Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang Npc Trong Trò Chơi Sinh Tồn
Quyển 8 - Chương 23: Chim Trong Lồng
Thanh Trúc Diệp
13/08/2023
Làm trò trước mặt Nhậm Dật Phi và Salman, xong lại nói đến giết bọn họ?
“Vậy anh cảm thấy bây giờ thế nào, muốn đánh nhau sao?” Nhậm Dật Phi buông tay rồi lùi về sau một bước như điều hiển nhiên, nhường chỗ cho Salman, “Mời.”
Bạn trai, thời gian cho anh thể hiện đến rồi.
Salman dở khóc dở cười, sau đó vươn tay xoa xoa mái tóc của Nhậm Dật Phi. Đoạn hắn quay đầu, nghiêm mặt hỏi Sơn Xuyên: “Là ai?”
“Hoang Vu Chi Giác.”
Sơn Xuyên vừa dứt lời, hai người Nhậm Dật Phi lập tức trầm mặc. Bọn họ không nghĩ Sơn Xuyên sẽ nói dối, vậy nên tình huống này… Hoang Vu Chi Giác không ngại phá vỡ quy tắc bất thành văn, chỉ cần bọn họ chết là được?
“Thậm chí nó còn tiết lộ hậu trường đằng sau, cho tôi xem hai bản ghi chép của phó bản “Chim trong lồng” lúc trước, để đảm bảo rằng tôi có thể nắm giữ quyền chủ động.” Sơn Xuyên bổ sung.
Nhậm Dật Phi che trán: “Có lẽ không ngạc nhiên cho lắm. Tôi biết nó muốn ra tay, nhưng mà không nghĩ dục vọng đó lại mãnh liệt như vậy, đến mức còn mua cả sát thủ, thao tác sau màn linh tinh.”
“Thế nên Hạ Xuyên, bây giờ anh cải tà quy chính hay vẫn muốn giết người, mở màn cho tiết mục văn nghệ?”
“Tôi vốn có cơ hội ra tay từ lâu. Chẳng qua tôi cảm thấy vì cậu, mình có thể chờ thêm một chút nữa.” Sơn Xuyên nhìn hai người tương tác qua lại, anh ta chậm rãi thu hồi ánh mắt.
“Tôi rất vui vì cậu không chọn tha thứ hay buông bỏ thù hận, cũng không làm chính mình rơi vào vũng bùn. Cậu làm được bộ dáng mà tôi mong muốn.”
Được nguyên chủ chân chính khen ngợi, Nhậm Dật Phi mỉm cười ghi nhận lời khen.
Sơn Xuyên nhìn về phía cô Vương đang ngồi ở một bên: “Luôn có những người mang tấm lòng đức mẹ cao cả, muốn yêu thương kẻ ra tay bạo lực, dùng sự dịu dàng để hóa giải ác ý của đối phương. Loại người này đã có công đức viên mãn, đi gặp Chúa Trời hoặc Phật Tổ được rồi.”
Cô Vương:…
“Cô Vương, nghe nói sau chuyện năm đó, cô vẫn luôn đi làm từ thiện. Nhờ vậy mà cô mới thấy yên lòng à?” Sơn Xuyên mỉa mai.
Nếu thấy yên lòng, vì sao phó bản lại xuất hiện?
Quả thật Sơn Xuyên chính là một nửa nguyên nhân khiến phó bản cấp cao này có khả năng sinh ra. Nhưng mà nếu cô Vương không tồn tại chấp niệm thì dù anh ta có bản lĩnh tiến vào phó bản đi nữa, cũng không có tác dụng gì hết.
“Hoang Vu Chi Giác đã thuyết phục anh thế nào?” Salman rất tò mò, Sơn Xuyên là một người tạo cảm giác tồn tại thấp, đồng thời là kiểu người cực kỳ Phật hệ, bộ dáng Sơn Xuyên khiến người khác nghĩ anh ta sẽ không có ham muốn đặc biệt nào. Rốt cuộc Hoang Vu Chi Giác đã hứa hẹn thứ gì?
“Chỉ cần giết một trong hai người, đặc biệt là cậu, Salman, tôi có thể đạt được quyền miễn tham gia vào kế hoạch thanh trừng người chơi cấp cao.”
“Anh cũng bị thứ này hấp dẫn à?” Salman không quá tin tưởng.
“Vì sao sẽ không?” Sơn Xuyên nhìn sang Nhậm Dật Phi, “Tôi cũng muốn gặp mặt đệ nhất ngụy trang giả của Hoang Vu Chi Giác một lần, nhìn xem cậu ta có xứng với hai từ đệ nhất đó hay không.”
“Hiện tại gặp mặt rồi, ngay từ ánh mắt đầu tiên của cậu, tôi còn tưởng rằng mình lạc mất một anh em song sinh.”
