Chương 53
Sênh Lạc Lạc
29/07/2021
Xoay tròn, quay cuồng, tốc độ cùng đường lượn đan chéo nhau, quả thực
rất kích thích. Kha Âm đối với loại hoạt động này không có sức chống cự, mấy người phía cứ hét chói tai, cô cảm thấy rất hưng phấn. Dạ Dung Lâm
ngồi bên cạnh Kha Âm thấy thỉnh thoảng cô cũng ngẫu nhiên hét lên nhưng
không phải là sợ mà là vui vẻ. Hai tay cô để khum trước miệng sau đó hét to, ở đây ngoài Kha Âm ra thì chả ai quen anh cả, vì thế Dạ Dung Lâm
cũng học cô hét lên hai tiếng, cảm thật người thật thoải mái.
Thời gian hưởng thụ cũng không dài, lên xuống vài vòng là hai người xuống mặt đất. Dạ Dung Lâm bước xuống trước, sau khi đứng vững anh bắt tay Kha Âm đỡ cô xuống, toàn bộ quá trình vô cùng tự nhiên.
Kha Âm cầm tay anh bước xuống còn nhẹ nhàng nhảy lên một chút. Dạ Dung Lâm nhìn thấy cô hai má ửng hồng, ánh mắt sáng lên, tâm tình anh cũng bị lây luôn: “Thế nào?”
Kha Âm cười tươi rói: “Cực kì thú vị.”
Anh cũng cười, sau đó lôi kéo cô đi ra ngoài tránh dòng người đi ngược lối. Sau đó hai người còn chăm chú chọn trò tiếp theo. Kha Âm thích chơi trò kích thích, Dạ Dung Lâm chiều theo cô, càng chơi càng hưng phấn. Buổi trưa hai người ăn luôn ở nhà hàng trong đây, Dạ gia cũng có cổ phần ở đây nên chỗ ngồi của hai người đặc biệt thoải mái.
Dạ Dung Lâm lại hỏi Kha Âm buổi chiều muốn chơi gì nữa, Kha Âm trả lời: “Đi công viên nước đi?”
Hiện tại công viên nước còn chưa mở hết, chỉ có mấy trò như trượt ống nước. Dạ Dung Lâm nghe thấy thế đồng ý luôn.
Sau khi ăn trưa xong, hai người cũng không sốt ruột đi luôn, Kha Âm quay lại thấy mấy bạn nhỏ đang ăn kem, đang muốn nói chuyện cùng Dạ Dung Lâm, thì lại thấy anh đứng lên nói: “Em ngồi đây chờ anh một lát.”
Cứ nghĩ rằng anh đi vệ sinh nên cô ngoan ngoãn ngồi chờ.
“Không được đi linh tinh, ngồi ngoan ở đây đợi anh.”
Kha Âm bất đắc dĩ: “Em cũng không phải là anh….”
Ở công viên giải trí, đều là Kha Âm dẫn Dạ Dung Lâm đi cùng, anh cũng chưa từng đến đây chơi nên khó xác định được phương hướng. Dạ Dung Lâm mím môi nhìn Kha Âm, xoay người đi cũng không nói câu gì.
Chưa đến vài phút sau anh quay lại, trên tay còn cầm cây kem ốc quế, và mấy viên kem tròn nhìn siêu cấp hấp dẫn, đều là vị Kha Âm thích.
Kha Âm kinh ngạc: “Sao anh lại mua kem vậy? Lại còn to như thế?”
Dạ Dung Lâm trước kia nghĩ Kha Âm là một người không biết biểu hiện tình cảm, nhưng quen nhau một thời gian, anh phát hiện cô là một cô gái đáng yêu, chỉ là trước kia không biết cách ở chung với người lạ.
Đương nhiên, cô ở bên cạnh mình mới hoạt bát, đáng yêu có thể vô cớ gây sự không cần cố kỵ quá nhiều.
