Chương 1: Oan Gia Ngõ Hẹp
Diên Kỳ
07/09/2022
Núi Bàn Hồ.
Hắc Hồ Trại ở lưng chừng núi, đã gần Hợi mà đèn đuốc vẫn sáng trưng.
Ba ngày trước trại làm một vụ lớn, không tốn bao nhiêu tinh lực đã cướp được hai con ngựa qua đường dưới chân núi.
Điều làm cho mọi người trong trại đến nay vẫn còn vui mừng chính là tám trăm lượng ngân phiếu hai người cưỡi ngựa đó mang theo. Bình thường khi bọn họ muốn cướp cũng phải huy động ít nhất hai ba mươi huynh đệ, tốn rất nhiều công sức. Nhưng lần này chỉ có hai thiếu niên, võ công cũng không biết, bởi vậy số tiền này cướp được rất dễ dàng.
Trại chủ cao hứng hạ lệnh cho các huynh đệ ăn mừng ba ngày ba đêm, bởi vậy ba ngày qua trong trại khắp nơi tràn ngập mùi rượu thịt, nồng đậm mê người.
Trại chủ đang ở trong đường thoải mái uống rượu, mắt thấy rượu trong bình không còn bao nhiêu, mở miệng hô với người bên ngoài: "Người đâu, thêm rượu! "
Một tiếng hô này không quá nhỏ nhưng ngoài cửa nửa ngày cũng không có động tĩnh, hắn say rồi lại hô to một tiếng: "Lên rượu!" Lần này có phản ứng, cửa lớn mở ra, người tiến vào không phải huynh đệ trong trại mà là một hắc y nhân mang theo kiếm.
Trại chủ có chút kinh ngạc, híp mắt hỏi: "Ngươi là ai? Dám xông vào địa bàn bản trại chủ, muốn chết sao! " Hắc y nhân lạnh lùng nói: "Là muốn chết, nhưng người chết là ngươi!"
Trại chủ vẫn nằm nghiêng trên giường, nói: "Người đâu, chém cho ta!" Ngoài cửa mở rộng vắng vẻ, không có chút động tĩnh.
Hắn bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng, tỉnh rượu một chút, vừa cầm lấy trường đao trên giường vừa đứng dậy hỏi: "Ngươi là ai, tới đây làm gì?
Hắc y nhân không nhanh không chậm, rút lãnh kiếm trong tay ra, chậm rãi nói: "Lãnh Ngọc Kiếm đã lâu chưa được nếm mùi máu, hôm nay tới thống khoái!"
"Lãnh... Lãnh Ngọc Kiếm?" Trại chủ nhất thời tỉnh rượu hoàn toàn, lắp bắp nói: "Ngươi là Chu... Chu Tam gia? Núi Bàn Hồ ta xưa nay không liên quan gì đến ngươi, Tam...Tam gia đến đây rốt cuộc là vì chuyện gì?"
Hắc y nhân nói: "Được, để cho ngươi hiểu rõ tại sao ngươi phải chết, hai ngày trước có phải các ngươi cướp của hai thiếu niên đúng không? Họ có nói với các ngươi đó là tiền mua thuốc không?"
Trại chủ lập tức tê dại da đầu, tiếp tục lắp bắp nói: "Có, chỉ... Là lúc ấy không biết bọn họ là người của Tam gia, xin lỗi a, ta sẽ trả lại toàn bộ ngân phiếu, sẽ trả lại, trả lại đầy đủ!" Nói xong liền lục lọi tìm kiếm.
Hắc y nhân dần dần đi về phía trước, lạnh lùng nói: "Tiền chữa bệnh cứu người cũng cướp, hôm nay ta không giết ngươi là trái với thiên đạo. "
Năm canh giờ sau, ánh mặt trời chậm rãi chiếu xuống núi Bàn Hồ, dưới ánh mặt trời ấm áp, Hắc Hồ Trại khắp nơi đều là thi thể đẫm máu tươi, cực kỳ chói mắt.
Từ đó về sau, cuộc sống của người dân vùng lân cận đã ổn định hơn rất nhiều.
Sau thanh minh là tiết cuối xuân.
Đây là thời điểm cảnh sắc kinh thành đẹp nhất trong một năm. Dưới chân núi Tây Giao có một ngôi chùa tên Đại Tướng Quốc, là chùa miếu hương khói thịnh vượng nhất kinh thành.
Một chiếc xe ngựa chậm rãi dừng ở ngoài miếu,có một đôi mẹ con đi xuống. Mẫu thân đi trước đoán khoảng bốn mươi tuổi, khí độ ung dung cử chỉ tao nhã, nữ nhi phía sau ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, mặc một bộ váy lan nhạt, thướt tha yêu kiều, tư thái thanh lệ. Có lẽ là bởi vì đến chùa dâng hương, hai mẹ con đều ăn mặc giản dị khiêm tốn. Mấy người hầu tỳ nữ bên cạnh đều ăn mặc chỉnh tề, làm việc gọn gàng bài bản, bởi vậy có thể thấy được đây là phu nhân nhà giàu có phú hộ.
Người tới chính là gia quyến của đương kim thái úy Hàn Túc phủ, hôm nay là trung thọ bảy mươi tuổi của mẫu thân Hàn thái úy. Dựa theo lệ cũ của Hàn phủ, hàng năm buổi sáng sẽ đến Đại Tướng Quốc dâng hương bố thí, xem như vì lão phu nhân làm chút việc thiện, cầu xin thần linh phù hộ lão nhân gia nàng phúc thọ an khang, buổi tối sẽ ở trong Hàn phủ tổ chức gia yến, chiêu đãi rất nhiều thân hữu đến chúc thọ lão phu nhân. Mà để thể hiện thành kính coi trọng, chuyện đến Tướng Quốc Tự thắp hương luôn do người nhà của Hàn nội vụ phủ – Hàn phu nhân tự mình ra mặt.
Thời gian không lâu sau khi dâng hương xong, đoàn người dọc theo đường ngoại ô hồi phủ.
Hôm nay Hàn nhị tiểu thư cố ý đi theo mẫu thân đến, kỳ thật nàng cũng không có hứng thú với chuyện dâng hương, thứ hấp dẫn nàng chính là cảnh ngoài thành, thứ cảnh quan hiếm có đối với một thiên kim khuê phòng như nàng.
Cây cối trên núi vừa mới đâm chồi nảy lộc đầu xuân nay sắp đơm hoa kết trái, thỉnh thoảng lại thấy hoa mai từ ngọn cây điểm xuyết những bông hoa lài, cả núi đỏ, trắng, vàng, xanh, không gì bằng. Nơi này không thể so với cây trồng trong sân nhà, nơi này ngập tràn sức sống, làm cho người ta say mê.
"Vân Kỳ, cẩn thận gió lạnh!" Mẫu thân dặn dò.
Vị Hàn nhị tiểu thư tên Vân Kỳ này chỉ mỉm cười, vẫn ngửa đầu nghênh đón gió xuân thổi qua mặt.
Xe ngựa dần dần đi vào trong thành, xung quanh càng ngày càng náo nhiệt. Tiến vào chợ, người bán hàng rong hai bên đường bán đủ loại hàng hóa, đồ vật, rực rỡ sắc màu, nhìn khá mới mẻ.
"Mẫu thân, con đi xuống chơi một chút được không?" Vân Kỳ bỗng nhiên quay đầu hỏi mẫu thân.
"Không được." Mẫu thân vừa nhắm mắt dưỡng thần vừa thản nhiên nói.
Vân Kỳ vẫn lưu luyến không buông, làm nũng: "Đi mà, con sẽ về sớm, sẽ không có chuyện gì đâu."
Phu nhân mở mắt ra thấy Vân Kỳ vẻ mặt đáng thương, lại nhìn đường phố bên ngoài xe ngựa cũng sắp về đến nhà, con đường này đi thêm ba bốn dặm, góc đường chính là cửa chính Hàn phủ các nàng. Ban ngày trên đường đông đúc ồn ào, hẳn là sẽ không có chuyện gì, hài tử nhu thuận nghe lời, ngày thường luôn bị nhốt ở trong phủ cũng thật sự không có cơ hội ra ngoài, giờ lại đang là tuổi ham chơi... Phu nhân suy nghĩ một chút, hướng ra ngoài xe ngựa phân phó nói: "Quế nhi, ngươi đi theo tiểu thư, không cho phép chạy loạn ầm ĩ!"
"Vâng." Ngoài xe có tiếng vang lên, một nha hoàn thoạt nhìn cùng tuổi với Vân Kỳ đáp lại.
Quế nhi là nha hoàn bên người Vân Kỳ, tám tuổi vào phủ, cùng tiểu thư lớn lên, ngày thường hầu hạ tiểu thư ăn mặc, cùng tiểu thư chơi đùa. Tuy nói là hạ nhân nhưng lớn lên ở môn đệ thư hương, tiểu thư từ nhỏ được dạy dỗ thi thư lễ nghi, chưa từng hà khắc với nàng, bởi vậy tình cảm của hai chủ tớ càng giống tỷ muội.
Xe ngựa chậm rãi dừng ở chỗ rộng rãi, Hàn phu nhân dặn dò Vân Kỳ: "Trở về sớm một chút, đừng để lỡ tiệc tối, bằng không tổ mẫu sẽ lo lắng."
"Vâng!" Vân Kỳ lập tức hoan hô nhảy nhót, xuống xe ngựa.
Quế Nhi cũng mừng thầm trong lòng.
Xe ngựa tiếp tục đi vào trong phủ, chủ tớ hai người đã sớm đi dạo trên đường.
Trên đường người đến người đi, tiếng hét liên tiếp của những người bán hàng rong càng thêm náo nhiệt. Vân Kỳ nhìn các loại diều giấy bên này, lại sờ sờ kia
Ngắm trang sức bên này, lại âm thầm bình luận bức tranh chữ của vị thư sinh văn nhân kia... Quế Nhi phía sau theo tiểu thư đi tới đi lui, sợ lơ là một chút làm lạc mất tiểu thư, vậy trở về cũng không thể toàn thây.
Bỗng nhiên, một tiếng khóc của nữ hài tử truyền đến khiến cho hai người chú ý. Theo tiếng nhìn qua, chỉ thấy một thiếu nữ cùng tuổi các nàng đang quỳ trên mặt đất khóc lóc, quần áo vải lanh màu vàng đất trên người đã gần rách hết, trên tóc rối bời cắm một cọng cỏ, bên cạnh là một công tử sáng sủa, phía sau còn có hai tùy tùng thân hình cao lớn đang nói gì đó với nàng.
"Đây là sao?" Tiểu thư Vân Kỳ chưa từng thấy qua loại chuyện này nên quay đầu hỏi nha hoàn Quế nhi.
"Nàng ấy muốn bán mình!" Quế Nhi nhỏ giọng trả lời: "Chắc là trong nhà có chuyện gì khó khăn không chịu nổi, cho nên bán thân đi lấy chút tiền."
"Hả? Bán mình?" Loại chuyện này Vân Kỳ chỉ từng đọc trên sách, đây là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy.
"Ta nói tiểu nha đầu ngươi sao lại cố chấp như vậy? Giờ ngươi cùng công tử chúng ta trở về không phải là vừa vặn trả nợ cho cha ngươi sao? Cần gì phải như vậy!" Một trong những tùy tùng vừa nói vừa muốn kéo cô nương kia.
Cô nương vội vàng né tránh, khóc lóc nói: "Nếu không phải các ngươi ở sòng bạc lừa cha ta cho vay nặng lãi, hắn cũng sẽ không nợ các ngươi nhiều tiền như vậy để phải treo cổ chết. Ta thà bán mình đến nhà người khác làm hạ nhân khổ lực còn hơn trở về cùng các ngươi!"
Mọi người tụ tập càng ngày càng đông, cô nương thấy đám đông thì càng gào lớn xin giúp đỡ: "Các vị hảo tâm, cầu xin các ngươi giúp ta, ta khổ mấy cũng chịu được, mua ta về đi, ta nhất định làm việc thật tốt!"
Nhìn mấy nam tử kia mặt mũi ngông cuồng, đám người chung quanh chỉ nhao nhao nghị luận chứ không ai dám đáp lời cô nương tội nghiệp.
"Thật đáng thương, mấy người nam nhân kia trông không giống người tốt, nếu rơi vào tay bọn họ chỉ sợ không có ngày nào sống yên." Quế Nhi nhỏ giọng lẩm bẩm với Vân Kỳ.
"Ngươi cầu trời cũng vô dụng, ai dám cướp người với công tử nhà chúng ta?" Nói xong mấy nam nhân này muốn kéo nàng đi.
"Cầu xin mọi người! Xin các vị thương xót!" Cô nương nhỏ vừa khóc vừa lắc đầu về phía đám người vây xem, gương mặt thanh tú đầy nước mắt, trên trán còn thấy có máu chảy ra, thập phần thê thảm.
Vân Kỳ dùng khuỷu tay chạm vào Quế Nhi: "Ngươi đi đi, vừa rồi không phải phu nhân cho ngươi một túi tiền sao? Đi cho cô nương đó ít tiền đi."
Quế Nhi như bị đẩy vào hang cọp: "Ta? Ta... Cũng không dám, nhìn mấy nam nhân này cũng không dễ chọc."
Vân Kỳ liếc nàng một cái: "Ngày thường ngươi không phải rất dẻo miệng sao? Lúc này cần lại không có bản lĩnh."
Quế Nhi câm miệng không nói lời nào, Vân Kỳ thở dài.
"Dừng lại!" Một thanh âm thanh thúy vang lên, không trông cậy được vào Quế nhi, Vân Kỳ chỉ có thể tự mình đứng lên.
Mọi người đều bị giọng nói này thu hút.
"Vị cô nương này, ngươi nợ bọn họ bao nhiêu tiền?" Vân Kỳ nhìn không chớp mắt, trấn định hỏi.
"Hai mươi lượng bạc." Cô nương rưng rưng nhìn thiếu nữ gần bằng tuổi trước mắt sợ hãi trả lời.
Vân Kỳ lấy túi tiền từ trong tay Quế Nhi, tiện tay lấy ra ba cồng bạc lớn, đưa cho cô nương kia:
"Chừng này có đủ không?"
Cô nương chần chờ một lát, sau đó nín khóc cười, hướng Vân Kỳ dập đầu vài cái, tiếp nhận cồng bạc nói: "Đủ rồi, đa tạ cô nương, đa ta!"
Nhận xong, nàng xoay người đưa cho mấy người nam nhân kia: "Trả lại đủ cho các ngươi, hiện tại cô nương này mua ta, ta muốn đi với nàng!"
Mấy nam tử kia giống như người vây xem, giật mình một lát, chờ khi phản ứng lại, bọn họ vừa đánh giá Vân Kỳ và Quế nhi, lập tức ngăn ở trước mặt các nàng.
"Ai, vị cô nương này, trước kia chưa từng thấy qua các ngươi, hình như là từ nơi khác đến." Nam nhân bộ dáng công tử dẫn đầu vẻ mặt không có ý tốt cười xấu xa.
Nhìn thế trận không ổn lắm, Quế Nhi lập tức ngăn Vân Kỳ ở phía sau, ra vẻ trấn định nói: "Chúng ta từ đâu tới không liên quan đến ngươi, tiền cô nương này nợ ngươi đã trả lại đủ. Ngươi, tránh ra!"
Công tử kia không chịu buông tha: "Bèo nước tương phùng chính là hữu duyên mà, nếu chúng ta không mang tiểu nha đầu này về được, không bằng mời cô nương trở về phủ ta ngồi."
Lời vừa nói ra hai tùy tùng lập tức biết ý chủ tử, một người một bên vây Vân Kỳ và Quế Nhi ở chính giữa.
Nhìn tình thế này, mấy người vây quanh đoán nhìn thấy Vân Kỳ mỹ mạo xinh đẹp, một thân mộc mạc lại chỉ mang theo một nha hoàn yếu đuối, cho rằng nàng là tiểu gia bích ngọc nhà nào đó nên đám nam tử đã tính toán dời mục tiêu.
"Ngươi, các ngươi..." Mắt thấy tình thế không ổn, Quế Nhi gấp gáp đến luống cuống. Xem ra mấy người này thấy tiểu thư ít khi ra ngoài nên cố ý gây rắc rối.
Tuy rằng Hàn phủ cách đó không xa, chạy nhanh vài bước cũng có thể về đến, nhưng ba người trước mắt chặn các nàng ở chính giữa, căn bản không nhúc nhích được rồi.
"Ban ngày ban mặt các ngươi còn không có vương pháp?" Vân Kỳ cũng có chút khiếp sợ, vừa rồi chẳng qua là thấy chuyện bất bình thì tiện tay cứu giúp, cho rằng cho cô nương này chút tiền là có thể giải quyết phiền toái của nàng, không nghĩ nhóm người này lại đến làm khó mình như vậy, thiên kim tiểu thư ngày thường cầm kỳ thư họa trong đại viện thâm trạch, đã bao giờ gặp qua tình huống như này, trong lúc nhất thời sắc mặt cũng chuyển trắng bệch.
"Chờ đã!" Một giọng nam trầm thấp, mọi người quay đầu nhìn lại, một nam tử áo xanh chậm rãi từ trong đám người đi ra, đứng đối diện ba nam nhân:
"Nam tử hán đại trượng phu trước mắt bao người lại khi dễ nữ hài tử, không sợ người ta chê cười sao?"
Vân Kỳ lúc này mới thấy rõ người áo xanh cao ngất trước mắt này, dưới mày kiếm của hắn là một đôi mắt thâm sâu đang trừng nhìn mấy nam nhân kia, trên mặt tuấn lãng toát ra vẻ nghiêm khắc lạnh lùng.
"Sao, ở đâu ra xen vào việc của người khác, cút đi!" Trong nháy mắt, một người lập tức vung nắm đấm.
Chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết, tùy tùng ra tay trước ngược lại bị nam tử này một tay khống chế, không thể động đậy. Sau đó chỉ thấy nam tử nhẹ nhàng đẩy một cái, tùy tùng có thể nói là tráng hán kia lại bị ném ra xa năm sáu trượng, ngã trên mặt đất.
Đám người xung quanh phảng phất có người nhẹ giọng cổ vũ.
Thấy đồng bọn bị đánh, một tùy tùng khác cũng tiến lên vung quyền, lại thấy sắc mặt nam tử này không thay đổi, vẫn chỉ một tay đánh cho mặt mũi hắn bầm dập, cũng ngã xuống đất.
Thấy gặp được cao thủ, hai người trên mặt đất đứng lên do dự không dám tiến lên nữa.
"Dám đánh người của bổn công tử, xem ra ngươi không muốn sống nữa!" Chủ tử ở một bên rốt cuộc cũng mở miệng, mặc dù ác ngôn ác ngữ nhưng lại run rẩy: "Ngươi có biết ta là ai không?"
Là ai? Nam tử cười lạnh: "Mặc kệ ngươi là ai, dưới chân thiên tử lại dám vô vương vô pháp như thế?" Ngữ thanh nhàn nhạt lại gằn từng chữ, nói xong còn nhẹ nhàng phất tay áo.
"Được, được lắm, ngươi lớn gan, có bản lĩnh thì báo danh đi!" Công tử kia vẫn khiêu khích.
Nam tử không bị kích động, biểu tình vẫn lãnh đạm như cũ, chỉ mở quạt gấp trong tay ra, nhẹ nhàng quạt một cái.
Một tùy tùng tập trung nhìn quạt gấp trong tay nam tử, sắc mặt chợt trắng bệch, vội vàng lẩm bẩm bên tai chủ tử một câu. Chỉ thấy ba người vừa rồi còn đang ngang ngược hoành hành giờ đã một đường chạy thẳng, nhanh như chớp biến mất.
Không có náo nhiệt xem, đám người cũng nhao nhao tản đi.
"Công tử!" Thấy nam tử kia cũng đang muốn xoay người, Vân Kỳ vội vàng nói: "Đa tạ ngươi vừa rồi ra tay tương trợ." Nói xong nghiêng người hành lễ.
"Chuyện nhỏ." Nam tử khách khí cúi đầu, khi ngẩng lên nhìn thấy mặt Vân Kỳ, tựa hồ hơi dừng một chút. Vừa rồi bận giải quyết mấy người kia, tràng diện hỗn loạn không thấy rõ nàng, giờ phút này vừa nhìn mới phát hiện đây quả thật là một mỹ nhân phong tư dư ước, hơn nữa còn đang mỉm cười hành lễ với hắn, nụ cười nhẹ nhàng như lông hồng, cũng khó trách hắn có chút rung động.
Nhưng hắn lập tức hoàn hồn, thản nhiên cười nói: "Cáo từ."
Hai người Vân Kỳ cũng xoay người muốn rời đi, chợt nghe thấy phía sau có một thanh âm khiếp sợ:
"Cô nương, các người mang theo ta đi."
Quay đầu lại nhìn mới phát hiện là cô nương bán thân vừa rồi.
Lại quên mất chuyện này, Vân Kỳ mỉm cười, khoát tay nói: "Trong nhà ta nhiều người, không cần thêm nha hoàn, ngươi không cần đi theo ta, mau về nhà đi!"
Dứt lời, nàng cùng Quế nhi vội vàng đi về phía trước.
Cô nương không thể tin vào tai mình, ngây ngốc thật lâu, mãi đến khi nhìn hai người họ khuất bóng mới rưng rưng nước mắt, lẩm bẩm nói: "Thật sự là gặp được quý nhân, đa tạ cô nương, đa tạ..."
Cách đó không xa, nam tử nhìn bóng lưng hai người Vân Kỳ rời đi, mỉm cười, xoay người đi vào quán trà ven đường.
Vừa rồi đi ra vội vàng, tiền trà còn chưa trả.
- ----------------
Hắc Hồ Trại ở lưng chừng núi, đã gần Hợi mà đèn đuốc vẫn sáng trưng.
Ba ngày trước trại làm một vụ lớn, không tốn bao nhiêu tinh lực đã cướp được hai con ngựa qua đường dưới chân núi.
Điều làm cho mọi người trong trại đến nay vẫn còn vui mừng chính là tám trăm lượng ngân phiếu hai người cưỡi ngựa đó mang theo. Bình thường khi bọn họ muốn cướp cũng phải huy động ít nhất hai ba mươi huynh đệ, tốn rất nhiều công sức. Nhưng lần này chỉ có hai thiếu niên, võ công cũng không biết, bởi vậy số tiền này cướp được rất dễ dàng.
Trại chủ cao hứng hạ lệnh cho các huynh đệ ăn mừng ba ngày ba đêm, bởi vậy ba ngày qua trong trại khắp nơi tràn ngập mùi rượu thịt, nồng đậm mê người.
Trại chủ đang ở trong đường thoải mái uống rượu, mắt thấy rượu trong bình không còn bao nhiêu, mở miệng hô với người bên ngoài: "Người đâu, thêm rượu! "
Một tiếng hô này không quá nhỏ nhưng ngoài cửa nửa ngày cũng không có động tĩnh, hắn say rồi lại hô to một tiếng: "Lên rượu!" Lần này có phản ứng, cửa lớn mở ra, người tiến vào không phải huynh đệ trong trại mà là một hắc y nhân mang theo kiếm.
Trại chủ có chút kinh ngạc, híp mắt hỏi: "Ngươi là ai? Dám xông vào địa bàn bản trại chủ, muốn chết sao! " Hắc y nhân lạnh lùng nói: "Là muốn chết, nhưng người chết là ngươi!"
Trại chủ vẫn nằm nghiêng trên giường, nói: "Người đâu, chém cho ta!" Ngoài cửa mở rộng vắng vẻ, không có chút động tĩnh.
Hắn bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng, tỉnh rượu một chút, vừa cầm lấy trường đao trên giường vừa đứng dậy hỏi: "Ngươi là ai, tới đây làm gì?
Hắc y nhân không nhanh không chậm, rút lãnh kiếm trong tay ra, chậm rãi nói: "Lãnh Ngọc Kiếm đã lâu chưa được nếm mùi máu, hôm nay tới thống khoái!"
"Lãnh... Lãnh Ngọc Kiếm?" Trại chủ nhất thời tỉnh rượu hoàn toàn, lắp bắp nói: "Ngươi là Chu... Chu Tam gia? Núi Bàn Hồ ta xưa nay không liên quan gì đến ngươi, Tam...Tam gia đến đây rốt cuộc là vì chuyện gì?"
Hắc y nhân nói: "Được, để cho ngươi hiểu rõ tại sao ngươi phải chết, hai ngày trước có phải các ngươi cướp của hai thiếu niên đúng không? Họ có nói với các ngươi đó là tiền mua thuốc không?"
Trại chủ lập tức tê dại da đầu, tiếp tục lắp bắp nói: "Có, chỉ... Là lúc ấy không biết bọn họ là người của Tam gia, xin lỗi a, ta sẽ trả lại toàn bộ ngân phiếu, sẽ trả lại, trả lại đầy đủ!" Nói xong liền lục lọi tìm kiếm.
Hắc y nhân dần dần đi về phía trước, lạnh lùng nói: "Tiền chữa bệnh cứu người cũng cướp, hôm nay ta không giết ngươi là trái với thiên đạo. "
Năm canh giờ sau, ánh mặt trời chậm rãi chiếu xuống núi Bàn Hồ, dưới ánh mặt trời ấm áp, Hắc Hồ Trại khắp nơi đều là thi thể đẫm máu tươi, cực kỳ chói mắt.
Từ đó về sau, cuộc sống của người dân vùng lân cận đã ổn định hơn rất nhiều.
Sau thanh minh là tiết cuối xuân.
Đây là thời điểm cảnh sắc kinh thành đẹp nhất trong một năm. Dưới chân núi Tây Giao có một ngôi chùa tên Đại Tướng Quốc, là chùa miếu hương khói thịnh vượng nhất kinh thành.
Một chiếc xe ngựa chậm rãi dừng ở ngoài miếu,có một đôi mẹ con đi xuống. Mẫu thân đi trước đoán khoảng bốn mươi tuổi, khí độ ung dung cử chỉ tao nhã, nữ nhi phía sau ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, mặc một bộ váy lan nhạt, thướt tha yêu kiều, tư thái thanh lệ. Có lẽ là bởi vì đến chùa dâng hương, hai mẹ con đều ăn mặc giản dị khiêm tốn. Mấy người hầu tỳ nữ bên cạnh đều ăn mặc chỉnh tề, làm việc gọn gàng bài bản, bởi vậy có thể thấy được đây là phu nhân nhà giàu có phú hộ.
Người tới chính là gia quyến của đương kim thái úy Hàn Túc phủ, hôm nay là trung thọ bảy mươi tuổi của mẫu thân Hàn thái úy. Dựa theo lệ cũ của Hàn phủ, hàng năm buổi sáng sẽ đến Đại Tướng Quốc dâng hương bố thí, xem như vì lão phu nhân làm chút việc thiện, cầu xin thần linh phù hộ lão nhân gia nàng phúc thọ an khang, buổi tối sẽ ở trong Hàn phủ tổ chức gia yến, chiêu đãi rất nhiều thân hữu đến chúc thọ lão phu nhân. Mà để thể hiện thành kính coi trọng, chuyện đến Tướng Quốc Tự thắp hương luôn do người nhà của Hàn nội vụ phủ – Hàn phu nhân tự mình ra mặt.
Thời gian không lâu sau khi dâng hương xong, đoàn người dọc theo đường ngoại ô hồi phủ.
Hôm nay Hàn nhị tiểu thư cố ý đi theo mẫu thân đến, kỳ thật nàng cũng không có hứng thú với chuyện dâng hương, thứ hấp dẫn nàng chính là cảnh ngoài thành, thứ cảnh quan hiếm có đối với một thiên kim khuê phòng như nàng.
Cây cối trên núi vừa mới đâm chồi nảy lộc đầu xuân nay sắp đơm hoa kết trái, thỉnh thoảng lại thấy hoa mai từ ngọn cây điểm xuyết những bông hoa lài, cả núi đỏ, trắng, vàng, xanh, không gì bằng. Nơi này không thể so với cây trồng trong sân nhà, nơi này ngập tràn sức sống, làm cho người ta say mê.
"Vân Kỳ, cẩn thận gió lạnh!" Mẫu thân dặn dò.
Vị Hàn nhị tiểu thư tên Vân Kỳ này chỉ mỉm cười, vẫn ngửa đầu nghênh đón gió xuân thổi qua mặt.
Xe ngựa dần dần đi vào trong thành, xung quanh càng ngày càng náo nhiệt. Tiến vào chợ, người bán hàng rong hai bên đường bán đủ loại hàng hóa, đồ vật, rực rỡ sắc màu, nhìn khá mới mẻ.
"Mẫu thân, con đi xuống chơi một chút được không?" Vân Kỳ bỗng nhiên quay đầu hỏi mẫu thân.
"Không được." Mẫu thân vừa nhắm mắt dưỡng thần vừa thản nhiên nói.
Vân Kỳ vẫn lưu luyến không buông, làm nũng: "Đi mà, con sẽ về sớm, sẽ không có chuyện gì đâu."
Phu nhân mở mắt ra thấy Vân Kỳ vẻ mặt đáng thương, lại nhìn đường phố bên ngoài xe ngựa cũng sắp về đến nhà, con đường này đi thêm ba bốn dặm, góc đường chính là cửa chính Hàn phủ các nàng. Ban ngày trên đường đông đúc ồn ào, hẳn là sẽ không có chuyện gì, hài tử nhu thuận nghe lời, ngày thường luôn bị nhốt ở trong phủ cũng thật sự không có cơ hội ra ngoài, giờ lại đang là tuổi ham chơi... Phu nhân suy nghĩ một chút, hướng ra ngoài xe ngựa phân phó nói: "Quế nhi, ngươi đi theo tiểu thư, không cho phép chạy loạn ầm ĩ!"
"Vâng." Ngoài xe có tiếng vang lên, một nha hoàn thoạt nhìn cùng tuổi với Vân Kỳ đáp lại.
Quế nhi là nha hoàn bên người Vân Kỳ, tám tuổi vào phủ, cùng tiểu thư lớn lên, ngày thường hầu hạ tiểu thư ăn mặc, cùng tiểu thư chơi đùa. Tuy nói là hạ nhân nhưng lớn lên ở môn đệ thư hương, tiểu thư từ nhỏ được dạy dỗ thi thư lễ nghi, chưa từng hà khắc với nàng, bởi vậy tình cảm của hai chủ tớ càng giống tỷ muội.
Xe ngựa chậm rãi dừng ở chỗ rộng rãi, Hàn phu nhân dặn dò Vân Kỳ: "Trở về sớm một chút, đừng để lỡ tiệc tối, bằng không tổ mẫu sẽ lo lắng."
"Vâng!" Vân Kỳ lập tức hoan hô nhảy nhót, xuống xe ngựa.
Quế Nhi cũng mừng thầm trong lòng.
Xe ngựa tiếp tục đi vào trong phủ, chủ tớ hai người đã sớm đi dạo trên đường.
Trên đường người đến người đi, tiếng hét liên tiếp của những người bán hàng rong càng thêm náo nhiệt. Vân Kỳ nhìn các loại diều giấy bên này, lại sờ sờ kia
Ngắm trang sức bên này, lại âm thầm bình luận bức tranh chữ của vị thư sinh văn nhân kia... Quế Nhi phía sau theo tiểu thư đi tới đi lui, sợ lơ là một chút làm lạc mất tiểu thư, vậy trở về cũng không thể toàn thây.
Bỗng nhiên, một tiếng khóc của nữ hài tử truyền đến khiến cho hai người chú ý. Theo tiếng nhìn qua, chỉ thấy một thiếu nữ cùng tuổi các nàng đang quỳ trên mặt đất khóc lóc, quần áo vải lanh màu vàng đất trên người đã gần rách hết, trên tóc rối bời cắm một cọng cỏ, bên cạnh là một công tử sáng sủa, phía sau còn có hai tùy tùng thân hình cao lớn đang nói gì đó với nàng.
"Đây là sao?" Tiểu thư Vân Kỳ chưa từng thấy qua loại chuyện này nên quay đầu hỏi nha hoàn Quế nhi.
"Nàng ấy muốn bán mình!" Quế Nhi nhỏ giọng trả lời: "Chắc là trong nhà có chuyện gì khó khăn không chịu nổi, cho nên bán thân đi lấy chút tiền."
"Hả? Bán mình?" Loại chuyện này Vân Kỳ chỉ từng đọc trên sách, đây là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy.
"Ta nói tiểu nha đầu ngươi sao lại cố chấp như vậy? Giờ ngươi cùng công tử chúng ta trở về không phải là vừa vặn trả nợ cho cha ngươi sao? Cần gì phải như vậy!" Một trong những tùy tùng vừa nói vừa muốn kéo cô nương kia.
Cô nương vội vàng né tránh, khóc lóc nói: "Nếu không phải các ngươi ở sòng bạc lừa cha ta cho vay nặng lãi, hắn cũng sẽ không nợ các ngươi nhiều tiền như vậy để phải treo cổ chết. Ta thà bán mình đến nhà người khác làm hạ nhân khổ lực còn hơn trở về cùng các ngươi!"
Mọi người tụ tập càng ngày càng đông, cô nương thấy đám đông thì càng gào lớn xin giúp đỡ: "Các vị hảo tâm, cầu xin các ngươi giúp ta, ta khổ mấy cũng chịu được, mua ta về đi, ta nhất định làm việc thật tốt!"
Nhìn mấy nam tử kia mặt mũi ngông cuồng, đám người chung quanh chỉ nhao nhao nghị luận chứ không ai dám đáp lời cô nương tội nghiệp.
"Thật đáng thương, mấy người nam nhân kia trông không giống người tốt, nếu rơi vào tay bọn họ chỉ sợ không có ngày nào sống yên." Quế Nhi nhỏ giọng lẩm bẩm với Vân Kỳ.
"Ngươi cầu trời cũng vô dụng, ai dám cướp người với công tử nhà chúng ta?" Nói xong mấy nam nhân này muốn kéo nàng đi.
"Cầu xin mọi người! Xin các vị thương xót!" Cô nương nhỏ vừa khóc vừa lắc đầu về phía đám người vây xem, gương mặt thanh tú đầy nước mắt, trên trán còn thấy có máu chảy ra, thập phần thê thảm.
Vân Kỳ dùng khuỷu tay chạm vào Quế Nhi: "Ngươi đi đi, vừa rồi không phải phu nhân cho ngươi một túi tiền sao? Đi cho cô nương đó ít tiền đi."
Quế Nhi như bị đẩy vào hang cọp: "Ta? Ta... Cũng không dám, nhìn mấy nam nhân này cũng không dễ chọc."
Vân Kỳ liếc nàng một cái: "Ngày thường ngươi không phải rất dẻo miệng sao? Lúc này cần lại không có bản lĩnh."
Quế Nhi câm miệng không nói lời nào, Vân Kỳ thở dài.
"Dừng lại!" Một thanh âm thanh thúy vang lên, không trông cậy được vào Quế nhi, Vân Kỳ chỉ có thể tự mình đứng lên.
Mọi người đều bị giọng nói này thu hút.
"Vị cô nương này, ngươi nợ bọn họ bao nhiêu tiền?" Vân Kỳ nhìn không chớp mắt, trấn định hỏi.
"Hai mươi lượng bạc." Cô nương rưng rưng nhìn thiếu nữ gần bằng tuổi trước mắt sợ hãi trả lời.
Vân Kỳ lấy túi tiền từ trong tay Quế Nhi, tiện tay lấy ra ba cồng bạc lớn, đưa cho cô nương kia:
"Chừng này có đủ không?"
Cô nương chần chờ một lát, sau đó nín khóc cười, hướng Vân Kỳ dập đầu vài cái, tiếp nhận cồng bạc nói: "Đủ rồi, đa tạ cô nương, đa ta!"
Nhận xong, nàng xoay người đưa cho mấy người nam nhân kia: "Trả lại đủ cho các ngươi, hiện tại cô nương này mua ta, ta muốn đi với nàng!"
Mấy nam tử kia giống như người vây xem, giật mình một lát, chờ khi phản ứng lại, bọn họ vừa đánh giá Vân Kỳ và Quế nhi, lập tức ngăn ở trước mặt các nàng.
"Ai, vị cô nương này, trước kia chưa từng thấy qua các ngươi, hình như là từ nơi khác đến." Nam nhân bộ dáng công tử dẫn đầu vẻ mặt không có ý tốt cười xấu xa.
Nhìn thế trận không ổn lắm, Quế Nhi lập tức ngăn Vân Kỳ ở phía sau, ra vẻ trấn định nói: "Chúng ta từ đâu tới không liên quan đến ngươi, tiền cô nương này nợ ngươi đã trả lại đủ. Ngươi, tránh ra!"
Công tử kia không chịu buông tha: "Bèo nước tương phùng chính là hữu duyên mà, nếu chúng ta không mang tiểu nha đầu này về được, không bằng mời cô nương trở về phủ ta ngồi."
Lời vừa nói ra hai tùy tùng lập tức biết ý chủ tử, một người một bên vây Vân Kỳ và Quế Nhi ở chính giữa.
Nhìn tình thế này, mấy người vây quanh đoán nhìn thấy Vân Kỳ mỹ mạo xinh đẹp, một thân mộc mạc lại chỉ mang theo một nha hoàn yếu đuối, cho rằng nàng là tiểu gia bích ngọc nhà nào đó nên đám nam tử đã tính toán dời mục tiêu.
"Ngươi, các ngươi..." Mắt thấy tình thế không ổn, Quế Nhi gấp gáp đến luống cuống. Xem ra mấy người này thấy tiểu thư ít khi ra ngoài nên cố ý gây rắc rối.
Tuy rằng Hàn phủ cách đó không xa, chạy nhanh vài bước cũng có thể về đến, nhưng ba người trước mắt chặn các nàng ở chính giữa, căn bản không nhúc nhích được rồi.
"Ban ngày ban mặt các ngươi còn không có vương pháp?" Vân Kỳ cũng có chút khiếp sợ, vừa rồi chẳng qua là thấy chuyện bất bình thì tiện tay cứu giúp, cho rằng cho cô nương này chút tiền là có thể giải quyết phiền toái của nàng, không nghĩ nhóm người này lại đến làm khó mình như vậy, thiên kim tiểu thư ngày thường cầm kỳ thư họa trong đại viện thâm trạch, đã bao giờ gặp qua tình huống như này, trong lúc nhất thời sắc mặt cũng chuyển trắng bệch.
"Chờ đã!" Một giọng nam trầm thấp, mọi người quay đầu nhìn lại, một nam tử áo xanh chậm rãi từ trong đám người đi ra, đứng đối diện ba nam nhân:
"Nam tử hán đại trượng phu trước mắt bao người lại khi dễ nữ hài tử, không sợ người ta chê cười sao?"
Vân Kỳ lúc này mới thấy rõ người áo xanh cao ngất trước mắt này, dưới mày kiếm của hắn là một đôi mắt thâm sâu đang trừng nhìn mấy nam nhân kia, trên mặt tuấn lãng toát ra vẻ nghiêm khắc lạnh lùng.
"Sao, ở đâu ra xen vào việc của người khác, cút đi!" Trong nháy mắt, một người lập tức vung nắm đấm.
Chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết, tùy tùng ra tay trước ngược lại bị nam tử này một tay khống chế, không thể động đậy. Sau đó chỉ thấy nam tử nhẹ nhàng đẩy một cái, tùy tùng có thể nói là tráng hán kia lại bị ném ra xa năm sáu trượng, ngã trên mặt đất.
Đám người xung quanh phảng phất có người nhẹ giọng cổ vũ.
Thấy đồng bọn bị đánh, một tùy tùng khác cũng tiến lên vung quyền, lại thấy sắc mặt nam tử này không thay đổi, vẫn chỉ một tay đánh cho mặt mũi hắn bầm dập, cũng ngã xuống đất.
Thấy gặp được cao thủ, hai người trên mặt đất đứng lên do dự không dám tiến lên nữa.
"Dám đánh người của bổn công tử, xem ra ngươi không muốn sống nữa!" Chủ tử ở một bên rốt cuộc cũng mở miệng, mặc dù ác ngôn ác ngữ nhưng lại run rẩy: "Ngươi có biết ta là ai không?"
Là ai? Nam tử cười lạnh: "Mặc kệ ngươi là ai, dưới chân thiên tử lại dám vô vương vô pháp như thế?" Ngữ thanh nhàn nhạt lại gằn từng chữ, nói xong còn nhẹ nhàng phất tay áo.
"Được, được lắm, ngươi lớn gan, có bản lĩnh thì báo danh đi!" Công tử kia vẫn khiêu khích.
Nam tử không bị kích động, biểu tình vẫn lãnh đạm như cũ, chỉ mở quạt gấp trong tay ra, nhẹ nhàng quạt một cái.
Một tùy tùng tập trung nhìn quạt gấp trong tay nam tử, sắc mặt chợt trắng bệch, vội vàng lẩm bẩm bên tai chủ tử một câu. Chỉ thấy ba người vừa rồi còn đang ngang ngược hoành hành giờ đã một đường chạy thẳng, nhanh như chớp biến mất.
Không có náo nhiệt xem, đám người cũng nhao nhao tản đi.
"Công tử!" Thấy nam tử kia cũng đang muốn xoay người, Vân Kỳ vội vàng nói: "Đa tạ ngươi vừa rồi ra tay tương trợ." Nói xong nghiêng người hành lễ.
"Chuyện nhỏ." Nam tử khách khí cúi đầu, khi ngẩng lên nhìn thấy mặt Vân Kỳ, tựa hồ hơi dừng một chút. Vừa rồi bận giải quyết mấy người kia, tràng diện hỗn loạn không thấy rõ nàng, giờ phút này vừa nhìn mới phát hiện đây quả thật là một mỹ nhân phong tư dư ước, hơn nữa còn đang mỉm cười hành lễ với hắn, nụ cười nhẹ nhàng như lông hồng, cũng khó trách hắn có chút rung động.
Nhưng hắn lập tức hoàn hồn, thản nhiên cười nói: "Cáo từ."
Hai người Vân Kỳ cũng xoay người muốn rời đi, chợt nghe thấy phía sau có một thanh âm khiếp sợ:
"Cô nương, các người mang theo ta đi."
Quay đầu lại nhìn mới phát hiện là cô nương bán thân vừa rồi.
Lại quên mất chuyện này, Vân Kỳ mỉm cười, khoát tay nói: "Trong nhà ta nhiều người, không cần thêm nha hoàn, ngươi không cần đi theo ta, mau về nhà đi!"
Dứt lời, nàng cùng Quế nhi vội vàng đi về phía trước.
Cô nương không thể tin vào tai mình, ngây ngốc thật lâu, mãi đến khi nhìn hai người họ khuất bóng mới rưng rưng nước mắt, lẩm bẩm nói: "Thật sự là gặp được quý nhân, đa tạ cô nương, đa tạ..."
Cách đó không xa, nam tử nhìn bóng lưng hai người Vân Kỳ rời đi, mỉm cười, xoay người đi vào quán trà ven đường.
Vừa rồi đi ra vội vàng, tiền trà còn chưa trả.
- ----------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.