Lên núi trước, cho dù thế nào thì cũng phải sống sót rồi tính sau."
Đi nhầm hai lần, mãi cho đến khi gặp phải những người chạy nạn khác thì Nhậm Dật Phi mới tìm được lối vào của trang viên, đó là một con đường xi măng giấu giữa núi rừng.
Trang viên được xây giữa sườn núi, có thể mơ hồ nhìn thấy chút ánh đèn lập lòe và một con đường bậc thang xi măng thẳng dài nối liền, chiều rộng khá lớn, hai bên có lan can bảo hộ, trên lan can còn treo bảng hướng dẫn rất có tâm.
Dưới chân núi trang viên đậu rất nhiều loại thuyền bè nhỏ và các vật trôi nổi, người đến sau buộc dây thừng vào thuyền mình với phần lớn thuyền bè ở phía trước, Nhậm Dật Phi lập tức học theo.
Hắn ôm thùng gỗ đựng mèo, cõng ba lô, đi qua từng chiếc thuyền nhỏ ướt đẫm cho đến khi tới được cầu thang xi măng.
Tốp năm tốp ba người lũ lượt kéo nhau đi lên cầu thang, có người dìu già dắt trẻ, có người đơn độc đi riêng, già trẻ nam nữ đều không thiếu. Bóng dáng bọn họ lay động giữa màn mưa mù mịt, tựa như u hồn lai vãng.
Nhậm Dật Phi đi ngược cơn mưa cực kỳ gian nan.
Bộ xương vẫn luôn bám theo hắn, có điều dường như những người khác lại không hề nhìn thấy.
Có người trong đám đông chạy nạn hành động không được tự nhiên, vẻ mặt kinh hoảng, nhưng đến lượt Nhậm Dật Phi nhìn qua thì cũng không thấy phía sau đối phương có thứ gì bám theo.
Hắn nghi ngờ chỉ có người bị thứ này nhắm đến mới có thể thấy nó.
"A!" Một tiếng kinh hô bên trên vang lên, một người tị nạn đột nhiên trượt chân lăn xuống. Nhậm Dật Phi nghiêng người tránh đi, hắn ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng dáng sợ hãi lúng túng.
Người vừa lăn xuống kéo theo vài tị nạn giả bất hạnh lăn theo, thanh âm chửi bậy vang lên không ngừng.
Cảm xúc của mọi người lúc này đều ở trong trạng thái căng chặt cao độ, có chuyện gì không may xảy ra đều sẽ như bình gas phát nổ.
Lúc sau bọn họ càng thêm cẩn thận hơn.
Nhậm Dật Phi chỉ muốn tìm một nơi khô ráo để ngồi xuống nghỉ ngơi mà thôi. Gương mặt hắn không chút biểu tình, đầu đội bể thủy tinh, toàn thân nặng nề leo lên thang lầu, đi qua từng người chạy nạn vừa kinh hoàng vừa sợ sệt.
Hắn quay đầu nhìn thuyền nhỏ và những bóng người khô gầy chìm trong màn mưa, giống như toàn bộ đảo nhỏ đều bị bao phủ trong một tầng bóng đen vô hình.
"Meo." Mèo đen co người trong thùng gỗ, cẩn thận nhìn xem hoàn cảnh bên ngoài, thanh âm của nó đã yếu đi rất nhiều.
"Yên tâm, anh sắp đến nơi rồi." Nhậm Dật Phi thở phì phò, cẩn thận bước từng bước một về phía trước. Gió rất to, hắn biết chính mình bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay rồi lăn xuống, thế nên Nhậm Dật Phi cong eo một chút mới cảm thấy an toàn.
Bậc thang làm bằng xi măng nên bên ngoài thô ráp chống trượt, có điều mưa to đã lâu, đường đi vẫn rất trơn.
Nhậm Dật Phi cảm thấy đội bể thủy tinh là quyết định đúng đắn nhất của hắn. Mặc dù bị mưa đánh cho cả người chấn động, lỗ tai ong ong nhưng phần đầu vẫn sẽ khô ráo, chẳng sợ toàn thân hầu như ướt đẫm, hắn cũng thấy khá thoải mái.
Những người mặc áo mưa che ô đi trước đều bị xối ướt, nước mưa bắn vào mặt mũi không thấy đường đi, một người không cẩn thận một cái thì lòng bàn chân đã trượt nhanh ào xuống.
Túi quần dán đùi hơi nóng lên, ban đầu Nhậm Dật Phi còn tưởng là ảo giác, sau đó mới cảm giác không đúng, thì ra lúc này đã 11 giờ.
Đồng hồ ướt đẫm, hắn không biết loại đồng hồ này có chống thấm nước hay không. Nhậm Dật Phi xuyên qua tấm thủy tinh xem đồng hồ, miễn cưỡng một chút mới nhìn thấy hướng chỉ của nó.
Quả nhiên là 11 giờ.
Đại khái là thời gian tin tức đổi mới.
Nó sẽ có liên quan tới bộ xương theo sau, trận mưa to này và chuyện đảo nhỏ sụp xuống sao?
Bên cạnh đều là người, hắn không biết là địch hay là bạn nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ làm lơ coi như thứ trong túi không hề tồn tại.
Một đường đi Nhậm Dật Phi phải tránh né người chạy nạn lăn xuống mấy lần, rốt cuộc bò đến được trang viên nằm giữa sườn núi.
Nơi đây có một quầy bán vé phủ đầy dây leo, bậc thang có vô số rong rêu, cửa lớn mở rộng, hai bên trồng rất nhiều cây hoa, cành lá vươn dài đã lâu không người cắt tỉa, thoạt nhìn lộn xộn, bây giờ còn bị nước mưa đánh cho tan tác tơi tả.
"Ầm!" Sấm sét từ không trung đánh xuống, trang viên giữa màn mưa xối xả mang theo chút không khí tối tăm tĩnh mịch. Nhậm Dật Phi giơ tay lau nước mưa bên ngoài tấm kính, muốn nhìn rõ trang viên.
Trước mặt hắn là một cửa sắt hình vòm, lớp sơn đã bị tróc ra, lộ rõ mảng sắt rỉ màu đỏ sậm. Phía trên cửa sắt là tấm biển "Trang viên Tinh Quang" ngũ sắc, có điều mấy cái hộp đèn đều bị hỏng rồi nên tấm biển cũng không phát sáng.
Biển số dưới hông cửa lung lay trong mưa, đã bị đứt gãy một nửa, chỉ còn lại hai con số 12 trơ trọi giữa trời.
Trang viên hơi phần cũ nát, hơn nữa nó còn khiến cho người ta có một loại dự cảm xấu kỳ lạ.
Cửa lớn mở rộng, một người phụ nữ mặc váy trắng dài mỹ lệ xuất hiện trước cửa, mái tóc cô dài đến tận eo, hệt như sóng gợn, cho dù hoàn toàn ướt nhẹp thì cũng rất đẹp.
"Chào mừng mọi người đến với trang viên Tinh Quang." Cô đứng ngay cửa sắt, gương mặt lạnh lùng không chút ý cười, người cũng không nhúc nhích, giống như không hề có ý chào đón bọn họ.
Bởi vì thái độ của người nọ vừa mâu thuẫn vừa quái dị, đám người bên dưới đều nhịn không được nhìn cô vài lần.
"Là bà chủ trang viên sao?" Bọn họ ồn ào bàn tán.
"Tôi là chủ nhân nơi này." Cô nghe được lời bọn họ nghị luận, "Sau khi tiến vào phải kiềm chế bản thân, đừng phá hư đồ vật bên trong."
Thanh âm bà chủ trang viên vừa dứt khoát vừa lạnh lẽo, không khác nào bão táp.
Có điều thanh niên cao lớn bên cạnh cô thì lại rất có sức sống, cậu ta mở miệng: "Các vị mau đi vào đi, bên trong sẽ chuẩn bị khăn lông."
"Đi mau! Không được vào đó!" Trước cửa còn có một cụ ông râu ria xồm xoàm, điên điên khùng khùng la hét, nhìn thấy một người liền lôi kéo một người, "Đừng đi vào, trang viên này có quỷ! Sẽ biến người thành quỷ!"
Đúng là kẻ điên mà Nhậm Dật Phi nhìn thấy ban sáng, quần áo trên người ông ta đã bị mưa xối ướt nhẹp, trông càng thêm rách nát bất kham.
Mọi người bên này đang bất an lo lắng, đột nhiên nghe thấy tiếng rống của ông lão nên càng do dự không dám tiến lên.
Bà chủ trang viên nhìn cụ ông một cái: "Các người cũng có thể không vào, nếu như các người còn nơi nào khác để đi."
"Không được đi vào, đi vào sẽ chết!" Ông lão điên cầm loa hét to, nhưng mà loa hỏng không có điện, thanh âm của ông ta chỉ có thể quanh quẩn trong phạm vi nhỏ, lại còn bị tiếng đàn violin lấn át.
Không sai, nghệ sĩ lưu lạc kéo đàn violin cũng ở đây, giờ phút này gã đang đứng dưới mái hiên diễn tấu, không buồn liếc mắt nhìn ai.
Trời đất chính là sân khấu của gã, mưa gió chính là nhạc đệm của gã.
Không hiểu sao khi nghe được thanh âm diễn tấu của nghệ sĩ lưu lạc, đội ngũ hoảng loạn bất an từ từ bình tĩnh lại, trong lòng bọn họ đều nghiêng về lựa chọn "đi vào".
