Chương 23: Dịu dàng
Tg Cỏ
04/01/2021
Tiểu Nguyên ngủ li bì đến tầm xế chiều mới tỉnh dậy, lúc mở mắt ra, khung cảnh xa lạ khiến cậu giật mình hoảng hốt, cánh quạt trần xoay liên tục trong không trung, những bức tường màu trắng xoá cứ hiện ra trước mắt. Mùi thuốc khử trùng nồng nặc khiến Tiểu Nguyên khó chịu nhíu mày. Chợt nhận ra mình ở nơi khác,mà không phải căn phòng ngủ ở nhà Lâm Hàn, cậu cứ nghỉ rằng mình bị Lâm Hàn đuổi đi rồi, trái tim đau nhói, mặc kệ cây kim truyền nước chưa có rút ra. Tiểu Nguyên suy yếu ngồi dậy, vừa khóc vừa nói.
\-Anh Hàn....anh Hàn, anh đâu rồi? Đừng bỏ rơi em mà. Đừng bỏ mà em đi....Lâm Hàn ca ca.
Nước mắt tràn trên khoé mi, hai bờ môi vì sốt mà trở nên thiếu huyết, Tiểu Nguyên như một con chó nhỏ bị bỏ rơi bơ vơ ở giữa chợ. Không người quan tâm, không quen biết ai. Cả người run rẩy đến tội nghiệp. Tiểu Nguyên càng ngày càng khóc to hơn.
Vừa lúc này, Dì Linh giúp việc hai tay ôm một hộp giữ nhiệt có đựng chút cháo trong đó. Bà nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Nguyên, liền vội vàng chạy vào, đặt hộp cháo sang một bên. Dịu dàng ôm cậu vào lòng hỏi.
\-Tiểu Nguyên của Dì, làm sao thế này? Sao lại khóc, ai đã làm gì con?
Giọng nói của dì Linh cất lên, Tiểu Nguyên như cọng rơm khô được cứu mạng, lập tức nức nở hỏi.
\-Lâm Hàn....anh Hàn đi đâu rồi? Tại sao anh ấy lại để con ở đây. Bác ơi, có phải anh Hàn đuổi con đi không?
Đối với đứa nhóc chưa hiểu sự đời, lại có chút ngốc nghếch này. Bà vừa thương vừa xót, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Tiểu Nguyên, Dì Linh tiếp tục trấn an.
\-Ông chủ phải đến công ty có một chút việc, sau khi giải quyết xong sẽ đến với cháu ngay. Ông chủ đã nói với ta hôm nay sẽ ở đây canh chừng cháu. Cho nên Tiểu Nguyên ngoan ngoãn nằm xuống đi nhé?
\-Bác nói thật không? Sẽ không lừa con chứ? Anh Hàn không bỏ rơi Tiểu Nguyên?
Ánh mắt của Tiểu Nguyên tuy mệt mỏi nhưng nó lại chứa đầy tia mong chờ trong đó, Dì Linh nhẹ gật đầu khẳng định với cậu. Lúc này, Tiểu Nguyên mới yên tâm nằm xuống giường bệnh. Cơn sốt khiến cả người cậu mệt lả đi, cậu nằm xuống chưa được bao lâu thì lại bắt đầu thiếp dần đi, từ từ an an ổn ổn nằm co người lại ngủ.
Dì Linh ngồi trên giường, thấy một Tiểu Nguyên luôn ngóng chờ Lâm Hàn mà xót xa thay.
Đứa bé này, cái gì cũng không biết. Đầu óc lại không bình thường, liệu có thể che giấu được cảm xúc thật hay không đây? Lâm Hàn từng có quá khứ đau thương. Anh lại càng sợ hãi người đồng tính thích mình. Bây giờ nếu để Lâm Hàn biết được tình cảm của Tiểu Nguyên, liệu rằng thật bé có còn xuất hiện ở trong nhà của Hứa Gia hay không? Nó còn có thể sống được bình yên với Diệp Anh hay không? Đây chính là câu hỏi khiến dì Linh suy nghĩ hết mấy ngày nay.
\- Tiểu Nguyên, giá như con ngốc thêm một chít nữa. Không hiểu yêu là cái gì, cứ vô tư vô lo mà sống có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.
\-\-\-\*\*\*\*\*\-\-\-
Hứa Lâm Hàn quả thực là có việc gấp ở công ty, lúc giải quyết một số văn kiện quan trọng. Trong đầu anh hoàn toàn không nhớ đến Diệp Anh, mà chỉ quanh quẩn hình ảnh Tiểu Nguyên suy yếu, sốt cao. Mê man lẩm bẩm hai chữ " đừng đi", làm cho tâm trạng của anh trở nên lo lắng hơn bao giờ hết.
Lâm Hàn chưa thể nhận ra rằng, Tiểu Nguyên dường như đã trở nên quan trọng với anh, anh cũng không thể nhận ra sớm rằng loại tình cảm ấy gọi là gì. Ám ảnh của quá khứ năm xưa quá lớn. Cho nên có lẽ sau này, nếu như Lâm Hàn có nhận ra, sẽ là một cú sốc tinh thần khiến anh hoang mang tột cùng.
Tầm khỏang chiều tối, sau khi xử lí công việc xong. Lâm Hàn gấp rút cầm áo khoát đi nhanh về phía tầng hầm để xe hơi với mong muốn chạy thật nhanh đến bệnh viện.
Bỗng nhiên ngay tại lúc Lâm Hàn vừa chuẩn bị khởi động xe thì Diệp Anh liền điện tới. Anh lập tức bắt máy.
\-Em có chuyện gì sao?
\- Lâm Hàn, anh không về nhà đưa em đi ăn sao? Người ta đang rất là đói đó.
Lâm Hàn chợt nhớ ra rằng mình có hứa sẽ đưa Diệp Anh đi ăn, nhưng hình ảnh Tiểu Nguyên sốt cao khóc nức nở khiến anh lần đầu tiên không chiều ý người yêu, nhẹ nhàng từ chối cô.
\- Thật xin lỗi em, Tiểu Nguyên khó tiếp xúc với không gian mới, hôm nay có lẽ anh phải ở lại với nhóc con ấy rồi. Ngày mai sẽ đưa em đi ăn nhé, còn tối nay thì cứ để dì Linh nấu cơm cho em ăn đi. Hoặc là gọi tài xế đưa em đi ăn nhé. Anh phải vào bệnh vuện xem chừng Tiểu Nguyên, có gì mai sẽ bù đắp sau. Tạm biệt em.
Hứa Lâm Hàn nói xong cũng không đợi Diệp Anh trả lời lại, anh trực tiếp tắt máy rồi cài dây an toàn. Nhấn chân ga chạy thẳng một đường đến bệnh viện. Mà không hề hay biết, ở bên này Diệp Anh đã tức đến độ cầm điện thoại phóng thẳng vào tường. Qua một lúc sau, cô ta liền mặc chiếc áo khoác vào người, đi thẳng xuống lầu, ra lệnh cho tài xế riêng.
\- Đưa tôi đến bệnh viện mà Lâm Hàn cùng với thẳng nhóc kia đang ở.
\-Anh Hàn....anh Hàn, anh đâu rồi? Đừng bỏ rơi em mà. Đừng bỏ mà em đi....Lâm Hàn ca ca.
Nước mắt tràn trên khoé mi, hai bờ môi vì sốt mà trở nên thiếu huyết, Tiểu Nguyên như một con chó nhỏ bị bỏ rơi bơ vơ ở giữa chợ. Không người quan tâm, không quen biết ai. Cả người run rẩy đến tội nghiệp. Tiểu Nguyên càng ngày càng khóc to hơn.
Vừa lúc này, Dì Linh giúp việc hai tay ôm một hộp giữ nhiệt có đựng chút cháo trong đó. Bà nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Nguyên, liền vội vàng chạy vào, đặt hộp cháo sang một bên. Dịu dàng ôm cậu vào lòng hỏi.
\-Tiểu Nguyên của Dì, làm sao thế này? Sao lại khóc, ai đã làm gì con?
Giọng nói của dì Linh cất lên, Tiểu Nguyên như cọng rơm khô được cứu mạng, lập tức nức nở hỏi.
\-Lâm Hàn....anh Hàn đi đâu rồi? Tại sao anh ấy lại để con ở đây. Bác ơi, có phải anh Hàn đuổi con đi không?
Đối với đứa nhóc chưa hiểu sự đời, lại có chút ngốc nghếch này. Bà vừa thương vừa xót, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Tiểu Nguyên, Dì Linh tiếp tục trấn an.
\-Ông chủ phải đến công ty có một chút việc, sau khi giải quyết xong sẽ đến với cháu ngay. Ông chủ đã nói với ta hôm nay sẽ ở đây canh chừng cháu. Cho nên Tiểu Nguyên ngoan ngoãn nằm xuống đi nhé?
\-Bác nói thật không? Sẽ không lừa con chứ? Anh Hàn không bỏ rơi Tiểu Nguyên?
Ánh mắt của Tiểu Nguyên tuy mệt mỏi nhưng nó lại chứa đầy tia mong chờ trong đó, Dì Linh nhẹ gật đầu khẳng định với cậu. Lúc này, Tiểu Nguyên mới yên tâm nằm xuống giường bệnh. Cơn sốt khiến cả người cậu mệt lả đi, cậu nằm xuống chưa được bao lâu thì lại bắt đầu thiếp dần đi, từ từ an an ổn ổn nằm co người lại ngủ.
Dì Linh ngồi trên giường, thấy một Tiểu Nguyên luôn ngóng chờ Lâm Hàn mà xót xa thay.
Đứa bé này, cái gì cũng không biết. Đầu óc lại không bình thường, liệu có thể che giấu được cảm xúc thật hay không đây? Lâm Hàn từng có quá khứ đau thương. Anh lại càng sợ hãi người đồng tính thích mình. Bây giờ nếu để Lâm Hàn biết được tình cảm của Tiểu Nguyên, liệu rằng thật bé có còn xuất hiện ở trong nhà của Hứa Gia hay không? Nó còn có thể sống được bình yên với Diệp Anh hay không? Đây chính là câu hỏi khiến dì Linh suy nghĩ hết mấy ngày nay.
\- Tiểu Nguyên, giá như con ngốc thêm một chít nữa. Không hiểu yêu là cái gì, cứ vô tư vô lo mà sống có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.
\-\-\-\*\*\*\*\*\-\-\-
Hứa Lâm Hàn quả thực là có việc gấp ở công ty, lúc giải quyết một số văn kiện quan trọng. Trong đầu anh hoàn toàn không nhớ đến Diệp Anh, mà chỉ quanh quẩn hình ảnh Tiểu Nguyên suy yếu, sốt cao. Mê man lẩm bẩm hai chữ " đừng đi", làm cho tâm trạng của anh trở nên lo lắng hơn bao giờ hết.
Lâm Hàn chưa thể nhận ra rằng, Tiểu Nguyên dường như đã trở nên quan trọng với anh, anh cũng không thể nhận ra sớm rằng loại tình cảm ấy gọi là gì. Ám ảnh của quá khứ năm xưa quá lớn. Cho nên có lẽ sau này, nếu như Lâm Hàn có nhận ra, sẽ là một cú sốc tinh thần khiến anh hoang mang tột cùng.
Tầm khỏang chiều tối, sau khi xử lí công việc xong. Lâm Hàn gấp rút cầm áo khoát đi nhanh về phía tầng hầm để xe hơi với mong muốn chạy thật nhanh đến bệnh viện.
Bỗng nhiên ngay tại lúc Lâm Hàn vừa chuẩn bị khởi động xe thì Diệp Anh liền điện tới. Anh lập tức bắt máy.
\-Em có chuyện gì sao?
\- Lâm Hàn, anh không về nhà đưa em đi ăn sao? Người ta đang rất là đói đó.
Lâm Hàn chợt nhớ ra rằng mình có hứa sẽ đưa Diệp Anh đi ăn, nhưng hình ảnh Tiểu Nguyên sốt cao khóc nức nở khiến anh lần đầu tiên không chiều ý người yêu, nhẹ nhàng từ chối cô.
\- Thật xin lỗi em, Tiểu Nguyên khó tiếp xúc với không gian mới, hôm nay có lẽ anh phải ở lại với nhóc con ấy rồi. Ngày mai sẽ đưa em đi ăn nhé, còn tối nay thì cứ để dì Linh nấu cơm cho em ăn đi. Hoặc là gọi tài xế đưa em đi ăn nhé. Anh phải vào bệnh vuện xem chừng Tiểu Nguyên, có gì mai sẽ bù đắp sau. Tạm biệt em.
Hứa Lâm Hàn nói xong cũng không đợi Diệp Anh trả lời lại, anh trực tiếp tắt máy rồi cài dây an toàn. Nhấn chân ga chạy thẳng một đường đến bệnh viện. Mà không hề hay biết, ở bên này Diệp Anh đã tức đến độ cầm điện thoại phóng thẳng vào tường. Qua một lúc sau, cô ta liền mặc chiếc áo khoác vào người, đi thẳng xuống lầu, ra lệnh cho tài xế riêng.
\- Đưa tôi đến bệnh viện mà Lâm Hàn cùng với thẳng nhóc kia đang ở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.