Chương 68: Bỏ đi
Tg Cỏ
04/01/2021
Hứa Lâm Hàn về phòng vệ sinh rồi tắm rửa thân thể, mặc một thân đồ vest lịch lãm. Cả người hắn giờ đây không còn vẻ tiều tuỵ mệt mỏi của những ngày qua nữa mà thay vào đó là ánh mắt sắc bén, cương trực của một vị tổng tài trước kia.
Chỉ có điều là vết răng bầm tím còn ứ đọng máu hiện trên mũi của Lâm Hàn khiến khuôn mặt hắn nhìn hơi khác lạ một chút thôi.
Hứa Lâm Hàn gài xong nút áo cuối cùng rồi mới đi ra cửa phòng. Tiến đến phòng bên cạnh, nhìn thấy Tiểu Nguyên ngủ say không có gì bất thường, hắn lúc này yên tâm đi làm. Chỉ là Lâm Hàn quên mất phải khoá cửa phòng của cậu lại.
Hắn ngồi trên ô tô, bình thường vào mỗi buổi sáng cánh cổng biệt thự vẫn mở to như thế, đến khi nào hắn chạy xe ra khỏi nhà thì dì Linh mới đóng cửa lại.
Hứa Lâm Hàn theo thói quen ngồi vào xe thì sẽ lập tức nhấn chân ga chạy đi, hắn cứ nghĩ dì Linh một lát nữa sẽ từ trong nhà đi ra đóng cửa lại như mọi khi, cho nên đâu cần nghĩ ngợi gì nhiều cứ thế mà một đường đi thẳng đến công ty. Chỉ là hôm nay dì Linh còn chưa ngủ dậy, cánh cổng đó ai sẽ là người đóng đây?
Hứa Lâm Hàn bình thường trên thương trường hắn rất thông minh, nhạy bén và kĩ càng trong mọi việc. Nhưng mà đến hôm nay, chỉ vì một thói quen nhỏ vụn vặt trong cuộc sống hàng ngày đã phải khiến một người mất đi lòng tin vào hắn.
———\-\*\*\*\*\*\*————
Tiểu Nguyên ngủ dậy lúc chín giờ sáng, ánh mắt cậu nhìn mọi thứ xung quanh. Cậu vẫn không thể nhớ được đây là ở đâu, cứ nghĩ rằng mình bị bắt nhốt vào nơi có nhiều người mặc áo trắng, hay trói cậu lại rồi tiêm thuốc kia. Nét mặt của cậu co rút, đôi mắt dại ra chứa đầy sợ hãi và khiếp đảm.
Lúc mới vào trại tâm thần là cậu đã trở thành một kẻ điên rồi. Mỗi ngày ở đó khi mở mắt ra là một không gian lạ, Tiểu Nguyên dần dần mất đi hết kí ức. Trong não cậu lúc ấy chỉ toàn nỗi sợ với những người bác sĩ thôi. Còn lại chẳng còn cảm nhận hay để ý đến mọi thứ xung quanh nữa.
Cũng giống như bây giờ, lúc mở mắt ra là một không gian khác.... một nơi " lạ lẫm" làm cho sự sợ hãi ấy lại tái hiện lên một lần nữa. Trong đầu Tiểu Nguyên lúc này chỉ có một suy nghĩ.
\- Phải bỏ trốn, nhất định phải bỏ trốn.
Theo như bản năng lúc trước, cách cửa gỗ màu nâu của căn phòng đang được khép mở. Tiểu Nguyên như một con thú hoang vùng dậy, mặc kệ bàn chân mới vừa bị thuỷ tinh làm cho bị thương, mặc kệ ở đây đã từng cho cậu ăn.... hay đã làm gì. Tiểu Nguyên bây giờ chỉ muốn làm theo bản năng, đó chính là " phải chạy trốn"
Vội vội vàng vàng lao ra khỏi phòng, cậu không cần biết là mình sẽ chạy về đâu. Cũng chẳng cần biết ngoài kia có nguy hiểm hay không? Chỉ cần thấy cánh cổng căn biệt thự rộng mở là cậu chạy thôi.
Cứ như thế, Tiểu Nguyên không hề gặp khó khăn gì cho vụ bỏ trốn lần này, cửa đã mở hết rồi. Cứ thế mà thuận lợi bỏ trốn .
Tiểu Nguyên quên đi cơn đau rát ở chân, quên đi cuộc sống ngoài kia có bao nhiêu khắc nghiệt. Giờ đây cậu chỉ là một kẻ điên không thể phân định được cuộc đời. Cái mà cậu có thể hành động ngay bây giờ đây chẳng qua cũng chỉ là theo bản năng chứ cũng không hề nhận thức được nó là an toàn hay nguy hiểm.
Vẻ mặt hoảng sợ nhìn dáo dác xung quanh.... Tiểu Nguyên cứ thế mà cố gắng bỏ chạy thật nhanh, từ từ hoà mình vào những con phố lớn tấp nập người người đi lại.
—————\-\*\*\*\*\*\*\*———\-
Lâm Hàn ngồi trên văn phòng, tranh thủ giờ nghỉ trưa mà lướt những trang web có bán thú bông đẹp. Những thú bông với những vẻ mặt đáng yêu, thiết kế độc lạ. Lâm Hàn đều không tiếc tiền đặt mua nếu như những thứ đó có thể làm Tiểu Nguyên vui.
Cậu sợ hắn nhưng mà cậu thích thú bông, cậu có thể không cho mọi người chạm vào mình nhưng lại có thể ôm chặt thú bông. Lâm Hàn hiện tại không thể làm Tiểu Nguyên hình ổn tâm trạng, nhưng thú bông lại có thể thu hút được lực chú ý của cậu. Nói chung, hiện tại thứ Tiểu Nguyên có thể tiếp xúc được đó chính là thú bông.
Lâm Hàn nhìn số lượng mình đặt hàng đã trên hai mươi con, lúc này mới hài lòng mà nhẹ nhõm trong lòng chút ít. Hắn còn tưởng tượng đến chiều nay sẽ mang một món quà về rồi dụ dỗ cậu cùng đi mua sắm với mình. Lâm Hàn vẫn đang nổ lực tìm cách khiến cậu trở lại như trước kia.
Hắn đã tưởng tượng ra cảnh mua sắm sẽ ra sao, Lâm Hàn biết chắc chắn Tiểu Nguyên vẫn sẽ sợ hãi. Nhưng mà cậu rất thích được tặng quà, đến lúc đó hắn sẽ mua cho cậu những bộ đồ thật dễ thương khi đi ngủ nữa. Chừng đó thôi cũng đã khiến tâm tình của Lâm Hàn tốt lên không ít.
Chỉ là vui vẻ còn chưa được bao lâu thì điện thoại trong túi rung lên. Lâm Hàn nhìn người gọi đến là dì Linh, cũng chẳng cần nghĩ ngợi. Cứ thế trực tiếp bắt máy.
\- Có chuyện gì vậy Dì Linh?
Dì Linh đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, sau đó mới ngập ngừng hỏi.
\- Lâm Hàn.... cậu có dẫn Tiểu Nguyên đi đến công ty cùng với cậu không?
Lâm Hàn nghe giọng nói của dì Linh có chút lo lắng, hắn cảm thấy có điều gì không ổn ở đây. Lập tức nhíu mày hỏi lại.
\- Không có, em ấy đang ngủ tôi không thể mang đến công ty. Có chuyện gì sao hả dì?
\- Tôi...tôi.... khi nãy vừa định vào phòng nhìn Tiểu Nguyên một chút thì bỗng nhiên thấy cửa phòng mở ra, Tiểu Nguyên không có ở bên trong. Hoàn toàn không có, tôi có đi tìm kiếm ở những chỗ khác trong nhà cùng với khu vực xung quanh, nhưng mà đều không tìm thấy thằng bé.
Tút.... tút..... tút.
Lời của dì Linh vừa dứt, Lâm Hàn ở bên này lập tức mắc áo khoác rồi tức tốc chạy đi ra khỏi công ty. Trong mắt hắn chứa đầy sự phẫn nộ hoà trộn với sự lo lắng cùng hoảng sợ. Hai mắt hắn hiện lên tơ máu biểu thị cho sự mất bình tĩnh bên trong con người.
Lâm Hàn cấp tốc lái xe chạy đi, trong đầu tự hỏi.
\- Tại sao? Khó khăn lắm mới tìm về được, tại sao em lại bỏ đi hả Tiểu Nguyên?
Chỉ có điều là vết răng bầm tím còn ứ đọng máu hiện trên mũi của Lâm Hàn khiến khuôn mặt hắn nhìn hơi khác lạ một chút thôi.
Hứa Lâm Hàn gài xong nút áo cuối cùng rồi mới đi ra cửa phòng. Tiến đến phòng bên cạnh, nhìn thấy Tiểu Nguyên ngủ say không có gì bất thường, hắn lúc này yên tâm đi làm. Chỉ là Lâm Hàn quên mất phải khoá cửa phòng của cậu lại.
Hắn ngồi trên ô tô, bình thường vào mỗi buổi sáng cánh cổng biệt thự vẫn mở to như thế, đến khi nào hắn chạy xe ra khỏi nhà thì dì Linh mới đóng cửa lại.
Hứa Lâm Hàn theo thói quen ngồi vào xe thì sẽ lập tức nhấn chân ga chạy đi, hắn cứ nghĩ dì Linh một lát nữa sẽ từ trong nhà đi ra đóng cửa lại như mọi khi, cho nên đâu cần nghĩ ngợi gì nhiều cứ thế mà một đường đi thẳng đến công ty. Chỉ là hôm nay dì Linh còn chưa ngủ dậy, cánh cổng đó ai sẽ là người đóng đây?
Hứa Lâm Hàn bình thường trên thương trường hắn rất thông minh, nhạy bén và kĩ càng trong mọi việc. Nhưng mà đến hôm nay, chỉ vì một thói quen nhỏ vụn vặt trong cuộc sống hàng ngày đã phải khiến một người mất đi lòng tin vào hắn.
———\-\*\*\*\*\*\*————
Tiểu Nguyên ngủ dậy lúc chín giờ sáng, ánh mắt cậu nhìn mọi thứ xung quanh. Cậu vẫn không thể nhớ được đây là ở đâu, cứ nghĩ rằng mình bị bắt nhốt vào nơi có nhiều người mặc áo trắng, hay trói cậu lại rồi tiêm thuốc kia. Nét mặt của cậu co rút, đôi mắt dại ra chứa đầy sợ hãi và khiếp đảm.
Lúc mới vào trại tâm thần là cậu đã trở thành một kẻ điên rồi. Mỗi ngày ở đó khi mở mắt ra là một không gian lạ, Tiểu Nguyên dần dần mất đi hết kí ức. Trong não cậu lúc ấy chỉ toàn nỗi sợ với những người bác sĩ thôi. Còn lại chẳng còn cảm nhận hay để ý đến mọi thứ xung quanh nữa.
Cũng giống như bây giờ, lúc mở mắt ra là một không gian khác.... một nơi " lạ lẫm" làm cho sự sợ hãi ấy lại tái hiện lên một lần nữa. Trong đầu Tiểu Nguyên lúc này chỉ có một suy nghĩ.
\- Phải bỏ trốn, nhất định phải bỏ trốn.
Theo như bản năng lúc trước, cách cửa gỗ màu nâu của căn phòng đang được khép mở. Tiểu Nguyên như một con thú hoang vùng dậy, mặc kệ bàn chân mới vừa bị thuỷ tinh làm cho bị thương, mặc kệ ở đây đã từng cho cậu ăn.... hay đã làm gì. Tiểu Nguyên bây giờ chỉ muốn làm theo bản năng, đó chính là " phải chạy trốn"
Vội vội vàng vàng lao ra khỏi phòng, cậu không cần biết là mình sẽ chạy về đâu. Cũng chẳng cần biết ngoài kia có nguy hiểm hay không? Chỉ cần thấy cánh cổng căn biệt thự rộng mở là cậu chạy thôi.
Cứ như thế, Tiểu Nguyên không hề gặp khó khăn gì cho vụ bỏ trốn lần này, cửa đã mở hết rồi. Cứ thế mà thuận lợi bỏ trốn .
Tiểu Nguyên quên đi cơn đau rát ở chân, quên đi cuộc sống ngoài kia có bao nhiêu khắc nghiệt. Giờ đây cậu chỉ là một kẻ điên không thể phân định được cuộc đời. Cái mà cậu có thể hành động ngay bây giờ đây chẳng qua cũng chỉ là theo bản năng chứ cũng không hề nhận thức được nó là an toàn hay nguy hiểm.
Vẻ mặt hoảng sợ nhìn dáo dác xung quanh.... Tiểu Nguyên cứ thế mà cố gắng bỏ chạy thật nhanh, từ từ hoà mình vào những con phố lớn tấp nập người người đi lại.
—————\-\*\*\*\*\*\*\*———\-
Lâm Hàn ngồi trên văn phòng, tranh thủ giờ nghỉ trưa mà lướt những trang web có bán thú bông đẹp. Những thú bông với những vẻ mặt đáng yêu, thiết kế độc lạ. Lâm Hàn đều không tiếc tiền đặt mua nếu như những thứ đó có thể làm Tiểu Nguyên vui.
Cậu sợ hắn nhưng mà cậu thích thú bông, cậu có thể không cho mọi người chạm vào mình nhưng lại có thể ôm chặt thú bông. Lâm Hàn hiện tại không thể làm Tiểu Nguyên hình ổn tâm trạng, nhưng thú bông lại có thể thu hút được lực chú ý của cậu. Nói chung, hiện tại thứ Tiểu Nguyên có thể tiếp xúc được đó chính là thú bông.
Lâm Hàn nhìn số lượng mình đặt hàng đã trên hai mươi con, lúc này mới hài lòng mà nhẹ nhõm trong lòng chút ít. Hắn còn tưởng tượng đến chiều nay sẽ mang một món quà về rồi dụ dỗ cậu cùng đi mua sắm với mình. Lâm Hàn vẫn đang nổ lực tìm cách khiến cậu trở lại như trước kia.
Hắn đã tưởng tượng ra cảnh mua sắm sẽ ra sao, Lâm Hàn biết chắc chắn Tiểu Nguyên vẫn sẽ sợ hãi. Nhưng mà cậu rất thích được tặng quà, đến lúc đó hắn sẽ mua cho cậu những bộ đồ thật dễ thương khi đi ngủ nữa. Chừng đó thôi cũng đã khiến tâm tình của Lâm Hàn tốt lên không ít.
Chỉ là vui vẻ còn chưa được bao lâu thì điện thoại trong túi rung lên. Lâm Hàn nhìn người gọi đến là dì Linh, cũng chẳng cần nghĩ ngợi. Cứ thế trực tiếp bắt máy.
\- Có chuyện gì vậy Dì Linh?
Dì Linh đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, sau đó mới ngập ngừng hỏi.
\- Lâm Hàn.... cậu có dẫn Tiểu Nguyên đi đến công ty cùng với cậu không?
Lâm Hàn nghe giọng nói của dì Linh có chút lo lắng, hắn cảm thấy có điều gì không ổn ở đây. Lập tức nhíu mày hỏi lại.
\- Không có, em ấy đang ngủ tôi không thể mang đến công ty. Có chuyện gì sao hả dì?
\- Tôi...tôi.... khi nãy vừa định vào phòng nhìn Tiểu Nguyên một chút thì bỗng nhiên thấy cửa phòng mở ra, Tiểu Nguyên không có ở bên trong. Hoàn toàn không có, tôi có đi tìm kiếm ở những chỗ khác trong nhà cùng với khu vực xung quanh, nhưng mà đều không tìm thấy thằng bé.
Tút.... tút..... tút.
Lời của dì Linh vừa dứt, Lâm Hàn ở bên này lập tức mắc áo khoác rồi tức tốc chạy đi ra khỏi công ty. Trong mắt hắn chứa đầy sự phẫn nộ hoà trộn với sự lo lắng cùng hoảng sợ. Hai mắt hắn hiện lên tơ máu biểu thị cho sự mất bình tĩnh bên trong con người.
Lâm Hàn cấp tốc lái xe chạy đi, trong đầu tự hỏi.
\- Tại sao? Khó khăn lắm mới tìm về được, tại sao em lại bỏ đi hả Tiểu Nguyên?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.