“Cảm ơn vì lời khen.” Nhậm Dật Phi cũng không bối rối, hắn nói thẳng, “Nhưng mà lý do này vẫn chưa đủ để anh chấp nhận trở thành một sát thủ. Anh không phải loại người như vậy.”
Nghe được lời đối phương, ý cười trên khóe mắt Sơn Xuyên liền lan đến khóe miệng: “Đương nhiên, chuyện hấp dẫn tôi chính là, nó nói sẽ đưa tôi trở về quá khứ. Mặc dù phó bản chỉ là giả, có điều tôi vẫn muốn gặp lại các bạn học cấp 3 của mình.”
Lúc này tất cả NPC đều biến mất không thấy, chỉ còn vài người chơi khoác lớp da nhân vật. Chẳng qua Sơn Xuyên vẫn cẩn thận nhìn gương mặt từng người rồi lắc đầu: “Thật ra đã không nhớ nổi nữa. Sau khi báo thù xong, tôi liền buông bỏ mọi chuyện.”
Kẻ làm hại người khác rất ít khi để ý chuyện mình hãm hại họ, định luật này cũng áp dụng được ở trên người Sơn Xuyên.
“So với các “bạn học” của tôi, cậu lại càng mang đến nhiều bất ngờ thú vị. Tôi đã từng suy nghĩ, nếu cho tôi một cơ hội nữa thì tôi có thể làm tốt hơn hay không. Có lẽ là có khả năng, nhưng mà, không thể làm như cậu đã làm.”
“Chẳng hạn như?” Nhậm Dật Phi lập tức hứng thú, vừa lúc có nguyên chủ chân chính ở đây, anh ta có thể bình luận về vai diễn của mình.
“Tôi cũng làm được áo tiên không tìm thấy chỉ khâu, song không thể giống cậu, trực tiếp đánh mất lòng nghi ngờ của đám người bọn họ.”
Sơn Xuyên nhìn về phía cô Vương: “Cô Vương là người có cảm nhận sâu sắc nhất nhỉ. Ngoại trừ lúc này, lần nào cô ấy cũng khăng khăng tôi mới là hung thủ. Đương nhiên, tôi là hung thủ thật. Có điều cậu đã làm thay đổi nhận thức ăn sâu bén rễ trong lòng cô ấy.”
Nhắc đến chuyện này, cô Vương chợt lấy lại sức lực rồi bò dậy: “Cho nên là em ra tay sao?”
Vấn đề đó đè nặng trong lòng cô thật lâu, có đôi khi cô cảm thấy bản thân mình nhìn người phiến diện, vì ấn tượng đầu nên hiểu lầm Hạ Xuyên. Song đôi khi cô lại cảm thấy mình nghi ngờ đúng đắn, Hạ Xuyên mới chính là hung thủ giết người.
Cô Vương vẫn không thể quên nổi hình ảnh thôn Ngô Đồng chảy máu thành sông. Ngày ấy, lần đầu tiên cô cảm nhận được cái chết mãnh liệt đang cận kề bên cổ.
Năm đó là lúc cô Vương thực tập, học sinh đã chết rất nhiều, hơn nữa cô phải chịu trách nhiệm gián tiếp. Lúc sau cô không trở thành giáo viên mà chuyển sang làm công việc khác, khiến bản thân bận rộn đến mức không có thời gian để suy nghĩ “nhớ về”.
Nhưng rồi đêm đến nằm ngủ, cô không quên được những gì từng xảy ra năm xưa. Nó trở thành khúc mắc mà cô không thể nào vượt qua, cũng canh cánh mãi trong lòng cô cho đến tận bây giờ.
Nhìn đôi mắt cô Vương giăng kín tơ máu, Sơn Xuyên phát hiện mình đã mất đi thứ cảm xúc gọi là “thù hận” với cô. Cô Vương và mọi người đều không khác, bọn họ đã trở thành đoạn hình ảnh cũ, chỉ tồn tại trong quá khứ anh ta.
Vì đã hoàn toàn buông bỏ nên Sơn Xuyên dứt khoát đáp lời: “Nếu cô hỏi ai là người giết chết Trì Ba, tôi giết. Họa sĩ tranh minh họa là do tôi đưa tới. Đến nỗi các bạn học trong lớp chọn nơi đây làm địa điểm du lịch tốt nghiệp, cũng do tôi ảnh hưởng.”
Cô Vương há hốc mồm, cô chỉ nghi ngờ Hạ Xuyên là hung thủ chứ không ngờ trong tay em ấy lại có nhiều mạng người đến thế. Thậm chí những bạn học chết ở thôn Ngô Đồng năm xưa, bản thân Hạ Xuyên cũng phải có trách nhiệm.
“Em không sợ mình sẽ cảm thấy không thể an lòng sao, dù chỉ trong giây phút nào đó?”
“Vì sao lại không thể an lòng?” Sơn Xuyên hỏi ngược, anh ta không hiểu thật. Sau khi báo thù xong, Sơn Xuyên ngủ cực kỳ yên giấc, cực kỳ an lòng, cực kỳ say sưa.
Sơn Xuyên tiếp tục nói chuyện.
Nửa năm trước khi tốt nghiệp, anh ta bắt đầu bố trí kế hoạch trả thù. Sơn Xuyên tìm được họa sĩ tranh minh họa đam mê giết chóc những người đẹp tự nhiên rồi liên lạc với cô. Sau đó anh ta kết bạn với đám người cô Vương và Hà Hương Tuyết.
Sơn Xuyên tìm kiếm địa điểm “săn bắn” thích hợp, cuối cùng tìm ra thôn Ngô Đồng, nơi buôn người kín tiếng.
Ngay cả cảnh sát cải trang nhiếp ảnh gia, đối phương cũng đến đây vì Sơn Xuyên ra tay. Anh ta nộp bằng chứng thôn Ngô Đồng buôn người cho cảnh sát thông qua một người khác.
Không phải vì chính nghĩa thế nào, cùng lắm để Sơn Xuyên lợi dụng hoàn cảnh hỗn loạn rồi lui về sạch sẽ. Mà rốt cuộc Sơn Xuyên cũng toàn thân mà lui, bọn họ nghi ngờ anh ta nhưng không có chứng cứ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Sơn Xuyên rời đi.
“Cậu đợi đó, sớm muộn gì tôi cũng sẽ tóm được nhược điểm cậu.” Cảnh sát ở thế giới ban đầu ghi tên Sơn Xuyên vào danh sách đối tượng cần theo dõi trọng điểm.
Lần du lịch tốt nghiệm năm ấy, Sơn Xuyên đã tính toán tất cả khả năng xảy ra, đồng thời lợi dụng vô vàn sự trùng hợp nhìn như ngoài ý muốn, khiến bọn họ đều tập trung một chỗ. Lúc này mới bắt đầu hành động.
Đầu tiên, anh ta cẩn thận xé giấy mềm bọc thuốc bên ngoài, chế tạo ba điếu thuốc trong đó thành thuốc thủy ngân rồi đóng gói lại như cũ, mãi cho đến khi phát hiện không còn dấu vết gì lạ thường. Xuyên suốt quá trình, Sơn Xuyên vẫn luôn mang bao tay và đội mũ bảo vệ, phòng ngừa khả năng để lại vân tay, lông tóc và manh mối nào khác.
Ba điếu thuốc được Sơn Xuyên đặt ở phía bên trái, đây là thói quen hút thuốc của Trì Ba mỗi ngày. Cậu ta thích xé gói thuốc ở giữa ra trước, sau đó hút từng điếu từ bên trái qua. Trì Ba cực kỳ nghiện thuốc, một lần có thể hút đến bốn năm điếu.
Sơn Xuyên lấy thủy ngân từ nhiệt kế, nửa năm trước đã bắt đầu chuẩn bị, hơn nữa còn mua loại thuốc mà Giang Thiếu Ba thường hút. Thế nên từ hai khía cạnh này, người khác muốn tìm anh ta bắt tội là điều không thể.
Sau hôm Sơn Xuyên chế tạo xong thuốc lá là ngày bọn họ du lịch tốt nghiệp. Sơn Xuyên dẫn dắt một học sinh có mâu thuẫn với Trì Ba sẵn, để cậu ta đùa giỡn lấy giấu toàn bộ điếu thuốc, chỉ để lại gói thuốc trống không.
Cả lớp đều biết Trì Ba nghiện thuốc nặng, đương nhiên giấu thuốc cậu ta là trò đùa hiệu quả nhất.
Tiếp theo, Sơn Xuyên xóa đi tin nhắn với người nọ vì không còn giá trị lợi dụng. Đây là lí do Nhậm Dật Phi chỉ thấy ba người liên lạc trong điện thoại di động số 2.
Tình tiết khác với Nhậm Dật Phi chính là vào đêm đầu tiên, Sơn Xuyên đã cho Trì Ba nhặt được gói thuốc. Sáng sớm ngày thứ hai, Trì Ba “phát sốt”, những người khác ra ngoài tham quan theo lẽ thường, cuối cùng Hà Hương Tuyết mất tích.
Lúc đó trời không đổ mưa, tất cả bọn họ đều tìm kiếm nhưng không thu hoạch được gì.
Đợi trở về nhà nghỉ du khách, Trì Ba hộc máu chết, cô Vương gọi cảnh sát báo án, Sơn Xuyên làm cầu phát nổ, hoàn toàn không vướng chi tiết cảnh sát đến đây.
“Hai người cảnh sát bọn họ là chuyện xấu lớn nhất, không ngờ cậu có thể lợi dụng ngược bọn họ để rửa sạch hiềm nghi. Điểm này tôi không bằng.”
Nhậm Dật Phi vội xua xua tay. Hắn lợi dụng nhân tâm, Sơn Xuyên thì lợi dụng nhân tính.
Sơn Xuyên giấu mình phía sau màn, chỉ cần động một ngón tay liền hoàn thành kế hoạch báo thù. Loại thiên phú đó vốn không phải thứ mà người bình thường có thể có được. Anh ta nói bản thân mình không bằng Nhậm Dật Phi, chẳng qua là lời nói khiêm tốn.
Đương nhiên cô Vương ở bên cạnh nghe rõ mồn một từng câu từng từ, cô thà rằng mình không hiểu càng tốt. Rốt cuộc, cô cũng chỉ là một quân cờ bị Hạ Xuyên thao túng trong kế hoạch trả thù mà thôi.
Cô Vương không khỏi cảm thấy rất hổ thẹn. Cô cứ nghĩ quyết định đến thôn Ngô Đồng là của mình nhưng cuối cùng lại không. Tất cả là do Hạ Xuyên hướng dẫn qua tin nhắn, khiến cô tự động tìm đến “thôn Ngô Đồng”.
Mà chuyện càng khó tiếp thu nhất chính là, Nhậm Dật Phi, người vừa sắm vai Hạ Xuyên không lâu trước đây, không ngờ hắn ra tay giết chết Trì Ba thật, cũng gián tiếp hại chết Hà Hương Tuyến.
Nhưng mà năng lực diễn xuất của hắn qua mắt được tất cả mọi người. Cô Vương cho rằng bản thân hiểu lầm hắn nên không khỏi sinh lòng áy náy, ngay cả hai vị cảnh sát cũng ngầm thừa nhận là hắn vô tội. Kết quả… Giả!
Dường như lần nhận sai này đã tát một cái vào mặt cô Vương, đúng ngay vị trí mà Hạ Xuyên từng tát.
Chẳng những cô nhìn lầm người, mà còn nhìn lầm người đến tận hai lần!
Quá gian xảo!
Tâm trạng cô Vương giờ phút này đã vỡ vụn hoàn toàn không khác nào phó bản. Nhưng dù là Nhậm Dật Phi hay là Hạ Xuyên, bọn họ đều dùng ánh mắt “cô phiền phức thật” nhìn cô chằm chằm.
“Có thể yên lặng một chút không?” Sơn Xuyên nói, “Tôi muốn nói chuyện với cậu ấy, không còn thời gian nữa.”
Sơn Xuyên nhìn thoáng qua đồng hồ: “Phân tích vụ án tốn quá nhiều thời gian. Tóm lại, Hoang Vu Chi Giác đã quyết định ra tay xử lý các cậu. Nó rất hiếm khi vượt qua quy tắc để tấn công người chơi, xem ra các cậu thật sự uy hiếp đến nó.”
“Ngoài ra, tôi là quân hàng trước mà thôi, tiếp theo không chỉ có một người đuổi giết mà sẽ là rất nhiều người đuổi giết, phó bản cũng càng thêm nguy hiểm.”
Anh ta vừa dứt lời, một tia chớp đột nhiên đánh xuống, đánh ầm vào vị trí mũi chân Sơn Xuyên.
Đây là do Hoang Vu Chi Giác cảnh cáo, Sơn Xuyên cũng không hề chớp mắt mà nói tiếp, “Ừ, không sao cả, cứ chết thêm vài người như chúng ta, nói không chừng thế giới sẽ tốt đẹp hơn chút… Hẹn lần sau gặp mặt, tôi và các cậu vẫn là kẻ địch.”
Tán thưởng thì tán thưởng nhưng giết chóc thì vẫn phải giết, “tình bạn” giữa bọn họ chỉ giới hạn trong phạm vi phó bản này mà thôi.
Nhậm Dật Phi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, hắn đồng ý cách nói của Sơn Xuyên. Tình huống hiện tại trước mắt Nhậm Dật Phi là Hoang Vu Chi Giác không thèm che giấu ác ý nữa.
Chuyện hắn cắn nuốt trò chơi nhỏ đã kích thích đến nó thật à?
Chẳng qua tin tức tốt là Hoang Vu Chi Giác vẫn có đạo đức hơn trò chơi nhỏ, ít ra nó không thể sửa quy tắc giữa đường, không thể can thiệp trực tiếp vào kết quả phó bản, không thể gian lận trong trò chơi…
Cho nên, chưa chắc bọn họ sẽ thua nó.
Thời gian mười lăm phút đã trôi hơn phân nửa. Nhậm Dật Phi chuyển hướng về phía cô Vương, hắn cầm một tấm thẻ bài với quỷ khí âm trầm, lời nói ra đe dọa trắng trợn:
“Không còn nhiều thời gian, trước mắt cô giáo có hai lựa chọn: Một, chấp nhận thua, trở thành quỷ bài của tôi. Hai, không phục, sau khi biến cô trở thành quỷ bài, tôi lập tức xé rách.”