“Nghĩ là em sẽ thích nên anh đi mua cho em, em ăn không hết thì hai chúng ta ăn chung.”
Dạ Dung Lâm có chút tâm tư nhỏ, anh cố ý không mua phần nhỏ, lại còn chọn cái siêu to rồi mỗi người một muỗng, cùng nhau ăn. Lúc ăn cơm anh có nhìn thấy một đôi ăn kem như vậy anh cũng muốn thử. Chiếc kem mát mát ngọt ngọt mang theo vị trái cây cùng mùi sữa bò, xúc một miếng cho vào miệng cảm thấy tràn ngập hạnh phúc.
Kha Âm cảm thấy toàn bộ nóng bức đều bị xua tan hết, hai được hai miếng cô nghĩ nghĩ muốn chia sẻ với Dạ Dung Lâm, tự nhiên xúc một thìa đưa đến bên miệng anh.
Tay vừa đưa qua cô mới ý thức được trước kia mình chưa đút cho Dạ Dung Lâm ăn cái gì, sợ anh ghét bỏ, cô lại theo bản năng rụt tay về.
Dạ Dung Lâm sửng sốt vui mừng khi thấy hành động của Kha Âm. Nhưng mà anh còn chưa kịp ăn cô đã thu tay lại. Tuy nhiên sao đấu lại được với anh, anh nhanh chóng duỗi cổ đuổi theo cái thìa của Kha Âm.
Ừm, đánh nhanh thắng nhanh chỉ sợ Kha Âm không cho anh ăn nữa. Kha Âm ngơ ngác nhìn anh lẩm bẩm: “ Đây là thìa của em mà….”
Thìa của Dạ Dung Lâm vẫn còn sạch sẽ, trước kia anh không thích ăn mấy đồ ngọt như này, nhưng ăn cùng với Kha Âm sao mà ngon đến thế.
Anh híp mắt liếm môi nói: “Thìa của bạn gái anh, có gì mà không thể ăn.” Vừa nói còn vừa nhìn vào môi của cô.
Cái bộ dạng mê người cùng ái muội kia làm Kha Âm ngượng ngùng, khụ một tiếng, quay mặt đi chỗ khác. Cô không nghĩ đến, trước kia cô cứ coi anh như tiểu công trúa mà sủng anh. Mà hiện tại chỉ vì ăn chung một thìa, mà mặt cô sắp cháy đến nơi rồi.
Kha Âm lấy mu bàn tay dán vào mặt, rõ ràng là rất nóng, cô trầm mặc.
Dạ Dung Lâm còn một hai phải nói rõ: “Nói xem, em có cho hay không.”
Kha Âm ngẩng đầu, đôi mắt sáng nhìn anh chằm chằm, cố lấy dũng khí nói mà vẫn như quả bóng xì hơi: “Vậy giống như gián tiếp….” Cũng không nói được đến cuối.
Dạ Dung Lâm lại hiểu ý của cô là gì, cười càng thêm tươi, vốn đã đẹp trai ngất trời, mà bộ dáng trong mắt anh chỉ có Kha Âm thôi càng hấp dẫn mắt nhìn của người khác, Kha Âm từ sớm đã phát hiện có rất nhiều cô gái không tự chủ nhìn sang anh.
Hai người ăn kem, anh một miếng, em một tiếng rất nhanh đã hết kem, lúc đi ra ngoài, Dạ Dung Lâm còn cầm khăn giấy lau miệng cho Kha Âm. Bởi vì đứng gần nhau, cho nên anh nhỏ giọng nói, tự nhiên Kha Âm có thể nghe rõ được.
Mà anh nói rõ ràng là: “Chúng ta hôn môi trực tiếp rồi, còn gián tiếp thì có gì là không thể?”
Oanh một tiếng, mặt Kha Âm đỏ lựng lại còn nóng nữa, cô cắn cắn môi dưới nhìn anh chắm chằm, ánh mắt còn rất mạnh mẽ, mà Dạ Dung Lâm hiện tại không sợ cô nàng tí tẹo nào.
Cuối cùng cô hừ lạnh, quay đầu đi.
Cái này chính là tán gái cuồng ma! Hiện tại mình không phải là đối thủ.
Dạ Dung Lâm cười, sau đó giục cô đến công viên nước
Kha Âm vốn dĩ muốn chơi luôn nhưng khi thấy đám đông tụ tập đằng xa bèn hiếu kì, chỉ vào hỏi: “Họ đang làm gì nhỉ?”
“Mình đi xem xem.” Dạ Dung Lâm hớn hở nói. Hai người đến gần mới phát hiện bên đây toàn bộ là súng nước, Kha Âm nhìn mọi người trượt ra sau đó cầm súng nước bắn nhau như lễ hội té nước thì rất ngứa tay.
Dạ Dung Lâm đã sớm nhìn ra, anh đi đổi xu sau đó xếp hàng mua súng nước. Mỗi người cầm một cái, anh hỏi Kha Âm: “Chuẩn bị tốt chưa?”
Kha Âm còn chờ không nổi, gật đầu lia lịa.
“Bắt đầu thôi.”
Dạ Dung Lâm còn đặc biệt mua áo mua cho hai người để tránh bị ướt toàn bộ, còn dặn Kha Âm khi leo lên trên khe trượt là: “Tí nhớ mím môi, nhắm mắt vào để tránh nước bắn vào nhé.”
Kha Âm ngoan ngoãn gật đầu, rồi ngồi chờ bên cạnh. Không lâu sau, xe liền đẩy hai người đi, ngay lập tức Kha Âm cảm nhận được nước phun vào người mình, cô lập tức cúi đầu nhưng vẫn bị dính vào người không ít, cô còn hét rất hưng phấn.
Sau đó xe lượn khắp chỗ, hai người hò hét ầm ĩ, cười rất sảng khoái. Chờ khi xe ổn định, Kha Âm xuống trước định giương tay tiếp Dạ Dung Lâm ngồi sau thì thấy người Dạ Dung Lâm ướt một mảng lớn khi anh cởi áo mưa.
Chỗ bị ướt vừa vặn ở xương quai xanh và ngực, lúc này quần áo dán vào người anh lộ rõ cơ ngực. Kha Âm nhìn chằm chằm, sau đó quay mặt đi liếc thêm cái nữa, trong lòng thì không ngừng mặc niệm: Phi lễ chớ nhìn.
Dạ Dung Lâm cảm thấy không thoải mái khi bị quần áo ướt dính vào người như vậy, nhưng hiện tại trời nói như này chỉ một chốc nữa là khô. Đang muốn nói chuyện cùng Kha Âm, thì thấy bộ dạng hưng phấn của cô đã chạy đi đâu mất rồi, giờ thì đang nhìn về phía đằng xa.
Dạ Dung Lâm thấy thế cũng bước qua nhìn cùng cô, nhưng cảnh đẹp thì chả thấy đâu mà chỉ thấy cô càng thêm ngượng ngùng.
“Âm Âm” Dạ Dung Lâm gọi cô một tiếng
Kha Âm lập tức trả lời: “Chúng ta đi chơi trò khác đi.”
Kha Âm không dám nhìn thẳng vào anh, Dạ Dung Lâm trực tiếp cầm cổ tay cô, sợ người chạy mất: “Âm Âm, sao em lại không nhìn anh?”
Ánh mắt Kha Âm mơ hồ, rốt cuộc cũng quay lại dừng trên người anh, ánh mắt bình tĩnh, vô cùng chân thành: “Không có nha.”
Dạ Dung Lâm cười khẽ, hiển nhiên là không tin lời cô nói, nhưng cũng không vạch trần cô.
Lôi kéo cô đi về phía trước, Kha Âm cảm thấy mình như này thì hơi có chút cố ý: “Quần áo anh ướt rồi, vừa nãy không cài kín áo mưa sao?”
Trong lòng Dạ Dung Lâm nói, anh đứng bên cạnh em lâu như thế mà cũng không có ý hỏi anh, lại còn nói không ngại, ai tin đây =)))))))))
Nhưng anh vẫn mỉm cười nói theo Kha Âm: “Đúng vậy.”
Thời gian hưởng thụ cũng không dài, lên xuống vài vòng là hai người xuống mặt đất. Dạ Dung Lâm bước xuống trước, sau khi đứng vững anh bắt tay Kha Âm đỡ cô xuống, toàn bộ quá trình vô cùng tự nhiên.
Kha Âm cầm tay anh bước xuống còn nhẹ nhàng nhảy lên một chút. Dạ Dung Lâm nhìn thấy cô hai má ửng hồng, ánh mắt sáng lên, tâm tình anh cũng bị lây luôn: “Thế nào?”
Kha Âm cười tươi rói: “Cực kì thú vị.”
Anh cũng cười, sau đó lôi kéo cô đi ra ngoài tránh dòng người đi ngược lối. Sau đó hai người còn chăm chú chọn trò tiếp theo. Kha Âm thích chơi trò kích thích, Dạ Dung Lâm chiều theo cô, càng chơi càng hưng phấn. Buổi trưa hai người ăn luôn ở nhà hàng trong đây, Dạ gia cũng có cổ phần ở đây nên chỗ ngồi của hai người đặc biệt thoải mái.
Dạ Dung Lâm lại hỏi Kha Âm buổi chiều muốn chơi gì nữa, Kha Âm trả lời: “Đi công viên nước đi?”
Hiện tại công viên nước còn chưa mở hết, chỉ có mấy trò như trượt ống nước. Dạ Dung Lâm nghe thấy thế đồng ý luôn.
Sau khi ăn trưa xong, hai người cũng không sốt ruột đi luôn, Kha Âm quay lại thấy mấy bạn nhỏ đang ăn kem, đang muốn nói chuyện cùng Dạ Dung Lâm, thì lại thấy anh đứng lên nói: “Em ngồi đây chờ anh một lát.”
Cứ nghĩ rằng anh đi vệ sinh nên cô ngoan ngoãn ngồi chờ.
“Không được đi linh tinh, ngồi ngoan ở đây đợi anh.”
Kha Âm bất đắc dĩ: “Em cũng không phải là anh….”
Ở công viên giải trí, đều là Kha Âm dẫn Dạ Dung Lâm đi cùng, anh cũng chưa từng đến đây chơi nên khó xác định được phương hướng. Dạ Dung Lâm mím môi nhìn Kha Âm, xoay người đi cũng không nói câu gì.
Chưa đến vài phút sau anh quay lại, trên tay còn cầm cây kem ốc quế, và mấy viên kem tròn nhìn siêu cấp hấp dẫn, đều là vị Kha Âm thích.
Kha Âm kinh ngạc: “Sao anh lại mua kem vậy? Lại còn to như thế?”
Dạ Dung Lâm trước kia nghĩ Kha Âm là một người không biết biểu hiện tình cảm, nhưng quen nhau một thời gian, anh phát hiện cô là một cô gái đáng yêu, chỉ là trước kia không biết cách ở chung với người lạ.
Đương nhiên, cô ở bên cạnh mình mới hoạt bát, đáng yêu có thể vô cớ gây sự không cần cố kỵ quá nhiều.
“Nghĩ là em sẽ thích nên anh đi mua cho em, em ăn không hết thì hai chúng ta ăn chung.”
Dạ Dung Lâm có chút tâm tư nhỏ, anh cố ý không mua phần nhỏ, lại còn chọn cái siêu to rồi mỗi người một muỗng, cùng nhau ăn. Lúc ăn cơm anh có nhìn thấy một đôi ăn kem như vậy anh cũng muốn thử. Chiếc kem mát mát ngọt ngọt mang theo vị trái cây cùng mùi sữa bò, xúc một miếng cho vào miệng cảm thấy tràn ngập hạnh phúc.
Kha Âm cảm thấy toàn bộ nóng bức đều bị xua tan hết, hai được hai miếng cô nghĩ nghĩ muốn chia sẻ với Dạ Dung Lâm, tự nhiên xúc một thìa đưa đến bên miệng anh.
Tay vừa đưa qua cô mới ý thức được trước kia mình chưa đút cho Dạ Dung Lâm ăn cái gì, sợ anh ghét bỏ, cô lại theo bản năng rụt tay về.
Dạ Dung Lâm sửng sốt vui mừng khi thấy hành động của Kha Âm. Nhưng mà anh còn chưa kịp ăn cô đã thu tay lại. Tuy nhiên sao đấu lại được với anh, anh nhanh chóng duỗi cổ đuổi theo cái thìa của Kha Âm.
Ừm, đánh nhanh thắng nhanh chỉ sợ Kha Âm không cho anh ăn nữa. Kha Âm ngơ ngác nhìn anh lẩm bẩm: “ Đây là thìa của em mà….”
Thìa của Dạ Dung Lâm vẫn còn sạch sẽ, trước kia anh không thích ăn mấy đồ ngọt như này, nhưng ăn cùng với Kha Âm sao mà ngon đến thế.
Anh híp mắt liếm môi nói: “Thìa của bạn gái anh, có gì mà không thể ăn.” Vừa nói còn vừa nhìn vào môi của cô.
Cái bộ dạng mê người cùng ái muội kia làm Kha Âm ngượng ngùng, khụ một tiếng, quay mặt đi chỗ khác. Cô không nghĩ đến, trước kia cô cứ coi anh như tiểu công trúa mà sủng anh. Mà hiện tại chỉ vì ăn chung một thìa, mà mặt cô sắp cháy đến nơi rồi.
Kha Âm lấy mu bàn tay dán vào mặt, rõ ràng là rất nóng, cô trầm mặc.
Dạ Dung Lâm còn một hai phải nói rõ: “Nói xem, em có cho hay không.”
Kha Âm ngẩng đầu, đôi mắt sáng nhìn anh chằm chằm, cố lấy dũng khí nói mà vẫn như quả bóng xì hơi: “Vậy giống như gián tiếp….” Cũng không nói được đến cuối.
Dạ Dung Lâm lại hiểu ý của cô là gì, cười càng thêm tươi, vốn đã đẹp trai ngất trời, mà bộ dáng trong mắt anh chỉ có Kha Âm thôi càng hấp dẫn mắt nhìn của người khác, Kha Âm từ sớm đã phát hiện có rất nhiều cô gái không tự chủ nhìn sang anh.
Hai người ăn kem, anh một miếng, em một tiếng rất nhanh đã hết kem, lúc đi ra ngoài, Dạ Dung Lâm còn cầm khăn giấy lau miệng cho Kha Âm. Bởi vì đứng gần nhau, cho nên anh nhỏ giọng nói, tự nhiên Kha Âm có thể nghe rõ được.
Mà anh nói rõ ràng là: “Chúng ta hôn môi trực tiếp rồi, còn gián tiếp thì có gì là không thể?”
Oanh một tiếng, mặt Kha Âm đỏ lựng lại còn nóng nữa, cô cắn cắn môi dưới nhìn anh chắm chằm, ánh mắt còn rất mạnh mẽ, mà Dạ Dung Lâm hiện tại không sợ cô nàng tí tẹo nào.
Cuối cùng cô hừ lạnh, quay đầu đi.
Cái này chính là tán gái cuồng ma! Hiện tại mình không phải là đối thủ.
Dạ Dung Lâm cười, sau đó giục cô đến công viên nước
Kha Âm vốn dĩ muốn chơi luôn nhưng khi thấy đám đông tụ tập đằng xa bèn hiếu kì, chỉ vào hỏi: “Họ đang làm gì nhỉ?”
“Mình đi xem xem.” Dạ Dung Lâm hớn hở nói. Hai người đến gần mới phát hiện bên đây toàn bộ là súng nước, Kha Âm nhìn mọi người trượt ra sau đó cầm súng nước bắn nhau như lễ hội té nước thì rất ngứa tay.
Dạ Dung Lâm đã sớm nhìn ra, anh đi đổi xu sau đó xếp hàng mua súng nước. Mỗi người cầm một cái, anh hỏi Kha Âm: “Chuẩn bị tốt chưa?”
Kha Âm còn chờ không nổi, gật đầu lia lịa.
“Bắt đầu thôi.”
Dạ Dung Lâm còn đặc biệt mua áo mua cho hai người để tránh bị ướt toàn bộ, còn dặn Kha Âm khi leo lên trên khe trượt là: “Tí nhớ mím môi, nhắm mắt vào để tránh nước bắn vào nhé.”
Kha Âm ngoan ngoãn gật đầu, rồi ngồi chờ bên cạnh. Không lâu sau, xe liền đẩy hai người đi, ngay lập tức Kha Âm cảm nhận được nước phun vào người mình, cô lập tức cúi đầu nhưng vẫn bị dính vào người không ít, cô còn hét rất hưng phấn.
Sau đó xe lượn khắp chỗ, hai người hò hét ầm ĩ, cười rất sảng khoái. Chờ khi xe ổn định, Kha Âm xuống trước định giương tay tiếp Dạ Dung Lâm ngồi sau thì thấy người Dạ Dung Lâm ướt một mảng lớn khi anh cởi áo mưa.
Chỗ bị ướt vừa vặn ở xương quai xanh và ngực, lúc này quần áo dán vào người anh lộ rõ cơ ngực. Kha Âm nhìn chằm chằm, sau đó quay mặt đi liếc thêm cái nữa, trong lòng thì không ngừng mặc niệm: Phi lễ chớ nhìn.
Dạ Dung Lâm cảm thấy không thoải mái khi bị quần áo ướt dính vào người như vậy, nhưng hiện tại trời nói như này chỉ một chốc nữa là khô. Đang muốn nói chuyện cùng Kha Âm, thì thấy bộ dạng hưng phấn của cô đã chạy đi đâu mất rồi, giờ thì đang nhìn về phía đằng xa.
Dạ Dung Lâm thấy thế cũng bước qua nhìn cùng cô, nhưng cảnh đẹp thì chả thấy đâu mà chỉ thấy cô càng thêm ngượng ngùng.
“Âm Âm” Dạ Dung Lâm gọi cô một tiếng
Kha Âm lập tức trả lời: “Chúng ta đi chơi trò khác đi.”
Kha Âm không dám nhìn thẳng vào anh, Dạ Dung Lâm trực tiếp cầm cổ tay cô, sợ người chạy mất: “Âm Âm, sao em lại không nhìn anh?”
Ánh mắt Kha Âm mơ hồ, rốt cuộc cũng quay lại dừng trên người anh, ánh mắt bình tĩnh, vô cùng chân thành: “Không có nha.”
Dạ Dung Lâm cười khẽ, hiển nhiên là không tin lời cô nói, nhưng cũng không vạch trần cô.
Lôi kéo cô đi về phía trước, Kha Âm cảm thấy mình như này thì hơi có chút cố ý: “Quần áo anh ướt rồi, vừa nãy không cài kín áo mưa sao?”
Trong lòng Dạ Dung Lâm nói, anh đứng bên cạnh em lâu như thế mà cũng không có ý hỏi anh, lại còn nói không ngại, ai tin đây =)))))))))
Nhưng anh vẫn mỉm cười nói theo Kha Âm: “Đúng vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.