Sau lưng bà chủ trang viên đi ra hai thanh niên trẻ tuổi mặc đồng phục nhân viên công tác, hướng dẫn mọi người tiến vào bên trong.
Trang viên có máy phát điện riêng nên không sợ mất điện, chỉ là phải sử dụng tiết kiệm nên đèn đường đều u ám tối tăm, chỉ có một dãy gian nhà gỗ trước mặt là có ánh sáng cam vàng chiếu ra từ cửa sổ.
Đám người đã chịu đựng trong bóng tối một đêm, lúc này nhìn thấy ánh sáng không khác nào nhìn thấy cuộc sống và hy vọng.
Bọn họ không nghe lời cụ ông nữa mà vội vàng lao nhanh về phía ánh sáng.
Nhậm Dật Phi cũng gấp không chờ nổi chạy đến, hắn hướng về phía bà chủ trang viên cúi đầu cảm ơn: "Cảm ơn các chị, làm phiền các chị rồi."
Bà chủ trang viên liếc nhìn hắn, khóe miệng cong lên nụ cười kỳ quái: "Không cần khách khí, tôi thích khách nhân có lễ độ."
Dãy nhà gỗ sáng nhất trước mặt nằm giữa một bãi cỏ lớn, bên cạnh còn có một cái "Thủy Tinh Cung" xây bằng thủy tinh, nhìn cách bài trí bên trong là đoán được nhà ăn. Có vài người ở đó, vài người sắp xếp lại đồ vật, vài người thì thay đồ rồi vắt khô quần áo.
Vốn dĩ Nhậm Dật Phi định đi đến gian nhà lớn nhất, không ngờ phía sau ào tới một đám người va mạnh vào hắn: "Cút ngay!"
Trong nháy mắt Nhậm Dật Phi đã bị đám người cáu gắt xô sang một bên.
Sao lại như vậy? Hắn có chút khó hiểu, lúc trước đám người vẫn xem như bình tĩnh, bây giờ lại trở nên điên cuồng. Chẳng lẽ vì đến được nơi dừng chân nên không giữ được chút lịch sự văn minh nào nữa?
Nhậm Dật Phi đứng dưới tán cây nhìn nhóm người này ùa vào mấy gian nhà gỗ trước mặt, sau đó gây lộn một trận với đám người đến trước.
Tính tình bọn họ khó tránh khỏi nóng nảy.
Hắn lắc đầu, tầm mắt chợt chú ý đến một gian nhà hình nấm nho nhỏ ở nơi nào đó.
Nó cách xa dãy nhà gỗ, trông rất đặc biệt.
Gian nhà hình nấm nằm ở cuối con đường trải đầy sỏi đá, bị bao quanh trong rừng cây linh sam cao ngất. Dưới bóng đêm u ám và trong màn mưa mù trời, ánh sáng nho nhỏ xuyên qua khe hở cửa sổ.
Hắn giống như một kẻ lang thang đáng thương bị lạc giữa khu rừng cổ tích, đột nhiên phát hiện ngôi làng của những tinh linh tí hon, Nhậm Dật Phi bước tập tễnh từng bước hướng về phía gian nhà.
Gian nhà hình nấm không lớn, tường sơn trên nóc đã bị bong tróc, màu sắc sặc sỡ xinh đẹp đều trở nên ảm đạm, trong góc tường sinh cả nấm mốc, lúc đến gần còn ngửi được mùi đất ẩm dưới tầng hầm, còn có mùi vị tanh mặn của nước biển.
Nhưng mà dù sao cũng thoải mái hơn cảm giác dầm mưa.
"Thật là thoải mái." Nhậm Dật Phi đẩy cửa đi vào gian kiến trúc đơn tầng đèn đuốc sáng trưng, gió lặng, mưa ngừng, không khí cũng trở nên ấm áp. Hắn buông thùng gỗ và ba lô xuống rồi nhấc bình thủy tinh, lộ ra một gương mặt tràn ngập mị lực thanh xuân, hơn nữa còn hít sâu một hơi.
Nhậm Dật Phi kéo băng dán quanh cổ xuống, "rẹt" một cái đau đến mức nhe răng.
A? Thơm quá...
Trong không khí đột nhiên bay đến một loại mùi hương vừa đắng vừa ngọt quen thuộc, tựa như quán cà phê nào đó đang đợi hắn giữa đêm đông, bên trong là ánh đèn rũ xuống ấm áp, trên tủ kính trải đầy mấy loại bánh ngọt.
"Suy diễn của cậu có một sơ hở rất lớn..."
Nhậm Dật Phi lập tức nhíu mày: Người chơi bánh ngọt, Salman.
___
Tác giả có lời muốn nói: A Phi: Chà, sơ hở rất lớn?
___
Chương sau gặp nhau nhéeeeeee
Rừng linh sam:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.