Tháng Ngày Ước Hẹn

Chương 12: Tình yêu phiên bản sản xuất số lượng hạn chế

Tân Di Ổ

08/05/2017

Phong Lan tiếc nhớ cái xe cưng của mình bao nhiêu thì hy vọng tên khốn một tháng cướp của cô hai lần sớm bị bắt bấy nhiêu, cô đã gọi hai cú điện thoại liên tiếp đến đồn công an để hỏi tiến độ của vụ án đến đâu rồi. Công an lần nào cũng nói đang tích cực điều tra, tạm thời vẫn chưa có manh mối, bên trên đã có nhắc nhở, nhất định sẽ tìm lại được chiếc xe cho cô, chỉ là vấn đề thời gian. Tăng Phi cũng gọi cho cô an ủi, bảo phải kiên nhẫn một chút, anh sẽ cố gắng xử lý nhanh công việc cần kíp trước để có thể về sớm. Anh còn dặn dò Phong Lan, bây giờ tên cướp vẫn chưa bị bắt, phải đặc biệt chú ý an toàn cá nhân, không được một mình đi về trong đêm khuya nữa.

Kết quả là, Phong Lan càng có đủ lý do để yêu cầu Đinh Tiểu Dã tối tối đưa cô về nhà. Đinh Tiểu Dã ban đầu cũng định từ chối, nói bếp phó và phụ bếp có dáng người to lớn hùng dũng, mang lại cảm giác an toàn hơn, hai người đó cũng rất vui vẻ khi được làm vệ sĩ bảo vệ cho Phong Lan.

Lý do phản bác của Phong Lan rất chính đáng, rằng ngoài cô ra, trong số tất cả mọi người ở nhà hàng chỉ có mình Đinh Tiểu Dã biết mặt tên cướp đó. Hơn nữa, nếu như không phải là anh nhìn thấy tên cướp đến dò la mà che giấu thông tin không tố giác tội phạm thì Phong Lan đã không bị tổn thất trầm trọng như vậy. Tổng hợp các lý do trên, hộ tống cô về nhà là việc của Đinh Tiểu Dã phải đảm nhiệm.

Để tránh việc Đinh Tiểu Dã lại nghĩ ra các lý do khác để trốn tránh phiền hà, Phong Lan cũng không giấu giếm dã tâm Tư Mã Chiêu của mình. Cô thẳng thắn nói với Đinh Tiểu Dã, công việc này chính là trách nhiệm của anh phải đảm trách, anh cũng biết bây giờ tìm việc khá khó khăn, cho nên tốt nhất là nên biết rõ hoàn cảnh của mình, đừng phản kháng vô ích.

Nhân viên nam trong nhà hàng dù chưa vợ hay đã có gia đình đều ngưỡng mộ Đinh Tiểu Dã có diễm phúc, bố mẹ ban cho cái vỏ ngoài đẹp trai nên chiếm hết việc tốt của người khác. Chỉ có Khang Khang là có vẻ không phục, cậu ta luôn tự nhận mình sau một thời gian rèn luyện đã có khí phách của đàn ông thực thụ, lại trẻ trung hơn Đinh Tiểu Dã, một khi Đinh Tiểu Dã đã miễn cưỡng không tự nguyện làm thì Phong Lan nên giao phó trách nhiệm thiêng liêng thần thánh này cho cậu ta mới phải.

Sau khi tan làm, Phong Lan và Đinh Tiểu Dã cùng nhau rời khỏi nhà hàng, để lại Khang Khang dù đang dù đang phải lau dọn vẫn bám theo đến tận cửa. Cậu ta xắn tay áo thun lên, khoe với Phong Lan bắp tay của mình, nhắc lại một lần nữa: “Chị Lan, cậu em nhắc em phải bảo vệ chị. Chị xem cơ bắp của em này, thật ra em rất mạnh mẽ đấy nhé.”

Phong Lan đưa tay nắn nắn bắp tay của Khang Khang, tán thưởng: “Tập tành tốt đấy. Lau nhà ba lần đi, dùng cơ bắp chắc khỏe của cậu ấy. Nhớ là phải lau nền nhà sáng bóng lên, hơn cả mặt cậu đấy nhé, nhân thể dọn dẹp phòng kho và đổ rác nữa.”

Vì bố mẹ đã lớn tuổi, lại luôn lo lắng cho cô nên chuyện bị cướp lần thứ hai cô vẫn chọn cách cũ, đó là giữ bí mật với mọi người trong nhà. Thật ra điều cô lo lắng hơn cả là nếu như mà mẹ cô biết chuyện tính mạng cô không được bảo đảm an toàn, chắc chắn sẽ bắt cô ngay lập tức chuyển về nhà bố mẹ ở, như thế trước khi kết hôn lúc nào cũng phải sống trong sự kiểm soát gắt gao của mẹ. Chuyện đó đối với cô thực sự đáng sợ.

