Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang Npc Trong Trò Chơi Sinh Tồn
Quyển 6 - Chương 25: Ổ Kiến
Thanh Trúc Diệp
13/08/2023
Mà lúc này, Nhậm Dật Phi ở bên ngoài ổ kiến cũng gặp không ít phiền
toái. Bên trong đĩa bay hình mâm tròn bay ra hàng loạt đồ vật hình
người, nhìn kỹ thì thấy động cơ bay có tạo hình máy bay một người lái.
Tốc độ của chúng rất nhanh, chớp mắt đã phóng đến trước mặt hắn.
Không biết động cơ bay nào có ống pháo phát sáng nhắm thẳng vào Nhậm Dật Phi, ánh sáng biến thành viên đạn bị kích hoạt, đột nhiên ập xuống một trận mưa đạn dữ dội không kịp phòng bị.
Nhậm Dật Phi phát hiện bản thân không thể đối phó, hắn lập tức vỗ cánh bay sang nơi khác, chẳng qua vẫn bị bắn trúng vài chỗ. Nhậm Dật Phi đang do dự có nên sử dụng cảm xúc phàm ăn hay không thì đám động cơ bay chợt tản sang hai bên, một nửa nhanh chóng bay về phía bụi cỏ. Dường như chúng nó phát hiện mục tiêu mới.
Chỉ biết sau trận mưa đạn dữ dội, bụi cỏ đã bị đốt thành than đen, trong đó có một người chơi chạy ra. Da đầu người nọ đều bị đốt trụi, thân thể ngày một cao lớn điên cuồng không khác nào khinh khí cầu.
“Đây là gì nhỉ?” Nhậm Dật Phi chưa từng gặp qua năng lực làm mình biến thành người khổng lồ giống thế bao giờ. Quần áo trên người đối phương dần không chịu được sự biến hóa cơ thể, cuối cùng rách tung thành một đống vải vụn.
Nhậm Dật Phi nhìn người khổng lồ mọc ra rất nhiều lông lá rậm rạp, hơn nữa còn càng lúc càng lớn, rất nhanh đã cao hơn ổ kiến.
Qua gần một phút, người chơi ngừng biến hóa. Bởi vì Nhậm Dật Phi quá mức giật mình nên hắn không cẩn thận bị động cơ bay bắn trúng, cánh tay cũng lưu lại nhiều vết trầy cháy đen.
“Vượn khổng lồ?”
Người chơi biến thành vượn khổng lồ trực tiếp thu hút đợt hỏa lực phía trước, ngay cả đám động cơ bay hình người đang công kích Nhậm Dật Phi cũng bị hấp dẫn.
“Quả nhiên người chơi đều có chuẩn bị.”
Nhậm Dật Phi nhìn ổ kiến, đỉnh hình chóp lúc này đã mở ra hoàn toàn. Hắn vừa mới bắn chết không ít sứ giả thần linh, nhưng đương nhiên không thể ngăn cản rất nhiều tia sáng rơi xuống từ chùm sáng.
Vượn khổng lồ đang đánh bay đám động cơ bay.
So với Nhậm Dật Phi và Salman chật vật muốn chết, sức chiến đấu của người chơi cao lớn ngang trời cực kỳ kinh khủng.
Mặc dù bản thân khổng lồ hóa, hành động người chơi có chút chậm chạp trong mắt mấy người Nhậm Dật Phi, nhưng chuyện đó không thể ảnh hưởng đối phương vung tay một phát là nhiều động cơ bay nghiêng ngả lảo đảo.
Bên người quái vật khổng lồ là động cơ bay vây đầy tập kích, cứ cho nó nhắm mắt chiến đấu đi nữa thì chỉ cần người chơi quơ loạn xung quanh, một trận động cơ bay liền có thể tàu về quê hương.
Nhiều động cơ bay xui xẻo bị hỏng bốc lên khói trắng, chúng trực tiếp văng xuống mặt đất chia năm xẻ bảy, người trong đó chết ngay tức thì.
Nhậm Dật Phi đang quan sát trận chiến mãn nhãn không khác nào phim điện ảnh khoa học viễn tưởng, đột nhiên vượn khổng lồ đấm sang bên cạnh, một đám động cơ bay tiếp tục bị nó đánh văng. Chúng bay ngang Nhậm Dật Phi rồi văng vào cây thần, phía trong rơi ra một… Binh dân?
“Sao?” Nhậm Dật Phi nhìn chằm chằm năng lượng ngay vị trí cái trán của đối phương, cảm giác có chút không đúng.
Hắn tạm dừng năng lượng thị giác, quả nhiên nhìn thấy gương mặt đặc thù của binh dân.
Vì sao người rơi khỏi động cơ bay lại có sừng không khác gì binh dân ở ổ kiến? Nhậm Dật Phi còn không tin vào mắt mình mà bay qua kiểm tra. Giống nhau như đúc, tuyệt không lừa người.
“Quý, quý tộc… còn sống.” Phi công vẫn chưa hết hẳn, người nọ cố hết sức mở to đôi mắt nhìn chằm chằm Nhậm Dật Phi, sau đó lại chuyển qua đôi cánh hắn.
Đôi mắt đối phương mang theo một loại si mê không nói nên lời.
Nhậm Dật Phi nâng mắt, hắn đè thấp thanh âm: “Thời không song song?”
Động cơ bay bị vượn khổng lồ đánh rơi ngày càng nhiều hơn, đương nhiên cũng có vài người sống sót vội bò ra ngoài. Đám người chơi lập tức ngửi được mùi vị gì đó khác thường.
Sau trận mưa đạn bắn phá vang dội, một người chơi tử vong, một người chơi lấy ra con át chủ bài biến thành vượn khổng lồ, đám người còn lại thì vừa xem phim cảm khái vừa tiếp tục tránh né. Mãi cho đến lúc này.
Bọn họ vừa đi qua liền phát hiện, sao mặt mũi kẻ địch lại có thể là binh dân? Đám người chơi suy nghĩ không lâu liền nghĩ tới chuyện thế giới song hành.
“Cứ cách một thời gian ngắn là bọn họ sẽ vượt thời không để đến thu hoạch chất lỏng sản sinh từ nữ hoàng. Có khi nào nữ hoàng của bọn họ đã chết, nên bọn họ mới chạy đi kiếm chuyện với thời không khác không?”
Một nữ binh dân lắc đầu: “Tôi nghĩ phó bản này không nên tên ổ kiến mà là tổ ong mới đúng. Đám người đó đến đây để lấy mật ong, à không, đến lấy sữa ong chúa.”
“Cô nói sai rồi.” Có người chơi phản bác nữ binh dân, “Nếu là ong mật, ong chúa chết thì cùng lắm bọn họ đi tìm ong chúa khác, tại sao một hai phải cần chất lỏng từ nữ hoàng kéo dài sinh sản?… %)1@#dj#^&! Đm.”
Giữa lúc nói chuyện, một chiếc động cơ bay từ đâu lao tới rồi nện xuống nền đất, suýt chút nữa là tiễn bọn họ một đoạn.
“Trốn đi trốn đi, đĩa bay hàng thật giá thật đấy, ai rảnh háng mới tham chiến.” Nhóm người chơi đều chờ đợi giây phút Boss bị đánh cho tơi tả rồi mới ra tay nhặt của hời.
Trên đỉnh đầu bọn họ, Nhậm Dật Phi lại lần nữa xuất phát. Hắn vỗ cánh phát ra tiếng vang vù vù trong gió, đằng sau còn kéo theo một trận ánh sáng li ti vụn vỡ giống hệt sao băng.
Binh dân khác tộc đàn hết giá trị sử dụng, đối phương đã chết trên cây thần.
Nhậm Dật Phi nhìn đĩa bay lơ lửng giữa không trung.
Hiện tại vượn đen đang cầm đá ném vào đĩa bay, người nọ hấp dẫn phần lớn hỏa lực nhất. Nhậm Dật Phi có hình thể nhỏ nhắn rất thích hợp tới gần, hắn muốn tặng bọn họ một món quà bất ngờ.
Trong lúc bay lên, Nhậm Dật Phi có nhìn thấy Salman. Anh ta đã bị nhóm người mang năng lượng vây kín. Có điều Nhậm Dật Phi không hề dừng lại, hắn bay thẳng một đường về phía đĩa bay giữa trời.
“Chắc chắn người chơi bánh ngọt còn rất nhiều con át chủ bài. Cái khác không nói, riêng quỷ bài là anh ta đã có hai thẻ.” Nhậm Dật Phi vội đẩy nhanh tốc độ, bỏ Salman và ổ kiến ở lại phía sau.
Toàn lực đối phó, đây mới là cách tốt nhất mà “Giang” đáp lời.
Quả thật Salman còn át chủ bài, nhưng không phải một cái hay hai cái.
Hắn vẫn luôn âm thầm tính toán thời cơ. Cho dù suýt chút nữa là bị tia sáng chém rơi đầu, Salman vẫn chưa vội sử dụng đạo cụ.
Đợi đến khi đĩa bay giữa không trung đã hoàn toàn ghi thù vượn đen khổng lồ, nó không rảnh bận tâm chuyện bên này nữa thì hắn mới quyết định động thủ.
Trong nháy mắt, gương phản xạ chợt biến thành gương ngọc trong suốt không khác nào thủy tinh. Hơn nữa nó ngày càng mở lớn giữa không trung, vừa mở ra vừa xếp lại, bên trong có không ít vì sao nhỏ xoay tròn.
Lấy vị trí tay cầm làm trung tâm chính, ba vòng xoay xung quanh bắt đầu xoay tròn điên cuồng. “Cốp” một tiếng, gương ngừng xoay, một bản đồ 28 chòm sao lập tức xuất hiện.
Đám sứ giả không biết đồ vật trong tay Salman là cái gì. Bọn họ còn tưởng nó là thủy tinh hoặc đá quý, thế nên vẫn luôn tay bắn tia laser và điện lưu về phía hắn.
Kết quả gương trong suốt chợt chuyển động như há to miệng hố, mọi công kích từ đối phương đều bị nó hút sạch. Salman đứng yên, mặt đất dưới chân lấy hắn làm tâm bắt đầu tỏa sáng, từng điểm sáng kim sắc nối lại thành bản đồ sao, nhanh chóng bao phủ toàn bộ tầng sáu.
Bản đồ sao trong gương thoát cái nhảy ra bên ngoài, vừa trở tay liền khóa chặt đám sứ giả.
Nhóm sứ giả kinh ngạc trừng lớn mắt, bọn họ phát hiện cả người mình đã không thể cử động.
“Quan trưởng, một quý tộc ở thế giới này đang tiến tới gần chúng ta, chúng ta phải làm gì?”
Trong con tàu vũ trụ, thiết bị giám sát toàn bộ hoạt động xung quanh phát ra tiếng cảnh báo đinh tai, một quý tộc cao gầy có gương mặt thanh tú xuất hiện trên màn ảnh.
Bọn họ không biết quý tộc nọ tới gần từ bao giờ, chỉ biết lúc phát hiện là đối phương đã ở ngay bên cạnh.
Mật mã nhóm gen của binh dân thời không khác lập tức được khởi động, đã lâu rồi bọn họ không nhìn thấy quý tộc nào hợp gu thẩm mỹ mình đến thế.
“Làm gì cái gì mà làm gì? Công kích, không thể để hắn đến gần chúng ta. Các cậu quên mất quý tộc đã thức tỉnh có năng lực khống chế chúng ta hay sao?” Người phụ trách tức giận ra lệnh, mặc kệ đám người bên dưới có tình nguyện hay không thì khẩu pháo vẫn nhắm thẳng vào nam quý tộc xinh đẹp đang lập lòe ánh sáng.
Chùm tia sáng từ đĩa bay vọt ra kéo theo nhiệt độ không khí bỏng cháy. Nhậm Dật Phi hơi trừng mắt, đôi tay gắt gao che ở trước mặt.
Ổ kiến lúc này.
“Phối hợp một chút thì mới tốt cho đôi bên.” Salman rút một cái khăn tay che đi đôi mắt, chuẩn bị lột quần áo bọn họ. Hắn nghĩ nghĩ cảm thấy hơi thiếu, sau đó lại lấy ra một đôi bao tay.
Nhìn Salman một tay cầm dao, một tay túm lấy một sứ giả, không khác nào tư thế lột lông làm thịt gà, đám sứ giả khác đều âm thầm gào thét: Người nguyên thủy này muốn làm cái gì?!
“Tôi khuyên các người nên chấp nhận đi, đừng phản kháng vô nghĩa.”
Phần lớn đạo cụ đều hạn chế thời gian sử dụng, đạo cụ càng mạnh thì thời gian sử dụng càng ngắn. Sau khi kích hoạt hình thức cuối cùng của gương phản xạ, hiệu quả thời gian liên tục sẽ bị giảm tối đa.
Salman phải sử dụng hợp lý từng giây từng phút.
Hắn đem ba đạo cụ và ba kỹ năng tiến vào phó bản. Trong ba đạo cụ có một cái là mũi tiến công, một cái là mũi khống chế và cái còn lại là đôi mắt chân thật mà kỹ năng bói toán đã chọn.
Đôi mắt chân thật vừa dùng xong, bởi vì hạn chế phó bản nên Salman không thể dùng mũi tiến công được, hắn chỉ còn dư đạo cụ khống chế. Salman càng muốn tốc chiến tốc thắng.
Lúc nhìn quần áo đám sứ giả thì chỉ thấy chói mắt không khác nào con nhím, sau khi đụng vào mới phát hiện, hóa ra quần áo bọn họ làm bằng một loại da, trên đó có dây kéo bị giấu. Sau khi Salman kéo mở, ánh sáng đâm vào con ngươi lập tức biến mất, quần áo bằng da liền được lột sạch.
Đương nhiên người cũng trần như nhộng.
Nhóm sứ giả đã được giáo dục từ bé, bọn họ biết liêm sỉ và mặt mũi là gì nên đều muốn phát khùng. Có điều Salman chỉ cau mày lột lớp áo bên ngoài bọn họ ra mà thôi, hắn không làm gì khác.
Biểu tình kháng cự và ghét bỏ trên mặt Salman còn nhiều hơn đám sứ giả.
Salman làm việc rất chú trọng hiệu suất mà bản thân hắn cũng rất có hiệu suất. Vài phút sau, tất cả mọi người đều bị Salman lột lớp da phát sáng ra ngoài. Hắn lấy khăn tay che mắt xuống, suýt chút nữa đã bị bọn họ chọt cho vừa mù vừa cay.
“Vì nhiệm vụ cuối cùng.” Salman nhìn thoáng qua động tĩnh ngoài cửa sổ, vượn đen đã bắt đầu yếu thế, song vẫn có thể kéo dài thêm vài phút.
Trước khi hiệu quả đạo cụ biến mất hoàn toàn, đám sứ giả đều đã bị Salman buộc chặt, quần áo xếp bên cạnh giống ngọn núi nhỏ. Hắn đang định mở miệng nói chuyện thì đột nhiên bầu trời ngoài kia lóe sáng tựa ban ngày, giống như ai đó vừa ném bom tia chớp.
Ánh sáng bừng lên kéo theo một tiếng ầm vang rung trời, đĩa bay như chim gãy cánh rơi xuống đầu vượn đen khiến nó lăn ra hôn mê bất tỉnh. Đĩa bay thuận đà lật mặt, cuối cùng cắm thẳng một đường vào mặt đất, nửa đầu còn lại nhếch lên trời cao.
Không trung sạch sẽ hoàn toàn, cái gì cũng không có.
“Trong nháy mắt thôi mà đã xảy ra chuyện gì?” Không những đám người chơi bên dưới khó hiểu, Salman cũng rất ngạc nhiên.
Đúng là phát triển ngoài kế hoạch, chẳng lẽ?
“A Phi?” Salman nghĩ đến cái tên này đầu tiên. Hắn hơi thả lỏng biểu tình, nhìn qua còn có chút dịu dàng, “Dù sao cũng rất giống tác phong em ấy.” Salman tự mang lăng kính “A Phi”, bộ dáng nguyện ý viết tên Nhậm Dật Phi thành hai chữ quả là “kỳ tích”.
“Cái tên người nguyên thủy ti tiện đê hèn xấu xa bỉ ổi này? Là ai giúp các người làm vậy?!” Thanh âm sứ giả chửi bậy đánh thức Salman, gương phản xạ trong tay hắn biến mất không chút tiếng động. Thời gian sử dụng đạo cụ kết thúc.
Salman không thèm để ý bọn họ, hắn ấn dãy số nào đó trên tường.
“Thuật Dã, tạm dừng phương án số 1, hiện tại tiến hành phương án số 2. Giá đỡ thần linh…” Gương mặt Salman hiện lên ý cười nhạt, “Rơi mất rồi.”
Mặc cho ai làm rơi đĩa bay đi chăng nữa thì cũng không làm lỡ chuyện dọn dẹp chiến trường. Có lẽ công dân và binh dân dưới sự quản lý đã được quân sự hóa, sẽ làm đám người cao ngạo này chấn động.
“Rơi mất? Cái gì rơi mất?” Dù không nghe thấy hai chữ “đĩa bay” linh tinh nhưng đám sứ giả vẫn phát hiện có chút không đúng. Bọn họ vội ngẩng đầu tìm kiếm, kết quả không thấy mây đen đâu, cũng không thấy dấu vết phi thuyền khổng lồ.
“Các người đã làm cái gì rồi?!” Khả năng đĩa bay rơi xuống đất rất cao khiến bọn họ hoảng sợ, mọi chuyện đang phát triển như điên theo hướng bọn họ không hề mong muốn.
“Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện được chưa? Cho nên, anh xuyên qua thời gian… hay là xuyên qua không gian?” Salman mỉm cười. Hắn vỗ vỗ dao lên mặt một người trong số đó.
Tốc độ của chúng rất nhanh, chớp mắt đã phóng đến trước mặt hắn.
Không biết động cơ bay nào có ống pháo phát sáng nhắm thẳng vào Nhậm Dật Phi, ánh sáng biến thành viên đạn bị kích hoạt, đột nhiên ập xuống một trận mưa đạn dữ dội không kịp phòng bị.
Nhậm Dật Phi phát hiện bản thân không thể đối phó, hắn lập tức vỗ cánh bay sang nơi khác, chẳng qua vẫn bị bắn trúng vài chỗ. Nhậm Dật Phi đang do dự có nên sử dụng cảm xúc phàm ăn hay không thì đám động cơ bay chợt tản sang hai bên, một nửa nhanh chóng bay về phía bụi cỏ. Dường như chúng nó phát hiện mục tiêu mới.
Chỉ biết sau trận mưa đạn dữ dội, bụi cỏ đã bị đốt thành than đen, trong đó có một người chơi chạy ra. Da đầu người nọ đều bị đốt trụi, thân thể ngày một cao lớn điên cuồng không khác nào khinh khí cầu.
“Đây là gì nhỉ?” Nhậm Dật Phi chưa từng gặp qua năng lực làm mình biến thành người khổng lồ giống thế bao giờ. Quần áo trên người đối phương dần không chịu được sự biến hóa cơ thể, cuối cùng rách tung thành một đống vải vụn.
Nhậm Dật Phi nhìn người khổng lồ mọc ra rất nhiều lông lá rậm rạp, hơn nữa còn càng lúc càng lớn, rất nhanh đã cao hơn ổ kiến.
Qua gần một phút, người chơi ngừng biến hóa. Bởi vì Nhậm Dật Phi quá mức giật mình nên hắn không cẩn thận bị động cơ bay bắn trúng, cánh tay cũng lưu lại nhiều vết trầy cháy đen.
“Vượn khổng lồ?”
Người chơi biến thành vượn khổng lồ trực tiếp thu hút đợt hỏa lực phía trước, ngay cả đám động cơ bay hình người đang công kích Nhậm Dật Phi cũng bị hấp dẫn.
“Quả nhiên người chơi đều có chuẩn bị.”
Nhậm Dật Phi nhìn ổ kiến, đỉnh hình chóp lúc này đã mở ra hoàn toàn. Hắn vừa mới bắn chết không ít sứ giả thần linh, nhưng đương nhiên không thể ngăn cản rất nhiều tia sáng rơi xuống từ chùm sáng.
Vượn khổng lồ đang đánh bay đám động cơ bay.
So với Nhậm Dật Phi và Salman chật vật muốn chết, sức chiến đấu của người chơi cao lớn ngang trời cực kỳ kinh khủng.
Mặc dù bản thân khổng lồ hóa, hành động người chơi có chút chậm chạp trong mắt mấy người Nhậm Dật Phi, nhưng chuyện đó không thể ảnh hưởng đối phương vung tay một phát là nhiều động cơ bay nghiêng ngả lảo đảo.
Bên người quái vật khổng lồ là động cơ bay vây đầy tập kích, cứ cho nó nhắm mắt chiến đấu đi nữa thì chỉ cần người chơi quơ loạn xung quanh, một trận động cơ bay liền có thể tàu về quê hương.
Nhiều động cơ bay xui xẻo bị hỏng bốc lên khói trắng, chúng trực tiếp văng xuống mặt đất chia năm xẻ bảy, người trong đó chết ngay tức thì.
Nhậm Dật Phi đang quan sát trận chiến mãn nhãn không khác nào phim điện ảnh khoa học viễn tưởng, đột nhiên vượn khổng lồ đấm sang bên cạnh, một đám động cơ bay tiếp tục bị nó đánh văng. Chúng bay ngang Nhậm Dật Phi rồi văng vào cây thần, phía trong rơi ra một… Binh dân?
“Sao?” Nhậm Dật Phi nhìn chằm chằm năng lượng ngay vị trí cái trán của đối phương, cảm giác có chút không đúng.
Hắn tạm dừng năng lượng thị giác, quả nhiên nhìn thấy gương mặt đặc thù của binh dân.
