Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang Npc Trong Trò Chơi Sinh Tồn
Quyển 7 - Chương 14: Trò Chơi Nhỏ
Thanh Trúc Diệp
13/08/2023
Nhìn trang nhật ký lật mở trên bàn rồi lại nhìn Chung lão gia đang rất
tức giận, Nhậm Dật Phi nhấn nút kết nối bộ phận an ninh: “Gọi người đến, mời khách của chúng ta ra ngoài giúp tôi.”
Hắn vừa dứt lời, đội trưởng đội bảo an lập tức xuất hiện. Mấy nhân viên an ninh cao lớn “dìu” Chung lão gia ra cửa, ông ta không tin được trừng lớn mắt.
Nhậm Dật Phi vẫy tay để người lùi đi, đến một câu cũng không thèm nói, chỉ có ý ghét bỏ là cực kỳ rõ ràng: Giải thích cái con khỉ, cho một người lén lút chia hoa hồng với kẻ không liên quan bên ngoài như ông mặt mũi sao? Cút.
Chung lão gia bị người kéo xuống lầu rồi, Nhậm Dật Phi mới bình tĩnh gọi điện thoại cho ông nội Chung Lam, kể chuyện Chung lão gia đến đây gây rối.
Chung thái gia là người coi trọng gia nghiệp nhất, đương nhiên ông không thể mặc những lời đám tiếu qua loa linh tinh ảnh hưởng tới con đường sinh cơ của gia tộc, càng sẽ không trơ mắt nhìn đứa con trai ngu ngốc làm thêm nhiều chuyện ngu xuẩn.
Thậm chí Chung thái gia cũng không hỏi Nhậm Dật Phi một câu là hắn có biết thân phận thật của Hà Tuấn không, vì biết hay không có gì quan trọng? Người đã chết, người chết mọi chuyện coi như hết.
Hơn nữa Hà Tuấn đột tử có lý do rõ ràng, bệnh viện đã đưa giấy tờ minh chứng, sao có thể muốn đổ chuyện lên đầu ai thì đổ.
“Chuyện trên đời đều do duyên số, chúng ta không thể cưỡng cầu được.” Chung thái gia thở dài rồi cúp máy.
Nhậm Dật Phi gọi thư ký đem đến một hộp phấn bột.
Phấn bột phủ lên bìa nhật ký nhẹ nhàng. Đây là kiểu bìa sơn, một lớp phấn mỏng rơi xuống đã đủ. Hắn thổi phấn dư thừa, bên trên liền xuất hiện năm sáu cái vân tay.
Nhậm Dật Phi cầm băng dán trong suốt dán vào nhật ký để lấy vân tay, sau đó mới mở nhật ký mà kẻ địch đưa tới.
Hà Tuấn đã chết, chết đột ngột không chút tiếng động, chết đột ngột không chuẩn bị tinh thần. Anh ta là kiểu người quái gở không thích tâm sự cùng bạn bè đồng nghiệp, như vậy người đưa nhật ký đến chỉ có thể là “người kia”
“Hình như mình làm xáo trộn mọi kế hoạch của bọn họ.”
Không biết Hà Tuấn ở thế giới nguyên bản chết khi nào nhưng chắc chắn không phải chết lúc này.
Trong quá khứ, anh ta không lấy được quyền miễn chơi thì cũng là người đầu tiên biết nội dung trò chơi, đương nhiên lúc chơi rất nắm chắc. Không ngờ cuối cùng Hà Tuấn lại bị Nhậm Dật Phi kéo vào một phó bản xa lạ mà anh ta hoàn toàn không chuẩn bị trước, thậm chí còn bị Nhậm Dật Phi nhắm vào.
Chẳng phải để lộ năng lực thật sự của bản thân rồi sao?
Lúc này ở bên ngoài, trong một góc mà Nhậm Dật Phi không biết, một đám người đang bận bàn luận về “mã mời đáng sợ” vừa phát đầu bảng tin.
“Gần đây xuất hiện vài người rất có ý tưởng. Tôi chưa bao giờ nghĩ tới, thì ra người nọ còn tiêm giúp mọi người một liều “vắc xin phòng bệnh”.” Là người bị hãm hại tiến vào bằng mã mời, cũng từng là người gửi mã mời cho người khác, bọn họ nhìn thấy mã mời đều mang nặng tâm tình phức tạp.
“Phải có tiền mới làm được.”
