Tháng Ngày Ước Hẹn

Chương 28: Bắt đầu từ việc đền ơn một người con gái tốt

Tân Di Ổ

11/12/2015

Mười hai giờ đến sớm hơn hai người nghĩ. Phong Lan gối đầu lên đùi Đinh Tiểu Dã, đau khổ nói: “Thế là hết một ngày rồi sao?”

Đinh Tiểu Dã im lặng, quấn những lọn tóc của cô vào tay mình. Mái tóc màu nâu đậm của Phong Lan mềm mại trơn mượt, khe khẽ uốn lượn, giống như những con rắn trườn giữa những kẻ tay.

“Cậu muốn kể với tôi chuyện gì? Tại sao lại xung đột với Tăng Phi?” Phong Lan biết có những chuyện không sớm thì muộn cũng phải đối diện.

Đinh Tiểu Dã chưa bao giờ muốn lừa dối Phong Lan, anh chỉ tìm mọi cách để né tránh, bởi anh biết sự thực mà anh đưa ra không phải là đáp án mà Phong Lan mong đợi.

Anh nói: “Bảy năm trước tôi đã làm sai một chuyện.”

“Sai đến mức độ nào?” Phong Lan hỏi. Từ lâu cô đã nhìn ra có một làn sương mờ màu xám bao quanh Đinh Tiểu Dã, chính vì rào cản này mà mỗi lần sắp tiếp cận thật gần cô, anh lại chần chừ dừng bước.

Trong đầu Phong Lan cũng từ giả định nhiều khả năng khác nhau. Đồng tính, bệnh hiểm nghèo là khả năng xấu nhất mà cô từng phỏng đoán. Nhưng từ khi xuất hiện cả Tăng Phi, tất cả mọi thứ đều dẫn đến đáp án mà lòng cô không muốn chạm đến.

“Cậu chắc không phải là tên tội phạm mắc tội hiếp dâm, giết người, cướp của, tên tội phạm vô nhân đạo nghiêm trọng đấy chứ?” Phong Lan hỏi.

“Đúng đấy. Tôi phạm pháp, cho nên mới trốn ở Sát Nhĩ Đức Ni bảy năm trời.” Đinh Tiểu Dã cảm giác được Phong Lan đang từ từ nhổm người ngồi lên. Tóc cô vẫn nằm trong tay anh, nên vô tình bị kéo đau, cô khẽ kêu lên. Đinh Tiểu Dã vội vàng thả tay như con rắn thần bị đánh động, ngoằn nghoèo trườn đi.

Việc chỉ hoài nghi trong lòng và sự chứng thực phát ra từ miệng anh là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Phong Lan đi ra sofa, ngồi xuống một góc, cô phải làm thế thì mới có thể bình tĩnh nghe hết câu chuyện mà Đinh Tiểu Dã sắp kể tiếp.

Đinh Tiểu Dã bất lực nhìn vào bàn tay trống trơn của mình. Bất ngờ ư? Không hề chút nào. Một người bình thường, mong chờ một cuộc sống yên ổn, muốn giữ khoảng cách với anh thì có gì là lạ?

“Bây giờ biết sợ rồi hả?” Anh đan hai tay vào nhau, cúi đầu cười.

Phong Lan chìa tay, chặn câu nói của anh lại. “Tóm lại là tội gì?”

Đây không phải là chuyện sợ hay không sợ, vấn đề cụ thể phải được phân tích cụ thể, quan trọng là ở tính chất và động cơ của tội phạm. Phong Lan cắn môi, thẳng thắn thừa nhận: “Tôi không thể chấp nhận tội hiếp dâm, mua bán phụ nữ, buôn bán ma túy, lạm dụng trẻ em… cướp giật cũng rất đáng ghét.”

Phong Lan càng nói, trong lòng càng lạnh lẽo. Cô chỉ là một cô gái bình thường, những tội ác không chấp nhận được quả là rất nhiều.

“Tôi có liên quan đến một cái chết, người chết là một cảnh sát!” Đinh Tiểu Dã đáp lại cô bằng một câu trả lời thẳng thắn. Anh không chịu được cảnh kéo dài quá trình công bố sự thật này, việc mà đối với anh chẳng khác nào một kiểu tra tấn.

Khá lâu sau Phong Lan mới mụ mị kêu lên một tiếng “ồ”. Vừa xong cô tâm niệm sẽ có một may mắn nào đấy, có thể chỉ là một vụ án kinh tế đơn giản, nhưng làm gì có vụ án kinh tế nào đáng để anh phải lẫn trốn đến bảy năm trời ở nơi khỉ ho cò gáy đó?

Điều khiến Phong Lan cảm thấy đau khổ nhất không phải bởi cô hiểu rõ câu nói đơn giản của Đinh Tiểu Dã mang ý nghĩa gì, mà vì sao lòng cô lạnh băng thế này, không hề cảm thấy bất ngờ, tất cả dường như đã nằm trong dự cảm từ lâu. Giống như người ta đặt đồng hồ báo thức rồi chìm vào giấc ngủ say, dù ngủ sâu đến đâu, mơ đẹp thế nào, nhưng vẫn biết rằng sớm muộn cũng đến một thời điểm nào đó sẽ bị đánh thức dậy, bạn có thể nấn ná tiếc nuối, lăn lộn ưỡn ẹo, nhưng rồi cũng phải mở mắt ra.die/n/d/an/lequydon

Bây giờ chính là thời khắc chuông báo thức reo vang.

