Chương 27
Sênh Lạc Lạc
13/06/2021
Mỗi lần nhìn Kha Âm ngoan ngoãn nghe lời như vậy, Dạ Dung Lâm không kìm được mỉm cười. Môi anh chạm nhẹ lên khóe môi cô nhẹ nhàng gọi: "Âm Âm"
"Ừm." Cô cũng nhỏ giọng đáp lại, như sợ phá vỡ bầu không khí này.
Dạ Dung Lâm cũng không đáp lại, bởi vì môi anh đã hôn lên môi Kha Âm. Đây cũng là lần đầu tiên Kha Âm hôn môi, không biết hình dung cảm giác này như nào, môi Dạ Dung Lâm mềm mại, giống như thạch trái cây.
Mùi hương cơ thể của anh thật dễ chịu, Kha Âm rất thích cảm giác này, giờ đây anh chậm rãi mở miệng, cô cảm nhận được chiếc lưỡi nóng rực. Kha Âm không biết đáp lại như nào, hơi hé miệng ra phó mặc cho anh.
Dạ Dung Lâm hôn được một lúc, lại mị hoặc lên tiếng: "Bảo bối, hôn anh."
Kha Âm từ từ mở mắt ra, nhìn khuôn mặt đẹp trai được phóng đại trước mặt, ở gần như này mà vẫn hoàn mĩ, không chút tì vết.
Mà gương mặt cô vẫn ửng đỏ, trong mắt là một mảnh sương mù.
Thấy cô không nói câu nào mà cứ nhìn Dạ Dung Lâm, làm anh có chút áy náy, không nỡ xuống tay. Anh nhéo nhéo eo cô, mềm lòng hỏi: "Không thích anh hôn em sao?"
Kha Âm thành thật lắc đầu, không nói cho Dạ Dung Lâm, thật ra cảm giác cũng không tồi.
"Trả lời anh, có được không?"
Kha Âm lúng túng nói: "Là vì em không biết như thế nào.... Em cũng không...."
"Em chỉ cần học theo anh là được, nhắm mắt lại nào."
Nhắm mắt lại, cảm nhận được hơi thở anh đến gần, môi càng xâm nhập sâu.
Kha Âm học theo anh, hôn lên bờ môi anh, đầu lưỡi nhẹ nhàng chạm vào, chậm rãi di chuyển. Đầu lưỡi anh trơn trượt linh hoạt như con cá, làm Kha Âm từ từ rút lui.
Thỉnh thoảng đầu lưỡi cô còn bị Dạ Dung Lâm mút nhẹ, Kha Âm bắt chước học theo anh, nhưng cảm thấy thật kì. Hơn nữa cô chỉ mút vào một chút, sau đó vội vàng thối lui, lại còn thấy buồn cười. Đụng vào, tới gần bởi vì thích cho nên tò mò muốn tìm tòi để có thể cảm thụ được.
Hôm nay Dạ Dung Lâm rất thỏa mãn vì Kha Âm rất phối hợp với anh.
Dạ Dung Lâm buông cô ra, rồi lại ôm cô vào lòng dán vào trong ngực mình. Viên ngọc này cuối cùng cũng rơi vào tay anh.
Hai người nghỉ ngơi chỉnh đốn xong, Dạ Dung Lâm bắt đầu dựng lều trại, mỗi người một cái. Vốn dĩ lúc đầu thu dọn không có vấn đề gì, mà lên tới nơi thì lều của Kha Âm bị hỏng mất rồi.
Hiện tại xuống núi thì rất nguy hiểm, giờ thì phải tạm chấp nhận ở đây.
Dạ Dung Lâm đề nghị: "Em ở cùng một lều với anh đi."
Kha Âm cũng có chút buồn bực, nhìn chằm chằm vào trong lều: "Sao lại hỏng vào lúc này chứ."
"Cũng may là lều của anh cũng lớn hơn. Đêm nay, em nằm bên cạnh anh. Sáng mai chúng ta cũng về rồi."
Kha Âm cũng không chú ý khi nói chuyện tay Dạ Dung Lâm còn vô thức mà xoa xoa lên lều, trong mắt còn rất cao hứng nữa.
Đúng là trời cũng giúp mình! Sáng sớm nay anh cũng đã nghĩ hỏi Kha Âm chỉ cần mang một chiếc lều thôi, nhưng còn ngại vì mới kết giao với Kha Âm mấy ngày, sợ cô nghĩ mình chiếm tiện nghi của cô.
Được rồi........ Trong thâm tâm anh thực sự muốn chiếm tiện nghi của cô....
"Thế thì ủy khuất cho anh rồi....." Anh ngủ giường lớn như thế, mà lều thì nhỏ.
"Không ủy khuất, nhưng nếu em không muốn thì anh sẽ gọi điện cho trực thăng đến đây, đón chúng ta." Anh vừa quan sát rồi, nơi đây trực thăng có thể đỗ được.
Kha Âm trừng lớn mắt: "Không cần phiền như vậy, em cùng anh ở trong một lều."
Dạ Dung Lâm cười đến sáng lạn, sau đó nhìn thấy Kha Âm nghi ngờ liền thu lại nụ cười.
"Được, hắc hắc."
Hai người chỉ mang đồ hộp theo, không cần nấu nướng. Trời tối dần, Dạ Dung Lâm thắp một chiếc đèn ở giữa lều. Hai người nằm sang hai bên chốc chốc lại xem điện thoại.
Kha Âm biết Dạ Dung Lâm là diễn viên lồng tiếng nổi danh nên nói với anh: "Em nhớ là weibo của anh có rất nhiều fan theo dõi".
Dạ Dung Lâm trả lời: "Nói đến Weibo anh mới nhớ, lâu rồi không anh không lên."
Trên màn hình hiện giao diện của ứng dụng, vốn dĩ Kha Âm không có ý nhìn nhưng không gian nhỏ hẹp, cô tùy tiện nhìn thoáng qua liền thấy được.
Hàng loạt thông báo, tin nhắn xuất hiện, chuông thông báo mất hai phút mới dừng hẳn, chia sẻ bình luận và like của fan càng ngày càng nhiều.
Đặc biệt, là khi Dạ Dung Lâm đăng tin hỏi mọi người làm sao có thể theo đuổi bạn gái thành công. Tuy đã qua mấy ngày rồi nhưng vẫn có người vào bình luận. Đương nhiên là có rất nhiều bình luận hỏi anh đã theo đuổi thành công chưa.
Anh cũng không dám trực tiếp thông báo quan hệ của hai người, cầm di động anh đưa cho Kha Âm xem: "Em xem, rất nhiều fan hỏi anh đã theo đuổi bạn gái thành công chưa?"
Kha Âm chưa nhảy số kịp, nhíu mày hỏi: "Anh muốn theo đuổi ai?"
Dạ Dung Lâm: "....Em nói xem anh theo đuổi ai?"
Khi nói những lời này, Dạ Dung Lâm đang nhìn chằm chằm Kha Âm, cô khụ một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu.
Trở mình, quay lưng về phía Dạ Dung Lâm, Kha Âm nhỏ giọng nói: "Vậy anh trả lời với các cô ấy là thành công đi."
Dạ Dung Lâm cười hắc hắc, lập tức trả lời bình luận: "Cách mạng đã thành công, hiện tại đồng chí vẫn còn đang nỗ lực."
Anh trả lời bình luận làm xôn xao các fan: "Thành công rồi ư? Làm sao mà thành công được vậy????"
"Có phải do mị lực của đại thần quá lớn, lập tức mê đảo chị gái đó?"
Dạ Dung Lâm cười sung sướng, ôm Kha Âm vào trong ngực, cho cô xem bình luận: "Mọi người đoán là do mị lực của anh hấp dẫn, anh có thể dựa vào nhan sắc của mình không? "
Kha Âm nghiêm túc gật đầu: "Ừm, cũng đúng đó." Cô đáp ứng Dạ Dung Lâm phần lớn là do anh đẹp trai, vừa nhìn liền cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Dạ Dung Lâm coi như câu trả lời của Kha Âm là khen mình, cười vui vẻ tiếp tục xem bình luận.
"Anh cùng cô gái nào bên nhau! Em phải biết tình địch của mình là ai!"
"Mặc Hàn Đại Đại của chúng ta làm sao bây giờ? Anh cứ như thế mà vút bỏ anh ý sao?"
Dạ Dung Lâm lựa chọn làm ngơ fan couple KY. Bây giờ trên hot search về Dạ Dung Lâm đều là "Bạn gái của Dung Lâm là ai?"
Những người biết chuyện này cũng không có nói ra bên ngoài. Fan của anh còn tìm lại những cô gái đã từng hợp tác với anh. Nhưng cả weibo lẫn Tieba đều không có chút đầu mối nào. Anh đem bạn gái giấu kĩ quá đi!
Bối Nguyệt Lượng là fan của Dạ Dung Lâm đương nhiên sẽ nhìn thấy phản hồi của anh. Thực ra từ lúc anh đăng tin trên weibo cô đã có một dự cảm mãnh liệt rồi. Vì thế, Bối Nguyệt Lượng gọi điện thoại cho Kha Âm. Mạng trên núi cũng không yếu, Kha Âm nhận điện thoại: "Alo, Nguyệt Lượng?"
"Tiểu Âm, giờ cậu đang ở đâu?" Bối Nguyệt Lượng ân cần hỏi thăm.
"Tớ đi leo núi cắm trại".
"Một mình cậu?"
Kha Âm nhìn Dạ Dung Lâm: "Không, tớ đi cùng bạn trai mà."
"Quả nhiên là cậu đã có bạn trai! Không phải là Dung Lâm chứ?"Bối Nguyệt Lượng muốn thử một chút, lòng hiếu kì của cô không nhịn được mà!
Kha Âm bị hỏi đến chột dạ, vì cô chưa chủ động nói qua chuyện này.
"Vừa mới quen không lâu, tớ muốn ổn định một chút rồi mới nói cho cậu...."Cô chuẩn bị xin lỗi Bối Nguyệt Lượng.
Ai biết Bối Nguyệt Lượng thiếu chút nữa nhảy dựng lên hỏi cô: "Bạn trai cậu có phải Dung Lâm không!"
Kha Âm trầm mặc một chút, thừa nhận: "Là anh ấy."
Nội tâm Bối Nguyệt Lượng không ngừng gào rít, mặt đỏ lên, kích động hỏi Kha Âm: "Sao hai người lại ở bên nhau vậy?" Bởi vì giọng Bối Nguyệt Lượng quá lớn, Dạ Dung Lâm nằm bên cạnh Kha Âm đều nghe thấy hết.
Dạ Dung Lâm nhìn Kha Âm như muốn hỏi, bạn thân của em là fan của anh sao?
"Đúng vậy.... chính là ở bên nhau..." Kha Âm không biết hình dung như nào mới tốt.
"Không được, không được, bạn thân nhất của tớ cùng nam thần của tớ yêu nhau, tớ không có sức chịu đựng sự thật này, từ từ đã....." Kha Âm nghe thấy đầu dây bên kia vài tiếng hít sâu, còn có lo lắng, "Cậu để anh ấy nói với tớ hai câu được không, nếu không tớ không dám tin."
Kha Âm đưa điện thoại cho Dạ Dung Lâm, nhỏ giọng nói: "Bạn em muốn nói chuyện vó anh."
Dạ Dung Lâm cầm điện thoại, mở loa ngoài: "Chào em."
Bối Nguyệt Lượng trực tiếp hét lên: "Trời ơi! Chính là giọng nói này."
Rồi bỗng nhiên điện thoại truyền đến tiếng đổ vỡ, không biết Bối Nguyệt Lượng đã làm rơi cái gì, Kha Âm không yên tâm nói: "Cậu cẩn thận một chút..."
Bối Nguyệt Lượng kích động đến rơi nước mắt, nói chuyện cũng không dùng não, nếu Kha Âm ở cạnh cô, cô sẽ chạy đến ôm Kha Âm: "Cậu quá trâu bò rồi! Bạn thân của tớ thế mà lại quen thân Dung Lâm đại thần. Tớ cả đời tự hào về cậu."
Kha Âm:...Ra là mình lợi hại như vậy sao?
Kha Âm nói với bạn mình: "Nguyệt Lượng, chúng tớ đang ở bên ngoài, chờ sau khi tớ về, tớ gọi lại cho cậu sau nhé."
Bối Nguyệt Lượng đồng ý, sau đó ngượng ngùng hỏi: "Vậy cậu có thể để Dung Lâm đại thần nói tạm biệt với tớ không?"
Kha Âm liếc Dạ Dung Lâm, anh ngoan ngoãn nói: "Tạm biệt."
Điện thoại lại vang lê tiếng hét chói tai, Kha Âm nghĩ, đêm nay Bối Nguyệt Lượng khẳng định sẽ không ngủ được.
Cả cuộc trò chuyện Dạ Dung Lâm chỉ nói có 4 chữ. Kha Âm cúp máy mà lòng vẫn còn sợ hãi.
Có trời mới biết cô chỉ sợ cô nàng Bối Nguyệt Lượng kia chạy đến giết mình. Nhưng giờ cô nàng kia đang đắm chìm trong vui sướng, hẳn là sẽ không làm ra chuyện gì nguy hiểm.
Giờ phút này Bối Nguyệt Lượng đang nằm trên giường lăn lộn. Nhìn di động cười, Bối Nguyệt Lượng cong môi nghĩ, hắc hắc hắc, nam thần nói chuyện thật dễ nghe, mình hạnh phúc quá, đây chính là đãi ngộ đặc biệt.
Nhưng mà Tiểu Âm xấu tính quá, cùng nam thần ở bên nhau cũng không nói cho mình trước. Chờ cô ấy về, mình phải truy hỏi một phen, tò mò quá, không biết vì sao hai người lại ở chung một chỗ.
"Ừm." Cô cũng nhỏ giọng đáp lại, như sợ phá vỡ bầu không khí này.
Dạ Dung Lâm cũng không đáp lại, bởi vì môi anh đã hôn lên môi Kha Âm. Đây cũng là lần đầu tiên Kha Âm hôn môi, không biết hình dung cảm giác này như nào, môi Dạ Dung Lâm mềm mại, giống như thạch trái cây.
Mùi hương cơ thể của anh thật dễ chịu, Kha Âm rất thích cảm giác này, giờ đây anh chậm rãi mở miệng, cô cảm nhận được chiếc lưỡi nóng rực. Kha Âm không biết đáp lại như nào, hơi hé miệng ra phó mặc cho anh.
Dạ Dung Lâm hôn được một lúc, lại mị hoặc lên tiếng: "Bảo bối, hôn anh."
Kha Âm từ từ mở mắt ra, nhìn khuôn mặt đẹp trai được phóng đại trước mặt, ở gần như này mà vẫn hoàn mĩ, không chút tì vết.
Mà gương mặt cô vẫn ửng đỏ, trong mắt là một mảnh sương mù.
Thấy cô không nói câu nào mà cứ nhìn Dạ Dung Lâm, làm anh có chút áy náy, không nỡ xuống tay. Anh nhéo nhéo eo cô, mềm lòng hỏi: "Không thích anh hôn em sao?"
Kha Âm thành thật lắc đầu, không nói cho Dạ Dung Lâm, thật ra cảm giác cũng không tồi.
"Trả lời anh, có được không?"
Kha Âm lúng túng nói: "Là vì em không biết như thế nào.... Em cũng không...."
"Em chỉ cần học theo anh là được, nhắm mắt lại nào."
Nhắm mắt lại, cảm nhận được hơi thở anh đến gần, môi càng xâm nhập sâu.
Kha Âm học theo anh, hôn lên bờ môi anh, đầu lưỡi nhẹ nhàng chạm vào, chậm rãi di chuyển. Đầu lưỡi anh trơn trượt linh hoạt như con cá, làm Kha Âm từ từ rút lui.
Thỉnh thoảng đầu lưỡi cô còn bị Dạ Dung Lâm mút nhẹ, Kha Âm bắt chước học theo anh, nhưng cảm thấy thật kì. Hơn nữa cô chỉ mút vào một chút, sau đó vội vàng thối lui, lại còn thấy buồn cười. Đụng vào, tới gần bởi vì thích cho nên tò mò muốn tìm tòi để có thể cảm thụ được.
Hôm nay Dạ Dung Lâm rất thỏa mãn vì Kha Âm rất phối hợp với anh.
Dạ Dung Lâm buông cô ra, rồi lại ôm cô vào lòng dán vào trong ngực mình. Viên ngọc này cuối cùng cũng rơi vào tay anh.
Hai người nghỉ ngơi chỉnh đốn xong, Dạ Dung Lâm bắt đầu dựng lều trại, mỗi người một cái. Vốn dĩ lúc đầu thu dọn không có vấn đề gì, mà lên tới nơi thì lều của Kha Âm bị hỏng mất rồi.
Hiện tại xuống núi thì rất nguy hiểm, giờ thì phải tạm chấp nhận ở đây.
Dạ Dung Lâm đề nghị: "Em ở cùng một lều với anh đi."
Kha Âm cũng có chút buồn bực, nhìn chằm chằm vào trong lều: "Sao lại hỏng vào lúc này chứ."
"Cũng may là lều của anh cũng lớn hơn. Đêm nay, em nằm bên cạnh anh. Sáng mai chúng ta cũng về rồi."
Kha Âm cũng không chú ý khi nói chuyện tay Dạ Dung Lâm còn vô thức mà xoa xoa lên lều, trong mắt còn rất cao hứng nữa.
Đúng là trời cũng giúp mình! Sáng sớm nay anh cũng đã nghĩ hỏi Kha Âm chỉ cần mang một chiếc lều thôi, nhưng còn ngại vì mới kết giao với Kha Âm mấy ngày, sợ cô nghĩ mình chiếm tiện nghi của cô.
Được rồi........ Trong thâm tâm anh thực sự muốn chiếm tiện nghi của cô....
"Thế thì ủy khuất cho anh rồi....." Anh ngủ giường lớn như thế, mà lều thì nhỏ.
"Không ủy khuất, nhưng nếu em không muốn thì anh sẽ gọi điện cho trực thăng đến đây, đón chúng ta." Anh vừa quan sát rồi, nơi đây trực thăng có thể đỗ được.
Kha Âm trừng lớn mắt: "Không cần phiền như vậy, em cùng anh ở trong một lều."
Dạ Dung Lâm cười đến sáng lạn, sau đó nhìn thấy Kha Âm nghi ngờ liền thu lại nụ cười.
"Được, hắc hắc."
Hai người chỉ mang đồ hộp theo, không cần nấu nướng. Trời tối dần, Dạ Dung Lâm thắp một chiếc đèn ở giữa lều. Hai người nằm sang hai bên chốc chốc lại xem điện thoại.
Kha Âm biết Dạ Dung Lâm là diễn viên lồng tiếng nổi danh nên nói với anh: "Em nhớ là weibo của anh có rất nhiều fan theo dõi".
Dạ Dung Lâm trả lời: "Nói đến Weibo anh mới nhớ, lâu rồi không anh không lên."
Trên màn hình hiện giao diện của ứng dụng, vốn dĩ Kha Âm không có ý nhìn nhưng không gian nhỏ hẹp, cô tùy tiện nhìn thoáng qua liền thấy được.
Hàng loạt thông báo, tin nhắn xuất hiện, chuông thông báo mất hai phút mới dừng hẳn, chia sẻ bình luận và like của fan càng ngày càng nhiều.
Đặc biệt, là khi Dạ Dung Lâm đăng tin hỏi mọi người làm sao có thể theo đuổi bạn gái thành công. Tuy đã qua mấy ngày rồi nhưng vẫn có người vào bình luận. Đương nhiên là có rất nhiều bình luận hỏi anh đã theo đuổi thành công chưa.
Anh cũng không dám trực tiếp thông báo quan hệ của hai người, cầm di động anh đưa cho Kha Âm xem: "Em xem, rất nhiều fan hỏi anh đã theo đuổi bạn gái thành công chưa?"
Kha Âm chưa nhảy số kịp, nhíu mày hỏi: "Anh muốn theo đuổi ai?"
Dạ Dung Lâm: "....Em nói xem anh theo đuổi ai?"
Khi nói những lời này, Dạ Dung Lâm đang nhìn chằm chằm Kha Âm, cô khụ một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu.
Trở mình, quay lưng về phía Dạ Dung Lâm, Kha Âm nhỏ giọng nói: "Vậy anh trả lời với các cô ấy là thành công đi."
Dạ Dung Lâm cười hắc hắc, lập tức trả lời bình luận: "Cách mạng đã thành công, hiện tại đồng chí vẫn còn đang nỗ lực."
Anh trả lời bình luận làm xôn xao các fan: "Thành công rồi ư? Làm sao mà thành công được vậy????"
"Có phải do mị lực của đại thần quá lớn, lập tức mê đảo chị gái đó?"
Dạ Dung Lâm cười sung sướng, ôm Kha Âm vào trong ngực, cho cô xem bình luận: "Mọi người đoán là do mị lực của anh hấp dẫn, anh có thể dựa vào nhan sắc của mình không? "
Kha Âm nghiêm túc gật đầu: "Ừm, cũng đúng đó." Cô đáp ứng Dạ Dung Lâm phần lớn là do anh đẹp trai, vừa nhìn liền cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Dạ Dung Lâm coi như câu trả lời của Kha Âm là khen mình, cười vui vẻ tiếp tục xem bình luận.
"Anh cùng cô gái nào bên nhau! Em phải biết tình địch của mình là ai!"
"Mặc Hàn Đại Đại của chúng ta làm sao bây giờ? Anh cứ như thế mà vút bỏ anh ý sao?"
Dạ Dung Lâm lựa chọn làm ngơ fan couple KY. Bây giờ trên hot search về Dạ Dung Lâm đều là "Bạn gái của Dung Lâm là ai?"
Những người biết chuyện này cũng không có nói ra bên ngoài. Fan của anh còn tìm lại những cô gái đã từng hợp tác với anh. Nhưng cả weibo lẫn Tieba đều không có chút đầu mối nào. Anh đem bạn gái giấu kĩ quá đi!
Bối Nguyệt Lượng là fan của Dạ Dung Lâm đương nhiên sẽ nhìn thấy phản hồi của anh. Thực ra từ lúc anh đăng tin trên weibo cô đã có một dự cảm mãnh liệt rồi. Vì thế, Bối Nguyệt Lượng gọi điện thoại cho Kha Âm. Mạng trên núi cũng không yếu, Kha Âm nhận điện thoại: "Alo, Nguyệt Lượng?"
"Tiểu Âm, giờ cậu đang ở đâu?" Bối Nguyệt Lượng ân cần hỏi thăm.
"Tớ đi leo núi cắm trại".
"Một mình cậu?"
Kha Âm nhìn Dạ Dung Lâm: "Không, tớ đi cùng bạn trai mà."
"Quả nhiên là cậu đã có bạn trai! Không phải là Dung Lâm chứ?"Bối Nguyệt Lượng muốn thử một chút, lòng hiếu kì của cô không nhịn được mà!
Kha Âm bị hỏi đến chột dạ, vì cô chưa chủ động nói qua chuyện này.
"Vừa mới quen không lâu, tớ muốn ổn định một chút rồi mới nói cho cậu...."Cô chuẩn bị xin lỗi Bối Nguyệt Lượng.
Ai biết Bối Nguyệt Lượng thiếu chút nữa nhảy dựng lên hỏi cô: "Bạn trai cậu có phải Dung Lâm không!"
Kha Âm trầm mặc một chút, thừa nhận: "Là anh ấy."
Nội tâm Bối Nguyệt Lượng không ngừng gào rít, mặt đỏ lên, kích động hỏi Kha Âm: "Sao hai người lại ở bên nhau vậy?" Bởi vì giọng Bối Nguyệt Lượng quá lớn, Dạ Dung Lâm nằm bên cạnh Kha Âm đều nghe thấy hết.
Dạ Dung Lâm nhìn Kha Âm như muốn hỏi, bạn thân của em là fan của anh sao?
"Đúng vậy.... chính là ở bên nhau..." Kha Âm không biết hình dung như nào mới tốt.
"Không được, không được, bạn thân nhất của tớ cùng nam thần của tớ yêu nhau, tớ không có sức chịu đựng sự thật này, từ từ đã....." Kha Âm nghe thấy đầu dây bên kia vài tiếng hít sâu, còn có lo lắng, "Cậu để anh ấy nói với tớ hai câu được không, nếu không tớ không dám tin."
Kha Âm đưa điện thoại cho Dạ Dung Lâm, nhỏ giọng nói: "Bạn em muốn nói chuyện vó anh."
Dạ Dung Lâm cầm điện thoại, mở loa ngoài: "Chào em."
Bối Nguyệt Lượng trực tiếp hét lên: "Trời ơi! Chính là giọng nói này."
Rồi bỗng nhiên điện thoại truyền đến tiếng đổ vỡ, không biết Bối Nguyệt Lượng đã làm rơi cái gì, Kha Âm không yên tâm nói: "Cậu cẩn thận một chút..."
Bối Nguyệt Lượng kích động đến rơi nước mắt, nói chuyện cũng không dùng não, nếu Kha Âm ở cạnh cô, cô sẽ chạy đến ôm Kha Âm: "Cậu quá trâu bò rồi! Bạn thân của tớ thế mà lại quen thân Dung Lâm đại thần. Tớ cả đời tự hào về cậu."
Kha Âm:...Ra là mình lợi hại như vậy sao?
Kha Âm nói với bạn mình: "Nguyệt Lượng, chúng tớ đang ở bên ngoài, chờ sau khi tớ về, tớ gọi lại cho cậu sau nhé."
Bối Nguyệt Lượng đồng ý, sau đó ngượng ngùng hỏi: "Vậy cậu có thể để Dung Lâm đại thần nói tạm biệt với tớ không?"
Kha Âm liếc Dạ Dung Lâm, anh ngoan ngoãn nói: "Tạm biệt."
Điện thoại lại vang lê tiếng hét chói tai, Kha Âm nghĩ, đêm nay Bối Nguyệt Lượng khẳng định sẽ không ngủ được.
Cả cuộc trò chuyện Dạ Dung Lâm chỉ nói có 4 chữ. Kha Âm cúp máy mà lòng vẫn còn sợ hãi.
Có trời mới biết cô chỉ sợ cô nàng Bối Nguyệt Lượng kia chạy đến giết mình. Nhưng giờ cô nàng kia đang đắm chìm trong vui sướng, hẳn là sẽ không làm ra chuyện gì nguy hiểm.
Giờ phút này Bối Nguyệt Lượng đang nằm trên giường lăn lộn. Nhìn di động cười, Bối Nguyệt Lượng cong môi nghĩ, hắc hắc hắc, nam thần nói chuyện thật dễ nghe, mình hạnh phúc quá, đây chính là đãi ngộ đặc biệt.
Nhưng mà Tiểu Âm xấu tính quá, cùng nam thần ở bên nhau cũng không nói cho mình trước. Chờ cô ấy về, mình phải truy hỏi một phen, tò mò quá, không biết vì sao hai người lại ở chung một chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.