Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang Npc Trong Trò Chơi Sinh Tồn
Quyển 5 - Chương 6: Không Người Biết Hiểu
Thanh Trúc Diệp
15/01/2022
“Chậc, bị phát hiện rồi.” Cô gái buộc tóc hai chùm buông kính viễn vọng.
Cách xa như thế mà vẫn phát hiện được bọn họ, đúng là nhạy bén, rốt cuộc người kia là ai?
Mặc kệ đi. Dù sao bọn họ cũng không đến để dạo chơi, cứ tiếp tục làm việc của nguyên chủ vậy. Cô gái buộc tóc hai chùm cất kính viễn vọng, sau đó cười tủm tỉm tìm NPC gần bên nói chuyện phiếm.
NPC trong thế giới này vẫn khá tốt tính với người chơi, sẽ không bài xích bọn họ vì cảm giác “dị loại”. Bởi vì thế giới có quái vật tồn tại, cho nên mọi mâu thuẫn lục đục giữa con người đều giảm đi đáng kể.
“Tôi nhớ phó bản Không Người Biết Hiểu rất nổi tiếng, nhưng mà nếu NPC không quá bài xích người chơi, Boss cũng không thích giết chóc, vì sao lâu vậy rồi vẫn chưa bị người nào công phá?” Cô gái buộc tóc hai chùm tò mò suy nghĩ, “Chẳng lẽ bản thể của Boss rất mạnh, hoặc Boss rất khó tìm?”
Xe tải lớn chậm rãi chạy khỏi phạm vi con người hoạt động, người trên xe bắt đầu tán gẫu với nhau.
Ba người chơi ngồi ở góc xe, đối diện là một ông lão NPC, nghe nói con trai ông rất giỏi nên mới giành được cơ hội cho bọn họ ra cửa.
Bọn họ là “người thăm dò thành phố”, đương nhiên, nếu không quen thì có thể gọi “người nhặt đồng nát”.
NPC và nhóm người chơi phụ trách công việc thu thập vật tư, chủ yếu là thu gom một ít quần áo, đồ dùng sinh hoạt và máy móc hữu dụng.
Mặc dù bên trong căn cứ đã có nông trường và nhà xưởng riêng nhưng đồ dùng sinh hoạt vẫn không đầy đủ, hoàn cảnh hiện tại cần bọn họ ra ngoài thu thập, đổi lấy chút tiền lương ít ỏi.
Tiền lương công việc thu gom đồng nát không cao, cũng rất dễ bị người đoạt lấy. Bởi vì bọn họ có thể thuận tay mang vài thứ trở về, chẳng hạn như nước hoa, thuốc lá vân vân.
Sau khi đến nơi thì mọi người được phép tự do hoạt động. Trước lúc trời tối, mỗi người có nhiệm vụ giao nộp hàng hóa đạt giá trị một nghìn điểm thành tích, nếu không thì cút trở về, hơn nữa sẽ bị ghi tên vào sổ đen.
Đồ vật còn dư ngoài một nghìn điểm thành tích, bọn họ tự mình bỏ túi.
Ông lão NPC đối diện nhắc nhở nhóm người chơi đừng nên đi vào mấy nơi hẻo lánh âm u, cực kỳ nguy hiểm.
Ban ngày đám quái vật không hề biến mất, chẳng qua chúng nó đang ẩn nấp trong bóng tối, tránh ánh nắng mặt trời mà thôi. Nhỡ không may xâm nhập vào sào huyệt quái vật, bọn họ sẽ bị cắn nuốt giống quỷ xui xẻo hôm qua.
Mỗi loại quái vật đều có năng lực và nhược điểm bất đồng. Nếu con người không chuẩn bị đầy đủ, bọn họ sẽ không bao giờ là đối thủ của chúng.
“Giữa quái vật với nhau cũng có khác biệt về địa bàn và cấp bậc. Quái vật thường không để mắt đồng loại cấp thấp, sẽ không đối đầu với đồng loại cấp cao, nhưng chúng nó không thích đồng loại có cấp bậc ngang mình.”
NPC rất có tâm giảng giải tận tình: “Giống như địa bàn của báo đốm vậy đó, cáo hay thỏ đều có thể sinh sống tự do, sư tử hóng mát một vòng cũng chẳng sao cả, nhưng chúng nó không cho phép báo đốm khác tiến vào. Thật ra đạo lý này ở đâu cũng vậy.”
Cô gái buộc tóc hai chùm gật đầu liên tục: “Cảm ơn ông ạ, nếu ông không nhắc bọn cháu chuyện này, chỉ sợ bọn cháu ra cửa sẽ gặp thiệt thòi lớn.”
Cô mỉm cười như hoa, hơn nữa còn có lòng đưa cho thanh niên gác cửa là con trai NPC một quả quýt, ông lão NPC bật cười tít mắt.
