Thang Tiêu

Chương 51

Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu

27/04/2015

Thang Viên nhanh chóng xuất viện, mặc dù bác sĩ đề nghị ở lại chăm sóc thêm vài tuần nữa, nhưng Thang Viên lại cố chấp phải về nhà. Ba Thang không hoàn toàn không biết gì về chuyện Thang Viên bị thương, Viên Tiêu giấu diếm tin tức hết mức, không lộ một chút ra ngoài. Không những sợ cha Thang lo lắng, mà còn sợ Thang Viên sẽ bị mang đi, việc lựa chọn giữa cha mẹ và người yêu, có khi lại là chuyện tàn khốc nhất trên thế giới, mặc kệ ai đúng.

Viên Tiêu dừng lại hết tất cả công việc, toàn bộ chuyện của công ty đều giao cho Viên Địch, còn mình thì toàn tâm toàn ý ở nhà chăm sóc Thang Viên. Anh không biết làm cơm, lại lo lắng đồ ăn mua ở ngoài không đảm bảo vệ sinh, không đủ chất dinh dưỡng, liền tìm vú nuôi ở nhà làm cơm một ngày ba bữa cho bọn họ, mỗi ngày món ăn đều dựa trên thực đơn nghiêm ngặt do chuyên gia dinh dưỡng lập mà làm , không được sai tí nào.

Nhưng mà, cho dù được chăm sóc chu đáo, nhưng Thang Viên lại gầy đi từng ngày, ngay cả ánh sáng trong mắt cũng ảm đạm đi xuống, cả người như mất đi sức lực, ngay cả đối với Viên Tiêu cũng là lạnh nhạt, chỉ mỗi khi Viên Tiêu trầm trồ khen ngợi vài tiếng thì Thang Viên mới uể oải đáp lại một tiếng.

Viên Tiêu nghĩ hết tất cả các biện pháp để làm cô vui vẻ, nhưng hầu như cuối cùng đều là thất bại, anh không cảm thấy có chút phiền chán nào, chỉ là mỗi ngày đều thay đổi đa dạng để trêu đùa cô, đến ngay cả khi khi cô không tự chủ được sẽ mỉm cười cũng có thể khiến anh vui vẻ rất lâu.

Bên trong khu chu cư tất cả cây đều mọc lá xanh, những bông hoa trong hoa viên cũng dần dần nở hoa. Ngay cả chim én đuôi cắt đậu trên dây điện cũng bắt đầu líu ríu hót, toàn bộ thành phố R tràn đầy sức sống. Mà Thang Viên , giống như bị ngăn cách với tất cả bên ngoài, trong mắt tràn đầy khô héo, không có chút sức sống. Viên Tiêu đều nhận thấy trong mắt, gấp ở trong lòng. Người ta thường nói muốn cởi được chuông thì phải do người buộc chuông cởi mới được, nhưng mà Thang Viên cũng không để ý phải làm sao mới tháo gỡ được nút thắt. Anh cũng không biết phải làm thế nào mới có thể chia sẻ nỗi đau của cô, chỉ có thể ban đêm lạnh lẽo ôm sát cô, lấy chính mình sưởi ấm cho cô.

Anh biết cô đau đớn trong lòng, tuy nhiên chuyện đó thực sự không có đã thương đến anh. Bởi vì trong mắt anh, không có cục cưng lại là một chuyện tốt, lại không biết trong lòng Thang Viên, không thể mang thai cục cưng yêu thương là chuyện tàn nhẫn. Anh cho rằng cuối cùng cô thật sự sẽ quên chuyện này tiếp tục cuộc sống của bọn họ, nhưng không nghĩ chuyện này lại biến thành trở ngại lớn nhất giữa hai người, so với trước kia anh lại càng tự đánh lừa mình.

Cho nên khi Thang Viên yêu cầu anh dọn ra ngoài, Viên Tiêu hoàn toàn ngây ngốc ngay tại chỗ.

“Vì, vì sao muốn anh chuyển ra ngoài?” Anh tóm lấy tay Thang Viên nắm chặt trong lòng bàn tay, trên trán xuất hiện mồ hôi, ở sâu trong mắt đều là sợ hãi.