“Đây là một tín hiệu đáng mừng, chứng tỏ chính phủ đã chú ý bọn họ. Cậu nghĩ bọn họ có thể khiến đoàn tàu không thấy điểm cuối này dừng chạy không?”
“Có lẽ. À, đúng rồi, quên nói với các cậu một chuyện, hôm nay tôi sẽ phát hành ca khúc “Đoàn tàu tuyệt vọng”, nhớ ủng hộ tôi đó. Sống ẩn tạm biệt giới âm nhạc bảy tám năm, không biết mọi người có còn nhớ tôi không.”
“Cái gì? Cậu điên hả?” Bạn bè cô đều ngạc nhiên không thôi.
“Người kia chui quy tắc mua đề tài tiểu thuyết, tôi ra một ca khúc thì có vấn đề gì? Thu âm xong xuôi, không có chuyện gì xảy ra hết. Cho dù sau này xảy ra thì ít nhất tôi cũng không hối hận.”
Hai người bạn già đều biết tâm ý chấp nhất của đối phương, bọn họ chỉ đành thở dài thật mạnh: “Chúng tôi sẽ giúp cậu. Thú thật thì, tôi đã chịu đựng chuỗi ngày bất lực không thấy tương lai như thế quá đủ rồi.”
Chiều hôm đó, nữ danh ca huyền thoại đã rời giới âm nhạc nhiều năm đột nhiên phát hành ca khúc “Đoàn tàu tuyệt vọng”.
Phong cách ca khúc hoàn toàn không giống phong cách ngọt ngào nhẹ nhàng của cô năm xưa. Giai điệu chậm rãi khiến người nghe cảm giác tuyệt vọng và thống khổ, mặc dù nữ ca sĩ không hề khàn giọng rống hận. Cô vẫn truyền tải hết bao nhiêu áp lực đau đớn, sợ hãi kìm kẹp không khác nào bình gas sắp sửa phát nổ.
Bởi vì vòng tròn sinh hoạt không giống nhau nên Nhậm Dật Phi không biết giới âm nhạc dậy sóng. Hắn đang ở một nơi đặc biệt.
Nhậm Dật Phi làm được chuyện tự thú cũng rất thành thạo. Cảnh sát trực hôm nay không thể nào quên nổi hình ảnh thiếu gia thừa kế tập đoàn trang sức nổi tiếng đứng trước cục cảnh sát, đối phương bình tĩnh nói một câu: “Tôi muốn tự thú, tội danh phòng vệ và lan truyền virus trên điện thoại di động.”
Sau đó… sau đó không để cục cảnh sát tiếp quản, một bộ phận bí mật đã nhanh chóng tiếp nhận chuyện này. Từ đầu đến cuối không tới nửa tiếng, ngay cả đám phóng viên săn tin nhạy bén nhất cũng không ngửi được mùi.
“Chung tiên sinh có muốn thêm đường không? Có lẽ thêm đường sẽ làm cậu thoải mái hơn đôi chút.” Một ly cà phê đã pha xong xuất hiện trước mặt hắn.
Nhậm Dật Phi không đeo còng tay, cũng không bị ánh sáng mạnh mẽ chiếu thẳng vào đôi mắt. Hắn đang ngồi trên ghế, phía trước là một cái camera ghi hình và hai cảnh sát, nhưng mà bọn họ đều mỉm cười thân thiện với Nhậm Dật Phi.
Không giống như tội phạm thẩm vấn mà giống khách quý được mời đến nói chuyện hơn.
“Các anh biết tôi rồi?” Nhậm Dật Phi kéo lỏng cà vạt, hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Chúng tôi biết cậu mua tác giả viết tiểu thuyết, biết cậu thuê người tạo mã mời virus…” Người đàn ông trung niên mở miệng nói chuyện, giọng điệu trấn an, “Nhưng mà xin yên tâm, luật pháp đặc biệt được áp dụng vào những lúc đặc biệt. Cậu không phạm tội, ngược lại còn cứu rất nhiều người.”
Nhậm Dật Phi lắc đầu cười khổ, hắn chợt nhớ ra một vấn đề: “Vậy chắc các anh biết chuyện tôi từng điều tra Hà Tuấn?”
Bọn họ gật gật đầu, lúc điều tra Nhậm Dật Phi thì thuận tiện tra luôn cả Hà Tuấn. Cục cảnh sát có chuyên gia tâm lý học hành vi và chuyên gia tội phạm học, chút tâm tư lừa mình dối người của Hà Tuấn có thể lừa được người khác, riêng bọn họ thì không.
