Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang Npc Trong Trò Chơi Sinh Tồn
Quyển 3 - Chương 7: Xuân Nhật Yến
Thanh Trúc Diệp
21/12/2021
“Quả nhiên mâm thịt kia là do ngươi an bài?”
Làm sao trắc phu nhân có lá gan đó, từ đầu đến cuối nàng đều không ngừng nói lời khiêu khích, hóa ra là NPC này vẫn luôn thử hắn.
Nhậm Dật Phi khống chế biểu tình trước tiên, nếu không phải lúc xé rách da mặt với nhau thì hắn tuyệt đối không nhận thua trước. Ai biết được người nọ đang lừa hắn cắn câu, vội vàng thừa nhận chẳng phải thua quá oan ức hay sao?
“Ngươi là ai?” Thanh Hồng nhìn chằm chằm Nhậm Dật Phi, muốn tìm ra dấu vết bất thường trên mặt hắn.
Nhậm Dật Phi bình tĩnh đối mặt với đối phương, nhìn người nọ đã bắt đầu không giữ được bình tĩnh: “Là người có thù oán cũ với ngươi.”
“Sư huynh?” Trong giây phút nào đó, Thanh Hồng cảm thấy người đang đứng trước mặt hắn là sư huynh, nhưng giây tiếp theo lại lập tức phủ nhận, “Không, ngươi không phải. Rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao lại giả mạo sư huynh ta, ngươi đã làm gì huynh ấy?”
Gặp được người thân thuộc với mình là thế, chỉ cần hắn thoáng lộ ra chút sơ hở thì chắc chắn sẽ bị đối phương bắt lấy rồi tìm mọi cách thả mồi nhử.
Nhậm Dật Phi thở dài trong lòng, cũng ra sức suy nghĩ biện pháp đối phó.
Hắn không biết NPC có thể giết người chơi không bị phơi sáng hay không nữa, bởi vì bộ dáng của người trước mặt hắn giống như hận không thể xé xác Nhậm Dật Phi ra làm nhiều mảnh vậy.
Thanh Hồng không đợi Nhậm Dật Phi mở miệng đã vươn tay bắt lấy cổ tay hắn. Nhậm Dật Phi muốn tránh nhưng không kịp, hành động của người nọ vừa nhanh vừa chuẩn, thoát cái đã giữ chặt cổ tay Nhậm Dật Phi, đầu ngón tay ấn vào động mạch hắn.
Nhậm Dật Phi chỉ cảm nhận được một cổ hàn khí theo huyết mạch chui vào thân thể, có chút không kiềm chế được run rẩy.
“Không tốt.” Hắn thầm nghĩ.
Hàn khí dị thường len lỏi khắp mọi tế bào, Nhậm Dật Phi suýt bị đông lạnh thành khối băng.
Trên mặt Thanh Hồng là biểu tình khó tin: “Sao có thể là thân thể của sư huynh? Ngươi?”
Hắn gắt gao nhìn Nhậm Dật Phi chằm chằm, trong mắt là hoài nghi khó hiểu, hơi thở cũng trở nên nguy hiểm cổ quái.
Nhậm Dật Phi đứng thẳng bất động, môi mím thành một đường thẳng: “Xác nhận rồi?”
“Ngươi thật sự là sư huynh?” Thanh Hồng lại gần thêm một bước, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp đang phản chiếu bóng hình hắn, cẩn thận quan sát từng chi tiết nhỏ.
Đối phương lắc đầu, cho dù hết thảy chứng cứ đều nói rằng người nọ là sư huynh thì hắn vẫn một mực khẳng định: “Ngươi không phải!”
Đã như vậy mà vẫn có thể khẳng định không phải, nếu không là tình yêu thì là cái gì?
Tình huống lúc bấy giờ khá phức tạp, Nhậm Dật Phi biết rõ, nếu hắn không thể qua được cửa Thanh Hồng thì chắc chắn sẽ phải đối mặt với càng nhiều khó khăn. Chưa nói đến cái gì khác, chỉ riêng đây là địa bàn của đối phương là Nhậm Dật Phi đã khó có thể chống cự.
“Thanh Hồng, ngươi thật đáng thương.” Nhậm Dật Phi mở miệng, môi của hắn hơi khô nên thanh âm cũng trở nên khàn khàn, “Thỉnh thoảng y vẫn nhớ đến sư đệ của mình, nhưng dù y có nghĩ thế nào thì cũng không thể hiểu nổi vì sao ngươi lại xuống tay với y.”
Thanh Hồng sửng sốt trừng lớn mắt, đồng tử hơi co rút.
“Ngươi phát hiện rồi đúng chứ? Thân thể này chưa từng hồi phục.” Nhậm Dật Phi chỉ vào chính mình, “Ngươi đoán xem vì sao lại như vậy?”
Thông tin đến từ những lời này quá nhiều, ngay cả Thanh Hồng cũng không thể phản ứng kịp. Nhậm Dật Phi lập tức chớp lấy cơ hội và tận dụng thời gian diễn kịch.
“Trăm năm qua y vẫn luôn suy nghĩ tại sao ngươi lại làm thế. Bởi vì sinh hoạt bình thường quá mức vô vị tẻ nhạt nên ngươi mới tìm kiếm thứ gì khác kích thích hơn, hoặc là tìm chút khoái cảm bằng cách khinh nhờn đạo đức luân lý? Tình cảm trên thế gian này đúng là phức tạp nhỉ… đúng không sư đệ?”
Thanh Hồng quá quen thuộc nguyên chủ, Nhậm Dật Phi muốn qua mắt được người này là điều hết sức khó khăn, nói trắng ra là không thể nào.
Nếu đã như vậy thì không bằng tạo ra một “Hạc Quân” khác.
Lối tắt này quả thật vô cùng nguy hiểm, nhưng cũng là con đường hữu hiệu nhất mà hắn có thể lựa chọn.
Trong thế giới tinh thần của Nhậm Dật Phi, một “Hạc Quân” bạch y bước tới, đi vào thân thể này, xuyên qua thể xác rồi đối diện với Thanh Hồng.
Thanh âm của hắn và Hạc Quân chất chồng lên nhau: “Ta chính là Hạc Quân.”
Vô số hoa văn và hình ảnh lấp đầy chỗ trống còn thiếu, suy diễn của Nhậm Dật Phi cũng lấp đầy lỗ hổng trăm năm mà “Hạc Quân” biến mất.
Hạc Quân có hai người.
Một người là nhân cách của nguyên chủ. Toàn bộ quá khứ đã qua là của y, kiêu ngạo và cường đại là của y. Hạc Quân không biết tình yêu là gì, cũng khinh thường tình yêu, vạn vật trên thế gian này đối với y chỉ là mây khói lướt qua, thoáng chốc tan biến.
Một người là nhân cách phụ của nguyên chủ. Hắn sinh ra trong thời điểm Hạc Quân hoang mang nhất. Tuổi đời của hắn nhỏ hơn nhưng sắc bén hơn y, hắn cũng có lý giải riêng mình về dục vọng tình cảm của con người và chúng yêu.
Nhậm Dật Phi nhìn Thanh Hồng, thanh âm chậm rãi bình tĩnh, mang theo một chút châm chọc: “Y sinh ra ta.”
Nhân lúc đối phương thất thần trong nháy mắt, Nhậm Dật Phi nhanh chóng ra tay. Hắn xoay người ấn Thanh Hồng lên vách tường, trên mặt là nụ cười như có như không: “Y không muốn đối mặt với ngươi nên mới đổi ta đến đây tìm ngươi lấy lại ba giọt tâm đầu huyết đã mất. Từ nay về sau, cầu về cầu, thuyền về thuyền, chúng ta đường ai nấy đi, ân oán hai bên coi như…”
“Không! Y mơ tưởng!”
Đôi mắt Thanh Hồng nhuộm đầy tơ máu đỏ tươi, hắn gằn giọng lặp lại: “Y, mơ, tưởng!”
Lần này Nhậm Dật Phi không đáp lời nữa mà chỉ lẳng lặng nhìn đối phương như nhìn một kẻ điên.
“Để sư huynh đến gặp ta.”
Vậy mà Thanh Hồng tin thật, hoặc là nói, hắn nhất định phải tin. So với việc sư huynh đã chết rồi bị cô hồn dã quỷ chiếm đoạt thân xác thì việc huynh ấy phân liệt nhân cách càng dễ tiếp thu hơn.
“Y không muốn.” Nhậm Dật Phi không nhúc nhích.
“Chỉ cần ta giết ngươi, có phải sư huynh sẽ tình nguyện đến gặp ta đúng không?”
Thanh Hồng thấp giọng hỏi lại. Hắn tươi cười vô cùng dịu dàng ôn nhu, ôn nhu đến mức khiến đối phương không khỏi rùng mình. Nhậm Dật Phi chỉ cảm thấy trước mặt mình là một con dã thú khát máu không thể khống chế được sát ý nồng đậm. Thanh Hồng trợn mắt, lộ ra biểu tình dữ tợn gào lên: “Sư huynh không gặp ta, vậy thì ta đi tìm y!”
“A!” Cổ Nhậm Dật Phi đột nhiên bị người bóp lấy, đối phương từ từ siết chặt móng vuốt, Nhậm Dật Phi không thể hít thở được, cả người cũng muốn bốc cháy.
“Ngươi nằm mơ…”
“Sư huynh, huynh mau ra gặp ta! Nếu không ta sẽ giết hắn!”
Nhậm Dật Phi chưa từng cảm giác nguy hiểm rõ ràng đang cận kề như lúc này bao giờ.
Đối phương thật sự muốn giết hắn, cho dù đây có là thân thể của Hạc Quân đi nữa thì vẫn chọn động thủ, quả thật con mẹ nó là kẻ điên mà.
Sức lực của Thanh Hồng quá lớn, mặc cho Nhậm Dật Phi có cố gắng giãy giụa thế nào cũng vô dụng. Hắn lúc này có khác nào con cá nhỏ rời bờ đang hấp hối bị một đứa nhóc nghịch ngợm cầm trong tay đâu?
Không thể hô hấp, càng không thể chống cự.
Ánh sáng nơi khóe mắt chậm rãi tiêu tán, ý thức Nhậm Dật Phi chìm vào đáy biển lạnh lẽo tối tăm. Xong rồi, phó bản của hắn phải dừng lại ở đây rồi?
“Muốn cởi bỏ phong ấn không?” Đột nhiên một cánh tay trắng nõn hữu lực xuất hiện, nó tựa loài mãng xà chậm rãi trượt từ sau lưng đến trước ngực Nhậm Dật Phi, thanh âm của “hắn” vang lên bên tai, “Cậu có thể chấp nhận thất bại hay sao?”
Thất bại?
Không.
Không chấp nhận! Không một ai có thể đánh bại hắn trong lĩnh vực diễn xuất của hắn.
Nhậm Dật Phi hơi mở mắt.
Quỷ đầu bạc thấp giọng cười khẽ: “Phong ấn cảm xúc cực đoan? Rõ ràng thứ cảm xúc duy nhất mà cậu giữ lại bên ngoài mới là cảm xúc cực đoan nhất cơ… Không thể chịu đựng nổi cảm giác diễn xuất thất bại đâu đúng chứ, ‘kiêu ngạo’? Được thôi, để tôi giúp cậu một tay.”
Sức mạnh vô hình nào đó đẩy Nhậm Dật Phi đang trầm luân dưới đáy biển sâu ngoi lên, hướng về phía mặt biển.
Dường như hắn nhìn thấy ánh sáng.
“Cậu là cái nào?” Nhậm Dật Phi trầm giọng hỏi. Hắn phong ấn sáu loại cảm xúc cực đoan, đây là cái nào?
“Ha…” Thanh âm cười nhẹ vang lên bên tai, chấn động màng nhĩ, quỷ đầu bạc uốn lượn giống như loài cá, “hắn” cười vui vẻ: “Tôi là ‘tham lam’, nhân tính không biết thế nào là đủ, sinh ra tôi, sinh ra sức mạnh “huyễn diễn”* của tôi. Bây giờ, tôi và sức mạnh của tôi đều thuộc về cậu.”
*Diễn như thật
‘Tham lam’ trở lại bên trong thân thể Nhậm Dật Phi, theo đó là một loại sức mạnh đã từng bị chia cắt.
“Làm càn!”
Trong hiện thực, Nhậm Dật Phi chợt mở bừng mắt, đáy mắt có thứ gì đỏ tươi đang lan rộng xung quanh, thoáng chốc đã chuộm đôi mắt hắn thành màu nâu đỏ. Một cỗ khí thế cường đại thoát ra khỏi người hắn, Thanh Hồng lập tức kinh hãi, không khống chế được buông tay rồi lùi về sau hai bước.
Trên cổ tay Nhậm Dật Phi vốn là sáu đoạn dây tơ hồng chắp vá, một đoạn không tiếng động đứt gãy, sức mạnh bị lãng quên ập vào trong thân thể. Năm đoạn dây tơ hồng khác cũng ngo ngoe rục rịch muốn đứt gãy theo, cuối cùng bị chủ nhân của nó mạnh mẽ áp xuống.
Sức mạnh trở về, cảm xúc ‘tham lam’ cũng về lại với chủ thế, hai mắt Nhậm Dật Phi biến thành màu đỏ đậm.
Cho dù có là diễn xuất hoàn mỹ hay thành công vượt qua phó bản này đi chăng nữa, hắn đều muốn.
“Ai cho phép ngươi làm vậy?”
Nhậm Dật Phi bình tĩnh mở miệng, ngữ khí chậm rãi không nghe ra chút phẫn nộ, thế nhưng hành lang dài lại như cảm nhận được lệ khí bùng nổ, đèn dầu trở nên ảm đạm tối tăm.
Sắc mặt Thanh Hồng trắng bệch ba phần, hắn kinh nghi bất định: “Sư huynh?”
“Thế nào,” Nhậm Dật Phi nheo mắt, bóng tối bao phủ toàn bộ không gian, “Ngươi cho rằng ta bị thương một chút là có thể muốn làm gì thì làm?”
Thanh Hồng chợt nhớ đến năm tháng xưa kia còn theo sư huynh tu hành, khi đó hắn làm sai, sư huynh cũng nói như vậy.
“Sao có thể? Sư huynh, ta chỉ lo lắng cho huynh mà thôi.”
Trong nháy mắt, Thanh Hồng vội thu lại biểu tình dã thú dữ tợn, trước mặt vẫn là bộ dáng sư đệ tôn kính sư huynh. Kẻ này đúng là hai mặt, cũng không biết đã diễn bao nhiêu lần.
Nhậm Dật Phi lẳng lặng nhìn đối phương, biểu tình trầm tĩnh như nước.
Hai người giằng co không tiếng động.
Ở thế giới động vật, khi hai loài động vật giống đực gặp nhau thì trước tiên sẽ phán đoán mạnh yếu thông qua thị giác, khứu giác, thính giác, nếu cảm thấy có thể thử mới quyết định ra tay. Mà cho dù là người hay yêu thì cũng không khác nhau là bao, đối phương bạc nhược mới ra tay được.
Mái tóc đen dài nhu thuận rối tung không làm cho Hạc Quân trở nên lãnh đạm như trước mà ngược lại, y càng có khí chất cường đại cao ngạo, giống như người nọ vốn cường đại như vậy.
Xuyên qua thời gian trăm năm không gặp, Thanh Hồng nhìn y, muốn chạm vào y, nhưng lại sợ hãi, khí thế cũng yếu đi vài phần.
Sau một lúc lâu, hắn mở miệng thăm dò: “Sư huynh, qua mấy hôm nữa con ta sẽ được sinh ra, huynh không muốn gặp nó sao?”
Nhậm Dật Phi không dám thả lỏng một giây phút nào, trong lòng nói thầm con ngươi thì mắc gì ta phải muốn gặp, cũng đâu phải con ta.
Biểu tình đối phương như có ẩn giấu nội tình gì đó, mà dù sao đi nữa thì nhiệm vụ nhân vật vẫn cần phải hoàn thành, Nhậm Dật Phi đâu thể nói đi là đi.
Nhậm Dật Phi thu lại lệ khí. Hắn nhìn Thanh Hồng, ít nhiều đối phương cũng từng là sư đệ của mình.
Linh khí không còn mạnh mẽ như lúc đầu, Thanh Hồng hơi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nói thầm “Sư huynh vẫn là sư huynh của trước kia”. Hắn cố kìm nén tâm tình vui vẻ: “Lần này sư huynh có thể đến làm ta vui mừng khôn xiết. Huynh có còn nhớ chúng ta trước kia…”
“Chuyện xưa nghĩa cũ, cần gì nhắc lại?” Nhậm Dật Phi chỉ ôn hòa được hai giây, sau đó lại hóa thành núi tuyết lạnh lẽo, ngàn năm bất biến.
Nhưng trong mắt Thanh Hồng thì đây mới là tính cách sư huynh, tất thảy hiện lên trong mắt hắn đều là mộng cũ hồng trần.
“Được được, không nhắc đến nữa, vậy tâm đầu huyết của huynh thì sao?” Thanh Hồng nhìn chằm chằm đối phương, dè dặt từng câu từng chữ, “Chắc huynh cũng không để bụng đâu nhỉ?”
“Ngươi thật sự nghĩ rằng ta vẫn nể tình xưa sao?”
Khí thế sắc bén của người nọ đâm thẳng vào tim Thanh Hồng, hắn cười khổ: “Ta biết huynh giận ta, nhưng ta có nỗi khổ riêng. Sáu ngày sau ta sẽ cho huynh một đáp án, thỉnh sư huynh ở tạm Đình Vân Các mấy ngày.”
“Ngươi khổ tâm? Người nào có thể uy hiếp ngươi?” Đến lượt Nhậm Dật Phi hỏi hắn.
“…Chờ mấy ngày sau huynh sẽ biết.”
“Lần cuối cùng.” Nhậm Dật Phi không nói nữa, đôi mắt mất đi tiêu cự, thân thể hơi nghiêng ngả như người say.
Thanh Hồng nín thở, tim hắn cũng muốn ngừng đập theo.
Nhậm Dật Phi chớp mắt rồi lại chớp mắt mấy lần, đôi mắt thất thần tựa như trong đầu đang có hai người nói chuyện với nhau.
Hành lang yên tĩnh không một tiếng động, có thể nghe thấy cả nhịp tim bên trong lồng ngực.
Mấy giây sau, Hạc Quân cũng khôi phục lý trí, biểu tình của y so với lúc trước càng thêm đặc sắc một chút: “Kẻ điên.”
Giọng điệu người nọ biến hóa rất nhỏ, ngữ khí cũng nhanh, âm điệu phập phồng rõ ràng.
Nếu lúc trước không mấy xác định lắm thì bây giờ Thanh Hồng đã có thể khẳng định, quả nhiên là hai người bất đồng.
“Hừ.” Sư huynh đi rồi, Thanh Hồng tiểu tâm nịnh hót lập tức biến mất, “Lại là ngươi?”
Nhậm Dật Phi che cổ nhìn đối phương, để hắn nhìn thấy trào phúng trong mắt mình: “Còn cảm ơn ngươi vì đã làm ta xuất hiện.”
Lời này không thể tiếp thu.
Thanh Hồng sắp bị nghẽn tim mà chết.
“Khi nào sư huynh lại đến?”
“Tới đây.”
Thanh Hồng nghi hoặc không hiểu ra sao nhưng vẫn tiến lên một bước, giây tiếp theo đã bị người bóp chặt cổ. Hắn không thể hô hấp, khuôn mặt đều đỏ bừng lên.
Nhậm Dật Phi không chút biểu tình nhìn đối phương chằm chằm, xem người nọ không thể hô hấp, cận kề tử vong.
“Trả lại cho ngươi.”
Ngay lúc Thanh Hồng sắp chạm vào lưỡi hái của tử thần thì Nhậm Dật Phi buông tay, không khí trong lành tiến vào lá phổi. Thanh Hồng há miệng thở dốc, hắn chạm vào dấu tay đỏ tím trên cổ: “Ngươi?!”
“Người không xuống tay được với ngươi là y, nhưng ta và y vốn không giống nhau.” Thanh âm Nhậm Dật Phi trầm thấp, có thể ngửi được hơi thở tà khí nguy hiểm.
Thanh Hồng sửng sốt, hắn ngẩn người nhìn đối phương.
“Ta không thể đảm bảo chính mình sẽ không làm ra chuyện gì nếu ngươi đến gần ta, cho dù kết cục cuối cùng của chúng ta có là cá chết lưới rách đi chăng nữa. Có hiểu không, sư đệ?”
Làm sao trắc phu nhân có lá gan đó, từ đầu đến cuối nàng đều không ngừng nói lời khiêu khích, hóa ra là NPC này vẫn luôn thử hắn.
Nhậm Dật Phi khống chế biểu tình trước tiên, nếu không phải lúc xé rách da mặt với nhau thì hắn tuyệt đối không nhận thua trước. Ai biết được người nọ đang lừa hắn cắn câu, vội vàng thừa nhận chẳng phải thua quá oan ức hay sao?
“Ngươi là ai?” Thanh Hồng nhìn chằm chằm Nhậm Dật Phi, muốn tìm ra dấu vết bất thường trên mặt hắn.
Nhậm Dật Phi bình tĩnh đối mặt với đối phương, nhìn người nọ đã bắt đầu không giữ được bình tĩnh: “Là người có thù oán cũ với ngươi.”
“Sư huynh?” Trong giây phút nào đó, Thanh Hồng cảm thấy người đang đứng trước mặt hắn là sư huynh, nhưng giây tiếp theo lại lập tức phủ nhận, “Không, ngươi không phải. Rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao lại giả mạo sư huynh ta, ngươi đã làm gì huynh ấy?”
Gặp được người thân thuộc với mình là thế, chỉ cần hắn thoáng lộ ra chút sơ hở thì chắc chắn sẽ bị đối phương bắt lấy rồi tìm mọi cách thả mồi nhử.
Nhậm Dật Phi thở dài trong lòng, cũng ra sức suy nghĩ biện pháp đối phó.
Hắn không biết NPC có thể giết người chơi không bị phơi sáng hay không nữa, bởi vì bộ dáng của người trước mặt hắn giống như hận không thể xé xác Nhậm Dật Phi ra làm nhiều mảnh vậy.
Thanh Hồng không đợi Nhậm Dật Phi mở miệng đã vươn tay bắt lấy cổ tay hắn. Nhậm Dật Phi muốn tránh nhưng không kịp, hành động của người nọ vừa nhanh vừa chuẩn, thoát cái đã giữ chặt cổ tay Nhậm Dật Phi, đầu ngón tay ấn vào động mạch hắn.
Nhậm Dật Phi chỉ cảm nhận được một cổ hàn khí theo huyết mạch chui vào thân thể, có chút không kiềm chế được run rẩy.
“Không tốt.” Hắn thầm nghĩ.
Hàn khí dị thường len lỏi khắp mọi tế bào, Nhậm Dật Phi suýt bị đông lạnh thành khối băng.
Trên mặt Thanh Hồng là biểu tình khó tin: “Sao có thể là thân thể của sư huynh? Ngươi?”
Hắn gắt gao nhìn Nhậm Dật Phi chằm chằm, trong mắt là hoài nghi khó hiểu, hơi thở cũng trở nên nguy hiểm cổ quái.
Nhậm Dật Phi đứng thẳng bất động, môi mím thành một đường thẳng: “Xác nhận rồi?”
“Ngươi thật sự là sư huynh?” Thanh Hồng lại gần thêm một bước, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp đang phản chiếu bóng hình hắn, cẩn thận quan sát từng chi tiết nhỏ.
Đối phương lắc đầu, cho dù hết thảy chứng cứ đều nói rằng người nọ là sư huynh thì hắn vẫn một mực khẳng định: “Ngươi không phải!”
Đã như vậy mà vẫn có thể khẳng định không phải, nếu không là tình yêu thì là cái gì?
Tình huống lúc bấy giờ khá phức tạp, Nhậm Dật Phi biết rõ, nếu hắn không thể qua được cửa Thanh Hồng thì chắc chắn sẽ phải đối mặt với càng nhiều khó khăn. Chưa nói đến cái gì khác, chỉ riêng đây là địa bàn của đối phương là Nhậm Dật Phi đã khó có thể chống cự.
“Thanh Hồng, ngươi thật đáng thương.” Nhậm Dật Phi mở miệng, môi của hắn hơi khô nên thanh âm cũng trở nên khàn khàn, “Thỉnh thoảng y vẫn nhớ đến sư đệ của mình, nhưng dù y có nghĩ thế nào thì cũng không thể hiểu nổi vì sao ngươi lại xuống tay với y.”
Thanh Hồng sửng sốt trừng lớn mắt, đồng tử hơi co rút.
“Ngươi phát hiện rồi đúng chứ? Thân thể này chưa từng hồi phục.” Nhậm Dật Phi chỉ vào chính mình, “Ngươi đoán xem vì sao lại như vậy?”
Thông tin đến từ những lời này quá nhiều, ngay cả Thanh Hồng cũng không thể phản ứng kịp. Nhậm Dật Phi lập tức chớp lấy cơ hội và tận dụng thời gian diễn kịch.
“Trăm năm qua y vẫn luôn suy nghĩ tại sao ngươi lại làm thế. Bởi vì sinh hoạt bình thường quá mức vô vị tẻ nhạt nên ngươi mới tìm kiếm thứ gì khác kích thích hơn, hoặc là tìm chút khoái cảm bằng cách khinh nhờn đạo đức luân lý? Tình cảm trên thế gian này đúng là phức tạp nhỉ… đúng không sư đệ?”
Thanh Hồng quá quen thuộc nguyên chủ, Nhậm Dật Phi muốn qua mắt được người này là điều hết sức khó khăn, nói trắng ra là không thể nào.
Nếu đã như vậy thì không bằng tạo ra một “Hạc Quân” khác.
Lối tắt này quả thật vô cùng nguy hiểm, nhưng cũng là con đường hữu hiệu nhất mà hắn có thể lựa chọn.
Trong thế giới tinh thần của Nhậm Dật Phi, một “Hạc Quân” bạch y bước tới, đi vào thân thể này, xuyên qua thể xác rồi đối diện với Thanh Hồng.
Thanh âm của hắn và Hạc Quân chất chồng lên nhau: “Ta chính là Hạc Quân.”
Vô số hoa văn và hình ảnh lấp đầy chỗ trống còn thiếu, suy diễn của Nhậm Dật Phi cũng lấp đầy lỗ hổng trăm năm mà “Hạc Quân” biến mất.
Hạc Quân có hai người.
Một người là nhân cách của nguyên chủ. Toàn bộ quá khứ đã qua là của y, kiêu ngạo và cường đại là của y. Hạc Quân không biết tình yêu là gì, cũng khinh thường tình yêu, vạn vật trên thế gian này đối với y chỉ là mây khói lướt qua, thoáng chốc tan biến.
Một người là nhân cách phụ của nguyên chủ. Hắn sinh ra trong thời điểm Hạc Quân hoang mang nhất. Tuổi đời của hắn nhỏ hơn nhưng sắc bén hơn y, hắn cũng có lý giải riêng mình về dục vọng tình cảm của con người và chúng yêu.
Nhậm Dật Phi nhìn Thanh Hồng, thanh âm chậm rãi bình tĩnh, mang theo một chút châm chọc: “Y sinh ra ta.”
Nhân lúc đối phương thất thần trong nháy mắt, Nhậm Dật Phi nhanh chóng ra tay. Hắn xoay người ấn Thanh Hồng lên vách tường, trên mặt là nụ cười như có như không: “Y không muốn đối mặt với ngươi nên mới đổi ta đến đây tìm ngươi lấy lại ba giọt tâm đầu huyết đã mất. Từ nay về sau, cầu về cầu, thuyền về thuyền, chúng ta đường ai nấy đi, ân oán hai bên coi như…”
“Không! Y mơ tưởng!”
Đôi mắt Thanh Hồng nhuộm đầy tơ máu đỏ tươi, hắn gằn giọng lặp lại: “Y, mơ, tưởng!”
Lần này Nhậm Dật Phi không đáp lời nữa mà chỉ lẳng lặng nhìn đối phương như nhìn một kẻ điên.
“Để sư huynh đến gặp ta.”
Vậy mà Thanh Hồng tin thật, hoặc là nói, hắn nhất định phải tin. So với việc sư huynh đã chết rồi bị cô hồn dã quỷ chiếm đoạt thân xác thì việc huynh ấy phân liệt nhân cách càng dễ tiếp thu hơn.
“Y không muốn.” Nhậm Dật Phi không nhúc nhích.
“Chỉ cần ta giết ngươi, có phải sư huynh sẽ tình nguyện đến gặp ta đúng không?”
Thanh Hồng thấp giọng hỏi lại. Hắn tươi cười vô cùng dịu dàng ôn nhu, ôn nhu đến mức khiến đối phương không khỏi rùng mình. Nhậm Dật Phi chỉ cảm thấy trước mặt mình là một con dã thú khát máu không thể khống chế được sát ý nồng đậm. Thanh Hồng trợn mắt, lộ ra biểu tình dữ tợn gào lên: “Sư huynh không gặp ta, vậy thì ta đi tìm y!”
“A!” Cổ Nhậm Dật Phi đột nhiên bị người bóp lấy, đối phương từ từ siết chặt móng vuốt, Nhậm Dật Phi không thể hít thở được, cả người cũng muốn bốc cháy.
“Ngươi nằm mơ…”
“Sư huynh, huynh mau ra gặp ta! Nếu không ta sẽ giết hắn!”
Nhậm Dật Phi chưa từng cảm giác nguy hiểm rõ ràng đang cận kề như lúc này bao giờ.
Đối phương thật sự muốn giết hắn, cho dù đây có là thân thể của Hạc Quân đi nữa thì vẫn chọn động thủ, quả thật con mẹ nó là kẻ điên mà.
Sức lực của Thanh Hồng quá lớn, mặc cho Nhậm Dật Phi có cố gắng giãy giụa thế nào cũng vô dụng. Hắn lúc này có khác nào con cá nhỏ rời bờ đang hấp hối bị một đứa nhóc nghịch ngợm cầm trong tay đâu?
Không thể hô hấp, càng không thể chống cự.
Ánh sáng nơi khóe mắt chậm rãi tiêu tán, ý thức Nhậm Dật Phi chìm vào đáy biển lạnh lẽo tối tăm. Xong rồi, phó bản của hắn phải dừng lại ở đây rồi?
“Muốn cởi bỏ phong ấn không?” Đột nhiên một cánh tay trắng nõn hữu lực xuất hiện, nó tựa loài mãng xà chậm rãi trượt từ sau lưng đến trước ngực Nhậm Dật Phi, thanh âm của “hắn” vang lên bên tai, “Cậu có thể chấp nhận thất bại hay sao?”
Thất bại?
Không.
Không chấp nhận! Không một ai có thể đánh bại hắn trong lĩnh vực diễn xuất của hắn.
Nhậm Dật Phi hơi mở mắt.
Quỷ đầu bạc thấp giọng cười khẽ: “Phong ấn cảm xúc cực đoan? Rõ ràng thứ cảm xúc duy nhất mà cậu giữ lại bên ngoài mới là cảm xúc cực đoan nhất cơ… Không thể chịu đựng nổi cảm giác diễn xuất thất bại đâu đúng chứ, ‘kiêu ngạo’? Được thôi, để tôi giúp cậu một tay.”
Sức mạnh vô hình nào đó đẩy Nhậm Dật Phi đang trầm luân dưới đáy biển sâu ngoi lên, hướng về phía mặt biển.
Dường như hắn nhìn thấy ánh sáng.
“Cậu là cái nào?” Nhậm Dật Phi trầm giọng hỏi. Hắn phong ấn sáu loại cảm xúc cực đoan, đây là cái nào?
“Ha…” Thanh âm cười nhẹ vang lên bên tai, chấn động màng nhĩ, quỷ đầu bạc uốn lượn giống như loài cá, “hắn” cười vui vẻ: “Tôi là ‘tham lam’, nhân tính không biết thế nào là đủ, sinh ra tôi, sinh ra sức mạnh “huyễn diễn”* của tôi. Bây giờ, tôi và sức mạnh của tôi đều thuộc về cậu.”
*Diễn như thật
‘Tham lam’ trở lại bên trong thân thể Nhậm Dật Phi, theo đó là một loại sức mạnh đã từng bị chia cắt.
“Làm càn!”
Trong hiện thực, Nhậm Dật Phi chợt mở bừng mắt, đáy mắt có thứ gì đỏ tươi đang lan rộng xung quanh, thoáng chốc đã chuộm đôi mắt hắn thành màu nâu đỏ. Một cỗ khí thế cường đại thoát ra khỏi người hắn, Thanh Hồng lập tức kinh hãi, không khống chế được buông tay rồi lùi về sau hai bước.
Trên cổ tay Nhậm Dật Phi vốn là sáu đoạn dây tơ hồng chắp vá, một đoạn không tiếng động đứt gãy, sức mạnh bị lãng quên ập vào trong thân thể. Năm đoạn dây tơ hồng khác cũng ngo ngoe rục rịch muốn đứt gãy theo, cuối cùng bị chủ nhân của nó mạnh mẽ áp xuống.
Sức mạnh trở về, cảm xúc ‘tham lam’ cũng về lại với chủ thế, hai mắt Nhậm Dật Phi biến thành màu đỏ đậm.
Cho dù có là diễn xuất hoàn mỹ hay thành công vượt qua phó bản này đi chăng nữa, hắn đều muốn.
“Ai cho phép ngươi làm vậy?”
Nhậm Dật Phi bình tĩnh mở miệng, ngữ khí chậm rãi không nghe ra chút phẫn nộ, thế nhưng hành lang dài lại như cảm nhận được lệ khí bùng nổ, đèn dầu trở nên ảm đạm tối tăm.
Sắc mặt Thanh Hồng trắng bệch ba phần, hắn kinh nghi bất định: “Sư huynh?”
“Thế nào,” Nhậm Dật Phi nheo mắt, bóng tối bao phủ toàn bộ không gian, “Ngươi cho rằng ta bị thương một chút là có thể muốn làm gì thì làm?”
Thanh Hồng chợt nhớ đến năm tháng xưa kia còn theo sư huynh tu hành, khi đó hắn làm sai, sư huynh cũng nói như vậy.
“Sao có thể? Sư huynh, ta chỉ lo lắng cho huynh mà thôi.”
Trong nháy mắt, Thanh Hồng vội thu lại biểu tình dã thú dữ tợn, trước mặt vẫn là bộ dáng sư đệ tôn kính sư huynh. Kẻ này đúng là hai mặt, cũng không biết đã diễn bao nhiêu lần.
Nhậm Dật Phi lẳng lặng nhìn đối phương, biểu tình trầm tĩnh như nước.
Hai người giằng co không tiếng động.
Ở thế giới động vật, khi hai loài động vật giống đực gặp nhau thì trước tiên sẽ phán đoán mạnh yếu thông qua thị giác, khứu giác, thính giác, nếu cảm thấy có thể thử mới quyết định ra tay. Mà cho dù là người hay yêu thì cũng không khác nhau là bao, đối phương bạc nhược mới ra tay được.
Mái tóc đen dài nhu thuận rối tung không làm cho Hạc Quân trở nên lãnh đạm như trước mà ngược lại, y càng có khí chất cường đại cao ngạo, giống như người nọ vốn cường đại như vậy.
Xuyên qua thời gian trăm năm không gặp, Thanh Hồng nhìn y, muốn chạm vào y, nhưng lại sợ hãi, khí thế cũng yếu đi vài phần.
Sau một lúc lâu, hắn mở miệng thăm dò: “Sư huynh, qua mấy hôm nữa con ta sẽ được sinh ra, huynh không muốn gặp nó sao?”
Nhậm Dật Phi không dám thả lỏng một giây phút nào, trong lòng nói thầm con ngươi thì mắc gì ta phải muốn gặp, cũng đâu phải con ta.
Biểu tình đối phương như có ẩn giấu nội tình gì đó, mà dù sao đi nữa thì nhiệm vụ nhân vật vẫn cần phải hoàn thành, Nhậm Dật Phi đâu thể nói đi là đi.
Nhậm Dật Phi thu lại lệ khí. Hắn nhìn Thanh Hồng, ít nhiều đối phương cũng từng là sư đệ của mình.
Linh khí không còn mạnh mẽ như lúc đầu, Thanh Hồng hơi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nói thầm “Sư huynh vẫn là sư huynh của trước kia”. Hắn cố kìm nén tâm tình vui vẻ: “Lần này sư huynh có thể đến làm ta vui mừng khôn xiết. Huynh có còn nhớ chúng ta trước kia…”
“Chuyện xưa nghĩa cũ, cần gì nhắc lại?” Nhậm Dật Phi chỉ ôn hòa được hai giây, sau đó lại hóa thành núi tuyết lạnh lẽo, ngàn năm bất biến.
Nhưng trong mắt Thanh Hồng thì đây mới là tính cách sư huynh, tất thảy hiện lên trong mắt hắn đều là mộng cũ hồng trần.
“Được được, không nhắc đến nữa, vậy tâm đầu huyết của huynh thì sao?” Thanh Hồng nhìn chằm chằm đối phương, dè dặt từng câu từng chữ, “Chắc huynh cũng không để bụng đâu nhỉ?”
“Ngươi thật sự nghĩ rằng ta vẫn nể tình xưa sao?”
Khí thế sắc bén của người nọ đâm thẳng vào tim Thanh Hồng, hắn cười khổ: “Ta biết huynh giận ta, nhưng ta có nỗi khổ riêng. Sáu ngày sau ta sẽ cho huynh một đáp án, thỉnh sư huynh ở tạm Đình Vân Các mấy ngày.”
“Ngươi khổ tâm? Người nào có thể uy hiếp ngươi?” Đến lượt Nhậm Dật Phi hỏi hắn.
“…Chờ mấy ngày sau huynh sẽ biết.”
“Lần cuối cùng.” Nhậm Dật Phi không nói nữa, đôi mắt mất đi tiêu cự, thân thể hơi nghiêng ngả như người say.
Thanh Hồng nín thở, tim hắn cũng muốn ngừng đập theo.
Nhậm Dật Phi chớp mắt rồi lại chớp mắt mấy lần, đôi mắt thất thần tựa như trong đầu đang có hai người nói chuyện với nhau.
Hành lang yên tĩnh không một tiếng động, có thể nghe thấy cả nhịp tim bên trong lồng ngực.
Mấy giây sau, Hạc Quân cũng khôi phục lý trí, biểu tình của y so với lúc trước càng thêm đặc sắc một chút: “Kẻ điên.”
Giọng điệu người nọ biến hóa rất nhỏ, ngữ khí cũng nhanh, âm điệu phập phồng rõ ràng.
Nếu lúc trước không mấy xác định lắm thì bây giờ Thanh Hồng đã có thể khẳng định, quả nhiên là hai người bất đồng.
“Hừ.” Sư huynh đi rồi, Thanh Hồng tiểu tâm nịnh hót lập tức biến mất, “Lại là ngươi?”
Nhậm Dật Phi che cổ nhìn đối phương, để hắn nhìn thấy trào phúng trong mắt mình: “Còn cảm ơn ngươi vì đã làm ta xuất hiện.”
Lời này không thể tiếp thu.
Thanh Hồng sắp bị nghẽn tim mà chết.
“Khi nào sư huynh lại đến?”
“Tới đây.”
Thanh Hồng nghi hoặc không hiểu ra sao nhưng vẫn tiến lên một bước, giây tiếp theo đã bị người bóp chặt cổ. Hắn không thể hô hấp, khuôn mặt đều đỏ bừng lên.
Nhậm Dật Phi không chút biểu tình nhìn đối phương chằm chằm, xem người nọ không thể hô hấp, cận kề tử vong.
“Trả lại cho ngươi.”
Ngay lúc Thanh Hồng sắp chạm vào lưỡi hái của tử thần thì Nhậm Dật Phi buông tay, không khí trong lành tiến vào lá phổi. Thanh Hồng há miệng thở dốc, hắn chạm vào dấu tay đỏ tím trên cổ: “Ngươi?!”
“Người không xuống tay được với ngươi là y, nhưng ta và y vốn không giống nhau.” Thanh âm Nhậm Dật Phi trầm thấp, có thể ngửi được hơi thở tà khí nguy hiểm.
Thanh Hồng sửng sốt, hắn ngẩn người nhìn đối phương.
“Ta không thể đảm bảo chính mình sẽ không làm ra chuyện gì nếu ngươi đến gần ta, cho dù kết cục cuối cùng của chúng ta có là cá chết lưới rách đi chăng nữa. Có hiểu không, sư đệ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.