Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang Npc Trong Trò Chơi Sinh Tồn
Quyển 6 - Chương 10: Ổ Kiến
Thanh Trúc Diệp
13/08/2023
Ngụy trang NPC vốn không phải chuyện dễ dàng như trong tưởng tượng của hắn.
Salman diễn kịch hai ngày, hiện tại suy nghĩ lớn nhất trong đầu hắn chính là: Thì ra giả làm người khác là chuyện phiền phức đến thế.
Cho dù có là một người cẩn thận tinh tế đi nữa, thỉnh thoảng Salman cũng gặp một vài tình huống không thể trở tay. Huống chi hắn còn phải áp chế bản tính người chơi, dùng góc nhìn và thái độ khác để quan sát và giải quyết vấn đề.
Nếu không phải vì duy trì hình tượng nhân vật người phụ trách phòng thí nghiệm ưu tú, chắc chắn Salman đã dùng kỹ năng bắt người chơi kia. Làm sao hắn có thể trơ mắt nhìn đối phương bình tĩnh rời đi?
Không thể giữ lại đối thủ mà mình có khả năng giữ lại, đối với một kẻ có giá trị vũ lực không tồi như Salman mà nói thì đúng là tự tra tấn bản thân.
“May mắn cuối cùng không thu hoạch trắng tay.” Salman nghĩ thầm.
Hai ngày đã đủ để hắn biết công việc cụ thể của các binh dân. Bọn họ thu thập những khối lập phương đen, sau đó đổ vào thiết bị làm tan. Khối lập phương đen nho nhỏ sẽ giãn nở, biến thành một ít vật tư.
Chúng có thể là nguyên liệu nấu ăn, có thể là sản phẩm công nghiệp thô, cũng có thể là “đồ xa xỉ” dành cho các quý tộc sử dụng.
Tất cả đều mang theo dấu vết của nền công nghiệp hiện đại văn minh.
Đối với những người ở nơi này thì quả thật rất quý hiếm, nhưng đối với Salman và người chơi khác thì chúng chỉ là những thứ rẻ tiền.
“Dâng lên lòng thành của nữ hoàng, thần linh sẽ ban ân.” Đây chính là nội dung trong thần thoại. Lúc trước Salman vẫn không hiểu “lòng thành của nữ hoàng” là cái gì, xem ra bây giờ hắn đã biết.
Lòng thành đại diện cho chất lỏng màu lam, ban phước chính là vật tư từ những khối lập phương đen.
Salman từng tìm đọc nhật ký của phòng thí nghiệm, số lượng thu hoạch khối lập phương đen mỗi ngày được tính bằng một chu kỳ đồ thị.
Cứ cách bảy ngày, số lượng thu hoạch khối lập phương sẽ có một lần tăng giảm dao động. Ngày thứ nhất là số lượng nhiều nhất, sau đó theo đồ thị giảm dần, mãi cho đến ngày thứ bảy. Ngày thứ tám lại một lần lên tới đỉnh điểm.
Một số liệu rất thú vị, có thể nói rõ rất nhiều vấn đề.
Chẳng hạn như tần suất, thời gian và số lượng đại khái mà khối lập phương đen được thả xuống. Dựa theo phép tính này, lần tiếp theo nó thả xuống hẳn là ở ngày thứ bảy, cũng là ngày cuối cùng trong phó bản.
Vì vậy Salman không rảnh để hoang mang vô ích. Hắn biết muốn giải quyết phó bản thì cần đợi đến ngày cuối cùng, đợi “bàn tay chân chính” khống chế hướng đi của thế giới này xuất hiện.
Đã biết kết quả, tìm hiểu quá trình thúc đẩy phía trước và nguyên nhân sẽ dễ dàng hơn.
Salman từng đoán thế giới này có thứ gì đó thu hút bàn tay kia, mà khối lập phương đen là một loại công cụ trao đổi. Vả lại đây còn là cuộc trao đổi không công bằng, giống như dùng kẹo ngọt đổi lấy đá quý.
Bây giờ hắn đã biết khối đá quý trong cuộc giao dịch này chính là “chất lỏng” màu lam trên người nữ hoàng tầng sáu.
Nhưng nữ hoàng luôn miệng cần “thức ăn” là chuyện gì? Chẳng lẽ hẳn là có người phụ trách cho nữ hoàng ăn, cuối cùng đột nhiên đình chỉ đã nhiều ngày?