Cô Vương:…
“Vậy anh cảm thấy bây giờ thế nào, muốn đánh nhau sao?” Nhậm Dật Phi buông tay rồi lùi về sau một bước như điều hiển nhiên, nhường chỗ cho Salman, “Mời.”
Bạn trai, thời gian cho anh thể hiện đến rồi.
Salman dở khóc dở cười, sau đó vươn tay xoa xoa mái tóc của Nhậm Dật Phi. Đoạn hắn quay đầu, nghiêm mặt hỏi Sơn Xuyên: “Là ai?”
“Hoang Vu Chi Giác.”
Sơn Xuyên vừa dứt lời, hai người Nhậm Dật Phi lập tức trầm mặc. Bọn họ không nghĩ Sơn Xuyên sẽ nói dối, vậy nên tình huống này… Hoang Vu Chi Giác không ngại phá vỡ quy tắc bất thành văn, chỉ cần bọn họ chết là được?
“Thậm chí nó còn tiết lộ hậu trường đằng sau, cho tôi xem hai bản ghi chép của phó bản “Chim trong lồng” lúc trước, để đảm bảo rằng tôi có thể nắm giữ quyền chủ động.” Sơn Xuyên bổ sung.
Nhậm Dật Phi che trán: “Có lẽ không ngạc nhiên cho lắm. Tôi biết nó muốn ra tay, nhưng mà không nghĩ dục vọng đó lại mãnh liệt như vậy, đến mức còn mua cả sát thủ, thao tác sau màn linh tinh.”
“Thế nên Hạ Xuyên, bây giờ anh cải tà quy chính hay vẫn muốn giết người, mở màn cho tiết mục văn nghệ?”
“Tôi vốn có cơ hội ra tay từ lâu. Chẳng qua tôi cảm thấy vì cậu, mình có thể chờ thêm một chút nữa.” Sơn Xuyên nhìn hai người tương tác qua lại, anh ta chậm rãi thu hồi ánh mắt.
“Tôi rất vui vì cậu không chọn tha thứ hay buông bỏ thù hận, cũng không làm chính mình rơi vào vũng bùn. Cậu làm được bộ dáng mà tôi mong muốn.”
Được nguyên chủ chân chính khen ngợi, Nhậm Dật Phi mỉm cười ghi nhận lời khen.
Sơn Xuyên nhìn về phía cô Vương đang ngồi ở một bên: “Luôn có những người mang tấm lòng đức mẹ cao cả, muốn yêu thương kẻ ra tay bạo lực, dùng sự dịu dàng để hóa giải ác ý của đối phương. Loại người này đã có công đức viên mãn, đi gặp Chúa Trời hoặc Phật Tổ được rồi.”
Cô Vương:…
“Cô Vương, nghe nói sau chuyện năm đó, cô vẫn luôn đi làm từ thiện. Nhờ vậy mà cô mới thấy yên lòng à?” Sơn Xuyên mỉa mai.
Nếu thấy yên lòng, vì sao phó bản lại xuất hiện?
Quả thật Sơn Xuyên chính là một nửa nguyên nhân khiến phó bản cấp cao này có khả năng sinh ra. Nhưng mà nếu cô Vương không tồn tại chấp niệm thì dù anh ta có bản lĩnh tiến vào phó bản đi nữa, cũng không có tác dụng gì hết.
“Hoang Vu Chi Giác đã thuyết phục anh thế nào?” Salman rất tò mò, Sơn Xuyên là một người tạo cảm giác tồn tại thấp, đồng thời là kiểu người cực kỳ Phật hệ, bộ dáng Sơn Xuyên khiến người khác nghĩ anh ta sẽ không có ham muốn đặc biệt nào. Rốt cuộc Hoang Vu Chi Giác đã hứa hẹn thứ gì?
“Chỉ cần giết một trong hai người, đặc biệt là cậu, Salman, tôi có thể đạt được quyền miễn tham gia vào kế hoạch thanh trừng người chơi cấp cao.”
“Anh cũng bị thứ này hấp dẫn à?” Salman không quá tin tưởng.
“Vì sao sẽ không?” Sơn Xuyên nhìn sang Nhậm Dật Phi, “Tôi cũng muốn gặp mặt đệ nhất ngụy trang giả của Hoang Vu Chi Giác một lần, nhìn xem cậu ta có xứng với hai từ đệ nhất đó hay không.”
“Hiện tại gặp mặt rồi, ngay từ ánh mắt đầu tiên của cậu, tôi còn tưởng rằng mình lạc mất một anh em song sinh.”
“Cảm ơn vì lời khen.” Nhậm Dật Phi cũng không bối rối, hắn nói thẳng, “Nhưng mà lý do này vẫn chưa đủ để anh chấp nhận trở thành một sát thủ. Anh không phải loại người như vậy.”
Nghe được lời đối phương, ý cười trên khóe mắt Sơn Xuyên liền lan đến khóe miệng: “Đương nhiên, chuyện hấp dẫn tôi chính là, nó nói sẽ đưa tôi trở về quá khứ. Mặc dù phó bản chỉ là giả, có điều tôi vẫn muốn gặp lại các bạn học cấp 3 của mình.”
Lúc này tất cả NPC đều biến mất không thấy, chỉ còn vài người chơi khoác lớp da nhân vật. Chẳng qua Sơn Xuyên vẫn cẩn thận nhìn gương mặt từng người rồi lắc đầu: “Thật ra đã không nhớ nổi nữa. Sau khi báo thù xong, tôi liền buông bỏ mọi chuyện.”
Kẻ làm hại người khác rất ít khi để ý chuyện mình hãm hại họ, định luật này cũng áp dụng được ở trên người Sơn Xuyên.
“So với các “bạn học” của tôi, cậu lại càng mang đến nhiều bất ngờ thú vị. Tôi đã từng suy nghĩ, nếu cho tôi một cơ hội nữa thì tôi có thể làm tốt hơn hay không. Có lẽ là có khả năng, nhưng mà, không thể làm như cậu đã làm.”
“Chẳng hạn như?” Nhậm Dật Phi lập tức hứng thú, vừa lúc có nguyên chủ chân chính ở đây, anh ta có thể bình luận về vai diễn của mình.
“Tôi cũng làm được áo tiên không tìm thấy chỉ khâu, song không thể giống cậu, trực tiếp đánh mất lòng nghi ngờ của đám người bọn họ.”
Sơn Xuyên nhìn về phía cô Vương: “Cô Vương là người có cảm nhận sâu sắc nhất nhỉ. Ngoại trừ lúc này, lần nào cô ấy cũng khăng khăng tôi mới là hung thủ. Đương nhiên, tôi là hung thủ thật. Có điều cậu đã làm thay đổi nhận thức ăn sâu bén rễ trong lòng cô ấy.”
Nhắc đến chuyện này, cô Vương chợt lấy lại sức lực rồi bò dậy: “Cho nên là em ra tay sao?”
Vấn đề đó đè nặng trong lòng cô thật lâu, có đôi khi cô cảm thấy bản thân mình nhìn người phiến diện, vì ấn tượng đầu nên hiểu lầm Hạ Xuyên. Song đôi khi cô lại cảm thấy mình nghi ngờ đúng đắn, Hạ Xuyên mới chính là hung thủ giết người.
Cô Vương vẫn không thể quên nổi hình ảnh thôn Ngô Đồng chảy máu thành sông. Ngày ấy, lần đầu tiên cô cảm nhận được cái chết mãnh liệt đang cận kề bên cổ.
Năm đó là lúc cô Vương thực tập, học sinh đã chết rất nhiều, hơn nữa cô phải chịu trách nhiệm gián tiếp. Lúc sau cô không trở thành giáo viên mà chuyển sang làm công việc khác, khiến bản thân bận rộn đến mức không có thời gian để suy nghĩ “nhớ về”.
Nhưng rồi đêm đến nằm ngủ, cô không quên được những gì từng xảy ra năm xưa. Nó trở thành khúc mắc mà cô không thể nào vượt qua, cũng canh cánh mãi trong lòng cô cho đến tận bây giờ.
Nhìn đôi mắt cô Vương giăng kín tơ máu, Sơn Xuyên phát hiện mình đã mất đi thứ cảm xúc gọi là “thù hận” với cô. Cô Vương và mọi người đều không khác, bọn họ đã trở thành đoạn hình ảnh cũ, chỉ tồn tại trong quá khứ anh ta.
Vì đã hoàn toàn buông bỏ nên Sơn Xuyên dứt khoát đáp lời: “Nếu cô hỏi ai là người giết chết Trì Ba, tôi giết. Họa sĩ tranh minh họa là do tôi đưa tới. Đến nỗi các bạn học trong lớp chọn nơi đây làm địa điểm du lịch tốt nghiệp, cũng do tôi ảnh hưởng.”
Cô Vương há hốc mồm, cô chỉ nghi ngờ Hạ Xuyên là hung thủ chứ không ngờ trong tay em ấy lại có nhiều mạng người đến thế. Thậm chí những bạn học chết ở thôn Ngô Đồng năm xưa, bản thân Hạ Xuyên cũng phải có trách nhiệm.
“Em không sợ mình sẽ cảm thấy không thể an lòng sao, dù chỉ trong giây phút nào đó?”
“Vì sao lại không thể an lòng?” Sơn Xuyên hỏi ngược, anh ta không hiểu thật. Sau khi báo thù xong, Sơn Xuyên ngủ cực kỳ yên giấc, cực kỳ an lòng, cực kỳ say sưa.
Sơn Xuyên tiếp tục nói chuyện.
Nửa năm trước khi tốt nghiệp, anh ta bắt đầu bố trí kế hoạch trả thù. Sơn Xuyên tìm được họa sĩ tranh minh họa đam mê giết chóc những người đẹp tự nhiên rồi liên lạc với cô. Sau đó anh ta kết bạn với đám người cô Vương và Hà Hương Tuyết.
Sơn Xuyên tìm kiếm địa điểm “săn bắn” thích hợp, cuối cùng tìm ra thôn Ngô Đồng, nơi buôn người kín tiếng.
Ngay cả cảnh sát cải trang nhiếp ảnh gia, đối phương cũng đến đây vì Sơn Xuyên ra tay. Anh ta nộp bằng chứng thôn Ngô Đồng buôn người cho cảnh sát thông qua một người khác.
Không phải vì chính nghĩa thế nào, cùng lắm để Sơn Xuyên lợi dụng hoàn cảnh hỗn loạn rồi lui về sạch sẽ. Mà rốt cuộc Sơn Xuyên cũng toàn thân mà lui, bọn họ nghi ngờ anh ta nhưng không có chứng cứ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Sơn Xuyên rời đi.
“Cậu đợi đó, sớm muộn gì tôi cũng sẽ tóm được nhược điểm cậu.” Cảnh sát ở thế giới ban đầu ghi tên Sơn Xuyên vào danh sách đối tượng cần theo dõi trọng điểm.
Lần du lịch tốt nghiệm năm ấy, Sơn Xuyên đã tính toán tất cả khả năng xảy ra, đồng thời lợi dụng vô vàn sự trùng hợp nhìn như ngoài ý muốn, khiến bọn họ đều tập trung một chỗ. Lúc này mới bắt đầu hành động.
Đầu tiên, anh ta cẩn thận xé giấy mềm bọc thuốc bên ngoài, chế tạo ba điếu thuốc trong đó thành thuốc thủy ngân rồi đóng gói lại như cũ, mãi cho đến khi phát hiện không còn dấu vết gì lạ thường. Xuyên suốt quá trình, Sơn Xuyên vẫn luôn mang bao tay và đội mũ bảo vệ, phòng ngừa khả năng để lại vân tay, lông tóc và manh mối nào khác.
Ba điếu thuốc được Sơn Xuyên đặt ở phía bên trái, đây là thói quen hút thuốc của Trì Ba mỗi ngày. Cậu ta thích xé gói thuốc ở giữa ra trước, sau đó hút từng điếu từ bên trái qua. Trì Ba cực kỳ nghiện thuốc, một lần có thể hút đến bốn năm điếu.
Sơn Xuyên lấy thủy ngân từ nhiệt kế, nửa năm trước đã bắt đầu chuẩn bị, hơn nữa còn mua loại thuốc mà Giang Thiếu Ba thường hút. Thế nên từ hai khía cạnh này, người khác muốn tìm anh ta bắt tội là điều không thể.
Sau hôm Sơn Xuyên chế tạo xong thuốc lá là ngày bọn họ du lịch tốt nghiệp. Sơn Xuyên dẫn dắt một học sinh có mâu thuẫn với Trì Ba sẵn, để cậu ta đùa giỡn lấy giấu toàn bộ điếu thuốc, chỉ để lại gói thuốc trống không.
Cả lớp đều biết Trì Ba nghiện thuốc nặng, đương nhiên giấu thuốc cậu ta là trò đùa hiệu quả nhất.
Tiếp theo, Sơn Xuyên xóa đi tin nhắn với người nọ vì không còn giá trị lợi dụng. Đây là lí do Nhậm Dật Phi chỉ thấy ba người liên lạc trong điện thoại di động số 2.
Tình tiết khác với Nhậm Dật Phi chính là vào đêm đầu tiên, Sơn Xuyên đã cho Trì Ba nhặt được gói thuốc. Sáng sớm ngày thứ hai, Trì Ba “phát sốt”, những người khác ra ngoài tham quan theo lẽ thường, cuối cùng Hà Hương Tuyết mất tích.
Lúc đó trời không đổ mưa, tất cả bọn họ đều tìm kiếm nhưng không thu hoạch được gì.
Đợi trở về nhà nghỉ du khách, Trì Ba hộc máu chết, cô Vương gọi cảnh sát báo án, Sơn Xuyên làm cầu phát nổ, hoàn toàn không vướng chi tiết cảnh sát đến đây.
“Hai người cảnh sát bọn họ là chuyện xấu lớn nhất, không ngờ cậu có thể lợi dụng ngược bọn họ để rửa sạch hiềm nghi. Điểm này tôi không bằng.”
Nhậm Dật Phi vội xua xua tay. Hắn lợi dụng nhân tâm, Sơn Xuyên thì lợi dụng nhân tính.
Sơn Xuyên giấu mình phía sau màn, chỉ cần động một ngón tay liền hoàn thành kế hoạch báo thù. Loại thiên phú đó vốn không phải thứ mà người bình thường có thể có được. Anh ta nói bản thân mình không bằng Nhậm Dật Phi, chẳng qua là lời nói khiêm tốn.
Đương nhiên cô Vương ở bên cạnh nghe rõ mồn một từng câu từng từ, cô thà rằng mình không hiểu càng tốt. Rốt cuộc, cô cũng chỉ là một quân cờ bị Hạ Xuyên thao túng trong kế hoạch trả thù mà thôi.
Cô Vương không khỏi cảm thấy rất hổ thẹn. Cô cứ nghĩ quyết định đến thôn Ngô Đồng là của mình nhưng cuối cùng lại không. Tất cả là do Hạ Xuyên hướng dẫn qua tin nhắn, khiến cô tự động tìm đến “thôn Ngô Đồng”.
Mà chuyện càng khó tiếp thu nhất chính là, Nhậm Dật Phi, người vừa sắm vai Hạ Xuyên không lâu trước đây, không ngờ hắn ra tay giết chết Trì Ba thật, cũng gián tiếp hại chết Hà Hương Tuyến.
Nhưng mà năng lực diễn xuất của hắn qua mắt được tất cả mọi người. Cô Vương cho rằng bản thân hiểu lầm hắn nên không khỏi sinh lòng áy náy, ngay cả hai vị cảnh sát cũng ngầm thừa nhận là hắn vô tội. Kết quả… Giả!
Dường như lần nhận sai này đã tát một cái vào mặt cô Vương, đúng ngay vị trí mà Hạ Xuyên từng tát.
Chẳng những cô nhìn lầm người, mà còn nhìn lầm người đến tận hai lần!
Quá gian xảo!
Tâm trạng cô Vương giờ phút này đã vỡ vụn hoàn toàn không khác nào phó bản. Nhưng dù là Nhậm Dật Phi hay là Hạ Xuyên, bọn họ đều dùng ánh mắt “cô phiền phức thật” nhìn cô chằm chằm.
“Có thể yên lặng một chút không?” Sơn Xuyên nói, “Tôi muốn nói chuyện với cậu ấy, không còn thời gian nữa.”
Sơn Xuyên nhìn thoáng qua đồng hồ: “Phân tích vụ án tốn quá nhiều thời gian. Tóm lại, Hoang Vu Chi Giác đã quyết định ra tay xử lý các cậu. Nó rất hiếm khi vượt qua quy tắc để tấn công người chơi, xem ra các cậu thật sự uy hiếp đến nó.”
“Ngoài ra, tôi là quân hàng trước mà thôi, tiếp theo không chỉ có một người đuổi giết mà sẽ là rất nhiều người đuổi giết, phó bản cũng càng thêm nguy hiểm.”
Anh ta vừa dứt lời, một tia chớp đột nhiên đánh xuống, đánh ầm vào vị trí mũi chân Sơn Xuyên.
Đây là do Hoang Vu Chi Giác cảnh cáo, Sơn Xuyên cũng không hề chớp mắt mà nói tiếp, “Ừ, không sao cả, cứ chết thêm vài người như chúng ta, nói không chừng thế giới sẽ tốt đẹp hơn chút… Hẹn lần sau gặp mặt, tôi và các cậu vẫn là kẻ địch.”
Tán thưởng thì tán thưởng nhưng giết chóc thì vẫn phải giết, “tình bạn” giữa bọn họ chỉ giới hạn trong phạm vi phó bản này mà thôi.
Nhậm Dật Phi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, hắn đồng ý cách nói của Sơn Xuyên. Tình huống hiện tại trước mắt Nhậm Dật Phi là Hoang Vu Chi Giác không thèm che giấu ác ý nữa.
Chuyện hắn cắn nuốt trò chơi nhỏ đã kích thích đến nó thật à?
Chẳng qua tin tức tốt là Hoang Vu Chi Giác vẫn có đạo đức hơn trò chơi nhỏ, ít ra nó không thể sửa quy tắc giữa đường, không thể can thiệp trực tiếp vào kết quả phó bản, không thể gian lận trong trò chơi…
Cho nên, chưa chắc bọn họ sẽ thua nó.
Thời gian mười lăm phút đã trôi hơn phân nửa. Nhậm Dật Phi chuyển hướng về phía cô Vương, hắn cầm một tấm thẻ bài với quỷ khí âm trầm, lời nói ra đe dọa trắng trợn:
“Không còn nhiều thời gian, trước mắt cô giáo có hai lựa chọn: Một, chấp nhận thua, trở thành quỷ bài của tôi. Hai, không phục, sau khi biến cô trở thành quỷ bài, tôi lập tức xé rách.”
Cô Vương:…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.