Chương 39
Tâm Văn
20/01/2016
Vi Lam đưa tay ra, vuốt ve khuôn mặt gầy gò của anh một cách xót xa: “Thiên Lãng, nếu tất cả có thể làm lại từ đầu, kiếp này anh còn mong được gặp em không?”
Thiên Lãng nắm chặt tay cô: “Anh chưa bao giờ hối hận vì đã yêu em!”
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, nét mặt tỏ vẻ ngượng ngùng.
“Vì câu nói này của anh, em có món quà tặng cho anh đây!”
Chỉ là một câu nói bình thường, nhưng Thiên Lãng lại cảm thấy như châm chọc.
“Quà gì vậy?”
“Tháng sáu trời xanh lam!” Vi Lam lấy bức tranh giấu sau lưng ra trước mặt anh.
“Đây là tranh của anh, sao lại có thể là quà của em được?” Thiên Lãng tỏ ra không đồng tình.
“Anh Tần, anh nhìn cho rõ đây! Có thật là tranh anh vẽ không?”
Thiên Lãng nhìn chăm chú, kích thước, màu sắc của bức tranh này giống hệt như bức tranh anh vẽ, điểm khác biệt duy nhất là đôi mắt của Vi Lam trong tranh, không còn vô hồn tư lự, mà đang cười cười. Giống như Vi Lam trước mặt, duyên dáng đứng ở đó, cười rạng rỡ.
Anh dùng ngón tay sờ nhẹ, mới phát hiện ra bước tranh đó được ghép từ những mảnh ghép nhỏ.
“Thế này là thế nào?”
“Em đã sửa lại đôi chút bức tranh của anh”. Cô chớp chớp mắt, “đừng quên là năm xưa em cũng đã từng học vẽ nhé!”
“Anh không hỏi cái này”. Thiên Lãng nói, “sao nó lại biến thành tranh ghép?”
“Em mang nó đến xưởng sản xuất tranh ghép hình, sau đó mang về nhà, ghép từng mảnh lại với nhau. Tổng cộng có 1.000 mảnh ghép! Anh có thể tưởng tượng là em đã phải ghép vất vả như thế nào”.
Những ngày qua, cô bận vì việc này ư? Thảo nào cả ngày không nhìn thấy bóng dáng cô đâu.
“Sao em lại phải mất công ghép những cái này?” Anh vẫn không hiểu.
“Không phải vì anh đó sao”. Nụ cười của cô tắt dần, nét mặt tỏ ra nghiêm túc, “Em nghe Thẩm Hạo… bác sĩ tâm lý của em nói, cần phải để cho những người mất trí chơi một số trò ghép hình. Quá trình anh ta chơi, chính là quá trình tìm lại những ký ức đã mất!”
Thiên Lãng trầm ngâm: “Bức tranh ghép hình này lúc đầu là dành cho anh ư?”
“Đúng vậy, sau đó em phát hiện ra anh không bị mất trí, nên đành phải tự mình ghép!”
“Sao em lại phát hiện ra?” Đây cũng là điều anh không thể lý giải.
“Thứ nhất, mẹ anh đã nói với em”.
Thiên Lãng cau mày lại.
“Mẹ… lại… nói với em ư?”
“Đương nhiên là mẹ anh không nói trực tiếp với em. Chỉ có điều, khi nói chuyện với em, không dưới một lần bà nói với em rằng em đã hiểu lầm anh rằng vì tài sản của nhà họ Hạ, vì công ty Vân Thiên mà anh tiếp cận với em. Trong khi em nhớ, em chỉ nói với anh những lời như thế trong tối hôm xảy ra tai nạn đó, chứ không nói với người thứ ba nào. Nếu anh mất trí thật thì làm sao bà biết được nội dung của cuộc nói chuyện giữa chúng ta trong tối hôm đó?”
Thiên Lãng chăm chú lắng nghe, gật đầu.
“Thứ hai là gì?”
“Thứ hai là ông cảnh sát tên Vương đó nói, sau khi tỉnh lại anh đã ký tên lên bản báo cáo giám định tai nạn. Còn mẹ anh lại nói anh hoàn toàn không nhớ gì về vụ tai nạn đó. Một người mất trí, chữ ký mà anh ta ký hoàn toàn không có hiệu lực”.
“Hai điểm này đều do nguyên nhân từ phía mẹ anh. Bà không biết cách nói dối, bị em dễ dàng phát hiện. Và còn điểm thứ ba thi sao?”
“Điểm thứ ba chính là anh, Tần Thiên Lãng ạ !”
Đôi mắt Vi Lam nhấp nháy, tựa như một cô bé.
“Anh ư?” Thiên Lãng nhìn cô cười cười, “anh tưởng là mình diễn kịch khá lắm chứ nhỉ”.
“Cái này, em cũng phải thừa nhận. Bên ngoài biệt thự, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, giọng nói và nét mặt của anh đều lạnh như băng. Lúc đầu, em thực sự sợ”. Vi Lam cười rất gian xảo, “tuy nhiên, anh lại không giấu được ánh mắt của anh. Lúc anh nhìn em, không giống như nhìn một người xa lạ. Và còn… Đó chính là, anh không kháng cự khi tiếp xúc với cơ thể em. Lấy ví dụ như tối hôm đó, miệng anh nói những lời tàn nhẫn, nhưng lại vừa ôm chặt em, vừa vuốt nhẹ tóc em. Bác sĩ tâm lý của em bảo với em rằng, một số ngôn ngữ của cơ thể biểu đạt những tình cảm suy nghĩ chân thực nhất của con người. Vì một người nói dối sẽ rất dễ, nhưng muốn để ngôn ngữ của cơ thể nói dối lại rất khó…”
Thiên Lãng ngắt lời cô, giọng anh đột nhiên lạnh lại, lạnh hơn cả hơi lạnh trong phòng.
“Vị bác sĩ tâm lý đó, hình như em nhắc đến hơi nhiều thì phải!”
“Anh Thiên Lãng, có phải anh đang ghen không?” Vi Lam tinh ý nhận ra sự thay đổi của anh, giọng trở nên ngọt ngào hơn, không ai có thể giận trước âm thanh này được.
Anh đứng dậy, chùng người xuống nhìn cô đang ngồi trên ghế sofa, từ từ cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên môi cô. Trước sự khiêu khích của anh, Vi Lam cũng muốn hôn, nhưng Thiên Lãng lại buông ngay cô ra, khẽ nói: “Vi Lam, em còn nợ anh một câu!”
“Câu gì cơ?” Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, biết rõ mà vẫn cố tình hỏi.
“Chỉ có ba chữ thôi”. Giọng Thiên Lãng dịu dàng, ánh mắt nhìn cô đắm đuối.
Vi Lam yên lặng, nhìn anh. Anh nín thở không nhúc nhích, dường như đang chờ đợi một phiên tòa.
“Đúng là em có một câu muốn nói với anh, nhưng có 5 chữ cơ”.
Năm chữ, có phải là “Thiên Lãng, em yêu anh?”
Anh không dám khẳng định, cô gái “đáng ghét” này luôn đưa ra những chiêu bài bất thường.
Vi Lam đứng dậy, lọc cọc chạy lên lầu.
Mười phút sau, cô ôm một chiếc bình thuỷ tinh xuống. Chiếc bình đó rất to, bên trong đựng đầy ngôi sao may mắn, đủ mọi màu sắc, rất đẹp.
“Đây là món quà thứ hai mà em muốn tặng anh”. Vi Lam đặt chiếc bình lên tràng kỷ.
“Đều là do em gấp hả?” Thiên Lãng ngần ngừ hỏi.
“Em nghe người ta nói, ngôi sao may mắn có thể đem lại điều may mắn cho con người. Một năm nay, tối nào em cũng gấp cho anh một ngôi sao may mắn. Anh thử đếm xem, có phải 365 ngôi sao hay không?”
“Cái này thì có liên quan gì đến 5 chữ mà em nói?” Anh hỏi.
“Anh mở ra xem sẽ biết ngay thôi mà”.
Ánh mắt dịu dàng của Thiên Lãng đưa lại gần.
“Sao người mở không phải là em?”
“Quà em tặng anh, đương nhiên phải do anh mở rồi”. Cô đẩy chiếc bình đó ra trước mặt anh, “sợ em đùa với anh hả? Đừng lo, em rất có thành ý. Nào, tự mở ra đi”.
Thiên Lãng nhìn chiếc bình đựng đầy ngôi sao may mắn, thực sự rất muốn biết bên trong viết cái gì.
Anh thò tay vào bình, lấy ngôi sao trên cùng, từ từ mở ra.
Quả nhiên, có một hàng chữ rất nhỏ…
Vi Lam bất ngờ quay người, co giò chạy lên tầng hai. (Không chạy e rằng sẽ không kịp nữa!)
Bên này Thiên Lãng nhìn mẩu giấy màu trước mặt, tức muốn nổ đom đóm mắt.
Bên trên đúng là có 5 chữ thật:
“Ai mở, là kẻ ngốc!”
Tuy nhiên, Vi Lam chạy nhanh đến đâu, cũng không thể nhanh bằng động tác của Thiên Lãng.
Cô chạy lên tầng hai mở cửa phòng mình ra, chui vào định quay người đóng cửa, Thiên Lãng đã chui được nửa người vào.
Không kịp nghĩ gì, Vi Lam liền đẩy chặt cửa, không ngờ kẹp vào chân phải của anh.
Thiên Lãng liền rên lên thành tiếng.
Vi Lam giật mình, vội mở cửa ra, sốt sắng hỏi: “Anh sao vậy? Em làm anh đau à?”
Anh bất ngờ giang tay ra, ôm chặt lấy cô.
Vi Lam giật mình, mới biết mình mắc lừa.
Anh nhìn vào mắt cô, chậm rãi nói: “Không thể để lần nào anh cũng bị ăn hiếp được?”
Vi Lam vừa tức vừa buồn cười, cười mắng: “Tần Thiên Lãng, anh đáng ghét quá!”
Đôi mắt sâu thẳm của Thiên Lãng nhìn cô, sau đó, anh cúi đầu xuống, đặt đôi môi nóng bỏng lên môi cô.
Chạm vào đầu lưỡi âm ấm của anh, Vi Lam muốn có nhiều hơn. Cánh tay cô siết chặt vào cổ anh.
Sự đáp lại của cô đã khiến anh như muốn nổ tung.
Đôi môi, đầu lưỡi của Thiên Lãng chiếm lấy đôi môi ngọt ngào của Vi Lam như kẻ đói khát, dục vọng trong anh dâng cao, nhiệt huyết tuôn trào, đã nhịn hai năm rồi, giây phút này đây anh không muốn che giấu sự khát khao của anh đối với cô nữa.
Cô nhắm mắt lại, người bám chặt vào anh, giống như đang lắc lư giữa đại dương, choáng váng và run rẩy.
Giống như lại quay về với đêm hôm đầu tiên đó. Chỉ có điều giữa hai người không còn khoảng cách và sự nghi kỵ, mà tràn đầy ham muốn. Mãi cho đến khi cô không thể chịu đựng được nữa, mềm oặt ngã xuống giường, Thiên Lãng lập tức đè xuống người cô.
Vi Lam mở mắt ra, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh. Khi anh lại một lần nữa muốn tấn công cô, cô ấn ngón tay lên môi anh.
“Thiên Lãng…”
“Hả?” Anh mơ màng hỏi.
Cô nhìn anh, khẽ nói:
“Em yêu anh!”
Thiên Lãng run người, nhìn vào mắt cô, chứa đựng vô số điều phức tạp.
“Từ lâu nay, điều mà em muốn nói với anh, chính là 5 chữ này”.
Cổ họng anh rít lên: “Đáng ghét! Anh đợi quá lâu, và đợi cũng quá khổ rồi!”
Sau đó, thân hình nóng bóng đầy nam tính của anh ập xuống, hôn càng mãnh liệt, ngang ngạnh hơn lên từng gang tấc trên làn da cô. Đó là cái anh vô cùng khát khao, là điều duy nhất trên thế gian này mà anh muốn có.
Vi Lam rên rỉ, thân hình mềm mại mặc cho môi anh dịch chuyển. Giống như muốn đáp trả cho tình cảm sâu nặng đó của anh, cô trở nên cuồng nhiệt và táo bạo hơn, mặc anh đưa lên đỉnh cao khiến người ta phải run rẩy, hạnh phúc đó…
Đây là sự tiếp xúc thân mật nhất thế gian, thần kỳ biết bao! Giữa họ không còn khoảng cách nữa, họ đã hòa vào thành một.
Thiên Lãng nắm chặt tay cô: “Anh chưa bao giờ hối hận vì đã yêu em!”
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, nét mặt tỏ vẻ ngượng ngùng.
“Vì câu nói này của anh, em có món quà tặng cho anh đây!”
Chỉ là một câu nói bình thường, nhưng Thiên Lãng lại cảm thấy như châm chọc.
“Quà gì vậy?”
“Tháng sáu trời xanh lam!” Vi Lam lấy bức tranh giấu sau lưng ra trước mặt anh.
“Đây là tranh của anh, sao lại có thể là quà của em được?” Thiên Lãng tỏ ra không đồng tình.
“Anh Tần, anh nhìn cho rõ đây! Có thật là tranh anh vẽ không?”
Thiên Lãng nhìn chăm chú, kích thước, màu sắc của bức tranh này giống hệt như bức tranh anh vẽ, điểm khác biệt duy nhất là đôi mắt của Vi Lam trong tranh, không còn vô hồn tư lự, mà đang cười cười. Giống như Vi Lam trước mặt, duyên dáng đứng ở đó, cười rạng rỡ.
Anh dùng ngón tay sờ nhẹ, mới phát hiện ra bước tranh đó được ghép từ những mảnh ghép nhỏ.
“Thế này là thế nào?”
“Em đã sửa lại đôi chút bức tranh của anh”. Cô chớp chớp mắt, “đừng quên là năm xưa em cũng đã từng học vẽ nhé!”
“Anh không hỏi cái này”. Thiên Lãng nói, “sao nó lại biến thành tranh ghép?”
“Em mang nó đến xưởng sản xuất tranh ghép hình, sau đó mang về nhà, ghép từng mảnh lại với nhau. Tổng cộng có 1.000 mảnh ghép! Anh có thể tưởng tượng là em đã phải ghép vất vả như thế nào”.
Những ngày qua, cô bận vì việc này ư? Thảo nào cả ngày không nhìn thấy bóng dáng cô đâu.
“Sao em lại phải mất công ghép những cái này?” Anh vẫn không hiểu.
“Không phải vì anh đó sao”. Nụ cười của cô tắt dần, nét mặt tỏ ra nghiêm túc, “Em nghe Thẩm Hạo… bác sĩ tâm lý của em nói, cần phải để cho những người mất trí chơi một số trò ghép hình. Quá trình anh ta chơi, chính là quá trình tìm lại những ký ức đã mất!”
Thiên Lãng trầm ngâm: “Bức tranh ghép hình này lúc đầu là dành cho anh ư?”
“Đúng vậy, sau đó em phát hiện ra anh không bị mất trí, nên đành phải tự mình ghép!”
“Sao em lại phát hiện ra?” Đây cũng là điều anh không thể lý giải.
“Thứ nhất, mẹ anh đã nói với em”.
Thiên Lãng cau mày lại.
“Mẹ… lại… nói với em ư?”
“Đương nhiên là mẹ anh không nói trực tiếp với em. Chỉ có điều, khi nói chuyện với em, không dưới một lần bà nói với em rằng em đã hiểu lầm anh rằng vì tài sản của nhà họ Hạ, vì công ty Vân Thiên mà anh tiếp cận với em. Trong khi em nhớ, em chỉ nói với anh những lời như thế trong tối hôm xảy ra tai nạn đó, chứ không nói với người thứ ba nào. Nếu anh mất trí thật thì làm sao bà biết được nội dung của cuộc nói chuyện giữa chúng ta trong tối hôm đó?”
Thiên Lãng chăm chú lắng nghe, gật đầu.
“Thứ hai là gì?”
“Thứ hai là ông cảnh sát tên Vương đó nói, sau khi tỉnh lại anh đã ký tên lên bản báo cáo giám định tai nạn. Còn mẹ anh lại nói anh hoàn toàn không nhớ gì về vụ tai nạn đó. Một người mất trí, chữ ký mà anh ta ký hoàn toàn không có hiệu lực”.
“Hai điểm này đều do nguyên nhân từ phía mẹ anh. Bà không biết cách nói dối, bị em dễ dàng phát hiện. Và còn điểm thứ ba thi sao?”
“Điểm thứ ba chính là anh, Tần Thiên Lãng ạ !”
Đôi mắt Vi Lam nhấp nháy, tựa như một cô bé.
“Anh ư?” Thiên Lãng nhìn cô cười cười, “anh tưởng là mình diễn kịch khá lắm chứ nhỉ”.
“Cái này, em cũng phải thừa nhận. Bên ngoài biệt thự, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, giọng nói và nét mặt của anh đều lạnh như băng. Lúc đầu, em thực sự sợ”. Vi Lam cười rất gian xảo, “tuy nhiên, anh lại không giấu được ánh mắt của anh. Lúc anh nhìn em, không giống như nhìn một người xa lạ. Và còn… Đó chính là, anh không kháng cự khi tiếp xúc với cơ thể em. Lấy ví dụ như tối hôm đó, miệng anh nói những lời tàn nhẫn, nhưng lại vừa ôm chặt em, vừa vuốt nhẹ tóc em. Bác sĩ tâm lý của em bảo với em rằng, một số ngôn ngữ của cơ thể biểu đạt những tình cảm suy nghĩ chân thực nhất của con người. Vì một người nói dối sẽ rất dễ, nhưng muốn để ngôn ngữ của cơ thể nói dối lại rất khó…”
Thiên Lãng ngắt lời cô, giọng anh đột nhiên lạnh lại, lạnh hơn cả hơi lạnh trong phòng.
“Vị bác sĩ tâm lý đó, hình như em nhắc đến hơi nhiều thì phải!”
“Anh Thiên Lãng, có phải anh đang ghen không?” Vi Lam tinh ý nhận ra sự thay đổi của anh, giọng trở nên ngọt ngào hơn, không ai có thể giận trước âm thanh này được.
Anh đứng dậy, chùng người xuống nhìn cô đang ngồi trên ghế sofa, từ từ cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên môi cô. Trước sự khiêu khích của anh, Vi Lam cũng muốn hôn, nhưng Thiên Lãng lại buông ngay cô ra, khẽ nói: “Vi Lam, em còn nợ anh một câu!”
“Câu gì cơ?” Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, biết rõ mà vẫn cố tình hỏi.
“Chỉ có ba chữ thôi”. Giọng Thiên Lãng dịu dàng, ánh mắt nhìn cô đắm đuối.
Vi Lam yên lặng, nhìn anh. Anh nín thở không nhúc nhích, dường như đang chờ đợi một phiên tòa.
“Đúng là em có một câu muốn nói với anh, nhưng có 5 chữ cơ”.
Năm chữ, có phải là “Thiên Lãng, em yêu anh?”
Anh không dám khẳng định, cô gái “đáng ghét” này luôn đưa ra những chiêu bài bất thường.
Vi Lam đứng dậy, lọc cọc chạy lên lầu.
Mười phút sau, cô ôm một chiếc bình thuỷ tinh xuống. Chiếc bình đó rất to, bên trong đựng đầy ngôi sao may mắn, đủ mọi màu sắc, rất đẹp.
“Đây là món quà thứ hai mà em muốn tặng anh”. Vi Lam đặt chiếc bình lên tràng kỷ.
“Đều là do em gấp hả?” Thiên Lãng ngần ngừ hỏi.
“Em nghe người ta nói, ngôi sao may mắn có thể đem lại điều may mắn cho con người. Một năm nay, tối nào em cũng gấp cho anh một ngôi sao may mắn. Anh thử đếm xem, có phải 365 ngôi sao hay không?”
“Cái này thì có liên quan gì đến 5 chữ mà em nói?” Anh hỏi.
“Anh mở ra xem sẽ biết ngay thôi mà”.
Ánh mắt dịu dàng của Thiên Lãng đưa lại gần.
“Sao người mở không phải là em?”
“Quà em tặng anh, đương nhiên phải do anh mở rồi”. Cô đẩy chiếc bình đó ra trước mặt anh, “sợ em đùa với anh hả? Đừng lo, em rất có thành ý. Nào, tự mở ra đi”.
Thiên Lãng nhìn chiếc bình đựng đầy ngôi sao may mắn, thực sự rất muốn biết bên trong viết cái gì.
Anh thò tay vào bình, lấy ngôi sao trên cùng, từ từ mở ra.
Quả nhiên, có một hàng chữ rất nhỏ…
Vi Lam bất ngờ quay người, co giò chạy lên tầng hai. (Không chạy e rằng sẽ không kịp nữa!)
Bên này Thiên Lãng nhìn mẩu giấy màu trước mặt, tức muốn nổ đom đóm mắt.
Bên trên đúng là có 5 chữ thật:
“Ai mở, là kẻ ngốc!”
Tuy nhiên, Vi Lam chạy nhanh đến đâu, cũng không thể nhanh bằng động tác của Thiên Lãng.
Cô chạy lên tầng hai mở cửa phòng mình ra, chui vào định quay người đóng cửa, Thiên Lãng đã chui được nửa người vào.
Không kịp nghĩ gì, Vi Lam liền đẩy chặt cửa, không ngờ kẹp vào chân phải của anh.
Thiên Lãng liền rên lên thành tiếng.
Vi Lam giật mình, vội mở cửa ra, sốt sắng hỏi: “Anh sao vậy? Em làm anh đau à?”
Anh bất ngờ giang tay ra, ôm chặt lấy cô.
Vi Lam giật mình, mới biết mình mắc lừa.
Anh nhìn vào mắt cô, chậm rãi nói: “Không thể để lần nào anh cũng bị ăn hiếp được?”
Vi Lam vừa tức vừa buồn cười, cười mắng: “Tần Thiên Lãng, anh đáng ghét quá!”
Đôi mắt sâu thẳm của Thiên Lãng nhìn cô, sau đó, anh cúi đầu xuống, đặt đôi môi nóng bỏng lên môi cô.
Chạm vào đầu lưỡi âm ấm của anh, Vi Lam muốn có nhiều hơn. Cánh tay cô siết chặt vào cổ anh.
Sự đáp lại của cô đã khiến anh như muốn nổ tung.
Đôi môi, đầu lưỡi của Thiên Lãng chiếm lấy đôi môi ngọt ngào của Vi Lam như kẻ đói khát, dục vọng trong anh dâng cao, nhiệt huyết tuôn trào, đã nhịn hai năm rồi, giây phút này đây anh không muốn che giấu sự khát khao của anh đối với cô nữa.
Cô nhắm mắt lại, người bám chặt vào anh, giống như đang lắc lư giữa đại dương, choáng váng và run rẩy.
Giống như lại quay về với đêm hôm đầu tiên đó. Chỉ có điều giữa hai người không còn khoảng cách và sự nghi kỵ, mà tràn đầy ham muốn. Mãi cho đến khi cô không thể chịu đựng được nữa, mềm oặt ngã xuống giường, Thiên Lãng lập tức đè xuống người cô.
Vi Lam mở mắt ra, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh. Khi anh lại một lần nữa muốn tấn công cô, cô ấn ngón tay lên môi anh.
“Thiên Lãng…”
“Hả?” Anh mơ màng hỏi.
Cô nhìn anh, khẽ nói:
“Em yêu anh!”
Thiên Lãng run người, nhìn vào mắt cô, chứa đựng vô số điều phức tạp.
“Từ lâu nay, điều mà em muốn nói với anh, chính là 5 chữ này”.
Cổ họng anh rít lên: “Đáng ghét! Anh đợi quá lâu, và đợi cũng quá khổ rồi!”
Sau đó, thân hình nóng bóng đầy nam tính của anh ập xuống, hôn càng mãnh liệt, ngang ngạnh hơn lên từng gang tấc trên làn da cô. Đó là cái anh vô cùng khát khao, là điều duy nhất trên thế gian này mà anh muốn có.
Vi Lam rên rỉ, thân hình mềm mại mặc cho môi anh dịch chuyển. Giống như muốn đáp trả cho tình cảm sâu nặng đó của anh, cô trở nên cuồng nhiệt và táo bạo hơn, mặc anh đưa lên đỉnh cao khiến người ta phải run rẩy, hạnh phúc đó…
Đây là sự tiếp xúc thân mật nhất thế gian, thần kỳ biết bao! Giữa họ không còn khoảng cách nữa, họ đã hòa vào thành một.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.