“Ừm?” Salman nhớ đến tập tính nào đó của đàn kiến.
Ở hang ổ binh dân lầu hai, Nhậm Dật Phi cũng đang suy nghĩ về vấn đề đó: Vì sao nữ hoàng lại bị đói bụng.
Có điều nhờ ban đầu Nhậm Dật Phi dùng loài kiến và ong mật làm vật so sánh, cho nên hắn đã tìm được manh mối.
Siêu cá thể không biểu thị ý nghĩa chân chính về giai cấp, mỗi cá thể được phân loại đều đang thực hiện trách nhiệm của chính mình. Ong thợ mắc bệnh, suy yếu, không thể tiếp tục làm việc sẽ bị vứt bỏ, như vậy nữ hoàng mắc bệnh và suy yếu thì sao?
Cũng không khác mấy.
Lấy ong mật làm ví dụ, bên người ong chúa luôn có ong thợ chuyên môn kiểm tra, đo lượng và quan sát ong chúa. Mỗi ngày nó đều nếm dịch phân bố trên người ong chúa để phán đoán tình huống thân thể ong chúa có tốt hay không.
Nếu ong chúa sinh bệnh hay đã già, không thể tiếp tục đẻ trứng hoặc đẻ trứng với tốc độ và mật độ hạ thấp, như vậy ong thợ sẽ cố ý giảm bớt tần suất cho ăn mật, thậm chí không cho ăn nữa. Sau đó đám ong thợ sẽ dùng càng nhiều tinh lực để nuôi dưỡng ong cái, cho đến khi ong chúa mới ra đời khỏe mạnh.
Lúc này ong chúa cũ chỉ có một sự lựa chọn, đó chính là dẫn dắt một phần ong cũ rời khỏi hang ổ, tách thành tổ mới.
Hoặc cam chịu bị tộc đàn loại bỏ và vứt đi.
Vô dụng thì lập tức bị loại bỏ, đây là quy tắc chọn lọc tự nhiên, bảo đảm sinh tồn cho toàn bộ tộc đàn.
Con người chịu trói buộc đạo đức còn có thể vứt bỏ người bệnh và người già, động vật làm vậy có gì kỳ lạ sao?
Bởi vì không thể thỏa mãn nhu cầu sinh sản của siêu cá thể, ong chúa cũ sẽ bị tộc đàn sàng lọc. Có phải nữ hoàng phó bản cũng giống thế hay không?
Không ngừng kêu “thức ăn”, chứng tỏ đối phương đã tiến vào trạng thái đói khát và suy yếu. Nhưng vấn đề là nữ hoàng bị vứt bỏ vì sinh bệnh hay bởi vì tuổi già?
Nhậm Dật Phi nghĩ là tuổi già. Không vì cái gì, xem tuổi tác quý tộc là rõ.
Công dân thành niên là 18 tuổi, có lẽ binh dân cũng thế, chẳng lẽ quý tộc không giống?
Ngoại trừ một quý tộc nhỏ ngoài ý muốn hạ sinh, toàn bộ nam nữ quý tộc đều đã 17-18 tuổi, thậm chí ngày mai còn có vũ hội thành niên, đã có thể gánh vác trách nhiệm chính mình.
Nữ hoàng mới ra đời, nữ hoàng cũ có sản lượng không hiệu quả sẽ bị đào thải. Đây là chuyện cực kỳ bình thường.
“A?” Nhậm Dật Phi lấy thẻ bài ra xem, tin tức đổi mới?
[Đêm thứ hai: Thiện tư giả*.]
*Người suy nghĩ thấu đáo, sâu sắc.
Thiện tư giả, người giỏi về suy nghĩ, có rất nhiều mối lo âu phiền muộn. Liên tưởng đến tin tức “kiến đực” lúc trước…
Nhậm Dật Phi vỗ trán cái bốp, hắn lập tức nghĩ tới gian phòng quý tộc chứa đầy sách vở ở tầng năm.
Sở thích của hầu hết quý tộc đều không phù hợp với tin tức “thiện tư giả”, chỉ ngoại trừ chủ nhân gian phòng đầy sách, hơn nữa bên trong còn có dấu vết lật xem là có thể đối chiếu.
Nhưng mà lúc đó Nhậm Dật Phi chỉ xem sơ qua, rất nhiều chi tiết đã trở nên mơ hồ.