Vì đã chọn cách không nói nên cô không nhận được bất cứ sự trợ giúp nào từ gia đình. Trước khi tìm được xe cưng về, Phong Lan phải chọn một phương tiện giao thông để đi lại. Lần đi xe bus đêm hôm đó đã để lại cho Phong Lan một ấn tượng tốt, cho nên khi Đinh Tiểu Dã điềm nhiên đi về hướng bến xe bus, Phong Lan không có ý kiến gì.

Đinh Tiểu Dã người cao chân dài nên đi rất nhanh, Phong Lan muốn đi ngang bằng anh thì cứ chốc lát phải chạy nhanh lên vài bước mới theo kịp. Đi được một đoạn, cô phàn nàn: “Không chờ tôi được một tí à? Không nhìn thấy tôi đi giày cao gót à?”

Đinh Tiểu Dã vẫn giữ nguyên phong cách nói năng châm chọc chế giễu vốn có của mình, anh liếc nhìn chân cô một cái rồi bảo: “Hôm nào cũng vậy mà chị không mệt à?”

Phong Lan vênh mặt lên, nói: “Muốn đẹp thì phải trả giá chứ.”

“Ai bảo chị thế này là đẹp?” Đinh Tiểu Dã thể hiện rõ ràng rằng mình không hề thấy ấn tượng.

Phong Lan phẩy phẩy tay, nói: “Cậu thì biết gì? Giày cao gót đối với con gái có ý nghĩa giống như một tình yêu đẹp, đôi khi làm người ta đau đớn nhưng lại khiến một người con gái có thể ngẩng đầu ưỡn ngực, trở nên tự tin hãnh diện. Tình yêu đẹp hiện giờ tôi không có, giày cao gót lại có rất nhiều, cậu không được tước bỏ cả quyền lợi này của tôi.”

“Chị thật là lắm tà thuyết u mê.” Đinh Tiểu Dã bật cười.

Phong Lan chạy theo kịp anh, ấn chiếc túi của mình vào người anh.

Đinh Tiểu Dã đứng lại, hỏi: “Lại làm gì nữa đây?”

“Cầm túi giúp tôi.” Phong Lan nói rất dõng dạc tự tin.

“Tại sao phải cầm?” Đinh Tiểu Dã vẫn đút tay túi quần như thường lệ. “Chân thì giẫm lên tình yêu, tay cũng có vấn đề rồi à?”

“Cậu mới có vấn đề ấy.” Phong Lan vẫn ấn cái túi vào người anh, nói. “Đinh Tiểu Dã cậu làm quý ông lịch thiệp một chút có được không? Nam giới nên giúp đỡ nữ giới, bởi vì nam giới khi sinh ra đã có sức khỏe vượt trội.”

Đinh Tiểu Dã nói: “Không đúng, bạn trai cũ của chị và tên cướp đều bị chị đánh cho tơi bời khói lửa đấy thôi. Khang Khang phải học chị mới phải, chị nam tính tràn trề!”

Phong Lan dùng túi đẩy Đinh Tiểu Dã một cái. “Cậu mới nam tính.”

“Oái!” Đinh Tiểu Dã không đề phòng, bị đẩy dúi dụi.

Phong Lan nhớ lại, trước đây có lần anh cáu kỉnh hung dữ đi đằng sau đẩy cô ác liệt, liền tức tối đẩy tiếp anh hai phát nữa, miệng mắng: “Cậu bảo ai nam tính hả?!”

Đinh Tiểu Dã phát cáu, tóm lấy tay cô. “Tôi là đàn ông đương nhiên phải nam tính rồi. Tôi phải cảnh cáo chị bao nhiêu lần nữa? Đừng có đùa với đàn ông, tôi không giống như bọn hèn nhát chị quen trước đây đâu.”

“Thế cậu giống cái gì?” Phong Lan nheo mắt nhìn anh.

Đinh Tiểu Dã thả lỏng tay, nói: “Tôi chẳng giống gì sất. Chị có còn nhớ tôi đã nói với chị, ở quê tôi, phụ nữ không ai dám đánh đàn ông, trừ phi cô ta thích anh ta thì mỗi năm một lần vào ngày “cô nương truy” mới được dùng roi quất họ.”

Phong Lan chớp chớp mắt, hỏi: “Nhưng mà cậu không nói, nếu cô gái lấy roi quất chàng trai đó, mà người ta không thích cô ấy thì làm thế nào?”

“Cô gái đó sẽ bị nhét vào rọ lợn.” Đinh Tiểu Dã dọa.

Phong Lan cười. “Cậu lừa tôi.”

Đinh Tiểu Dã nghiêm mặt nhưng khóe miệng vẫn cười cười. “Người như chị, không biết bị bỏ rọ đến bao nhiêu lần?”

“Thế thì tôi cũng “lợn chết chẳng sợ nước sôi”, đến lúc đó còn ngán gì nữa.” Phong Lan thuận đà quàng quai túi lên cổ Đinh Tiểu Dã.

Đinh Tiểu Dã cúi đầu nhìn chiếc túi nữ màu hồng đeo lủng lẳng trước ngực mình, đành phải lấy xuống cầm ở tay. “Chị muốn cứa cổ tôi à?”

Phong Lan được thể càng lấn tới, thấy Đinh Tiểu Dã vẫn không chịu bước chậm lại, bèn kéo tay còn lại của anh, bắt đi chậm lại cùng mình.

“Không được động tay động chân!” Đinh Tiểu Dã mắng, cả người phản kháng né tránh.

Phong Lan chỉ người cảnh sát tuần tra ở cách đó không xa. “Cậu không đi cho tử tế, họ sẽ nghĩ là cậu giở trò với tôi đấy.”

“Sao da mặt chị dày thế? Không phải, mặt chị có da không đã?” Đinh Tiểu Dã đành thôi không phản kháng bằng hành động nữa, đổi thành công kích bằng lời nói.

Phong Lan nói: “Trước đây cũng có đấy, rất sáng lạng là đằng khác, từ khi quen cậu thì hết rồi. Dù sao tôi có làm gì thì cậu cũng chẳng thấy tôi đoan trang dịu dàng.”

Hai người cứ thế đi một đoạn đường, Đinh Tiểu Dã than thở: “Đi như thế này có kỳ lắm không? Trông chẳng khác gì hai con cua. Tại sao chị cứ phải bám vào người tôi?”

Phong Lan cười khúc khích, nói: “Tại vì tay tôi không phải cầm túi, chẳng biết để vào đâu.”

Đinh Tiểu Dã cảm thấy đến mức này là quá đủ rồi, đành chọn cách im lặng. Tay trái anh cầm túi cho Phong Lan, tay phải đỡ tay Phong Lan, đi một đoạn đường không xa lắm nhưng chẳng thoải mái nhẹ nhàng gì.

Phong Lan rất vui vẻ, miệng cô lúc nào cũng tươi roi rói, cô không nhìn mặt anh mà cúi đầu nhìn chân hai người, dường như nhịp bước của họ chưa bao giờ đồng điệu đến thế.

Cứ đi như vậy, được một lúc Phong Lan bỗng nhiên ngẩng lên hỏi: “Tôi nghĩ ra điều này, thông thường phụ nữ lăng loàn bất chính mới bị bỏ rọ lợn, tôi trong sạch thế này, tại sao lại bị đối xử giống như thế?”

“Chị trong sạch á?” Đinh Tiểu Dã ngửa mặt lên trời, cười to.

“Chẳng lẽ lại không?” Phong Lan chỉ vào mặt anh, hỏi: “Cậu đang nghĩ gì thế? Chuyện hôm đó không phải tôi đã bảo cậu quên đi rồi sao? Có cần tôi phải cho cậu ăn cả rổ táo tiêm thuốc độc không… Phải rồi, bây giờ tôi hỏi cậu, cậu với Lưu Khang Khang lén la lén lút nói gì về tôi đấy?”

“Hả? Chị nói gì cơ? Tôi ăn táo xong bây giờ chẳng biết cái gì cả.”

Đinh Tiểu Dã khéo léo né cú đấm của Phong Lan, trèo lên xe bus, Phong Lan cũng bước lên theo. Cô thất vọng khi nhận ra tối nay xe còn rất nhiều ghế trống.

Phong Lan chọn một ghế ở vị trí mình thích rồi ngồi xuống, còn Đinh Tiểu Dã lại đứng ở phía xa. Xe đi được hai trạm, cạnh chỗ Đinh Tiểu Dã đứng có một ghế trống, cô liền chuyển sang bên đó.

“Nói thật đi, rốt cuộc là cậu với Khang Khang nói với nhau cái gì thế?”

Đinh Tiểu Dã chỉ cười mà không đáp lời cô.

Phong Lan năn nỉ: “Ít nhất cũng nói cho tôi biết các cậu nói chủ đề gì về tôi chứ.”

Đinh Tiểu Dã nghĩ ngợi một chút, trông càng có vẻ cười cợt, cố tình kéo dài giọng: “Hình như là chủ đề tình… yêu…”

“Cậu kể thật hả!” Phong Lan không chắc mình nên lo lắng hay là mặc kệ tất cả, cứ phải hỏi cho ra nhẽ.

“Ừm.” Đinh Tiểu Dã nói. “Mà còn là tình yêu phiên bản sản xuất hạn chế.”



Phong Lan một lúc sau mới bật cười. “Cậu với Khang Khang buôn chuyện giày dép của tôi à?”

“Thế chị tưởng sao?” Đinh Tiểu Dã hỏi lại.

Khang Khang biết Phong Lan ngoài xe và túi ra còn mất một đôi giày, đôi đó Khang Khang cũng rất thích và đã từng trầm trồ khen ngợi. Đó chắc hẳn là chủ đề mà cậu ta thấy hứng thú.

Đinh Tiểu Dã cười mím chi. “Chị sợ tôi nói gì?”

Phong Lan đáp: “Tự cậu biết đều đó.”

“Thật kỳ lạ. Lúc chị làm thì không sợ, lại đi sợ người ta nói.”

“Tôi sợ người khác biết tôi lại ngã một cú nữa trong chuyện tình cảm.” Phong Lan rầu rĩ đáp, nhấn mạnh chữ “lại”.

Đinh Tiểu Dã cụp mắt nhìn Phong Lan, xe bus đang rẽ, cơ thể của anh dường như cũng chao đảo.

“Chị yên tâm, tôi không thích nói chuyện đó. Mấy chuyện nhảm nhí đó không có ý nghĩa gì đối với tôi cả.”

Đinh Tiểu Dã đi theo con đường lần trước đưa Phong Lan vào trong khu nhà. Từ lúc xuống khỏi xe bus, Phong Lan chỉ im lặng. Đinh Tiểu Dã càng không bao giờ chủ động mở miệng nói trước.

Cô ở cách sau anh một bước cứ thế đi một lát, không nhịn nổi bèn hỏi: “Đinh Tiểu Dã, tôi thật sự không có ý nghĩa gì với cậu hết sao, ngay cả phiền phức cũng không?”

“Ừm.”

“Tôi không tin.”

“Tôi đã từng gặp nhiều chuyện phiền phức hơn nhiều.”

“Ví dụ? Nhất định phải có ví dụ để chứng minh, không thì chỉ là lừa tôi.”

“Ví dụ như… Khang Khang.”

Phong Lan giật mình. “Hả, Khang Khang “thổ lộ” với cậu thật hả?”

Đinh Tiểu Dã cười. “Sao nói cái gì chị cũng tin thế? Khang Khang lắm chuyện hơn cả chị nhưng cậu ấy không bám dính như chị. Cậu ấy còn nhỏ tuổi, có nhiều việc chẳng qua nghĩ nhiều quá nên bối rối, cậu ấy sẽ tự hiểu ra thôi.”

“Cậu cũng đang đợi tôi tự hiểu ra à?” Phong Lan bứt một chiếc lá mọc ven đường, cứ đi vào bước lại bứt một chiếc.

Đinh Tiểu Dã dừng lại, nói: “Chị với Khang Khang khác nhau, chị hiểu rõ điều đó hơn ai hết. Phong Lan, chúng ta đi chung một con đường sao?”

“Cậu bảo tôi cậu đi đường nào, tôi sẽ đi đường nấy!” Phong Lan vứt chiếc lá đã vò nát trong tay đi.

“Điểm này thì chị và Khang Khang giống nhau, ngốc hết cả phần người khác. Chị với cậu ta đều sống trong môi trường hoàn cảnh tốt từ nhỏ, được chăm sóc bao bọc quen rồi, không biết những khó khăn cực khổ của thiên hạ, cũng chưa gặp lòng người hiểm ác. Tự mình nghĩ thông minh lắm nhưng thật ra ngốc nghếch vô cùng. Ai nói gì cũng tin, không có một chút thận trọng đề phòng nào cả.”

“Như thế không tốt sao?”

“Nếu chị cứ sống được mãi trong môi trường như thế thì đương nhiên là tốt. Cho nên chị phải tránh tôi xa một chút, trở về với cuộc sống cũ của chị đi.”

“Nếu như tôi không thể quay về nữa thì sao? Cậu với tôi có gì khác biệt?”

Đinh Tiểu Dã hỏi: “Chị có biết tôi từ đâu đến không? Trước đây tôi đã làm gì? Tiếp cận với chị nhằm mục đích gì? Nếu như tôi là một kẻ xấu không có gì là không dám làm thì sao?”

“Cậu không phải người như vậy.” Phong Lan nói bằng giọng chắc nịch.

Đinh Tiểu Dã bực mình. “Chị lấy gì để kết luận như vậy?”

“Lấy bản năng của một người con gái!” Phong Lan nói. “Tôi đã từng chơi với đàn ông đã tình, ngoại tình, độc thân không muốn lấy vợ, bọn họ có nhược điểm về mặt tình cảm nhưng bản tính đều tốt cả. Tôi không đi yêu một người độc ác làm những điều không thể tha thứ. Đây là bản năng tự vệ của loại người ngốc nghếch chúng tôi.”

“Chị hết thuốc chữa rồi!”

Đúng lúc này, xa xa đằng trước bỗng có người gọi: “Phong Lan.”

“Chết rồi,mẹ tôi đến!” Phong Lan giật thót người.

Đinh Tiểu Dã chẳng có ý định tương trợ gì, nói ngay: “Thế tôi về nhé!”

“Không kịp rồi,mẹ tôi đã nhìn thấy cậu, mẹ tôi bị viễn thị mà, cậu mà đi thì bà càng nghi ngờ.”

Mẹ Phong Lan băng qua dải cây xanh trước mặt, bước nhanh tới, trong tay còn cầm một túi rác to.

Phong Lan cười chào: “Mẹ à, sao mẹ toàn thích đánh du kích thế này.”

Mẹ Phong Lan cười nhưng nét mặt lại không vui. “Mẹ mà không đột kích thì làm sao biết được con gái rượu của mẹ bình thường làm những gì? Ở cửa hàng cũng thế, ở nhà cũng thế.”

“Công việc và cuộc sống của con vẫn rất bình thường. Quên mất, đây là nhân viên ở cửa hàng con, xe con bị hỏng, trên đường không an toàn nên cậu ấy đưa con về.”

Bà Phong đã gần bảy mươi tuổi nhưng lưng vẫn thẳng như thước kẻ. Miệng bà vẫn mỉm cười lịch sự nhưng mắt thì lạnh băng dò xét Đinh Tiểu Dã một lượt.

“Tôi vẫn nhớ cậu, cậu là nhân viên phục vụ mới vào làm.”

“Chào bác.” Chuyện đã đến nước này, Đinh Tiểu Dã cũng chỉ biết ngoan ngoãn cất tiếng chào.

Ánh mắt bà Phong cuối cùng cũng dừng lại ở tay Đinh Tiểu Dã, anh vẫn đang cầm chiếc túi của Phong Lan. Phong Lan vội vàng lấy lại, cười nói: “Túi của tôi hơi nặng. Cám ơn nhé!”

Mẹ Phong Lan nhìn Đinh Tiểu Dã, gật đầu, nói: “Chào cháu. Cám ơn cháu đã đưa con gái bác về nhà.”

Đinh Tiểu Dã cười cười, lại nghe thấy tiếng mẹ Phong Lan trách con gái: “Đêm hôm mà phiền đến người khác là không tốt.”

Phong Lan nói: “Vâng vâng, chỉ lần này thôi ạ.” Cô thừa cơ vội liếc Đinh Tiểu Dã ra hiệu. “Cậu về đi cho sớm, sợ muộn lại không bắt được xe.” Rồi lại chuyển sang giọng ngọt ngào nũng nịu nói với mẹ: “Mẹ lại dọn phòng cho con rồi ạ, đi nào mẹ, về con đấm lưng cho mẹ nhé!”

“Vội cái gì? Người ta còn chưa bảo bà già này phiền hà mà cô đã không cho mẹ nói chuyện với thanh niên trẻ trung rồi à?” Mẹ Phong Lan nói.

Phong Lan nóng ran đầu, tiêu thật rồi. Tính toán thế nào cô cũng không lường nổi mẹ cô hôm nay lại quá bộ đến tận đây. Cô biết rõ tính mẹ, đòi “nói chuyện” kiểu gì cũng có vấn đề.

“Có chuyện gì để nói với cậu ấy chứ. Con phải đi xe bus về, mệt lắm rồi.” Phong Lan định nũng nịu lấp liếm hòng vượt qua cửa ải của mẹ.

Mẹ Phong lan gạt phắt tay con gái đang định kéo bà đi, cười nói: “Cô nữa, chẳng còn bé nhỏ gì nữa đâu, thế mà chẳng khôn khéo gì cả, nói năng cũng không biết đường. Sao lại bảo “có chuyện gì để nói với cậu ấy”? Người không biết lại nghĩ con coi thường người ta là nhân viên phục vụ.”

“Con đâu có ý đó. Mẹ nói gì vậy!” Phong Lan thấp giọng phàn nàn.

Đinh Tiểu Dã vẫn giữ nụ cười thường trực, lúm đồng tiền một bên má ẩn hiện.

“Mẹ không bảo cô có ý đó, mẹ cũng không nghĩ vậy. Nếu bác nhớ không nhầm thì cháu là người tỉnh X phải không, trông không giống lắm nhỉ!” Mẹ Phong Lan tiếp tục “nói chuyện” với Đinh Tiểu Dã.ieendaanleequuydonn

“Cháu là người Hán.” Đinh Tiểu Dã nhớ lại lúc gặp Phong Lan lần đầu tiên, cô hình như cũng hỏi anh câu này.



“Thế à? Thế tốt rồi. Bác cũng không có định kiến gì về dân tộc hay vùng miền, ở đâu cũng có người tốt người xấu, chuyện đó không nói lên điều gì.”

“Mẹ à, mẹ nói những chuyện này làm gì vậy?” Phong Lan không chịu nổi nữa, nhíu mày nói.

Mẹ Phong Lan đáp: “Ồ, con cũng bảo vệ “nhân viên” ra phết nhỉ, mẹ có nói cậu ấy cái gì đâu, người ta còn chẳng nhạy cảm như con. Này cháu, bác nói năng thẳng như ruột ngựa, cháu không giận bác chứ hả?”

Đinh Tiểu Dã trả lời đầy ý vị: “Không có gì đâu ạ, con gái bác cũng thế.”

Thái độ không hề tự ti cũng không cao ngạo của anh làm bà Phong phải thay đổi cách nhìn, nụ cười trên mặt mẹ Phong Lan tươi hơn, hỏi thăm vẻ rất thân thiện: “Cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Nhà có bao nhiêu người? Mọi người làm nghề gì?”

“Mẹ kiểm tra hộ khẩu đấy à?” Phong Lan phản đối.

“Những câu này lúc cậu ấy nhận việc con cũng hỏi rồi chứ? Là nhân viên của mình, tìm hiểu một chút đâu có gì là quá đáng.” Bà Phong khéo léo bẻ cong lời con gái

Đinh Tiểu Dã trả lời bằng giọng nói rất khuôn mẫu chuẩn mực: “Năm nay cháu hai mươi bảy tuổi, bố mẹ cháu đều mất cả rồi ạ.”

“Ồ , thảo nào…” Mẹ Phong Lan kéo dài âm cuối.

Phong Lan thực sự không chịu nổi nữa. “Mẹ “thảo nào” là sao? Mẹ nói thế nghĩa là thế nào, đi về nhà rồi nói được không mẹ?”die,n; da.nlze.qu;ydo/nn,

“Con cái nhà càng lớn càng không có lịch sự phép tắc gì cả, mẹ đã nói xong đâu, con cứ cướp lời mẹ là sao? Người ta không biết con lại nghĩ con cũng không có bố mẹ dạy.” Mẹ Phong Lan nói với giọng gay gắt.

Phong Lan cấm khẩu, mọi người đều nói tính tình mẹ và con gái giống nhau như lột, thật ra so với tính cách mạnh mẽ thích chỉ huy của mẹ thì cô chỉ có thua chứ không bao giờ bằng được, mẹ cô một khi đã có ý kiến về chuyện gì là không dễ dàng thay đổi quan điểm, người khác càng phản đối bà càng kiên quyết. Phong Lan chỉ biết bối rối lo lắng, khó xử liếc trộm Đinh Tiểu Dã, mặt anh vừa nãy còn nét cười nhưng ngay lập tức đã tan biến.

“Cháu đừng hiểu nhầm, ý bác muốn nói là, bố mẹ cháu qua đời sớm là rất đáng thương. Bác không biết cháu đã ném trải được mùi vị của tình cảm bố mẹ dành cho con cái chưa. Con gái bác hơn cháu gần ba tuổi, nhưng trong mắt bác nó lúc nào cũng chỉ là đứa trẻ. Con gái bác dại dột, dễ bị người ta lừa, bác phải luôn nhắc nhỏ nó. Tục ngữ có câu: “Trộm trong nhà khó lòng đề phòng.”. Bác sợ nó nhất thời hồ đồ, mê muội trước lời ngon ngọt đường mật và của lạ. Biết người biết mặt chứ khó biết lòng dạ thiên hạ, thế gian này kiểu người gì cũng có, sắp kết hôn rồi, mọi người đều biết rõ gốc gác gia cảnh của nhau, sau này chồng nó sẽ thay các bác trông nom chăm sóc nó, người làm cha mẹ như các bác mới yên tâm được…”

“Ai bảo con muốn cưới? Mẹ nói thế có ích gì? Sao lại phải nói thô thế? Thế gian này chỉ có mình mẹ là thông minh sáng suốt, còn ai cũng ngu ngốc dại dột hết…” Phong Lan không ngờ mẹ mình lại nói thẳng tuột ra như vậy, cô nghe mà chỉ muốn độn thổ.

“Con cáu gì với mẹ chứ…”

“Cháu về trước đây ạ, để mọi người nói chuyện.”

Đinh Tiểu Dã hướng về phía mẹ Phong Lan cúi đầu, không nói thêm câu nào, đi về thẳng.

Phong Lan điên tiết nói với mẹ: “Mẹ coi con như học sinh trung học vậy sao? Cứ thấy con đi với bạn học nam nào là lại xông tới truy hỏi ba đời tổ tông nhà người ta. Trong khi sự thật thì con với mấy bạn đó không có chuyện gì sất, mẹ càng như thế này thì con càng không muốn an phận.”

Thấy Đinh Tiểu Dã đã đi khuất hẳn, mẹ Phong Lan mới đi theo cô vào thang máy, nghiêm mặt nói: “Đừng nhắc đến chuyện ngày xưa nữa. Con làm như mẹ không nhìn thấy con với cậu nhân viên phục vụ đó đưa đưa đẩy đẩy nhau hả, mẹ đến xấu hổ vì con!”

“Ban nãy mẹ nói những lời đó đầy quang minh chính đại, có thấy xấu hổ đâu!” Phong Lan nhắm mắt nói. “Con ba mươi tuổi rồi, không còn là mười ba tuổi nữa, mẹ có thể đưng can thiệp vào chuyện của con nữa được không?”

“Chính vì con không còn nhỏ nên mẹ mới sợ con lại sai lầm lần nữa. Lần trước mẹ đến cửa hàng, nhìn thấy thằng bé đó đã tự nhủ trong lòng, đẹp trai thì có ích gì? Bạn trai cũ của con có thằng nào xấu trai đâu! Bằng tuổi con bây giờ người ta đều đã có con đi học mẫu giáo cả rồi, còn con vẫn một mình. Cậu ta biết rõ con là bà chủ, thế mà còn không biết đường mà tránh, lại còn cố ý mồi chài con…”

“Con nói thật cho mẹ biết nhé, mẹ ạ, là con cố mồi chài cậu ấy đấy. Người ta còn lờ con đi kia kìa!” Phong Lan nói bất chấp hậu quả.

“Con sợ mẹ sống lâu phải không? Từ nhỏ mẹ đã dạy con phải thế nào, con là con gái chưa chồng… Con làm vậy người khác sẽ đánh giá con như thế nào?”

Cửa thang máy mở ra, mẹ Phong Lan bước vào, trong lòng vẫn chưa hết bàng hoàng về câu nói của con gái vừa nói ra, lo lắng hỏi: “Thế con với cậu ta đã đến mức nào rồi?”

Phong Lan đứng nguyên trong thang máy, ấn lại nút 1.Cô nói: “Mức nào thì cũng nhiều hơn mẹ nghĩ một mức... Mẹ về nghỉ trước đi. Mẹ càng ngăn cản con, con càng thích cậu ấy cho mà xem.”

Thang máy xuống đến tầng một, Phong Lan chạy ra khỏi cửa sảnh tòa nhà, với tốc độ đi của Đinh Tiểu Dã thì chắc anh đã ra khỏi khu nhà rồi. Cô hoặc là kịp chặn anh lại trước khi anh lên xe bus để nói lời xin lỗi, hoặc là làm gì khác thì bây giờ cô vẫn chưa nghĩ ra, cứ gặp được đã rồi tính, bây giờ cô chỉ muốn nhìn thấy Đinh Tiểu Dã.

Khi Phong Lan hổn hển chạy tới bến xe bus, chuyến xe cuối cùng quay về trung tâm thành phố đang từ từ rời bánh. Phong Lan vô vọng chạy theo vài bước, chỉ chực trào nước mắt. Cô nghĩ đến ngay cả số điện thoại của Đinh Tiểu Dã mình cũng không có, cái gã Đinh Tiểu Dã quái gỡ đó, không chừng còn chẳng có điện thoại di động.

Cô ngốc nghếch đuổi theo cái gi đây? Chuyện vốn đã không thể thành, mẹ cô can thiệp thêm thì đó cũng chẳng phải là lý do dẫn đến thất bại.

Phong Lan quay về bến xe trống vắng, ngồi đó thẫn thờ một lát, sau đó mới chầm chậm lết trên đôi giày cao gót đang khiến chân cô đau nhức trở về nhà. Khi đi qua tấm biển báo trạm xe bus, có người từ phía sau kéo cô quay người lại.

Phong Lan bị cướp mãi đâm nản, thậm chí chẳng thèm chửi. Vẫn còn cướp được à, nhà địa chủ chẳng còn gạo nữa đâu mà phải mất công.

Cô lựa thế cầm túi đập vào kẻ đó thì tay lại bị giữ chặt trên không trung. Đinh Tiểu Dã cười kheo hàm răng trắng bóng, nói: “Túi của chị nặng quá, bị đập vào người chắc không dễ chịu gì.”

“Cậu chưa đi sao?” Phong Lan ngơ ngác nhìn theo hướng xe bus đã đi khỏi từ lâu.

Đinh Tiểu Dã nói: “Tôi nhìn thấy chị chạy ra đây, tự nhiên muốn biết xem chị định làm gì.”

Phong Lan vén lọn tóc vướng trên má ra sau tai. “Cậu hãy coi như chưa nghe thấy mẹ tôi nói gì nhé.”

“Rồi sao nữa?”

“Tôi xin lỗi thay cho mẹ tôi.”

Đinh Tiểu Dã cười, Phong Lan cảm thấy nụ cười lần này của anh có vẻ là lạ, trong nháy mắt cô đã bị anh ấn vào đằng sau tấm biển quảng cáo ở trạm xe bus rồi anh tấn công cô bằng những cái hôn như đổ trời sập đất… Phong Lan thấy trước mắt tối sầm lại, lưng đập vào biển quảng cáo, bị anh giữ chặt lấy gò má, đôi môi hứng những nụ hôn như cắn xé và máu chảy rần rật trong huyết quản khiến cô đau đớn, đau giống như “tình yêu” cô đang giẫm dưới chân, giằng xé con tim nhưng lại đầy mê hoặc.

