Chương 62
Nhất Bán Công Tử
30/12/2021
Chính bởi vì kéo dài quá lâu mà Giang Huyền Tranh lỡ mất Bạch Sanh, nàng không muốn để chuyện này lặp lại thêm lần nào nữa, vì vậy nàng quyết định mở họp báo công khai mối quan hệ đồng thời vạch trần bộ mặt thật của Dịch Lăng.
Nghe tin Giang Huyền Tranh sẽ mở họp báo, Dịch Bối đã tìm đến tận nhà, không phải để thuyết phục mà để đưa cho nàng một túi giấy và một điện thoại di động.
Giang Huyền Tranh nghi hoặc hỏi: "Cái này là gì?"
Dịch Bối yên lặng rất lâu, cuối cùng là yếu ớt mở miệng: "Mặc dù cốt nhục tình thâm nhưng mình không thể nhìn A Lăng càng đi càng sai vì vậy mới đưa đến cậu những thứ này. Trước đây mình đã cảm thấy A Lăng có gì đó không đúng, quyết định cho người theo dõi, bên trong túi giấy là ảnh chụp A Lăng và Hàn Thuần ở phía sau bày mưu hãm hại hai người, đặc biệt những tấm ảnh mà A Lăng tung trên mạng là do Hàn Thuần cung cấp. Điện thoại kia chứa đoạn băng ghi âm giữa A Lăng và Hàn Thuần, chưa kể còn có một đoạn tin nhắn mà A Lăng nhắn riêng với Chu Lệ về việc con bé ở phía sau lấy nội dung kịch bản tung lên mạng hãm hại Bạch Sanh để trút giận cho Chu Lệ."
Giang Huyền Tranh tiếp nhận đồ mà Dịch Bối đưa tới, nghi hoặc: "Cậu thật sự giao nó cho mình?"
"Dù cho A Lăng có là em gái của mình, nhưng nó làm sai thì phải chịu trách nhiệm với việc mình làm."
"Hảo! Cảm ơn cậu, Dịch Bối."
"Mình chỉ mong cậu làm gì thì làm nhưng hãy chưa cho A Lăng một con đường sống..." Dịch Bối yếu ớt cầu xin: "Chỉ cần cho con bé một cơ hội quay đầu là được."
"Mình sẽ tận lực."
Có được tập tài liệu đó Giang Huyền Tranh không khác nào hổ mọc thêm cánh, dùng nó làm bằng chứng tố cáo Dịch Lăng ở phía sau giở trò hãm hại các nàng, để xem lần này Dịch Lăng chống đỡ thế nào.
Họp báo diễn ra vào sáng ngày hôm sau, Giang Huyền Tranh chuẩn bị xong xuôi đâu đó mới đẩy cửa đi vào phòng, bốn phía máy quay đều hướng về phía nàng. Phóng viên nhà báo đều không biết được lý do mà Giang Huyền Tranh tổ chức họp báo, chỉ là scandal lần này của Giang tiểu minh tinh quá lớn, nhấc cử nhấc động đều sẽ thu hút được sự chú ý của dư luận.
Giang Huyền Tranh tiến đến vị trí của mình ngồi xuống, không nhanh không chậm mở miệng: "Hôm nay Giang Huyền Tranh tôi có chuyện muốn công bố cho mọi người biết."
Mọi người bên dưới liền xôn xao, khi nhận được hiệu lệnh thì yên lặng chuẩn bị tác nghiệp.
"Tôi và Dịch Lăng thật sự không có bất cứ quan hệ gì, mọi chuyện là do cô ta cố tình dàn dựng vu không cho tôi." Giang Huyền Tranh vừa rút túi giấy đặt lên bàn vừa nói: "Trong đây chính là hình ảnh chứng minh điều đó, mọi người có thể tự do lấy xem."
Phóng viên nhà báo vội vàng tranh nhau mở túi giấy kia ra, không ngoài dự đoán, tất cả đều là hình chụp, là Dịch Lăng và Hàn Thuần đang cùng nhau lén lút trao đổi gì đó.
Mọi người đều đặt nghi vấn, cớ gì Hàn Thuần lại có mặt trong bức ảnh này?
"Kỳ thật, tôi và Bạch Sanh đã sống chung với nhau đến hôm nay là tròn hai năm, nhưng trước đây cô ấy là bạn gái của Hàn Thuần. Chính bởi vì Hàn Thuần bị danh vọng che mờ đôi mắt, ruồng bỏ Bạch Sanh đến với một đại minh tinh khác, Chu Lệ, cô ta hoàn toàn không có chút trách nhiệm nào. Nhưng khi Hàn Thuần thất thế, Bạch Sanh vẫn cưu mang nàng, cho nàng một cơ hội làm lại từ đầu. Vạn vạn không ngờ nuôi ong tay áo, Hàn Thuần đã lén chụp ảnh của chúng tôi giao cho Dịch Lăng, cố tình hãm hại Bạch Sanh, đem người yêu quý nhất của tôi đẩy đến đường cùng."
Nói đến đây Giang Huyền Tranh ngừng lại, hốc mắt đỏ bừng lên, giọng nói thoáng run rẩy: "Bạch Sanh của tôi không có làm gì sai, chỉ là quá lương thiện, hết lần này đến lần khác bị người ta vu hại. Đáng thương cho cô ấy, bản thân không có tiếng nói dù cho biện minh thế nào người ta cũng không tin, cuối cùng cô ấy đã chịu không nổi mà chọn cách rời đi bảo vệ tôi khỏi sự khắc nghiệt của dư luận..."
Bốn phía trở nên trầm lặng, có kẻ xúc động vô vàn, chăm chú lắng nghe câu chuyện từ chính miệng Giang Huyền Tranh kể lại.
"Chưa dừng lại ở đó, Dịch Lăng đã không dưới hai lần hãm hại Bạch Sanh." Giang Huyền Tranh hít một hơi thật sâu, nói tiếp: "Một năm trước, lúc chúng tôi vẫn còn đang quay bộ phim [Thanh xuân không hai lần lặp lại], do chỉ có mỗi Bạch Sanh mang vừa chiếc giày thủy tinh nên đạo diễn đã để cô ấy quay phân cảnh thử giày. Dịch Lăng độc ác đến mức kéo bục gỗ, lần đó Bạch Sanh ngã rất nghiêm trọng, những mảnh vỡ giày thủy tinh cứa nát vào chân, đến giờ vết thương trên chân vẫn còn để lại sẹo nhỏ, chuyện này cả đoàn phim đều có thể chứng minh. Trước mặt mọi người là điện thoại tôi lấy được từ chỗ chị gái của Dịch Lăng, cũng là đồng học của tôi, Dịch Bối, chính cô ấy đã cung cấp cho tôi thông tin cực kỳ quan trọng này."
Ngừng lại một lúc, Giang Huyền Tranh lãnh liệt nói: "Dịch Lăng chính là Hoa Anh, người đã đạo văn của biên kịch đoàn phim, cố tình dùng cách này để giúp Chu Lệ trả thù Bạch Sanh!"
Một phóng viên giơ tay lên, ngắt lời: "Biên kịch đoàn phim và chuyện của Bạch Sanh tiểu thư liên quan gì đến nhau?"
Giang Huyền Tranh trầm mặc một lúc, nặng nề nói: "Thật ra người viết ra Cách Anh, Ngược dòng, Thanh xuân không hai lần lặp lại và cả Hoàng hôn đều là Bạch Sanh. Chuyện này cả đoàn làm phim ai cũng đều biết, là do Hàn Thuần lợi dụng tình cảm của Bạch Sanh lừa gạt nàng lấy ba bộ phim Cách Anh, Ngược dòng và Thanh xuân không hai lần lặp lại..."
Bốn phía liền xôn xao, hóa ra bọn họ trước nay đều bị lừa gạt, không ngờ trên đời này vẫn còn có kẻ vô liêm sỉ đến vậy!
"Còn Hoàng hôn thì sao?" Một người khác nói: "Biên kịch trên đó ghi tên của Giang tiểu thư đây."
"Là cô ấy tặng cho tôi." Giang Huyền Tranh yếu ớt nói: "Cô ấy lặng lẽ mà làm chuyện này, không để cho tôi biết, thậm chí tôi và cô ấy còn cãi nhau vì việc này."
"Chuyện của cô kể nghe rất hay, nhưng mấy phần là sự thật?"
Giang Huyền Tranh chỉ tay vào điện thoại, nói: "Các vị có thể kiểm tra, bên trong có đoạn ghi âm và tin nhắn của Dịch Lăng gửi cho Chu Lệ, các vị cũng có thể nhờ tổng đài kiểm tra."
Mọi người vội chia tay nhau chụp đoạn tin nhắn và thu lại phần ghi âm lưu trong điện thoại.
"Nhưng việc này không thể chứng minh được cô Bạch là biên kịch của các bộ phim cô vừa kể được, và cả việc Hàn Thuần ruồng bỏ cô Bạch nữa."
"Tôi có thể làm chứng."
Không ai nói ai đồng loạt quay đầu lại, người đến không xa lạ, chính là đạo diễn Lý và Đặng phu nhân của Đặng thị. Hôm qua Lan Linh không đành lòng để Giang Huyền Tranh một mình đơn độc thay Bạch Sanh chứng minh trong sạch, vì vậy mà quyết định mời cả đạo diễn Lý cùng đến, nhiều người thì sức thuyết phục sẽ cao hơn.
Đạo diễn Lý xoay người ngồi xuống ghế, cương nghị nói: "Năm đó tôi còn nhớ rất rõ, chính Bạch Sanh đã quỳ dưới chân tôi cầu xin tôi cho Hàn Thuần một cơ hội diễn vai chính bộ phim Cách Anh. Cô ấy thậm chí bán kịch bản của mình với giá rẻ mạt, đổi lấy cho Hàn Thuần trở thành đại minh tinh, từ trước đến nay tôi chưa từng nhìn thấy đoạn tình cảm nào đẹp như thế. Đáng tiếc kẻ cặn bã đó lại cô phụ Bạch Sanh, nổi tiếng thì phụ nghĩa vong tình, một mặt qua lại Chu Lệ, một mặt lại lợi dụng Bạch Sanh giúp nàng ta viết kịch bản."
"Còn tôi là Lan Linh." Lan Linh chống đỡ cái bụng to của mình, trầm trọng nói: "Tôi là người cùng Bạch Sanh đi qua thời cấp hai ngô nghê, cấp ba nổi loạn, chính tôi cũng nhìn thấy rõ tình cảm và sự cố gắng của Bạch Sanh trong suốt thời gian yêu và chăm sóc Hàn Thuần. Cô ấy đã không dưới hai lần nhập viện vì làm việc quá độ, có khi thức trắng cả đêm để viết kịch bản, tôi có thể khẳng định ngoài Bạch Sanh ra không ai có thể viết những quyển kịch bản này. Một người nói mọi người có thể không tin, nhưng nhiều người nói nhất định mọi người phải tin, bởi vì không có lửa sẽ không có khói."
Nếu đến cả Đặng thị cũng ra mặt, vậy thì khả năng chuyện này là sự thật trên 90%, mọi người cũng chẳng ai còn hoài nghi nữa. Chỉ là không ai ngờ đến Bạch Sanh lại có quan hệ với phu nhân Đặng thị, nếu là người khác hẳn đã dựa vào gia thế và quyền uy của khuê mật áp đảo báo giới ra sức biện bạch từ lâu rồi.
"Là khuê mật của Bạch Sanh, tôi đã rất vui mừng khi cậu ấy tìm được hạnh phúc mới." Lan Linh đưa mắt nhìn sang Giang Huyền Tranh: "Cô gái này thật sự rất tốt, chưa bao giờ dối gạt Bạch Sanh, toàn tâm toàn ý mà đối đãi khuê mật của tôi. Nhưng ông trời không có mắt, khuê mật của tôi yêu hai lần đều phải chịu hai lần tổn thương, còn bị kẻ xấu không ngừng hãm hại, cô ấy đã chọn rời đi để bảo vệ sự nghiệp cho người mình yêu. Tôi có thể nói với lão thiên gia rằng, người tối lương thiện nhất, chính là Bạch Sanh, cô ấy chưa bao giờ oán trách ai, chỉ tự vấn tại sao bản thân lại rơi vào khốn cảnh như vậy. Còn nhớ năm đó, tôi bỏ nhà ra đi theo đuổi ước mơ, người duy nhất ở bên cạnh chỉ có Bạch Sanh, cô ấy ủng hộ tôi hết mình, chưa từng chê bai tôi phiền phức..."
Nói đến đây, lời Lan Linh nghẹn lại: "Cô ấy dù ở trong hoàn cảnh nào cũng sẽ mỉm cười, cô ấy yêu rất nhiệt tình dù có thất vọng cũng chưa từng oán hận. Tôi thành công, cô ấy chúc mừng, tôi thất bại thì cô ấy sẽ giúp đỡ, trên đời này sẽ chẳng có ai đủ lương thiện đủ khoan dung như cô ấy nữa. Chúng tôi đi qua thời gian khó của đời người, mong muốn duy nhất là có thể tìm được một người cùng chí hướng, cùng đồng điệu về đôi tim. Năm đó cũng là Bạch Sanh từ bỏ học đại học để dành tiền cho Hàn Thuần thực hiện ước mơ, và cũng là Bạch Sanh không ngại cực khổ nhận nuôi Giang Huyền Tranh. Mọi người chỉ nhìn thấy Giang Huyền Tranh của hiện tại mà không nhìn thấy Giang Huyền Tranh của quá khứ, nếu như năm đó Bạch Sanh không nhận nuôi nàng, cố gắng làm thêm thật nhiều cho nàng vào đại học, ra sức thức đêm viết sách kiếm tiền để nàng có thể thực hiện ước mơ thì sẽ không có Giang nữ thần của ngày hôm nay. Đó là khuê mật của tôi, là Bạch Sanh, là cô gái dù ở hoàn cảnh nào cũng sẽ kiên cường chống đỡ, lựa chọn con đường bảo vệ chúng tôi an toàn."
Có thể nghe được trong phim trường truyền đến tiếng thút thít nho nhỏ, câu chuyện mà Lan Linh kể thật sự quá sức cảm động, mọi người không thể dửng dưng được nữa. Ai cũng có một con tim cùng một tâm hồn biết yêu thương, nghe về một con người cả đời hy sinh tất cả vì người khác, lẽ nào không biết ngưỡng mộ chua xót?
Lan Linh quay sang Giang Huyền Tranh, nói: "Đi tìm A Sanh đi, cậu ấy sẽ đi chuyến bay đến Pháp vào 9h hôm nay."
Giang Huyền Tranh sửng sốt, vội vàng quay về phía đồng hồ, đã gần 8h40 rồi, dù có mọc cánh nàng cũng đến không kịp.
"Mọi người làm ơn, giúp tôi chuyển sang chế độ trực tiếp cho đoạn họp báo này!!"
Giang Huyền Tranh nói như hét lên, bốn phía xung quanh liền trở nên ồn ào, vội liên hệ với bên truyền hình trực tiếp. Do có sự giúp đỡ bên phía chủ tịch SP và Đặng thị mà chưa đầy năm phút đã chuẩn bị xong xuôi đâu đó, Giang Huyền Tranh thẳng đến máy quay gần nhất, cao giọng mà nói.
"Sanh nhi chị nghe đây, em rất yêu chị! Em không thể sống thiếu chị được, vì vậy làm ơn đừng đi đâu cả, hãy ở yên đó chờ em có được hay không?"
Đoạn họp báo này sẽ được phát trên các đài truyền hình lớn nhỏ, bên sân bay cũng kết nối với các đài truyền hình, nhất định Bạch Sanh sẽ thấy được đoạn ghi hình này.
Dứt câu Giang Huyền Tranh vội vã xoay người chạy ra ngoài, đón gấp một chiếc taxi đến thẳng sân bay. Từ đây đến sân bay mất gần một tiếng đồng hồ, bây giờ chỉ mong Bạch Sanh nhìn thấy đoạn ghi hình mà ở yên chờ nàng.
Nghe tin Giang Huyền Tranh sẽ mở họp báo, Dịch Bối đã tìm đến tận nhà, không phải để thuyết phục mà để đưa cho nàng một túi giấy và một điện thoại di động.
Giang Huyền Tranh nghi hoặc hỏi: "Cái này là gì?"
Dịch Bối yên lặng rất lâu, cuối cùng là yếu ớt mở miệng: "Mặc dù cốt nhục tình thâm nhưng mình không thể nhìn A Lăng càng đi càng sai vì vậy mới đưa đến cậu những thứ này. Trước đây mình đã cảm thấy A Lăng có gì đó không đúng, quyết định cho người theo dõi, bên trong túi giấy là ảnh chụp A Lăng và Hàn Thuần ở phía sau bày mưu hãm hại hai người, đặc biệt những tấm ảnh mà A Lăng tung trên mạng là do Hàn Thuần cung cấp. Điện thoại kia chứa đoạn băng ghi âm giữa A Lăng và Hàn Thuần, chưa kể còn có một đoạn tin nhắn mà A Lăng nhắn riêng với Chu Lệ về việc con bé ở phía sau lấy nội dung kịch bản tung lên mạng hãm hại Bạch Sanh để trút giận cho Chu Lệ."
Giang Huyền Tranh tiếp nhận đồ mà Dịch Bối đưa tới, nghi hoặc: "Cậu thật sự giao nó cho mình?"
"Dù cho A Lăng có là em gái của mình, nhưng nó làm sai thì phải chịu trách nhiệm với việc mình làm."
"Hảo! Cảm ơn cậu, Dịch Bối."
"Mình chỉ mong cậu làm gì thì làm nhưng hãy chưa cho A Lăng một con đường sống..." Dịch Bối yếu ớt cầu xin: "Chỉ cần cho con bé một cơ hội quay đầu là được."
"Mình sẽ tận lực."
Có được tập tài liệu đó Giang Huyền Tranh không khác nào hổ mọc thêm cánh, dùng nó làm bằng chứng tố cáo Dịch Lăng ở phía sau giở trò hãm hại các nàng, để xem lần này Dịch Lăng chống đỡ thế nào.
Họp báo diễn ra vào sáng ngày hôm sau, Giang Huyền Tranh chuẩn bị xong xuôi đâu đó mới đẩy cửa đi vào phòng, bốn phía máy quay đều hướng về phía nàng. Phóng viên nhà báo đều không biết được lý do mà Giang Huyền Tranh tổ chức họp báo, chỉ là scandal lần này của Giang tiểu minh tinh quá lớn, nhấc cử nhấc động đều sẽ thu hút được sự chú ý của dư luận.
Giang Huyền Tranh tiến đến vị trí của mình ngồi xuống, không nhanh không chậm mở miệng: "Hôm nay Giang Huyền Tranh tôi có chuyện muốn công bố cho mọi người biết."
Mọi người bên dưới liền xôn xao, khi nhận được hiệu lệnh thì yên lặng chuẩn bị tác nghiệp.
"Tôi và Dịch Lăng thật sự không có bất cứ quan hệ gì, mọi chuyện là do cô ta cố tình dàn dựng vu không cho tôi." Giang Huyền Tranh vừa rút túi giấy đặt lên bàn vừa nói: "Trong đây chính là hình ảnh chứng minh điều đó, mọi người có thể tự do lấy xem."
Phóng viên nhà báo vội vàng tranh nhau mở túi giấy kia ra, không ngoài dự đoán, tất cả đều là hình chụp, là Dịch Lăng và Hàn Thuần đang cùng nhau lén lút trao đổi gì đó.
Mọi người đều đặt nghi vấn, cớ gì Hàn Thuần lại có mặt trong bức ảnh này?
"Kỳ thật, tôi và Bạch Sanh đã sống chung với nhau đến hôm nay là tròn hai năm, nhưng trước đây cô ấy là bạn gái của Hàn Thuần. Chính bởi vì Hàn Thuần bị danh vọng che mờ đôi mắt, ruồng bỏ Bạch Sanh đến với một đại minh tinh khác, Chu Lệ, cô ta hoàn toàn không có chút trách nhiệm nào. Nhưng khi Hàn Thuần thất thế, Bạch Sanh vẫn cưu mang nàng, cho nàng một cơ hội làm lại từ đầu. Vạn vạn không ngờ nuôi ong tay áo, Hàn Thuần đã lén chụp ảnh của chúng tôi giao cho Dịch Lăng, cố tình hãm hại Bạch Sanh, đem người yêu quý nhất của tôi đẩy đến đường cùng."
Nói đến đây Giang Huyền Tranh ngừng lại, hốc mắt đỏ bừng lên, giọng nói thoáng run rẩy: "Bạch Sanh của tôi không có làm gì sai, chỉ là quá lương thiện, hết lần này đến lần khác bị người ta vu hại. Đáng thương cho cô ấy, bản thân không có tiếng nói dù cho biện minh thế nào người ta cũng không tin, cuối cùng cô ấy đã chịu không nổi mà chọn cách rời đi bảo vệ tôi khỏi sự khắc nghiệt của dư luận..."
Bốn phía trở nên trầm lặng, có kẻ xúc động vô vàn, chăm chú lắng nghe câu chuyện từ chính miệng Giang Huyền Tranh kể lại.
"Chưa dừng lại ở đó, Dịch Lăng đã không dưới hai lần hãm hại Bạch Sanh." Giang Huyền Tranh hít một hơi thật sâu, nói tiếp: "Một năm trước, lúc chúng tôi vẫn còn đang quay bộ phim [Thanh xuân không hai lần lặp lại], do chỉ có mỗi Bạch Sanh mang vừa chiếc giày thủy tinh nên đạo diễn đã để cô ấy quay phân cảnh thử giày. Dịch Lăng độc ác đến mức kéo bục gỗ, lần đó Bạch Sanh ngã rất nghiêm trọng, những mảnh vỡ giày thủy tinh cứa nát vào chân, đến giờ vết thương trên chân vẫn còn để lại sẹo nhỏ, chuyện này cả đoàn phim đều có thể chứng minh. Trước mặt mọi người là điện thoại tôi lấy được từ chỗ chị gái của Dịch Lăng, cũng là đồng học của tôi, Dịch Bối, chính cô ấy đã cung cấp cho tôi thông tin cực kỳ quan trọng này."
Ngừng lại một lúc, Giang Huyền Tranh lãnh liệt nói: "Dịch Lăng chính là Hoa Anh, người đã đạo văn của biên kịch đoàn phim, cố tình dùng cách này để giúp Chu Lệ trả thù Bạch Sanh!"
Một phóng viên giơ tay lên, ngắt lời: "Biên kịch đoàn phim và chuyện của Bạch Sanh tiểu thư liên quan gì đến nhau?"
Giang Huyền Tranh trầm mặc một lúc, nặng nề nói: "Thật ra người viết ra Cách Anh, Ngược dòng, Thanh xuân không hai lần lặp lại và cả Hoàng hôn đều là Bạch Sanh. Chuyện này cả đoàn làm phim ai cũng đều biết, là do Hàn Thuần lợi dụng tình cảm của Bạch Sanh lừa gạt nàng lấy ba bộ phim Cách Anh, Ngược dòng và Thanh xuân không hai lần lặp lại..."
Bốn phía liền xôn xao, hóa ra bọn họ trước nay đều bị lừa gạt, không ngờ trên đời này vẫn còn có kẻ vô liêm sỉ đến vậy!
"Còn Hoàng hôn thì sao?" Một người khác nói: "Biên kịch trên đó ghi tên của Giang tiểu thư đây."
"Là cô ấy tặng cho tôi." Giang Huyền Tranh yếu ớt nói: "Cô ấy lặng lẽ mà làm chuyện này, không để cho tôi biết, thậm chí tôi và cô ấy còn cãi nhau vì việc này."
"Chuyện của cô kể nghe rất hay, nhưng mấy phần là sự thật?"
Giang Huyền Tranh chỉ tay vào điện thoại, nói: "Các vị có thể kiểm tra, bên trong có đoạn ghi âm và tin nhắn của Dịch Lăng gửi cho Chu Lệ, các vị cũng có thể nhờ tổng đài kiểm tra."
Mọi người vội chia tay nhau chụp đoạn tin nhắn và thu lại phần ghi âm lưu trong điện thoại.
"Nhưng việc này không thể chứng minh được cô Bạch là biên kịch của các bộ phim cô vừa kể được, và cả việc Hàn Thuần ruồng bỏ cô Bạch nữa."
"Tôi có thể làm chứng."
Không ai nói ai đồng loạt quay đầu lại, người đến không xa lạ, chính là đạo diễn Lý và Đặng phu nhân của Đặng thị. Hôm qua Lan Linh không đành lòng để Giang Huyền Tranh một mình đơn độc thay Bạch Sanh chứng minh trong sạch, vì vậy mà quyết định mời cả đạo diễn Lý cùng đến, nhiều người thì sức thuyết phục sẽ cao hơn.
Đạo diễn Lý xoay người ngồi xuống ghế, cương nghị nói: "Năm đó tôi còn nhớ rất rõ, chính Bạch Sanh đã quỳ dưới chân tôi cầu xin tôi cho Hàn Thuần một cơ hội diễn vai chính bộ phim Cách Anh. Cô ấy thậm chí bán kịch bản của mình với giá rẻ mạt, đổi lấy cho Hàn Thuần trở thành đại minh tinh, từ trước đến nay tôi chưa từng nhìn thấy đoạn tình cảm nào đẹp như thế. Đáng tiếc kẻ cặn bã đó lại cô phụ Bạch Sanh, nổi tiếng thì phụ nghĩa vong tình, một mặt qua lại Chu Lệ, một mặt lại lợi dụng Bạch Sanh giúp nàng ta viết kịch bản."
"Còn tôi là Lan Linh." Lan Linh chống đỡ cái bụng to của mình, trầm trọng nói: "Tôi là người cùng Bạch Sanh đi qua thời cấp hai ngô nghê, cấp ba nổi loạn, chính tôi cũng nhìn thấy rõ tình cảm và sự cố gắng của Bạch Sanh trong suốt thời gian yêu và chăm sóc Hàn Thuần. Cô ấy đã không dưới hai lần nhập viện vì làm việc quá độ, có khi thức trắng cả đêm để viết kịch bản, tôi có thể khẳng định ngoài Bạch Sanh ra không ai có thể viết những quyển kịch bản này. Một người nói mọi người có thể không tin, nhưng nhiều người nói nhất định mọi người phải tin, bởi vì không có lửa sẽ không có khói."
Nếu đến cả Đặng thị cũng ra mặt, vậy thì khả năng chuyện này là sự thật trên 90%, mọi người cũng chẳng ai còn hoài nghi nữa. Chỉ là không ai ngờ đến Bạch Sanh lại có quan hệ với phu nhân Đặng thị, nếu là người khác hẳn đã dựa vào gia thế và quyền uy của khuê mật áp đảo báo giới ra sức biện bạch từ lâu rồi.
"Là khuê mật của Bạch Sanh, tôi đã rất vui mừng khi cậu ấy tìm được hạnh phúc mới." Lan Linh đưa mắt nhìn sang Giang Huyền Tranh: "Cô gái này thật sự rất tốt, chưa bao giờ dối gạt Bạch Sanh, toàn tâm toàn ý mà đối đãi khuê mật của tôi. Nhưng ông trời không có mắt, khuê mật của tôi yêu hai lần đều phải chịu hai lần tổn thương, còn bị kẻ xấu không ngừng hãm hại, cô ấy đã chọn rời đi để bảo vệ sự nghiệp cho người mình yêu. Tôi có thể nói với lão thiên gia rằng, người tối lương thiện nhất, chính là Bạch Sanh, cô ấy chưa bao giờ oán trách ai, chỉ tự vấn tại sao bản thân lại rơi vào khốn cảnh như vậy. Còn nhớ năm đó, tôi bỏ nhà ra đi theo đuổi ước mơ, người duy nhất ở bên cạnh chỉ có Bạch Sanh, cô ấy ủng hộ tôi hết mình, chưa từng chê bai tôi phiền phức..."
Nói đến đây, lời Lan Linh nghẹn lại: "Cô ấy dù ở trong hoàn cảnh nào cũng sẽ mỉm cười, cô ấy yêu rất nhiệt tình dù có thất vọng cũng chưa từng oán hận. Tôi thành công, cô ấy chúc mừng, tôi thất bại thì cô ấy sẽ giúp đỡ, trên đời này sẽ chẳng có ai đủ lương thiện đủ khoan dung như cô ấy nữa. Chúng tôi đi qua thời gian khó của đời người, mong muốn duy nhất là có thể tìm được một người cùng chí hướng, cùng đồng điệu về đôi tim. Năm đó cũng là Bạch Sanh từ bỏ học đại học để dành tiền cho Hàn Thuần thực hiện ước mơ, và cũng là Bạch Sanh không ngại cực khổ nhận nuôi Giang Huyền Tranh. Mọi người chỉ nhìn thấy Giang Huyền Tranh của hiện tại mà không nhìn thấy Giang Huyền Tranh của quá khứ, nếu như năm đó Bạch Sanh không nhận nuôi nàng, cố gắng làm thêm thật nhiều cho nàng vào đại học, ra sức thức đêm viết sách kiếm tiền để nàng có thể thực hiện ước mơ thì sẽ không có Giang nữ thần của ngày hôm nay. Đó là khuê mật của tôi, là Bạch Sanh, là cô gái dù ở hoàn cảnh nào cũng sẽ kiên cường chống đỡ, lựa chọn con đường bảo vệ chúng tôi an toàn."
Có thể nghe được trong phim trường truyền đến tiếng thút thít nho nhỏ, câu chuyện mà Lan Linh kể thật sự quá sức cảm động, mọi người không thể dửng dưng được nữa. Ai cũng có một con tim cùng một tâm hồn biết yêu thương, nghe về một con người cả đời hy sinh tất cả vì người khác, lẽ nào không biết ngưỡng mộ chua xót?
Lan Linh quay sang Giang Huyền Tranh, nói: "Đi tìm A Sanh đi, cậu ấy sẽ đi chuyến bay đến Pháp vào 9h hôm nay."
Giang Huyền Tranh sửng sốt, vội vàng quay về phía đồng hồ, đã gần 8h40 rồi, dù có mọc cánh nàng cũng đến không kịp.
"Mọi người làm ơn, giúp tôi chuyển sang chế độ trực tiếp cho đoạn họp báo này!!"
Giang Huyền Tranh nói như hét lên, bốn phía xung quanh liền trở nên ồn ào, vội liên hệ với bên truyền hình trực tiếp. Do có sự giúp đỡ bên phía chủ tịch SP và Đặng thị mà chưa đầy năm phút đã chuẩn bị xong xuôi đâu đó, Giang Huyền Tranh thẳng đến máy quay gần nhất, cao giọng mà nói.
"Sanh nhi chị nghe đây, em rất yêu chị! Em không thể sống thiếu chị được, vì vậy làm ơn đừng đi đâu cả, hãy ở yên đó chờ em có được hay không?"
Đoạn họp báo này sẽ được phát trên các đài truyền hình lớn nhỏ, bên sân bay cũng kết nối với các đài truyền hình, nhất định Bạch Sanh sẽ thấy được đoạn ghi hình này.
Dứt câu Giang Huyền Tranh vội vã xoay người chạy ra ngoài, đón gấp một chiếc taxi đến thẳng sân bay. Từ đây đến sân bay mất gần một tiếng đồng hồ, bây giờ chỉ mong Bạch Sanh nhìn thấy đoạn ghi hình mà ở yên chờ nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.