Thấy đối phương nhiệt tình, ông nhịn không được lại dặn dò một câu: “Nếu không may gặp phải quái vật, mấy đứa đừng vội hoảng hốt, cứ nhìn vào đôi mắt bọn chúng. Bởi vì có một vài quái vật không thích công kích con người, mấy đứa lặng lẽ rời đi, bọn chúng cũng mặc kệ mấy đứa.”
“Còn có quái vật không công kích con người ạ?” Người chơi ngạc nhiên.
“Chuyện này cũng bình thường. Con người có người tốt kẻ xấu, đương nhiên quái vật cũng có quái vật lành tính và quái vật hung tính.”
Cụ ông phổ cập khoa học cho bọn họ, đôi mắt quái vật như thế nào là đã từng ăn người, rất thích giết chóc, đôi mắt nào vừa thấy liền biết không có hứng thú với con người, cũng không rảnh tấn công.
Người chơi buộc tóc hai chùm gật đầu trầm trồ: “Wow, ông lợi hại lắm luôn, đến chuyện đó mà ông cũng hiểu.”
Ông lão xua tay liên tục: “Không có gì không có gì.”
Cô gái tóc hai chùm còn một nghi vấn: “Ông ơi, vì sao chúng ta không thừa dịp ban ngày đi dọn sạch sào huyệt của đám quái vật ạ? Chẳng hạn như cửa hàng hôm qua ý?”
“Chúng ta không thể dọn xong sào huyệt của chúng trong vòng một ngày, đợi hôm sau lại đến thì quái vật đã đổi nơi khác. Hơn nữa chúng ta chọc giận nó, có khả năng nó sẽ đi theo mùi vị đến đây, nửa đêm tập kích căn cứ, chúng ta mất nhiều hơn được.” NPC lắc đầu.
Bọn họ không hỏi vì sao không dùng vũ khí nóng, chuyện này hôm qua đã rõ.
Vũ khí nóng không gây quá nhiều sát thương cho quái vật, thậm chí còn tạo điều kiện cho chúng nó tiếp tục tiến hóa. Bây giờ xuất hiện nhiều quái vật như vậy, nguyên nhân cũng vì một vài nơi sử dụng rất nhiều đạn pháo, cuối cùng không ít quái vật phi sinh vật khoa học ra đời.
“Quái vật cũng sẽ công kích căn cứ sao?” Cô gái buộc tóc hai chùm rất tò mò, “Con chưa nghe kể chuyện này bao giờ.”
Cụ ông cười: “Đương nhiên mấy đứa không biết, có đội săn thú ban đêm được điều đi giải quyết mà. Nói chung quái vật công kích căn cứ không nhiều, hơn nữa trong căn cứ có đồ vật đặc biệt, chỉ cần quái vật không chủ động theo về thì sẽ không phát hiện sự tồn tại của căn cứ.
Ông ăn một múi quýt rồi tiếp tục nói: “Cho nên nhiều năm như vậy, căn cứ của chúng ta vẫn tốt đấy thôi.”
“Nghe nói ở những nơi khác, con người chỉ có thể trốn chui trốn nhủi sinh hoạt, căn cứ cũng thường xuyên di dời khắp nơi. Một khi ở một chỗ hơn nửa năm, mùi vị con người quá nồng, đương nhiên sẽ hấp dẫn quái vật. Căn cứ của chúng ta đã tồn tại mười tám năm mà không có chuyện gì xảy ra. Tất cả đều do công lao thủ lĩnh.”
Người chơi buộc tóc hai chùm không hỏi NPC nữa, tin tức thu hoạch rất nhiều, hỏi thêm sẽ khiến đối phương cảnh giác.
Xem ra, quả nhiên căn cứ có bí mật đặc biệt.
Có khả năng mê hoặc quái vật, lại không sản sinh năng lượng. Thứ này cùng loại với thuốc khử khí, rốt cuộc là thứ gì? Nói không chừng thủ lĩnh căn cứ sẽ biết.
“Muốn bắt cóc ông ta quá.” Sau đó trói thủ lĩnh căn cứ lại!
“Sao cơ?” Thiếu niên tóc xoăn không nghe rõ.
Cô gái buộc tóc hai chùm lắc đầu: “Không có gì.” Trói người sẽ đắc tội toàn bộ căn cứ, quan trọng hiện tại cũng không tìm được người, trước tiên cứ từ từ suy nghĩ.
Bên ngoài căn cứ là thế giới vắng đi hơi thở con người, động vật tùy ý lang thang, thực vật sinh trưởng không có quy luật. Ban ngày quái vật đều đang say ngủ, mặc dù đêm đến chúng cũng không tùy tiện mò ra.
Nếu đổi góc độ nhìn xem, quả thật thế giới này tràn ngập sức sống, có khi còn tốt hơn lúc còn con người.
