Chương 12: Được nha
A Nguyễn Hữu Tửu
18/04/2023
Cũng may là đã tắm rửa xong rồi, Dương Quyển khép laptop lại, sờ soạng bò lên giường.
Ngoài hành lang có người đang oán giận rằng mùa hè mà cúp điện thì sao mà ngủ.
Dương Quyển nằm trên giường không đắp chăn. Cậu nhắm mắt lại âm thầm đếm cừu, đáy lòng dần yên tĩnh lại.
Trong lúc mơ màng Dương Quyển từ từ đi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, không cần chờ tới lúc chuông báo thức kêu cậu đã bị nóng tới mức tỉnh dậy.
Mồ hôi sau lưng thấm vào cả chiếu. Áo ngủ ẩm ướt dính vào người khiến Dương Quyển không thoải mái, cậu bò xuống giường đi tắm.
Điện đã có lại bình thường. Lúc tắm ra, Dương Quyển ngồi trước bàn học sấy tóc. Cậu thấy điện thoại hiển thị có thông báo mới, là lời nhắc cậu có bưu kiện chuyển phát nhanh đến nơi.
Đây là máy biến đổi giọng nói mua hôm trước về đây mà.
Dương Quyển gửi tin nhắn cho Trác Lan, nói cho đối phương biết chuyện này.
Trác Lan trả lời cực nhanh. Cậu ta nói mình đang trên tàu điện ngầm về trường, bảo Dương Quyển xác nhận nhận hàng đi. Lát nữa cậu ta về tiện thể cầm về phòng luôn cho.
Dương Quyển nhấn xác nhận xong, đứng dậy đổi giày ra ngoài.
Ánh mắt cậu lướt qua laptop trên bàn, chợt nhớ tới chuyện vì tối qua mất điện nên mình bị logout đột ngột.
Do dự hai giây, Dương Quyển ngồi xuống ghế dựa, mở laptop ra đăng nhập trò chơi.
Nhân vật Vũ cơ xuất hiện ở cửa phụ bản hôm qua. Ảnh đại diện của Dạ Độ Chu trong danh sách là màu xám. Giờ còn quá sớm, đối phương không online.
Dương Quyển không hề lưu luyến thoát khỏi game. Cậu mang theo đồ đi tới phòng thí nghiệm.
Chạng vạng, sau khi dùng cơm nước xong trở về ký túc xá, Dương Quyển thấy Trác Lan đang ngồi trước bàn cậu ta mò xem máy biến đổi giọng nói mới về.
Nghe thấy tiếng mở cửa, đối phương quay lại vẫy vẫy tay với Dương Quyển, "Tới xem nè, cậu thích loại giọng nào?".
Dương Quyển không hiểu cái này, cậu đi đến, nhìn chằm chằm cái máy kia rồi nói: "Chỉ cần giọng con gái là được".
Trác Lan tự giúp cậu điều chỉnh thông số.
Điều chỉnh xong, cậu ta dùng di động gửi lời mời video call cho cậu, còn ra hiệu cho cậu mau nhận cuộc gọi. "Bây giờ cậu dùng máy biến đổi giọng nói để nói chuyện với tớ thử xem".
Dương Quyển cúi đầu hỏi: "Nói gì được?"
Giọng nói cậu đi vào microphone tự động chuyển thành giọng nói mềm ngọt như kẹo bông của con gái.
Hai mắt Dương Quyển mở to hết cỡ nhìn về phía Trác Lan.
Trác Lan đắc ý cười với cậu, "Đây là giọng bé cừu gần đây vô cùng thịnh hành trên mạng á. Thế nào? Nghe hay không?"
Dương Quyển nghịch nghịch microphone, nghiêm túc trả lời: "Rất hay".
"Thế cứ vậy đi nha". Trác Lan vỗ vỗ vai Dương Quyển, tắt cuộc gọi đi, quay người trở về bàn học mở máy tính lên.
Nhớ tới lúc ban đầu, chính là nhờ vào máy biến đổi giọng nói mà mối quan hệ của cậu ta và Dạ Hắc Phong Cao mới phát triển nhanh như gió. Trác Lan cũng không tin giọng nói kiểu bé cừu dịu dàng như thế mà không làm Dạ Hắc Phong Cao bại lộ khuôn mặt thật.
Dương Quyển vốn dĩ đang định vào game như thường lệ thì có một người bạn cùng là nghiên cứu sinh qua mượn sách.
Dương Quyển đành ra ngoài cửa đưa sách cho bạn nữ kia.
Hạ Lãng tính thời gian đăng nhập vào game đợi người, người được đợi lại mãi không thấy tới.
Hắn kiên nhẫn ngồi xổm ở cửa phụ bản không đi, bỗng nhiên lại nhận được tin nhắn Thiệu Diệp gửi tới.
【Bạn Bè】 Dạ Hắc Phong Cao: Login tài khoản chính đi, đánh phụ bản?
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Không đánh, tớ đang chờ người.
【Bạn Bè】 Dạ Hắc Phong Cao: Đợi lát nữa sẽ có người phát hiện hai tài khoản của tớ cùng online đó.
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Không sao, tớ sẽ bảo tớ là người cày thuê.
【Bạn Bè】 Dạ Hắc Phong Cao: Thật sự không đánh với tớ hả?
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Không được. Tối nay không phải cậu và hoa khôi viện mỹ thuật đi xem phim hả? Sao lại chơi game?
【Bạn Bè】 Dạ Hắc Phong Cao: Cô ấy bất ngờ có việc gấp, cho tớ leo cây.
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Nếu tớ nhớ không lầm, sinh viên của viện mỹ thuật trường mình lên năm ba sẽ chuyển tới cơ sở cũ đúng không? Sinh viên năm 4 của viện công nghệ không phải chuyển đi. Nhưng cho dù cậu theo đuổi người ta thành công thì có vẻ cũng chẳng yêu đương được bao lâu đã phải chia tay rồi.
【Bạn Bè】 Dạ Hắc Phong Cao: Cô ấy nhỏ hơn chúng ta một tuổi, học kỳ tới mới lên năm hai, sang năm mới chuyển. Còn cậu thì sao? Sao cũng online vậy? Không phải lão Trần và bạn gái anh ấy mời cơm à? Cậu cũng không đi?
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Bận chút chuyện, không đi.
【Bạn Bè】 Dạ Hắc Phong Cao: Việc cậu bận là chơi game hả?
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Chuyện đứng đắn.
Chuyện lão Trần và bạn gái mời đi ăn, Hạ Lãng vốn đã đồng ý rồi. Không ngờ lại xảy ra chuyện tối qua Dương Quyển tức giận tới mức thoát game tại chỗ. Hắn suy nghĩ một lát, vẫn quyết định tạm thời bỏ chuyện đi ăn đi vậy, lên game chờ người đã.
Nào ngờ đối phương không chỉ không thèm nói một lời đã đăng xuất, hôm nay còn không online đúng giờ.
Tính tình cũng ương ngạnh lắm.
Hạ Lãng có chút bất mãn mà khiêu mí mắt, nhưng quay đầu lại vẫn đi tới chợ chỗ người chơi bày sạp bán đồ mua pháo hoa.
Ra ngoài trong chốc lát đưa sách xong, Dương Quyển trở về đăng nhập game.
Gần như ngay lập tức đã nhận được tin nhắn của Dạ Độ Chu.
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Đứng yên tại chỗ, tôi qua chỗ cô.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Ừ.
Dương Quyển đứng im như bé ngoan, không di chuyển sang bất cứ vị trí nào. Chợt, Trác Lan gửi tin nhắn cho cậu.
【Bạn Bè】 Dương Liễu Ti Nhi: Có chút việc, cậu tới cửa thành Trường An với tớ đi.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Ừ.
Dương Quyển quyết định tới chỗ Trác Lan trước.
Nhạc linh của Trác Lan đứng ngoài cửa thành chờ cậu, thấy Dương Quyển cưỡi hồng mã tới thì lại gần. Trác Lan giao dịch cho cậu một bộ trang bị của chức nghiệp Vũ cơ.
【Bạn Bè】 Dương Liễu Ti Nhi: Đột nhiên tớ nhớ tới, trong kho của tớ có quần áo cậu mặc được nên đưa cậu này.
Dương Quyển cũng không khách khí với cậu ta, đổi quần áo ngay lập tức.
Bộ trang phục màu bạch kim này ra cùng lúc với phụ bản mới của hai năm trước, cũng là một bộ trang bị đầy đủ rất nổi tiếng lúc bấy giờ.
Chỉ là nếu so với các bộ trang bị đầy đủ hiện tại thì thuộc tính của bộ này kém hơn một chút. Nhưng mà nói gì thì nói, bộ trang bị này vẫn tốt hơn bộ cũ trên người Dương Quyển rất nhiều.
Sau khi Dương Quyển đổi trang bị xong, cả kiểu tóc và quần áo đều biến đổi từ màu trắng thuần sang màu bạch kim.
Cậu không xem tỉ mỉ kiểu váy, sau khi tạm biệt Trác Lan thì chạy về Rừng Rậm Ám Hà.
Hồng mã chạy chưa được bao lâu thì thấy tin nhắn của Dạ Độ Chu.
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Cô chạy đi đâu?
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Tôi đang ở ngoại ô thành Trường An.
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Không phải tôi đã bảo đứng yên tại chỗ chờ tôi hả?
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Giờ tôi qua liền.
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Đứng yên đi, giờ tôi qua chỗ cô.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Ồ.
Dương Quyển đành đứng cạnh rừng cây nhỏ chờ hắn.
Dương Quyển đứng sát cây đại thụ, thân cây màu đen vừa khéo che mất tên trên đầu Vũ cơ, Dương Quyển cũng không để ý.
Chỉ một lát sau, Dạ Độ Chu cưỡi Phượng Hoàng bay tới từ xa.
Sau khi tới gần rừng cây, Phượng Hoàng chở Dạ Độ Chu giảm tốc độ, nó bay thấp xuống vòng vòng gần rừng cây.
Còn chưa đợi Dương Quyển đi ra, Phượng Hoàng đã bay xẹt qua đỉnh đầu cậu, tiếp tục tiến lên phía trước.
Mục đích là tới tìm Vũ cơ mặc đồ trắng tóc dài, Hạ Lãng không nhận ra Dương Quyển đã thay đổi cả quần áo và màu tóc.
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Cô ở đâu? Lại chạy đi đâu rồi? Muốn đùa tôi chắc?
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Không phải trêu cậu, cậu đi qua tôi rồi.
Hạ Lãng nửa tin nửa ngờ mà điều khiển Phượng Hoàng quay đầu, tầm mắt quét qua người chơi mặc đồ màu bạch kim dưới tàng cây.
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Ở đâu?
Vũ cơ mặc trang phục bạch kim đi ra khỏi rừng cây, lộ ra cái tên quen thuộc trên đỉnh đầu.
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu:...
Dạ Độ Chu điều khiển Phượng Hoàng hạ xuống từ giữa không trung, rút ngắn góc nhìn nhắm vào Dương Mao Quyển.
Vũ cơ thay đổi vẻ ngoài càng thêm tinh xảo xinh đẹp.
Tóc đuôi ngựa ánh bạc rũ xuống bên hông, hoa mai trên trán đã biến mất, thay vào đó là dây đeo trán cùng màu rơi xuống giữa mi tâm. Trên người mặc thắt lưng kim tuyến buộc chặt lấy eo và quần lụa mỏng cùng giày cổ ngắn. Tay Vũ cơ vẫn cầm cây dù bạc hình cá vàng vẫy đuôi.
Hạ Lãng nhịn không nổi nhìn chăm chú thêm một lát.
Cùng lúc đó, Dương Mao Quyển cũng đang chăm chú nhìn thú cưỡi mà Dạ Độ Chu mới đổi.
Phượng Hoàng màu đỏ lửa lười biếng nằm trên mặt đất, lông đuôi tuyệt mỹ quét trên nền lóe lóe sáng. Trông có vẻ như nó còn đắt hơn cả Bạch Hổ.
Bên kia Hạ Lãng đã xem xong, dường như hắn nghĩ tới chuyện gì, mày nhíu lại.
Bộ trang phục bạch kim này Gián điệp nhỏ làm sao mà có được?
Tâm tình hắn trở nên rất là phức tạp
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Đây lại là ca ca tốt nào cho cô vậy?
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển:?
Nhìn thấy cậu gõ dấu chấm hỏi trên kênh, Hạ Lãng sắp tới bờ vực bại lộ nhanh chóng tỉnh táo lại.
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Ai đưa trang bị cho cô?
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Bạn cùng phòng đưa.
Hạ Lãng theo dõi mấy chữ cậu gửi đến rồi nhẹ nhàng xì một tiếng.
Thứ nhất, không nói tới Dương Liễu Ti Nhi và Dương Mao Quyển không thân, làm sao cô lại đưa trang phục bạch kim cho Dương Mao Quyển được.
Thứ hai, chức nghiệp của Dương Liễu Ti Nhi là Nhạc linh, người ta sẽ không mua trang phục của Vũ cơ.
Không chừng bộ trang bị này là do anh trai nào đó trong game mà Dương Mao Quyển quen biết tặng cho.
Người đầu tiên Hạ Lãng nghĩ đến là Tạm Biệt Tô Tam.
Cuối cùng hắn lại hơi nhíu mày khinh thường. Tặng gì tốt không tặng, đưa người ta trang bị cũ của hai năm trước. Keo kiệt đến mức nào mới làm vậy chứ.
Rút sự chú ý khỏi trang phục mới của Dương Mao Quyển, Hạ Lãng kéo cậu ngồi lên Phượng Hoàng.
Phượng Hoàng chở bọn họ bay lên trời, quay đầu về hướng ngược lại bay đi.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Đi đâu vậy?
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Thôn Tuyết.
Người chơi ở Thôn Tuyết không nhiều lắm, hắn không cần phải lo lắng chuyện sẽ bị người trong bang bắt gặp.
Mơ hồ nhớ tới chuyện hôm qua đối phương từng nhắc đến nơi này, Dương Quyển cúi đầu trả lời.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Ồ.
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Cô lên YY đi, tôi kéo cô vào phòng.
Dương Quyển thu nhỏ màn hình game, đăng nhập tài khoản YY.
Hạ Lãng nhanh chóng kết nối âm thanh gọi cậu.
"Tiểu Dương?"* Giọng nói trầm thấp từ tính của đối phương vang lên từ tai nghe.
(*) Trên game gõ chữ thì mình để Cừu Nhỏ, còn trên YY nói chuyện mình để Tiểu Dương vì Dương trong Dương Mao Quyển đồng âm với Dương trong Dương Quyển nha.
Dương Quyển trở về game gõ chữ.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Ừ.
"Nghe thấy không?" Hạ Lãng hỏi.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Nghe thấy.
Đầu kia trầm mặc trong giây lát, sau đó đối phương đột nhiên hỏi: "Nhận tai nghe rồi chứ?"
Dương Quyển sững sờ, trong lòng cậu mơ hồ có dự cảm với tình huống sắp phải đối mặt, nhưng cậu vẫn thành thật trả lời.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Nhận được rồi.
Hạ Lãng đi thẳng vào vấn đề, hỏi cậu: "Vậy có phải cô nên cho tôi nghe giọng cô một chút không?"
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Được nha.
Dương Quyển không nói tiếng nào chọn mở giao diện YY, mở mic của mình lên.
Trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, bàn tay nắm chuột của cậu cũng căng thẳng tới mức đổ mồ hôi.
Lúc cậu muốn mở miệng, hé miệng ra lại thấy cổ họng khô khốc, không phát ra nổi một từ nào.
Thấy Cậu chậm chạp không chịu lên tiếng, Hạ Lãng qua quýt thờ ơ hỏi: "Sao thế? Mic lỗi sao?"
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Không sao cả.
"Vậy nhanh lên, nói một câu tôi nghe chút", Hạ Lãng thúc giục.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Nói gì được?
Hạ Lãng dừng một chút giọng nói lộ ra vài phần vui vẻ như đang cười, "Cô nói 'được nha' đi".
Dương Quyển không rõ tại sao hắn lại cười.
Ngón tay cậu cong lên, ngón tay được cắt móng ngay ngắn sạch sẽ giữ chặt bàn phím, cật lực bỏ qua tiếng tim đập càng ngày càng to của mình.
Hai giây sau, cổ họng Dương Quyển căng cứng, cậu mở miệng nói hai tiếng: "Được nha".
Giọng nói mềm mại của con gái mang theo chút căng thẳng vang lên trong tai nghe của Hạ Lãng.
Cũng không đến mức quá ngọt ngào ngon miệng nhưng lại gọn sạch êm tai.
Giống như thể kẹo dẻo Chip Chip vậy.
Chỉ nghe giọng mà trong đầu Hạ Lãng đã có thể hình dung ra bóng dáng một cô bé mềm mại rồi.
Hình bóng ấy khác hẳn mấy bạn nữ cùng lớp hắn.
Lòng Hạ Lãng căng ra, như thể bị cái gì đó đẩy một chút làm hắn kìm lòng không nổi, theo bản năng mà đáp lại: "Được nha".
Mọi người theo dõi thì sẽ nhận ra Hạ Lãng mà có bạn gái thì sẽ là mẫu bạn trai galant lắm ấy. Lúc nào cũng bảo Dương Quyển đứng yên để mình qua tìm chứ không bao giờ để đối phương qua tìm mình cả. Một anh bạn trai biết bạn gái giận thì phải mua quà dỗ, biết con gái nói có là không, biết chiều chuộng, biết trêu ghẹo nữa huhuhu.
Trai ngon lại bị trai ngon lừa mất!!!!!
Ngoài hành lang có người đang oán giận rằng mùa hè mà cúp điện thì sao mà ngủ.
Dương Quyển nằm trên giường không đắp chăn. Cậu nhắm mắt lại âm thầm đếm cừu, đáy lòng dần yên tĩnh lại.
Trong lúc mơ màng Dương Quyển từ từ đi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, không cần chờ tới lúc chuông báo thức kêu cậu đã bị nóng tới mức tỉnh dậy.
Mồ hôi sau lưng thấm vào cả chiếu. Áo ngủ ẩm ướt dính vào người khiến Dương Quyển không thoải mái, cậu bò xuống giường đi tắm.
Điện đã có lại bình thường. Lúc tắm ra, Dương Quyển ngồi trước bàn học sấy tóc. Cậu thấy điện thoại hiển thị có thông báo mới, là lời nhắc cậu có bưu kiện chuyển phát nhanh đến nơi.
Đây là máy biến đổi giọng nói mua hôm trước về đây mà.
Dương Quyển gửi tin nhắn cho Trác Lan, nói cho đối phương biết chuyện này.
Trác Lan trả lời cực nhanh. Cậu ta nói mình đang trên tàu điện ngầm về trường, bảo Dương Quyển xác nhận nhận hàng đi. Lát nữa cậu ta về tiện thể cầm về phòng luôn cho.
Dương Quyển nhấn xác nhận xong, đứng dậy đổi giày ra ngoài.
Ánh mắt cậu lướt qua laptop trên bàn, chợt nhớ tới chuyện vì tối qua mất điện nên mình bị logout đột ngột.
Do dự hai giây, Dương Quyển ngồi xuống ghế dựa, mở laptop ra đăng nhập trò chơi.
Nhân vật Vũ cơ xuất hiện ở cửa phụ bản hôm qua. Ảnh đại diện của Dạ Độ Chu trong danh sách là màu xám. Giờ còn quá sớm, đối phương không online.
Dương Quyển không hề lưu luyến thoát khỏi game. Cậu mang theo đồ đi tới phòng thí nghiệm.
Chạng vạng, sau khi dùng cơm nước xong trở về ký túc xá, Dương Quyển thấy Trác Lan đang ngồi trước bàn cậu ta mò xem máy biến đổi giọng nói mới về.
Nghe thấy tiếng mở cửa, đối phương quay lại vẫy vẫy tay với Dương Quyển, "Tới xem nè, cậu thích loại giọng nào?".
Dương Quyển không hiểu cái này, cậu đi đến, nhìn chằm chằm cái máy kia rồi nói: "Chỉ cần giọng con gái là được".
Trác Lan tự giúp cậu điều chỉnh thông số.
Điều chỉnh xong, cậu ta dùng di động gửi lời mời video call cho cậu, còn ra hiệu cho cậu mau nhận cuộc gọi. "Bây giờ cậu dùng máy biến đổi giọng nói để nói chuyện với tớ thử xem".
Dương Quyển cúi đầu hỏi: "Nói gì được?"
Giọng nói cậu đi vào microphone tự động chuyển thành giọng nói mềm ngọt như kẹo bông của con gái.
Hai mắt Dương Quyển mở to hết cỡ nhìn về phía Trác Lan.
Trác Lan đắc ý cười với cậu, "Đây là giọng bé cừu gần đây vô cùng thịnh hành trên mạng á. Thế nào? Nghe hay không?"
Dương Quyển nghịch nghịch microphone, nghiêm túc trả lời: "Rất hay".
"Thế cứ vậy đi nha". Trác Lan vỗ vỗ vai Dương Quyển, tắt cuộc gọi đi, quay người trở về bàn học mở máy tính lên.
Nhớ tới lúc ban đầu, chính là nhờ vào máy biến đổi giọng nói mà mối quan hệ của cậu ta và Dạ Hắc Phong Cao mới phát triển nhanh như gió. Trác Lan cũng không tin giọng nói kiểu bé cừu dịu dàng như thế mà không làm Dạ Hắc Phong Cao bại lộ khuôn mặt thật.
Dương Quyển vốn dĩ đang định vào game như thường lệ thì có một người bạn cùng là nghiên cứu sinh qua mượn sách.
Dương Quyển đành ra ngoài cửa đưa sách cho bạn nữ kia.
Hạ Lãng tính thời gian đăng nhập vào game đợi người, người được đợi lại mãi không thấy tới.
Hắn kiên nhẫn ngồi xổm ở cửa phụ bản không đi, bỗng nhiên lại nhận được tin nhắn Thiệu Diệp gửi tới.
【Bạn Bè】 Dạ Hắc Phong Cao: Login tài khoản chính đi, đánh phụ bản?
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Không đánh, tớ đang chờ người.
【Bạn Bè】 Dạ Hắc Phong Cao: Đợi lát nữa sẽ có người phát hiện hai tài khoản của tớ cùng online đó.
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Không sao, tớ sẽ bảo tớ là người cày thuê.
【Bạn Bè】 Dạ Hắc Phong Cao: Thật sự không đánh với tớ hả?
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Không được. Tối nay không phải cậu và hoa khôi viện mỹ thuật đi xem phim hả? Sao lại chơi game?
【Bạn Bè】 Dạ Hắc Phong Cao: Cô ấy bất ngờ có việc gấp, cho tớ leo cây.
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Nếu tớ nhớ không lầm, sinh viên của viện mỹ thuật trường mình lên năm ba sẽ chuyển tới cơ sở cũ đúng không? Sinh viên năm 4 của viện công nghệ không phải chuyển đi. Nhưng cho dù cậu theo đuổi người ta thành công thì có vẻ cũng chẳng yêu đương được bao lâu đã phải chia tay rồi.
【Bạn Bè】 Dạ Hắc Phong Cao: Cô ấy nhỏ hơn chúng ta một tuổi, học kỳ tới mới lên năm hai, sang năm mới chuyển. Còn cậu thì sao? Sao cũng online vậy? Không phải lão Trần và bạn gái anh ấy mời cơm à? Cậu cũng không đi?
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Bận chút chuyện, không đi.
【Bạn Bè】 Dạ Hắc Phong Cao: Việc cậu bận là chơi game hả?
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Chuyện đứng đắn.
Chuyện lão Trần và bạn gái mời đi ăn, Hạ Lãng vốn đã đồng ý rồi. Không ngờ lại xảy ra chuyện tối qua Dương Quyển tức giận tới mức thoát game tại chỗ. Hắn suy nghĩ một lát, vẫn quyết định tạm thời bỏ chuyện đi ăn đi vậy, lên game chờ người đã.
Nào ngờ đối phương không chỉ không thèm nói một lời đã đăng xuất, hôm nay còn không online đúng giờ.
Tính tình cũng ương ngạnh lắm.
Hạ Lãng có chút bất mãn mà khiêu mí mắt, nhưng quay đầu lại vẫn đi tới chợ chỗ người chơi bày sạp bán đồ mua pháo hoa.
Ra ngoài trong chốc lát đưa sách xong, Dương Quyển trở về đăng nhập game.
Gần như ngay lập tức đã nhận được tin nhắn của Dạ Độ Chu.
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Đứng yên tại chỗ, tôi qua chỗ cô.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Ừ.
Dương Quyển đứng im như bé ngoan, không di chuyển sang bất cứ vị trí nào. Chợt, Trác Lan gửi tin nhắn cho cậu.
【Bạn Bè】 Dương Liễu Ti Nhi: Có chút việc, cậu tới cửa thành Trường An với tớ đi.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Ừ.
Dương Quyển quyết định tới chỗ Trác Lan trước.
Nhạc linh của Trác Lan đứng ngoài cửa thành chờ cậu, thấy Dương Quyển cưỡi hồng mã tới thì lại gần. Trác Lan giao dịch cho cậu một bộ trang bị của chức nghiệp Vũ cơ.
【Bạn Bè】 Dương Liễu Ti Nhi: Đột nhiên tớ nhớ tới, trong kho của tớ có quần áo cậu mặc được nên đưa cậu này.
Dương Quyển cũng không khách khí với cậu ta, đổi quần áo ngay lập tức.
Bộ trang phục màu bạch kim này ra cùng lúc với phụ bản mới của hai năm trước, cũng là một bộ trang bị đầy đủ rất nổi tiếng lúc bấy giờ.
Chỉ là nếu so với các bộ trang bị đầy đủ hiện tại thì thuộc tính của bộ này kém hơn một chút. Nhưng mà nói gì thì nói, bộ trang bị này vẫn tốt hơn bộ cũ trên người Dương Quyển rất nhiều.
Sau khi Dương Quyển đổi trang bị xong, cả kiểu tóc và quần áo đều biến đổi từ màu trắng thuần sang màu bạch kim.
Cậu không xem tỉ mỉ kiểu váy, sau khi tạm biệt Trác Lan thì chạy về Rừng Rậm Ám Hà.
Hồng mã chạy chưa được bao lâu thì thấy tin nhắn của Dạ Độ Chu.
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Cô chạy đi đâu?
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Tôi đang ở ngoại ô thành Trường An.
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Không phải tôi đã bảo đứng yên tại chỗ chờ tôi hả?
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Giờ tôi qua liền.
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Đứng yên đi, giờ tôi qua chỗ cô.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Ồ.
Dương Quyển đành đứng cạnh rừng cây nhỏ chờ hắn.
Dương Quyển đứng sát cây đại thụ, thân cây màu đen vừa khéo che mất tên trên đầu Vũ cơ, Dương Quyển cũng không để ý.
Chỉ một lát sau, Dạ Độ Chu cưỡi Phượng Hoàng bay tới từ xa.
Sau khi tới gần rừng cây, Phượng Hoàng chở Dạ Độ Chu giảm tốc độ, nó bay thấp xuống vòng vòng gần rừng cây.
Còn chưa đợi Dương Quyển đi ra, Phượng Hoàng đã bay xẹt qua đỉnh đầu cậu, tiếp tục tiến lên phía trước.
Mục đích là tới tìm Vũ cơ mặc đồ trắng tóc dài, Hạ Lãng không nhận ra Dương Quyển đã thay đổi cả quần áo và màu tóc.
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Cô ở đâu? Lại chạy đi đâu rồi? Muốn đùa tôi chắc?
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Không phải trêu cậu, cậu đi qua tôi rồi.
Hạ Lãng nửa tin nửa ngờ mà điều khiển Phượng Hoàng quay đầu, tầm mắt quét qua người chơi mặc đồ màu bạch kim dưới tàng cây.
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Ở đâu?
Vũ cơ mặc trang phục bạch kim đi ra khỏi rừng cây, lộ ra cái tên quen thuộc trên đỉnh đầu.
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu:...
Dạ Độ Chu điều khiển Phượng Hoàng hạ xuống từ giữa không trung, rút ngắn góc nhìn nhắm vào Dương Mao Quyển.
Vũ cơ thay đổi vẻ ngoài càng thêm tinh xảo xinh đẹp.
Tóc đuôi ngựa ánh bạc rũ xuống bên hông, hoa mai trên trán đã biến mất, thay vào đó là dây đeo trán cùng màu rơi xuống giữa mi tâm. Trên người mặc thắt lưng kim tuyến buộc chặt lấy eo và quần lụa mỏng cùng giày cổ ngắn. Tay Vũ cơ vẫn cầm cây dù bạc hình cá vàng vẫy đuôi.
Hạ Lãng nhịn không nổi nhìn chăm chú thêm một lát.
Cùng lúc đó, Dương Mao Quyển cũng đang chăm chú nhìn thú cưỡi mà Dạ Độ Chu mới đổi.
Phượng Hoàng màu đỏ lửa lười biếng nằm trên mặt đất, lông đuôi tuyệt mỹ quét trên nền lóe lóe sáng. Trông có vẻ như nó còn đắt hơn cả Bạch Hổ.
Bên kia Hạ Lãng đã xem xong, dường như hắn nghĩ tới chuyện gì, mày nhíu lại.
Bộ trang phục bạch kim này Gián điệp nhỏ làm sao mà có được?
Tâm tình hắn trở nên rất là phức tạp
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Đây lại là ca ca tốt nào cho cô vậy?
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển:?
Nhìn thấy cậu gõ dấu chấm hỏi trên kênh, Hạ Lãng sắp tới bờ vực bại lộ nhanh chóng tỉnh táo lại.
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Ai đưa trang bị cho cô?
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Bạn cùng phòng đưa.
Hạ Lãng theo dõi mấy chữ cậu gửi đến rồi nhẹ nhàng xì một tiếng.
Thứ nhất, không nói tới Dương Liễu Ti Nhi và Dương Mao Quyển không thân, làm sao cô lại đưa trang phục bạch kim cho Dương Mao Quyển được.
Thứ hai, chức nghiệp của Dương Liễu Ti Nhi là Nhạc linh, người ta sẽ không mua trang phục của Vũ cơ.
Không chừng bộ trang bị này là do anh trai nào đó trong game mà Dương Mao Quyển quen biết tặng cho.
Người đầu tiên Hạ Lãng nghĩ đến là Tạm Biệt Tô Tam.
Cuối cùng hắn lại hơi nhíu mày khinh thường. Tặng gì tốt không tặng, đưa người ta trang bị cũ của hai năm trước. Keo kiệt đến mức nào mới làm vậy chứ.
Rút sự chú ý khỏi trang phục mới của Dương Mao Quyển, Hạ Lãng kéo cậu ngồi lên Phượng Hoàng.
Phượng Hoàng chở bọn họ bay lên trời, quay đầu về hướng ngược lại bay đi.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Đi đâu vậy?
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Thôn Tuyết.
Người chơi ở Thôn Tuyết không nhiều lắm, hắn không cần phải lo lắng chuyện sẽ bị người trong bang bắt gặp.
Mơ hồ nhớ tới chuyện hôm qua đối phương từng nhắc đến nơi này, Dương Quyển cúi đầu trả lời.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Ồ.
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Cô lên YY đi, tôi kéo cô vào phòng.
Dương Quyển thu nhỏ màn hình game, đăng nhập tài khoản YY.
Hạ Lãng nhanh chóng kết nối âm thanh gọi cậu.
"Tiểu Dương?"* Giọng nói trầm thấp từ tính của đối phương vang lên từ tai nghe.
(*) Trên game gõ chữ thì mình để Cừu Nhỏ, còn trên YY nói chuyện mình để Tiểu Dương vì Dương trong Dương Mao Quyển đồng âm với Dương trong Dương Quyển nha.
Dương Quyển trở về game gõ chữ.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Ừ.
"Nghe thấy không?" Hạ Lãng hỏi.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Nghe thấy.
Đầu kia trầm mặc trong giây lát, sau đó đối phương đột nhiên hỏi: "Nhận tai nghe rồi chứ?"
Dương Quyển sững sờ, trong lòng cậu mơ hồ có dự cảm với tình huống sắp phải đối mặt, nhưng cậu vẫn thành thật trả lời.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Nhận được rồi.
Hạ Lãng đi thẳng vào vấn đề, hỏi cậu: "Vậy có phải cô nên cho tôi nghe giọng cô một chút không?"
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Được nha.
Dương Quyển không nói tiếng nào chọn mở giao diện YY, mở mic của mình lên.
Trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, bàn tay nắm chuột của cậu cũng căng thẳng tới mức đổ mồ hôi.
Lúc cậu muốn mở miệng, hé miệng ra lại thấy cổ họng khô khốc, không phát ra nổi một từ nào.
Thấy Cậu chậm chạp không chịu lên tiếng, Hạ Lãng qua quýt thờ ơ hỏi: "Sao thế? Mic lỗi sao?"
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Không sao cả.
"Vậy nhanh lên, nói một câu tôi nghe chút", Hạ Lãng thúc giục.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Nói gì được?
Hạ Lãng dừng một chút giọng nói lộ ra vài phần vui vẻ như đang cười, "Cô nói 'được nha' đi".
Dương Quyển không rõ tại sao hắn lại cười.
Ngón tay cậu cong lên, ngón tay được cắt móng ngay ngắn sạch sẽ giữ chặt bàn phím, cật lực bỏ qua tiếng tim đập càng ngày càng to của mình.
Hai giây sau, cổ họng Dương Quyển căng cứng, cậu mở miệng nói hai tiếng: "Được nha".
Giọng nói mềm mại của con gái mang theo chút căng thẳng vang lên trong tai nghe của Hạ Lãng.
Cũng không đến mức quá ngọt ngào ngon miệng nhưng lại gọn sạch êm tai.
Giống như thể kẹo dẻo Chip Chip vậy.
Chỉ nghe giọng mà trong đầu Hạ Lãng đã có thể hình dung ra bóng dáng một cô bé mềm mại rồi.
Hình bóng ấy khác hẳn mấy bạn nữ cùng lớp hắn.
Lòng Hạ Lãng căng ra, như thể bị cái gì đó đẩy một chút làm hắn kìm lòng không nổi, theo bản năng mà đáp lại: "Được nha".
Mọi người theo dõi thì sẽ nhận ra Hạ Lãng mà có bạn gái thì sẽ là mẫu bạn trai galant lắm ấy. Lúc nào cũng bảo Dương Quyển đứng yên để mình qua tìm chứ không bao giờ để đối phương qua tìm mình cả. Một anh bạn trai biết bạn gái giận thì phải mua quà dỗ, biết con gái nói có là không, biết chiều chuộng, biết trêu ghẹo nữa huhuhu.
Trai ngon lại bị trai ngon lừa mất!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.