Hay là lên trên đó một chuyến nữa? Nghĩ đến khắp nơi bên ngoài đều là binh dân đội tuần tra, hắn dứt khoát từ bỏ quyết định này.
Chẳng những đêm nay, có lẽ hai ngày sau Nhậm Dật Phi cũng không thể tìm được lí do nào thích hợp để đi lên.
“Bây giờ suy nghĩ cũng vô ích, đợi ngày mai rồi tính.” Nhậm Dật Phi nằm xuống giường, nhắm mắt thiếp đi.
Người khơi mào đầu sóng ngọn gió đã ngủ, binh dân làm việc ngoài kia còn lâu mới kết thúc.
Người chơi chạy trốn bên ngoài đã bị bắt trở về, dường như lúc chạy ra nơi xa xôi nào đó trong rừng cây thì bị sét đánh, cả người cháy đen ngã xuống hôn mê.
Nhưng một người nữa thì vẫn chưa bắt được, bọn họ chỉ tìm thấy một cái áo choàng dành cho quý tộc, là kẻ xâm nhập trộm đi.
“Vì thoát khỏi phạm vi phó bản nên bị trừng phạt sao?” Lúc biết được tin tức này, Salman đã hoàn toàn khỏi hẳn, hơn nữa hắn còn khăng khăng trở về vị trí làm việc.
Người chơi hôn mê còn sống. Nhóm binh dân muốn biết tin tức của kẻ xâm nhập còn lại nên không lập tức giết anh ta, chỉ bắt người ném vào ngục giam, chuẩn bị ngày mai thẩm vấn.
“Ngày mai…” Salman nhíu mày, hắn cứ cảm thấy sẽ có chuyện ngoài ý muốn.
Quả nhiên cảm giác Salman không sai. Không lâu sau, thẻ bài xuất hiện tin tức đổi mới: [Một người chơi tử vong, quỷ giải khóa một phần tám phong ấn.]
Xem thời gian, đúng là “quỷ” ra tay.
“Là ai làm?” Nhóm NPC kinh ngạc hơn bất kỳ ai. Bọn họ chia nhiều người giữ cửa, làm sao đối phương có thể tiến vào xử lý thủ phạm?
Quản lý ngục giam cho người báo cáo lên trên, bản thân mang theo vài người tiến vào kiểm tra cẩn thận, xem thử có manh mối khác không, cuối cùng vẫn không tìm được gì. Dưới đất chỉ còn lại thi thể người chơi hoảng sợ mở to đôi mắt, giống như nhìn thấy thứ gì kinh khủng, hơn nữa còn đang dần mờ nhạt.
Lại qua mấy phút, cảm giác tồn tại của người chơi biến mất, bug mà anh ta để lại đều được phó bản tự động chắp vá.
Nhóm NPC chỉ nhớ có một vị khách không mời mà đến xâm nhập tầng năm, nổ thành một cái hố, uy hiếp nhân viên nghiên cứu tầng bốn, còn dùng cách nào đó xâm nhập tầng sáu.
Cuối cùng hắn để lại một cái áo choàng rồi bỏ chạy.
“Đáng chết!” Đội trưởng đội tuần tra nện một đấm lên tường tức giận, “Để hắn chạy thoát.”
“Hắt xì!” Nhậm Dật Phi đang ngủ say không hiểu ra sao hắt xì một cái. Ngày hôm sau, dư âm kẻ xâm nhập vẫn còn, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến Nhậm Dật Phi thức dậy, rời giường, ăn cơm và đi làm việc như mọi hôm.
Hôm nay hắn nhận công việc ở trường học.
Trường học giáo dục cơ sở binh dân là một nơi không lớn, nằm giữa hai hang ổ của hai binh dân nào đó. Nội dung giảng dạy của thầy dạy học là phương pháp và kỹ thuật đánh nhau, bởi vì ưu thế binh dân có được là cơ thể cường tráng, cho nên phần lớn công việc nghiêng về tuần tra canh gác, trông coi chăm sóc.
Chỉ có một đám binh dân ở phòng thí nghiệm là khác người, hẳn là có cách giáo dục khác. Nhưng giáo dục cơ bản chỉ có một thầy, có vẻ trường học giáo dục cơ sở chính là giáo dục mà toàn bộ binh dân thống nhất tham gia.
