Chương 25
Bạch Sắc Liên Y
05/08/2016
“Không phải .” Ta phi khoái phủ nhận.
Ta kinh hồn táng đảm nhìn nam nhân trước mắt này, ta không biết hắn dự định làm gì ta , ta thậm chí nhìn không ra hắn có đúng hay không đang tức giận.
Phụ hoàng nhìn ta, ngón tay ở trên gương mặt ta vân vê .
“Lâu như thế không gặp , Tiếu nhi trưởng thành không ít ni, cũng thay đổi thật nhiều. Tiếu nhi cải biến là bởi vì người kia a … Trẫm lúc đầu nghĩ ngươi chỉ là ở trong cung buồn chán , nghĩ ra ngoài ngoạn chơi , vì thế trẫm cho ngươi tự do , cho rằng chỉ cần chờ ngươi ngoạn đủ , tự nhiên sẽ trở về… Thế nhưng, ngươi cư nhiên cùng người khác ở một chỗ, thậm chí không muốn hồi cung! Ngươi biết khi trẫm biết được ngươi cùng người kia cùng một chỗ có bao nhiêu phẫn nộ hay không ? Ngươi biết buổi tối ngày đó, trẫm xử tử hơn trăm cung nữ , thái giám hay không? Tiếu nhi , ngươi ở trong lòng trẫm rất trọng yếu , trọng yếu đến mức … Hận không thể giết ngươi!”
“Phụ hoàng…” Móng tay bén nhọn xoẹt qua yết hầu ta , mang theo hơi lạnh lẽo , trong nháy mắt, ta thiếu chút nữa cho rằng cổ của mình sẽ thủng một lỗ …
Phụ hoàng đối ta…
“Thế nhưng trẫm nếu giết ngươi , sẽ hối hận.”
Tayphụ hoàng nhẹ nhàng nâng lên , sau đó nhìn chằm chằm ta
“Tiếu nhi , trẫm rất thích ánh mắt của ngươi, lần đầu tiên thấy ánh mắt ấy đã si mê . Trẫm nếu như giết ngươi, sau này sẽ không thấy được ánh mắt của ngươi nữa . Tiếu nhi , ở bên người phụ hoàng , không cần ly khai, có được hay không? Ta sẽ vẫn sủng ngươi, bảo vệ ngươi.”
… Cái kia… Cái này, ách, có phải “ lời tỏ tình “ trong truyền thuyết không a? Giống như một nam nhân nói với một nữ nhi đó ? Được rồi, coi như bây giờ là một nam nhân nói với một nam nhân , nhưng, cũng không đến nỗi một người cha nói với đứa con mình nha ?
Ta phát hiện ta mơ hồ . Tim đập thật là hảo , mặt có chút nóng .
“Thế nhưng… Ngươi là phụ hoàng a…” Hơn nữa ta vẫn rất mong ngươi là cha ta . Vậy nên vui sướng trong ngực nên tạm quên đi .
“Trẫm tình nguyện không phải phụ hoàng của ngươi.”
A?
“Trẫm muốn làm nam nhân của ngươi.”
…
Hống ──!
Trên mặt bốc hỏa .
Cái này … này này , nói thế nào … thì … thì …
Thế nhưng,
Tâm cũng động rồi .
Phụ hoàng như vậy hảo mê người .
Nên gọi là “ phụ thân hấp dẫn “ nha
Thật hấp dẫn ta .
Phụ hoàng đối đãi với ta ngày càng tốt , sủng ta đến vô hạn .
Đối phụ hoàng, ta rốt cuộc cam chịu .
Thế nhưng, không chỉ một người , một người làm ta lo lắng , phụ hoàng không hề đề cập đến Mặc , làm lòng ta tràn đầy lo lắng.
Hiện tại mới biết được, nguyên lai, ta cũng sẽ tương tư a.
Phụ hoàng cùng Mặc .
Hai người đều trọng yếu.
Ở thế giới kia , khi còn bé , sát vách hàng xóm có một lão bà luôn đối tôn tử của bà một bên hống, một bên ru .
“Lòng bàn tay mu bàn tay,
Tâm can bảo bối…”
Đối bọn họ ta nên thế nào đây
Ta tiếp nhận phụ hoàng , thì phải quên đi Mặc .
Phụ tâm một người , nhưng … ít nhất …, sẽ khiến người còn lại không đau .
Thế nhưng, ta căn bản là vô pháp quên Mặc, trái lại càng ngày càng nhớ .
Nhớ những giây phút cùng một chỗ , thậm chí mỗi động tác, mỗi biểu tình, mỗi câu nói.
Nhớ đến nóng ruột nóng gan , nhớ đến mức chỉ còn lại ba phần hồn ở nơi này .
Cũng đã từng nghĩ , nếu ta buông phụ hoàng mà chọn Mặc thì sao ?
Thế nhưng, ta phát hiện ta luyến tiếc phụ hoàng, nghĩ đến phải ly khai phụ hoàng, sau này có thể sẽ vĩnh không gặp mặt, ta càng nghĩ , tâm càng đau .
Nghĩ lại , hài tử nào mà chẳng có ngày ly khai phụ mẫu , sống một mình đấy thôi .
Thế nhưng ta không muốn ly khai phụ hoàng, một điểm cũng không muốn .
Ta nghĩ, thời gian qua , ta đã không hề đơn thuần đem phụ hoàng coi là một phụ thân a .
Nhớ kỹ trước đây đã nghe một câu nói :
Phản bội bạn bè là ghê tởm , nhưng phản bội thân tình còn ghê tởm hơn .
Ta cuối cùng chọn ở bên phụ hoàng , bởi hắn không có người thực sự bầu bạn . Ta chỉ đành mỗi ngày nhớ về Mặc.
Ta nghĩ, ta thực sự rất ghê tởm.
Lòng tham quá nhiều , cái gì cũng muốn , nhưng vốn không thể .
Buổi chiều hôm nay , phụ hoàng đang cùng ta ăn hoa quả tiến cống , Lang Nguyệt vội vàng chạy tới , nói nhỏ vào tai phụ hoàng , sau đó phụ hoàng liền đi .
Chuyện gì khiến Lang Nguyệt luôn bình tĩnh lại vôi vàng như thế ? Rất khó không thể không hiếu kì nha .
Hơn nữa, phải biết rằng, hiện tại chỉ cần khi phụ hoàng ơ cùng ta , một khắc cũng như đại sư , không ai có thể quấy rầy .
Ta hảo kỳ.
Vì thế ta dạt vào một góc tường mà đi … Ân, nghe trộm .
“Công tử , ngươi muốn đi đâu?”
Còn chưa bước đi lâu , phía sau đã truyền đến thanh âm quen thuộc .
Phiền muộn, sao ta lại quên nàng chứ , ta làm mặt khóc hề hề “Như Ý…”
Chờ ta lừa được Như Ý xong rồi , đồng ý cùng ta áp vào vách tường nghe trộm , nửa giờ cũng chẳng có gì .
Kết quả, chờ chúng ta chuẩn bị chán , ta thấy giữa không trung xuất hiện hai thân ảnh màu lam bay ngang qua .
“Phụ hoàng đâu ?”
“Ở trên .” Lang Ngyệt ngẩng đầu thật cao .
“Hắn ở cùng ai vậy ?”
“Nhi tử của Lan quý phi .”
“ Lan quý phi? Là nhân vật thế nào vậy ?” Ta vờ như thuận miệng hỏi
“Dường như kêu … kêu Tàn Mặc ?”
“Nga… vậy hắn vì cái gì đến … Ách, ngươi nói hắn gọi là gì ?” Ta nghe lầm không
“Tên Tàn Mặc .”
…
Cái này… Có lẽ là cùng tên?
“Hắn có phải có thân hình cao gầy, khuôn mặt thập phần xuất trần thoát tục, giống như tiên nhân đọa trần gian a?”
“Đúng vậy.”
…
Nói như vậy, ngoại trừ hắn, cũng không có ai khác a …
“Phụ hoàng! Mặc!” Ta quay đầu, mở to con mắt , gọi ── có người nói ta rống thật to . Tái mở mắt, chỉ thấy hai bóng người rơi xuống .
Thật đúng là Mặc.
Một tháng không gặp , đã gầy như vậy … Ách, cũng chỉ là gầy chút thôi .
“Tiếu nhi .” Mặc nhìn ta, cười mờ ảo .
“Tiếu nhi .” Phụ hoàng nhìn ta, cười tràn đầy sủng ái.
” Nào .” Hai người cùng mở miệng “Đến bên người ta ( trẫm ) nào .”
…
Ai tới nói cho ta biết, ta nên đến nơi nào nha ?
Không ai nói cho ta biết, vì thế ta chỉ có thể lựa chọn — bất động
“Tiếu nhi ? Mau tới đây nha, chúng ta tiếp tục du sơn ngoạn thủy.”
“Tiếu nhi , ngươi nếu thích đi ra ngoài chơi , phụ hoàng cùng ngươi đi .”
“Tiếu nhi , ta mang ngươi đến Thiên Sơn bắt linh hồ!”
“Tiếu nhi , ta mang ngươi đến Đông Bắc bắt bạch hổ !”
“Tiếu nhi , ta mang ngươi đến thảo nguyên đầy gió cát , săn ngưu dương nha !”
“Tiếu nhi , ta mang ngươi khứ đến Tây Hồ , xem hoa sen nở !”
“Hoa sen có gì đẹp ! Muốn xem thì vẫn nên đến Tuyết sơn ngắm tuyết rơi !”
“Ngưu Dương thiệt bình thường , muốn xem phải đi xem kì lân !”
“Ngươi cho là…”
“Hanh! …”
Dường như…
Ta thấy thật giống hình ảnh phi tử của phụ hoàng đang tranh thủ tình cảm
Ta cũng có thể tự kỷ một chút, cho rằng hai nam nhân cực xuất sắc đều đang tranh giành ta chăng ?
Thực sự hảo thành công nga !
Namnhân, chính là muốn có mị lực như thế !
Sau khi đắc ý xong , há mồm rống to hơn: “Các ngươi hai người câm miệng cho ta!”
…
Dường như ta nói có gì đó sai …
Vì sao tất cả các ngươi đều dùng ánh mắt như nhìn quỷ nhìn ta
Phất trần của Lang Nguyệt lại vung lên rồi .
Ta kinh hồn táng đảm nhìn nam nhân trước mắt này, ta không biết hắn dự định làm gì ta , ta thậm chí nhìn không ra hắn có đúng hay không đang tức giận.
Phụ hoàng nhìn ta, ngón tay ở trên gương mặt ta vân vê .
“Lâu như thế không gặp , Tiếu nhi trưởng thành không ít ni, cũng thay đổi thật nhiều. Tiếu nhi cải biến là bởi vì người kia a … Trẫm lúc đầu nghĩ ngươi chỉ là ở trong cung buồn chán , nghĩ ra ngoài ngoạn chơi , vì thế trẫm cho ngươi tự do , cho rằng chỉ cần chờ ngươi ngoạn đủ , tự nhiên sẽ trở về… Thế nhưng, ngươi cư nhiên cùng người khác ở một chỗ, thậm chí không muốn hồi cung! Ngươi biết khi trẫm biết được ngươi cùng người kia cùng một chỗ có bao nhiêu phẫn nộ hay không ? Ngươi biết buổi tối ngày đó, trẫm xử tử hơn trăm cung nữ , thái giám hay không? Tiếu nhi , ngươi ở trong lòng trẫm rất trọng yếu , trọng yếu đến mức … Hận không thể giết ngươi!”
“Phụ hoàng…” Móng tay bén nhọn xoẹt qua yết hầu ta , mang theo hơi lạnh lẽo , trong nháy mắt, ta thiếu chút nữa cho rằng cổ của mình sẽ thủng một lỗ …
Phụ hoàng đối ta…
“Thế nhưng trẫm nếu giết ngươi , sẽ hối hận.”
Tayphụ hoàng nhẹ nhàng nâng lên , sau đó nhìn chằm chằm ta
“Tiếu nhi , trẫm rất thích ánh mắt của ngươi, lần đầu tiên thấy ánh mắt ấy đã si mê . Trẫm nếu như giết ngươi, sau này sẽ không thấy được ánh mắt của ngươi nữa . Tiếu nhi , ở bên người phụ hoàng , không cần ly khai, có được hay không? Ta sẽ vẫn sủng ngươi, bảo vệ ngươi.”
… Cái kia… Cái này, ách, có phải “ lời tỏ tình “ trong truyền thuyết không a? Giống như một nam nhân nói với một nữ nhi đó ? Được rồi, coi như bây giờ là một nam nhân nói với một nam nhân , nhưng, cũng không đến nỗi một người cha nói với đứa con mình nha ?
Ta phát hiện ta mơ hồ . Tim đập thật là hảo , mặt có chút nóng .
“Thế nhưng… Ngươi là phụ hoàng a…” Hơn nữa ta vẫn rất mong ngươi là cha ta . Vậy nên vui sướng trong ngực nên tạm quên đi .
“Trẫm tình nguyện không phải phụ hoàng của ngươi.”
A?
“Trẫm muốn làm nam nhân của ngươi.”
…
Hống ──!
Trên mặt bốc hỏa .
Cái này … này này , nói thế nào … thì … thì …
Thế nhưng,
Tâm cũng động rồi .
Phụ hoàng như vậy hảo mê người .
Nên gọi là “ phụ thân hấp dẫn “ nha
Thật hấp dẫn ta .
Phụ hoàng đối đãi với ta ngày càng tốt , sủng ta đến vô hạn .
Đối phụ hoàng, ta rốt cuộc cam chịu .
Thế nhưng, không chỉ một người , một người làm ta lo lắng , phụ hoàng không hề đề cập đến Mặc , làm lòng ta tràn đầy lo lắng.
Hiện tại mới biết được, nguyên lai, ta cũng sẽ tương tư a.
Phụ hoàng cùng Mặc .
Hai người đều trọng yếu.
Ở thế giới kia , khi còn bé , sát vách hàng xóm có một lão bà luôn đối tôn tử của bà một bên hống, một bên ru .
“Lòng bàn tay mu bàn tay,
Tâm can bảo bối…”
Đối bọn họ ta nên thế nào đây
Ta tiếp nhận phụ hoàng , thì phải quên đi Mặc .
Phụ tâm một người , nhưng … ít nhất …, sẽ khiến người còn lại không đau .
Thế nhưng, ta căn bản là vô pháp quên Mặc, trái lại càng ngày càng nhớ .
Nhớ những giây phút cùng một chỗ , thậm chí mỗi động tác, mỗi biểu tình, mỗi câu nói.
Nhớ đến nóng ruột nóng gan , nhớ đến mức chỉ còn lại ba phần hồn ở nơi này .
Cũng đã từng nghĩ , nếu ta buông phụ hoàng mà chọn Mặc thì sao ?
Thế nhưng, ta phát hiện ta luyến tiếc phụ hoàng, nghĩ đến phải ly khai phụ hoàng, sau này có thể sẽ vĩnh không gặp mặt, ta càng nghĩ , tâm càng đau .
Nghĩ lại , hài tử nào mà chẳng có ngày ly khai phụ mẫu , sống một mình đấy thôi .
Thế nhưng ta không muốn ly khai phụ hoàng, một điểm cũng không muốn .
Ta nghĩ, thời gian qua , ta đã không hề đơn thuần đem phụ hoàng coi là một phụ thân a .
Nhớ kỹ trước đây đã nghe một câu nói :
Phản bội bạn bè là ghê tởm , nhưng phản bội thân tình còn ghê tởm hơn .
Ta cuối cùng chọn ở bên phụ hoàng , bởi hắn không có người thực sự bầu bạn . Ta chỉ đành mỗi ngày nhớ về Mặc.
Ta nghĩ, ta thực sự rất ghê tởm.
Lòng tham quá nhiều , cái gì cũng muốn , nhưng vốn không thể .
Buổi chiều hôm nay , phụ hoàng đang cùng ta ăn hoa quả tiến cống , Lang Nguyệt vội vàng chạy tới , nói nhỏ vào tai phụ hoàng , sau đó phụ hoàng liền đi .
Chuyện gì khiến Lang Nguyệt luôn bình tĩnh lại vôi vàng như thế ? Rất khó không thể không hiếu kì nha .
Hơn nữa, phải biết rằng, hiện tại chỉ cần khi phụ hoàng ơ cùng ta , một khắc cũng như đại sư , không ai có thể quấy rầy .
Ta hảo kỳ.
Vì thế ta dạt vào một góc tường mà đi … Ân, nghe trộm .
“Công tử , ngươi muốn đi đâu?”
Còn chưa bước đi lâu , phía sau đã truyền đến thanh âm quen thuộc .
Phiền muộn, sao ta lại quên nàng chứ , ta làm mặt khóc hề hề “Như Ý…”
Chờ ta lừa được Như Ý xong rồi , đồng ý cùng ta áp vào vách tường nghe trộm , nửa giờ cũng chẳng có gì .
Kết quả, chờ chúng ta chuẩn bị chán , ta thấy giữa không trung xuất hiện hai thân ảnh màu lam bay ngang qua .
“Phụ hoàng đâu ?”
“Ở trên .” Lang Ngyệt ngẩng đầu thật cao .
“Hắn ở cùng ai vậy ?”
“Nhi tử của Lan quý phi .”
“ Lan quý phi? Là nhân vật thế nào vậy ?” Ta vờ như thuận miệng hỏi
“Dường như kêu … kêu Tàn Mặc ?”
“Nga… vậy hắn vì cái gì đến … Ách, ngươi nói hắn gọi là gì ?” Ta nghe lầm không
“Tên Tàn Mặc .”
…
Cái này… Có lẽ là cùng tên?
“Hắn có phải có thân hình cao gầy, khuôn mặt thập phần xuất trần thoát tục, giống như tiên nhân đọa trần gian a?”
“Đúng vậy.”
…
Nói như vậy, ngoại trừ hắn, cũng không có ai khác a …
“Phụ hoàng! Mặc!” Ta quay đầu, mở to con mắt , gọi ── có người nói ta rống thật to . Tái mở mắt, chỉ thấy hai bóng người rơi xuống .
Thật đúng là Mặc.
Một tháng không gặp , đã gầy như vậy … Ách, cũng chỉ là gầy chút thôi .
“Tiếu nhi .” Mặc nhìn ta, cười mờ ảo .
“Tiếu nhi .” Phụ hoàng nhìn ta, cười tràn đầy sủng ái.
” Nào .” Hai người cùng mở miệng “Đến bên người ta ( trẫm ) nào .”
…
Ai tới nói cho ta biết, ta nên đến nơi nào nha ?
Không ai nói cho ta biết, vì thế ta chỉ có thể lựa chọn — bất động
“Tiếu nhi ? Mau tới đây nha, chúng ta tiếp tục du sơn ngoạn thủy.”
“Tiếu nhi , ngươi nếu thích đi ra ngoài chơi , phụ hoàng cùng ngươi đi .”
“Tiếu nhi , ta mang ngươi đến Thiên Sơn bắt linh hồ!”
“Tiếu nhi , ta mang ngươi đến Đông Bắc bắt bạch hổ !”
“Tiếu nhi , ta mang ngươi đến thảo nguyên đầy gió cát , săn ngưu dương nha !”
“Tiếu nhi , ta mang ngươi khứ đến Tây Hồ , xem hoa sen nở !”
“Hoa sen có gì đẹp ! Muốn xem thì vẫn nên đến Tuyết sơn ngắm tuyết rơi !”
“Ngưu Dương thiệt bình thường , muốn xem phải đi xem kì lân !”
“Ngươi cho là…”
“Hanh! …”
Dường như…
Ta thấy thật giống hình ảnh phi tử của phụ hoàng đang tranh thủ tình cảm
Ta cũng có thể tự kỷ một chút, cho rằng hai nam nhân cực xuất sắc đều đang tranh giành ta chăng ?
Thực sự hảo thành công nga !
Namnhân, chính là muốn có mị lực như thế !
Sau khi đắc ý xong , há mồm rống to hơn: “Các ngươi hai người câm miệng cho ta!”
…
Dường như ta nói có gì đó sai …
Vì sao tất cả các ngươi đều dùng ánh mắt như nhìn quỷ nhìn ta
Phất trần của Lang Nguyệt lại vung lên rồi .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.