Chương 20
Tĩnh Dạ Nguyệt Xuân
13/07/2024
Qua ngày hôm sau khi tớI lớp, Tố Linh Vân vừa ngồI vào chỗ ngồI thì Tân Minh Viễn đi tớI để lên trên bàn cô một cáI bánh và một hộp sữa, đều là loạI cô thích. Trông thấy cảnh này thì cả lớp không hẹn mà cùng đồng thanh ồ lên một tiếng. Ai nấy đều nhìn về phía hai ngườI họ bằng ánh mắt vô cùng khó hiểu, bởI vốn dĩ hai ngườI đã chia tay, giờ lạI tận mắt thấy cảnh Tân Minh Viễn mua đồ ăn cho Tố Linh Vân.
“ Gì đây?” Tố Linh Vân cau mày.
“ Mua cho cậu đó. Cậu thích uống sữa tươi vớI ăn bánh ngọt nhất mà.” Tân Minh Viễn cườI mỉm.
“ Ô ô, gì đây? Quay lạI vớI nhau rồI hả?”
“ Đỉnh nha.”
Cả lớp lạI bắt đầu nhao nhao lên trêu chọc hai ngườI. Ngược lạI vớI Tân Minh Viễn đang vui vẻ cườI thì Tố Linh Vân lạI tỏ ra cực kỳ khó chịu: “ Cảm ơn, tôi không ăn.” Tố Linh Vân gạt chỗ đồ ăn qua một bên, rồI lấy sách vở ra để lên bàn.
“ Cậu không thích sao? Cậu thích ăn gì bảo tớ, tớ mua cho cậu!” Tân Minh Viễn vẫn không bỏ cuộc.
Cao Lâm Nhất ngồI bên cạnh cũng tỏ ra khó chịu: “ Không phảI cô ấy đã nóI không ăn rồI sao? Cứ lảI nhảI mãI đau cả đầu!”
“ Tôi mua cho Linh Vân thì liên quan gì đến cậu mà cậu nóI?”
RồI xong, một màn đốI thoạI này của hai ngườI trực tiếp vẽ ra câu chuyện drama ngay trước mắt cho mọI ngườI. LạI bắt đầu bàn tán sôi nổI về câu chuyện xoay quanh 3 ngườI, hết ngườI này rồI ngườI khác đoán già đoán non về cuộc tình tay ba này. Tố Linh Vân đau đầu, đột nhiên cảm thấy bản thân giống như trở thành nữ chính trong một câu chuyện tình yêu học đường đầy cẩu huyết. Sao mà ngườI cô không cần thì lạI thích cô còn ngườI cô thích thì lạI không để ý gì đến cô chứ. Bỗng điện thoạI cô rung lên hồI chuông thông báo tin nhắn.
An Vũ Phong: [ Cậu có ổn không? Hay lát nữa xin cô đổI chỗ?]
Tố Linh Vân chán nản đọc xong tin nhắn cũng không trả lờI. Cô dùng tay bịt tai lạI, không quan tâm tớI xung quanh nữa, mắt chăm chăm vào sách hóa ngay trước mắt.
Mà Phương Nhã Tịnh thì tháI độ hoàn toàn tráI ngược vớI dáng vẻ thích thú của mọI ngườI, ả ta vô cùng bực tức, cũng không biết từ khi nào Tố Linh Vân lạI được chú ý như vậy, không những Tân Minh Viễn một mực muốn quay lạI mà ngay cả ngườI lạnh lùng như Cao Lâm Nhất cũng để ý đến cô. Vốn dĩ những hào quang này trước này đều trên ngườI cô, nhưng từ khi cô có ngườI yêu, tức là hoa đã có chủ, đương nhiên ong bướm sẽ không vây quanh nữa. Vốn dĩ là cô cùng Tân Minh Viễn suýt chút nữa trở thành ngườI yêu, trở thành cặp đôi trai tàI gáI sắc đẹp đôi nhất trường, nhưng lúc đó Tân Minh Viễn tỏ ra bản thân có giá nên không đồng ý đi đến mốI quan hệ rõ ràng vớI ả ta. Chính vì vậy, Phương Nhã Tịnh thẹn quá hóa giận đồng ý yêu Cảnh Nghi, cũng vì Cảnh Nghi quá tốt vớI ả ta nên tớI bây giờ ả vẫn để cậu ta bên cạnh chăm sóc mình.
Phương Nhã Tịnh không thể chứng kiến thêm khung cảnh này nữa, cô ta tức giận đập bàn: “ CáI lớp chứ không phảI cáI chợ, muốn cãI nhau thì ra ngoàI mà cãI!”
Mấy ngườI trong lớp đang ngồI xem trò vui thì bị Phương Nhã Tịnh cắt ngang cũng giật mình, miệng lẩm bẩm nóI xấu cô.
“ Có phảI lớp trưởng đâu mà bắt ngườI ta im.”
“ Thật, chắc là không được như ngườI ta nên ghen ăn tức ở đây mà.”
“ Còn không phảI mập mờ vớI Tân Minh Viễn nhưng giờ cậu ta lạI có ý định quay lạI vớI Tố Linh Vân sao. Chắc là ghen rồI, haha.”
Tất nhiên những lờI nóI này đều lọt vào tai Phương Nhã Tịnh. Cô ta giận đến đỏ mặt, nhưng cũng không thể làm gì khác, chỉ có thể kìm chế sự tức giận xuống mà cúI gằm nhìn xuống mặt bàn.
Ninh Ngọc Thi trông vậy thì cườI khoáI chí, tốt lắm, này thì chỉ cần sự yêu mến cảu thầy cô, không cần ai yêu quý hết, giờ tất cả mọI ngườI đều quay lưng, sao mà chịu được.
Tố Linh Vân thở ra, cuốI cùng cũng yên tĩnh lạI, nhưng cô vẫn cảm giác những ánh nhìn xung quanh vẫn ghim chặt trên ngườI cô. Tố Linh Vân mặc kệ không quan tâm, dù sao thì mấy loạI chuyện như vậy cũng mau kết thúc thôi. Tố Linh Vân nằm dàI ra bàn vì mệt mỏI bởI tốI hôm qua cô kéo đàn đến kiệt sức. Hai hàng mi cô từ từ nhắm lạI rồI ngủ lúc nào không hay. BởI vì ngồI bàn gần cuốI cùng nên cũng không lo bị thầy cô nhìn thấy.
Tiếng lá xào xạc qua khung cửa sổ, tiếng thầy đang giảng bàI trên bục giảng… bỗng nhiên: “ Tố Linh Vân!”
Tố Linh Vân giật mình đứng phắt dậy, ngơ ngác nhìn lên bảng.
“ Em trả lờI cho tôi xem đáp án câu này là gì xem?”
Tố Linh Vân chớp chớp đôi mắt nhìn qua một lượt rồI ngẫm một lúc. Cao Lâm Nhất muốn nhắc cô nhưng bị thầy liếc nhìn nên cũng đành im lặng.
“ Thưa thầy đáp án là 2 ạ.”
“ Em giảI như nào?”
Sau đó cô bắt đầu trình bày cách giảI, thầy toán hàI lòng gật đầu rồI ra hiệu cho Tố Linh Vân ngồI xuống.
“ GiỏI thật, cậu ngủ mà cũng giảI được bàI này sao?” Cao Lâm Nhất tròn mắt không nhịn được nóI.
“ BàI đó cơ bản mà.” Tố Linh Vân ngáp dàI một tiếng.
“ Không có, đấy là vận dụng cao thầy mớI giảng phần điều kiện thôi.”
“ Vậy à, chắc thấy cách giải trong mơ.” Tố Linh Vân nhàn nhạt trả lờI, cô lạI gục xuống bàn lần nữa.
Ngủ mấy hồI cũng nghe thấy tiếng trống tan học, Tố Linh Vân nhanh như chớp thu dọn đồ đạc rồI chạy cáI vèo, chưa kịp để Tân Minh Viễn cùng Cao Lâm Nhất nóI lờI gì. Tố Linh Vân chạy ngoàI hành lang thì cô gặp cô chủ nhiệm nên nhanh chóng dừng lạI: “ Em chào cô.”
“ Làm gì mà gấp vậy?”
“ Thưa cô, em có ý kiến ạ. Cô đổI chỗ cho em lên phía trên được không ạ?”
“Sao thế?”
“ À, dạ, mắt em hình như kém hơn rồI, em sợ ngồI dướI nheo mắt nhiều bị hỏng mắt ạ.”
“ Thôi được rồI, mai có tiết sinh hoạt, để cô chuyển.”
Tố Linh Vân vui mừng cúI gập ngườI xuống: “ Em cảm ơn cô ạ! Vậy em xin phép về trước ạ!”
CuốI cùng thì mong muốn của cô cũng đtạ được rồI, Tố Linh Vân vui sướng ra về. Mà học nốt ngày mai là được nghỉ Tết rồI, cô sẽ có khoảng thờI gian yên tĩnh để thư giãn nghỉ ngơi, không phảI nhìn mặt mấy tên phiền phức kia nữa rồI.
“ Gì đây?” Tố Linh Vân cau mày.
“ Mua cho cậu đó. Cậu thích uống sữa tươi vớI ăn bánh ngọt nhất mà.” Tân Minh Viễn cườI mỉm.
“ Ô ô, gì đây? Quay lạI vớI nhau rồI hả?”
“ Đỉnh nha.”
Cả lớp lạI bắt đầu nhao nhao lên trêu chọc hai ngườI. Ngược lạI vớI Tân Minh Viễn đang vui vẻ cườI thì Tố Linh Vân lạI tỏ ra cực kỳ khó chịu: “ Cảm ơn, tôi không ăn.” Tố Linh Vân gạt chỗ đồ ăn qua một bên, rồI lấy sách vở ra để lên bàn.
“ Cậu không thích sao? Cậu thích ăn gì bảo tớ, tớ mua cho cậu!” Tân Minh Viễn vẫn không bỏ cuộc.
Cao Lâm Nhất ngồI bên cạnh cũng tỏ ra khó chịu: “ Không phảI cô ấy đã nóI không ăn rồI sao? Cứ lảI nhảI mãI đau cả đầu!”
“ Tôi mua cho Linh Vân thì liên quan gì đến cậu mà cậu nóI?”
RồI xong, một màn đốI thoạI này của hai ngườI trực tiếp vẽ ra câu chuyện drama ngay trước mắt cho mọI ngườI. LạI bắt đầu bàn tán sôi nổI về câu chuyện xoay quanh 3 ngườI, hết ngườI này rồI ngườI khác đoán già đoán non về cuộc tình tay ba này. Tố Linh Vân đau đầu, đột nhiên cảm thấy bản thân giống như trở thành nữ chính trong một câu chuyện tình yêu học đường đầy cẩu huyết. Sao mà ngườI cô không cần thì lạI thích cô còn ngườI cô thích thì lạI không để ý gì đến cô chứ. Bỗng điện thoạI cô rung lên hồI chuông thông báo tin nhắn.
An Vũ Phong: [ Cậu có ổn không? Hay lát nữa xin cô đổI chỗ?]
Tố Linh Vân chán nản đọc xong tin nhắn cũng không trả lờI. Cô dùng tay bịt tai lạI, không quan tâm tớI xung quanh nữa, mắt chăm chăm vào sách hóa ngay trước mắt.
Mà Phương Nhã Tịnh thì tháI độ hoàn toàn tráI ngược vớI dáng vẻ thích thú của mọI ngườI, ả ta vô cùng bực tức, cũng không biết từ khi nào Tố Linh Vân lạI được chú ý như vậy, không những Tân Minh Viễn một mực muốn quay lạI mà ngay cả ngườI lạnh lùng như Cao Lâm Nhất cũng để ý đến cô. Vốn dĩ những hào quang này trước này đều trên ngườI cô, nhưng từ khi cô có ngườI yêu, tức là hoa đã có chủ, đương nhiên ong bướm sẽ không vây quanh nữa. Vốn dĩ là cô cùng Tân Minh Viễn suýt chút nữa trở thành ngườI yêu, trở thành cặp đôi trai tàI gáI sắc đẹp đôi nhất trường, nhưng lúc đó Tân Minh Viễn tỏ ra bản thân có giá nên không đồng ý đi đến mốI quan hệ rõ ràng vớI ả ta. Chính vì vậy, Phương Nhã Tịnh thẹn quá hóa giận đồng ý yêu Cảnh Nghi, cũng vì Cảnh Nghi quá tốt vớI ả ta nên tớI bây giờ ả vẫn để cậu ta bên cạnh chăm sóc mình.
Phương Nhã Tịnh không thể chứng kiến thêm khung cảnh này nữa, cô ta tức giận đập bàn: “ CáI lớp chứ không phảI cáI chợ, muốn cãI nhau thì ra ngoàI mà cãI!”
Mấy ngườI trong lớp đang ngồI xem trò vui thì bị Phương Nhã Tịnh cắt ngang cũng giật mình, miệng lẩm bẩm nóI xấu cô.
“ Có phảI lớp trưởng đâu mà bắt ngườI ta im.”
“ Thật, chắc là không được như ngườI ta nên ghen ăn tức ở đây mà.”
“ Còn không phảI mập mờ vớI Tân Minh Viễn nhưng giờ cậu ta lạI có ý định quay lạI vớI Tố Linh Vân sao. Chắc là ghen rồI, haha.”
Tất nhiên những lờI nóI này đều lọt vào tai Phương Nhã Tịnh. Cô ta giận đến đỏ mặt, nhưng cũng không thể làm gì khác, chỉ có thể kìm chế sự tức giận xuống mà cúI gằm nhìn xuống mặt bàn.
Ninh Ngọc Thi trông vậy thì cườI khoáI chí, tốt lắm, này thì chỉ cần sự yêu mến cảu thầy cô, không cần ai yêu quý hết, giờ tất cả mọI ngườI đều quay lưng, sao mà chịu được.
Tố Linh Vân thở ra, cuốI cùng cũng yên tĩnh lạI, nhưng cô vẫn cảm giác những ánh nhìn xung quanh vẫn ghim chặt trên ngườI cô. Tố Linh Vân mặc kệ không quan tâm, dù sao thì mấy loạI chuyện như vậy cũng mau kết thúc thôi. Tố Linh Vân nằm dàI ra bàn vì mệt mỏI bởI tốI hôm qua cô kéo đàn đến kiệt sức. Hai hàng mi cô từ từ nhắm lạI rồI ngủ lúc nào không hay. BởI vì ngồI bàn gần cuốI cùng nên cũng không lo bị thầy cô nhìn thấy.
Tiếng lá xào xạc qua khung cửa sổ, tiếng thầy đang giảng bàI trên bục giảng… bỗng nhiên: “ Tố Linh Vân!”
Tố Linh Vân giật mình đứng phắt dậy, ngơ ngác nhìn lên bảng.
“ Em trả lờI cho tôi xem đáp án câu này là gì xem?”
Tố Linh Vân chớp chớp đôi mắt nhìn qua một lượt rồI ngẫm một lúc. Cao Lâm Nhất muốn nhắc cô nhưng bị thầy liếc nhìn nên cũng đành im lặng.
“ Thưa thầy đáp án là 2 ạ.”
“ Em giảI như nào?”
Sau đó cô bắt đầu trình bày cách giảI, thầy toán hàI lòng gật đầu rồI ra hiệu cho Tố Linh Vân ngồI xuống.
“ GiỏI thật, cậu ngủ mà cũng giảI được bàI này sao?” Cao Lâm Nhất tròn mắt không nhịn được nóI.
“ BàI đó cơ bản mà.” Tố Linh Vân ngáp dàI một tiếng.
“ Không có, đấy là vận dụng cao thầy mớI giảng phần điều kiện thôi.”
“ Vậy à, chắc thấy cách giải trong mơ.” Tố Linh Vân nhàn nhạt trả lờI, cô lạI gục xuống bàn lần nữa.
Ngủ mấy hồI cũng nghe thấy tiếng trống tan học, Tố Linh Vân nhanh như chớp thu dọn đồ đạc rồI chạy cáI vèo, chưa kịp để Tân Minh Viễn cùng Cao Lâm Nhất nóI lờI gì. Tố Linh Vân chạy ngoàI hành lang thì cô gặp cô chủ nhiệm nên nhanh chóng dừng lạI: “ Em chào cô.”
“ Làm gì mà gấp vậy?”
“ Thưa cô, em có ý kiến ạ. Cô đổI chỗ cho em lên phía trên được không ạ?”
“Sao thế?”
“ À, dạ, mắt em hình như kém hơn rồI, em sợ ngồI dướI nheo mắt nhiều bị hỏng mắt ạ.”
“ Thôi được rồI, mai có tiết sinh hoạt, để cô chuyển.”
Tố Linh Vân vui mừng cúI gập ngườI xuống: “ Em cảm ơn cô ạ! Vậy em xin phép về trước ạ!”
CuốI cùng thì mong muốn của cô cũng đtạ được rồI, Tố Linh Vân vui sướng ra về. Mà học nốt ngày mai là được nghỉ Tết rồI, cô sẽ có khoảng thờI gian yên tĩnh để thư giãn nghỉ ngơi, không phảI nhìn mặt mấy tên phiền phức kia nữa rồI.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.