Vì sao người rơi khỏi động cơ bay lại có sừng không khác gì binh dân ở ổ kiến? Nhậm Dật Phi còn không tin vào mắt mình mà bay qua kiểm tra. Giống nhau như đúc, tuyệt không lừa người.
“Quý, quý tộc… còn sống.” Phi công vẫn chưa hết hẳn, người nọ cố hết sức mở to đôi mắt nhìn chằm chằm Nhậm Dật Phi, sau đó lại chuyển qua đôi cánh hắn.
Đôi mắt đối phương mang theo một loại si mê không nói nên lời.
Nhậm Dật Phi nâng mắt, hắn đè thấp thanh âm: “Thời không song song?”
Động cơ bay bị vượn khổng lồ đánh rơi ngày càng nhiều hơn, đương nhiên cũng có vài người sống sót vội bò ra ngoài. Đám người chơi lập tức ngửi được mùi vị gì đó khác thường.
Sau trận mưa đạn bắn phá vang dội, một người chơi tử vong, một người chơi lấy ra con át chủ bài biến thành vượn khổng lồ, đám người còn lại thì vừa xem phim cảm khái vừa tiếp tục tránh né. Mãi cho đến lúc này.
Bọn họ vừa đi qua liền phát hiện, sao mặt mũi kẻ địch lại có thể là binh dân? Đám người chơi suy nghĩ không lâu liền nghĩ tới chuyện thế giới song hành.
“Cứ cách một thời gian ngắn là bọn họ sẽ vượt thời không để đến thu hoạch chất lỏng sản sinh từ nữ hoàng. Có khi nào nữ hoàng của bọn họ đã chết, nên bọn họ mới chạy đi kiếm chuyện với thời không khác không?”
Một nữ binh dân lắc đầu: “Tôi nghĩ phó bản này không nên tên ổ kiến mà là tổ ong mới đúng. Đám người đó đến đây để lấy mật ong, à không, đến lấy sữa ong chúa.”
“Cô nói sai rồi.” Có người chơi phản bác nữ binh dân, “Nếu là ong mật, ong chúa chết thì cùng lắm bọn họ đi tìm ong chúa khác, tại sao một hai phải cần chất lỏng từ nữ hoàng kéo dài sinh sản?… %)1@#dj#^&! Đm.”
Giữa lúc nói chuyện, một chiếc động cơ bay từ đâu lao tới rồi nện xuống nền đất, suýt chút nữa là tiễn bọn họ một đoạn.
“Trốn đi trốn đi, đĩa bay hàng thật giá thật đấy, ai rảnh háng mới tham chiến.” Nhóm người chơi đều chờ đợi giây phút Boss bị đánh cho tơi tả rồi mới ra tay nhặt của hời.
Trên đỉnh đầu bọn họ, Nhậm Dật Phi lại lần nữa xuất phát. Hắn vỗ cánh phát ra tiếng vang vù vù trong gió, đằng sau còn kéo theo một trận ánh sáng li ti vụn vỡ giống hệt sao băng.
Binh dân khác tộc đàn hết giá trị sử dụng, đối phương đã chết trên cây thần.
Nhậm Dật Phi nhìn đĩa bay lơ lửng giữa không trung.
Hiện tại vượn đen đang cầm đá ném vào đĩa bay, người nọ hấp dẫn phần lớn hỏa lực nhất. Nhậm Dật Phi có hình thể nhỏ nhắn rất thích hợp tới gần, hắn muốn tặng bọn họ một món quà bất ngờ.
Trong lúc bay lên, Nhậm Dật Phi có nhìn thấy Salman. Anh ta đã bị nhóm người mang năng lượng vây kín. Có điều Nhậm Dật Phi không hề dừng lại, hắn bay thẳng một đường về phía đĩa bay giữa trời.
“Chắc chắn người chơi bánh ngọt còn rất nhiều con át chủ bài. Cái khác không nói, riêng quỷ bài là anh ta đã có hai thẻ.” Nhậm Dật Phi vội đẩy nhanh tốc độ, bỏ Salman và ổ kiến ở lại phía sau.
Toàn lực đối phó, đây mới là cách tốt nhất mà “Giang” đáp lời.
Quả thật Salman còn át chủ bài, nhưng không phải một cái hay hai cái.
Hắn vẫn luôn âm thầm tính toán thời cơ. Cho dù suýt chút nữa là bị tia sáng chém rơi đầu, Salman vẫn chưa vội sử dụng đạo cụ.
Đợi đến khi đĩa bay giữa không trung đã hoàn toàn ghi thù vượn đen khổng lồ, nó không rảnh bận tâm chuyện bên này nữa thì hắn mới quyết định động thủ.
Trong nháy mắt, gương phản xạ chợt biến thành gương ngọc trong suốt không khác nào thủy tinh. Hơn nữa nó ngày càng mở lớn giữa không trung, vừa mở ra vừa xếp lại, bên trong có không ít vì sao nhỏ xoay tròn.
Lấy vị trí tay cầm làm trung tâm chính, ba vòng xoay xung quanh bắt đầu xoay tròn điên cuồng. “Cốp” một tiếng, gương ngừng xoay, một bản đồ 28 chòm sao lập tức xuất hiện.
Đám sứ giả không biết đồ vật trong tay Salman là cái gì. Bọn họ còn tưởng nó là thủy tinh hoặc đá quý, thế nên vẫn luôn tay bắn tia laser và điện lưu về phía hắn.
Kết quả gương trong suốt chợt chuyển động như há to miệng hố, mọi công kích từ đối phương đều bị nó hút sạch. Salman đứng yên, mặt đất dưới chân lấy hắn làm tâm bắt đầu tỏa sáng, từng điểm sáng kim sắc nối lại thành bản đồ sao, nhanh chóng bao phủ toàn bộ tầng sáu.
Bản đồ sao trong gương thoát cái nhảy ra bên ngoài, vừa trở tay liền khóa chặt đám sứ giả.
Nhóm sứ giả kinh ngạc trừng lớn mắt, bọn họ phát hiện cả người mình đã không thể cử động.
“Quan trưởng, một quý tộc ở thế giới này đang tiến tới gần chúng ta, chúng ta phải làm gì?”
Trong con tàu vũ trụ, thiết bị giám sát toàn bộ hoạt động xung quanh phát ra tiếng cảnh báo đinh tai, một quý tộc cao gầy có gương mặt thanh tú xuất hiện trên màn ảnh.
Bọn họ không biết quý tộc nọ tới gần từ bao giờ, chỉ biết lúc phát hiện là đối phương đã ở ngay bên cạnh.
Mật mã nhóm gen của binh dân thời không khác lập tức được khởi động, đã lâu rồi bọn họ không nhìn thấy quý tộc nào hợp gu thẩm mỹ mình đến thế.
“Làm gì cái gì mà làm gì? Công kích, không thể để hắn đến gần chúng ta. Các cậu quên mất quý tộc đã thức tỉnh có năng lực khống chế chúng ta hay sao?” Người phụ trách tức giận ra lệnh, mặc kệ đám người bên dưới có tình nguyện hay không thì khẩu pháo vẫn nhắm thẳng vào nam quý tộc xinh đẹp đang lập lòe ánh sáng.
Chùm tia sáng từ đĩa bay vọt ra kéo theo nhiệt độ không khí bỏng cháy. Nhậm Dật Phi hơi trừng mắt, đôi tay gắt gao che ở trước mặt.
Ổ kiến lúc này.
“Phối hợp một chút thì mới tốt cho đôi bên.” Salman rút một cái khăn tay che đi đôi mắt, chuẩn bị lột quần áo bọn họ. Hắn nghĩ nghĩ cảm thấy hơi thiếu, sau đó lại lấy ra một đôi bao tay.
Nhìn Salman một tay cầm dao, một tay túm lấy một sứ giả, không khác nào tư thế lột lông làm thịt gà, đám sứ giả khác đều âm thầm gào thét: Người nguyên thủy này muốn làm cái gì?!
“Tôi khuyên các người nên chấp nhận đi, đừng phản kháng vô nghĩa.”
Phần lớn đạo cụ đều hạn chế thời gian sử dụng, đạo cụ càng mạnh thì thời gian sử dụng càng ngắn. Sau khi kích hoạt hình thức cuối cùng của gương phản xạ, hiệu quả thời gian liên tục sẽ bị giảm tối đa.
Salman phải sử dụng hợp lý từng giây từng phút.
Hắn đem ba đạo cụ và ba kỹ năng tiến vào phó bản. Trong ba đạo cụ có một cái là mũi tiến công, một cái là mũi khống chế và cái còn lại là đôi mắt chân thật mà kỹ năng bói toán đã chọn.
Đôi mắt chân thật vừa dùng xong, bởi vì hạn chế phó bản nên Salman không thể dùng mũi tiến công được, hắn chỉ còn dư đạo cụ khống chế. Salman càng muốn tốc chiến tốc thắng.
Lúc nhìn quần áo đám sứ giả thì chỉ thấy chói mắt không khác nào con nhím, sau khi đụng vào mới phát hiện, hóa ra quần áo bọn họ làm bằng một loại da, trên đó có dây kéo bị giấu. Sau khi Salman kéo mở, ánh sáng đâm vào con ngươi lập tức biến mất, quần áo bằng da liền được lột sạch.
Đương nhiên người cũng trần như nhộng.
Nhóm sứ giả đã được giáo dục từ bé, bọn họ biết liêm sỉ và mặt mũi là gì nên đều muốn phát khùng. Có điều Salman chỉ cau mày lột lớp áo bên ngoài bọn họ ra mà thôi, hắn không làm gì khác.
Biểu tình kháng cự và ghét bỏ trên mặt Salman còn nhiều hơn đám sứ giả.
Salman làm việc rất chú trọng hiệu suất mà bản thân hắn cũng rất có hiệu suất. Vài phút sau, tất cả mọi người đều bị Salman lột lớp da phát sáng ra ngoài. Hắn lấy khăn tay che mắt xuống, suýt chút nữa đã bị bọn họ chọt cho vừa mù vừa cay.
“Vì nhiệm vụ cuối cùng.” Salman nhìn thoáng qua động tĩnh ngoài cửa sổ, vượn đen đã bắt đầu yếu thế, song vẫn có thể kéo dài thêm vài phút.
Trước khi hiệu quả đạo cụ biến mất hoàn toàn, đám sứ giả đều đã bị Salman buộc chặt, quần áo xếp bên cạnh giống ngọn núi nhỏ. Hắn đang định mở miệng nói chuyện thì đột nhiên bầu trời ngoài kia lóe sáng tựa ban ngày, giống như ai đó vừa ném bom tia chớp.
Ánh sáng bừng lên kéo theo một tiếng ầm vang rung trời, đĩa bay như chim gãy cánh rơi xuống đầu vượn đen khiến nó lăn ra hôn mê bất tỉnh. Đĩa bay thuận đà lật mặt, cuối cùng cắm thẳng một đường vào mặt đất, nửa đầu còn lại nhếch lên trời cao.
Không trung sạch sẽ hoàn toàn, cái gì cũng không có.
“Trong nháy mắt thôi mà đã xảy ra chuyện gì?” Không những đám người chơi bên dưới khó hiểu, Salman cũng rất ngạc nhiên.
Đúng là phát triển ngoài kế hoạch, chẳng lẽ?
“A Phi?” Salman nghĩ đến cái tên này đầu tiên. Hắn hơi thả lỏng biểu tình, nhìn qua còn có chút dịu dàng, “Dù sao cũng rất giống tác phong em ấy.” Salman tự mang lăng kính “A Phi”, bộ dáng nguyện ý viết tên Nhậm Dật Phi thành hai chữ quả là “kỳ tích”.
“Cái tên người nguyên thủy ti tiện đê hèn xấu xa bỉ ổi này? Là ai giúp các người làm vậy?!” Thanh âm sứ giả chửi bậy đánh thức Salman, gương phản xạ trong tay hắn biến mất không chút tiếng động. Thời gian sử dụng đạo cụ kết thúc.
Salman không thèm để ý bọn họ, hắn ấn dãy số nào đó trên tường.
“Thuật Dã, tạm dừng phương án số 1, hiện tại tiến hành phương án số 2. Giá đỡ thần linh…” Gương mặt Salman hiện lên ý cười nhạt, “Rơi mất rồi.”
Mặc cho ai làm rơi đĩa bay đi chăng nữa thì cũng không làm lỡ chuyện dọn dẹp chiến trường. Có lẽ công dân và binh dân dưới sự quản lý đã được quân sự hóa, sẽ làm đám người cao ngạo này chấn động.
“Rơi mất? Cái gì rơi mất?” Dù không nghe thấy hai chữ “đĩa bay” linh tinh nhưng đám sứ giả vẫn phát hiện có chút không đúng. Bọn họ vội ngẩng đầu tìm kiếm, kết quả không thấy mây đen đâu, cũng không thấy dấu vết phi thuyền khổng lồ.
“Các người đã làm cái gì rồi?!” Khả năng đĩa bay rơi xuống đất rất cao khiến bọn họ hoảng sợ, mọi chuyện đang phát triển như điên theo hướng bọn họ không hề mong muốn.
“Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện được chưa? Cho nên, anh xuyên qua thời gian… hay là xuyên qua không gian?” Salman mỉm cười. Hắn vỗ vỗ dao lên mặt một người trong số đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.