Chương 84: Nghe lời
Tg Cỏ
04/01/2021
Một tháng nữa qua đi, Hứa Lâm Hàn và Tiểu Nguyên vẫn vậy, sáng sớm cùng nhau ăn sáng, trưa thì Lâm Hàn sau khi mang theo cậu đến công ty cũng sẽ mang cậu đi đến nhà hàng sang trọng ăn, buổi chiều tan tầm sẽ đưa Tiểu Nguyên đi dạo phố cho cậu tiếp xúc với mọi thứ bên ngoài nhiều hơn, tiện tay sắm thêm vài món đồ nữa cho Tiểu Nguyên. Đến tối cùng nhau ăn tối, cùng nhau xem tivi... hắn sẽ tắm cho cậu. Rồi cho con thỏ tên tiểu Bông Bông ăn, mỗi ngày... cuộc sống của họ trôi qua đều bình dị như vậy.
Tiểu Nguyên vẫn vậy, vẫn chưa thể quay trở lại như trước kia, chưa thể nói cười hay tìm lại sức sống của mình ngày trước nữa. Suốt ngày vẫn mang bộ mặt ngơ ngác không biết gì đi theo Hứa Lâm Hàn.
Nói thì nói vậy thôi, chứ thật ra Tiểu Nguyên đang có dấu hiệu phục hồi một cách khả quan. Chẳng hạn như lúc này đây, trong khi Hứa Lâm Hàn đang bận đút cơm tối cho Tiểu Nguyên, thấy cậu đã ăn được lưng chừng bát cơm. Tiểu Nguyên bỗng nhiên nghiêng đầu sang một bên, chậm chạp nói.
\- C...cá... con... cá!!!
\- Muốn ăn cá sao? Để anh lấy xương ra rồi cho em ăn.
Dạo này Lâm Hàn mới nghiêm ra thêm một điều, Tiểu Nguyên không phải chỉ thích ăn mỗi tôm đâu, mà thật ra là cậu thích ăn hải sao. Cái này hắn nhận ra là từ khi bắt đầu chăm sóc cậu.
Nếu ngày nào dì Linh nấu cơm với thịt, Tiểu Nguyên sẽ ăn rất ít và chậm chạp, có khi còn nhai thịt xong rồi ngậm hẳn trong miệng cho đến khi nào cản thấy nó thật mềm rồi mới nuốt xuống. Còn những ngày nào nấu tôm, cá, cua.. hay các món hải sản khác. Tiểu Nguyên đều ăn một cách ngon lành, thậm chí có hôm còn ăn hai bát cơm.
Tiểu Nguyên tuy không thể nói nhiều được, nhưng các tên hải sản... cậu nghe Lâm Hàn và dì Linh nhắc đến vài lần, là có thể bập bẹ từ từ nói lại ngay... chẳng khác gì đứa nhóc ba tuổi mới học nói cả.
Hứa Lâm Hàn gỡ phần thịt cá ngon nhất không có xương đưa đến miệng Tiểu Nguyên, nhìn cậu ăn nó một cách ngon lành không tỏ vẻ khó chịu, hắn mới cảm thấy yên lòng.
Dạo này Tiểu Nguyên bắt đầu có chút da thịt hơn trước, sắc mặt cũng hồng hào hơn. Nhìn Tiểu Nguyên từng ngày từng ngày tốt hơn một chút, Hứa Lâm Hàn lòng cũng vui hơn.
Tiểu Nguyên ăn hết nửa con cá rồi thì không muốn ăn nữa, ánh mắt hướng về hắn rồi lắc đầu.
\- Ăn no rồi sao?
Tiểu Nguyên chậm rãi gật đầu, sau đó còn không quên ợ hơi một cái.
\- Ha ha... hôm nay ăn được một bát cơm lớn, như vậy là rất giỏi rồi.
Đoạn hắn nhìn đến cái đồng hồ treo trên tường, hôm nay được bữa tan làm sớm... cho nên ăn cơm cũng sớm hơn. Đồng hồ lúc này chỉ mới vừa điểm bảy giờ tối, thấy vẫn còn sớm. Lâm Hàn ngỏ ý muốn đi dạo với Tiểu Nguyên.
\- Muốn đi dạo không? Anh dắt em đi một vòng nhé, hôm nay ăn giỏi... anh sẽ mua cho em một cốc trà sữa nhỏ nhé?
\* Gật đầu\*
Tiểu Nguyên sau được một tháng chăm sóc kết hợp với việc trị liệu, chứng bệnh sợ đám đông cũng giảm xuống. Dạo này cũng chăm chỉ đi dạo phố hơn, muốn ăn cái gì sẽ kéo tay Lâm Hàn bảo anh mua cho, nhiều khi hắn thấy món ăn không hợp vệ sinh sẽ không đồng ý mua. Cậu cũng sẽ đứng im một chỗ, cứng cổ chờ anh mua cho bằng được.
Bác sĩ điều trị cho Tiểu Nguyên có nói, nhiều bề ngoài thì có lẽ cậu giống như chưa phục hồi, nhưng mà tâm lí bên trong cũng đã dần dần ổn định hơn, cho nên nói hắn không cần lo, việc Tiểu Nguyên sẽ sớm tỉnh lại là một chuyện không xa. Bác sĩ còn nói, nếu muốn Tiểu Nguyên tỉnh lại nhanh hơn, thì hãy tìm hiểu xem đối với cậu cái gì quan trọng nhất, rồi nhắm thứ ấy... không chừng sẽ kích thích thần kinh của cậu.
Nhưng mà Lâm Hàn không muốn làm vậy, hắn muốn Tiểu Nguyên phục hồi một cách bình thường, nhìn cậu từng ngày khoẻ lại dưới sự chăm sóc bảo bọc của mình, Hứa Lâm Hàn thấy đây mới chính là thành tựu lớn nhất mà hắn làm được.
Cũng như lúc này đây, nhìn thấy Tiểu Nguyên tự giác đi đến cái cây treo áo khoác Lâm Hàn làm riêng cho cậu để đừng áo khác, quan sát thấy cậu tự giác mặc cho mình một cái áo len mỏng. Tự mình đi giày vào, tâm Lâm Hàn như được ai rót mật vào vậy.
\- Bông...Bông.
\- Anh biết rồi, em đứng đây đợi một lát. Anh mang tiểu Bông xuống cho em ôm nó đi dạo cùng.
Tiểu Nguyên thường khi đi dạo sẽ thích ôm con thỏ Tiểu Bông đi theo, cho nên sau khi chuẩn bị cho mình xong đâu vào đó. Cậu cũng không quên nhắc Hứa Lâm Hàn mang Tiểu Bông từ trong phòng xuống cho cậu.
Nhận con thỏ từ trong tay Lâm Hàn vào lồng ngực mình, Tiểu Nguyên vẫn dùng bộ dạng ngơ ngác để chờ Lâm Hàn mang giày vào. Lúc hắn mang giày xong, theo thói quen vuốt tóc Tiểu Nguyên, trầm ổn nói.
\- Đi thôi.
Cứ thế, hai người cứ từ từ đi ra khỏi biệt thự, dần dần đắm chìm vào lòng đường nhộn nhịp ngoài kia.
Nhưng mà thật không ngờ, buổi tối hôm nay lại có thể kích động tinh thần của Tiểu Nguyên khiến cậu nhớ lại mọi chuyện như trước, mà người khiến cậu kích động đến như vậy không ai khác chính là Lâm Hàn, một người gặp nạn... một người nhớ lại. Mọi thứ có thể đến quá bất ngờ, nhưng mà lại giúp họ tìm thấy được sự tim tưởng trong tình yêu của hai người sau này.
———\-\*\*\*\*\*———\-
Phân cảnh ngược công cuối cùng xin chính thức bắt đầu. :vvv lần này ngược nhẹ, chị em yên tâm. Những gì anh công gây ra sẽ được trả đủ, và bộ truyện chỉ còn 12 chương và 3 phiên ngoại nữa là hết.
Chị em nhớ like nhiệt tình nhé, tối nay tui bão ba chương luôn hé❤
Tiểu Nguyên vẫn vậy, vẫn chưa thể quay trở lại như trước kia, chưa thể nói cười hay tìm lại sức sống của mình ngày trước nữa. Suốt ngày vẫn mang bộ mặt ngơ ngác không biết gì đi theo Hứa Lâm Hàn.
Nói thì nói vậy thôi, chứ thật ra Tiểu Nguyên đang có dấu hiệu phục hồi một cách khả quan. Chẳng hạn như lúc này đây, trong khi Hứa Lâm Hàn đang bận đút cơm tối cho Tiểu Nguyên, thấy cậu đã ăn được lưng chừng bát cơm. Tiểu Nguyên bỗng nhiên nghiêng đầu sang một bên, chậm chạp nói.
\- C...cá... con... cá!!!
\- Muốn ăn cá sao? Để anh lấy xương ra rồi cho em ăn.
Dạo này Lâm Hàn mới nghiêm ra thêm một điều, Tiểu Nguyên không phải chỉ thích ăn mỗi tôm đâu, mà thật ra là cậu thích ăn hải sao. Cái này hắn nhận ra là từ khi bắt đầu chăm sóc cậu.
Nếu ngày nào dì Linh nấu cơm với thịt, Tiểu Nguyên sẽ ăn rất ít và chậm chạp, có khi còn nhai thịt xong rồi ngậm hẳn trong miệng cho đến khi nào cản thấy nó thật mềm rồi mới nuốt xuống. Còn những ngày nào nấu tôm, cá, cua.. hay các món hải sản khác. Tiểu Nguyên đều ăn một cách ngon lành, thậm chí có hôm còn ăn hai bát cơm.
Tiểu Nguyên tuy không thể nói nhiều được, nhưng các tên hải sản... cậu nghe Lâm Hàn và dì Linh nhắc đến vài lần, là có thể bập bẹ từ từ nói lại ngay... chẳng khác gì đứa nhóc ba tuổi mới học nói cả.
Hứa Lâm Hàn gỡ phần thịt cá ngon nhất không có xương đưa đến miệng Tiểu Nguyên, nhìn cậu ăn nó một cách ngon lành không tỏ vẻ khó chịu, hắn mới cảm thấy yên lòng.
Dạo này Tiểu Nguyên bắt đầu có chút da thịt hơn trước, sắc mặt cũng hồng hào hơn. Nhìn Tiểu Nguyên từng ngày từng ngày tốt hơn một chút, Hứa Lâm Hàn lòng cũng vui hơn.
Tiểu Nguyên ăn hết nửa con cá rồi thì không muốn ăn nữa, ánh mắt hướng về hắn rồi lắc đầu.
\- Ăn no rồi sao?
Tiểu Nguyên chậm rãi gật đầu, sau đó còn không quên ợ hơi một cái.
\- Ha ha... hôm nay ăn được một bát cơm lớn, như vậy là rất giỏi rồi.
Đoạn hắn nhìn đến cái đồng hồ treo trên tường, hôm nay được bữa tan làm sớm... cho nên ăn cơm cũng sớm hơn. Đồng hồ lúc này chỉ mới vừa điểm bảy giờ tối, thấy vẫn còn sớm. Lâm Hàn ngỏ ý muốn đi dạo với Tiểu Nguyên.
\- Muốn đi dạo không? Anh dắt em đi một vòng nhé, hôm nay ăn giỏi... anh sẽ mua cho em một cốc trà sữa nhỏ nhé?
\* Gật đầu\*
Tiểu Nguyên sau được một tháng chăm sóc kết hợp với việc trị liệu, chứng bệnh sợ đám đông cũng giảm xuống. Dạo này cũng chăm chỉ đi dạo phố hơn, muốn ăn cái gì sẽ kéo tay Lâm Hàn bảo anh mua cho, nhiều khi hắn thấy món ăn không hợp vệ sinh sẽ không đồng ý mua. Cậu cũng sẽ đứng im một chỗ, cứng cổ chờ anh mua cho bằng được.
Bác sĩ điều trị cho Tiểu Nguyên có nói, nhiều bề ngoài thì có lẽ cậu giống như chưa phục hồi, nhưng mà tâm lí bên trong cũng đã dần dần ổn định hơn, cho nên nói hắn không cần lo, việc Tiểu Nguyên sẽ sớm tỉnh lại là một chuyện không xa. Bác sĩ còn nói, nếu muốn Tiểu Nguyên tỉnh lại nhanh hơn, thì hãy tìm hiểu xem đối với cậu cái gì quan trọng nhất, rồi nhắm thứ ấy... không chừng sẽ kích thích thần kinh của cậu.
Nhưng mà Lâm Hàn không muốn làm vậy, hắn muốn Tiểu Nguyên phục hồi một cách bình thường, nhìn cậu từng ngày khoẻ lại dưới sự chăm sóc bảo bọc của mình, Hứa Lâm Hàn thấy đây mới chính là thành tựu lớn nhất mà hắn làm được.
Cũng như lúc này đây, nhìn thấy Tiểu Nguyên tự giác đi đến cái cây treo áo khoác Lâm Hàn làm riêng cho cậu để đừng áo khác, quan sát thấy cậu tự giác mặc cho mình một cái áo len mỏng. Tự mình đi giày vào, tâm Lâm Hàn như được ai rót mật vào vậy.
\- Bông...Bông.
\- Anh biết rồi, em đứng đây đợi một lát. Anh mang tiểu Bông xuống cho em ôm nó đi dạo cùng.
Tiểu Nguyên thường khi đi dạo sẽ thích ôm con thỏ Tiểu Bông đi theo, cho nên sau khi chuẩn bị cho mình xong đâu vào đó. Cậu cũng không quên nhắc Hứa Lâm Hàn mang Tiểu Bông từ trong phòng xuống cho cậu.
Nhận con thỏ từ trong tay Lâm Hàn vào lồng ngực mình, Tiểu Nguyên vẫn dùng bộ dạng ngơ ngác để chờ Lâm Hàn mang giày vào. Lúc hắn mang giày xong, theo thói quen vuốt tóc Tiểu Nguyên, trầm ổn nói.
\- Đi thôi.
Cứ thế, hai người cứ từ từ đi ra khỏi biệt thự, dần dần đắm chìm vào lòng đường nhộn nhịp ngoài kia.
Nhưng mà thật không ngờ, buổi tối hôm nay lại có thể kích động tinh thần của Tiểu Nguyên khiến cậu nhớ lại mọi chuyện như trước, mà người khiến cậu kích động đến như vậy không ai khác chính là Lâm Hàn, một người gặp nạn... một người nhớ lại. Mọi thứ có thể đến quá bất ngờ, nhưng mà lại giúp họ tìm thấy được sự tim tưởng trong tình yêu của hai người sau này.
———\-\*\*\*\*\*———\-
Phân cảnh ngược công cuối cùng xin chính thức bắt đầu. :vvv lần này ngược nhẹ, chị em yên tâm. Những gì anh công gây ra sẽ được trả đủ, và bộ truyện chỉ còn 12 chương và 3 phiên ngoại nữa là hết.
Chị em nhớ like nhiệt tình nhé, tối nay tui bão ba chương luôn hé❤
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.