Thế nên bộ phận đặc biệt cũng biết chuyện mấy ngày trước, Hà Tuấn gửi mã mời cho “Chung Lam”, cuối cùng “Chung Lam” bị kéo vào thế giới vô hạn.
Chẳng qua Chung Lam bất hạnh rơi vào hiểm nguy lại không hề chọn cách trả thù hay trút giận. Hắn ngăn cản nhiều người không tiến vào trò chơi thông qua cách riêng của mình.
“Xích tử chi tâm*.” Đây là lời đánh giá từ cấp trên, vì vậy hai vị cảnh sát rất ôn hòa với hắn.
Xét theo trình độ nào đó, người nọ đã là anh hùng.
*Tâm địa thiện lương như đứa trẻ.
“Tôi chỉ mạo hiểm thử một lần thôi, dù sao cũng không còn cách nào khác. Hai anh có bằng lòng tin tưởng tôi không?” Nhậm Dật Phi mệt mỏi nhấp môi. Hắn nhíu mày, cả người mang theo cảm giác tinh thần căng thẳng.
Bộ dáng tiều tụy vì thức trắng đêm hôm qua càng làm tăng sức thuyết phục cho người đối diện.
“Đương nhiên, cậu không cần tin tưởng hai chúng tôi, chỉ cần cậu tin tưởng lập trường của chúng tôi là đủ.” Hai người trước mặt trịnh trọng đáp.
Đây không phải người đầu tiên cầu cứu bọn họ nhưng nhất định là người đầu tiên có ý tưởng nhất. Mặc dù Chung Lam chỉ mới tiến vào thế giới khủng bố hai ngày, song hắn đã làm nhiều chuyện khiến người người kinh ngạc.
Nói thật, bọn họ rất chờ mong tin tức mà thanh niên mang đến.
“Hà Tuấn, anh ta là người có liên quan với trò chơi.”
Nhậm Dật Phi vừa nói liền khiến hai vị cảnh sát nhíu mày giật mình, một người trong đó nghiêm mặt hỏi lại: “Cậu có thể cam đoan lời mình vừa nói không?”
“Có thể.” Ánh mắt hắn chắc chắn, “Tôi cam đoan. Đây là nguyên nhân mà tôi điều tra Hà Tuấn. Chẳng qua không ngờ rằng, anh ta là con riêng của ba tôi.”
“Thứ này là sổ nhật ký Hà Tuấn để lại, dường như bên trong không có gì hữu ích. Có điều tôi nghe anh ta nhắc tới một cái tên, “Xing” đại ca.” Nhậm Dật Phi lấy sổ nhật ký trong túi hồ sơ ra.
Hai người đối diện hai mặt nhìn nhau: “Nói ở chỗ kia?”
“Đúng vậy, lúc anh ta sắp thất bại thì có ý đồ cầu cứu người nọ.” Nhậm Dật Phi dùng cách so sánh khác, “Chúng tôi đang tranh nhau quả táo cuối cùng, trọng tài định mở đường trợ giúp Hà Tuấn, đáng tiếc bị tôi cướp đi.”
“Khi đó trong tay tôi giữ hai ba quả táo, không lấy thêm nữa cũng không có việc gì. Nhưng mà vì tôi lựa chọn lấy đi quả táo đó nên anh ta mới bị đào thải. Tôi làm thế có tính là phòng vệ chính đáng không?”
“Khụ.” Cảnh sát ho khan một tiếng, ông hỏi ngược, “Cạnh tranh công bằng mà?” Phòng vệ chính đáng cái gì chứ.
Vị cảnh sát bên cạnh nhấn mạnh vấn đề mà anh ta quan tâm: “Cậu làm loại bỏ nhân viên nội bộ, chẳng phải trọng tài kia sẽ theo dõi cậu sao?”
Nhậm Dật Phi gật đầu: “Thế nên tôi mới đến đây. Muốn đối phó với kẻ địch mạnh mà chính mình không thể giải quyết, biện pháp tốt nhất là rút củi dưới đáy nồi*. Tôi không làm được, người chơi khác cũng không làm được, chỉ có lực lượng phía sau các anh mới có thể.”
*Cách thứ 27 trong “Tam thập lục kế”, từng bước giải quyết vấn đề nhỏ trước.
Hắn không hề che giấu mục đích chính mình, chẳng hạn như hy vọng đội ngũ chính phủ ra tay giúp đỡ một chút, hoặc là nhanh chóng xử lý thế giới vô hạn khủng bố. Mỗi ngày một trò chơi nhỏ, “Chung Lam” chưa đến ba mươi muốn bạc hết cả đầu.
“Phải rồi, tôi còn một món quà muốn tặng các anh.” Nhậm Dật Phi lấy ra một cái băng dán thoạt nhìn rất bình thường, “Chuyện là sáng hôm nay…”
Hắn tóm tắt chuyện cười sáng sớm cho hai người một lần, sau đó nói mình sao chép dấu vân tay trên bìa nhật ký.
Mặc dù hầu hết vân tay trong hệ thống dấu vân tay quốc gia đều là kẻ phạm tội, dân cư mất tích, nhưng mà ai biết được chuyện gì. Chó trông cửa điên như vậy, nói không chừng gã từng để lại án hình sự nào đó.
Hai người đối diện không nghĩ sẽ có thêm thu hoạch, một người cảm thán tự đáy lòng: “Chung tiên sinh quả thật rất nhạy bén.”
Chắc chắn người bình thường không nghĩ tới chuyện giữ lại dấu vân tay đầu tiên, bởi vì bọn họ không ý thức được phải làm chuyện này. Đây là một loại thiên phú đáng sợ.
“Liên quan trực tiếp đến vấn đề an nguy của chính mình, chú ý một chút vẫn tốt hơn.”
Nhậm Dật Phi đưa băng dán cho họ. Đợi hai người nhận lấy, bọn họ nghiêm túc đáp lời: “Cho dù có hay không, nhất định chúng tôi sẽ thông báo cho cậu trước 9 giờ tối.”
“Được.” Tảng đá đè nặng trong lòng Nhậm Dật Phi lập tức nhẹ hơn phân nửa.
Hành động hôm nay của hắn là hành động mạo hiểm. Nếu không phải hacker kia nói dường như đội an ninh mạng cố tình đến trễ, trong khi Nhậm Dật Phi cũng không đủ thời gian, hắn sẽ không lựa chọn làm bản thân bại lộ.
Hiện tại xem ra mọi thứ đều đáng giá. Năng lực một mình Nhậm Dật Phi quá yếu ớt, tốt nhất vẫn nên cần sự giúp đỡ từ chính phủ.
Đúng vậy, mục tiêu của hắn không chỉ là chó trông cửa, Nhậm Dật Phi còn muốn tìm ra kẻ đứng sau màn.
Hắn rời khỏi nơi này trở về công ty, sau đó chợp mắt tới 7 giờ tỉnh lại. Trợ lý Tiểu Ngụy nhìn Nhậm Dật Phi, cậu ta do dự một hồi mới hỏi: “Tổng giám đốc, có phải gần đây ngài gặp chuyện gì không?”
Nhậm Dật Phi xoa xoa ấn đường rồi hít sâu một hơi: “Có một chuyện mà tôi không biết mình làm đúng hay sai. Đúng rồi, Tiểu Ngụy.”
“Vâng, ngài nói đi.”
“Nếu có người gửi mã mời gì đó cho cậu, cậu không được ấn vào, cho dù thế nào đi nữa cũng không được ấn vào xem biết không?” Nhậm Dật Phi lạnh mặt, hắn nghiêm túc mở miệng, đôi mắt trầm tĩnh đen nhánh tựa hồ sâu không đáy.
“Vâng, tôi biết rồi. Tôi mang cho ngài chút thức ăn nhé?”
“Ừm.”
Hôm nay Nhậm Dật Phi tiếp tục ở lại công ty, hắn vừa uống cà phê đắng vừa nhìn màn hình máy tính nhíu mày, khổ không nói nổi.
8 giờ 40 phút, một số điện thoại xa lạ gửi tin nhắn cho Nhậm Dật Phi. Đối phương gửi một bức ảnh chân dung thanh niên nào đó kèm hai chữ “Hình Minh”.
Nhậm Dật Phi: “…”
Không hổ danh là đội ngũ tinh anh của quốc gia, đây là loại hiệu suất làm việc ma quỷ gì đấy?
Hắn trả lời tin nhắn: “Xin phép hỏi một câu, các anh tìm được trong hệ thống lưu trữ vân tay sao? Người này phạm tội gì vậy?”
“Không phải.” Bên kia nói, “Chúng tôi tìm được trong hệ thống thu nhận dấu vân tay kỳ thi tuyển sinh đại học.”
“Cậu ta là sinh viên?” Nhậm Dật Phi thăm dò thử, hắn muốn có được một đáp án cuối cùng.
Người bên kia im lặng một lát, có khả năng đang do dự có nên nói cho Nhậm Dật Phi hay không. Rốt cuộc anh ta đáp lại: “Đúng vậy.”
Trái tim Nhậm Dật Phi lập tức chìm xuống: Không phải gã?
Hắn vừa dứt lời, đội trưởng đội bảo an lập tức xuất hiện. Mấy nhân viên an ninh cao lớn “dìu” Chung lão gia ra cửa, ông ta không tin được trừng lớn mắt.
Nhậm Dật Phi vẫy tay để người lùi đi, đến một câu cũng không thèm nói, chỉ có ý ghét bỏ là cực kỳ rõ ràng: Giải thích cái con khỉ, cho một người lén lút chia hoa hồng với kẻ không liên quan bên ngoài như ông mặt mũi sao? Cút.
Chung lão gia bị người kéo xuống lầu rồi, Nhậm Dật Phi mới bình tĩnh gọi điện thoại cho ông nội Chung Lam, kể chuyện Chung lão gia đến đây gây rối.
Chung thái gia là người coi trọng gia nghiệp nhất, đương nhiên ông không thể mặc những lời đám tiếu qua loa linh tinh ảnh hưởng tới con đường sinh cơ của gia tộc, càng sẽ không trơ mắt nhìn đứa con trai ngu ngốc làm thêm nhiều chuyện ngu xuẩn.
Thậm chí Chung thái gia cũng không hỏi Nhậm Dật Phi một câu là hắn có biết thân phận thật của Hà Tuấn không, vì biết hay không có gì quan trọng? Người đã chết, người chết mọi chuyện coi như hết.
Hơn nữa Hà Tuấn đột tử có lý do rõ ràng, bệnh viện đã đưa giấy tờ minh chứng, sao có thể muốn đổ chuyện lên đầu ai thì đổ.
“Chuyện trên đời đều do duyên số, chúng ta không thể cưỡng cầu được.” Chung thái gia thở dài rồi cúp máy.
Nhậm Dật Phi gọi thư ký đem đến một hộp phấn bột.
Phấn bột phủ lên bìa nhật ký nhẹ nhàng. Đây là kiểu bìa sơn, một lớp phấn mỏng rơi xuống đã đủ. Hắn thổi phấn dư thừa, bên trên liền xuất hiện năm sáu cái vân tay.
Nhậm Dật Phi cầm băng dán trong suốt dán vào nhật ký để lấy vân tay, sau đó mới mở nhật ký mà kẻ địch đưa tới.
Hà Tuấn đã chết, chết đột ngột không chút tiếng động, chết đột ngột không chuẩn bị tinh thần. Anh ta là kiểu người quái gở không thích tâm sự cùng bạn bè đồng nghiệp, như vậy người đưa nhật ký đến chỉ có thể là “người kia”
“Hình như mình làm xáo trộn mọi kế hoạch của bọn họ.”
Không biết Hà Tuấn ở thế giới nguyên bản chết khi nào nhưng chắc chắn không phải chết lúc này.
Trong quá khứ, anh ta không lấy được quyền miễn chơi thì cũng là người đầu tiên biết nội dung trò chơi, đương nhiên lúc chơi rất nắm chắc. Không ngờ cuối cùng Hà Tuấn lại bị Nhậm Dật Phi kéo vào một phó bản xa lạ mà anh ta hoàn toàn không chuẩn bị trước, thậm chí còn bị Nhậm Dật Phi nhắm vào.
Chẳng phải để lộ năng lực thật sự của bản thân rồi sao?
Lúc này ở bên ngoài, trong một góc mà Nhậm Dật Phi không biết, một đám người đang bận bàn luận về “mã mời đáng sợ” vừa phát đầu bảng tin.
“Gần đây xuất hiện vài người rất có ý tưởng. Tôi chưa bao giờ nghĩ tới, thì ra người nọ còn tiêm giúp mọi người một liều “vắc xin phòng bệnh”.” Là người bị hãm hại tiến vào bằng mã mời, cũng từng là người gửi mã mời cho người khác, bọn họ nhìn thấy mã mời đều mang nặng tâm tình phức tạp.
“Phải có tiền mới làm được.”
“Đây là một tín hiệu đáng mừng, chứng tỏ chính phủ đã chú ý bọn họ. Cậu nghĩ bọn họ có thể khiến đoàn tàu không thấy điểm cuối này dừng chạy không?”
“Có lẽ. À, đúng rồi, quên nói với các cậu một chuyện, hôm nay tôi sẽ phát hành ca khúc “Đoàn tàu tuyệt vọng”, nhớ ủng hộ tôi đó. Sống ẩn tạm biệt giới âm nhạc bảy tám năm, không biết mọi người có còn nhớ tôi không.”
“Cái gì? Cậu điên hả?” Bạn bè cô đều ngạc nhiên không thôi.
“Người kia chui quy tắc mua đề tài tiểu thuyết, tôi ra một ca khúc thì có vấn đề gì? Thu âm xong xuôi, không có chuyện gì xảy ra hết. Cho dù sau này xảy ra thì ít nhất tôi cũng không hối hận.”
Hai người bạn già đều biết tâm ý chấp nhất của đối phương, bọn họ chỉ đành thở dài thật mạnh: “Chúng tôi sẽ giúp cậu. Thú thật thì, tôi đã chịu đựng chuỗi ngày bất lực không thấy tương lai như thế quá đủ rồi.”
Chiều hôm đó, nữ danh ca huyền thoại đã rời giới âm nhạc nhiều năm đột nhiên phát hành ca khúc “Đoàn tàu tuyệt vọng”.
Phong cách ca khúc hoàn toàn không giống phong cách ngọt ngào nhẹ nhàng của cô năm xưa. Giai điệu chậm rãi khiến người nghe cảm giác tuyệt vọng và thống khổ, mặc dù nữ ca sĩ không hề khàn giọng rống hận. Cô vẫn truyền tải hết bao nhiêu áp lực đau đớn, sợ hãi kìm kẹp không khác nào bình gas sắp sửa phát nổ.
Bởi vì vòng tròn sinh hoạt không giống nhau nên Nhậm Dật Phi không biết giới âm nhạc dậy sóng. Hắn đang ở một nơi đặc biệt.
Nhậm Dật Phi làm được chuyện tự thú cũng rất thành thạo. Cảnh sát trực hôm nay không thể nào quên nổi hình ảnh thiếu gia thừa kế tập đoàn trang sức nổi tiếng đứng trước cục cảnh sát, đối phương bình tĩnh nói một câu: “Tôi muốn tự thú, tội danh phòng vệ và lan truyền virus trên điện thoại di động.”
Sau đó… sau đó không để cục cảnh sát tiếp quản, một bộ phận bí mật đã nhanh chóng tiếp nhận chuyện này. Từ đầu đến cuối không tới nửa tiếng, ngay cả đám phóng viên săn tin nhạy bén nhất cũng không ngửi được mùi.
“Chung tiên sinh có muốn thêm đường không? Có lẽ thêm đường sẽ làm cậu thoải mái hơn đôi chút.” Một ly cà phê đã pha xong xuất hiện trước mặt hắn.
Nhậm Dật Phi không đeo còng tay, cũng không bị ánh sáng mạnh mẽ chiếu thẳng vào đôi mắt. Hắn đang ngồi trên ghế, phía trước là một cái camera ghi hình và hai cảnh sát, nhưng mà bọn họ đều mỉm cười thân thiện với Nhậm Dật Phi.
Không giống như tội phạm thẩm vấn mà giống khách quý được mời đến nói chuyện hơn.
“Các anh biết tôi rồi?” Nhậm Dật Phi kéo lỏng cà vạt, hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Chúng tôi biết cậu mua tác giả viết tiểu thuyết, biết cậu thuê người tạo mã mời virus…” Người đàn ông trung niên mở miệng nói chuyện, giọng điệu trấn an, “Nhưng mà xin yên tâm, luật pháp đặc biệt được áp dụng vào những lúc đặc biệt. Cậu không phạm tội, ngược lại còn cứu rất nhiều người.”
Nhậm Dật Phi lắc đầu cười khổ, hắn chợt nhớ ra một vấn đề: “Vậy chắc các anh biết chuyện tôi từng điều tra Hà Tuấn?”
Bọn họ gật gật đầu, lúc điều tra Nhậm Dật Phi thì thuận tiện tra luôn cả Hà Tuấn. Cục cảnh sát có chuyên gia tâm lý học hành vi và chuyên gia tội phạm học, chút tâm tư lừa mình dối người của Hà Tuấn có thể lừa được người khác, riêng bọn họ thì không.
Thế nên bộ phận đặc biệt cũng biết chuyện mấy ngày trước, Hà Tuấn gửi mã mời cho “Chung Lam”, cuối cùng “Chung Lam” bị kéo vào thế giới vô hạn.
Chẳng qua Chung Lam bất hạnh rơi vào hiểm nguy lại không hề chọn cách trả thù hay trút giận. Hắn ngăn cản nhiều người không tiến vào trò chơi thông qua cách riêng của mình.
“Xích tử chi tâm*.” Đây là lời đánh giá từ cấp trên, vì vậy hai vị cảnh sát rất ôn hòa với hắn.
Xét theo trình độ nào đó, người nọ đã là anh hùng.
*Tâm địa thiện lương như đứa trẻ.
“Tôi chỉ mạo hiểm thử một lần thôi, dù sao cũng không còn cách nào khác. Hai anh có bằng lòng tin tưởng tôi không?” Nhậm Dật Phi mệt mỏi nhấp môi. Hắn nhíu mày, cả người mang theo cảm giác tinh thần căng thẳng.
Bộ dáng tiều tụy vì thức trắng đêm hôm qua càng làm tăng sức thuyết phục cho người đối diện.
“Đương nhiên, cậu không cần tin tưởng hai chúng tôi, chỉ cần cậu tin tưởng lập trường của chúng tôi là đủ.” Hai người trước mặt trịnh trọng đáp.
Đây không phải người đầu tiên cầu cứu bọn họ nhưng nhất định là người đầu tiên có ý tưởng nhất. Mặc dù Chung Lam chỉ mới tiến vào thế giới khủng bố hai ngày, song hắn đã làm nhiều chuyện khiến người người kinh ngạc.
Nói thật, bọn họ rất chờ mong tin tức mà thanh niên mang đến.
“Hà Tuấn, anh ta là người có liên quan với trò chơi.”
Nhậm Dật Phi vừa nói liền khiến hai vị cảnh sát nhíu mày giật mình, một người trong đó nghiêm mặt hỏi lại: “Cậu có thể cam đoan lời mình vừa nói không?”
“Có thể.” Ánh mắt hắn chắc chắn, “Tôi cam đoan. Đây là nguyên nhân mà tôi điều tra Hà Tuấn. Chẳng qua không ngờ rằng, anh ta là con riêng của ba tôi.”
“Thứ này là sổ nhật ký Hà Tuấn để lại, dường như bên trong không có gì hữu ích. Có điều tôi nghe anh ta nhắc tới một cái tên, “Xing” đại ca.” Nhậm Dật Phi lấy sổ nhật ký trong túi hồ sơ ra.
Hai người đối diện hai mặt nhìn nhau: “Nói ở chỗ kia?”
“Đúng vậy, lúc anh ta sắp thất bại thì có ý đồ cầu cứu người nọ.” Nhậm Dật Phi dùng cách so sánh khác, “Chúng tôi đang tranh nhau quả táo cuối cùng, trọng tài định mở đường trợ giúp Hà Tuấn, đáng tiếc bị tôi cướp đi.”
“Khi đó trong tay tôi giữ hai ba quả táo, không lấy thêm nữa cũng không có việc gì. Nhưng mà vì tôi lựa chọn lấy đi quả táo đó nên anh ta mới bị đào thải. Tôi làm thế có tính là phòng vệ chính đáng không?”
“Khụ.” Cảnh sát ho khan một tiếng, ông hỏi ngược, “Cạnh tranh công bằng mà?” Phòng vệ chính đáng cái gì chứ.
Vị cảnh sát bên cạnh nhấn mạnh vấn đề mà anh ta quan tâm: “Cậu làm loại bỏ nhân viên nội bộ, chẳng phải trọng tài kia sẽ theo dõi cậu sao?”
Nhậm Dật Phi gật đầu: “Thế nên tôi mới đến đây. Muốn đối phó với kẻ địch mạnh mà chính mình không thể giải quyết, biện pháp tốt nhất là rút củi dưới đáy nồi*. Tôi không làm được, người chơi khác cũng không làm được, chỉ có lực lượng phía sau các anh mới có thể.”
*Cách thứ 27 trong “Tam thập lục kế”, từng bước giải quyết vấn đề nhỏ trước.
Hắn không hề che giấu mục đích chính mình, chẳng hạn như hy vọng đội ngũ chính phủ ra tay giúp đỡ một chút, hoặc là nhanh chóng xử lý thế giới vô hạn khủng bố. Mỗi ngày một trò chơi nhỏ, “Chung Lam” chưa đến ba mươi muốn bạc hết cả đầu.
“Phải rồi, tôi còn một món quà muốn tặng các anh.” Nhậm Dật Phi lấy ra một cái băng dán thoạt nhìn rất bình thường, “Chuyện là sáng hôm nay…”
Hắn tóm tắt chuyện cười sáng sớm cho hai người một lần, sau đó nói mình sao chép dấu vân tay trên bìa nhật ký.
Mặc dù hầu hết vân tay trong hệ thống dấu vân tay quốc gia đều là kẻ phạm tội, dân cư mất tích, nhưng mà ai biết được chuyện gì. Chó trông cửa điên như vậy, nói không chừng gã từng để lại án hình sự nào đó.
Hai người đối diện không nghĩ sẽ có thêm thu hoạch, một người cảm thán tự đáy lòng: “Chung tiên sinh quả thật rất nhạy bén.”
Chắc chắn người bình thường không nghĩ tới chuyện giữ lại dấu vân tay đầu tiên, bởi vì bọn họ không ý thức được phải làm chuyện này. Đây là một loại thiên phú đáng sợ.
“Liên quan trực tiếp đến vấn đề an nguy của chính mình, chú ý một chút vẫn tốt hơn.”
Nhậm Dật Phi đưa băng dán cho họ. Đợi hai người nhận lấy, bọn họ nghiêm túc đáp lời: “Cho dù có hay không, nhất định chúng tôi sẽ thông báo cho cậu trước 9 giờ tối.”
“Được.” Tảng đá đè nặng trong lòng Nhậm Dật Phi lập tức nhẹ hơn phân nửa.
Hành động hôm nay của hắn là hành động mạo hiểm. Nếu không phải hacker kia nói dường như đội an ninh mạng cố tình đến trễ, trong khi Nhậm Dật Phi cũng không đủ thời gian, hắn sẽ không lựa chọn làm bản thân bại lộ.
Hiện tại xem ra mọi thứ đều đáng giá. Năng lực một mình Nhậm Dật Phi quá yếu ớt, tốt nhất vẫn nên cần sự giúp đỡ từ chính phủ.
Đúng vậy, mục tiêu của hắn không chỉ là chó trông cửa, Nhậm Dật Phi còn muốn tìm ra kẻ đứng sau màn.
Hắn rời khỏi nơi này trở về công ty, sau đó chợp mắt tới 7 giờ tỉnh lại. Trợ lý Tiểu Ngụy nhìn Nhậm Dật Phi, cậu ta do dự một hồi mới hỏi: “Tổng giám đốc, có phải gần đây ngài gặp chuyện gì không?”
Nhậm Dật Phi xoa xoa ấn đường rồi hít sâu một hơi: “Có một chuyện mà tôi không biết mình làm đúng hay sai. Đúng rồi, Tiểu Ngụy.”
“Vâng, ngài nói đi.”
“Nếu có người gửi mã mời gì đó cho cậu, cậu không được ấn vào, cho dù thế nào đi nữa cũng không được ấn vào xem biết không?” Nhậm Dật Phi lạnh mặt, hắn nghiêm túc mở miệng, đôi mắt trầm tĩnh đen nhánh tựa hồ sâu không đáy.
“Vâng, tôi biết rồi. Tôi mang cho ngài chút thức ăn nhé?”
“Ừm.”
Hôm nay Nhậm Dật Phi tiếp tục ở lại công ty, hắn vừa uống cà phê đắng vừa nhìn màn hình máy tính nhíu mày, khổ không nói nổi.
8 giờ 40 phút, một số điện thoại xa lạ gửi tin nhắn cho Nhậm Dật Phi. Đối phương gửi một bức ảnh chân dung thanh niên nào đó kèm hai chữ “Hình Minh”.
Nhậm Dật Phi: “…”
Không hổ danh là đội ngũ tinh anh của quốc gia, đây là loại hiệu suất làm việc ma quỷ gì đấy?
Hắn trả lời tin nhắn: “Xin phép hỏi một câu, các anh tìm được trong hệ thống lưu trữ vân tay sao? Người này phạm tội gì vậy?”
“Không phải.” Bên kia nói, “Chúng tôi tìm được trong hệ thống thu nhận dấu vân tay kỳ thi tuyển sinh đại học.”
“Cậu ta là sinh viên?” Nhậm Dật Phi thăm dò thử, hắn muốn có được một đáp án cuối cùng.
Người bên kia im lặng một lát, có khả năng đang do dự có nên nói cho Nhậm Dật Phi hay không. Rốt cuộc anh ta đáp lại: “Đúng vậy.”
Trái tim Nhậm Dật Phi lập tức chìm xuống: Không phải gã?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.