Chương 5
Nhất Chước Điềm Dược
04/06/2023
Anh suy nghĩ một lúc chợt ho khan.
Chẳng lẽ cô gái này có thể đối xử tàn nhẫn với bản thân như vậy sao? Ngày đó đúng là anh có hơi tức giận, nhưng không nghĩ đến Lâm Chanh sẽ để tâm vì chuyện đó.
Lần sau, chắc chắn anh sẽ đứng dậy nhường chỗ cho cô.
Anh không thể nhớ hết mọi thứ trong đầu nên chuyện đó anh cũng đã quên từ lâu.
Đến giờ giải lao, Cố Dã vỗ vai Hướng Sở bảo anh ta vào nhà vệ sinh.
Sau khi đi vệ sinh xong, Cố Dã kéo Hướng Sở đến bên cạnh lan can, góc nhìn này vừa vặn có thể nhìn thấy nhà vệ sinh nữ.
Hướng Sở hỏi: "Đến đây làm gì? Sao không quay về lớp?"
Cố Dã chống tay lên lan can, trong lòng không rõ đang suy nghĩ điều gì: "Hả?"
"Ừ thì, ra ngoài hít thở chút không khí."
Hướng Sở lau mồ hôi trên đầu: "Tôi cũng muốn ra ngoài hít thở không khí, nhưng ông trời không cho phép, thời tiết này chắc phải vào tháng mười mới mát mẻ hơn. Bên ngoài lớp học cứ như cái lò than, mau quay về mở điều hòa nhanh nào."
Cố Dã không nhúc nhích, anh vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt đang nhìn về một hướng nào đó.
Mặc dù Hướng Sở không biết anh muốn làm gì, nhưng nếu bây giờ bỏ vào trước thì đúng là không có nghĩa khí.
Thôi đi, nóng thì nóng, xem như đổ mồ hôi giảm cân.
Cuối cùng, đến khi chuông báo vào lớp, Cố Dã vẫn không thấy Lâm Chanh đi vệ sinh.
Trở về lớp học, Hướng Sở nhân lúc thầy giáo chưa đến thì vội vàng đứng trước máy điều hòa lớn phía sau tìm chút mát mẻ, Cố Dã thì không có tâm trạng đó, anh liếc nhìn Lâm Chanh đang cúi đầu đọc sách.
Người này có phải bị ngốc không? Cô ấy không thấy mình đi ra ngoài sao? Hơn nữa còn đi rất lâu mới trở lại lớp.
Cũng không biết nhân dịp này mà đi vệ sinh à?
Cố Dã cũng chịu thua, không biết cô gái thoạt nhìn có vẻ dịu dàng điềm tĩnh này là đang âm thầm đối đầu với anh, hay thật sự là không muốn đi.
Càng nghĩ càng đau đầu, anh dứt khoát không nghĩ đến nữa, tránh tìm phiền toái cho mình.
Kết quả là, anh gục xuống bàn, ngủ hết một ngày dưới sự che chắn của chồng sách trước mặt.
Mặc dù trong lòng tự nói với bản thân không được nghĩ đến nữa, nhưng Cố Dã vẫn không có cách nào bỏ qua chuyện này được.
Bản thân không biết làm thế nào, lúc tan học, Hướng Sở hỏi anh tại sao hôm nay mất tập trung đến thế, anh tiện thể kể hết cho Hướng Sở.
Vẻ mặt của Hướng Sở vô cùng kinh ngạc: "Không phải chứ, chuyện lần trước thấy cô ấy cũng không tỏ vẻ gì là để tâm, sao có thể như thế. Tôi nghĩ Lâm Chanh thật sự không muốn gây sự với cậu đâu, có thể cô ấy nghĩ đi ra ngoài sẽ làm phiền đến cậu, nên mới nghĩ ra cách ngu xuẩn như vậy."
Cố Dã ồ lên, "Thì ra là vậy à?"
"Bây giờ phải làm sao đây? Nếu vậy tôi cũng góp phần khiến cho cơ thể của cô ấy gặp sự cố à?"
Hướng Sở nghe xong cũng có chút ưu sầu: "Lâm Chanh này mặc dù tính cách có hơi hướng nội và nhàm chán, nhưng cũng không phải là xấu. Lấy tôi làm ví dụ, biết rõ cô ấy không để ý đến tôi, chẳng phải thỉnh thoảng cũng tìm cô ấy nói vài câu sao. Dù có bị phớt lờ, tôi cũng không hề tức giận. Bởi vì tôi biết, tính cách của cô ấy là như thế."
Vẻ mặt của Cố Dã rõ ràng là đang bực mình, Hướng Sở biết mình đã nói những lời vô nghĩa nên cậu ta không muốn nghe. Nên nhanh chóng đi vào trọng tâm: "Vì vậy, cậu đừng tức giận chuyện lần trước, mau giải hòa với cô ấy đi, nói rằng cậu sẽ đứng dậy, nhường chỗ cho cô ấy đi ra ngoài, chẳng phải là được rồi sao?"
Lời này, Cố Dã nghe lọt tai hơn.
Chỉ là thái độ không được tốt theo như lời Hướng Sở nói.
Anh không đủ kiên nhẫn để nói với cô bạn cùng bàn tâm lý không ổn định về những chuyện hòa giải vớ vẩn. Chỉ cần nghĩ đến chuyện này vẫn chưa giải quyết thì rất khó chịu. Thế là vào giờ giải lao hôm sau, tên cáu kỉnh nào đó trực tiếp kéo tay Lâm Chanh đến trước nhà vệ sinh nữ.
"Vào trong đi."
Lâm Chanh vẫn chưa hoàn hồn, cô vừa ngủ trưa dậy, cả người còn đang mơ màng thì đã bị kéo đến đây.
Tay còn lại của cô đang xoa xoa cánh tay bị kéo.
"Có chuyện gì?"
"Mau vào trong đi vệ sinh, đừng cố nhịn cả ngày, làm ra cái dáng vẻ này cho ai xem? Nếu gặp phải sự cố gì thì chẳng phải lỗi do tôi sao?"
Lâm Chanh nhìn anh, "Không phải, chỉ là tôi.."
"Sợ cậu không thích, sẽ thấy phiền khi nhường chỗ cho tôi ra ngoài. Không phải muốn ra vẻ gì cả."
Giọng cô nhỏ nhẹ, nếu đổi lại là người khác đột nhiên kéo tay cô như thế này chắc chắn cô sẽ rất tức giận.
Nhưng lúc này cô không giận, ánh mắt cũng trong veo.
Cố Dã nhìn cô như trúng tà, bất giác cũng hạ thấp giọng, sự cáu kỉnh lúc nãy cũng không còn nữa.
Anh nói như dỗ dành: "Làm ơn đi vệ sinh đi, sau này chỉ cần cậu đứng lên, tôi sẽ lập tức nhường chỗ. Là tôi không nên so đo với cậu.."
"Lâm Chanh."
Đây là lần đầu tiên anh gọi tên đầy đủ của cô, giọng nói có chút trầm khàn, tuy rằng chỉ có người đối diện mới nghe được. Thế nhưng sau khi kết thúc giờ nghỉ trưa, trên hành lang vẫn còn không ít học sinh, hình ảnh trai xinh gái đẹp xuất hiện cùng nhau luôn thu hút sự chú ý hơn.
Lâm Chanh cũng nhận thấy điều đó.
Cô nghiêm túc gật đầu, "Được, Cố Dã."
Nói xong cô lập tức bước ra ngoài, đi được vài bước đột nhiên quay người lại nói với Cố Dã - người vẫn đứng im tại chỗ:
"Cảm ơn."
Chuông báo kết thúc giờ nghỉ trưa vang lên một lúc sau thì Hướng Sở mới thức dậy, anh ta không thấy Cố Dã không ngồi trong lớp. Vì vậy, anh ta vừa dụi dụi cặp mắt ngáy ngủ vừa đi về hướng nhà vệ sinh.
Sau đó anh ta nhìn thấy Cố Dã đứng chống tay vào lan can cười rất vui vẻ, thỉnh thoảng có vài bạn nữ lén nhìn khi đi ngang qua anh.
Đến khi Hướng Sở đặt tay lên vai anh mới kịp phản ứng: "Cười gì vậy người anh em, có chuyện gì vui mau kể cho tôi nghe."
Cố Dã không cười nữa, lạnh lùng liếc nhìn anh ta, nói: "Cậu thì biết cái quái gì!"
Hôm nay thời tiết đột nhiên kéo mây, sáng sớm khi cô còn đang ăn sáng, mẹ của cô là Lâm Tú Thanh đã căn dặn nhớ mang theo ô trước khi bà ra ngoài, sợ cô quên, bà còn cẩn thận đặt một chiếc ô trên đầu tủ giày ở trước cửa ra vào.
Hàng ngày, Lâm Chanh đều đi xe buýt đến trường, nhưng trạm xe buýt cách nhà cô khá xa. Gia đình cô sống trong khu nhà tập thể bên trong trường tiểu học mà mẹ cô đang công tác. Vì vậy, mỗi ngày cô phải đến trạm xe buýt trước cổng trường tiểu học để đón xe.
Lúc ra khỏi nhà, Lâm Chanh chỉ cảm thấy bầu trời hôm nay thật nhiều mây, đến khi nhớ là mình quên đem theo ô thì cũng không còn đủ thời gian để quay về nhà.
Trong lòng cô nuôi chút hy vọng sẽ gặp may mắn. Dù sao thời tiết vào mùa hè chẳng phải đều như vậy sao.. Nếu mưa to thì trời sẽ không u ám như thế này, âm u quá ngược lại sẽ không mưa. Chỉ là ông trời đang dọa người thôi.
Thế nhưng suy nghĩ này của cô đã nhanh chóng bị tát vào mặt.
Chẳng lẽ cô gái này có thể đối xử tàn nhẫn với bản thân như vậy sao? Ngày đó đúng là anh có hơi tức giận, nhưng không nghĩ đến Lâm Chanh sẽ để tâm vì chuyện đó.
Lần sau, chắc chắn anh sẽ đứng dậy nhường chỗ cho cô.
Anh không thể nhớ hết mọi thứ trong đầu nên chuyện đó anh cũng đã quên từ lâu.
Đến giờ giải lao, Cố Dã vỗ vai Hướng Sở bảo anh ta vào nhà vệ sinh.
Sau khi đi vệ sinh xong, Cố Dã kéo Hướng Sở đến bên cạnh lan can, góc nhìn này vừa vặn có thể nhìn thấy nhà vệ sinh nữ.
Hướng Sở hỏi: "Đến đây làm gì? Sao không quay về lớp?"
Cố Dã chống tay lên lan can, trong lòng không rõ đang suy nghĩ điều gì: "Hả?"
"Ừ thì, ra ngoài hít thở chút không khí."
Hướng Sở lau mồ hôi trên đầu: "Tôi cũng muốn ra ngoài hít thở không khí, nhưng ông trời không cho phép, thời tiết này chắc phải vào tháng mười mới mát mẻ hơn. Bên ngoài lớp học cứ như cái lò than, mau quay về mở điều hòa nhanh nào."
Cố Dã không nhúc nhích, anh vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt đang nhìn về một hướng nào đó.
Mặc dù Hướng Sở không biết anh muốn làm gì, nhưng nếu bây giờ bỏ vào trước thì đúng là không có nghĩa khí.
Thôi đi, nóng thì nóng, xem như đổ mồ hôi giảm cân.
Cuối cùng, đến khi chuông báo vào lớp, Cố Dã vẫn không thấy Lâm Chanh đi vệ sinh.
Trở về lớp học, Hướng Sở nhân lúc thầy giáo chưa đến thì vội vàng đứng trước máy điều hòa lớn phía sau tìm chút mát mẻ, Cố Dã thì không có tâm trạng đó, anh liếc nhìn Lâm Chanh đang cúi đầu đọc sách.
Người này có phải bị ngốc không? Cô ấy không thấy mình đi ra ngoài sao? Hơn nữa còn đi rất lâu mới trở lại lớp.
Cũng không biết nhân dịp này mà đi vệ sinh à?
Cố Dã cũng chịu thua, không biết cô gái thoạt nhìn có vẻ dịu dàng điềm tĩnh này là đang âm thầm đối đầu với anh, hay thật sự là không muốn đi.
Càng nghĩ càng đau đầu, anh dứt khoát không nghĩ đến nữa, tránh tìm phiền toái cho mình.
Kết quả là, anh gục xuống bàn, ngủ hết một ngày dưới sự che chắn của chồng sách trước mặt.
Mặc dù trong lòng tự nói với bản thân không được nghĩ đến nữa, nhưng Cố Dã vẫn không có cách nào bỏ qua chuyện này được.
Bản thân không biết làm thế nào, lúc tan học, Hướng Sở hỏi anh tại sao hôm nay mất tập trung đến thế, anh tiện thể kể hết cho Hướng Sở.
Vẻ mặt của Hướng Sở vô cùng kinh ngạc: "Không phải chứ, chuyện lần trước thấy cô ấy cũng không tỏ vẻ gì là để tâm, sao có thể như thế. Tôi nghĩ Lâm Chanh thật sự không muốn gây sự với cậu đâu, có thể cô ấy nghĩ đi ra ngoài sẽ làm phiền đến cậu, nên mới nghĩ ra cách ngu xuẩn như vậy."
Cố Dã ồ lên, "Thì ra là vậy à?"
"Bây giờ phải làm sao đây? Nếu vậy tôi cũng góp phần khiến cho cơ thể của cô ấy gặp sự cố à?"
Hướng Sở nghe xong cũng có chút ưu sầu: "Lâm Chanh này mặc dù tính cách có hơi hướng nội và nhàm chán, nhưng cũng không phải là xấu. Lấy tôi làm ví dụ, biết rõ cô ấy không để ý đến tôi, chẳng phải thỉnh thoảng cũng tìm cô ấy nói vài câu sao. Dù có bị phớt lờ, tôi cũng không hề tức giận. Bởi vì tôi biết, tính cách của cô ấy là như thế."
Vẻ mặt của Cố Dã rõ ràng là đang bực mình, Hướng Sở biết mình đã nói những lời vô nghĩa nên cậu ta không muốn nghe. Nên nhanh chóng đi vào trọng tâm: "Vì vậy, cậu đừng tức giận chuyện lần trước, mau giải hòa với cô ấy đi, nói rằng cậu sẽ đứng dậy, nhường chỗ cho cô ấy đi ra ngoài, chẳng phải là được rồi sao?"
Lời này, Cố Dã nghe lọt tai hơn.
Chỉ là thái độ không được tốt theo như lời Hướng Sở nói.
Anh không đủ kiên nhẫn để nói với cô bạn cùng bàn tâm lý không ổn định về những chuyện hòa giải vớ vẩn. Chỉ cần nghĩ đến chuyện này vẫn chưa giải quyết thì rất khó chịu. Thế là vào giờ giải lao hôm sau, tên cáu kỉnh nào đó trực tiếp kéo tay Lâm Chanh đến trước nhà vệ sinh nữ.
"Vào trong đi."
Lâm Chanh vẫn chưa hoàn hồn, cô vừa ngủ trưa dậy, cả người còn đang mơ màng thì đã bị kéo đến đây.
Tay còn lại của cô đang xoa xoa cánh tay bị kéo.
"Có chuyện gì?"
"Mau vào trong đi vệ sinh, đừng cố nhịn cả ngày, làm ra cái dáng vẻ này cho ai xem? Nếu gặp phải sự cố gì thì chẳng phải lỗi do tôi sao?"
Lâm Chanh nhìn anh, "Không phải, chỉ là tôi.."
"Sợ cậu không thích, sẽ thấy phiền khi nhường chỗ cho tôi ra ngoài. Không phải muốn ra vẻ gì cả."
Giọng cô nhỏ nhẹ, nếu đổi lại là người khác đột nhiên kéo tay cô như thế này chắc chắn cô sẽ rất tức giận.
Nhưng lúc này cô không giận, ánh mắt cũng trong veo.
Cố Dã nhìn cô như trúng tà, bất giác cũng hạ thấp giọng, sự cáu kỉnh lúc nãy cũng không còn nữa.
Anh nói như dỗ dành: "Làm ơn đi vệ sinh đi, sau này chỉ cần cậu đứng lên, tôi sẽ lập tức nhường chỗ. Là tôi không nên so đo với cậu.."
"Lâm Chanh."
Đây là lần đầu tiên anh gọi tên đầy đủ của cô, giọng nói có chút trầm khàn, tuy rằng chỉ có người đối diện mới nghe được. Thế nhưng sau khi kết thúc giờ nghỉ trưa, trên hành lang vẫn còn không ít học sinh, hình ảnh trai xinh gái đẹp xuất hiện cùng nhau luôn thu hút sự chú ý hơn.
Lâm Chanh cũng nhận thấy điều đó.
Cô nghiêm túc gật đầu, "Được, Cố Dã."
Nói xong cô lập tức bước ra ngoài, đi được vài bước đột nhiên quay người lại nói với Cố Dã - người vẫn đứng im tại chỗ:
"Cảm ơn."
Chuông báo kết thúc giờ nghỉ trưa vang lên một lúc sau thì Hướng Sở mới thức dậy, anh ta không thấy Cố Dã không ngồi trong lớp. Vì vậy, anh ta vừa dụi dụi cặp mắt ngáy ngủ vừa đi về hướng nhà vệ sinh.
Sau đó anh ta nhìn thấy Cố Dã đứng chống tay vào lan can cười rất vui vẻ, thỉnh thoảng có vài bạn nữ lén nhìn khi đi ngang qua anh.
Đến khi Hướng Sở đặt tay lên vai anh mới kịp phản ứng: "Cười gì vậy người anh em, có chuyện gì vui mau kể cho tôi nghe."
Cố Dã không cười nữa, lạnh lùng liếc nhìn anh ta, nói: "Cậu thì biết cái quái gì!"
Hôm nay thời tiết đột nhiên kéo mây, sáng sớm khi cô còn đang ăn sáng, mẹ của cô là Lâm Tú Thanh đã căn dặn nhớ mang theo ô trước khi bà ra ngoài, sợ cô quên, bà còn cẩn thận đặt một chiếc ô trên đầu tủ giày ở trước cửa ra vào.
Hàng ngày, Lâm Chanh đều đi xe buýt đến trường, nhưng trạm xe buýt cách nhà cô khá xa. Gia đình cô sống trong khu nhà tập thể bên trong trường tiểu học mà mẹ cô đang công tác. Vì vậy, mỗi ngày cô phải đến trạm xe buýt trước cổng trường tiểu học để đón xe.
Lúc ra khỏi nhà, Lâm Chanh chỉ cảm thấy bầu trời hôm nay thật nhiều mây, đến khi nhớ là mình quên đem theo ô thì cũng không còn đủ thời gian để quay về nhà.
Trong lòng cô nuôi chút hy vọng sẽ gặp may mắn. Dù sao thời tiết vào mùa hè chẳng phải đều như vậy sao.. Nếu mưa to thì trời sẽ không u ám như thế này, âm u quá ngược lại sẽ không mưa. Chỉ là ông trời đang dọa người thôi.
Thế nhưng suy nghĩ này của cô đã nhanh chóng bị tát vào mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.