“Chị cũng chuyển lời đến mẹ chị giúp tôi, nói là “không sao đâu”!” Đinh Tiểu Dã vẫn ôm lấy gương mặt của Phong Lan, mỗi từ anh nói ra, môi lại khẽ chạm vào môi cô.

Tay Phong Lan vòng quanh cổ anh thật chặt. Cô rất ân hận đã không học hỏi Đàm Thiếu Thành, muốn giống như mãng xà phải làm thế nào, quấn lấy người cô muốn, quấn thật chặt, siết đến khi anh quay cuồng ngạt thở, siết đến khi anh thôi giãy giụa hòng thoát ra, nếu như chỉ có làm như vậy anh mới thuộc về cô thì cho dù chiêu này là hèn mọn, trước đây từng khiến cô cảm thấy xấu hổ, thì cô cũng không hề do dự mà làm theo ngay.

Cô liếm môi, ngờ rằng trên môi nhất định phải có vết thương, nếu như chạm vào mà cảm thấy đau thật thì cô tin đây không phải là mơ. Cô nói: “Đinh Tiểu Dã, cậu không bị thiệt thòi gì đấy chứ?”

Đinh Tiểu Dã nói: “Tôi không sợ thiệt, thường thì tôi sẽ đòi lại, mà còn đòi gấp đôi.”

Phong Lan vuốt ve đám tóc lởm chởm sau gáy của anh, trán chạm vào trán anh, thầm thì: “Có cô gái nào từng nói với cậu rằng cậu cắn người y như dã thú không?”

“Tôi cứ tưởng tôi là nàng Bạch Tuyết chứ.” Đinh Tiểu Dã nén tiếng cười, Phong Lan có thể cảm nhận được độ rung từ lồng ngực anh.

“Cậu vẫn nhớ chuyện đó à?”

“Đừng ngốc nữa, hoàng tử gi gỉ gì gi cái gì cũng tốt ăn miếng táo tiêm thuốc độc từ miệng nàng Bạch Tuyết, chị nghĩ là hoàng tử vẫn có cuộc sống hạnh phúc viên mãn suốt đời sao?”

Phong Lan dịu mắt, như thể có một làn sương đọng. Nếu như đây là giấc mơ, người ta được sống trong mơ mà không cần tỉnh lại cũng là một niềm hạnh phúc vô bờ. Cô nói: “Đinh Tiểu Dã, cậu nói dối tôi đi, nói anh yêu em đi.”

Đinh Tiểu Dã vuốt nhẹ môi cô bằng đầu những ngón tay của mình, hỏi: “Chị thích nghe nói dối sao?”

Phong Lan hơi ngửa đầu ra sau, lưng cô tựa vào biển hiệu quảng cáo của một nhãn hàng dệt may nào đó, có hình ảnh một gia đình đầm ấm, ánh sáng dịu nhẹ ấm áp từ hộp đèn bao bọc lấy cô, khiến cô có một cảm giác tràn ngập hạnh phúc.

Cô nói: “Kiểu gì tôi cũng không thấy nổi sự chân thành. Tôi biết cậu sẽ không lấy tôi, tôi cũng chuẩn bị lấy người khác. Mà nói chung tôi cũng chỉ yêu hình ảnh của cậu, cho nên nói dối tôi cũng không sao, cứ làm giống như thật đi, ít ra khi cậu lừa dối tôi một cách nghiêm túc, tôi còn cảm thấy vui.”

Đinh Tiểu Dã nhếch mép, lời anh nói mơ hồ trên môi cô: “Thử nói xem, chị có gì đáng để tôi lừa.”

“Tôi có cả con người tôi đây, với một ít tiền nữa.”

“Có thể xem xét.” Đinh Tiểu Dã lại cắn cô một cái.

Phong Lan nghẹn ngào ngạt thở. Lúc này đây, đôi mắt nét mày của anh, hơi thở của anh, lúm đồng tiền từng khiến cô tò mò và đôi môi đã làm cô khao khát, đều kề ngay trước mắt cô. Trên đời này tại sao lại có người như thế, như thể được đúc nặn theo khuôn hình trái tim cô rồi lại đặt vào đó, đầy ắp khít khao không một kẻ hở, dù biết là ma chướng, cô cũng không biết phải rút lui bằng cách nào.

Cô lạc giọng thầm thì: “Cứ xem xét kĩ đi, phải kiên nhẫn nhé… biết đâu để khám phá ra hết cái béo bở trên người tôi, phải cần nhiều, rất nhiều thời gian.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tháng Ngày Ước Hẹn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook