Chương 9: Cái gọi là giáo dục phải bắt đầu khi còn là bánh bao [1]
Thiên Khóa Thụ
10/09/2020
Chuyện tình đêm đó, Thái tử gia của chúng ta thật sự vô lực nhớ lại ~~~~~~~~~~~~~~
Ở lúc ban đầu mục trừng khẩu ngốc, bức chính mình phản ứng xong, Thái tử gia nhìn Khang Hi tựa hồ đang chuẩn bị sắm vai phụ thân từ ái, bỗng nhiên có loại cảm giác vô lực tận cùng.
Sợ hãi và dè chừng đối Khang Hi đã rất lớn, không muốn trêu vào mà chỉ mong trốn thực xa, ai ngờ, ai ngờ, đối phương một chút cũng không để vào mắt, một lòng một dạ thầm nghĩ làm từ phụ.
Lăng lăng nhìn Khang Hi thần tình từ ái, ánh mắt nhu hòa, Thái tử gia bỗng nhiên nghĩ đến, lúc này không phải kiếp trước, Khang Hi lúc này căn bản là cái gì cũng không biết, cái gì cũng đều không hiểu, hắn không biết nội tâm mình rối rắm, hắn không hiểu mình sợ hãi.
Bởi vì cái gì cũng không biết, cho nên mình căn bản là không thể giận chó đánh mèo cùng trách tội, bởi vì cái gì cũng không biết, cho nên nếu mình tránh né chỉ biết sẽ khiến đội phương tự dưng hiếu kì, thậm chí ngờ vực vô căn cứ.
Chỉ là, nếu để cho hắn hư dĩ vi xà ( giả dối như rắn rết ) như trước kia thì hắn làm không được!!
Vì thế, từ trước tới nay, vị hoàng tử đầu tiên được ngủ lại ở Càn Thanhcung — Thái tử gia của chúng ta mất ngủ ~~~~~~~~~~~~~
Chịu đựng ghê tởm đem bát dược mà Tiểu Thuận Tử bưng tới uống một hơi cạn sạch, thiếu chút nữa phun ra, lúc này một khối mứt táo đưa vào bên miệng của hắn, vội vàng há mồm nuốt xuống, lúc này mới ức chế ghê tởm đang cuồn cuộn nổi lên trong dạ dày, nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu, chỉ thấy Khang Hi thần tình đạm cười, trong mắt là tràn đầy trêu tức.
“Hoàng a mã cát tường!” Ở mặt ngoài vẫn là cung kính hành lễ, trong lòng lại đầy hắc tuyến, nam nhân này khi nào thì vào? Nô tài sao cũng chưa kiến giá?! Ánh mắt liếc về phía Lữ Chính Tây thân mình run rẩy nơm nớp lo sợ đứng thẳng một bên, đã thấy Cố Hỉ bên người Lữ Chính Tây đang cười tủm tỉm nhìn mình.
Vì thế Thái tử gia hắc tuyến. Cố Hỉ, ngươi, tên hỗn đản này!!
“Bảo Thành hôm nay cảm thấy thế nào?” Khang Hi gia ngồi vào bên người Thái tử gia, thân thiết hỏi. Thuận tiện một tay ngăn lại Thái tử gia đứng lên “An vị ở bên người trẫm là được.”
Thái tử gia trong lòng hắc tuyến: Ta là một hoàng tử mà ngồi bên người ngài thì còn phép tắc gì nữa, nha, còn có, bệnh ta nếu như ngài không hỏi gì đến nó sẽ rất hảo, sẽ càng tốt hơn nếu ngài không đột ngột lại dạy bảo ta cái gì đó …….. Nhưng ở mặt ngoài vẫn là thần tình nhu thuận trả lời “Hồi hoàng a mã, dược của Vương thái y dùng đắc phi thường tốt, hôm nay nhi thần chuyện gì cũng không có.”
Khang Hi gia rất là mẫn tuệ cùng sâu sắc phát giác ra Thái tử gia ngồi ở bên người hắn tựa hồ đối hắn đến thì không vui mừng, trong lòng dâng lên một loại tình tự không hờn giận, nhưng ngẩng đầu nhìn gương mặt thanh tú của đứa nhỏ kia tựa hồ nhỏ đi một vòng, trong lòng lại có chút đau lòng, cũng không để ý thái độ Thái tử gia thế nào, chỉ mỉm cười, sờ sờ đầu Thái tử gia, thực rõ ràng phát giác thân mình Thái tử gia trong nháy mắt có cứng ngắc, đôi mắt thanh tú trầm tĩnh hiện lên một tia hoang mang cùng rối rắm, vì thế, tâm Khang Hi gia hơi có chút sung sướng.
“Hảo hảo chú ý thân thể, biết không? Công khóa ở Vô Dật trai tuy rằng trọng yếu, nhưng nếu thân thể không tốt thì sẽ theo không kịp,vậy lại càng không hảo, tiếp qua hai ba năm, tứ đệ ngươi cũng phải đi Vô Dật trai đọc sách, ngươi hảo hảo cấp bọn đệ đệ làm tấm gương, cho nên thân thể nhất định phải cường kiện, biết không?” ngữ khí Khang Hi gia nhu hòa khác tầm thường, Cố đại công công đứng một bên nghe đã muốn trong suốt hóa cùng trong lòng Lữ công công một trận khiếp sợ cùng rối rắm.
Hoàng thượng cho tới bây giờ chưa từng dùng lời nói thế này để nói với người khác nha ~~~~~~~~~ cho dù là thái hoàng thái hậu!! Tiểu nhân trong lòng Cố đại công công đang cố gắng vò lấy đầu tóc của mình.
Thái tử gia không hổ là Thái tử gia nha, xem ra là thánh quyến chính long ( ân sủng ) nha ~~~~~~~~ nô tài về sau phải càng dụng tâm hầu hạ Thái tử gia!! Tiểu nhân trong nội tâm Lữ công công giơ nắm tay thề.
Mà nội tâm của Thái tử gia chúng ta trên thực tế đang bi thương chảy nước mắt ròng ròng ~~~~~~~~ kính nhờ! Hoàng a mã, ngài có thể đừng dùng loại khẩu khí này nói chuyện nha! Nhi thần nổi da gà lên rồi!
Rốt cục, tiễn bước tôn đại phật kia, Thái tử gia vô lực lau mồ hôi.
Thái tử gia trong lòng nghĩ, hoàn hảo, nam nhân kia chỉ là ngẫu nhiên động kinh mà thôi.
Chính là, thân ái Thái tử gia của ta nha, chẳng lẽ ngài đã quên, có câu “Kế hoạch cản không nổi biến hóa”, còn có câu tên là “Thói quen thành tự nhiên”………………….
———————————————–
Tiễn bước đại phật không bao lâu, Lăng Phổ tổng quản nội vụ phủ đến đây [ chú: Cái chức quan kia không rõ ràng lắm nha, cho nên tùy tiện an cái Lăng Phổ làm tổng quản ]
Tựa vào trên tháp, Dận Nhưng gõ tiểu bàn, xuất thần.
Lăng Phổ, nhi tử của nãi nương ( bà vú ), ở kiếp trước là người trung thành với hắn, khi Lăng Phổ còn sống, hắn ở trong hoàng cung quả thực có thể nói hoành hoành không cố kỵ, mà Lăng Phổ cũng dựa vào quyền thế của tác uy tác phúc, làm không ít chuyện tình thương thiên hại lí, cuối cùng, hoàng đế không thể nhịn được nữa, đem Lăng Phổ lăng trì xử tử.
Nãi nương cũng bởi mà hận hắn, nhớ tới ánh mắt ngập tràn hận ý trước khi chết của nãi nương ở kiếp trước, Dận Nhưng hơi hơi nhắm mắt lại.
“Thái tử gia?” Tiểu Thuận Tử nhẹ nhàng thấp vấn, có chút lo lắng nhìn về phía Thái tử gia, tinh thần Thái tử gia tựa hồ không hảo…….
Cùng Tiểu Tốt Tử một bên trao đổi cái ánh mắt, quyết định đợi phải nói một tiếng với Vương thái y kia.
Cố Hỉ công công nói, nếu trung thành với Thái tử, sẽ phải chiếu cố hảo thân thể Thái tử, dưới tình huống tất yếu, có thể đi tìm Vương thái y kia nói một tiếng.
Ân, chúng ta phải chiếu cố hảo Thái tử gia!! Tiểu Thuận Tử cùng Tiểu Tốt Tử trong lòng đều giơ tay hướng ông trời phát thệ.
“Tiểu Thuận Tử, thỉnh Lăng Phổ tổng quản tiến vào.” Dận Nhưng hơi hơi mở mắt ra, ngữ khí bình thản.
“Dạ”
Thời điểm Lăng Phổ tổng quản hăng hái tiến vào, nghênh đón hắn chỉ là một ly trà bay đến cạnh mặt cùng một tiếng quát mắng sắc bén:“Lăng Phổ, ngươi này cẩu nô tài, thật to gan! Dám hãm hại cô tội bất nghĩa!!”
Lăng Phổ tổng quản giật mình, lập tức quỳ rạp xuống đất, lắp bắp mở miệng “Thái, Thái tử gia thứ tội……….”
Dận Nhưng ngồi ở trên tháp, thần tình lãnh đạm đến cực điểm, mặt mày lộ vẻ lạnh như băng, khí thế rèn luyện được qua hai thế làm người lúc này đang tản phát, cỗ khí độ cao quý không thể xâm phạm, cái loại uy nghiêm nà khiên ngươi không dám nhìn thẳng, buộc Lăng Phổ đổ mồ hôi đầm đìa.
“Ngươi nên biết quy chế của cô là ám hoàng đi?”
“Ân? Ngươi dám đem quy chế của hoàng a mã dùng ở đây sao?! Nói! Ngươi có phải là muốn hãm hại cô tội bất nghĩa không?!”
Lăng Phổ mờ mịt.
Nhìn túi hương màu minh hoàng đặt ở trên mâm, Lăng Phổ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, liền như vậy ngất đi.
Mắt lạnh nhìn Lăng Phổ ngất đi, Dận Nhưng đứng dậy, thản nhiên nói “Đi thôi, đi theo cô đến Càn Thanh cung thỉnh tội đi.”
Trong trí nhớ Dận Nhưng còn nhớ rõ chuyện này ở đệ nhất thế xử lí như thế nào, Lăng Phổ vô tội, hơn nữa Dận Nhưng hắn còn được vài món đồ ban thường, vì vậy, xử sự của hắn sau lại càng thêm bừa bãi, đến cuối cùng, trong mắt trừ bỏ thái hoàng thái hậu cùng hoàng a mã, ai cũng không để ở trong mắt, thậm chí thêm dầu vào lửa khiến cho mấy đệ đệ thân phận thấp kém bị chịu khinh nhờn, trong vài đệ đệ này, có một người chính là lão bát.
Kỳ thật, Lăng Phổ vô tội, một nguyên nhân rất lớn là hắn không cái lá gan kia, cũng không ngu ngốc đến thế, chuyện này chẳng qua chính là có người vu oan hãm hại. Nhưng khi đó mình lại nghĩ lầm là mình được thánh quyến chính long.
Hiện tại, hắn phải thay đổi kết cục này, Lăng Phổ vô tội cũng phải ly khai vị trí nội vụ phủ tổng quản. Bằng không, nãi nương cũng rất có thể sẽ mất đi con trai nàng trong tương lai.
Trong Càn Thanh cung, Khang Hi gia thần tình bình tĩnh nhìn Thái tử gia trình lên túi hương màu vàng, lại giương mắt nhìn ánh mắt phi thường bình tĩnh của Thái tử gia quỳ trên mặt đất, quét mắt Lăng Phổ tổng quản đang run rẩy quỳ ở một bên.
Thản nhiên mở miệng “Như Thái tử ngươi nói, chuyện này nên xử trí như thế nào thì tốt?”
Thái tử gia suy nghĩ rồi nói “Lăng Phổ thân là nội vụ phủ tổng quản không thể trốn tránh trách nhiệm, nhi thần cảm thấy nên lột bỏ chức nội vụ phủ tổng quản của hắn, giao Tông Nhân phủ xử lý.”
Thái tử gia vừa dứt lời, Lăng Phổ cơ hồ là trừng lớn mắt, đã không dám tin cùng phẫn hận.
Mà Khang Hi gia cũng từ trong mắt phượng xoẹt qua một quang mang. Có chút đăm chiêu nhìn Dận Nhưng vẫn cúi đầu.
Im lặng trong chốc lát sau, khi Dận Nhưng trở lại Thừa Kiền cung không lâu, một đạo ý chỉ hạ xuống.
Lăng Phổ lột bỏ chức nội vụ phủ tổng quản, hàng thành khí cụ ti tổng quản trong nội vụ phủ, Thái tử điện tiền thất nghi, bế môn bảy ngày.
Ý chỉ này lại làm hoàng cung một lần nữa nổi lên ồn ào.
Trong ngoài hoàng cung cơ hồ đều kết luận, Thái tử gia nhất định là thất sủng!
Ngoài hoàng cung, Tác phủ lúc này lại tiếp mật chỉ. Vì thế, khi đêm khuya nhân tĩnh, một chiếc xe ngựa lặng lẽ từ Tác phủ xuất phát.
———————————————————
“Cố Hỉ, Tác Ngạch Đồ đã đi tới nhà Lăng Phổ chưa?” Khang Hi gia một bên không chút để ý sửa tấu chương, một bên thản nhiên hỏi.
“Hồi hoàng thượng, Tác đại nhân đã xuất phát.” Cố Hỉ thần tình tươi cười trả lời.
Khang Hi gia khẽ gật đầu, thấp giọng nói “ Đứa nhỏ Bảo Thành này cũng không khôn khéo chút, cho dù muốn bảo vệ Lăng Phổ cũng đừng làm cho nhà người ta hiểu lầm nha. Ai, vẫn là một đứa nhỏ nha.”
——————————————————————————
Hôm nay, tiểu bánh bao Dận Chân của chúng ta rất là phiền não.
Nhìn chằm chằm một đống tiểu mộc phiến trên bàn kia, Dận Chân tiểu bánh bao cả người tản mát ra hơi thở muốn sống chớ tới gần, vì thế, bọn cung nữ thái giám hầu hạ ở bên người tiểu bánh bao Dận Chân không một ai không cố gắng đem thân mình thu nhỏ lại, thu nhỏ lại tái thu nhỏ lại! Tranh thủ giảm nhỏ cảm giác tồn tại của mình.
“Tô Bồi Thịnh!” Dận Chân chậm rãi mở miệng.
Vì thế tiểu thái giám Tô Bồi Thịnh sưu một tiếng liền xuất hiện ở phía sau Dận Chân.“Nô tài ở.”
“Thái tử ca ca nói như thế nào?”
“Thái tử gia nói, đây là đưa cho tứ a ca ngoạn. Thái tử gia nói, nếu tứ a ca không ráp được đủ hết hình trong này cũng không sao, dù sao tứ a ca cũng chỉ là tiểu hài tử bốn tuổi mà thôi!” Tô Bồi Thịnh nói xong lời cuối cùng, thanh âm càng thấp, thậm chí đều mang theo run rẩy.
Bởi vì lúc này lãnh khí của tiểu bánh bao Dận Chân đã muốn thăng cấp ~~~~~~~
Không nói gì, Dận Chân lấy ra một cái rương nhỏ bên cạnh mấy tiểu mộc phiến, phía dưới rương nhỏ còn đè một tờ giấy. Trên giấy là một con tiểu trư phấn nộn phấn nộn! Ghét bỏ nhìn chằm chằm tiểu trư, thư pháp Thái tử gia cùng hoạ công đều là phi thường xuất sắc, chính là, chính là, vì cái gì phải vẽ ra tiểu trư xấu như thế!!
Khóe miệng run rẩy một chút, Dận Chân lúc này quả thực có thể trăm phần trăm xác định, vị Thái tử kêu Dận Nhưng này không phải giả mạo thì khẳng định là đầu óc co rút!
Tinh thần đầy hắc tuyến, nhưng tiểu bánh bao Dận Chân vẫn dùng đôi tay nhỏ bé mập mạp bắt đầu lấy ra mấy tiểu mộc phiến đó, nghiên cứu như thế nào để ráp thành một tiểu trư! Đáng giận, vì cái gì là tiểu trư?! Lại là tiểu trư béo tròn như thế?!
Khụ khụ, tứ gia nha, cái kia không phải xú trư, cái kia là tiểu trư trong phim hoạt hình, được không?
Mà giờ này khắc này, Càn Thanh cung, Khang Hi gia lại thần tình hứng thú dạt dào, cầm trên tay bản vẽ còn rồng nhỏ phấn nộn phấn nộn, từng khối từng khối mộc phiến ……….
“Cố Hỉ, ngươi nói, mòn đồ ráp lại này của Thái tử gia có hảo ngoạn không?” Khang Hi gia không chút để ý hỏi.
Cố Hỉ thần tình tươi cười, cung kính đứng ở bên người Khang Hi gia, hạ thắt lưng nói “Món đồ ráp hình này của Thái tử gia thì nô tài xem ra thật sự hảo ngoạn, thái hoàng thái hậu cùng hoàng thái hậu đều thích ngay, nhóm nương nương trong cung đều nói Thái tử gia thiên tư thông tuệ mới có thể nghĩ ra món đồ chơi tốt như vậy…………”
“Phải không?” Khang Hi gia chậm rãi thu hồi tươi cười trên mặt “Món đồ chơi hảo ngoạn như thế, người đầu tiên Bảo Thành nghĩ đến sao không phải là trẫm?” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng đến cực điểm, lộ ra một cỗ âm lãnh.
Cố Hỉ tâm run lên, vội vàng cúi đầu, không dám xuất ngôn.
“Người Bảo Thành đưa đầu tiên là ai?” Khang Hi gia đem một khối mộc phiến chuẩn xác không sai biệt phóng tới bên một khối mộc phiến bên cạnh.
“Là, là thái hoàng thái hậu.” Cố Hỉ thấp giọng nói.
“Ân, tiếp theo?” Khang Hi gia không chút để ý hỏi. Ngữ khí tựa hồ dịu đi không ít.
“Ngạch, người thứ hai là tứ a ca…………”
Càn Thanh cung bỗng nhiên lâm vào một trận yên tĩnh quỷ dị, chỉ còn lại có thanh âm thanh thúy của mộc phiến khi rơi xuống bàn dài.
Sau một lúc lâu, âm thản trong trẻo nhưng lạnh lùng của Khang Hi gia thản nhiên vang lên “Cố Hỉ, ngươi nói, nếu đổi thành đại a ca, hắn sẽ trước đưa ai trước?”
Đưa ai trước sao? Cái này không cần nói cũng hiểu. Khẳng định là ngài rồi. Cố Hỉ mồ hôi lạnh một trận một trận rơi, trong lòng khóc không ra nước mắt, ai u hoàng thượng của ta a, lời nói mẫn cảm như vậy sao ngài có thể hỏi ta a???
Bất chấp tất cả, Cố Hỉ bính một tiếng liền quỳ xuống, trong thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở “Nô tài, nô tài không biết.”
Khang Hi gia thản nhiên liếc Cố Hỉ một cái “Đứng dậy đi. Trẫm cũng không trông cậy ngươi có thể trả lời………..”
Đem một khối mộc phiến cuối cùng phóng tới trên bàn, một con tiểu long mập mạp hoàn thành. Thanh âm nhẹ nhàng như phảng phất thở dài vang lên “Ở trong lòng Bảo Thành, phỏng chừng trẫm cũng chỉ ở cái vị trí kia đi.”
Ở vị trí kia? Cố Hỉ biết ý tứ hoàng đế, nói, Thái tử gia cũng thật sự là đủ kỳ quái, người khác thì vội vàng nịnh bợ hoàng đế, hắn lại tựa hồ hận không thể cách xa xa, nhưng lại không chút nào che dấu ~~~~~~~~~~~~
Thái tử gia là e sợ người khác sẽ không biết hắn không muốn gặp hoàng thượng sao?? Hắn cũng không sợ hoàng thượng sinh khí —
Nhìn trộm hoàng đế ngưng mi suy nghĩ sâu xa, bất quá, hoàng thượng tựa hồ cũng không sinh khí.
Ở lúc ban đầu mục trừng khẩu ngốc, bức chính mình phản ứng xong, Thái tử gia nhìn Khang Hi tựa hồ đang chuẩn bị sắm vai phụ thân từ ái, bỗng nhiên có loại cảm giác vô lực tận cùng.
Sợ hãi và dè chừng đối Khang Hi đã rất lớn, không muốn trêu vào mà chỉ mong trốn thực xa, ai ngờ, ai ngờ, đối phương một chút cũng không để vào mắt, một lòng một dạ thầm nghĩ làm từ phụ.
Lăng lăng nhìn Khang Hi thần tình từ ái, ánh mắt nhu hòa, Thái tử gia bỗng nhiên nghĩ đến, lúc này không phải kiếp trước, Khang Hi lúc này căn bản là cái gì cũng không biết, cái gì cũng đều không hiểu, hắn không biết nội tâm mình rối rắm, hắn không hiểu mình sợ hãi.
Bởi vì cái gì cũng không biết, cho nên mình căn bản là không thể giận chó đánh mèo cùng trách tội, bởi vì cái gì cũng không biết, cho nên nếu mình tránh né chỉ biết sẽ khiến đội phương tự dưng hiếu kì, thậm chí ngờ vực vô căn cứ.
Chỉ là, nếu để cho hắn hư dĩ vi xà ( giả dối như rắn rết ) như trước kia thì hắn làm không được!!
Vì thế, từ trước tới nay, vị hoàng tử đầu tiên được ngủ lại ở Càn Thanhcung — Thái tử gia của chúng ta mất ngủ ~~~~~~~~~~~~~
Chịu đựng ghê tởm đem bát dược mà Tiểu Thuận Tử bưng tới uống một hơi cạn sạch, thiếu chút nữa phun ra, lúc này một khối mứt táo đưa vào bên miệng của hắn, vội vàng há mồm nuốt xuống, lúc này mới ức chế ghê tởm đang cuồn cuộn nổi lên trong dạ dày, nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu, chỉ thấy Khang Hi thần tình đạm cười, trong mắt là tràn đầy trêu tức.
“Hoàng a mã cát tường!” Ở mặt ngoài vẫn là cung kính hành lễ, trong lòng lại đầy hắc tuyến, nam nhân này khi nào thì vào? Nô tài sao cũng chưa kiến giá?! Ánh mắt liếc về phía Lữ Chính Tây thân mình run rẩy nơm nớp lo sợ đứng thẳng một bên, đã thấy Cố Hỉ bên người Lữ Chính Tây đang cười tủm tỉm nhìn mình.
Vì thế Thái tử gia hắc tuyến. Cố Hỉ, ngươi, tên hỗn đản này!!
“Bảo Thành hôm nay cảm thấy thế nào?” Khang Hi gia ngồi vào bên người Thái tử gia, thân thiết hỏi. Thuận tiện một tay ngăn lại Thái tử gia đứng lên “An vị ở bên người trẫm là được.”
Thái tử gia trong lòng hắc tuyến: Ta là một hoàng tử mà ngồi bên người ngài thì còn phép tắc gì nữa, nha, còn có, bệnh ta nếu như ngài không hỏi gì đến nó sẽ rất hảo, sẽ càng tốt hơn nếu ngài không đột ngột lại dạy bảo ta cái gì đó …….. Nhưng ở mặt ngoài vẫn là thần tình nhu thuận trả lời “Hồi hoàng a mã, dược của Vương thái y dùng đắc phi thường tốt, hôm nay nhi thần chuyện gì cũng không có.”
Khang Hi gia rất là mẫn tuệ cùng sâu sắc phát giác ra Thái tử gia ngồi ở bên người hắn tựa hồ đối hắn đến thì không vui mừng, trong lòng dâng lên một loại tình tự không hờn giận, nhưng ngẩng đầu nhìn gương mặt thanh tú của đứa nhỏ kia tựa hồ nhỏ đi một vòng, trong lòng lại có chút đau lòng, cũng không để ý thái độ Thái tử gia thế nào, chỉ mỉm cười, sờ sờ đầu Thái tử gia, thực rõ ràng phát giác thân mình Thái tử gia trong nháy mắt có cứng ngắc, đôi mắt thanh tú trầm tĩnh hiện lên một tia hoang mang cùng rối rắm, vì thế, tâm Khang Hi gia hơi có chút sung sướng.
“Hảo hảo chú ý thân thể, biết không? Công khóa ở Vô Dật trai tuy rằng trọng yếu, nhưng nếu thân thể không tốt thì sẽ theo không kịp,vậy lại càng không hảo, tiếp qua hai ba năm, tứ đệ ngươi cũng phải đi Vô Dật trai đọc sách, ngươi hảo hảo cấp bọn đệ đệ làm tấm gương, cho nên thân thể nhất định phải cường kiện, biết không?” ngữ khí Khang Hi gia nhu hòa khác tầm thường, Cố đại công công đứng một bên nghe đã muốn trong suốt hóa cùng trong lòng Lữ công công một trận khiếp sợ cùng rối rắm.
Hoàng thượng cho tới bây giờ chưa từng dùng lời nói thế này để nói với người khác nha ~~~~~~~~~ cho dù là thái hoàng thái hậu!! Tiểu nhân trong lòng Cố đại công công đang cố gắng vò lấy đầu tóc của mình.
Thái tử gia không hổ là Thái tử gia nha, xem ra là thánh quyến chính long ( ân sủng ) nha ~~~~~~~~ nô tài về sau phải càng dụng tâm hầu hạ Thái tử gia!! Tiểu nhân trong nội tâm Lữ công công giơ nắm tay thề.
Mà nội tâm của Thái tử gia chúng ta trên thực tế đang bi thương chảy nước mắt ròng ròng ~~~~~~~~ kính nhờ! Hoàng a mã, ngài có thể đừng dùng loại khẩu khí này nói chuyện nha! Nhi thần nổi da gà lên rồi!
Rốt cục, tiễn bước tôn đại phật kia, Thái tử gia vô lực lau mồ hôi.
Thái tử gia trong lòng nghĩ, hoàn hảo, nam nhân kia chỉ là ngẫu nhiên động kinh mà thôi.
Chính là, thân ái Thái tử gia của ta nha, chẳng lẽ ngài đã quên, có câu “Kế hoạch cản không nổi biến hóa”, còn có câu tên là “Thói quen thành tự nhiên”………………….
———————————————–
Tiễn bước đại phật không bao lâu, Lăng Phổ tổng quản nội vụ phủ đến đây [ chú: Cái chức quan kia không rõ ràng lắm nha, cho nên tùy tiện an cái Lăng Phổ làm tổng quản ]
Tựa vào trên tháp, Dận Nhưng gõ tiểu bàn, xuất thần.
Lăng Phổ, nhi tử của nãi nương ( bà vú ), ở kiếp trước là người trung thành với hắn, khi Lăng Phổ còn sống, hắn ở trong hoàng cung quả thực có thể nói hoành hoành không cố kỵ, mà Lăng Phổ cũng dựa vào quyền thế của tác uy tác phúc, làm không ít chuyện tình thương thiên hại lí, cuối cùng, hoàng đế không thể nhịn được nữa, đem Lăng Phổ lăng trì xử tử.
Nãi nương cũng bởi mà hận hắn, nhớ tới ánh mắt ngập tràn hận ý trước khi chết của nãi nương ở kiếp trước, Dận Nhưng hơi hơi nhắm mắt lại.
“Thái tử gia?” Tiểu Thuận Tử nhẹ nhàng thấp vấn, có chút lo lắng nhìn về phía Thái tử gia, tinh thần Thái tử gia tựa hồ không hảo…….
Cùng Tiểu Tốt Tử một bên trao đổi cái ánh mắt, quyết định đợi phải nói một tiếng với Vương thái y kia.
Cố Hỉ công công nói, nếu trung thành với Thái tử, sẽ phải chiếu cố hảo thân thể Thái tử, dưới tình huống tất yếu, có thể đi tìm Vương thái y kia nói một tiếng.
Ân, chúng ta phải chiếu cố hảo Thái tử gia!! Tiểu Thuận Tử cùng Tiểu Tốt Tử trong lòng đều giơ tay hướng ông trời phát thệ.
“Tiểu Thuận Tử, thỉnh Lăng Phổ tổng quản tiến vào.” Dận Nhưng hơi hơi mở mắt ra, ngữ khí bình thản.
“Dạ”
Thời điểm Lăng Phổ tổng quản hăng hái tiến vào, nghênh đón hắn chỉ là một ly trà bay đến cạnh mặt cùng một tiếng quát mắng sắc bén:“Lăng Phổ, ngươi này cẩu nô tài, thật to gan! Dám hãm hại cô tội bất nghĩa!!”
Lăng Phổ tổng quản giật mình, lập tức quỳ rạp xuống đất, lắp bắp mở miệng “Thái, Thái tử gia thứ tội……….”
Dận Nhưng ngồi ở trên tháp, thần tình lãnh đạm đến cực điểm, mặt mày lộ vẻ lạnh như băng, khí thế rèn luyện được qua hai thế làm người lúc này đang tản phát, cỗ khí độ cao quý không thể xâm phạm, cái loại uy nghiêm nà khiên ngươi không dám nhìn thẳng, buộc Lăng Phổ đổ mồ hôi đầm đìa.
“Ngươi nên biết quy chế của cô là ám hoàng đi?”
“Ân? Ngươi dám đem quy chế của hoàng a mã dùng ở đây sao?! Nói! Ngươi có phải là muốn hãm hại cô tội bất nghĩa không?!”
Lăng Phổ mờ mịt.
Nhìn túi hương màu minh hoàng đặt ở trên mâm, Lăng Phổ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, liền như vậy ngất đi.
Mắt lạnh nhìn Lăng Phổ ngất đi, Dận Nhưng đứng dậy, thản nhiên nói “Đi thôi, đi theo cô đến Càn Thanh cung thỉnh tội đi.”
Trong trí nhớ Dận Nhưng còn nhớ rõ chuyện này ở đệ nhất thế xử lí như thế nào, Lăng Phổ vô tội, hơn nữa Dận Nhưng hắn còn được vài món đồ ban thường, vì vậy, xử sự của hắn sau lại càng thêm bừa bãi, đến cuối cùng, trong mắt trừ bỏ thái hoàng thái hậu cùng hoàng a mã, ai cũng không để ở trong mắt, thậm chí thêm dầu vào lửa khiến cho mấy đệ đệ thân phận thấp kém bị chịu khinh nhờn, trong vài đệ đệ này, có một người chính là lão bát.
Kỳ thật, Lăng Phổ vô tội, một nguyên nhân rất lớn là hắn không cái lá gan kia, cũng không ngu ngốc đến thế, chuyện này chẳng qua chính là có người vu oan hãm hại. Nhưng khi đó mình lại nghĩ lầm là mình được thánh quyến chính long.
Hiện tại, hắn phải thay đổi kết cục này, Lăng Phổ vô tội cũng phải ly khai vị trí nội vụ phủ tổng quản. Bằng không, nãi nương cũng rất có thể sẽ mất đi con trai nàng trong tương lai.
Trong Càn Thanh cung, Khang Hi gia thần tình bình tĩnh nhìn Thái tử gia trình lên túi hương màu vàng, lại giương mắt nhìn ánh mắt phi thường bình tĩnh của Thái tử gia quỳ trên mặt đất, quét mắt Lăng Phổ tổng quản đang run rẩy quỳ ở một bên.
Thản nhiên mở miệng “Như Thái tử ngươi nói, chuyện này nên xử trí như thế nào thì tốt?”
Thái tử gia suy nghĩ rồi nói “Lăng Phổ thân là nội vụ phủ tổng quản không thể trốn tránh trách nhiệm, nhi thần cảm thấy nên lột bỏ chức nội vụ phủ tổng quản của hắn, giao Tông Nhân phủ xử lý.”
Thái tử gia vừa dứt lời, Lăng Phổ cơ hồ là trừng lớn mắt, đã không dám tin cùng phẫn hận.
Mà Khang Hi gia cũng từ trong mắt phượng xoẹt qua một quang mang. Có chút đăm chiêu nhìn Dận Nhưng vẫn cúi đầu.
Im lặng trong chốc lát sau, khi Dận Nhưng trở lại Thừa Kiền cung không lâu, một đạo ý chỉ hạ xuống.
Lăng Phổ lột bỏ chức nội vụ phủ tổng quản, hàng thành khí cụ ti tổng quản trong nội vụ phủ, Thái tử điện tiền thất nghi, bế môn bảy ngày.
Ý chỉ này lại làm hoàng cung một lần nữa nổi lên ồn ào.
Trong ngoài hoàng cung cơ hồ đều kết luận, Thái tử gia nhất định là thất sủng!
Ngoài hoàng cung, Tác phủ lúc này lại tiếp mật chỉ. Vì thế, khi đêm khuya nhân tĩnh, một chiếc xe ngựa lặng lẽ từ Tác phủ xuất phát.
———————————————————
“Cố Hỉ, Tác Ngạch Đồ đã đi tới nhà Lăng Phổ chưa?” Khang Hi gia một bên không chút để ý sửa tấu chương, một bên thản nhiên hỏi.
“Hồi hoàng thượng, Tác đại nhân đã xuất phát.” Cố Hỉ thần tình tươi cười trả lời.
Khang Hi gia khẽ gật đầu, thấp giọng nói “ Đứa nhỏ Bảo Thành này cũng không khôn khéo chút, cho dù muốn bảo vệ Lăng Phổ cũng đừng làm cho nhà người ta hiểu lầm nha. Ai, vẫn là một đứa nhỏ nha.”
——————————————————————————
Hôm nay, tiểu bánh bao Dận Chân của chúng ta rất là phiền não.
Nhìn chằm chằm một đống tiểu mộc phiến trên bàn kia, Dận Chân tiểu bánh bao cả người tản mát ra hơi thở muốn sống chớ tới gần, vì thế, bọn cung nữ thái giám hầu hạ ở bên người tiểu bánh bao Dận Chân không một ai không cố gắng đem thân mình thu nhỏ lại, thu nhỏ lại tái thu nhỏ lại! Tranh thủ giảm nhỏ cảm giác tồn tại của mình.
“Tô Bồi Thịnh!” Dận Chân chậm rãi mở miệng.
Vì thế tiểu thái giám Tô Bồi Thịnh sưu một tiếng liền xuất hiện ở phía sau Dận Chân.“Nô tài ở.”
“Thái tử ca ca nói như thế nào?”
“Thái tử gia nói, đây là đưa cho tứ a ca ngoạn. Thái tử gia nói, nếu tứ a ca không ráp được đủ hết hình trong này cũng không sao, dù sao tứ a ca cũng chỉ là tiểu hài tử bốn tuổi mà thôi!” Tô Bồi Thịnh nói xong lời cuối cùng, thanh âm càng thấp, thậm chí đều mang theo run rẩy.
Bởi vì lúc này lãnh khí của tiểu bánh bao Dận Chân đã muốn thăng cấp ~~~~~~~
Không nói gì, Dận Chân lấy ra một cái rương nhỏ bên cạnh mấy tiểu mộc phiến, phía dưới rương nhỏ còn đè một tờ giấy. Trên giấy là một con tiểu trư phấn nộn phấn nộn! Ghét bỏ nhìn chằm chằm tiểu trư, thư pháp Thái tử gia cùng hoạ công đều là phi thường xuất sắc, chính là, chính là, vì cái gì phải vẽ ra tiểu trư xấu như thế!!
Khóe miệng run rẩy một chút, Dận Chân lúc này quả thực có thể trăm phần trăm xác định, vị Thái tử kêu Dận Nhưng này không phải giả mạo thì khẳng định là đầu óc co rút!
Tinh thần đầy hắc tuyến, nhưng tiểu bánh bao Dận Chân vẫn dùng đôi tay nhỏ bé mập mạp bắt đầu lấy ra mấy tiểu mộc phiến đó, nghiên cứu như thế nào để ráp thành một tiểu trư! Đáng giận, vì cái gì là tiểu trư?! Lại là tiểu trư béo tròn như thế?!
Khụ khụ, tứ gia nha, cái kia không phải xú trư, cái kia là tiểu trư trong phim hoạt hình, được không?
Mà giờ này khắc này, Càn Thanh cung, Khang Hi gia lại thần tình hứng thú dạt dào, cầm trên tay bản vẽ còn rồng nhỏ phấn nộn phấn nộn, từng khối từng khối mộc phiến ……….
“Cố Hỉ, ngươi nói, mòn đồ ráp lại này của Thái tử gia có hảo ngoạn không?” Khang Hi gia không chút để ý hỏi.
Cố Hỉ thần tình tươi cười, cung kính đứng ở bên người Khang Hi gia, hạ thắt lưng nói “Món đồ ráp hình này của Thái tử gia thì nô tài xem ra thật sự hảo ngoạn, thái hoàng thái hậu cùng hoàng thái hậu đều thích ngay, nhóm nương nương trong cung đều nói Thái tử gia thiên tư thông tuệ mới có thể nghĩ ra món đồ chơi tốt như vậy…………”
“Phải không?” Khang Hi gia chậm rãi thu hồi tươi cười trên mặt “Món đồ chơi hảo ngoạn như thế, người đầu tiên Bảo Thành nghĩ đến sao không phải là trẫm?” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng đến cực điểm, lộ ra một cỗ âm lãnh.
Cố Hỉ tâm run lên, vội vàng cúi đầu, không dám xuất ngôn.
“Người Bảo Thành đưa đầu tiên là ai?” Khang Hi gia đem một khối mộc phiến chuẩn xác không sai biệt phóng tới bên một khối mộc phiến bên cạnh.
“Là, là thái hoàng thái hậu.” Cố Hỉ thấp giọng nói.
“Ân, tiếp theo?” Khang Hi gia không chút để ý hỏi. Ngữ khí tựa hồ dịu đi không ít.
“Ngạch, người thứ hai là tứ a ca…………”
Càn Thanh cung bỗng nhiên lâm vào một trận yên tĩnh quỷ dị, chỉ còn lại có thanh âm thanh thúy của mộc phiến khi rơi xuống bàn dài.
Sau một lúc lâu, âm thản trong trẻo nhưng lạnh lùng của Khang Hi gia thản nhiên vang lên “Cố Hỉ, ngươi nói, nếu đổi thành đại a ca, hắn sẽ trước đưa ai trước?”
Đưa ai trước sao? Cái này không cần nói cũng hiểu. Khẳng định là ngài rồi. Cố Hỉ mồ hôi lạnh một trận một trận rơi, trong lòng khóc không ra nước mắt, ai u hoàng thượng của ta a, lời nói mẫn cảm như vậy sao ngài có thể hỏi ta a???
Bất chấp tất cả, Cố Hỉ bính một tiếng liền quỳ xuống, trong thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở “Nô tài, nô tài không biết.”
Khang Hi gia thản nhiên liếc Cố Hỉ một cái “Đứng dậy đi. Trẫm cũng không trông cậy ngươi có thể trả lời………..”
Đem một khối mộc phiến cuối cùng phóng tới trên bàn, một con tiểu long mập mạp hoàn thành. Thanh âm nhẹ nhàng như phảng phất thở dài vang lên “Ở trong lòng Bảo Thành, phỏng chừng trẫm cũng chỉ ở cái vị trí kia đi.”
Ở vị trí kia? Cố Hