Chương 7
Nhất Chước Điềm Dược
13/07/2023
"Tôi xin lỗi."
Cố Dã phát hiện cô bạn nhỏ cùng bàn rất giỏi nói xin lỗi và cảm ơn, cô ấy thật sự nghĩ mình sai sao?
Anh biết chuyện này không thể đổ lỗi cho Lâm Chanh nhưng vẫn muốn trêu chọc cô.
Ngữ văn là tiết học cuối nên bây giờ đã là giờ tan học, đa số mọi người đều đi ăn trưa, Hướng Sở cũng bị tiếng chuông làm cho tỉnh giấc.
Vừa nghe Cố Dã nói, bỗng nhiên anh ta tỉnh táo hẳn: "Chết tiệt, điện thoại di động của cậu bị lão Lý lấy đi rồi à?"
Cố Dã không để ý đến anh ta, tiếp tục nói với Lâm Chanh: "Vậy cậu đến gặp giáo viên chủ nhiệm để lấy điện thoại lại cho tôi được không?"
Hướng Sở: "Điện thoại đã bị thầy ấy lấy đi thì khó mà lấy lại được."
Cố Dã phớt lờ Hường Sở, anh nhìn chằm chằm vào Lâm Chanh: "Trong điện thoại có thứ rất quan trọng, tôi phải lấy nó về."
Bởi vì Lâm Chanh không có ý rời đi, nên Đặng Vi cũng đợi cô giải quyết xong chuyện này sau đó cùng cô đi ăn trưa.
Nghe Cố Dã nói như thế, Đặng Vi không nhịn được.
"Này, cậu đừng có bắt nạt người khác, tại sao Lâm Chanh phải đi lấy điện thoại về cho cậu. Bị tịch thu điện thoại là chuyện của cậu, liên quan gì đến Lâm Chanh hả?"
Chung Tử Khiết tan học đã xuống lầu lấy cơm của mẹ cô ấy gửi đến, vừa trở lại lớp học thì đúng lúc nghe được những lời vừa rồi của Đặng Vi.
Cô ta nghe những người khác nói giáo viên chủ nhiệm đã ghé đến trong giờ ngữ văn, chỉ nghĩ thầy ghé qua quan sát lớp học một chút, không ngờ còn tịch thu điện thoại của Cố Dã.
Chung Tử Khiết đi đến bên cạnh Cố Dã, có chút khó chịu khi thấy anh đang nhìn chằm chằm Lâm Chanh nhưng vẫn kịp che giấu cảm xúc.
Chung Tử Khiết nói: "Cố Dã, mình là lớp trưởng, mình sẽ nhờ thầy hiệu trưởng lấy lại điện thoại cho cậu."
Nói xong, Chung Tử Khiết nở nụ cười đắc ý.
Cô ta cho rằng sau khi nghe xong Cố Dã sẽ phấn khích nói lời cảm ơn. Nhưng kết quả không phải vậy.
Dường như Cố Dã không hề nghe thấy những lời cô ta nói, anh ấy vẫn còn đang nhìn Lâm Chanh.
Giọng nói của Lâm Chanh mềm mại như kẹo bông gòn, đôi mắt ngấn nước và hàng mi khẽ chớp, cô và Cố Dã ngồi đối diện nhìn nhau.
"Thật sự có thứ quan trọng sao?"
Cố Dã im lặng một lúc, sau đó nói: "Ừ, trong đó có hình của mẹ tôi, bà ấy đã qua đời, không có bản sao, mỗi lần đổi điện thoại tôi đều chuyển hình sang."
Rõ ràng đây là chuyện rất nặng nề, không biết vì sao anh lại nói ra một cách nhẹ nhàng như thế. Dường như anh không quan tâm chuyện người khác biết mẹ anh đã qua đời.
Không khí yên lặng một lúc, mọi người đều khẽ thở dài.
Cuối cùng Lâm Chanh phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này.
Cô chậm rãi nói: "Tôi biết rồi."
Chung Tử Khiết chủ động đến gần muốn giúp Cố Dã, kết quả anh không để ý đến, cũng có chút xấu hổ. Lúc Lâm Chanh ra khỏi phòng học, cô ta trừng mắt nhìn chằm chằm theo bóng lưng gầy gò của cô.
Bây giờ Cố Dã mới nhìn cô ta: "Ồ, lớp trưởng, sao cậu cũng ở đây vậy?"
Dường như tâm trạng anh đang rất tốt, còn đang mỉm cười.
"Chúng tôi đi ăn cơm, tạm biệt."
Không đợi Chung Tử Khiết trả lời, Cố Dã nói xong thì lập tức kéo Hướng Sở ra khỏi lớp học. Để lại một mình cô ta đang vô cùng tức giận trong lớp, không có chỗ nào để trút giận, cô ta chỉ biết giậm chân thật mạnh, dáng vẻ có chút buồn cười.
Bọn họ không ăn trưa ở căn tin trường mà ra ngoài khu ăn vặt trước cổng trường. Trên đường đi, Hướng Sở vẫn chưa hiểu: "Anh trai à, sao cậu không để lớp trưởng đi lấy điện thoại. Tôi nhìn thấy cô ta thật sự muốn giúp cậu. Mặc dù Lâm Canh cuối cùng cũng đồng ý nhưng xem ra không được vui cho lắm."
"Hơn nữa, không phải cậu không thích cô bạn cùng bàn kia à? Bây giờ lại nợ cô ấy một ân tình, nếu là lớp trưởng thì dễ rồi, cô ta nhiệt tình như vậy cậu cũng không cần phải trả ơn."
Cố Dã nhìn Hướng Sở, anh không hài lòng với những gì anh ta vừa nói.
"Ai nói với cậu là tôi ghét Lâm Chanh?"
Hướng Sở mở to hai mắt, biểu cảm vô cùng kinh ngạc, Cô Dã tâm trạng khá tốt, từ từ giải thích, "Cùng lắm.. là không quá thích thôi."
"Không thích với ghét chẳng phải là cùng một ý nghĩa sao?"
Cố Dã tặng cho anh ta một cái liếc mắt: "Cậu thì biết cái quái gì!"
Đây là câu nói cửa miệng của Cố Dã nên Hướng Sở đã quen với điều đó. Vì vậy anh ta cũng không hề tức giận, trái lại có vẻ hứng thú nói tiếp: "Trước đây cũng có nhiều người nói cậu thích Lâm Tử Khiết."
"Có điều tôi nhìn thấy thái độ hôm nay của cậu, tám phần là không đúng, tôi đoán là lớp trưởng thích cậu, sau đó cô ta nói với mọi người là cậu thích cô ta ha ha ha, tôi cười chết mất."
"Tôi nói cậu biết, lúc Chung Tử Khiết nói là sẽ giúp cậu, nhưng một câu từ chối cậu cũng không thèm nói với cô ta, tôi đứng bên cạnh nhìn thấy cũng xấu hổ thay cô ta, vậy mà khi rời đi cậu lại chào cô ta, có khi bây giờ cả người đang cứng đờ."
Cố Dã nhếch môi cười: "Ông đây đẹp trai như vậy, nhiều người muốn tạo tin đồn với tôi là chuyện bình thường."
Mỗi ngày, Hướng Sở đều được nhìn gương mặt của Cố Dã ở khoảng cách rất gần, thật sự nhìn mãi không chán, rất đẹp trai. Đường nét trên gương mặt giống như được chạm khắc tỉ mỉ, quan trọng là dáng người cũng rất đẹp. Hướng Sở không hiểu được rốt cuộc anh lấy đâu ra thời gian để tập thể hình. So với anh ta vừa đen vừa béo thì quả là một trời một vực.
Thế nhưng anh ta cũng không ghen tỵ, gen di truyền nhà anh ta không tốt cũng không sao, chỉ cần kinh nghiệm dày dặn làm ăn kiếm tiền và sống một cuộc sống tốt là được.
Anh ta gật đầu đồng ý: "Điều này cũng đúng."
Hướng Sở nhớ tới chuyện cuối cùng mà Cố Dã nói, anh ta hỏi: "Chuyện của mẹ cậu là giả đúng không? Chính là muốn nhờ Lâm Chanh lấy giúp điện thoại nên mới nói vậy đúng không?"
* * *Không khí hình như ngưng đọng vài phần.
Cố Dã: "Con mẹ nó, cậu không có việc gì thì có dám nói mẹ cậu chết không?"
Hướng Sở:.
-
Buổi trưa hôm nay Đặng Vi ăn không ngon miệng, nói đúng ra là rất mất hứng.
Lần này không phải vì không lấy được thức ăn ngon, ờ thì đúng là không có lấy được thật.
Nhưng không phải vì lí do này, mà bởi vì..
Ánh mắt cô ấy đang nhìn thẳng Lâm Chanh.
Vào lúc này, Lâm Chanh đang gắp từng miếng thịt trên mâm cơm của cô bỏ qua mâm của Đặng Vi, dỗ dành cô ấy: "Cậu đừng tức giận mà."
"Cậu biết rõ là Cố Dã đang làm khó cậu mà, chuyện này vốn không liên quan đến cậu. Không cần biết cái chuyện cuối cùng cậu ta nói có đúng sự thật hay không, mà dù cho có đúng thì cũng không liên quan đến cậu."
"Đáng giận nhất là lớp trưởng cũng đã nói sẽ giúp cậu ta, nhưng cậu ấy cứ khăng khăng bắt cậu làm, cái này là cố ý gây phiền toái cho cậu rồi."
Lâm Chanh không giỏi ăn nói, cảm giác chuyện này có rất khó giải thích.
"Mình thấy cậu ấy cũng không xấu đến vậy, cũng không phải là gây phiền toái cho mình.."
Đặng Vi càng tức giận hơn khi thấy cô gái ngốc này đang nói giúp cho Cố Dã. Tức vì cô quá ngốc để cho người khác coi thường.
"Vậy cậu nói xem, tại sao cậu ta khăng khăng bắt cậu phải đi gặp thầy giáo để lấy lại điện thoại."
Cố Dã phát hiện cô bạn nhỏ cùng bàn rất giỏi nói xin lỗi và cảm ơn, cô ấy thật sự nghĩ mình sai sao?
Anh biết chuyện này không thể đổ lỗi cho Lâm Chanh nhưng vẫn muốn trêu chọc cô.
Ngữ văn là tiết học cuối nên bây giờ đã là giờ tan học, đa số mọi người đều đi ăn trưa, Hướng Sở cũng bị tiếng chuông làm cho tỉnh giấc.
Vừa nghe Cố Dã nói, bỗng nhiên anh ta tỉnh táo hẳn: "Chết tiệt, điện thoại di động của cậu bị lão Lý lấy đi rồi à?"
Cố Dã không để ý đến anh ta, tiếp tục nói với Lâm Chanh: "Vậy cậu đến gặp giáo viên chủ nhiệm để lấy điện thoại lại cho tôi được không?"
Hướng Sở: "Điện thoại đã bị thầy ấy lấy đi thì khó mà lấy lại được."
Cố Dã phớt lờ Hường Sở, anh nhìn chằm chằm vào Lâm Chanh: "Trong điện thoại có thứ rất quan trọng, tôi phải lấy nó về."
Bởi vì Lâm Chanh không có ý rời đi, nên Đặng Vi cũng đợi cô giải quyết xong chuyện này sau đó cùng cô đi ăn trưa.
Nghe Cố Dã nói như thế, Đặng Vi không nhịn được.
"Này, cậu đừng có bắt nạt người khác, tại sao Lâm Chanh phải đi lấy điện thoại về cho cậu. Bị tịch thu điện thoại là chuyện của cậu, liên quan gì đến Lâm Chanh hả?"
Chung Tử Khiết tan học đã xuống lầu lấy cơm của mẹ cô ấy gửi đến, vừa trở lại lớp học thì đúng lúc nghe được những lời vừa rồi của Đặng Vi.
Cô ta nghe những người khác nói giáo viên chủ nhiệm đã ghé đến trong giờ ngữ văn, chỉ nghĩ thầy ghé qua quan sát lớp học một chút, không ngờ còn tịch thu điện thoại của Cố Dã.
Chung Tử Khiết đi đến bên cạnh Cố Dã, có chút khó chịu khi thấy anh đang nhìn chằm chằm Lâm Chanh nhưng vẫn kịp che giấu cảm xúc.
Chung Tử Khiết nói: "Cố Dã, mình là lớp trưởng, mình sẽ nhờ thầy hiệu trưởng lấy lại điện thoại cho cậu."
Nói xong, Chung Tử Khiết nở nụ cười đắc ý.
Cô ta cho rằng sau khi nghe xong Cố Dã sẽ phấn khích nói lời cảm ơn. Nhưng kết quả không phải vậy.
Dường như Cố Dã không hề nghe thấy những lời cô ta nói, anh ấy vẫn còn đang nhìn Lâm Chanh.
Giọng nói của Lâm Chanh mềm mại như kẹo bông gòn, đôi mắt ngấn nước và hàng mi khẽ chớp, cô và Cố Dã ngồi đối diện nhìn nhau.
"Thật sự có thứ quan trọng sao?"
Cố Dã im lặng một lúc, sau đó nói: "Ừ, trong đó có hình của mẹ tôi, bà ấy đã qua đời, không có bản sao, mỗi lần đổi điện thoại tôi đều chuyển hình sang."
Rõ ràng đây là chuyện rất nặng nề, không biết vì sao anh lại nói ra một cách nhẹ nhàng như thế. Dường như anh không quan tâm chuyện người khác biết mẹ anh đã qua đời.
Không khí yên lặng một lúc, mọi người đều khẽ thở dài.
Cuối cùng Lâm Chanh phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này.
Cô chậm rãi nói: "Tôi biết rồi."
Chung Tử Khiết chủ động đến gần muốn giúp Cố Dã, kết quả anh không để ý đến, cũng có chút xấu hổ. Lúc Lâm Chanh ra khỏi phòng học, cô ta trừng mắt nhìn chằm chằm theo bóng lưng gầy gò của cô.
Bây giờ Cố Dã mới nhìn cô ta: "Ồ, lớp trưởng, sao cậu cũng ở đây vậy?"
Dường như tâm trạng anh đang rất tốt, còn đang mỉm cười.
"Chúng tôi đi ăn cơm, tạm biệt."
Không đợi Chung Tử Khiết trả lời, Cố Dã nói xong thì lập tức kéo Hướng Sở ra khỏi lớp học. Để lại một mình cô ta đang vô cùng tức giận trong lớp, không có chỗ nào để trút giận, cô ta chỉ biết giậm chân thật mạnh, dáng vẻ có chút buồn cười.
Bọn họ không ăn trưa ở căn tin trường mà ra ngoài khu ăn vặt trước cổng trường. Trên đường đi, Hướng Sở vẫn chưa hiểu: "Anh trai à, sao cậu không để lớp trưởng đi lấy điện thoại. Tôi nhìn thấy cô ta thật sự muốn giúp cậu. Mặc dù Lâm Canh cuối cùng cũng đồng ý nhưng xem ra không được vui cho lắm."
"Hơn nữa, không phải cậu không thích cô bạn cùng bàn kia à? Bây giờ lại nợ cô ấy một ân tình, nếu là lớp trưởng thì dễ rồi, cô ta nhiệt tình như vậy cậu cũng không cần phải trả ơn."
Cố Dã nhìn Hướng Sở, anh không hài lòng với những gì anh ta vừa nói.
"Ai nói với cậu là tôi ghét Lâm Chanh?"
Hướng Sở mở to hai mắt, biểu cảm vô cùng kinh ngạc, Cô Dã tâm trạng khá tốt, từ từ giải thích, "Cùng lắm.. là không quá thích thôi."
"Không thích với ghét chẳng phải là cùng một ý nghĩa sao?"
Cố Dã tặng cho anh ta một cái liếc mắt: "Cậu thì biết cái quái gì!"
Đây là câu nói cửa miệng của Cố Dã nên Hướng Sở đã quen với điều đó. Vì vậy anh ta cũng không hề tức giận, trái lại có vẻ hứng thú nói tiếp: "Trước đây cũng có nhiều người nói cậu thích Lâm Tử Khiết."
"Có điều tôi nhìn thấy thái độ hôm nay của cậu, tám phần là không đúng, tôi đoán là lớp trưởng thích cậu, sau đó cô ta nói với mọi người là cậu thích cô ta ha ha ha, tôi cười chết mất."
"Tôi nói cậu biết, lúc Chung Tử Khiết nói là sẽ giúp cậu, nhưng một câu từ chối cậu cũng không thèm nói với cô ta, tôi đứng bên cạnh nhìn thấy cũng xấu hổ thay cô ta, vậy mà khi rời đi cậu lại chào cô ta, có khi bây giờ cả người đang cứng đờ."
Cố Dã nhếch môi cười: "Ông đây đẹp trai như vậy, nhiều người muốn tạo tin đồn với tôi là chuyện bình thường."
Mỗi ngày, Hướng Sở đều được nhìn gương mặt của Cố Dã ở khoảng cách rất gần, thật sự nhìn mãi không chán, rất đẹp trai. Đường nét trên gương mặt giống như được chạm khắc tỉ mỉ, quan trọng là dáng người cũng rất đẹp. Hướng Sở không hiểu được rốt cuộc anh lấy đâu ra thời gian để tập thể hình. So với anh ta vừa đen vừa béo thì quả là một trời một vực.
Thế nhưng anh ta cũng không ghen tỵ, gen di truyền nhà anh ta không tốt cũng không sao, chỉ cần kinh nghiệm dày dặn làm ăn kiếm tiền và sống một cuộc sống tốt là được.
Anh ta gật đầu đồng ý: "Điều này cũng đúng."
Hướng Sở nhớ tới chuyện cuối cùng mà Cố Dã nói, anh ta hỏi: "Chuyện của mẹ cậu là giả đúng không? Chính là muốn nhờ Lâm Chanh lấy giúp điện thoại nên mới nói vậy đúng không?"
* * *Không khí hình như ngưng đọng vài phần.
Cố Dã: "Con mẹ nó, cậu không có việc gì thì có dám nói mẹ cậu chết không?"
Hướng Sở:.
-
Buổi trưa hôm nay Đặng Vi ăn không ngon miệng, nói đúng ra là rất mất hứng.
Lần này không phải vì không lấy được thức ăn ngon, ờ thì đúng là không có lấy được thật.
Nhưng không phải vì lí do này, mà bởi vì..
Ánh mắt cô ấy đang nhìn thẳng Lâm Chanh.
Vào lúc này, Lâm Chanh đang gắp từng miếng thịt trên mâm cơm của cô bỏ qua mâm của Đặng Vi, dỗ dành cô ấy: "Cậu đừng tức giận mà."
"Cậu biết rõ là Cố Dã đang làm khó cậu mà, chuyện này vốn không liên quan đến cậu. Không cần biết cái chuyện cuối cùng cậu ta nói có đúng sự thật hay không, mà dù cho có đúng thì cũng không liên quan đến cậu."
"Đáng giận nhất là lớp trưởng cũng đã nói sẽ giúp cậu ta, nhưng cậu ấy cứ khăng khăng bắt cậu làm, cái này là cố ý gây phiền toái cho cậu rồi."
Lâm Chanh không giỏi ăn nói, cảm giác chuyện này có rất khó giải thích.
"Mình thấy cậu ấy cũng không xấu đến vậy, cũng không phải là gây phiền toái cho mình.."
Đặng Vi càng tức giận hơn khi thấy cô gái ngốc này đang nói giúp cho Cố Dã. Tức vì cô quá ngốc để cho người khác coi thường.
"Vậy cậu nói xem, tại sao cậu ta khăng khăng bắt cậu phải đi gặp thầy giáo để lấy lại điện thoại."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.