Sau khi nói chuyện phiếm với một thủ vệ khác, Nhậm Dật Phi càng thêm khẳng định suy đoán chính mình.
Người đã trải qua lớp giáo dục cơ sở thì trực tiếp tham gia công việc bình thường, giống như Cốc Thành đại loại, chỉ có thể làm thủ vệ và quản lý.
Người được xác định giá trị vũ lực thì tham gia đội tuần tra, người được xác định giá trị trí lực thì trở thành nhân viên nghiên cứu, bác sĩ vân vân, theo giáo viên học tập.
Thủ vệ không có công việc gì đặc biệt, bọn họ chỉ cần canh giữ ở cửa, tránh trường hợp học sinh nào đó tùy ý ra vào.
Nhậm Dật Phi viện cớ nhàm chán, muốn đi vào bên trong kệ sách tìm chút chuyện thần thoại đọc giải trí. Dù sao các loại sách vở khác đều không có giá trị, chỉ có chuyện thần thoại là chứa nhiều manh mối có ích.
Quả nhiên, sau khi xem xong bảy bản thần thoại cùng loại, Nhậm Dật Phi đã tìm thấy tin tức mà mình muốn.
“Vậy mà còn có thời đại trước khi thần linh giáng thế à?” Nhậm Dật Phi nâng cằm suy tư.
Ghi chép trước khi thần linh giáng thế là bản ghi chép của một xã hội nguyên thủy bình thường phát triển theo thời gian. Trong đó có nhắc đến tổ tiên bọn họ đã đánh đổi mạng sống trong việc mở rộng đất đai, đi vào rừng sâu, thu hoạch thức ăn, quần áo và nhiều thứ khác ở ao hồ.
Bởi vì Nhậm Dật Phi đã có cho mình giả thiết là công dân phải tìm kiếm khối lập phương đen, sau đó mới có được vật tư, thế nên hắn không nghĩ đến việc “trước kia” của thế giới này từng hướng bọn họ đến con đường tự cung cấp thức ăn, hơn nữa còn có những thứ như kỹ năng sinh tồn.
Như vậy vì sao năng lực sinh tồn của bọn họ lại biến mất?
Bởi vì “thần linh giáng thế”.
NPC cho rằng thần linh ban ơn, Nhậm Dật Phi lại cảm thấy đây là một loại dao cùn đang mài đi da thịt bọn họ, nhằm diệt tộc hoặc thuần hóa chủng tộc. Người trong ổ kiến không biết bọn họ từ những kẻ hoang dã dần biến thành vật nuôi trong nhà, nếu rời khỏi chủ nhân là thần linh thì sẽ không sống nổi.
Cực kỳ không ổn, bị nuôi hỏng đến không thể hỏng hơn.
Như vậy cái giá phải trả là gì? Trong thần thoại có đề cập đến.
Sau khi trưởng thành, con của thần phải chọn bạn đời, sinh đẻ con cái đời sau. Nữ hoàng được lựa chọn sẽ hiến dâng lòng thành cho thần linh, mà con cái còn lại của người đó sẽ tiếp tục con đường làm nữ hoàng.
“Lòng thành” là cái giá đắt nhất.
“Những người khác thì sao?”
Sau khi được lựa chọn, “cô ấy” bị dâng hiến cho thần linh, vậy những quý tộc khác thì sao?
Chẳng lẽ bọn họ thật sự giống như thế giới loài kiến và ong mật, kiến cái phải nội đấu một trận tìm ra người thắng cuộc, người thắng đạt được quyền lực giao phối? Con đực thì đợi giao phối xong, không nói không rằng chết thẳng cẳng?
Nếu có một quý tộc đứng trước mặt hắn, Nhậm Dật Phi rất muốn gõ bể đầu như gáo nước rỗng của đối phương mà nhìn xem bên trong chứa thứ gì. Ngay cả chuyện cha mẹ và chính mình còn không biết, sao có thể không khác nào phế vật như vậy? Tốt xấu gì cũng phải biết tìm sách mà đọc…
Sách?
Nhậm Dật Phi nhớ đến phòng ở có phong cách trang trí khác biệt nhất của một quý tộc nào đó, trên dưới toàn là sách vở.
Quỷ là thiện tư giả, là kiến đực.
Giả thiết người nọ là nam quý tộc, hắn phát hiện số phận chính mình thông qua sách vở, như vậy hắn có cố gắng làm chuyện gì không?
Kết quả khi hắn cố gắng làm chuyện gì đó thay đổi, sẽ là chấp niệm của hắn sao?
Salman diễn kịch hai ngày, hiện tại suy nghĩ lớn nhất trong đầu hắn chính là: Thì ra giả làm người khác là chuyện phiền phức đến thế.
Cho dù có là một người cẩn thận tinh tế đi nữa, thỉnh thoảng Salman cũng gặp một vài tình huống không thể trở tay. Huống chi hắn còn phải áp chế bản tính người chơi, dùng góc nhìn và thái độ khác để quan sát và giải quyết vấn đề.
Nếu không phải vì duy trì hình tượng nhân vật người phụ trách phòng thí nghiệm ưu tú, chắc chắn Salman đã dùng kỹ năng bắt người chơi kia. Làm sao hắn có thể trơ mắt nhìn đối phương bình tĩnh rời đi?
Không thể giữ lại đối thủ mà mình có khả năng giữ lại, đối với một kẻ có giá trị vũ lực không tồi như Salman mà nói thì đúng là tự tra tấn bản thân.
“May mắn cuối cùng không thu hoạch trắng tay.” Salman nghĩ thầm.
Hai ngày đã đủ để hắn biết công việc cụ thể của các binh dân. Bọn họ thu thập những khối lập phương đen, sau đó đổ vào thiết bị làm tan. Khối lập phương đen nho nhỏ sẽ giãn nở, biến thành một ít vật tư.
Chúng có thể là nguyên liệu nấu ăn, có thể là sản phẩm công nghiệp thô, cũng có thể là “đồ xa xỉ” dành cho các quý tộc sử dụng.
Tất cả đều mang theo dấu vết của nền công nghiệp hiện đại văn minh.
Đối với những người ở nơi này thì quả thật rất quý hiếm, nhưng đối với Salman và người chơi khác thì chúng chỉ là những thứ rẻ tiền.
“Dâng lên lòng thành của nữ hoàng, thần linh sẽ ban ân.” Đây chính là nội dung trong thần thoại. Lúc trước Salman vẫn không hiểu “lòng thành của nữ hoàng” là cái gì, xem ra bây giờ hắn đã biết.
Lòng thành đại diện cho chất lỏng màu lam, ban phước chính là vật tư từ những khối lập phương đen.
Salman từng tìm đọc nhật ký của phòng thí nghiệm, số lượng thu hoạch khối lập phương đen mỗi ngày được tính bằng một chu kỳ đồ thị.
Cứ cách bảy ngày, số lượng thu hoạch khối lập phương sẽ có một lần tăng giảm dao động. Ngày thứ nhất là số lượng nhiều nhất, sau đó theo đồ thị giảm dần, mãi cho đến ngày thứ bảy. Ngày thứ tám lại một lần lên tới đỉnh điểm.
Một số liệu rất thú vị, có thể nói rõ rất nhiều vấn đề.
Chẳng hạn như tần suất, thời gian và số lượng đại khái mà khối lập phương đen được thả xuống. Dựa theo phép tính này, lần tiếp theo nó thả xuống hẳn là ở ngày thứ bảy, cũng là ngày cuối cùng trong phó bản.
Vì vậy Salman không rảnh để hoang mang vô ích. Hắn biết muốn giải quyết phó bản thì cần đợi đến ngày cuối cùng, đợi “bàn tay chân chính” khống chế hướng đi của thế giới này xuất hiện.
Đã biết kết quả, tìm hiểu quá trình thúc đẩy phía trước và nguyên nhân sẽ dễ dàng hơn.
Salman từng đoán thế giới này có thứ gì đó thu hút bàn tay kia, mà khối lập phương đen là một loại công cụ trao đổi. Vả lại đây còn là cuộc trao đổi không công bằng, giống như dùng kẹo ngọt đổi lấy đá quý.
Bây giờ hắn đã biết khối đá quý trong cuộc giao dịch này chính là “chất lỏng” màu lam trên người nữ hoàng tầng sáu.
Nhưng nữ hoàng luôn miệng cần “thức ăn” là chuyện gì? Chẳng lẽ hẳn là có người phụ trách cho nữ hoàng ăn, cuối cùng đột nhiên đình chỉ đã nhiều ngày?
“Ừm?” Salman nhớ đến tập tính nào đó của đàn kiến.
Ở hang ổ binh dân lầu hai, Nhậm Dật Phi cũng đang suy nghĩ về vấn đề đó: Vì sao nữ hoàng lại bị đói bụng.
Có điều nhờ ban đầu Nhậm Dật Phi dùng loài kiến và ong mật làm vật so sánh, cho nên hắn đã tìm được manh mối.
Siêu cá thể không biểu thị ý nghĩa chân chính về giai cấp, mỗi cá thể được phân loại đều đang thực hiện trách nhiệm của chính mình. Ong thợ mắc bệnh, suy yếu, không thể tiếp tục làm việc sẽ bị vứt bỏ, như vậy nữ hoàng mắc bệnh và suy yếu thì sao?
Cũng không khác mấy.
Lấy ong mật làm ví dụ, bên người ong chúa luôn có ong thợ chuyên môn kiểm tra, đo lượng và quan sát ong chúa. Mỗi ngày nó đều nếm dịch phân bố trên người ong chúa để phán đoán tình huống thân thể ong chúa có tốt hay không.
Nếu ong chúa sinh bệnh hay đã già, không thể tiếp tục đẻ trứng hoặc đẻ trứng với tốc độ và mật độ hạ thấp, như vậy ong thợ sẽ cố ý giảm bớt tần suất cho ăn mật, thậm chí không cho ăn nữa. Sau đó đám ong thợ sẽ dùng càng nhiều tinh lực để nuôi dưỡng ong cái, cho đến khi ong chúa mới ra đời khỏe mạnh.
Lúc này ong chúa cũ chỉ có một sự lựa chọn, đó chính là dẫn dắt một phần ong cũ rời khỏi hang ổ, tách thành tổ mới.
Hoặc cam chịu bị tộc đàn loại bỏ và vứt đi.
Vô dụng thì lập tức bị loại bỏ, đây là quy tắc chọn lọc tự nhiên, bảo đảm sinh tồn cho toàn bộ tộc đàn.
Con người chịu trói buộc đạo đức còn có thể vứt bỏ người bệnh và người già, động vật làm vậy có gì kỳ lạ sao?
Bởi vì không thể thỏa mãn nhu cầu sinh sản của siêu cá thể, ong chúa cũ sẽ bị tộc đàn sàng lọc. Có phải nữ hoàng phó bản cũng giống thế hay không?
Không ngừng kêu “thức ăn”, chứng tỏ đối phương đã tiến vào trạng thái đói khát và suy yếu. Nhưng vấn đề là nữ hoàng bị vứt bỏ vì sinh bệnh hay bởi vì tuổi già?
Nhậm Dật Phi nghĩ là tuổi già. Không vì cái gì, xem tuổi tác quý tộc là rõ.
Công dân thành niên là 18 tuổi, có lẽ binh dân cũng thế, chẳng lẽ quý tộc không giống?
Ngoại trừ một quý tộc nhỏ ngoài ý muốn hạ sinh, toàn bộ nam nữ quý tộc đều đã 17-18 tuổi, thậm chí ngày mai còn có vũ hội thành niên, đã có thể gánh vác trách nhiệm chính mình.
Nữ hoàng mới ra đời, nữ hoàng cũ có sản lượng không hiệu quả sẽ bị đào thải. Đây là chuyện cực kỳ bình thường.
“A?” Nhậm Dật Phi lấy thẻ bài ra xem, tin tức đổi mới?
[Đêm thứ hai: Thiện tư giả*.]
*Người suy nghĩ thấu đáo, sâu sắc.
Thiện tư giả, người giỏi về suy nghĩ, có rất nhiều mối lo âu phiền muộn. Liên tưởng đến tin tức “kiến đực” lúc trước…
Nhậm Dật Phi vỗ trán cái bốp, hắn lập tức nghĩ tới gian phòng quý tộc chứa đầy sách vở ở tầng năm.
Sở thích của hầu hết quý tộc đều không phù hợp với tin tức “thiện tư giả”, chỉ ngoại trừ chủ nhân gian phòng đầy sách, hơn nữa bên trong còn có dấu vết lật xem là có thể đối chiếu.
Nhưng mà lúc đó Nhậm Dật Phi chỉ xem sơ qua, rất nhiều chi tiết đã trở nên mơ hồ.
Hay là lên trên đó một chuyến nữa? Nghĩ đến khắp nơi bên ngoài đều là binh dân đội tuần tra, hắn dứt khoát từ bỏ quyết định này.
Chẳng những đêm nay, có lẽ hai ngày sau Nhậm Dật Phi cũng không thể tìm được lí do nào thích hợp để đi lên.
“Bây giờ suy nghĩ cũng vô ích, đợi ngày mai rồi tính.” Nhậm Dật Phi nằm xuống giường, nhắm mắt thiếp đi.
Người khơi mào đầu sóng ngọn gió đã ngủ, binh dân làm việc ngoài kia còn lâu mới kết thúc.
Người chơi chạy trốn bên ngoài đã bị bắt trở về, dường như lúc chạy ra nơi xa xôi nào đó trong rừng cây thì bị sét đánh, cả người cháy đen ngã xuống hôn mê.
Nhưng một người nữa thì vẫn chưa bắt được, bọn họ chỉ tìm thấy một cái áo choàng dành cho quý tộc, là kẻ xâm nhập trộm đi.
“Vì thoát khỏi phạm vi phó bản nên bị trừng phạt sao?” Lúc biết được tin tức này, Salman đã hoàn toàn khỏi hẳn, hơn nữa hắn còn khăng khăng trở về vị trí làm việc.
Người chơi hôn mê còn sống. Nhóm binh dân muốn biết tin tức của kẻ xâm nhập còn lại nên không lập tức giết anh ta, chỉ bắt người ném vào ngục giam, chuẩn bị ngày mai thẩm vấn.
“Ngày mai…” Salman nhíu mày, hắn cứ cảm thấy sẽ có chuyện ngoài ý muốn.
Quả nhiên cảm giác Salman không sai. Không lâu sau, thẻ bài xuất hiện tin tức đổi mới: [Một người chơi tử vong, quỷ giải khóa một phần tám phong ấn.]
Xem thời gian, đúng là “quỷ” ra tay.
“Là ai làm?” Nhóm NPC kinh ngạc hơn bất kỳ ai. Bọn họ chia nhiều người giữ cửa, làm sao đối phương có thể tiến vào xử lý thủ phạm?
Quản lý ngục giam cho người báo cáo lên trên, bản thân mang theo vài người tiến vào kiểm tra cẩn thận, xem thử có manh mối khác không, cuối cùng vẫn không tìm được gì. Dưới đất chỉ còn lại thi thể người chơi hoảng sợ mở to đôi mắt, giống như nhìn thấy thứ gì kinh khủng, hơn nữa còn đang dần mờ nhạt.
Lại qua mấy phút, cảm giác tồn tại của người chơi biến mất, bug mà anh ta để lại đều được phó bản tự động chắp vá.
Nhóm NPC chỉ nhớ có một vị khách không mời mà đến xâm nhập tầng năm, nổ thành một cái hố, uy hiếp nhân viên nghiên cứu tầng bốn, còn dùng cách nào đó xâm nhập tầng sáu.
Cuối cùng hắn để lại một cái áo choàng rồi bỏ chạy.
“Đáng chết!” Đội trưởng đội tuần tra nện một đấm lên tường tức giận, “Để hắn chạy thoát.”
“Hắt xì!” Nhậm Dật Phi đang ngủ say không hiểu ra sao hắt xì một cái. Ngày hôm sau, dư âm kẻ xâm nhập vẫn còn, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến Nhậm Dật Phi thức dậy, rời giường, ăn cơm và đi làm việc như mọi hôm.
Hôm nay hắn nhận công việc ở trường học.
Trường học giáo dục cơ sở binh dân là một nơi không lớn, nằm giữa hai hang ổ của hai binh dân nào đó. Nội dung giảng dạy của thầy dạy học là phương pháp và kỹ thuật đánh nhau, bởi vì ưu thế binh dân có được là cơ thể cường tráng, cho nên phần lớn công việc nghiêng về tuần tra canh gác, trông coi chăm sóc.
Chỉ có một đám binh dân ở phòng thí nghiệm là khác người, hẳn là có cách giáo dục khác. Nhưng giáo dục cơ bản chỉ có một thầy, có vẻ trường học giáo dục cơ sở chính là giáo dục mà toàn bộ binh dân thống nhất tham gia.
Sau khi nói chuyện phiếm với một thủ vệ khác, Nhậm Dật Phi càng thêm khẳng định suy đoán chính mình.
Người đã trải qua lớp giáo dục cơ sở thì trực tiếp tham gia công việc bình thường, giống như Cốc Thành đại loại, chỉ có thể làm thủ vệ và quản lý.
Người được xác định giá trị vũ lực thì tham gia đội tuần tra, người được xác định giá trị trí lực thì trở thành nhân viên nghiên cứu, bác sĩ vân vân, theo giáo viên học tập.
Thủ vệ không có công việc gì đặc biệt, bọn họ chỉ cần canh giữ ở cửa, tránh trường hợp học sinh nào đó tùy ý ra vào.
Nhậm Dật Phi viện cớ nhàm chán, muốn đi vào bên trong kệ sách tìm chút chuyện thần thoại đọc giải trí. Dù sao các loại sách vở khác đều không có giá trị, chỉ có chuyện thần thoại là chứa nhiều manh mối có ích.
Quả nhiên, sau khi xem xong bảy bản thần thoại cùng loại, Nhậm Dật Phi đã tìm thấy tin tức mà mình muốn.
“Vậy mà còn có thời đại trước khi thần linh giáng thế à?” Nhậm Dật Phi nâng cằm suy tư.
Ghi chép trước khi thần linh giáng thế là bản ghi chép của một xã hội nguyên thủy bình thường phát triển theo thời gian. Trong đó có nhắc đến tổ tiên bọn họ đã đánh đổi mạng sống trong việc mở rộng đất đai, đi vào rừng sâu, thu hoạch thức ăn, quần áo và nhiều thứ khác ở ao hồ.
Bởi vì Nhậm Dật Phi đã có cho mình giả thiết là công dân phải tìm kiếm khối lập phương đen, sau đó mới có được vật tư, thế nên hắn không nghĩ đến việc “trước kia” của thế giới này từng hướng bọn họ đến con đường tự cung cấp thức ăn, hơn nữa còn có những thứ như kỹ năng sinh tồn.
Như vậy vì sao năng lực sinh tồn của bọn họ lại biến mất?
Bởi vì “thần linh giáng thế”.
NPC cho rằng thần linh ban ơn, Nhậm Dật Phi lại cảm thấy đây là một loại dao cùn đang mài đi da thịt bọn họ, nhằm diệt tộc hoặc thuần hóa chủng tộc. Người trong ổ kiến không biết bọn họ từ những kẻ hoang dã dần biến thành vật nuôi trong nhà, nếu rời khỏi chủ nhân là thần linh thì sẽ không sống nổi.
Cực kỳ không ổn, bị nuôi hỏng đến không thể hỏng hơn.
Như vậy cái giá phải trả là gì? Trong thần thoại có đề cập đến.
Sau khi trưởng thành, con của thần phải chọn bạn đời, sinh đẻ con cái đời sau. Nữ hoàng được lựa chọn sẽ hiến dâng lòng thành cho thần linh, mà con cái còn lại của người đó sẽ tiếp tục con đường làm nữ hoàng.
“Lòng thành” là cái giá đắt nhất.
“Những người khác thì sao?”
Sau khi được lựa chọn, “cô ấy” bị dâng hiến cho thần linh, vậy những quý tộc khác thì sao?
Chẳng lẽ bọn họ thật sự giống như thế giới loài kiến và ong mật, kiến cái phải nội đấu một trận tìm ra người thắng cuộc, người thắng đạt được quyền lực giao phối? Con đực thì đợi giao phối xong, không nói không rằng chết thẳng cẳng?
Nếu có một quý tộc đứng trước mặt hắn, Nhậm Dật Phi rất muốn gõ bể đầu như gáo nước rỗng của đối phương mà nhìn xem bên trong chứa thứ gì. Ngay cả chuyện cha mẹ và chính mình còn không biết, sao có thể không khác nào phế vật như vậy? Tốt xấu gì cũng phải biết tìm sách mà đọc…
Sách?
Nhậm Dật Phi nhớ đến phòng ở có phong cách trang trí khác biệt nhất của một quý tộc nào đó, trên dưới toàn là sách vở.
Quỷ là thiện tư giả, là kiến đực.
Giả thiết người nọ là nam quý tộc, hắn phát hiện số phận chính mình thông qua sách vở, như vậy hắn có cố gắng làm chuyện gì không?
Kết quả khi hắn cố gắng làm chuyện gì đó thay đổi, sẽ là chấp niệm của hắn sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.