Thanh Âm Thầm Mến

Chương 37

Oản Ương

01/09/2023

Thoáng chốc Diệp Thư Từ nghe thấy âm thanh máu ngừng chảy.

Cô còn nghĩ mình đang nằm mơ, chậm rãi quay người lại, đối mặt với khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông.

Nhiều năm như vậy trôi qua, tuy rằng ngũ quan cô không thay đổi nhiều, nhưng dù sao cũng đã trưởng thành, không ngờ Thẩm Tứ có thể nhận ra cô.

Dưới sân khấu biển người đông đúc, rốt cuộc anh đã nhận ra cô khi nào?

"Thẩm Tứ, đã lâu không gặp." Diệp Thư Từ cong môi cười.

"Đến đây khi nào?"

Ánh nắng là chiếc kéo khéo léo nhất, chỉnh sửa bóng dáng người đàn ông thẳng tắp cao gầy, âu phục của Thẩm Tứ gọn gàng, dáng người cao thẳng, trút bỏ đi khí chất thiếu niên, anh càng trưởng thành và trầm ổn hơn.

"Hôm nay có phỏng vấn."

"Hiện giờ cậu làm phóng viên à?"

Diệp Thư Từ gật đầu: "Làm ở Đài Phát thanh và Truyền hình Thành phố Tô, hôm nay vừa mới nhận chức."

Thẩm Tứ khẽ cười một tiếng, dường như đang cười nhạo cô nói chuyện làm ngày đầu tiên, tiếng cười trầm thấp dễ nghe, khiến Diệp Thư Từ hơi xấu hổ.

"Lát nữa vẫn phải làm việc sao?"

Diệp Thư Từ lắc đầu: "Công việc của chúng tôi rất linh hoạt, vừa nãy đã hoàn thành nhiệm vụ của ngày hôm nay rồi, không cần làm nữa."

"Hôm nay ở trường có tin gì sao?"

"Vẫn là vụ một sinh viên bị người trên mạng lừa gạt, thật ra chúng tôi đã thống nhất hôm nay phỏng vấn." Diệp Thư Từ chỉ ký túc xá cách đó không xa: "Vừa phỏng vấn xong không lâu."

Thẩm Tứ "Ừ" một tiếng thật dài, đôi mắt đen láy quả nhiên dừng trên mặt cô, nhướng mày cười nói: "Tôi còn tưởng cậu đến giảng đường phỏng vấn."

Nụ cười trên mặt Diệp Thư Từ lập tức cứng lại, chốc lát cảm thấy chột dạ.

Không biết có phải ảo giác của cô không, nhưng lại cảm thấy lời nói của Thẩm Tứ rất kỳ quái, giống như cô cố ý đến giảng đường để gặp anh vậy?

Cổ họng cô nghẹn lại, dường như ở bất cứ thời điểm nào cô đều không phải là đối thủ của Thẩm Tứ.

Diệp Thư Từ bắt gặp ánh mắt trêu chọc của người đàn ông đối diện, mím môi, kiên nhẫn giải thích rõ ràng sao cô lại gặp nữ sinh kia rồi làm thế nào để vào được giảng đường.

Thẩm Tứ mỉm cười: "Đã nhiều năm như vậy không gặp, để tôi mời cậu một bữa nhé."

Diệp Thư Từ xấu hổ xoa bụng, cô định nói mình vừa ăn xong, nhưng làm như vậy có vẻ bất lịch sự, dù sao năm đó cũng là bạn cùng bàn, người ta đã giúp đỡ cô rất nhiều.

Cô gật đầu: "Được."

Hai người cũng không đi quá xa, tìm một nhà hàng không tệ lắm trong khu đại học, Thẩm Tứ đỗ xe, nói với Diệp Thư Từ: "Tôi đã ăn ở đây vài lần rồi, món ăn rất đặc sắc, đoán chừng cậu sẽ thích."

Thẩm Tứ đi trước, Diệp Thư Từ theo sau.

Nhiều năm trôi qua, Thẩm Tứ còn nhớ rõ khẩu vị của cô sao?

Hai người tìm một chỗ ngồi xuống, khung cảnh là một màu vàng ấm, ánh sáng ấm áp chiếu vào khuôn mặt nổi bật của Thẩm Tứ.

Người phục vụ chủ động tiến đến giới thiệu món ăn cho bọn họ, Thẩm Tứ gọi vài món, rồi nhìn Diệp Thục Từ: "Cậu muốn ăn gì nữa không?"

Diệp Thư Từ cong môi mỉm cười: "Không có, cậu gọi toàn những món tôi thích ăn."

"Không ngờ cậu vẫn còn nhớ."

"Dù sao cũng từng là bạn cùng bàn." Người đàn ông cười nhạt: "Sao có thể dễ dàng quên được?"

Diệp Thư Từ yên lặng nhìn Thẩm Tứ.

Tầm mắt cô lướt qua khuôn mặt thâm thúy của người đàn ông, lướt đến sống mũi cao, xuống chút nữa là đôi môi mỏng, yết hầu nhô lên.

Cả người Thẩm Tứ không có lấy một chỗ khó nhìn, nhiều hơn chút nam tính trầm ổn, mị lực càng hơn trước, những idol trên TV đều không nổi bật bằng anh.

Nhưng tâm tư của cô bây giờ đã thay đổi rất nhiều so với tuổi 17, 18.

Còn nhớ khi đó, mặc dù cô và Thẩm Tứ đã ngồi cùng bàn và trở thành bạn bè, quan hệ ngày càng thân thiết, nhưng thời điểm ở riêng với nhau, mỗi khi Thẩm Tứ nói chuyện ngoài chủ đề học tập, sẽ khiến khuôn mặt cô nóng bừng.

Cô biết mình không có tiền đồ, nhưng đối mặt với anh, chỉ có thể cam chịu đầu hàng.

Giờ phút này tâm trạng cô rất bình tĩnh, thậm chí mấy ngày trước, khi biết tin người cô thích cả thời thanh xuân cũng thích cô.

Nhưng tâm cô vẫn không gợn sóng, tựa như một người bạn cũ lâu năm, tán gẫu, ôn lại chuyện xưa, nói chuyện gia đình.

"Mấy năm qua, người tôi nhớ rõ khẩu vị nhất chính là cậu." Thẩm Tứ bất đắc dĩ cười: "Thích thức ăn có vị mặn, cay, còn không nữa thì đồ chiên rán, hầu như đều là khẩu vị mạnh."

Diệp Thư Từ xấu hổ cười: "Hiện tại vì sức khỏe, cũng ít ăn những món đó, nhưng khẩu vị cũng không thay đổi nhiều."



"Tôi vẫn nhớ rõ khi đó cậu thích ăn thanh đạm."

"Bây giờ cũng vậy." Thẩm Tứ ngước mắt: "Tôi không quá chú ý đến thức ăn."

Đúng thật là vậy.

Trong nhóm bọn họ năm đó, Chu Tử Kỳ là người thích ăn nhất, thường bắt đầu lên kế hoạch cho bữa trưa từ tiết đọc sách buổi sáng, rõ ràng Thẩm Tứ là người có gia cảnh tốt nhất, nhưng đối với thức ăn một chút cũng không quan tâm, thanh đạm như tính cách của anh.

Hai người hàn huyên một hồi, đồ ăn được dọn lên, nhưng lại thiếu một đôi đũa, Thẩm Tứ đứng dậy tìm phục vụ lấy đũa: "Chờ tôi một chút."

"Chị gái, chị cũng học ở Tô đại sao?"

Diệp Thư Từ vừa mới uống một ngụm nước, ngẩng đầu lên liền phát hiện bên cạnh mình có một nam sinh giống sinh viên đại học, nam sinh đeo kính, dáng người cao ráo, ngoại hình sạch sẽ.

"Không phải, chị đến đây ăn cơm." Diệp Thư Từ đặt cốc nước xuống, suy nghĩ hai giây tại sao nam sinh kia lại nghĩ cô học Tô đại.

Nhà hàng này nằm trong khu đại học, nên nam sinh tự nhiên nghĩ rằng tất cả những người đến đây ăn đều là sinh viên.

Nam sinh mím môi, bên tai đỏ bừng, Diệp Thư Từ cau mày: "Có chuyện gì sao?"

"Không biết chị có bạn trai chưa? Có thể thêm WeChat không ạ?" Tay nam sinh mất tự nhiên buông thõng xuống, có chút xấu hổ.

Hóa ra là đến để bắt chuyện.

Hôm nay Diệp Thư Từ mặc áo dài tay màu be, thân dưới thì mặc quần jean ống rộng màu xanh nhạt, trang điểm nhẹ nhàng, tóc dài xõa sau lưng, lộ ra vành tai nhỏ nhắn, nụ cười ngọt ngào, nước da trắng nõn, nhìn như một sinh viên đại học.

Nụ cười của cô vẫn dịu dàng, không tránh né ánh mắt của nam sinh: "Xin lỗi, hiện giờ chị chưa có kế hoạch cho việc này."

Nam sinh càng xấu hổ hơn, nói "Xin lỗi" rồi gần như chạy trối chết.

"Bây giờ bạn cùng bàn nhỏ cũng rất được hoan nghênh nhỉ."

Giọng nói trầm thấp lạnh lùng chậm rãi truyền đến, như suối róc rách chảy bên tai, Diệp Thư Từ ngước mắt, ngơ ngác nhìn về phía sau.

Thẩm Tứ thế mà lại gọi cô là "Bạn cùng bàn nhỏ", một danh xưng vừa xa lạ vừa quen thuộc, ngoại trừ anh, đến giờ vẫn không có ai gọi cô là "Bạn cùng bàn nhỏ".

Dường như lại quay về năm ấy.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, người đàn ông mặc vest hơi nhướng mày, vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn cô.

Thân hình Thẩm Tứ cao gầy, đôi mắt đen láy nhẹ lướt đến, vô hình cảm thấy có chút áp lực.

Diệp Thư Từ nuốt nước bọt, rõ ràng cô không làm gì cả, nhưng vào lúc này, lại cảm thấy xấu hổ như mới ăn cướp một cái túi.

Thẩm Tứ cũng thật là, chẳng phải sắp kết hôn rồi sao? Không sợ Lâm Úy sẽ ghen sao? Mặc dù trước đây không có gì xảy ra giữa bọn họ, chỉ là những người bạn cũ ôn chuyện.

"Không đâu." Diệp Thư Từ mỉm cười với người đàn ông: "Sao được hoan nghênh như cậu, năm đó thư tình có thể cột thành từng bó đấy."

"Cậu còn chọc tôi." Thẩm Tứ ngồi lại trên ghế sô pha, giọng điệu xen lẫn vài phần lạnh lùng: "Nhưng tôi cảm thấy cậu nhóc này thoạt nhìn như đang bán trà."

Rõ ràng là không giống một chút nào?

Hậu bối của người ta rất đứng đắn đấy.

Diệp Thư Từ cũng không nói về đề tài này nữa, hai người nói về thời sinh viên, cô mỉm cười: "Đúng rồi, mấy hôm trước, tôi đã gặp Tưởng Đại Lực."

Cả người Thẩm Tứ hơi khựng lại, vẻ mặt có hơi mất tự nhiên, hai giây sau mới hồi phục lại.

Người đàn ông gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, thản nhiên hỏi: "Nói về chuyện gì?"

"Đương nhiên là ôn lại chuyện xưa rồi." Diệp Thư Từ tiếp tục ăn: "Mọi người đều rất hoài niệm chuyện xưa."

Diệp Thư Từ không nói nhiều về những chuyện Tưởng Đại Lực nói với cô, dù sao cũng là chuyện cũ.

Huống chi, hiện giờ Thẩm Tứ cũng sắp kết hôn, nhắc đến chuyện kia cũng vô ích.

Thẩm Tứ "Ừ" một tiếng rồi không nói gì nữa.

Sau khi thanh toán xong, Thẩm Tứ đưa cô về, nhân viên phục vụ ở cửa vẫn nở nụ cười ngọt ngào: "Hoan nghênh lần sau hai người lại đến, hôm nay bên chúng tôi có một hoạt động, chỉ cần các cặp đôi quét WeChat của chúng tôi, các bạn có thể nhận ba bông hồng miễn phí."

"Chúng tôi không phải một cặp." Diệp Thư Từ mỉm cười lịch sự rồi rời đi.

Sắc mặt Thẩm Tứ hơi trầm xuống.

*

Cuộc gặp bất ngờ với Thẩm Tứ không khiến cảm xúc của Diệp Thư Từ thay đổi, cuộc sống của cô vẫn diễn ra như bình thường, đi làm, về nhà, ngủ, có vẻ như buồn tẻ và nhàm chán, nhưng lại thoải mái hơn nhiều so với những ngày ở thành phố Tống.

Có lẽ vì có bà nội bên cạnh.

Diệp Thư Từ đã xem qua vài căn nhà, nhưng không quá hài lòng, hoặc là vị trí không tốt, còn không thì là tiền thuê nhà quá đắt.

Mặc dù cô vẫn còn tiền tiết kiệm, nhưng dù sao cô có dự định sẽ sống ở Thành phố Tô một thời gian dài, vì vậy vẫn nên tiết kiệm càng nhiều càng tốt.



Sau khi quay về được một tuần, nếu nói có chuyện gì thay đổi, thì đó là bà nội đã từ việc dịu dàng quan tâm sang việc yêu cầu cô đi xem mắt.

Thậm chí còn ra lệnh tử hình: "Vào lúc 3:30 chiều thứ Bảy, ở Á Lam Miêu Già, Tiểu Từ, con phải đi, nghe không?"

Dưới sự ép buộc của bà nội, Diệp Thư Từ sửa soạn, đúng giờ đến Á Lam Miêu Già.

Lâm Nam đã đến, người đàn ông đang ngồi ngay ngắn, mặc một bộ vest màu xám, nhìn rất đứng đắn.

Diệp Thư Từ vuốt tóc đơn giản, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt đi tới, đặt túi xuống: "Xin lỗi, tôi đến hơi muộn."

Lâm Nam nâng gọng kính, nhìn đồng hồ trên cổ tay, mỉm cười: "Giờ mới 3:20 thôi, cô rất đúng giờ."

Diệp Thư Từ cười xấu hổ.

"Đúng rồi, cô Diệp, tôi đã gọi trước cho cô một ly cappuccino, hình như các cô gái đều thích uống cà phê sữa, cô có để ý không?"

"Không sao." Diệp Thư Từ kéo môi dưới: "Tôi cũng rất thích uống cappuccino."

Lâm Nam là một giáo viên cấp 3, thật ra cũng là một người đàn ông bình thường, ngoại hình không tệ, cao 1,8m, dáng người cân đối, trên mặt có chút mụn, làn da ngăm đen nhưng khỏe mạnh.

Diệp Thư Từ nhớ đến bữa cơm với Thẩm Tứ vài ngày trước.

Thẩm Tứ ngồi đối diện cô, phong thái tao nhã cùng ngoại hình siêu đẹp của anh là một kiểu hưởng thụ thị giác.

"Cô Diệp?" Lâm Nam hơi cao giọng, vươn tay quơ quơ trước mặt cô.

Lúc này Diệp Thư Từ mới nhận ra mình đã thất thần, xấu hổ cười: "Cứ gọi tôi bằng tên thật là được."

Người đàn ông cứ một câu là "Cô Diệp" khiến cô khá xấu hổ.

"Được, cô Diệp." Lâm Nam che miệng cười, ngẩn người: "Diệp Thư Từ." Hai người tùy ý tán gẫu vài câu, không ngờ lại phát hiện ra cả hai đều tốt nghiệp Đại học Lâm Tống, Lâm Nam lớn hơn cô ba tuổi.

Nói về căn tin trường học và phố ăn vặt bên ngoài trường, Lâm Nam liệt kê rất nhiều món ăn ngon, anh ta nói mình là một người thích ăn uống, mỗi khi Diệp Thư Từ nhắc đến một quán ăn vặt quen thuộc đã nghỉ bán, trên mặt còn lộ ra vẻ chán nản.

Đây không phải lần đầu Diệp Thư Từ xem mắt, Đường Tiếu và bà nội đều ít nhiều gì cũng bắt cô phải đi xem mắt.

Cô đã từng gặp vài người đàn ông xa lạ, vừa ngồi vào phong thái dầu mỡ đã không kìm được, cứ xoa chiếc đồng hồ đắt tiền rồi rũ mắt nhìn cô, như một vị thần trong miếu đang nhìn vạn vật.

Tính tình Lâm Nam khiêm tốn chân thành, tuy rằng không có số điện thoại, nhưng làm bạn bè cũng rất tốt.

"Chúng ta thêm WeChat nhé?" Khi cười đôi mắt Lâm Nam híp lại, nhưng lại rất thân thiện.

Diệp Thư Từ dứt khoát lấy điện thoại ra, quét anh ta.

Lần gặp đầu tiên nên không lâu lắm, hai người trò chuyện hơn một tiếng đồng hồ mới rồi nói tạm biệt, Lâm Nam nói phải đưa cô về, Diệp Thư Từ cũng không từ chối, nói tên khu dân cư của bà nội.

"Nhà cô cách khá xa Đài phát thanh và truyền hình thành phố Tô phải không?"

"Đúng vậy, tôi đi tàu điện ngầm gần một tiếng, gần đây đang muốn thuê một căn nhà." Diệp Thư Từ thuận miệng nói.

"Thuê nhà sao?" Lâm Nam xoa cằm: "Bạn tôi đang định cho thuê nhà ở gần Đài Phát thanh và Truyền hình, tôi giúp cô hỏi thăm nhé?"

"Vị trí rất tốt, ở trung tâm thành phố." Diệp Thư Từ mím môi: "Nếu quá đắt, tôi sợ không đủ ngân sách."

Thời điểm cười rộ lên khóe mắt Lâm Nam có vài nếp nhăn, trông rất dịu dàng: "Bạn tôi có một nỗi ám ảnh nghiêm trọng về sự sạch sẽ, sẵn sàng để giá thấp hơn cho người thích sạch sẽ."

"Tôi cảm thấy cô rất phù hợp, để tôi giúp hỏi thăm một chút nhé, chỉ là vài câu nói thôi, vạn nhất đã có thể giúp cô giải quyết vấn đề phiền phức này."

Diệp Thư Từ khách sáo mỉm cười: "Vậy cảm ơn anh Lâm."

*

Buổi tối cùng ngày.

Thẩm Tứ và Chu Ích Lăng kết thúc vụ án đi ra, cuối cùng cũng giải quyết xong một nỗi phiền muộn.

Gió đêm thổi qua, xe của công ty luật đậu ở góc đường, xung quanh tấp nập xe cộ qua lại, Chu Ích Lăng cảm khái: "Thẩm Tứ, vẫn là cậu lợi hại, không hổ là người đứng đầu công ty luật của chúng ta, dăm ba câu đã thuyết phục được đương sự, nếu không có cậu, tôi cũng không biết phải xử lý như thế nào."

Thẩm Tứ khẽ cười, không nói gì.

"Cậu nhìn cặp đôi phía trước kìa." Khi không có việc gì làm Chu Ích Lăng thích nhìn xung quanh, chỉ vào một đôi nam nữ đang đi cùng nhau trước mặt: "Nam cao lớn dịu dàng, còn nữ thì xinh đẹp, rất xứng đôi nhỉ."

Thẩm Tứ ngước mắt nhìn về phía trước.

Dáng người người phụ nữ yêu kiều, mái tóc dài vén qua chiếc cổ trắng như tuyết, quần áo mềm mại như mây, nhẹ nhàng đung đưa trong gió, tuy chỉ trang điểm nhẹ nhàng, nhưng cũng không ngăn được khí chất dịu dàng tận trong xương tủy của người phụ nữ.

Nếu không phải người vừa ăn cơm cùng anh Diệp Thư Từ mấy ngày trước thì còn là ai nữa?

Người đàn ông nhíu mày, ánh mắt càng thêm thâm trầm.

"Sao cậu đi nhanh vậy?" Chu Ích Lăng không còn cách nào phải tăng tốc bước chân: "Cậu ăn phải thuốc súng à? Đại luật sư Thẩm, đi chậm lại được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Âm Thầm Mến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook