Chương 77
Nhất Bán Công Tử
30/12/2021
Những ngày cuối cùng của mùa đông Bạch Sanh bận rộn hoàn tất bản thảo, đúng vào noel mọi việc đều đã ổn thỏa, bắt đầu thời gian nghỉ ngơi dưỡng thai kéo dài vô tận của nàng.
Giang Huyền Tranh bận rộn hơn mọi khi, không tham gia quảng cáo cũng đi quay gameshow, một ngày không nhìn thấy mặt quá hai tiếng đồng hồ. Thậm chí có đêm tận 12h mới về thì 3h sáng đã đi quay mất rồi, nhiều hôm còn ra tận nước ngoài tham gia mấy buổi trao giải hay là lưu diễn gì đó.
Dù cho có phiền muộn cỡ nào Bạch Sanh cũng không có mở miệng oán trách, gả cho người nổi tiếng tất nhiên phải chịu những thiệt thòi mà không phải ai cũng chịu đựng được.
Những tưởng đêm tất niên Giang Huyền Tranh có thể ở nhà, kết quả là đến tận Hàn Quốc quay quảng cáo cho nhãn hàng nào đó.
Bạch Sanh trằn trọc mãi không ngủ được, quyết định lên weibo tìm chút tin tức coi cho dễ ngủ. Kết quả càng coi càng khó ngủ hơn nữa, đành phải ném điện thoại qua một bên chạy xuống dưới nhà tìm chút đồ để ăn.
Vạn vạn không ngờ ăn bao nhiêu thì nôn hết ra ngoài, muốn tìm chút đồ chua để ăn thì tủ lạnh trống không chẳng còn gì, bây giờ trời cũng đã tối mà nàng thì đang mang thai không thể một mình đi mua được.
Cứ ngồi ngây ra như vậy, hốc mắt đỏ bừng, bàn tay run rẩy siết chặt quai cốc sứ.
Khi Lan Linh mang thai Đặng Khuynh bỏ hết công việc chiếu cố nàng ấy, đến mình thì bị Giang Huyền Tranh bỏ rơi ở nhà không ngó ngàng đến. Bạch Sanh thật sự ghen tỵ, chua xót đến độ mà ôm mặt bật khóc, vùi mình vào gió lạnh đêm đông.
Không rõ thiếp đi từ lúc nào, sáng sớm tỉnh dậy đã thấy mình nằm ở trên giường, dưới lầu truyền đến tiếng lạch cạch, nàng nhận ra, là tiếng động trong bếp. Bạch Sanh xoa hai mắt sưng húp của mình nhìn trần nhà, có lẽ Giang Huyền Tranh đã về, nhưng nàng cũng không có sức đi xuống giường đón nàng ấy.
Cuộn người vào chăn bông ấm áp, nàng lúc này chỉ muốn ngủ một giấc, khi nào tỉnh dậy cũng không còn quan trọng.
Chưa được bao lâu cửa phòng đã được đẩy ra, Giang Huyền Tranh nhìn vào bên trong thấy Bạch Sanh còn ngủ thì đặt đồ ăn sáng xuống bàn, một đường đi thẳng đến giường ngủ.
"Sanh nhi, sáng rồi, nên dậy thôi."
Đối phương bài xích đụng chạm, cố cuộn người vào chăn nhích sát ra mép giường.
Giang Huyền Tranh kinh ngạc không thôi, quỳ một chân xuống nệm giường với tay muốn kéo chăn ra, nào ngờ Bạch Sanh giữ quá chặt, nàng lại không dám dùng sức. Giằng co qua lại hồi lâu Giang Huyền Tranh cũng gian nan kéo tấm chăn ra được, quan sát gương mặt tức giận của Bạch Sanh, trong lòng bất khả tư nghị.
"Em nhớ mình không có chọc giận chị mà."
"Mệt rồi, đi ra ngoài đi." Bạch Sanh xoay người lại, sẵn giọng: "Nhớ đóng cửa."
Giang Huyền Tranh không dễ dàng buông tha như vậy, dứt khoát đem Bạch Sanh xoay lại bắt nàng nhìn thẳng vào mắt mình: "Sao lại tức giận chứ? Em rõ ràng không có làm gì mà."
"Không có tức giận! Đã được rồi chứ? Giờ thì đi ra ngoài đi!"
Có đánh chết Giang Huyền Tranh cũng không tin Bạch Sanh không tức giận, âm thầm thở dài một tiếng: "Là em không tốt, em không thể ở nhà với chị đêm tất niên, xin lỗi."
"Không cần."
"Sanh nhi, đừng như vậy." Giang Huyền Tranh khom người ôm chầm lấy Bạch Sanh, dịu dàng nỉ non: "Em về rồi, không phải sao? Đừng tức giận nữa, nhé?"
"Đã nói buông ra!" Bạch Sanh tức giận giãy mạnh: "Nghe không hiểu sao?"
"Ây!" Giang Huyền Tranh ngồi bật dậy, nhướn đôi chân mày đẹp: "Xin lỗi cũng xin lỗi rồi, chị còn giận cái gì chứ?"
"Mặc kệ tôi!"
"Sanh nhi!"
"Đi ra ngoài đi!!"
"Chị không thể thẳng thắng nói chuyện với nhau hay sao?"
Giang Huyền Tranh âm thầm kìm chế tức giận, nàng biết Bạch Sanh đang cực kỳ nhạy cảm trong thai kỳ, nhưng không nghĩa là giận dỗi vô cớ như vậy, sức chịu đựng của nàng có giới hạn.
"Thẳng thắng? Thế nào là thẳng thắng? Thẳng thắng là cô đi một mạch nửa tháng không về nhà sao? Thẳng thắng là cô không quan tâm đến tôi đang mang thai mà bỏ mặc tôi ở nhà tự sinh tự diệt sao? Đó là thẳng thắng của cô sao? Cô có biết tôi đã phải trải qua những ngày này thế nào không hả? Bao nhiêu người họ có thể ở bên cạnh chồng mình trong giai đoạn khó khăn này, còn tôi thì phải cô độc ở nhà một mình, thậm chí muốn ăn thứ gì đó cũng không thể đi mua được!"
Bạch Sanh giận dữ tuôn ra một tràng, hai mắt ướt đẫm nước, tay siết lấy drap giường đến nhăn nhúm. Đè nén quá lâu rồi, nàng không thể chịu đựng thêm nữa, nếu như chuyện này vẫn còn kéo dài, kết quả xấu nhất có thể sẽ là ly hôn.
Không người vợ nào có thể chấp nhận người chồng của mình nhiều ngày thậm chí nhiều tháng không về nhà.
Giang Huyền Tranh yên lặng để Bạch Sanh trút hết tức giận, nàng không nói gì, cũng không cùng Bạch Sanh đôi co, yên lặng lắng nghe tất cả ủy khuất mà lão bà than khóc.
Đợi khi Bạch Sanh bình tĩnh lại rồi, Giang Huyền Tranh mới chậm chạp lên tiếng: "Phải, em không tốt, em đã rời nhà hơn nửa tháng và đến hôm nay mới về nhà, cũng không thể cùng chị đón tất niên. Nhưng không phải em không quan tâm đến chị, em chỉ đang cố gắng làm việc để lo cho cuộc sống hai mẹ con, và muốn hoàn tất mọi việc để dành hết thời gian cho chị. Sanh nhi, không lý do gì em lại xếp lịch của mình dày đặc như vậy, em chỉ mong mau chóng hoàn thành những công việc cuối năm nay với đầu năm sau rồi sẽ không tham gia bất kỳ chương trình hay ghi hình cho đến khi chị sinh con và ổn định. Xin lỗi vì em đã tự quyết định mà không nói gì với chị, hôm nay em đã hoàn tất công việc của mình và những tháng tiếp theo sẽ không rời nhà nữa, hoàn toàn dành hết thời gian của em cho hai mẹ con."
Từng lời từng chữ như rót mật vào trong lòng, xoa dịu ủy khuất bất an của Bạch Sanh, nàng hổ thẹn cúi đầu xuống, tay vò vò mép váy ngủ của mình, có lẽ đã biết sai rồi.
"Sanh nhi."
Giang Huyền Tranh ngồi ngây ngắn trên giường, dang rộng đôi vòng tay, ôn nhu mở miệng: "Đến em ôm một cái."
Bạch Sanh mím môi dưới, ngước đôi mắt hãy còn ướt nước gắt gao nhìn chằm chằm Giang Huyền Tranh. Vẫn là nàng thua cuộc, không cách nào thoát khỏi mị lực của đối phương, chỉ cần một tiếng 'Sanh nhi' cũng đủ làm nàng tan chảy trong lửa tình.
Hai tay chống xuống nệm giường, chậm chạp bò đến. Một bên cánh tay nhấc lên đặt lên đùi của Giang Huyền Tranh, nghiêng người nhoài về phía vòng tay ấm áp kia, bủa vây nàng là hương thơm như có như không tản mát trên người đối phương.
Giang Huyền Tranh chỉ dùng một tay đã có thể ôm nhân nhi nhỏ bé kia vào lòng, đặt nàng ngồi giữa hai chân mình, đầu vùi vào hõm cổ hít một hơi đầy buồng phổi khí tức mê người đã lâu ngày không được cảm nhận.
"Sanh nhi, em nhớ chị."
Bạch Sanh nhắm chặt mắt lại, hưởng thụ tất cả ôn nhu mà đối phương trao cho mình, nàng luyến tiếc hơi ấm này, đồng thời luyến tiếc cả nữ nhân này.
Mấy kẻ thoát được ngọt ngào của tình ái?
Trong mắt của Giang Huyền Tranh chỉ có mỗi Bạch Sanh, vĩnh viễn cũng chỉ có Bạch Sanh, những người khác đối với nàng tồn tại hay không cũng không quan trọng.
Hai người ôm nhau rất lâu, mãi đến khi bụng réo inh ỏi Bạch Sanh mới luyến tiếc buông ra, nũng nịu đòi Giang Huyền Tranh ôm vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.
Ồn ào hơn nửa tiếng mới nghiêm chỉnh ngồi trên bàn ăn sáng, món ăn sáng hôm nay là sandwich và sữa tươi. Bạch Sanh háo hức cầm lấy sandwich há miệng định ăn thì trong bụng truyền đến từng cơn cồn cào, lan dần đến ngực gây nhức nhói rồi trào ngược ra cổ họng.
Vội vàng ném lại sandwich vào dĩa, dùng tốc độ nhanh nhất đẩy ghế ra chạy thẳng vào nhà tắm nôn ói.
Giang Huyền Tranh nhấc chân dài đuổi theo phía sau, giúp nàng vuốt lưng thuận khí, lo lắng hỏi: "Không phải chị hết ốm nghén rồi sao? Sao còn không ăn được vậy?"
"Khụ, chị không biết." Bạch Sanh vốc nước rửa mắt, vô thức đưa tay sờ tiểu phúc nhô lên đội dưới lớp váy ngủ: "Tối hôm qua chị cũng bị như vậy."
"Thế hôm qua chị đã ăn gì chưa?"
"Uống được chút sữa." Bạch Sanh chẹp chẹp miệng, khắp miệng đắng ngắt còn có vị chua hăng, quyết định súc miệng thêm lần nữa.
Giang Huyền Tranh lo lắng quan sát Bạch Sanh rất lâu, tiên sinh cũng nói qua, tùy thể trạng mỗi người mà thời gian ốm nghén dài hay ngắn, nhịn không được mà hỏi: "Sanh nhi, chị có đặc biệt muốn ăn gì không?"
Bạch Sanh ngây ra, sau đó thì sờ cằm suy nghĩ, liếm liếm môi: "Chị muốn ăn cái gì đó thật cay, giống như ma bà đậu phụ."
"Thứ đó cay lắm, không được đâu." Giang Huyền Tranh nhướn nhướn mày, quyết định nói: "Em sẽ mua mỳ về."
Lời vừa dứt mặt Bạch Sanh liền xụ xuống.
Giang Huyền Tranh vội vã nói: "Chỉ được ăn một chút thôi!"
Bạch Sanh ngẩng đầu lên, hai mắt sáng rỡ, tủm tỉm cười: "Ni~"
Cũng chính vì lẽ đó mà Giang Huyền Tranh phải lang thang ngoài đường tận một tiếng rưỡi đồng hổ chỉ để tìm đậu phụ ma bà, nàng chỉ mua một chút sợ mang về nhiều quá Bạch Sanh sẽ lén ăn hết.
Bữa sáng ăn một bát mỳ trứng kèm đậu phụ ma bà, còn gì hạnh phúc hơn?
Giải quyết xong bữa sáng, Bạch Sanh lười biếng nằm dài trên đùi của Giang Huyền Tranh, tay lướt weibo xem tin tức. Mười tin thì có đến chín tin nói về tiểu lão công nhà nàng, hình ảnh, thông tin, phỏng vấn, hậu trường, bla bla đủ thứ, thậm chí còn có cả một FC riêng nữa.
Trong lúc lướt weibo, một tin đập vào mắt khiến Bạch Sanh vô cùng hứng thú.
Bàn luận: [Bạn cảm thấy ai thích hợp với nữ thần nhất?]
Bên dưới liệt kê rất nhiều tên của hoa đán nổi tiếng trong nước và thậm chí là nước ngoài cũng có.
[Kê kê meo meo]: Kỳ thực tôi thấy không ai xứng với nữ thần cả, cô ấy là nữ thần, cô ấy là tín ngưỡng của chúng ta rồi! ╮(╯_╰)╭
[Tặng bạn củ tỏi cho thơm miệng nà]: Nói gì thì nói, tôi cảm thấy mấy hoa đán trong nước đều một dạng giả nhân giả nghĩa, hoàn toàn không phù hợp với nữ thần của chúng ta! (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥
[Cho tiền yêu liền]: Thôi đi mấy mẹ, người ta là hoa có chậu rồi, vợ người ta còn sống đấy, ghép ghép cái P!! 凸(`⌒'メ)凸
[Mặt mèo chân chó]: Lầu trên nói đúng đó, Giang nữ thần có gia đình hạnh phúc của mình, vợ cô ấy cũng mang thai rồi, đừng có gán ghép lung tung tổn hại người khác như vậy! (‾-ƪ‾)
[Chuyên gia ăn quỵt]: Tán thành! Xóa bài đi, mấy chuyện này không đùa được đâu! (╯‵□′)╯︵┻━┻ Hãy là những fan hâm mộ có nếp nhăn ở não đi (ღ˘⌣˘ღ)
[Cỏ nhỏ ăn trâu già]: Đừng có mà tranh cãi nữa, lão nương đến bài đăng cũng xem không được đây này!!! (╯-_-)╯╧╧
Bạch Sanh trộm liếc Giang Huyền Tranh, sau đó lặng lẽ thoát ra khỏi weibo rồi đăng nhập lại bằng acc phụ của mình, tìm nhóm vừa nãy ấn vào nút tham gia. Chưa được một phút bên kia đã hồi đáp, Bạch Sanh nhanh chóng lướt đến bài đăng khi nãy, hí hoáy comment.
[Đậu phụ ma bà ăn rất ngon ]: Thay vì tranh nhau về vấn đề này sao mọi người không tìm hiểu tật xấu của Giang nữ thần nhỉ? ♉( ̄▿ ̄)♉
[Mặt mèo chân chó]: Úi ui, đã là nữ thần sao lại có tật xấu chứ? -,.-
[Diều hâu ăn chay]: Nữ thần vẫn là người mà, tất nhiên phải có tật xấu @Đậu phụ ma bà ăn rất ngon cậu biết gì thì kể cho mọi người nghe đi! ~(‾▿‾~)
[Đậu phụ ma bà ăn rất ngon]: Hắc hắc, các cậu đều không biết được đâu (≧∇≦) Thật ra Giang nữ thần rất sợ vợ đó~ (ღ˘⌣˘ღ)
[Cỏ nhỏ ăn trâu già]: ÒvÓ thật sao? Ta không tin!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
[Chuyên gia ăn quỵt]: Nyaaaa~ Thật không ngờ đó, lầu trên có bằng chứng không gửi qua đây đi~
Bạch Sanh mở thư mục hình của mình, nâng khóe mắt trộm nhìn Giang Huyền Tranh, nàng ấy vẫn mải mê đọc sách nên không biết chuyện xấu nàng đang làm. Chọn tấm hình Giang Huyền Tranh mặc tạp dề lúi húi nấu cơm trong bếp gửi đi, chưa đây mười phút đã có hơn mấy trăm bình luận tới tấp.
Lặng lẽ đăng xuất rồi dẹp điện thoại qua một bên, Bạch ác phụ thản nhiên bám lên người của Giang Huyền Tranh làm nũng: "Đừng đọc nữa, ôm một cái đi."
Giang Huyền Tranh bất đắc dĩ đặt sách xuống, ôm lấy eo của Bạch Sanh miễn cho nàng ngã xuống đất, dịu dàng nói: "Con làm chị đau sao?"
"Không có." Bạch Sanh rúc vào lòng của Giang Huyền Tranh, nhỏ giọng nói: "Chỉ muốn được em ôm thôi."
Giang Huyền Tranh khẽ cười, dịu dàng luồn tay vào suối tóc dài, đặt lên đỉnh đầu một nụ hôn phớt qua.
Giang Huyền Tranh bận rộn hơn mọi khi, không tham gia quảng cáo cũng đi quay gameshow, một ngày không nhìn thấy mặt quá hai tiếng đồng hồ. Thậm chí có đêm tận 12h mới về thì 3h sáng đã đi quay mất rồi, nhiều hôm còn ra tận nước ngoài tham gia mấy buổi trao giải hay là lưu diễn gì đó.
Dù cho có phiền muộn cỡ nào Bạch Sanh cũng không có mở miệng oán trách, gả cho người nổi tiếng tất nhiên phải chịu những thiệt thòi mà không phải ai cũng chịu đựng được.
Những tưởng đêm tất niên Giang Huyền Tranh có thể ở nhà, kết quả là đến tận Hàn Quốc quay quảng cáo cho nhãn hàng nào đó.
Bạch Sanh trằn trọc mãi không ngủ được, quyết định lên weibo tìm chút tin tức coi cho dễ ngủ. Kết quả càng coi càng khó ngủ hơn nữa, đành phải ném điện thoại qua một bên chạy xuống dưới nhà tìm chút đồ để ăn.
Vạn vạn không ngờ ăn bao nhiêu thì nôn hết ra ngoài, muốn tìm chút đồ chua để ăn thì tủ lạnh trống không chẳng còn gì, bây giờ trời cũng đã tối mà nàng thì đang mang thai không thể một mình đi mua được.
Cứ ngồi ngây ra như vậy, hốc mắt đỏ bừng, bàn tay run rẩy siết chặt quai cốc sứ.
Khi Lan Linh mang thai Đặng Khuynh bỏ hết công việc chiếu cố nàng ấy, đến mình thì bị Giang Huyền Tranh bỏ rơi ở nhà không ngó ngàng đến. Bạch Sanh thật sự ghen tỵ, chua xót đến độ mà ôm mặt bật khóc, vùi mình vào gió lạnh đêm đông.
Không rõ thiếp đi từ lúc nào, sáng sớm tỉnh dậy đã thấy mình nằm ở trên giường, dưới lầu truyền đến tiếng lạch cạch, nàng nhận ra, là tiếng động trong bếp. Bạch Sanh xoa hai mắt sưng húp của mình nhìn trần nhà, có lẽ Giang Huyền Tranh đã về, nhưng nàng cũng không có sức đi xuống giường đón nàng ấy.
Cuộn người vào chăn bông ấm áp, nàng lúc này chỉ muốn ngủ một giấc, khi nào tỉnh dậy cũng không còn quan trọng.
Chưa được bao lâu cửa phòng đã được đẩy ra, Giang Huyền Tranh nhìn vào bên trong thấy Bạch Sanh còn ngủ thì đặt đồ ăn sáng xuống bàn, một đường đi thẳng đến giường ngủ.
"Sanh nhi, sáng rồi, nên dậy thôi."
Đối phương bài xích đụng chạm, cố cuộn người vào chăn nhích sát ra mép giường.
Giang Huyền Tranh kinh ngạc không thôi, quỳ một chân xuống nệm giường với tay muốn kéo chăn ra, nào ngờ Bạch Sanh giữ quá chặt, nàng lại không dám dùng sức. Giằng co qua lại hồi lâu Giang Huyền Tranh cũng gian nan kéo tấm chăn ra được, quan sát gương mặt tức giận của Bạch Sanh, trong lòng bất khả tư nghị.
"Em nhớ mình không có chọc giận chị mà."
"Mệt rồi, đi ra ngoài đi." Bạch Sanh xoay người lại, sẵn giọng: "Nhớ đóng cửa."
Giang Huyền Tranh không dễ dàng buông tha như vậy, dứt khoát đem Bạch Sanh xoay lại bắt nàng nhìn thẳng vào mắt mình: "Sao lại tức giận chứ? Em rõ ràng không có làm gì mà."
"Không có tức giận! Đã được rồi chứ? Giờ thì đi ra ngoài đi!"
Có đánh chết Giang Huyền Tranh cũng không tin Bạch Sanh không tức giận, âm thầm thở dài một tiếng: "Là em không tốt, em không thể ở nhà với chị đêm tất niên, xin lỗi."
"Không cần."
"Sanh nhi, đừng như vậy." Giang Huyền Tranh khom người ôm chầm lấy Bạch Sanh, dịu dàng nỉ non: "Em về rồi, không phải sao? Đừng tức giận nữa, nhé?"
"Đã nói buông ra!" Bạch Sanh tức giận giãy mạnh: "Nghe không hiểu sao?"
"Ây!" Giang Huyền Tranh ngồi bật dậy, nhướn đôi chân mày đẹp: "Xin lỗi cũng xin lỗi rồi, chị còn giận cái gì chứ?"
"Mặc kệ tôi!"
"Sanh nhi!"
"Đi ra ngoài đi!!"
"Chị không thể thẳng thắng nói chuyện với nhau hay sao?"
Giang Huyền Tranh âm thầm kìm chế tức giận, nàng biết Bạch Sanh đang cực kỳ nhạy cảm trong thai kỳ, nhưng không nghĩa là giận dỗi vô cớ như vậy, sức chịu đựng của nàng có giới hạn.
"Thẳng thắng? Thế nào là thẳng thắng? Thẳng thắng là cô đi một mạch nửa tháng không về nhà sao? Thẳng thắng là cô không quan tâm đến tôi đang mang thai mà bỏ mặc tôi ở nhà tự sinh tự diệt sao? Đó là thẳng thắng của cô sao? Cô có biết tôi đã phải trải qua những ngày này thế nào không hả? Bao nhiêu người họ có thể ở bên cạnh chồng mình trong giai đoạn khó khăn này, còn tôi thì phải cô độc ở nhà một mình, thậm chí muốn ăn thứ gì đó cũng không thể đi mua được!"
Bạch Sanh giận dữ tuôn ra một tràng, hai mắt ướt đẫm nước, tay siết lấy drap giường đến nhăn nhúm. Đè nén quá lâu rồi, nàng không thể chịu đựng thêm nữa, nếu như chuyện này vẫn còn kéo dài, kết quả xấu nhất có thể sẽ là ly hôn.
Không người vợ nào có thể chấp nhận người chồng của mình nhiều ngày thậm chí nhiều tháng không về nhà.
Giang Huyền Tranh yên lặng để Bạch Sanh trút hết tức giận, nàng không nói gì, cũng không cùng Bạch Sanh đôi co, yên lặng lắng nghe tất cả ủy khuất mà lão bà than khóc.
Đợi khi Bạch Sanh bình tĩnh lại rồi, Giang Huyền Tranh mới chậm chạp lên tiếng: "Phải, em không tốt, em đã rời nhà hơn nửa tháng và đến hôm nay mới về nhà, cũng không thể cùng chị đón tất niên. Nhưng không phải em không quan tâm đến chị, em chỉ đang cố gắng làm việc để lo cho cuộc sống hai mẹ con, và muốn hoàn tất mọi việc để dành hết thời gian cho chị. Sanh nhi, không lý do gì em lại xếp lịch của mình dày đặc như vậy, em chỉ mong mau chóng hoàn thành những công việc cuối năm nay với đầu năm sau rồi sẽ không tham gia bất kỳ chương trình hay ghi hình cho đến khi chị sinh con và ổn định. Xin lỗi vì em đã tự quyết định mà không nói gì với chị, hôm nay em đã hoàn tất công việc của mình và những tháng tiếp theo sẽ không rời nhà nữa, hoàn toàn dành hết thời gian của em cho hai mẹ con."
Từng lời từng chữ như rót mật vào trong lòng, xoa dịu ủy khuất bất an của Bạch Sanh, nàng hổ thẹn cúi đầu xuống, tay vò vò mép váy ngủ của mình, có lẽ đã biết sai rồi.
"Sanh nhi."
Giang Huyền Tranh ngồi ngây ngắn trên giường, dang rộng đôi vòng tay, ôn nhu mở miệng: "Đến em ôm một cái."
Bạch Sanh mím môi dưới, ngước đôi mắt hãy còn ướt nước gắt gao nhìn chằm chằm Giang Huyền Tranh. Vẫn là nàng thua cuộc, không cách nào thoát khỏi mị lực của đối phương, chỉ cần một tiếng 'Sanh nhi' cũng đủ làm nàng tan chảy trong lửa tình.
Hai tay chống xuống nệm giường, chậm chạp bò đến. Một bên cánh tay nhấc lên đặt lên đùi của Giang Huyền Tranh, nghiêng người nhoài về phía vòng tay ấm áp kia, bủa vây nàng là hương thơm như có như không tản mát trên người đối phương.
Giang Huyền Tranh chỉ dùng một tay đã có thể ôm nhân nhi nhỏ bé kia vào lòng, đặt nàng ngồi giữa hai chân mình, đầu vùi vào hõm cổ hít một hơi đầy buồng phổi khí tức mê người đã lâu ngày không được cảm nhận.
"Sanh nhi, em nhớ chị."
Bạch Sanh nhắm chặt mắt lại, hưởng thụ tất cả ôn nhu mà đối phương trao cho mình, nàng luyến tiếc hơi ấm này, đồng thời luyến tiếc cả nữ nhân này.
Mấy kẻ thoát được ngọt ngào của tình ái?
Trong mắt của Giang Huyền Tranh chỉ có mỗi Bạch Sanh, vĩnh viễn cũng chỉ có Bạch Sanh, những người khác đối với nàng tồn tại hay không cũng không quan trọng.
Hai người ôm nhau rất lâu, mãi đến khi bụng réo inh ỏi Bạch Sanh mới luyến tiếc buông ra, nũng nịu đòi Giang Huyền Tranh ôm vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.
Ồn ào hơn nửa tiếng mới nghiêm chỉnh ngồi trên bàn ăn sáng, món ăn sáng hôm nay là sandwich và sữa tươi. Bạch Sanh háo hức cầm lấy sandwich há miệng định ăn thì trong bụng truyền đến từng cơn cồn cào, lan dần đến ngực gây nhức nhói rồi trào ngược ra cổ họng.
Vội vàng ném lại sandwich vào dĩa, dùng tốc độ nhanh nhất đẩy ghế ra chạy thẳng vào nhà tắm nôn ói.
Giang Huyền Tranh nhấc chân dài đuổi theo phía sau, giúp nàng vuốt lưng thuận khí, lo lắng hỏi: "Không phải chị hết ốm nghén rồi sao? Sao còn không ăn được vậy?"
"Khụ, chị không biết." Bạch Sanh vốc nước rửa mắt, vô thức đưa tay sờ tiểu phúc nhô lên đội dưới lớp váy ngủ: "Tối hôm qua chị cũng bị như vậy."
"Thế hôm qua chị đã ăn gì chưa?"
"Uống được chút sữa." Bạch Sanh chẹp chẹp miệng, khắp miệng đắng ngắt còn có vị chua hăng, quyết định súc miệng thêm lần nữa.
Giang Huyền Tranh lo lắng quan sát Bạch Sanh rất lâu, tiên sinh cũng nói qua, tùy thể trạng mỗi người mà thời gian ốm nghén dài hay ngắn, nhịn không được mà hỏi: "Sanh nhi, chị có đặc biệt muốn ăn gì không?"
Bạch Sanh ngây ra, sau đó thì sờ cằm suy nghĩ, liếm liếm môi: "Chị muốn ăn cái gì đó thật cay, giống như ma bà đậu phụ."
"Thứ đó cay lắm, không được đâu." Giang Huyền Tranh nhướn nhướn mày, quyết định nói: "Em sẽ mua mỳ về."
Lời vừa dứt mặt Bạch Sanh liền xụ xuống.
Giang Huyền Tranh vội vã nói: "Chỉ được ăn một chút thôi!"
Bạch Sanh ngẩng đầu lên, hai mắt sáng rỡ, tủm tỉm cười: "Ni~"
Cũng chính vì lẽ đó mà Giang Huyền Tranh phải lang thang ngoài đường tận một tiếng rưỡi đồng hổ chỉ để tìm đậu phụ ma bà, nàng chỉ mua một chút sợ mang về nhiều quá Bạch Sanh sẽ lén ăn hết.
Bữa sáng ăn một bát mỳ trứng kèm đậu phụ ma bà, còn gì hạnh phúc hơn?
Giải quyết xong bữa sáng, Bạch Sanh lười biếng nằm dài trên đùi của Giang Huyền Tranh, tay lướt weibo xem tin tức. Mười tin thì có đến chín tin nói về tiểu lão công nhà nàng, hình ảnh, thông tin, phỏng vấn, hậu trường, bla bla đủ thứ, thậm chí còn có cả một FC riêng nữa.
Trong lúc lướt weibo, một tin đập vào mắt khiến Bạch Sanh vô cùng hứng thú.
Bàn luận: [Bạn cảm thấy ai thích hợp với nữ thần nhất?]
Bên dưới liệt kê rất nhiều tên của hoa đán nổi tiếng trong nước và thậm chí là nước ngoài cũng có.
[Kê kê meo meo]: Kỳ thực tôi thấy không ai xứng với nữ thần cả, cô ấy là nữ thần, cô ấy là tín ngưỡng của chúng ta rồi! ╮(╯_╰)╭
[Tặng bạn củ tỏi cho thơm miệng nà]: Nói gì thì nói, tôi cảm thấy mấy hoa đán trong nước đều một dạng giả nhân giả nghĩa, hoàn toàn không phù hợp với nữ thần của chúng ta! (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥
[Cho tiền yêu liền]: Thôi đi mấy mẹ, người ta là hoa có chậu rồi, vợ người ta còn sống đấy, ghép ghép cái P!! 凸(`⌒'メ)凸
[Mặt mèo chân chó]: Lầu trên nói đúng đó, Giang nữ thần có gia đình hạnh phúc của mình, vợ cô ấy cũng mang thai rồi, đừng có gán ghép lung tung tổn hại người khác như vậy! (‾-ƪ‾)
[Chuyên gia ăn quỵt]: Tán thành! Xóa bài đi, mấy chuyện này không đùa được đâu! (╯‵□′)╯︵┻━┻ Hãy là những fan hâm mộ có nếp nhăn ở não đi (ღ˘⌣˘ღ)
[Cỏ nhỏ ăn trâu già]: Đừng có mà tranh cãi nữa, lão nương đến bài đăng cũng xem không được đây này!!! (╯-_-)╯╧╧
Bạch Sanh trộm liếc Giang Huyền Tranh, sau đó lặng lẽ thoát ra khỏi weibo rồi đăng nhập lại bằng acc phụ của mình, tìm nhóm vừa nãy ấn vào nút tham gia. Chưa được một phút bên kia đã hồi đáp, Bạch Sanh nhanh chóng lướt đến bài đăng khi nãy, hí hoáy comment.
[Đậu phụ ma bà ăn rất ngon ]: Thay vì tranh nhau về vấn đề này sao mọi người không tìm hiểu tật xấu của Giang nữ thần nhỉ? ♉( ̄▿ ̄)♉
[Mặt mèo chân chó]: Úi ui, đã là nữ thần sao lại có tật xấu chứ? -,.-
[Diều hâu ăn chay]: Nữ thần vẫn là người mà, tất nhiên phải có tật xấu @Đậu phụ ma bà ăn rất ngon cậu biết gì thì kể cho mọi người nghe đi! ~(‾▿‾~)
[Đậu phụ ma bà ăn rất ngon]: Hắc hắc, các cậu đều không biết được đâu (≧∇≦) Thật ra Giang nữ thần rất sợ vợ đó~ (ღ˘⌣˘ღ)
[Cỏ nhỏ ăn trâu già]: ÒvÓ thật sao? Ta không tin!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
[Chuyên gia ăn quỵt]: Nyaaaa~ Thật không ngờ đó, lầu trên có bằng chứng không gửi qua đây đi~
Bạch Sanh mở thư mục hình của mình, nâng khóe mắt trộm nhìn Giang Huyền Tranh, nàng ấy vẫn mải mê đọc sách nên không biết chuyện xấu nàng đang làm. Chọn tấm hình Giang Huyền Tranh mặc tạp dề lúi húi nấu cơm trong bếp gửi đi, chưa đây mười phút đã có hơn mấy trăm bình luận tới tấp.
Lặng lẽ đăng xuất rồi dẹp điện thoại qua một bên, Bạch ác phụ thản nhiên bám lên người của Giang Huyền Tranh làm nũng: "Đừng đọc nữa, ôm một cái đi."
Giang Huyền Tranh bất đắc dĩ đặt sách xuống, ôm lấy eo của Bạch Sanh miễn cho nàng ngã xuống đất, dịu dàng nói: "Con làm chị đau sao?"
"Không có." Bạch Sanh rúc vào lòng của Giang Huyền Tranh, nhỏ giọng nói: "Chỉ muốn được em ôm thôi."
Giang Huyền Tranh khẽ cười, dịu dàng luồn tay vào suối tóc dài, đặt lên đỉnh đầu một nụ hôn phớt qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.