Thang Viên khẽ mỉm cười, đây là nụ cười xuất hiện lần đầu tiên kể từ khi cô ra viện, nhưng lại không làm Viên Tiêu cảm thấy vui vẻ chút nào, anh làm sao có thể không nhận ra sự đau khổ mà cô che dấu chứ ? “ Không có gì, Viên Tiêu, đừng lo lắng”. Cô đưa bàn tay không bị nắm lấy vỗ vỗ ở mu bàn tay anh: “Anh cũng nên lo chuyện của công ty, Viên Địch đã vất vả nhiều ngày như vậy rồi”.

“Nhưng như vậy cũng không cần phải dọn ra ngoài!”. Ánh mắt Viên Tiêu sáng quắc nhìn chằm chằm Thang Viên, trong mắt nhuộm dần một tầng sương mù:” Em không muốn anh sao? Em không cần anh sao?” Anh hít hít lỗ mũi, uất ức giống như một đứa trẻ:” Anh sẽ không ầm ỹ với em, em đừng đuổi anh đi”.

Thang Viên nhìn Viên Tiêu như vậy hơi có chút thất thần, nếu như có một cục cưng như vậy, một cục cưng nhỏ mập mạp, cũng sẽ nhìn về phía cô làm nũng như vậy thì tốt bao nhiêu, nhưng mà cả đời cô cũng không còn có cơ hội… Cô rũ mắt xuống, giọng nói có chút run run: “ Anh làm thêm giờ sẽ ầm ỹ đến em, anh dọn ra trước đi, chờ thân thể em khỏe mạnh một chút rồi đến ở có được hay không?”.

“Không!”. Giọng của Viên Tiêu kiên quyết, anh cứng rắn đưa tay nâng cằm Thang Viên lên, ép buộc cô nhìn thẳng vào mắt anh: “ Em ở đâu thì anh ở đó! Anh không đi đâu hết!”.

Thang Viên bình tĩnh nhìn Viên Tiêu mấy giây, chợt phất tay đẩy tay anh ra:”Anh cứ tùy tiện đi”. Cô biết anh đối tốt với cô, cô cũng biết ngoài anh ra, cả thế giới này cô cũng không thể tìm không được Viên Tiêu thứ hai, nhưng mỗi lần nhìn thấy anh, những chuyện tàn nhẫn kia sẽ xuất hiện trong đầu. Cô muốn yên tĩnh một mình trong một thời gian, đợi đến khi tâm tình thực sự hồi phục lại thì mới để anh trở về, cô sợ sơ ý một chút nói điều gì đó sẽ làm tổn thương anh, đến lúc đó, muốn cứu vãn cũng không thể cứu vãn được.

Ngoài chuyện kia ra, đây là lần đầu tiên cô tức giận anh. Viên Tiêu hơi mím môi, bỗng nhiên bổ nhào ôm chặt Thang Viên:” Thang Viên, có phải em chê anh trừng phạt Viên Sanh chưa đủ hay không? Anh không có bao che hắn! Thật không có, anh chỉ là chờ em mở lời, em muốn thế nào liền được cái đó, cho dù em muốn hắn chết, anh đều có thể làm được! Thang Viên, em đừng tức giận! Đừng nóng giận được không? Anh sẽ không đi ra ngoài! Không giết chết Viên Sanh anh tuyệt đối không trở lại! Em đừng đuổi anh đi có được hay không?”. Trước đó một khắc còn tàn nhẫn làm cho lòng người kinh hồn bạt vía, một giây kế tiếp liền thay đổi thành một đứa bé đau lòng, mắt to lấy lòng nhìn cô, lông mi dài vụt sáng, Thang Viên thật vất vả cứng rắn thì tâm lập tức liền mềm nhũn ra.

“Đừng như vậy, Viên Tiêu”. Thang Viên thở dài, vùi đầu vào lồng ngực Viên Tiêu:”Anh ta dù sao cũng là em trai của anh, em không cần anh vì em mà giết người.” Đối với Viên Sanh, cô cực kì hận, chính anh ta đã tước đoạt khả năng làm mẹ của cô, cũng vì anh ta mà khiến cuộc sống yên tĩnh vốn có của cô thay đổi hoàn toàn. Tất cả phương pháp trả thù cô đều suy nghĩ một lần trong đầu, cô biết, nếu cô mở lời, Viên Tiêu nhất định sẽ lập tức hành động.



Nhưng cô không thể, đó là em trai ruột thịt của Viên Tiêu, mặc dù Viên Tiêu coi anh ta là kẻ thù, coi thường anh ta, vẫn không thể gạt bỏ được sự thật này. Viên Tiêu có thể lấy đi tất cả những thứ từ tay anh ta, có thể cả đời không liên lạc với anh ta, coi anh ta như không khí, nhưng cũng không thể tự tay mình làm tổn thương tính mạng của anh ta. Cô vốn không tin quy luật tuần hoàn, nhưng từ sau khi sống lại cũng không thể không lo sợ chuyện này trong lòng. Nhưng cô tuyệt đối sẽ không như vậy, Viên Tiêu không thể động thủ, đã có pháp luật ở đây, Viên Sanh phải trả giá thật đắt cho những hành động mà anh ta đã làm! Cho dù có hai nhà Viên Bạch che chở cũng không thể làm được gì!

“Thang Viên yên tâm, anh chưa từng coi hắn là người thân!”. Viên Tiêu nắm bả vai Thang Viên cúi đầu hôn trán cô một cái, trong mắt đều là lạnh băng: “Em chỉ cần chăm sóc bản thân thật kỹ là tốt rồi, ai làm tổn thương đến người của anh dù chỉ là một chút anh cũng sẽ không bỏ qua.

Lời nói này của anh có chút lập lờ nước đôi, trong lòng dường như đang cất giấu một tầng ý tứ khác, Thang Viên có chút nghi hoặc, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ lôi kéo góc áo của anh ngẩng đầu lên: “Viên Tiêu, mặc kệ thế nào anh cũng không thể làm tổn thương tính mạng của anh ta!”. Cô muốn anh sống thật tốt, đời này, kiếp này, kiếp sau sau nữa…

“Được”. Viên Tiêu sờ vào mái tóc mềm mại của cô, hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước trên môi cô: “ Chờ anh quay về, đừng đi, cũng đừng bảo anh đi.”

Thang Viên gật đầu: “Ừ, em không đi”.

Viên Tiêu mặc áo khoác vào, nhanh nhẹn mở cửa đi ra ngoài. Thang Viên ở sau lưng nhìn anh, cho đến khi cửa chống trộm vừa dày vừa nặng hoàn toàn đóng lại. Cô cúi đầu vén áo sơ mi lên cao, nhìn chăm chú rất lâu vào vết sẹo nhàn nhạt trên bụng, khi khâu ở bệnh viện dùng chỉ khâu thẩm mỹ, yêu cầu bác sĩ tốt nhất, dùng kỹ thuật tốt nhất, có lẽ chưa hết tháng, ngay cả vết sẹo nhàn nhạt này cũng không nhìn thấy nữa rồi, nhưng tổn thương vẫn tồn tại vĩnh viễn, sẽ theo suốt cuộc đời cô,trở thành tổn thương vĩnh viễn trong lòng cô…

Thang Viên để áo sơ mi xuống, đi vào phòng bếp rót một chén nước nóng nâng ở lòng bàn tay, nhắm mặt lại ngồi ở trên ghế salon không biết đang suy nghĩ điều gì, chỉ là khóe mắt mang theo một chút ẩm ướt.

Thời gian qua Viên Tiêu nổi danh là một người quyết đoán sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn, kể từ khi trở mặt với Viên Chiến, một loạt hành động của anh hoàn toàn trấn áp được những người trong nghề, ngay cả đối thủ cạnh tranh với anh cũng khiếp sợ tới mấy phần, càng không nói đến Viên Sanh?.

Anh vốn không muốn giữ lại tính mạng của Viên Sanh, không chỉ vì chuyện của Thang Viên, mà còn cả chuyện của mẹ anh, nhưng nếu Thang Viên không thích anh làm như vậy, anh đương nhiên cũng sẽ không làm trái ý của cô. Nhưng làm sao anh có thể để hắn sống dễ dàng như vậy? Làm cô đổ máu rơi lệ, anh tuyệt đối muốn đem bọn họ rút gân lột da chém xương gọt thịt bọn họ!

Ngày đó Viên Sanh bỏ chạy về nhà tay toàn là máu, tinh thần đã bị đả kích cực điểm, mặc dù hắn quần áo lụa là chịu không nổi, nhưng cũng không đến nổi hư hỏng đến tận xương tủy, chỉ vì ghen tỵ cùng với không cam lòng nên gây chuyện, mới có thể gây ra chuyện lớn như vậy. Một đao đâm xuống, hắn liền hối hận, hắn không biết giờ Thang Viên sống hay là chết, hắn nên làm cái gì bây giờ? Hắn cũng sẽ đền mạng, nhưng hắn không muốn chết, hắn còn trẻ…Viên Sanh nhào tới trước ngực Bạch Nhiễm Nhiễm khóc lóc nức nở: “Mẹ, mẹ, con sai rồi, mẹ nghĩ cách cho con! Con xin mẹ, nghĩ cách, con không muốn ngồi tù, không muốn!”

Bạch Nhiễm Nhiễm bị bộ dạng của Viên Sanh hù dọa, liền vội vàng hỏi Viên Sanh chuyện gì đã xãy ra. Viên Sanh khó khăn một lần nói ra tất cả mọi chuyện cho Bạch Nhiễm Nhiễm nghe, Bạch Nhiễm Nhiễm kinh hãi, bà tuyệt đối không ngờ Viên Sanh lại to gan lớn mật làm chuyện như vậy. Bà chợt nghĩ đến mấy thủ đoạn kia của Viên Tiêu, không nhịn được phát lạnh, thật vất vả mới thoát khỏi được con người ôn thần kia, tại sao con mình lại không chịu thua kém đụng chạm đến anh! Bạch Nhiễm Nhiễm hận không thể cho Viên Sanh một cái tát, nhưng khi nhìn mặt con mình đầy nước mắt như thế cũng không thể xuống tay.

Chuyện này có thể là lớn cũng có thể là nhỏ, điều quan trọng nhất chính là ở hai điểm, một là tình trạng vết thương của Thang Viên, một điểm khác chính là thái độ của Viên Tiêu. Bạch Nhiễm Nhiễm sợ hãi trong lòng, chỉ có thể kể lại chuyện cho Viên Chiến, Viên Chiến tức giận cả người run run, đẩy Bạch Nhiễm Nhiễm ra mang theo roi da đi đánh Viên Sanh, lại bị Bạch Nhiễm Nhiễm liều mạng kéo lại. Mẹ nuông chiều thì con hư, Viên Chiến không có còn cách nào khác, dù sao cũng là con trai của mình, cho dù nó không ra hồn như thế nào cũng không thể cứ để mặc kệ nó được.

Lấy sự hiểu biết của ông về Viên Tiêu, chuyện này tuyệt đối sẽ không chịu để yên như vậy, cho dù đã lâu như vậy anh vẫn chưa có động thủ ông cũng không dám khinh thường.

Nhưng mà không để cho bọn họ đợi lâu, Viên Sanh rốt cuộc cũng bị bắt đến đồn cảnh sát, bị khởi tố về tội cố ý giết người. Thái độ Cục cảnh sát rất kiên quyết, không được nộp tiền bảo lãnh! Viên Chiến cùng với Bạch Nhiễm Nhiễm tìm sự giúp đỡ từ các mối quan hệ trên dưới, nhưng tất cả đều chỉ nhận được một câu: “Thực xin lỗi, không giúp được gì”.



Con trai bị giam giữ bên trong, không biết sẽ bị định trạng tội gì, Bạch Nhiễm Nhiễm khóc rống lên trước mặt Viên Chiến, muốn Viên Chiến nhất định phải đưa Viên Sanh ra ngoài, Viên Chiến bị bà làm cho phiền lòng không dứt.

Thật ra ông đã nổ lực hết sức lực, nhưng sức ảnh hưởng của ông không còn như xưa, thậm chí không bằng Viên Tiêu, cho nên mới vấp phải trở ngại xung quanh.

Viên Chiến là ai, chịu cúi đầu đã là nhượng bộ lớn nhất rồi, nhưng Bạch Nhiễm Nhiễm lại không biết ý, cuối cùng Viên Chiến dứt khoát đóng cửa, chuyện gì cũng không quản. Cho dù hiện tại sống nhờ người cấp dưới, Viên chiến vẫn không bỏ đi khí thế toàn thân. Bạch Nhiễm Nhiễm không còn cách nào khác chỉ có thể nhờ sự giúp đỡ của Bạch Lão gia, đáng tiếc từ lâu Bạch Lão gia đã thất vọng cực độ với Viên Sanh, lần này cho dù Bạch Nhiễm Nhiễm nói rách miệng lưỡi cũng không chịu giúp.

Cuộc sống ngày ngày trôi qua, con trai lại luôn ở trong tù, bà lại không có cách nào, Bạch Nhiễm Nhiễm càng ngày càng lo lắng, nhưng bây giờ thật sự hết cách rồi, cuối cùng khẽ cắn môi đi đến nhà Viên thị.

Lần đầu tiên, bà lại có dễ dàng đi vào đại sảnh như vậy. Bạch Nhiễm Nhiễm hít một hơi thật sâu, đẩy cửa phòng làm việc của Viên Tiêu, Viên Tiêu đang cúi đầu phê duyệt công văn, nhìn thấy bà đi vào dường như không chút bất ngờ, thậm chí còn nở nụ cười: “ Chuyện gì”.

“Viên Tiêu, tôi cầu xin cậu thả Viên Sanh ra, cậu muốn tôi làm chuyện gì cũng được!”. Bạch Nhiễm Nhiễm đi thẳng vào vấn đề, không chút dài dòng dây dưa nào. Vẻ mặt mang theo chút xem cái chết như không.

Viên Tiêu ung dung nâng cằm lên nhìn Bạch Nhiễm Nhiễm, biến cố lớn như vậy khiến một người phụ nữ khoan thai lộng lẫy trước đây giờ đã xuất hiện nhiều nếp nhăn trên mặt, nhưng vẫn lộng lẫy vô cùng, vừa nhìn đã biết là người xuất thân từ Phú Qúy. Khóe môi Viên Tiêu từ từ cong lên, anh đợi lâu như vậy rốt cuộc cũng đến được ngày này.

“Thật sự chuyện gì cũng có thể làm?” Ánh sáng trong đôi mắt Viên Tiêu quay vòng không cùng một dạng, nụ cười trên khóe miệng giống như ác ma, làm cho dũng khí toàn tâm toàn ý của Bạch Nhiễm Nhiễm trong khoảnh khắc tiêu tan mất, bà kiên trì đối mặt với Viên Tiêu: “Đúng vậy”.

“Viên phu nhân thật có dũng khí!”. Viên Tiêu vỗ tay, phòng làm việc vốn yên tĩnh bỗng vọng lên âm thanh vỗ tay, nghe cực kì rợn người, Bạch Nhiễm Nhiễm cảm thấy tóc gáy đều dựng lên.

“Lời đã nói thì không được thu hồi”. Viên Tiêu chậm rãi đi đến đối diện với Bạch Nhiễm Nhiễm, cúi đầu nhìn bà, dường như đang hưởng thụ cảm giác đấu tranh của bà.

“Được”. Bạch Nhiễm Nhiễm suy nghĩ hai giây, hạ quyết tâm đồng ý, vì con trai, dù có bắt bà phải lên núi đao xuống biển lửa bà cũng bằng lòng.

“Thật sảng khoái !” trong mắt Viên Tiêu rốt cuộc cũng chân thực nhuộm nụ cười châm biếm, anh từ từ cúi đầu nhìn về phía Bạch Nhiễm Nhiễm nói một câu, chỉ trong chốc lát sắc mặt Bạch Nhiễm Nhiễm trắng bệch, bà run run dùng đầu ngón tay chỉ vào Viên Tiêu: “Mày…tên này…Khốn…Khốn kiếp!”.

Mặt Viên Tiêu lạnh lẽo, ngay cả việc giả bộ cười cũng mất đi: “Lời này không đến lượt bà nói? Bà là cái thá gì?”. Anh đưa tay chỉ vào cửa phòng làm việc: “Cút đi, nhìn bà chỉ khiến tôi cảm thấy dơ bẩn mắt!”. Nước mắt Bạch Nhiễm Nhiễm rơi xuống, nắm lấy túi xách định muốn rời đi, bỗng nhiễn Viên Tiêu thả giọng điệu nhẹ nhàng: “ Tôi nói bà không nên quên , nếu không con trai bà…”.

“Yên tâm!”. Bạch Nhiễm Nhiễm cắn răng nghiến lợi ném hai câu, đóng cửa phịch một tiếng đi ra.

Viên Tiêu cười ha ha ấn điện thoại đường dây nội bộ trên bàn: “Anh, em có chuyện tốt muốn nói cho anh biết”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thang Tiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook