Chương 36
Nhất Bán Công Tử
30/12/2021
Sau khi [Thanh xuân không hai lần lặp lại] được công chiếu đã gây một tiếng vang lớn trong giới nghệ thuật, tất cả các bài báo lớn nhỏ đều viết về bộ phim này, không ngừng ca ngợi biên kịch cũng là đại minh tinh Hàn Thuần.
Mọi người cho rằng đại minh tinh đều chỉ dựa vào gương mặt xinh đẹp để kiếm cơm, nhưng Hàn Thuần khác biệt, nàng ấy không chỉ có sắc còn có tài năng. Lượng fan hâm mộ của Hàn Thuần tăng đáng kể, đi đến đâu cũng có người tiền hô hậu ủng, không khác gì hoàng thượng cổ đại có hậu cung ba ngàn.
Điều bất ngờ không nằm ở đó, phim công chiếu được một tuần, kết quả cho thấy Hàn Thuần không phải là người được yêu thích nhất, mà là tiểu hoa đán mới nổi Giang Huyền Tranh.
Khán giả nhận ra Giang Huyền Tranh chính là tiểu quán quân 97 điểm bị bạn kéo tay năm ngoái, càng ngạc nhiên hơn với khả năng diễn xuất không thua kém một đại minh tinh.
Gương mặt đẹp không góc chết, dáng người cao gầy không lẫn trong đám đông, mỗi ánh mắt mỗi nụ cười đến khiến cho người ta điêu đứng. Một lần đứng trên dãy hàng lang, ánh nắng vàng buông xuống sườn mặt, tựa như một bức tượng ngọc cao lãnh, đặc biệt mê hoặc.
Thanh xuân nếu gặp được một Hữu Hi như vậy, có chết cũng đáng!!
Chỉ trong ngày công chiếu đầu tiên, Giang Huyền Tranh vượt mặt Hàn Thuần, leo lên vị trí đầu tiên trong danh sách những cái tên được tìm kiếm nhiều nhất trên baidu.
Bây giờ vừa bước chân ra đường lớn đã có hàng trăm người đem nàng vây lấy không cách nào thở được, Giang Huyền Tranh tức giận lại không có chỗ phát tiết, về nhà thì bị Bạch Sanh lạnh nhạt, nàng sắp phát điên lên rồi!!
Đối với thành công của Giang Huyền Tranh, Bạch Sanh đã đoán được từ trước. Đến cả Bạch Sanh cũng không dám tin sau khi Giang Huyền Tranh nổi tiếng có thay đổi hay không, nàng càng không dám kỳ vọng vào bất cứ chuyện gì cả.
Ngày trước Hàn Thuần hứa hẹn nhiều như vậy chẳng phải cũng bỏ lại nàng hay sao? Bây giờ đến Giang Huyền Tranh, nàng không chắc, càng không nói đến suy đoán linh tinh.
Lại một ngày bầu không khí trầm trọng.
Bạch Sanh ngồi ở trên giường viết kịch bản, còn Giang Huyền Tranh thì lặng lẽ làm bài tập về nhà của mình. Nhịn không được trộm nhìn bóng lưng của Giang Huyền Tranh, sớm đã không còn là tiểu nha đầu nàng mang về nhà chăm sóc nữa, bây giờ biến thành đại minh tinh vạn người săn đón.
Có lẽ, sớm thôi Giang Huyền Tranh sẽ rời khỏi đây.
Nghĩ đến thôi cũng cảm thấy chua xót, Bạch Sanh đưa tay đặt lên ngực, cảm giác này không khác biệt lúc Hàn Thuần quay lưng rời bỏ nàng.
Đều đau đến không thở được.
Tắt máy, cầm lấy điện thoại ở bên cạnh, tạm dùng việc lướt weibo để quên đi lồng ngực còn đang đau buốt của mình. Nào ngờ kéo lên kéo xuống đều chỉ là tin tức của Giang Huyền Tranh, fan hâm mộ không ngừng lùng sục tìm weibo thậm chí là Wechat nhưng vẫn tìm không ra.
Nhưng có một tin thu hút Bạch Sanh hơn.
[Gà trống biết đẻ trứng]: Tin hot! Tin hot!! Bố tôi làm việc ở trường đại học của Giang nữ thần, nhờ vài người dò hỏi biết được địa chỉ nhà của nữ thần~ Đường C khu 3! Các tỷ muội mau chóng đến thăm nữ thần đi!!
[Hoa dâm bụt]: Cái gì chứ? Đường C khu 3? Chẳng phải là khu vực của những người làm công lương thấp sao? Nữ thần sao lại ở đó được chứ? =..=
[Tất thối mười năm không giặt]: Chúng ta đi khuyên nữ thần chuyển chỗ sống đi! Nữ thần phải sống trong lâu đài chứ không phải nhà thuê!! T^T
[Mượn tiền rồi quỵt]: Phải, chúng ta cùng đi gặp nữ thần đi!! :<
Đọc xong cmt bên trên, Bạch Sanh không rõ tư vị, có phải hay không nàng đang kéo chân Giang Huyền Tranh? Bọn họ nói đúng, một người hoàn mỹ như Giang Huyền Tranh không nên ở một nơi tồi tàn như vậy, lẽ ra nên sống trong một nơi thích hợp với địa vị hiện tại của nàng.
Chỉ là, nàng không nỡ rời xa.
Chậm rãi đặt điện thoại xuống giường, Bạch Sanh suy nghĩ thông suốt rồi, nàng không thể để Giang Huyền Tranh cùng chịu khổ với mình.
"A Tranh."
Giang Huyền Tranh khựng lại, kinh ngạc nhìn Bạch Sanh, nàng còn nghĩ nàng ấy giận đến mức không muốn nhìn mặt nàng lần nào nữa chứ!!
"Có chuyện gì sao? Hay là chị đói rồi? Em đi nấu cơm cho chị ăn nhé?"
Bạch Sanh mím môi dưới, hốc mắt cũng cay xè: "Không phải, chị không đói, em cũng không cần phải đi nấu cơm."
"Vậy là có chuyện gì?"
"Chuyện là..." Bạch Sanh hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí mà nói: "Trong tài khoản của chị còn một số tiền, nếu cần chị có thể đi mượn Lan Linh, em lấy số tiền này mua cho mình một căn hộ chung cư, ở nơi tốt một chút, tiền bạc chị có thể giúp em xoay sở, hơn nữa..."
Giang Huyền Tranh cảm thấy tim mình sắp vỡ ra đến rồi, nhanh chóng bước đến chỗ của Bạch Sanh, dùng sức giật lấy cánh tay bắt nàng nhìn thẳng vào mắt mình.
"Bạch Sanh! Chị giận có thể đánh có thể mắng em kia mà, tại sao nhất định phải đuổi em đi!? Tại sao vậy hả? Chỉ vì em yêu chị thôi sao? Chỉ vì em cầm lòng không được mà hôn chị một cái thôi sao? Một năm qua chị không thấy em cố gắng đến thế nào sao? Tại sao cứ phải đuổi em đi như vậy chứ!?"
Bạch Sanh trước là sửng sốt, sau là hoảng sợ, Giang Huyền Tranh nói... nói yêu nàng?
Từ sau khi chia tay với Hàn Thuần, Bạch Sanh đối với chuyện tình cảm sớm đã lạnh nhạt, hôm nay lại nghe chính miệng nha đầu một tay nàng chiếu cố nói yêu nàng.
Rốt cuộc nàng phải bày ra cảm xúc gì đây?
"Có thể là do chúng ta một alpha một omega sống chung dưới một nhà mới khiến em ngộ nhận như vậy thôi." Bạch Sanh hít một hơi thật sâu bình ổn tâm tình: "Sau này em sẽ tìm thấy người phù hợp và xứng đáng với mình nhất, hiện tại cứ nghe theo chị an bài, hãy chuyển..."
"Xứng đáng? Phù hợp? Chị thôi lấy cái lý do rách nát đó để che đậy sự yếu đuối của mình đi!"
Giang Huyền Tranh dùng sức ấn mạnh Bạch Sanh xuống giường, bản thân phủ lên người nàng, ra sức siết cằm nhỏ bắt buộc phải nhìn thẳng vào mắt mình.
Bạch Sanh ăn đau, ra sức giãy dụa mấy cái không thành, đáy mắt lóe lên một tia hoảng sợ. Nữ nhân này đã là một đại alpha, dễ dàng đem nàng kìm hãm, có thể thấy được trước giờ đều nhân nhượng nàng, tùy ý nàng càn rỡ, xem ra hôm nay đã nghẹn đủ mới bộc lộ bản tính thật sự của mình.
"Phải, em nói không sai, là chị hèn nhát!" Bạch Sanh chống đỡ chua xót mà nói: "Chị không thể chịu thêm một lần phản bội, không thể chịu thêm một lần bị bỏ rơi, càng không cách nào chấp nhận được một ngày nào đó người mình yêu sẽ rời đi. Chị không đủ mạnh mẽ như em, chị chỉ là một omega, chỉ có thể dựa dẫm, vì vậy em đừng bao giờ nhắc chuyện này nữa."
"Nếu đã không đủ mạnh mẽ tại sao không dựa dẫm vào em!?" Giang Huyền Tranh ấn mạnh vai Bạch Sanh xuống nệm, gằn giọng: "Em có thể bảo đảm sẽ không bao giờ phản bội chị, càng không nói đến bỏ rơi chị, làm ơn dựa dẫm ở em một lần được không?"
Đối phương đã nhượng bộ xuống nước năn nỉ, trong mắt đều là chân thành tha thiết, lời từ chối đến môi lại không cách nào nói ra được.
"Ở bên chị em được cái gì chứ!? Người khác sẽ cười nhạo em, thậm chí là coi thường em, Huyền Tranh, em đã là đại minh tinh, em không thể cứ chôn chân mãi ở đây được. Nếu vì kịch bản thì chỉ cần em nói, tất cả kịch bản đều cho em, chị cái gì cũng không cần, vậy em không cần phải ở lại đây day dưa với một người như chị!"
"Bạch Sanh..." Giang Huyền Tranh run rẩy mở miệng: "Chị xem tôi là loại người gì vậy..."
Bạch Sanh cũng bị chính mình dọa sợ, nàng vừa mới nói cái gì vậy chứ? Những lời này sao có thể nói ra như vậy?
"Chị... chị..."
"Chị xem tôi chẳng khác nào kẻ cặn bã Hàn Thuần đó! Chị nghĩ tôi vì kịch bản mà nói những lời này sao? Chị nghĩ tôi trước giờ đều chỉ muốn nổi tiếng mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào sao? Bạch Sanh, tại sao vậy..."
Trái tim trong lồng ngực run lên đau đớn, Bạch Sanh hoảng hốt muốn giúp Giang Huyền Tranh lau nước mắt lại không có đủ dũng khí. Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng. Bạch Sanh thừa nhận bản thân vô cùng hèn nhát, nhưng đối diện với một người dùng chân thành mà đối đãi mình, vẫn không kiềm lòng được mà muốn bước chân về phía hạnh phúc.
Nàng khát khao cái gì? Nàng trông chờ cái gì?
Giang Huyền Tranh từng lời như tát thẳng vào mặt nàng, đem nàng tát đến thanh tỉnh, cả người đều đau nhức từng cơn.
"Huyền Tranh... chị xin lỗi..." Bạch Sanh chỉ đủ dũng khí kéo lấy tay áo của đối phương, nước mắt trượt dài chạm môi mặn đắng: "Chị thật sự không có ý đó, chị trước giờ đều không nghĩ em như vậy, Huyền Tranh..."
Giang Huyền Tranh cúi đầu xuống, sóng mũi cao lướt qua gò má ướt đẫm nước mắt của nàng: "Yêu em không được sao?"
Câu hỏi này chẳng khác gì chùy nặng đánh vào tim Bạch Sanh, yêu Giang Huyền Tranh được không? Chính nàng cũng không có câu trả lời, nàng có thể yêu được không? Có thể hay không?
Không dùng lời nói để biểu đạt tâm tình, Giang Huyền Tranh dứt khoát dùng hành động kéo Bạch Sanh vào một nụ hôn, chứng minh cho đối phương biết mình không hề đùa giỡn.
Tát nàng một cái cũng được, chỉ cần biết nàng rất yêu nàng ấy là tốt rồi.
Bạch Sanh hoàn toàn không có phản ứng bài xích nào, giống như đã quá quen với cử chỉ thân mật của Giang Huyền Tranh, giờ đây chìm đắm trong nhu tình của đối phương phải gượng gắng sức chống đỡ lý trí đang dần tan đi.
Yêu mà phải dùng đến lý trí suy xét tận cùng, vậy còn có phải là yêu hay không?
Đối phương dịu dàng như một dòng nước ấm, đem đau thương chất chồng nhiều năm từ từ xoa dịu, hạnh phúc không nói thành lời.
Nhưng đã bao giờ, nàng hiểu được Giang Huyền Tranh nỗ lực khẳng định bản thân thế nào trước mặt nàng. Chỉ mong nàng có thể hiểu rõ Giang Huyền Tranh đã trưởng thành rồi, không còn là tiểu nha đầu năm đó ngồi bó gối trong phim trường vắng lặng, giờ đây đã đủ sức chiếu cố nàng nửa đời sau.
Nước mắt rơi xuống, không rõ lý do.
Mãi đến khi đôi môi xinh đẹp kia rời đi, Bạch Sanh lại luyến tiếc, ngẩng đầu lên đòi hỏi thêm một cái hôn sâu hơn, không ngờ lại nhìn thấy cả một trời luyến ái tương tư trong mắt đối phương.
Giang Huyền Tranh cúi xuống đặt lên môi Bạch Sanh một nụ hôn, nhẹ nhàng ve vuốt gương mặt hốc hác, sóng mũi cũng cay xè.
"Yêu em, một lần thôi, được không?"
Bạch Sanh đưa tay che miệng ngăn tiếng nức nở thoát ra ngoài, chầm chậm gật đầu.
Giang Huyền Tranh hạnh phúc đến mức đáy mắt đều là ý cười hoan hỉ, đem Bạch Sanh ôm chặt vào lòng, rất sợ một lúc không để ý nữ nhân này lại bỏ đi mất.
"Em yêu chị! Bạch Sanh!!"
Bạch Sanh mắt đầy lệ nhưng tiếu ý không cách nào giấu đi được, nhẹ nhàng đáp lại cái ôm ấm áp của Giang Huyền Tranh. Nàng lại một lần nữa tin tưởng, càng hy vọng Giang Huyền Tranh sẽ không bỏ đi, sẽ mãi mãi là tiểu nha đầu mà nàng biết đến.
Từ bao giờ, cảm xúc của Giang Huyền Tranh lại ảnh hưởng đến nàng như vậy. Nữ nhân này tức giận tâm tình nàng không tốt, nữ nhân này không vui nàng cũng sẽ cười không nổi, nhưng đến khi nữ nhân này tràn ngập hoan hỉ nàng đã không giấu được hạnh phúc.
Từ lúc nào, chính Bạch Sanh cũng không rõ. Mơ hồ giữa tình thân và tình yêu, một lằn ranh tan vỡ, hiển lộ tâm tình vui sướng của nàng lúc này. Nàng khát cầu Giang Huyền Tranh trở thành người sóng vai đi cùng hơn là cô em gái nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện.
"Sanh nhi."
Hai chữ 'Sanh nhi' này đánh vào đầu Bạch Sanh đau buốt, nàng dường như nhìn thấy cái gì đó, một đoạn ký ức mà nàng vô thức quên đi.
Kia cuồng nhiệt hoan hỉ âm thanh vang lên, va chạm kịch liệt, tiếng thở dốc nặng nề quanh quẩn phòng. Trên giường, hai người day dưa không rời, người nằm bên dưới cư nhiên là nàng, một mặt phóng đãng rên rỉ. Người phía trên không ngừng dày xéo cơ thể nàng, hung hăng để lại dấu chủ quyền, luôn miệng gọi 'Sanh nhi'...
Đầu 'oanh' một tiếng đau buốt, Bạch Sanh mặt đỏ bừng bừng đẩy mạnh Giang Huyền Tranh ra: "Em lợi dụng chị!"
"Lợi dụng?" Đang yên đang lành bị đẩy ra như vậy, Giang Huyền Tranh cực kỳ không vui: "Em lợi dụng gì chị?"
"Em... em... cái kia..." Bạch Sanh ngượng ngùng liếc mắt: "Lợi dụng kỳ động tình mà tiêu... tiêu ký..."
Hai chữ cuối đều là lí nhí trong miệng.
Giang Huyền Tranh ngẩn người vài giây, sau đó mặt dày gật đầu: "Phải, em có vài lần trong kỳ động tình của chị mà tiến hành tiêu ký, đều là thiển độ tiêu ký, đến giờ vẫn cảm thấy không đủ."
Mặt nhỏ phừng phừng đỏ lên, nghẹn lời: "Em còn dám nói? Em... em..."
"Tiêu ký rồi, giờ chị chạy cũng chạy không thoát." Giang Huyền Tranh nhào đến ôm lấy Bạch Sanh, hé miệng đắc ý cười: "Em cũng không để chị thoát, làm sao được, Sanh nhi ở trên giường thật sự là mê người."
"Giang Huyền Tranh!!!" Bạch Sanh cầm lấy gối đầu đánh liên tục vào người Giang Huyền Tranh: "Sắc lang!!!!"
Giang Huyền Tranh nhảy xuống giường, ha hả cười: "Vừa mới đồng ý yêu em, giờ lại muốn giết em sao? Chị độc ác thật đó!"
"Em đứng lại đó cho chị!!! Không được chạy!!!!!!!"
=====================
Góc spoil =))))))))))))
Không báo trước, Giang Huyền Tranh chồm người đứng dậy hôn lên môi Bạch Sanh một cái. Rất nhanh, hôn xong còn làm như không có việc gì, quay trở về chỗ an tĩnh cầm điện thoại lên xem.
Bạch Sanh sửng sốt hồi lâu, phát hiện bản thân không chỉ bị chiếm tiện nghi còn bị hôn trước chỗ đông người, mặt hết đỏ rồi đen, tay đặt trên bàn cũng siết lại thành đấm.
"Giang Huyền Tranh!!"
"Suỵt." Giang Huyền Tranh đặt ngón trỏ lên miệng, giảo hoạt cười: "Chị nhỏ tiếng thôi, coi chừng bị phát hiện..."
"Em... em..."
ỦNG HỘ BÁN BẰNG CÁCH VOTE VÀ FOLLOW Ở CẢ 2 ACC NHÉ ^^
Mọi người cho rằng đại minh tinh đều chỉ dựa vào gương mặt xinh đẹp để kiếm cơm, nhưng Hàn Thuần khác biệt, nàng ấy không chỉ có sắc còn có tài năng. Lượng fan hâm mộ của Hàn Thuần tăng đáng kể, đi đến đâu cũng có người tiền hô hậu ủng, không khác gì hoàng thượng cổ đại có hậu cung ba ngàn.
Điều bất ngờ không nằm ở đó, phim công chiếu được một tuần, kết quả cho thấy Hàn Thuần không phải là người được yêu thích nhất, mà là tiểu hoa đán mới nổi Giang Huyền Tranh.
Khán giả nhận ra Giang Huyền Tranh chính là tiểu quán quân 97 điểm bị bạn kéo tay năm ngoái, càng ngạc nhiên hơn với khả năng diễn xuất không thua kém một đại minh tinh.
Gương mặt đẹp không góc chết, dáng người cao gầy không lẫn trong đám đông, mỗi ánh mắt mỗi nụ cười đến khiến cho người ta điêu đứng. Một lần đứng trên dãy hàng lang, ánh nắng vàng buông xuống sườn mặt, tựa như một bức tượng ngọc cao lãnh, đặc biệt mê hoặc.
Thanh xuân nếu gặp được một Hữu Hi như vậy, có chết cũng đáng!!
Chỉ trong ngày công chiếu đầu tiên, Giang Huyền Tranh vượt mặt Hàn Thuần, leo lên vị trí đầu tiên trong danh sách những cái tên được tìm kiếm nhiều nhất trên baidu.
Bây giờ vừa bước chân ra đường lớn đã có hàng trăm người đem nàng vây lấy không cách nào thở được, Giang Huyền Tranh tức giận lại không có chỗ phát tiết, về nhà thì bị Bạch Sanh lạnh nhạt, nàng sắp phát điên lên rồi!!
Đối với thành công của Giang Huyền Tranh, Bạch Sanh đã đoán được từ trước. Đến cả Bạch Sanh cũng không dám tin sau khi Giang Huyền Tranh nổi tiếng có thay đổi hay không, nàng càng không dám kỳ vọng vào bất cứ chuyện gì cả.
Ngày trước Hàn Thuần hứa hẹn nhiều như vậy chẳng phải cũng bỏ lại nàng hay sao? Bây giờ đến Giang Huyền Tranh, nàng không chắc, càng không nói đến suy đoán linh tinh.
Lại một ngày bầu không khí trầm trọng.
Bạch Sanh ngồi ở trên giường viết kịch bản, còn Giang Huyền Tranh thì lặng lẽ làm bài tập về nhà của mình. Nhịn không được trộm nhìn bóng lưng của Giang Huyền Tranh, sớm đã không còn là tiểu nha đầu nàng mang về nhà chăm sóc nữa, bây giờ biến thành đại minh tinh vạn người săn đón.
Có lẽ, sớm thôi Giang Huyền Tranh sẽ rời khỏi đây.
Nghĩ đến thôi cũng cảm thấy chua xót, Bạch Sanh đưa tay đặt lên ngực, cảm giác này không khác biệt lúc Hàn Thuần quay lưng rời bỏ nàng.
Đều đau đến không thở được.
Tắt máy, cầm lấy điện thoại ở bên cạnh, tạm dùng việc lướt weibo để quên đi lồng ngực còn đang đau buốt của mình. Nào ngờ kéo lên kéo xuống đều chỉ là tin tức của Giang Huyền Tranh, fan hâm mộ không ngừng lùng sục tìm weibo thậm chí là Wechat nhưng vẫn tìm không ra.
Nhưng có một tin thu hút Bạch Sanh hơn.
[Gà trống biết đẻ trứng]: Tin hot! Tin hot!! Bố tôi làm việc ở trường đại học của Giang nữ thần, nhờ vài người dò hỏi biết được địa chỉ nhà của nữ thần~ Đường C khu 3! Các tỷ muội mau chóng đến thăm nữ thần đi!!
[Hoa dâm bụt]: Cái gì chứ? Đường C khu 3? Chẳng phải là khu vực của những người làm công lương thấp sao? Nữ thần sao lại ở đó được chứ? =..=
[Tất thối mười năm không giặt]: Chúng ta đi khuyên nữ thần chuyển chỗ sống đi! Nữ thần phải sống trong lâu đài chứ không phải nhà thuê!! T^T
[Mượn tiền rồi quỵt]: Phải, chúng ta cùng đi gặp nữ thần đi!! :<
Đọc xong cmt bên trên, Bạch Sanh không rõ tư vị, có phải hay không nàng đang kéo chân Giang Huyền Tranh? Bọn họ nói đúng, một người hoàn mỹ như Giang Huyền Tranh không nên ở một nơi tồi tàn như vậy, lẽ ra nên sống trong một nơi thích hợp với địa vị hiện tại của nàng.
Chỉ là, nàng không nỡ rời xa.
Chậm rãi đặt điện thoại xuống giường, Bạch Sanh suy nghĩ thông suốt rồi, nàng không thể để Giang Huyền Tranh cùng chịu khổ với mình.
"A Tranh."
Giang Huyền Tranh khựng lại, kinh ngạc nhìn Bạch Sanh, nàng còn nghĩ nàng ấy giận đến mức không muốn nhìn mặt nàng lần nào nữa chứ!!
"Có chuyện gì sao? Hay là chị đói rồi? Em đi nấu cơm cho chị ăn nhé?"
Bạch Sanh mím môi dưới, hốc mắt cũng cay xè: "Không phải, chị không đói, em cũng không cần phải đi nấu cơm."
"Vậy là có chuyện gì?"
"Chuyện là..." Bạch Sanh hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí mà nói: "Trong tài khoản của chị còn một số tiền, nếu cần chị có thể đi mượn Lan Linh, em lấy số tiền này mua cho mình một căn hộ chung cư, ở nơi tốt một chút, tiền bạc chị có thể giúp em xoay sở, hơn nữa..."
Giang Huyền Tranh cảm thấy tim mình sắp vỡ ra đến rồi, nhanh chóng bước đến chỗ của Bạch Sanh, dùng sức giật lấy cánh tay bắt nàng nhìn thẳng vào mắt mình.
"Bạch Sanh! Chị giận có thể đánh có thể mắng em kia mà, tại sao nhất định phải đuổi em đi!? Tại sao vậy hả? Chỉ vì em yêu chị thôi sao? Chỉ vì em cầm lòng không được mà hôn chị một cái thôi sao? Một năm qua chị không thấy em cố gắng đến thế nào sao? Tại sao cứ phải đuổi em đi như vậy chứ!?"
Bạch Sanh trước là sửng sốt, sau là hoảng sợ, Giang Huyền Tranh nói... nói yêu nàng?
Từ sau khi chia tay với Hàn Thuần, Bạch Sanh đối với chuyện tình cảm sớm đã lạnh nhạt, hôm nay lại nghe chính miệng nha đầu một tay nàng chiếu cố nói yêu nàng.
Rốt cuộc nàng phải bày ra cảm xúc gì đây?
"Có thể là do chúng ta một alpha một omega sống chung dưới một nhà mới khiến em ngộ nhận như vậy thôi." Bạch Sanh hít một hơi thật sâu bình ổn tâm tình: "Sau này em sẽ tìm thấy người phù hợp và xứng đáng với mình nhất, hiện tại cứ nghe theo chị an bài, hãy chuyển..."
"Xứng đáng? Phù hợp? Chị thôi lấy cái lý do rách nát đó để che đậy sự yếu đuối của mình đi!"
Giang Huyền Tranh dùng sức ấn mạnh Bạch Sanh xuống giường, bản thân phủ lên người nàng, ra sức siết cằm nhỏ bắt buộc phải nhìn thẳng vào mắt mình.
Bạch Sanh ăn đau, ra sức giãy dụa mấy cái không thành, đáy mắt lóe lên một tia hoảng sợ. Nữ nhân này đã là một đại alpha, dễ dàng đem nàng kìm hãm, có thể thấy được trước giờ đều nhân nhượng nàng, tùy ý nàng càn rỡ, xem ra hôm nay đã nghẹn đủ mới bộc lộ bản tính thật sự của mình.
"Phải, em nói không sai, là chị hèn nhát!" Bạch Sanh chống đỡ chua xót mà nói: "Chị không thể chịu thêm một lần phản bội, không thể chịu thêm một lần bị bỏ rơi, càng không cách nào chấp nhận được một ngày nào đó người mình yêu sẽ rời đi. Chị không đủ mạnh mẽ như em, chị chỉ là một omega, chỉ có thể dựa dẫm, vì vậy em đừng bao giờ nhắc chuyện này nữa."
"Nếu đã không đủ mạnh mẽ tại sao không dựa dẫm vào em!?" Giang Huyền Tranh ấn mạnh vai Bạch Sanh xuống nệm, gằn giọng: "Em có thể bảo đảm sẽ không bao giờ phản bội chị, càng không nói đến bỏ rơi chị, làm ơn dựa dẫm ở em một lần được không?"
Đối phương đã nhượng bộ xuống nước năn nỉ, trong mắt đều là chân thành tha thiết, lời từ chối đến môi lại không cách nào nói ra được.
"Ở bên chị em được cái gì chứ!? Người khác sẽ cười nhạo em, thậm chí là coi thường em, Huyền Tranh, em đã là đại minh tinh, em không thể cứ chôn chân mãi ở đây được. Nếu vì kịch bản thì chỉ cần em nói, tất cả kịch bản đều cho em, chị cái gì cũng không cần, vậy em không cần phải ở lại đây day dưa với một người như chị!"
"Bạch Sanh..." Giang Huyền Tranh run rẩy mở miệng: "Chị xem tôi là loại người gì vậy..."
Bạch Sanh cũng bị chính mình dọa sợ, nàng vừa mới nói cái gì vậy chứ? Những lời này sao có thể nói ra như vậy?
"Chị... chị..."
"Chị xem tôi chẳng khác nào kẻ cặn bã Hàn Thuần đó! Chị nghĩ tôi vì kịch bản mà nói những lời này sao? Chị nghĩ tôi trước giờ đều chỉ muốn nổi tiếng mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào sao? Bạch Sanh, tại sao vậy..."
Trái tim trong lồng ngực run lên đau đớn, Bạch Sanh hoảng hốt muốn giúp Giang Huyền Tranh lau nước mắt lại không có đủ dũng khí. Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng. Bạch Sanh thừa nhận bản thân vô cùng hèn nhát, nhưng đối diện với một người dùng chân thành mà đối đãi mình, vẫn không kiềm lòng được mà muốn bước chân về phía hạnh phúc.
Nàng khát khao cái gì? Nàng trông chờ cái gì?
Giang Huyền Tranh từng lời như tát thẳng vào mặt nàng, đem nàng tát đến thanh tỉnh, cả người đều đau nhức từng cơn.
"Huyền Tranh... chị xin lỗi..." Bạch Sanh chỉ đủ dũng khí kéo lấy tay áo của đối phương, nước mắt trượt dài chạm môi mặn đắng: "Chị thật sự không có ý đó, chị trước giờ đều không nghĩ em như vậy, Huyền Tranh..."
Giang Huyền Tranh cúi đầu xuống, sóng mũi cao lướt qua gò má ướt đẫm nước mắt của nàng: "Yêu em không được sao?"
Câu hỏi này chẳng khác gì chùy nặng đánh vào tim Bạch Sanh, yêu Giang Huyền Tranh được không? Chính nàng cũng không có câu trả lời, nàng có thể yêu được không? Có thể hay không?
Không dùng lời nói để biểu đạt tâm tình, Giang Huyền Tranh dứt khoát dùng hành động kéo Bạch Sanh vào một nụ hôn, chứng minh cho đối phương biết mình không hề đùa giỡn.
Tát nàng một cái cũng được, chỉ cần biết nàng rất yêu nàng ấy là tốt rồi.
Bạch Sanh hoàn toàn không có phản ứng bài xích nào, giống như đã quá quen với cử chỉ thân mật của Giang Huyền Tranh, giờ đây chìm đắm trong nhu tình của đối phương phải gượng gắng sức chống đỡ lý trí đang dần tan đi.
Yêu mà phải dùng đến lý trí suy xét tận cùng, vậy còn có phải là yêu hay không?
Đối phương dịu dàng như một dòng nước ấm, đem đau thương chất chồng nhiều năm từ từ xoa dịu, hạnh phúc không nói thành lời.
Nhưng đã bao giờ, nàng hiểu được Giang Huyền Tranh nỗ lực khẳng định bản thân thế nào trước mặt nàng. Chỉ mong nàng có thể hiểu rõ Giang Huyền Tranh đã trưởng thành rồi, không còn là tiểu nha đầu năm đó ngồi bó gối trong phim trường vắng lặng, giờ đây đã đủ sức chiếu cố nàng nửa đời sau.
Nước mắt rơi xuống, không rõ lý do.
Mãi đến khi đôi môi xinh đẹp kia rời đi, Bạch Sanh lại luyến tiếc, ngẩng đầu lên đòi hỏi thêm một cái hôn sâu hơn, không ngờ lại nhìn thấy cả một trời luyến ái tương tư trong mắt đối phương.
Giang Huyền Tranh cúi xuống đặt lên môi Bạch Sanh một nụ hôn, nhẹ nhàng ve vuốt gương mặt hốc hác, sóng mũi cũng cay xè.
"Yêu em, một lần thôi, được không?"
Bạch Sanh đưa tay che miệng ngăn tiếng nức nở thoát ra ngoài, chầm chậm gật đầu.
Giang Huyền Tranh hạnh phúc đến mức đáy mắt đều là ý cười hoan hỉ, đem Bạch Sanh ôm chặt vào lòng, rất sợ một lúc không để ý nữ nhân này lại bỏ đi mất.
"Em yêu chị! Bạch Sanh!!"
Bạch Sanh mắt đầy lệ nhưng tiếu ý không cách nào giấu đi được, nhẹ nhàng đáp lại cái ôm ấm áp của Giang Huyền Tranh. Nàng lại một lần nữa tin tưởng, càng hy vọng Giang Huyền Tranh sẽ không bỏ đi, sẽ mãi mãi là tiểu nha đầu mà nàng biết đến.
Từ bao giờ, cảm xúc của Giang Huyền Tranh lại ảnh hưởng đến nàng như vậy. Nữ nhân này tức giận tâm tình nàng không tốt, nữ nhân này không vui nàng cũng sẽ cười không nổi, nhưng đến khi nữ nhân này tràn ngập hoan hỉ nàng đã không giấu được hạnh phúc.
Từ lúc nào, chính Bạch Sanh cũng không rõ. Mơ hồ giữa tình thân và tình yêu, một lằn ranh tan vỡ, hiển lộ tâm tình vui sướng của nàng lúc này. Nàng khát cầu Giang Huyền Tranh trở thành người sóng vai đi cùng hơn là cô em gái nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện.
"Sanh nhi."
Hai chữ 'Sanh nhi' này đánh vào đầu Bạch Sanh đau buốt, nàng dường như nhìn thấy cái gì đó, một đoạn ký ức mà nàng vô thức quên đi.
Kia cuồng nhiệt hoan hỉ âm thanh vang lên, va chạm kịch liệt, tiếng thở dốc nặng nề quanh quẩn phòng. Trên giường, hai người day dưa không rời, người nằm bên dưới cư nhiên là nàng, một mặt phóng đãng rên rỉ. Người phía trên không ngừng dày xéo cơ thể nàng, hung hăng để lại dấu chủ quyền, luôn miệng gọi 'Sanh nhi'...
Đầu 'oanh' một tiếng đau buốt, Bạch Sanh mặt đỏ bừng bừng đẩy mạnh Giang Huyền Tranh ra: "Em lợi dụng chị!"
"Lợi dụng?" Đang yên đang lành bị đẩy ra như vậy, Giang Huyền Tranh cực kỳ không vui: "Em lợi dụng gì chị?"
"Em... em... cái kia..." Bạch Sanh ngượng ngùng liếc mắt: "Lợi dụng kỳ động tình mà tiêu... tiêu ký..."
Hai chữ cuối đều là lí nhí trong miệng.
Giang Huyền Tranh ngẩn người vài giây, sau đó mặt dày gật đầu: "Phải, em có vài lần trong kỳ động tình của chị mà tiến hành tiêu ký, đều là thiển độ tiêu ký, đến giờ vẫn cảm thấy không đủ."
Mặt nhỏ phừng phừng đỏ lên, nghẹn lời: "Em còn dám nói? Em... em..."
"Tiêu ký rồi, giờ chị chạy cũng chạy không thoát." Giang Huyền Tranh nhào đến ôm lấy Bạch Sanh, hé miệng đắc ý cười: "Em cũng không để chị thoát, làm sao được, Sanh nhi ở trên giường thật sự là mê người."
"Giang Huyền Tranh!!!" Bạch Sanh cầm lấy gối đầu đánh liên tục vào người Giang Huyền Tranh: "Sắc lang!!!!"
Giang Huyền Tranh nhảy xuống giường, ha hả cười: "Vừa mới đồng ý yêu em, giờ lại muốn giết em sao? Chị độc ác thật đó!"
"Em đứng lại đó cho chị!!! Không được chạy!!!!!!!"
=====================
Góc spoil =))))))))))))
Không báo trước, Giang Huyền Tranh chồm người đứng dậy hôn lên môi Bạch Sanh một cái. Rất nhanh, hôn xong còn làm như không có việc gì, quay trở về chỗ an tĩnh cầm điện thoại lên xem.
Bạch Sanh sửng sốt hồi lâu, phát hiện bản thân không chỉ bị chiếm tiện nghi còn bị hôn trước chỗ đông người, mặt hết đỏ rồi đen, tay đặt trên bàn cũng siết lại thành đấm.
"Giang Huyền Tranh!!"
"Suỵt." Giang Huyền Tranh đặt ngón trỏ lên miệng, giảo hoạt cười: "Chị nhỏ tiếng thôi, coi chừng bị phát hiện..."
"Em... em..."
ỦNG HỘ BÁN BẰNG CÁCH VOTE VÀ FOLLOW Ở CẢ 2 ACC NHÉ ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.