“Có cảm giác tinh cầu muốn tiêu diệt nhân loại, giống như con người muốn giết chết tế bào ung thư. Vứt bỏ lập trường chính mình, nhìn loài sinh vật mang tên con người giết chóc mở rộng địa bàn, không khác nào một trận ôn dịch.” Thiếu niên tóc xoăn mở miệng.
Tại một tòa cao ốc cách đó không xa.
“Kem chống nắng và đồ chống nắng cũng vô dụng.” Nhậm Dật Phi thu tay về, cánh tay trắng như tuyết đã sắp bị nướng chín, phía trên bốc khói đen, cuối cùng biến thành than.
Có điều năng lực tự lành của Tinh Hồng Nữ Vu rất mạnh nên không lâu sau, vết thương lại hồi phục như cũ, nếu không nhanh thì hắn có thể liếm chút.
“Năng lực đặc thù là chữa lành.” Con người không biết nước bọt của quái vật nhỏ có thể gia tăng tốc độ khép miệng vết thương sao?
Nói không chừng trên người Tinh Hồng Nữ Vu còn cất giấu rất nhiều bí mật mà con người không biết. Đồng loại lúc trước của hắn biểu hiện ưu tú như vậy, chắc chắn Tinh Hồng Nữ Vu sẽ không thua kém.
Hắn tận lực hạ thấp cảm giác tồn tại trong căn cứ con người, có phải vì muốn che giấu năng lực không?
Nhậm Dật Phi không rõ quá nhiều bí mật, trong khi đa số đáp án thì chỉ có thể tìm trong căn cứ. Nhưng mà ban ngày muốn trà trộn vào đám NPC, thoạt nhìn không mấy khả quan.
“Bám ở bên dưới xe tải thì sao?” Con người có rất nhiều xe cộ đi ra đi vào, có lẽ bọn họ sẽ không kiểm tra cẩn thận đâu ha.
Nhậm Dật Phi cầm kính viễn vọng nhìn cửa căn cứ, hắn phát hiện nhân viên bảo vệ sẽ dùng dụng cụ đặc biệt nào đó rà quét thân xe.
Hơn nữa bọn họ còn kiểm soát mỗi người ra vào cẩn thận, so với việc kiểm tra an ninh sân bay thì càng thêm nghiêm khắc. Đừng nói Nhậm Dật Phi có ý định trà trộn, chỉ sợ hắn vừa đến gần đã trực tiếp biến thành thức ăn dâng lên.
Hiện tại Nhậm Dật Phi đang ở trong một khách sạn cao cấp, đây là nơi thích hợp nhất hắn tìm được đêm qua. Đồ dùng khách sạn vẫn còn đầy đủ, nếu không để ý hạn sử dụng thì có thể dùng được kem đánh răng và cả sữa tắm.
Hắn đi vào từ bãi đồ xe ngầm rồi leo cầu thang đến tầng cao nhất, chọn một gian phòng có độ cao và vị trí vừa vặn quan sát cổng ra vào.
Phòng này treo ba tầng bức rèm, tỷ lệ ngăn sáng trăm phần trăm, nhưng Nhậm Dật Phi vẫn cảm thấy áp lực như cũ.
Ánh sáng mãnh liệt ban ngày làm hắn bất an, hô hấp cũng trở nên khó chịu. Thế nên Nhậm Dật Phi chỉ có thể tránh sau ba tầng bức rèm, cầm kính đơn viễn vọng nhìn căn cứ đối diện.
Ở xa xa nhìn đến, căn cứ con người là một mảng xanh mượt, không khác nào bánh hẹ tròn.
“Hình như căn cứ là một hình tròn rất hợp quy tắc.” Bọn họ xây dựng căn cứ dưới đất, bên trên dùng để sản xuất và gieo trồng.
Mọi người đi ra từ cổng nào đó, hoặc lái xe ra từ cổng của bãi đỗ xe, đó chính là cổng ra vào chân chính.
Lúc này đúng giờ cơm trưa, người trong căn cứ bắt đầu mang một ít bánh mì đơn giản ra ăn.
“Ộc ộc ộc ộc.” Bụng nhỏ đánh trống kêu gào, Nhậm Dật Phi vươn tay xoa bụng an ủi nó.
Hôm qua đến giờ hắn vẫn chưa ăn bất kỳ thứ gì, cho dù là quái vật thì cũng biết đói bụng.
Tinh Hồng Nữ Vu ăn gì mà sống? Hắn có thể ăn thức ăn con người không nhỉ? Nói chung cũng đâu thể ăn thịt người. Nếu ăn thịt người, Nhậm Dật Phi sẽ chết đói mất.
Sơ yếu lý lịch không viết quá nhiều, chỉ đề cập hoạt động thường xuyên của Tinh Hồng Nữ Vu là săn giết quái vật về đêm.
“…Chậc, đừng nói ăn quái vật nha?”
Không, xin phép từ chối, quá xấu.
Từng chiếc xe tải chậm rãi chạy về căn cứ, hoàng hôn buông.
Một ngày an tĩnh sắp sửa trôi qua, mặc dù đã chết một vài người nhưng cũng có người dân du cư từ nơi khác kéo đến, dân cư thường trú trong căn cứ vẫn là số lượng mấy nghìn người như cũ.
“Căn cứ ở phía Nam đã bị công phá, bọn họ bị một quái vật cấp cao nhìn trúng căn cứ làm sào huyệt.” Người tới mang theo tin tức không hay, thế lực con người ngày càng mỏng dần, trong khi thế lực quái vật ngày càng mạnh mẽ.
Hai mươi năm trước con người muốn ra ngoài vũ trụ, đáng tiếc dị biến xảy ra đánh vỡ địa vị bá chủ tinh cầu, cũng đập tan bao nhiêu tự cao và cuồng vọng của bọn họ.
Có lẽ sẽ có một ngày nào đó, con người rời khỏi vũ đài lịch sử, thi cốt vô danh của bọn họ vĩnh viễn chìm vào bùn đất, ngọn lửa của nền văn minh nghìn năm cũng vĩnh viễn trầm luân dưới đáy biển sâu.
Đợi đến một ngày, một nền văn mình mới xuất hiện và khai quật nó ra.
Mặt trời chìm xuống phương Tây, nữ thần đêm tối buông làn váy dài dạo qua thành phố.
Nhóm người thăm dò ban ngày lần lượt trở về, đội săn thú ban đêm bắt đầu xuất quân. Nhiệm vụ của bọn họ vẫn là bắt sống Tinh Hồng Nữ Vu như cũ, hơn nữa tiền thưởng ngày một tăng dần.
“Đội săn thú ban đêm hoàn toàn xoay quanh Tinh Hồng Nữ Vu, thoạt nhìn Tinh Hồng Nữ Vu chính là manh mối then chốt thúc đẩy cốt truyện đến cao trào. Cho nên bây giờ chúng ta vừa phải sàng lọc đám người săn thú tìm ra “kẻ săn thú”, vừa phải tìm cách bắt được Tinh Hồng Nữ Vu, thúc đẩy tình tiết cốt truyện.
Cốt truyện càng bị đẩy nhanh thì mới càng có nhiều manh mối.
Nhóm người chơi đã điều tra tình huống đội săn thú của chính phủ trong mấy năm nay, ba người chơi kia rõ ràng không phải, gia đình bọn họ có sinh hoạt khá tốt, rất khó sinh ra chấp niệm gì đặc biệt. Đội viên đã chết cũng không phải đối tượng đáng chú ý.
Đến nỗi mấy người chơi trong đội săn thú tự do, bởi vì người thân tàn tật, cuộc sống xảy ra biến cố, bố mẹ qua đời nên bọn họ mới vào đội ngũ săn thú. Nhưng mà nói thật, hoàn cảnh bọn họ vẫn không đủ để sinh ra một phó bản cấp cao.
Ngay cái tên “Không Người Biết Hiểu” đã cảm giác được mùi vị sầu thương tuyệt vọng.
Có thể chống đỡ phó bản cấp cao, chứng tỏ chấp niệm của “quỷ” rất đặc biệt, hơn nữa loại chấp niệm này còn liên quan đến sự sống.
Ngoại trừ đội săn thú chính phủ và đội săn thú tự do, còn lại chính là nhóm quái vật.
Danh sách chính phủ ghi chép chừng 600 quái vật, khoảng 30 con là có trí tuệ, hầu hết bọn chúng đều săn mồi vào ban đêm.
“Đây là chuyện không dễ.” Giữa bao nhiêu quái vật, bọn họ phải tìm ra ai có khả năng là “kẻ săn thú đêm tối”.
Cũng may cho dù thân phận nhân vật hay thân phận thật sự thì quỷ đều ở trong mười hai người chơi, trước mắt cứ tìm người chơi là quái vật đã, có lẽ bọn họ sẽ có chút thu hoạch.
“Hy vọng người chơi quái vật không phải ngụy trang giả hay người chơi cá mặn, nếu không khó khăn phó bản sẽ càng nhân đôi.”
Nhậm – ngụy trang giả – Dật Phi ra cửa kiếm ăn vì đói từ chối cho ý kiến.
Rốt cuộc bọn quái vật ăn gì mà sống? Hắn nhìn lương khô trong tay một cách nghiêm túc, đây là thứ Nhậm Dật Phi tìm được trong một siêu thị, hạn sử dụng đến tận hai mươi năm.
Bấm ngón tay tính toán, còn chưa hết thời hạn.
Hắn lấy thứ này ra, sau đó bỏ vào chai nước.
Nhìn lương khô mềm đi, hơn nữa bắt đầu căng phồng, Nhậm Dật Phi cẩn thận xếp thành miếng nhỏ rồi há to miệng.
“Ọe ——”
Cách xa như thế mà vẫn phát hiện được bọn họ, đúng là nhạy bén, rốt cuộc người kia là ai?
Mặc kệ đi. Dù sao bọn họ cũng không đến để dạo chơi, cứ tiếp tục làm việc của nguyên chủ vậy. Cô gái buộc tóc hai chùm cất kính viễn vọng, sau đó cười tủm tỉm tìm NPC gần bên nói chuyện phiếm.
NPC trong thế giới này vẫn khá tốt tính với người chơi, sẽ không bài xích bọn họ vì cảm giác “dị loại”. Bởi vì thế giới có quái vật tồn tại, cho nên mọi mâu thuẫn lục đục giữa con người đều giảm đi đáng kể.
“Tôi nhớ phó bản Không Người Biết Hiểu rất nổi tiếng, nhưng mà nếu NPC không quá bài xích người chơi, Boss cũng không thích giết chóc, vì sao lâu vậy rồi vẫn chưa bị người nào công phá?” Cô gái buộc tóc hai chùm tò mò suy nghĩ, “Chẳng lẽ bản thể của Boss rất mạnh, hoặc Boss rất khó tìm?”
Xe tải lớn chậm rãi chạy khỏi phạm vi con người hoạt động, người trên xe bắt đầu tán gẫu với nhau.
Ba người chơi ngồi ở góc xe, đối diện là một ông lão NPC, nghe nói con trai ông rất giỏi nên mới giành được cơ hội cho bọn họ ra cửa.
Bọn họ là “người thăm dò thành phố”, đương nhiên, nếu không quen thì có thể gọi “người nhặt đồng nát”.
NPC và nhóm người chơi phụ trách công việc thu thập vật tư, chủ yếu là thu gom một ít quần áo, đồ dùng sinh hoạt và máy móc hữu dụng.
Mặc dù bên trong căn cứ đã có nông trường và nhà xưởng riêng nhưng đồ dùng sinh hoạt vẫn không đầy đủ, hoàn cảnh hiện tại cần bọn họ ra ngoài thu thập, đổi lấy chút tiền lương ít ỏi.
Tiền lương công việc thu gom đồng nát không cao, cũng rất dễ bị người đoạt lấy. Bởi vì bọn họ có thể thuận tay mang vài thứ trở về, chẳng hạn như nước hoa, thuốc lá vân vân.
Sau khi đến nơi thì mọi người được phép tự do hoạt động. Trước lúc trời tối, mỗi người có nhiệm vụ giao nộp hàng hóa đạt giá trị một nghìn điểm thành tích, nếu không thì cút trở về, hơn nữa sẽ bị ghi tên vào sổ đen.
Đồ vật còn dư ngoài một nghìn điểm thành tích, bọn họ tự mình bỏ túi.
Ông lão NPC đối diện nhắc nhở nhóm người chơi đừng nên đi vào mấy nơi hẻo lánh âm u, cực kỳ nguy hiểm.
Ban ngày đám quái vật không hề biến mất, chẳng qua chúng nó đang ẩn nấp trong bóng tối, tránh ánh nắng mặt trời mà thôi. Nhỡ không may xâm nhập vào sào huyệt quái vật, bọn họ sẽ bị cắn nuốt giống quỷ xui xẻo hôm qua.
Mỗi loại quái vật đều có năng lực và nhược điểm bất đồng. Nếu con người không chuẩn bị đầy đủ, bọn họ sẽ không bao giờ là đối thủ của chúng.
“Giữa quái vật với nhau cũng có khác biệt về địa bàn và cấp bậc. Quái vật thường không để mắt đồng loại cấp thấp, sẽ không đối đầu với đồng loại cấp cao, nhưng chúng nó không thích đồng loại có cấp bậc ngang mình.”
NPC rất có tâm giảng giải tận tình: “Giống như địa bàn của báo đốm vậy đó, cáo hay thỏ đều có thể sinh sống tự do, sư tử hóng mát một vòng cũng chẳng sao cả, nhưng chúng nó không cho phép báo đốm khác tiến vào. Thật ra đạo lý này ở đâu cũng vậy.”
Cô gái buộc tóc hai chùm gật đầu liên tục: “Cảm ơn ông ạ, nếu ông không nhắc bọn cháu chuyện này, chỉ sợ bọn cháu ra cửa sẽ gặp thiệt thòi lớn.”
Cô mỉm cười như hoa, hơn nữa còn có lòng đưa cho thanh niên gác cửa là con trai NPC một quả quýt, ông lão NPC bật cười tít mắt.
Thấy đối phương nhiệt tình, ông nhịn không được lại dặn dò một câu: “Nếu không may gặp phải quái vật, mấy đứa đừng vội hoảng hốt, cứ nhìn vào đôi mắt bọn chúng. Bởi vì có một vài quái vật không thích công kích con người, mấy đứa lặng lẽ rời đi, bọn chúng cũng mặc kệ mấy đứa.”
“Còn có quái vật không công kích con người ạ?” Người chơi ngạc nhiên.
“Chuyện này cũng bình thường. Con người có người tốt kẻ xấu, đương nhiên quái vật cũng có quái vật lành tính và quái vật hung tính.”
Cụ ông phổ cập khoa học cho bọn họ, đôi mắt quái vật như thế nào là đã từng ăn người, rất thích giết chóc, đôi mắt nào vừa thấy liền biết không có hứng thú với con người, cũng không rảnh tấn công.
Người chơi buộc tóc hai chùm gật đầu trầm trồ: “Wow, ông lợi hại lắm luôn, đến chuyện đó mà ông cũng hiểu.”
Ông lão xua tay liên tục: “Không có gì không có gì.”
Cô gái tóc hai chùm còn một nghi vấn: “Ông ơi, vì sao chúng ta không thừa dịp ban ngày đi dọn sạch sào huyệt của đám quái vật ạ? Chẳng hạn như cửa hàng hôm qua ý?”
“Chúng ta không thể dọn xong sào huyệt của chúng trong vòng một ngày, đợi hôm sau lại đến thì quái vật đã đổi nơi khác. Hơn nữa chúng ta chọc giận nó, có khả năng nó sẽ đi theo mùi vị đến đây, nửa đêm tập kích căn cứ, chúng ta mất nhiều hơn được.” NPC lắc đầu.
Bọn họ không hỏi vì sao không dùng vũ khí nóng, chuyện này hôm qua đã rõ.
Vũ khí nóng không gây quá nhiều sát thương cho quái vật, thậm chí còn tạo điều kiện cho chúng nó tiếp tục tiến hóa. Bây giờ xuất hiện nhiều quái vật như vậy, nguyên nhân cũng vì một vài nơi sử dụng rất nhiều đạn pháo, cuối cùng không ít quái vật phi sinh vật khoa học ra đời.
“Quái vật cũng sẽ công kích căn cứ sao?” Cô gái buộc tóc hai chùm rất tò mò, “Con chưa nghe kể chuyện này bao giờ.”
Cụ ông cười: “Đương nhiên mấy đứa không biết, có đội săn thú ban đêm được điều đi giải quyết mà. Nói chung quái vật công kích căn cứ không nhiều, hơn nữa trong căn cứ có đồ vật đặc biệt, chỉ cần quái vật không chủ động theo về thì sẽ không phát hiện sự tồn tại của căn cứ.
Ông ăn một múi quýt rồi tiếp tục nói: “Cho nên nhiều năm như vậy, căn cứ của chúng ta vẫn tốt đấy thôi.”
“Nghe nói ở những nơi khác, con người chỉ có thể trốn chui trốn nhủi sinh hoạt, căn cứ cũng thường xuyên di dời khắp nơi. Một khi ở một chỗ hơn nửa năm, mùi vị con người quá nồng, đương nhiên sẽ hấp dẫn quái vật. Căn cứ của chúng ta đã tồn tại mười tám năm mà không có chuyện gì xảy ra. Tất cả đều do công lao thủ lĩnh.”
Người chơi buộc tóc hai chùm không hỏi NPC nữa, tin tức thu hoạch rất nhiều, hỏi thêm sẽ khiến đối phương cảnh giác.
Xem ra, quả nhiên căn cứ có bí mật đặc biệt.
Có khả năng mê hoặc quái vật, lại không sản sinh năng lượng. Thứ này cùng loại với thuốc khử khí, rốt cuộc là thứ gì? Nói không chừng thủ lĩnh căn cứ sẽ biết.
“Muốn bắt cóc ông ta quá.” Sau đó trói thủ lĩnh căn cứ lại!
“Sao cơ?” Thiếu niên tóc xoăn không nghe rõ.
Cô gái buộc tóc hai chùm lắc đầu: “Không có gì.” Trói người sẽ đắc tội toàn bộ căn cứ, quan trọng hiện tại cũng không tìm được người, trước tiên cứ từ từ suy nghĩ.
Bên ngoài căn cứ là thế giới vắng đi hơi thở con người, động vật tùy ý lang thang, thực vật sinh trưởng không có quy luật. Ban ngày quái vật đều đang say ngủ, mặc dù đêm đến chúng cũng không tùy tiện mò ra.
Nếu đổi góc độ nhìn xem, quả thật thế giới này tràn ngập sức sống, có khi còn tốt hơn lúc còn con người.
“Có cảm giác tinh cầu muốn tiêu diệt nhân loại, giống như con người muốn giết chết tế bào ung thư. Vứt bỏ lập trường chính mình, nhìn loài sinh vật mang tên con người giết chóc mở rộng địa bàn, không khác nào một trận ôn dịch.” Thiếu niên tóc xoăn mở miệng.
Tại một tòa cao ốc cách đó không xa.
“Kem chống nắng và đồ chống nắng cũng vô dụng.” Nhậm Dật Phi thu tay về, cánh tay trắng như tuyết đã sắp bị nướng chín, phía trên bốc khói đen, cuối cùng biến thành than.
Có điều năng lực tự lành của Tinh Hồng Nữ Vu rất mạnh nên không lâu sau, vết thương lại hồi phục như cũ, nếu không nhanh thì hắn có thể liếm chút.
“Năng lực đặc thù là chữa lành.” Con người không biết nước bọt của quái vật nhỏ có thể gia tăng tốc độ khép miệng vết thương sao?
Nói không chừng trên người Tinh Hồng Nữ Vu còn cất giấu rất nhiều bí mật mà con người không biết. Đồng loại lúc trước của hắn biểu hiện ưu tú như vậy, chắc chắn Tinh Hồng Nữ Vu sẽ không thua kém.
Hắn tận lực hạ thấp cảm giác tồn tại trong căn cứ con người, có phải vì muốn che giấu năng lực không?
Nhậm Dật Phi không rõ quá nhiều bí mật, trong khi đa số đáp án thì chỉ có thể tìm trong căn cứ. Nhưng mà ban ngày muốn trà trộn vào đám NPC, thoạt nhìn không mấy khả quan.
“Bám ở bên dưới xe tải thì sao?” Con người có rất nhiều xe cộ đi ra đi vào, có lẽ bọn họ sẽ không kiểm tra cẩn thận đâu ha.
Nhậm Dật Phi cầm kính viễn vọng nhìn cửa căn cứ, hắn phát hiện nhân viên bảo vệ sẽ dùng dụng cụ đặc biệt nào đó rà quét thân xe.
Hơn nữa bọn họ còn kiểm soát mỗi người ra vào cẩn thận, so với việc kiểm tra an ninh sân bay thì càng thêm nghiêm khắc. Đừng nói Nhậm Dật Phi có ý định trà trộn, chỉ sợ hắn vừa đến gần đã trực tiếp biến thành thức ăn dâng lên.
Hiện tại Nhậm Dật Phi đang ở trong một khách sạn cao cấp, đây là nơi thích hợp nhất hắn tìm được đêm qua. Đồ dùng khách sạn vẫn còn đầy đủ, nếu không để ý hạn sử dụng thì có thể dùng được kem đánh răng và cả sữa tắm.
Hắn đi vào từ bãi đồ xe ngầm rồi leo cầu thang đến tầng cao nhất, chọn một gian phòng có độ cao và vị trí vừa vặn quan sát cổng ra vào.
Phòng này treo ba tầng bức rèm, tỷ lệ ngăn sáng trăm phần trăm, nhưng Nhậm Dật Phi vẫn cảm thấy áp lực như cũ.
Ánh sáng mãnh liệt ban ngày làm hắn bất an, hô hấp cũng trở nên khó chịu. Thế nên Nhậm Dật Phi chỉ có thể tránh sau ba tầng bức rèm, cầm kính đơn viễn vọng nhìn căn cứ đối diện.
Ở xa xa nhìn đến, căn cứ con người là một mảng xanh mượt, không khác nào bánh hẹ tròn.
“Hình như căn cứ là một hình tròn rất hợp quy tắc.” Bọn họ xây dựng căn cứ dưới đất, bên trên dùng để sản xuất và gieo trồng.
Mọi người đi ra từ cổng nào đó, hoặc lái xe ra từ cổng của bãi đỗ xe, đó chính là cổng ra vào chân chính.
Lúc này đúng giờ cơm trưa, người trong căn cứ bắt đầu mang một ít bánh mì đơn giản ra ăn.
“Ộc ộc ộc ộc.” Bụng nhỏ đánh trống kêu gào, Nhậm Dật Phi vươn tay xoa bụng an ủi nó.
Hôm qua đến giờ hắn vẫn chưa ăn bất kỳ thứ gì, cho dù là quái vật thì cũng biết đói bụng.
Tinh Hồng Nữ Vu ăn gì mà sống? Hắn có thể ăn thức ăn con người không nhỉ? Nói chung cũng đâu thể ăn thịt người. Nếu ăn thịt người, Nhậm Dật Phi sẽ chết đói mất.
Sơ yếu lý lịch không viết quá nhiều, chỉ đề cập hoạt động thường xuyên của Tinh Hồng Nữ Vu là săn giết quái vật về đêm.
“…Chậc, đừng nói ăn quái vật nha?”
Không, xin phép từ chối, quá xấu.
Từng chiếc xe tải chậm rãi chạy về căn cứ, hoàng hôn buông.
Một ngày an tĩnh sắp sửa trôi qua, mặc dù đã chết một vài người nhưng cũng có người dân du cư từ nơi khác kéo đến, dân cư thường trú trong căn cứ vẫn là số lượng mấy nghìn người như cũ.
“Căn cứ ở phía Nam đã bị công phá, bọn họ bị một quái vật cấp cao nhìn trúng căn cứ làm sào huyệt.” Người tới mang theo tin tức không hay, thế lực con người ngày càng mỏng dần, trong khi thế lực quái vật ngày càng mạnh mẽ.
Hai mươi năm trước con người muốn ra ngoài vũ trụ, đáng tiếc dị biến xảy ra đánh vỡ địa vị bá chủ tinh cầu, cũng đập tan bao nhiêu tự cao và cuồng vọng của bọn họ.
Có lẽ sẽ có một ngày nào đó, con người rời khỏi vũ đài lịch sử, thi cốt vô danh của bọn họ vĩnh viễn chìm vào bùn đất, ngọn lửa của nền văn minh nghìn năm cũng vĩnh viễn trầm luân dưới đáy biển sâu.
Đợi đến một ngày, một nền văn mình mới xuất hiện và khai quật nó ra.
Mặt trời chìm xuống phương Tây, nữ thần đêm tối buông làn váy dài dạo qua thành phố.
Nhóm người thăm dò ban ngày lần lượt trở về, đội săn thú ban đêm bắt đầu xuất quân. Nhiệm vụ của bọn họ vẫn là bắt sống Tinh Hồng Nữ Vu như cũ, hơn nữa tiền thưởng ngày một tăng dần.
“Đội săn thú ban đêm hoàn toàn xoay quanh Tinh Hồng Nữ Vu, thoạt nhìn Tinh Hồng Nữ Vu chính là manh mối then chốt thúc đẩy cốt truyện đến cao trào. Cho nên bây giờ chúng ta vừa phải sàng lọc đám người săn thú tìm ra “kẻ săn thú”, vừa phải tìm cách bắt được Tinh Hồng Nữ Vu, thúc đẩy tình tiết cốt truyện.
Cốt truyện càng bị đẩy nhanh thì mới càng có nhiều manh mối.
Nhóm người chơi đã điều tra tình huống đội săn thú của chính phủ trong mấy năm nay, ba người chơi kia rõ ràng không phải, gia đình bọn họ có sinh hoạt khá tốt, rất khó sinh ra chấp niệm gì đặc biệt. Đội viên đã chết cũng không phải đối tượng đáng chú ý.
Đến nỗi mấy người chơi trong đội săn thú tự do, bởi vì người thân tàn tật, cuộc sống xảy ra biến cố, bố mẹ qua đời nên bọn họ mới vào đội ngũ săn thú. Nhưng mà nói thật, hoàn cảnh bọn họ vẫn không đủ để sinh ra một phó bản cấp cao.
Ngay cái tên “Không Người Biết Hiểu” đã cảm giác được mùi vị sầu thương tuyệt vọng.
Có thể chống đỡ phó bản cấp cao, chứng tỏ chấp niệm của “quỷ” rất đặc biệt, hơn nữa loại chấp niệm này còn liên quan đến sự sống.
Ngoại trừ đội săn thú chính phủ và đội săn thú tự do, còn lại chính là nhóm quái vật.
Danh sách chính phủ ghi chép chừng 600 quái vật, khoảng 30 con là có trí tuệ, hầu hết bọn chúng đều săn mồi vào ban đêm.
“Đây là chuyện không dễ.” Giữa bao nhiêu quái vật, bọn họ phải tìm ra ai có khả năng là “kẻ săn thú đêm tối”.
Cũng may cho dù thân phận nhân vật hay thân phận thật sự thì quỷ đều ở trong mười hai người chơi, trước mắt cứ tìm người chơi là quái vật đã, có lẽ bọn họ sẽ có chút thu hoạch.
“Hy vọng người chơi quái vật không phải ngụy trang giả hay người chơi cá mặn, nếu không khó khăn phó bản sẽ càng nhân đôi.”
Nhậm – ngụy trang giả – Dật Phi ra cửa kiếm ăn vì đói từ chối cho ý kiến.
Rốt cuộc bọn quái vật ăn gì mà sống? Hắn nhìn lương khô trong tay một cách nghiêm túc, đây là thứ Nhậm Dật Phi tìm được trong một siêu thị, hạn sử dụng đến tận hai mươi năm.
Bấm ngón tay tính toán, còn chưa hết thời hạn.
Hắn lấy thứ này ra, sau đó bỏ vào chai nước.
Nhìn lương khô mềm đi, hơn nữa bắt đầu căng phồng, Nhậm Dật Phi cẩn thận xếp thành miếng nhỏ rồi há to miệng.
“Ọe ——”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.