“Tên của cậu có phải là thật không?” cô vòng tay tự ôm lấy vai mình, nhìn anh dò xét một lần nữa. Vẫn là hàng mày đôi mắt khiến cô động lòng, chiếc cằm cô vừa cạo râu cho và để lại trên da một vết cứa nhỏ, đôi môi kia có lẽ vẫn còn lưu mùi hương hơi thở của cô. Nhưng ngoài những điều đó, anh còn có những gì là chân thực?

Đinh Tiểu Dã nói: “Trước đây tên tôi là Thôi Đình. Em đoán đúng, tiệm ăn “Tái Ngoại Giang Nam” em từng đến là của mẹ tôi. Bảy năm trước Tăng Phi phá thành công một vụ án lớn, tên tội phạm đó chính là bố tôi, Thôi Khắc Kiểm. Tôi đã từng kể với em về những chuyện trong gia đình tôi, phần lớn đều là sự thật. Còn nữa… mẹ đẻ của Thôi Yên tên là Đoàn Tĩnh Lâm, chính là người phụ nữ khác của bố tôi, em đã rõ chưa?”

Ngay sau đó, Đinh Tiểu Dã kể với Phong Lan về quãng thời gian anh lẩn trốn. Bảy năm về trước, sau khi bị khởi tố, Thôi Khắc Kiểm chạy trốn thành công lần đầu tiên, về quê nhà nương náu. Ông nửa đời hô phong hoán vũ, tin tưởng được chỉ còn lại vài người thân. Khi Thôi Khắc Kiểm chuẩn bị chạy trốn ra khỏi biên giới, Đinh Tiểu Dã đi gặp bố mình lần cuối.

Trong căn nhà nhỏ ở quê đó, cha con sau bao ngày không gặp mặt chẳng nỡ nói lời tạm biệt mà chỉ lặng người trong bế tắc, cảnh tượng vô cùng thương tâm. Lúc đó, bệnh tình của mẹ Tiểu Dã đã đến ngưỡng cuối, bác sĩ cũng không thể nói chính xác bà còn lại bao nhiêu thời gian.

Đối diện với tình cảnh cuộc đời mình đến nông nỗi này, Thôi Khắc Kiểm không hề bất ngờ. Từ lâu ông đã dọn sẵn con đường cho mình và người thân nhất. Thôi Khắc Kiểm chưa bao giờ để con trai mình vướng vào “công việc kinh doanh” của mình, đây là một trong những quyết định sáng suốt nhất của ông. Đinh Tiểu Dã rõ ràng cũng không sẵn lòng làm những chuyện đó, so với vẻ bề ngoài hào sảng, bên trong lại chứa đựng những hành tung xấu xa của bố, anh muốn giống mẹ hơn, yên phận khiêm nhường mở một tiệm ăn để sinh sống. Bản chất của Đinh Tiểu Dã là trong sạch, điều dơ vấy duy nhất của anh chính là việc anh là con trai của Thôi Khắc Kiểm, đây là huyết thống, không thể lựa chọn, cũng không thể thay đổi, anh cũng không nhất định phải cùng bố mình trốn đông chạy tây chui bờ rúc bụi. Việc anh cần làm là sau khi bố anh rời đi thì phải tránh xa những hậu quả của chuyện này, đưa mẹ anh đến một nơi khác, tiếp tục cuộc sống bình lặng.

Nhưng rồi họ không ngờ được rằng, bệnh tình của mẹ Tiểu Dã đến giai đoạn này bỗng trở nên trầm trọng. Bác sĩ điều trị mới đây còn cho rằng hiệu quả của loại thuốc tiêm nhập khẩu mới đổi này rất tốt, có hy vọng khiến tế bào ung thư chậm lại, thì bỗng nhiên cơ thể bà suy sụp. Y tá nói, trước khi chìm vào hôn mê sâu, bà vừa đọc tờ báo buổi sáng.

Lúc đó báo đài đang đồng loạt đưa về những kết quả đã đạt được của vụ án truy quét tội phạm lớn nhất trong thành phố.

Đinh Tiểu Dã và bố anh đều biết, biến cố này đã tiêu diệt niềm tin trong cuộc đua giữa mẹ anh và thần chết. Lý do khiến bà kiên cường chịu đựng sự đau đớn, chính là vì mong mỏi được gặp người đàn ông bà yêu thương lần cuối.

Thôi Khắc Kiểm khăng khăng đòi đến bệnh viện để ở bên mẹ Tiểu Dã đoạn đường cuối, đây là nguyện vọng cuối cùng của bà, cũng là của ông. Trong cuộc đời, ông nợ người phụ nữ này nhiều nhất, ông đã mang lại cho bà quá nhiều khoảng trống và chờ đợi, cũng chưa bao giờ chung thủy một lòng. Ông có một thế giới rộng lớn hơn của bà nên luôn có rất nhiều việc quan trọng hơn bà phải làm, thậm chí có một quãng thời gian, ông đam mê đắm chìm trong sự dịu dàng chiều chuộng của Đoàn Tĩnh Lâm, cho rằng sự liên hệ giữa mình và bà chỉ là vì còn tình nghĩa sâu nặng. Nhưng giờ đây khi lâm vào tình cảnh này, điều ông không buông bỏ được lại chính là lời hứa sẽ cùng bà về Sát Nhĩ Đức Ni sống đến già.

Đinh Tiểu Dã không đồng ý với sự mạo hiểm của bố, tuy hơn ai hết anh mong mỏi bố mình xuất hiện bên giường bệnh, thỏa mãn ước nguyện cuối cùng của mẹ anh. Tiểu Dã tuy còn trẻ nhưng hành động cẩn trọng, hơn nữa anh hiểu rõ người thân của mình. Cho dù thế giới bên ngoài đã khiến bố anh trở nên dữ dằn đến thế nào, nhưng thực chất Thôi Khắc Kiểm không phải loại người độc địa tàn ác, ít nhất trông không có vẻ như vậy. Ngược lại, Thôi Khắc Kiểm có dáng người cao gầy dong dỏng, ấn tượng đầu tiên về ông trong mắt người khác là khá trầm tĩnh và kín đáo. Ông có thể đối xử rất tốt với người khác, nhưng cũng có thể cực kỳ cứng rắn. Theo cách nhìn của Đinh Tiểu Dã, tính tình ông không hề kín kẽ cẩn trọng như người khác nghĩ, ngược lại rất nhiều quyết định quan trọng trong cuộc đời ông đều xuất phát từ cảm tính – thành công cũng thế mà thất bại cũng vậy.

Thôi Khắc Kiểm nói với con trai, ông không còn mơ ước “đông sơn tái khởi” – gây dựng lại sự nghiệp nữa, trốn chạy chẳng qua cũng là để sống nốt những ngày tàn. Nếu như đến việc nhìn mặt mẹ Tiểu Dã lần cuối mà cũng không thực hiện được thì có sống sót đi chăng nữa, quãng đời còn lại cũng không dễ chịu chút nào.

Đinh Tiểu Dã lại hiểu rõ độ nguy hiểm của việc bố mình quay về bệnh viện vào thời điểm này, mẹ đã như ngọn nến tàn trong gió, anh sắp không còn mẹ trên đời, đương nhiên không muốn nhanh chóng mất nốt cả bố. Tin đồn bên ngoài kia đang căng thẳng hơn bao giờ hết, tổ chuyên án do Tăng Phi phụ trách bất cứ lúc nào cũng có thể tóm gọn bố anh vào lưới, việc chạy trốn cấp thiết ngay trước mắt, không thể để xảy ra sai sót nào, ngoài biên giới sẽ có người tiếp ứng. Đinh Tiểu Dã có lý do để tin rằng, nếu như mẹ anh vẫn còn tỉnh táo thì nhất định cũng không mong nhìn thấy người mình thương yêu sa vào chỗ nguy hiểm.

Thôi Khắc Kiểm im lặng, dường như ông đã bị con trai thuyết phục.

Đinh Tiểu Dã không thể ở lại lâu, anh để lại cho bố mình một số đồ dùng cần thiết đã chuẩn bị sẵn, rồi quay về bệnh viện mẹ anh đang nằm.

Khi sắp đi, Đinh Tiểu Dã nghe tiếng điện thoại của bố đổ chuông, tiếng chuông khiến anh giật bắn. Số điện thoại này chỉ có những người thân cận nhất với Thôi Khắc Kiểm biết, ngoài mẹ anh ra, khả năng duy nhất còn lại là Đoàn Tĩnh Lâm.

Đinh Tiểu Dã không thể tin nổi bố mình lại cho Đoàn Tĩnh Lâm biết số điện thoại này, nếu không phải là vì người đàn bà đó, họ sao có thể rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay? Thật ra từ rất lâu trước khi xảy ra chuyện, Thôi Khắc Kiểm đã nhận thấy sự “tái ngộ tình cờ” của Tăng Phi và Đoàn Tĩnh Lâm, có điều không ổn, từng có ý nghĩ phải ra tay xử lý tay cảnh sát đó. Đoàn Tĩnh Lâm đáng thương đã khổ sở van xin, lấy cả tính mạng mình ra để bảo đảm, nói như đinh đóng cột rằng Tăng Phi vào làm trong ngành Cảnh sát chỉ là theo nghiệp cha, cốt để có một công ăn việc làm bình thường ổn định mà thôi, hai người lại là bạn bè từ nhỏ, thân thiết như chị em ruột, anh ta thỉnh thoảng đến gặp chỉ là muốn thăm nom xem cô sống thế nào. Cô ta khóc lóc thảm thương, người nhà từ lâu đã bỏ rơi cô, đối với cô, Tăng Phi chính là gia đình mình. Chính vì thế Thôi Khắc Kiểm do dự, chuyện xảy ra sau đó thế nào không cần nói ra cũng hiểu.

Đúng như Đinh Tiểu Dã dự liệu, người gọi đến chính là Đoàn Tĩnh Lâm. Thôi Khắc Kiểm nhìn điện thoại đổ chuông không dứt một hồi lâu, không bấm máy nghe, cũng không đặt xuống. Người đàn bà đó cũng rất ngang ngạnh, cứ gọi hết lần này đến lần khác.

Đinh Tiểu Dã cương quyết ấn nút tắt hộ bố mình.

Quãng đường quay về xa lắc xa lơ, xe của Đinh Tiểu Dã chưa ra khỏi đường làng thì đã thấy khá nhiều ô tô loại nhỏ đi ngược chiều. Lúc đó trời đã muộn, vùng xa xôi hẻo lánh này bình thường lượng xe lưu thông không nhiều, mà những chiếc xe này đều đeo biển số phổ thông, nhưng loại xe lại na ná giống nhau, từng xe nối tiếp nhau, dường như men theo bóng tối hướng về cùng một nơi nào đó.

Đinh Tiểu Dã biết đây ắt hẳn là điều bất thường, việc đầu tiên nghĩ ra là gọi điện thoại báo tin cho bố. Nhưng không ngờ rằng, điện thoại của bố anh lại trong trạng thái bận. Đinh Tiểu Dã đoán ra điều gì đó, tuyệt vọng hoàn toàn.

Thời thơ ấu anh đã theo bố đến nơi này nhiều lần, cho nên rất thuộc đường đi lối lại ở khu vực này, anh lập tức rẽ ngoặt vào một con đường nhỏ, gấp gáp quay về trước khi đoàn xe đến, hòng giúp bố mình chạy thoát.

Trong phạm vi hai cây số tính từ nơi Thôi Khắc Kiểm ẩn náu có một con đường quốc lộ, hai con đường tỉnh lộ và nhiều đường nhỏ có thể thông ra được những đường lớn kia, đó cũng là lý do tại sao ông chọn nơi này để trốn. Khi Đinh Tiểu Dã chạy về đến nơi, điện thoại của Thôi Khắc Kiểm vẫn còn ấm. Anh giật phắt lấy, rút pin ra ngay tức thì, bẻ gãy thẻ sim, ném mạnh những phần còn lại của chiếc điện thoại di động vào góc tường. Thôi Khắc Kiểm cũng ý thức được chuyện gì xảy ra, mặt biến sắc, nghiến chặt răng nhưng không hề mở miệng nói một lời.



Ngoài mẹ của Tiểu Dã ra thì Đoàn Tĩnh Lâm là người phụ nữ duy nhất mà Thôi Khắc Kiểm nặng lòng yêu thương. Ban đầu ông cảm mến cô, chính là bởi vì thần thái của cô giống dung nhan của mẹ Tiểu Dã khi còn trẻ. Mẹ Tiểu Dã lâm bệnh lâu ngày, Đoàn Tĩnh Lâm vô tình trở thành người an ủi Thôi Khắc Kiểm. Giữa hai người tuy không phải là tình nghĩa vộ chồng sâu nặng, nhưng ông thừa nhận mình không hề hờ hững với cô, thậm chí còn chăm sóc tốt cho cả Thôi Yên. Sau khi xảy ra chuyện, ông đã nghi ngờ, nổi giận với người phụ nữ này. Đoàn Tĩnh Lâm gửi rất nhiều tin nhắn và gọi nhiều cuộc để biết ông có an toàn không, nhưng Thôi Khăc Kiểm chưa bao giờ trả lời dù chỉ một lần. Tuy vậy từ trong nội tâm sâu thẳm của mình, ông chưa bao giờ tin rằng người đàn bà này lại có tâm địa đẩy ông vào chỗ chết, cũng không tin ân tình bao nhiêu năm đó không có nổi một chút chân thành.

Ông nhận cuộc điện thoại đó, cũng chỉ là muốn coi như lần này cắt đứt hẳn với Đoàn Tĩnh Lâm. Đoàn Tĩnh Lâm khóc lóc thảm thiết như đứt gan rách phổi, Thôi Khắc Kiểm cũng không hề đả động đến việc mình đang ở đâu, chỉ nói vẫn bình an, bảo cô từ nay trở đi hãy tự xoay xở sống yên ổn.

Tình thế không cho phép hai cha con suy nghĩ nhiều, không thể lưu lại đây phút nào nữa. Thôi Khắc Kiểm lên xe của Đinh Tiểu Dã, căn cứ theo tình hình hiện tại vạch ra tuyến đường trốn chạy, cố gắng thoát khỏi trước khi vòng cây dày đặc của đội xe cảnh sát kịp bủa vây.

Đinh Tiểu Dã tập trung lái xe, cảnh vật trước mặt tối đen như mực. Đối phương đến có chuẩn bị kĩ càng, đào thoát tuyệt nhiên không phải chuyện dễ dàng. Hai người cắt được một cái đuôi đằng sau, chuẩn bị ra khỏi con đường nhỏ trong làng, trước khi lên đến đường quốc lộ, Thôi Khắc Kiểm ra hiệu cho Đinh Tiểu Dã xuống xe, con đường còn lại ông sẽ tự lái, nếu không may sa lưới, cũng không để con trai mình bị liên lụy.

Đinh Tiểu Dã không nói một lời, đúng lúc này chiếc điện thoại của anh đặt trên bảng điều khiển liên tục đổ chuông. Anh hoảng hốt liếc nhìn, đó là số điện thoại của bệnh viện, Giờ này mà gọi đến thì chỉ có một khả năng xảy ra.

Lòng bàn tay Đinh Tiểu Dã ướt đẫm mồ hôi, sống lưng ớn lạnh từng hồi. Anh càng không dám nghĩ tiếp, tiếng chuông điện thoại càng không chịu buông ta anh, như thể cuộc gọi sau còn khẩn cấp vội vã hơn cuộc gọi trước.

Thôi Khắc Kiểm nghe điện thoại hộ con trai. Ông lặng lẽ nghe phía bên kia nói hết, đặt điện thoại xuống rồi nói với Đinh Tiểu Dã: “Quay về bệnh viện!”

Bệnh viện nằm ở hướng đường về thành phố, còn tuyến đường họ cần đi lại men theo đường quốc lộ chạy về phía nam đến tận biên giới.

Đinh Tiểu Dã dường như không nghe thấy bố nói gì.

“Bố bảo con quay đầu về bệnh viện!”

Thôi Khắc Kiểm nhắc lại một lần nữa, vào lúc này, giọng ông bình tĩnh đến ngạc nhiên.

Đinh Tiểu Dã không dám tin bèn liếc nhìn ông, họ biết lúc này mà quay lại thì nghĩa là thế nào.

Đinh Tiểu Dã không dừng xe, Thôi Khắc Kiểm ngồi bên ghế phụ cũng không tranh cãi với anh, lạnh lùng vặn vô lăng trong tay con trai. Đinh Tiểu Dã giật bắn người, xe chao nghiêng, anh đạp phanh gấp. Xe vẫn chưa dừng hẳn, Thôi Khắc Kiểm mở cánh cửa xe phía bên con trai, không nói một lời đẩy Đinh Tiểu Dã xuống khỏi xe.

“Con đi ngay đi, đừng để ai nhìn thấy con ở đây.” Thôi Khắc Kiểm dặn dò, nhìn Đinh Tiểu Dã phủ phục người, hai tay bám chặt vào cửa kính xe, mặt mũi đau khổ lo lắng, nói thêm một câu: “Yên tâm, bố có cách. Có một con đường nhỏ có thể quay về thành phố, bọn họ chắc không biết đâu. Con đi đi, đừng lo cho bố.”

Đinh Tiểu Dã trân trân nhìn bố quay đầu xe, đèn hậu dần biến mất trong bóng cây còn tối đen hơn cả màn đêm. Anh đứng lặng yên một lát, đang định thần chuẩn bị đi lên đường quốc lộ, nghĩ cách tự đi về bệnh viện thì bên tai nghe thấy một âm thanh bất thường vang lên.

Tiếng động đó xuất phát từ một nơi cách chỗ anh khoảng vài trăm mét, ban đêm ở vùng quê rất yên tĩnh, âm thanh nghe được rất rõ ràng. Đinh Tiểu Dã chạy vội về phía phát ra tiếng động, đến khi anh chạy đến ngã rẽ nơi sự cố xảy ra thì nhìn thấy chiếc xe SUV bố tặng vào sinh nhật lần thứ hai mươi của mình đang im lìm đậu ở đó, bên cạnh còn có một xe Jeep tối màu.

Đinh Tiểu Dã lê bước về phía trước như thể đang nằm mơ, tiếng lá khô vỡ vụn dưới chân dường như cũng không đủ để khỏa lấp tiếng tim anh đập thình thịch.

Một phần đầu xe của anh bị lõm sâu, nhưng tình trạng chiếc xe Jeep sẫm màu kia còn thê thảm hơn, nó bị kẹt giữa chiếc xe SUV và một cây đa cổ thụ ven đường, gương kính vỡ hết, thân xe bị bẹp rúm nghiêm trọng.

Hình ảnh này cho thấy, có lẽ Thôi Khắc Kiểm cố gắng vòng lên đường phía trên, nhưng đằng trước có xe đang chạy vọt đến, như muốn bủa vây áp sát, một bên muốn chặn lại, một bên quyết tâm chạy thoát, hai xe đều không thấy có vệt phanh in trên đường.

Thôi Khắc Kiểm gục người về phía trước, túi khí trên xe đã bật tung, Đinh Tiểu Dã lấy hòn đá bên đường đập vào cửa kính xe, tiếng ồn khiến ông động đậy, thều thào vài tiếng không rõ lời dù sao người cũng đã tỉnh lại.

“Bố, bố làm sao vậy?” Đinh Tiểu Dã đã mở được cửa xe, chưa biết bố mình bị thương ở đâu, nên không dám tùy tiện chạm vào ông, chỉ biết cuống quýt hỏi.

Thôi Khắc Kiểm lắc đầu, chỉ một động tác đơn giản thôi mà dường như ông phải dùng hết sức lực còn lại của mình.

Sau đó Đinh Tiểu Dã quay sang đi kiểm tra xem tình hình của chiếc xe Jeep kia như thế nào. Người lái xe bị kẹt giữa vô lăng và cánh cửa xe đã biến dạng, dường như bất động, một nửa thân người đẫm máu.

Đinh Tiểu Dã cố kiềm chế cơn sợ hãi, đưa tay lách qua chỗ vỡ của cánh cửa kính xe, ấn tay vào động mạch cổ của người đó. Khi rụt vội tay về, mảnh kính vỡ trên cửa xe rạch vào cánh tay anh mà anh không hề hay biết, tim anh còn lạnh hơn cả những ngón tay dính đầy máu của người kia.

Người đó đã không còn dấu hiệu của sự sống nữa.

Quan sát từ cự ly gần, Đinh Tiểu Dã phát hiện người này mặc thường phục, trông chi hơn anh vài tuổi là cùng. Đầu anh ta gục xuống đằng trước với góc độ không bình thường, phía dưới cằm, ở túi áo trước ngực lộ ra một góc của một vật gì đó. Đinh Tiểu Dã nín thở rút vật đó ra, đó là một tấm thẻ cảnh sát ướt sũng máu.

“Cậu ta chết rồi à?” Thôi Khắc Kiểm khó khăn cất lời, mỗi tiếng cất lên phải chịu đau đớn vô cùng. “Không ở lại đây được… bọn họ chia nhau hành động, người của nhóm khác cũng sắp đến rồi. Con không thể ở lại đây… hãy nói với mẹ giúp bố rằng đừng lo lắng, hãy đợi bố thêm một lần nữa,một lần cuối cùng!”

“Bố tự đi mà nói với mẹ!” Đinh Tiểu Dã lúc này đã quyết định, cẩn thận từng chút một đưa ong xuống băng ghế sau xe, rồi ngay lập tức khởi động xe. Sự khảng khái của bố anh đã được báo đáp, chiếc xe bị va chạm nghiêm trọng vậy mà vẫn có thể nổ máy. Anh lùi xe, sau đó lái về hướng bệnh viện.

“Con đừng ngốc nghếch như thế. Làm thế này mẹ sẽ trách bố!” Thôi Khắc Kiểm ngăn con trai lại.

Đinh Tiểu Dã nhìn bố mình qua kính chiếu hậu, nói: “Không đâu, mẹ vẫn đang chờ chúng ta.”

Thôi Khắc Kiểm hiểu rõ tính cách của con trai mình, không khuyên can gì nữa, rồi ông bỗng thở dài, giọng yếu ớt: “A Đình này, con có trách bố vì ít ở cạnh mẹ con con không?”

“Có một chút!”

So với sự gắn bó như bóng với hình của hai mẹ con thì thời gian Đinh Tiểu Dã sống bên bố không nhiều. Đặc biệt là đến khi trưởng thành, anh luôn tỏ ra lạnh nhạt với sự hiện diện của bố. Mong chờ bố trở về nhà, phần lớn là vì muốn mẹ anh được vui.

Với con trai mình, trong lòng Thôi Khắc Kiểm ngoài tình yêu thương ra, còn có cảm giác mang nợ. Bất cứ khi nào hai cha con tranh luận, ông hầu như đều nhường con, chuyện gì cũng theo ý Đinh Tiểu Dã. Còn Đinh Tiểu Dã ngoài việc giục ông về với mẹ thật nhiều thì ít khi đòi hỏi ông chuyện khác.

“Khi bố với mẹ con về sống với nhau, bố đã hứa sẽ mang lại cho mẹ một cuộc sống yên ổn, mở một nhà hàng hai vợ chồng cùng làm, mẹ lo chuyện bếp núc, bố phụ trách đón khách. Khi nào gì, bố và mẹ sẽ quay về Sát Nhĩ Đức Ni, sau khi chết sẽ cùng chôn ở dưới núi tuyết… A Đình, con giống mẹ con, bố rất mừng.”

“Mẹ đẹp hơn bố.”

Thôi Khắc Kiểm bật cười, cái giá phải trả là trận ho không ngớt. Hai cha con dường như quay về những năm tháng xa xôi, lúc đó Đinh Tiểu Dã còn nhỏ, bố lá xe đưa anh về cùng quê câu cá đêm, chốc chốc lại nói chuyện với nhau.

“Đó là lần đầu tiên bố nhìn thấy mẹ, theo lời mẹ kể lại thì miệng bố há hốc, giống như một tên ngốc… A Đình, hãy hứa với bố một điều, đưa mẹ con đi xong, con phải đi ngay, đi càng xa càng tốt, đừng quan tâm đến bố. Con nhớ tấm chứng minh thư trước đây bố đưa cho con không? Hãy quên những chuyện này đi, sống một cuộc sống khác. Tìm một người con yêu, sống bên cô ấy trọn đời, đừng như bố.”

Vầng trăng khuyết ẩn sau những đám mây dày đặc, những nơi mà đèn xe không chiếu đến đen thẫm một vùng. Thôi Khắc Kiểm không nói gì nữa. Đinh Tiểu Dã nghe thấy tiếng rơi tí tách nhè nhẹ nhưng liên tục, giống như tiếng vòi nước khóa không chặt làm người đang mê man nửa tỉnh nửa mê tỉnh giấc thức dậy. Nhưng anh biết đó không phải tiếng nước, mà là máu của bố anh đang chảy, từ mép chiếc đệm da dưới ghế ông ngồi đang chầm chậm nhỏ giọt.

Khi lay người Thôi Khắc Kiểm, Đinh Tiểu Dã phát hiện, chỗ bị thương nặng nhất trên người ông không phải là vết thương khi hai xe đâm vào nhau, mà là vết đạn ở dưới vai trái ông, nhưng lúc trước nó được che đậy bởi lớp áo sẫm màu. Đây có lẽ là nguyên nhân dẫn đến việc ông quyết định sống chết một phen với tay cảnh sát kia.



Ánh đèn thành phố dần hiện ra trước mắt, nhưng không chiếu nổi tới đáy lòng. Đinh Tiểu Dã dừng xe ngay cửa sau của bệnh viện nơi mẹ anh đang nằm.

“Bố, chúng ta đã đến rồi.”

Không có tiếng trả lời.

Anh một mình đi vào phòng bệnh của mẹ, giường trống không.

Nghe ý tá nói, mẹ anh không tỉnh lại, bà qua đời trong lúc hôn mê. Đây cũng là cái may trong nỗi bất hạnh, có lẽ trong phút cuối mẹ anh không ý thức được sự vắng mặt của hai người đàn ông quan trọng nhất cuộc đời bà.

Gương mặt của bà khi mất thanh thản hơn nhiều so với khi bị bệnh tật giày vò, thanh thản đến mức khiến Đinh Tiểu Dã nhớ đến những buổi chiều bà yên lặng ngồi bên anh khi anh làm bài tập, anh ngẩng đầu nhìn mẹ,mẹ lại cười với anh.

Đinh Tiểu Dã nói với Phong Lan, thực ra anh biết bố mình lâm vào kết cục đó không hề oan uổng, nhưng ông vẫn là người sinh ra và nuôi nấng anh, cho dù xấu xa đến đâu thì trong mắt anh, ông vẫn là người bố, anh không thể nào mở mắt mà nhìn bố anh đi vào con đường chết. Trong tim anh còn chôn giấu một mơ ước xa xỉ ngốc nghếch đến không thể ngốc hơn, đó là bọn họ vẫn có thể cò ngày đoàn tụ một nhà.

Không ngờ bố và mẹ nay đã đoàn tụ.

Thế gian này chỉ còn lại mình anh. Người y tá trực đêm đã quá quen với Đinh Tiểu Dã, cô sợ hãi khi nhìn thấy Đinh Tiểu Dã khắp người lấm tấm vết máu. Đinh Tiểu Dã giải thích mình chạy vội đến đây, dọc đường gặp sự cố nhỏ. Anh nhiều trực trước giường bệnh mẹ mình, các cô ý tá hộ lý đều hết lời khen ngợi, lại thương anh vừa mất mẹ nên chủ động giúp anh băng bó vết thương do thủy tinh cứa phải trên tay anh.

Đinh Tiểu Dã ở bên mẹ hơn nửa đêm trong nhà xác, đến khi trời sáng cảnh sát ập đến thì đã không thấy tăm hơi anh đâu nữa, chỉ thấy xác Thôi Khắc Kiểm ở trong “chiếc xe gây tai nạn”.

Ban đầu anh cũng không hề có ý định trốn chạy, chỉ là bị một luồng sức mạnh vô hình nào đó đẩy về phía trước. Anh đưa bố trốn khỏi hiện trường, là để đi gặp mẹ. Nhưng mẹ đã ra đi, bố cũng đi nốt, anh biết về chốn nào đây?

Đêm đó, Đinh Tiểu Dã lang thang trên phố, mua một tờ báo ra buổi chiều cùng ngày, ở trong đó đăng tin về người cảnh sát thiệt mạng khi đang làm nhiệm vụ, và anh cũng trở thành đối tượng cảnh sát truy bắt khẩn cấp. Anh đã hiểu ra ý tứ trong những lời lẽ mà bố mình dặn dò, tên đã bắn ra khỏi cung thì không quay về được nữa, một khi đã bước đi bước đầu tiên thì dù quay lại cũng sẽ không còn là mình của thuở ban đầu.

Cảnh tượng cuối cùng đầy thảm thương của người cảnh sát trẻ đó hiện về trong giấc mơ của Đinh Tiểu Dã hằng đêm, anh bị phía cảnh sát nhận định là nghi phạm đâm chết người. Đinh Tiểu Dã không nghĩ đến chuyện đi khai báo để được thoát tội, tội của bố anh cũng là của anh. Trong lúc cùng đường, anh nhớ đến câu nói cuối cùng của bố mình, nhớ đến vùng đất Sát Nhĩ Đức Ni mà mẹ anh luôn khắc khỏi nhớ mong.

Đó là hướng đi duy nhất anh nhìn thấy.

Anh trốn trong một khách sạn nhỏ ba ngày trời, gửi món tiền cuối cùng bố mình đưa cho đến địa chỉ người nhà của viên cảnh sát bằng tên nặc danh, sau đó bắt đầu lên đường về Sát Nhĩ Đức Ni dài đằng đẵng. Từ lúc này anh không còn là Thôi Đình nữa mà là một chàng trai người Hán sống ở vùng biên cương, tên là “Đinh Tiểu Dã”.

Phong Lan nghe xong “câu chuyện”, lặng lẽ không nói một lời. Đối với Đinh Tiểu Dã, yên lặng là một thử nghiệm quá quen thuộc.

“Câu chuyện này có li kì hơn cả những lời nói dối tôi lâu nay không? Em không tin cũng không sao cả, Tăng Phi sẽ nói cho em biết sự thật. Anh ta chắc sẽ miêu tả tôi xấu xa hơn, điều đó cũng không có gì lạ, trong suy nghĩ của tôi, anh ta cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì.” Đinh Tiểu Dã nói xong, Phong Lan vẫn trong trạng thái vô hồn, anh bất giác cảm thấy lo lắng, thà cô cứ lập tức đứng dậy truy vấn anh, hắt hủi anh, còn tốt hơn như thế này. Anh nhặt mấy cái gối ôm lên, ném sang phía cô. “Sợ rồi chứ gì? Bảo em đừng có dính lấy tôi,lại không biết đường mà chạy đi… Có một câu nói như thế nào ấy nhỉ? “Tương tư ai đến độ hoa gầy, nhưng cũng chẳng bao giờ hối hận”… Phong Lan, em nói một câu gì đi, tôi có thể đi ngay tức khắc…”

Phong Lan thở dài, vớ lấy gối ném trả. “Từ bao giờ cậu cũng trở nên lèm bà lèm bèm thế? Đừng ổn, tôi đang nghĩ một chuyện rất quan trọng…”

“Chuyện gì vậy?” Đinh Tiểu Dã đi đến bên cô, quỳ xuống, đặt tay lên trên đầu gối để trần của cô. Anh cảm nhận da thịt Phong Lan nổi gai ốc nhè nhẹ nhưng cô không cử động.

Phong Lan ngập ngừng rồi lấy tay vuốt mái tóc vừa cắt của anh. “Tôi đang nghĩ, nếu như bây giờ cậu ra đầu thú, nói hết sự thật với cảnh sát thì sẽ thế nào? Nếu phải ngồi tù thì sẽ kết án mấy năm?”

“Em muốn tôi tự thú?” Đinh Tiểu Dã đặt trán mình lên đùi cô.

Cổ họng Phong Lan khô cháy: “Chẳng lẽ cậu định gánh chịu những tội lỗi này mãi, cả đời không nhìn thấy ánh sáng? Cho dù cậu sẵn sàng làm thế, tôi cũng không đồng ý. Không được, tôi phải xin tư vấn ý kiến của luật sư, xem tình huống này rốt cuộc sẽ được phán quyết thế nào?”

“Nếu như phía cảnh sát khăng khăng cho rằng tôi đâm chết người cảnh sát đó, bị ngồi tù cả đời thì sao?”

“Cả đời ư.. tôi có thể chờ đợi cậu nhiều nhất là hai mươi tư năm.”

Đây là lần đầu tiên Phong Lan nhắc đến từ “chờ đợi” sau khi biết rõ sự thật. Đinh Tiểu Dã sợ từ này, nhưng cũng không thể phủ nhận mình đã ích kỷ khi mong chờ được nghe nó. “Hai mươi tư năm” nghe vừa kì quặc vừa hoang đường, như thể buộc miệng nói ra từ trong giấc ngủ mê.

Phong Lan nói: “Mẹ tôi hết kinh năm năm mươi tư tuổi. Chu kỳ sinh học của con gái đa số thường giống mẹ, tôi chỉ có thể đợi đến lúc đó, nếu như cậu vẫn chưa ra tù thì coi như cuộc đời tôi cũng trôi qua kha khá rồi, có đàn ông hay không không quan trọng nữa, tôi tiếp tục sống một mình cũng được.”

Đinh Tiểu Dã gục đầu xuống cười, vai rung cả lên. Phong Lan hay nói những câu khiến người ta bất ngờ, trong đó đây là câu đùa ngớ ngẩn và cũng cay đắng nhất mà anh từng nghe.

Phong Lan đẩy vai của anh ra sau, nhìn vào mặt anh, hỏi: “Tôi hỏi lại cậu một chuyện. Tên của cậu là giả, thế còn tuổi thì sao? Thật ra cậu có già hơn tôi không?”

Đinh Tiểu Dã khẽ nhếch môi. “Tôi trẻ hơn so với tuổi trên chứng minh thư một tháng rưỡi.”

Phong Lan thất vọng nới lỏng tay, thế thì vẫn trẻ hơn cô.

“Tôi hạ quyết tâm nói ra với em những điều này, bởi vì em có quyền được biết người mình yêu như thế nào. Em nhìn người không được giỏi lắm, nhưng em là người tốt, em không cần phải hoài nghi điều đó.” Đinh Tiểu Dã nhìn thấu tâm tư cô, bình tĩnh nói hết. “Dù em chọn bất cứ cách nào, tôi cũng đều thông cảm…”

Anh chưa nói xong, bên má đã nhận ngay một cú tát nửa đùa nửa thật của Phong Lan.

“Đồ khốn, đừng có nói những lời tốt đẹp như vậy nữa đi. Không phải cậu biết rõ tôi ngốc nghếch à?”

Kể từ khi cô yêu anh, lẽ nào còn có sự lựa chọn nào khác?

Đinh Tiểu Dã ôm lấy mặt, Phong Lan đánh không đau nhưng hỏi thăm đúng vết thương của anh, khiến nửa mặt anh hơi tê dại, trong lòng cũng có vô số con kiến đang gặm nhấm. Anh ôm lấy cô, sấn sổ dấn đến, hôn cô, ôm chặt cô, quấn lấy cô.

Anh ích kỷ, vô cùng ích kỷ. Lần cao thượng duy nhất là lần ở nhà hàng, khi nói với cô những lời lẽ nặng nề, nhưng chưa bước ra khỏi cửa anh đã hối hận. Anh rõ ràng không thể làm một người tốt được nữa, những hành động đầy nghĩa khí anh hùng kia sao có thể làm nổi? Biết rõ lúc này nói câu “tôi không yêu em, em không phải đợi” mới là tiếng người, anh không nói được thì đành vô lại đến cùng vậy.

Đinh Tiểu Dã muốn Phong Lan chờ đợi anh, đợi một ngày được một ngày, đợi một năm được một năm. Cho dù nửa đường cô có ân hận, thay lòng đổi dạ, lấy người khác thì cũng coi như đã cho anh một tia hy vọng. Bảy năm nay, anh dường như là một linh hồn cô độc giữa thế gian, ở cũng không được, đi cũng chẳng xong, ngay cả tồn tại vì lẽ gì, anh cũng không cắt nghĩa nổi, phải chăng là vì thiếu một niềm hy vọng? Bây giờ, anh phải lấy tinh thần, đi đầu thú, trả món nợ anh cần trả, như thế trong những năm tháng tiếp theo của cuộc đời, anh mới có thể đường đường chính chính nói ra chữ đó. Có một người con gái ngốc nghếch đợi chờ anh, anh phải sống để có trách nhiệm với cô ấy.

Phong Lan ôm lấy đầu anh, áp vào ngực mình. “Tôi không muốn gọi cậu là Thôi Đình.”

Cô yêu chàng trai xấu xa Đinh Tiểu Dã, tinh ranh như sói, thất thường như chim sẻ, miệng lưỡi chọc ngoáy như vịt già. Anh vô lại hơn ai hết, biết rõ nhược điểm của cô hơn ai hết, khinh khi tất cả, thế mà chiếm được trái tim cô. Còn Thôi Đình là ai? Cô chỉ thấy lạ lẫm.

Đinh Tiểu Dã gật đầu. Thôi Đình là người gắn bó với mẹ mình như sinh mạng, còn kẻ ở trong vòng tay người con gái mình yêu thương, chỉ là Đinh Tiểu Dã. Anh đã trải qua những biến đổi to lớn trong cuộc đời, tiệc bạc, địa vị, diện mạo, tuổi xuân cuối cùng đều trôi qua kẽ tay, đâu thể so sánh với một bữa cơm trưa giản dị, một cái ôm ấm áp, lúc mệt mỏi quay đầu cũng nhìn nhau cười và tiếng chào buổi sáng với người chung gối?

“Những chuyện mà cậu kể, tôi nghĩ cả rồi. Trước đây cậu làm sai, sai đến mức phi lý, cho nên nửa đời còn lại phải làm rất nhiều việc tốt để bù đắp.” Cô nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc của anh. “Thế thì hãy bắt đầu bằng việc toàn tâm toàn ý báo đáp một người con gái tốt nhé.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tháng Ngày Ước Hẹn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook