Tháng Sáu Năm Ấy Mưa Rơi

Chương 33

Nhất Bán Công Tử

30/12/2021

Tiếng gõ cửa vang lên hối hả, buộc lòng Bạch Sanh phải dừng công việc rửa chén lại mà chạy ra mở cửa. Nào ngờ lại là Lan Linh, nàng ấy một phát đá cửa nhảy vào, trên tay cầm theo một cái hộp vuông chưa đến một gang tay.

"Dx LQCushion mới nhất đây, số lượng có hạn, không biết Bạch tiểu thư có nhu cầu dùng thử không?"

Bạch Sanh: "..."

Sao nàng có cảm giác như Lan Linh đang bán hàng đa cấp nhỉ?

Lan Linh ha hả cười, ngón tay tạo thành chữ V đặt lên đầu: "Merry Christmas! Giáng sinh an lành nha~"

"Cậu cũng vậy, giáng sinh an lành."

Bạch Sanh chỉ tay vào ghế, nói: "Cậu ngồi đợi một chút nha, mình đang còn rửa chén."

"Cậu cứ tự nhiên đi, cho mình mượn giường cậu một chút là được rồi."

"Hửm? Làm gì thế?"

Lan Linh nhảy lên giường, lôi trong túi xách điện thoại của mình: "Livestream sản phẩm mới."

Bạch Sanh: "..."

"Tùy cậu thôi."

Mặc kệ Lan Linh chiếm dụng giường mình, Bạch Sanh tiếp tục công cuộc rửa chén của mình, không quên liếc đồng hồ, sao đến giờ Giang Huyền Tranh còn chưa về?

Mà Lan Linh cũng tự nhiên xem nhà Bạch Sanh là nhà của mình, hí hửng nói: "Chờ mọi người lên đông đủ mình sẽ giới thiệu sản phẩm mới!"

Sau khi tung ra hai dòng Dx LQlipstick và Dx LQfoudation thì Lan Linh càng thêm nổi tiếng trong giới Beauty blogger, mỗi lần livestream đều thu hút cả triệu người theo dõi, không thua kém một đại minh tinh.

[Đậu phụ thối không thối]: Hình như Linh Linh quay ở chỗ khác đúng không? Ò.Ó

[Ma nữ không đi giày]: Ồ đúng rồi, giấy dán tường đáng yêu quá đi~

[Một cộng một bằng ba]: Người ta đang đang giới thiệu sản phẩm, mắc gì đi soi giấy dán tường? =..=

[Hacker ăn bơ]: Ngưng cmt ngay, để bố chúng bây còn xem clip của nữ thần!!!

Lan Linh vừa đọc cmt vừa cười: "Phải a, đang ở nhà của khuê mật, mình mượn giường để ngồi livestream. Đúng rồi, đợi một lát, có người này muốn giới thiệu với Linh Linh đảng nha~"

[Gà trống đẻ trứng]: Ồ, hóa ra nữ thần của chúng ta có khuê mật đó~ Cầu xem ảnh~

[Gà mái biết gáy]: Con gà trống kia đừng có thả tim nữa!!! Lag quá!!!

Vừa vặn lúc đó cửa cũng bị đẩy ra, tiếng Giang Huyền Tranh truyền vào: "A Sanh, em về rồi."

Lan Linh hai mắt sáng rỡ, một phát kéo Giang Huyền Tranh lên giường, phấn khích nói qua livestream: "Mọi người nhận ra ai đây không? Tiểu quán quân 97 điểm bị bạn kéo tay năm ngoái của chúng ta nà~"

Giang Huyền Tranh: "..."

Từ khi nào tên nàng biến thành 'Tiểu quán quân 97 điểm bị bạn kéo tay năm ngoái' vậy?

"Chào mọi người cái đi nào~"

Giang Huyền Tranh gạt tay Lan Linh ra, trừng mắt: "Đừng có lôi kéo."

Lan Linh bĩu môi: "Khó tính như vậy~"

Giang Huyền Tranh liếc trắng mắt, xoay người đi vào bếp phụ Bạch Sanh rửa chén.

Lúc Lan Linh nhìn lại vào điện thoại đã bị dọa cho mất mật, cái gì đây? Sao có nhiều cmt như vậy, nàng đến cả nhìn cũng nhìn không kịp.

[Gà mái biết gáy]: Nữ thần mau nhả weibo ra!!! Tôi muốn có phi công trẻ!!!

[Heo rừng gáy o o]: Đẹp quá đi, nữ thần có đồ tốt lại không chia sẻ cho chị em! =^=

[Bơi trong nước mắt]: Vừa nhìn đã muốn đẻ con rồi~ =v= ai đỡ tui vào bệnh viện sinh gấp!! Tiểu quán quân ơi mau vào gặp con nè~

[Lão nương đây có tiền]: Ai dám giành mẹ của con bà!! Bà đây chấp cả nhà các ngươi!!!!!

Lan Linh đổ mồ hôi lạnh, ây u~ Mỹ sắc là nguyên nhân khiến nội bộ lục đục sâu sắc~

Vội tạm biệt rồi tắt livestream, Lan Linh đi thẳng vào trong bếp, u oán nhìn tấm lưng thẳng dài kia.

"Đẹp thì hay lắm sao? Có mài ra thành cơm ăn được không?"

"Tất nhiên là không." Giang Huyền Tranh liếc mắt: "Nhưng có thể khiến ai đó tức chết."

Lan Linh: "..."

Được rồi, nàng không chấp tiểu hài tử!

Giành việc rửa rau cải về phía mình, chưa rửa được hai cọng cải đã bị tiếng gõ cửa bên ngoài làm giật hết cả mình. Bạch Sanh tính đi mở cửa thì Lan Linh khoát tay ngăn lại, lần đầu tiên chủ động xung phong mở cửa.



Cửa vừa mở ra, một đợt gió đông lạnh lẽo tràn vào, nhịn không được mà run rẩy hai cái. Nhưng khi nhìn rõ là ai đến, mặt Lan Linh liền trở nên vặn vẹo, sao lại gặp nữa rồi?

"Đặng tổng sao lại ở đây?"

Trên mặt Đặng Khuynh lộ một tia bất đắc dĩ, chưa kịp mở miệng giải thích thì Lâm Thác từ sau lưng nàng nhảy ra ngoài.

"Chị Lan Linh, em đặc biệt tìm chị chúc giáng sinh, không nghĩ chị không có ở nhà nên mới tìm thám tử dò la tin tức của chị biết được chị đang ở đây nên tìm đến."

Lan Linh: "..."

Dò la tin tức? Nàng có phải là tội phạm đâu mà phải nhờ đến thám tử dò la tin tức?

Lâm Thác kéo tay thêm một người nữa, là Từ Giai Thượng: "Em cùng với Giai Thượng đến đây, không phiền chứ?"

"Tất nhiên là không rồi, chủ tịch, phu nhân, Đặng tổng, mời mọi người vào."

Đợi khi mọi người vào hết rồi Lan Linh mới đóng cửa lại, âm thầm thở dài, nhà này có phải là của nàng đâu, sao lại kéo nhau đến đây hết rồia a a!?

Vừa quay đầu lại thì thấy Bạch Sanh dùng ánh mắt hình viên đạn phóng đến.

Lan Linh rụt cổ.

Giang Huyền Tranh đem Bạch Sanh kéo ra sau lưng, nghi hoặc hỏi: "Các vị là..."

Chưa kịp nói hết câu thì Lâm Thác đã réo lên: "Mỹ quán quân 97 điểm!!"

Giang Huyền Tranh: "..."

Từ Giai Thượng nghi hoặc: "Em biết cô ấy?"

"Phải, rất nổi tiếng đó!!" Lâm Thác phấn khởi nói: "Trên mạng đều ra sức tìm weibo của 97 điểm, kết quả một năm trời đều tìm không thấy, hôm nay gặp được đúng là may mắn quá đi~"

"97 điểm?" Đặng Khuynh nhịn không được nói: "Tên cũng không tồi."

Giang Huyền Tranh: "..."

Bạch Sanh vội tiến lên giải thích: "Em ấy không phải tên 97 điểm, em ấy tên Giang Huyền Tranh, mọi người gọi như vậy là vì em ấy thi toán cấp quốc gia được 97 điểm."

"Hóa ra là như vậy."

Từ Giai Thượng nhìn Giang Huyền Tranh một lúc, nhịn không được nói: "Gương mặt đẹp thật, có muốn làm người mẫu cho SP không?"

Giang Huyền Tranh thản nhiên xoay người bỏ đi: "Em lặt rau đây."

Từ Giai Thượng: "..."

Lâm Thác giống như cái đuôi nhỏ chạy theo Giang Huyền Tranh: "97 điểm! 97 điểm~ Sao cậu lại không đồng ý vậy? Làm người mẫu có gì không tốt?"

"Như chị ấy sao?" Giang Huyền Tranh chỉ vào Lan Linh, vẻ mặt khinh thường: "Tôi mới không cần, sáng tối đều nhìn vào điện thoại hi hi ha ha, thật không ra gì."

Lan Linh: "..."

Nàng là Beauty blogger có được hay không? Nàng đang giao lưu với fan có được hay không?

"Cái này khác a." Lâm Thác nâng mặt bánh bao của mình lên, chớp mắt: "Làm cho SP rất có lợi cho cậu đó, lương cao này, công việc thì nhàn, đứng cho nhiếp ảnh gia chụp vài tấm đã được nhận tiền rồi."

Trong mắt Giang Huyền Tranh lóe lên tia sáng: "Thật như vậy?"

"Tất nhiên! Tất nhiên!!" Lâm Thác lắc lắc ngón trỏ, nói tiếp: "Cậu chỉ cần chụp cho SP một bộ ảnh, SP trả cậu tiền lương cao gấp đôi các người mẫu khác, thế nào?"

"Gấp đôi? Là bao nhiêu?"

Lâm Thác cười nói: "Người mẫu trước đây chụp ảnh cho SP đều lấy tiền công là 1000$, riêng cậu gấp đôi, 2000$."

Đáy mắt Giang Huyền Tranh lộ ra tia do dự.

"Yên tâm, không bắt cô nhóc bán thân đâu." Từ Giai Thượng nói tiếp: "Nhận tiền trước, chụp ảnh sau, thế nào?"

Tia do dự biến mất, chuyển thành kiên định: "Được."

Bạch Sanh: "..."

Tiền tính bằng ngàn đô sao lại dễ dàng như đi chợ mua cá vậy?

Lan Linh ngạc nhiên không ngớt, không phải trước giờ người mẫu của SP là tiểu màn thầu Lâm Thác sao? Nếu vậy lẽ nào Từ chủ tịch lại trả tiền cho phu nhân nhà mình?

Thương nhân đều giảo hoạt quả không sai!!!

Giang Huyền Tranh cứ thế bị dắt mũi dẫn đi cũng không biết!?

Bạch Sanh đối với việc Giang Huyền Tranh làm người mẫu cũng không có bao nhiêu ngạc nhiên, nha đầu này gương mặt đẹp như vậy, không làm người mẫu cũng uổng~

Thương lượng xong thì bệ cửa đã bám đầy tuyết trắng, lọ hoa tử đinh hương trầm lặng không lời.

Dù sao người tới là khách, đối phương còn là cấp trên của Lan Linh, Bạch Sanh không thể đuổi người được, đành để các nàng cùng dùng cơm giáng sinh.



Khi biết Bạch Sanh nấu lẩu rất ngon, Lâm Thác háo hức chạy theo học hỏi, không khác gì cái đuôi nhỏ ~

Nhìn thấy nha đầu này đáng yêu như vậy, Bạch Sanh cũng đặc biệt có thiện cảm, ra sức truyền đạt kinh nghiệm nấu lẩu của mình cho nàng.

Chưa bao lâu đã trở nên thân thiết như chị em trong gia đình.

Tính cách Lâm Thác hướng ngoại, có chút nghịch, nhưng rất biết nghe lời, luôn miệng gọi 'chị Bạch Sanh' không ngừng.

Hiếu động như vậy ai thấy cũng sẽ thích!!

Trong lúc nấu nướng buồn chán không có gì làm, Bạch Sanh ngại ngùng đề cập đến chuyện giữa Lâm Thác và Từ Giai Thượng. Nàng không cách nào nghĩ ra được hai người cách biệt nhau tận tám tuổi lại có thể hoà hợp ở chung một chỗ.

Nghe Bạch Sanh hỏi về chuyện giữa hai người mặt bánh bao nho nhỏ của Lâm Thác đỏ ửng lên, hé miệng cười ngượng ngùng.

"Cũng không có gì đặc biệt, khi còn nhỏ đã được cha mẹ quyết định hôn sự với trưởng tôn Liễu gia. Vốn dĩ không cưỡng cầu nhiều nên em cũng không có ý kiến gì với đoạn hôn sự được sắp xếp này. Lớn lên thì cũng khá thân thiết với trưởng tôn Liễu gia, một ngày hắn dẫn đến một người, nói là bạn mới quen..."

Là một tiểu thuyết gia luôn viết truyện lãng mạn, Bạch Sanh mơ hồ đoán ra được một chút rồi.

Lâm Thác đảo mắt che giấu mạt ửng hồng trên gò má, nói tiếp: "Vừa nhìn thấy người đó, tim em liền đập rất nhanh, đến cả tin tức tố cũng không khống chế được. Nghe Liễu trưởng tôn nói em mới biết, người đó là Giai... Giai Thượng..."

Bạch Sanh tặc lưỡi, nàng đoán không sai mà, đáng thương vẫn là cái trưởng tôn Liễu gia kia, nếu hắn biết việc dẫn theo Từ Giai Thượng sẽ khiến mình mất đi hôn thê nhất định có bị dí dao vào cổ hắn cũng không dám giới thiệu.

Nghĩ đến cái gì đó, mặt nhỏ của Lâm Thác phồng to, hai mắt long lanh đầy nước: "Nhưng ba mẹ lại không vừa ý Giai Thượng, nói chị ấy tay trắng không có sự nghiệp, lấy gì chiếu cố cho em sau này. Do không muốn em cùng Giai Thượng có quan hệ gì nữa nên mới đem em nhốt trong nhà, đợi khi nào hôn lễ của em và Liễu gia trưởng tôn diễn ra mới thả. Trong lòng em đã nghĩ, nếu như không phải Từ Giai Thượng em sẽ không lấy, quyết định thông qua bạn bè đến thăm nhờ gửi tin tức đến cho chị ấy, buổi tối hôm ấy em rời khỏi Lâm gia đi theo Giai Thượng."

Bạch Sanh nhịn không được hỏi: "Năm đó em mấy tuổi?"

Lâm Thác chớp mắt: "Mười hai."

Bạch Sanh: "..."

Hình như là quá nhỏ rồi đi? Bỗng chốc tất cả ký ức của năm mười hai tuổi lặng lẽ tràn về, chẳng phải năm đó nàng gặp Hàn Thuần hay sao?

Giống như Lâm Thác, vừa nhìn thấy tiểu Hàn Thuần đeo balo nhỏ, chân đi giày bata trắng, gương mặt bầu bĩnh hồng hào, nàng đã nghĩ chỉ gả cho duy nhất một mình người này. Khác biệt lớn nhất giữa nàng và Lâm Thác chính là người mà bản thân từng ảo tượng sẽ có thể ở chung một chỗ giờ đã chỉ còn nằm trong hồi ức, vĩnh viễn cũng không thể thay đổi được.

"À, đúng rồi, thế giờ gia đình em đã chấp nhận Từ chủ tịch chưa?"

Lâm Thác hé miệng nhỏ cười: "Tất nhiên là chấp nhận rồi, có tế tử làm chủ tịch mấy ai không động tâm?"

Cảm thấy Lâm Thác nói cũng đúng, nếu Bạch Sanh nàng là phụ mẫu của tiểu bánh bao, khi nghe tin bánh bao dẫn về một vị chủ tịch nhất định sẽ không nghĩ nhiều mà tán thành ngay!

Xem ra nàng quá tham tiền rồi~

Hai người vừa nói vừa nấu ăn một lúc cũng nấu xong nồi lẩu, nhìn sang đồng hồ, thời gian vẫn còn khá sớm.

Vốn dĩ Lan Linh cũng ngồi ở ngoài, kết quả lại cảm thấy mình là omega chen vào có chút không hợp ý, ngoan ngoãn mò đến một góc khác gọt trái cây.

Mấy alpha đỉnh đỉnh đại danh ngồi lại một chỗ, nói cùng một chủ đề, nhưng lại cố tình hạ thấp giọng để không ai nghe thấy.

Từ Giai Thượng liếc mắt đã nhìn thấu Giang Huyền Tranh, hạ giọng: "Đều đã thiển độ tiêu ký rồi mà vẫn chưa chịu trách nhiệm với người ta sao?"

Giang Huyền Tranh nhướn mày: "Đều là trong kỳ động dục, không cũng là lúc say, nói thế nào được?"

Đặng Khuynh khoát tay: "Không có trách nhiệm, tiêu ký thiêng liêng như vậy lại diễn ra lúc ấy sao?"

"..." Giang Huyền Tranh đạm mạc nói: "Chỉ sợ lúc thanh tỉnh không ngoan ngoãn như vậy, gần gũi một chút đã bị đá đi rồi."

"Đúng vậy, đúng vậy." Từ Giai Thượng đồng tình: "Trước đây Thác Thác cũng vậy, không ngoan ngoãn chấp nhận tiêu ký, buộc lòng phải đợi đến kỳ động dục mới có thể hành sự được."

Đặng Khuynh: "..."

"Đừng nói đến chuyện này nữa." Giang Huyền Tranh khịt mũi một tiếng, cơ thể nàng luôn mẫn cảm với trời lạnh, mấy hôm nay mũi cứ ngứa ngáy khó chịu: "Chị không định giải thích gì với chị Lan Linh sao?"

Đặng Khuynh: "..."

Như thế nào lại chuyển hướng qua nàng rồi?

Từ Giai Thượng nhướn mày: "Xem ra Đặng tổng mới giống alpha không có trách nhiệm hơn."

"..." Đặng Khuynh trợn lớn mắt, nhưng nghĩ đến gì đó liền ảm đạm thở dài: "Có nhiều chuyện mọi người không hiểu đâu."

Giang Huyền Tranh và Từ Giai Thượng liếc nhìn nhau, không ai nói ai quay về phía Đặng Khuynh phun ra bốn chữ: "Không có trách nhiệm!"

Đặng Khuynh: "..."

Sao nàng lại có cảm giác nàng lại loại alpha cặn bã cưỡng bức con gái nhà lành xong rồi phủi tay bỏ đi vậy?

=====================

Chủ nhật mới là lịch đăng của ẻm nhưng Bán đăng nhầm LOẠN THẾ nên giờ đăng lại.

Bộ này 1 tuần chỉ có một chương nên mọi người đừng hỏi sao lâu quá không có chap hay hối Bán, Bán chỉ đăng theo lịch thôi :)

Ủng hộ Bán bằng cách vote và follow ở cả 2 acc nhé ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tháng Sáu Năm Ấy Mưa Rơi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook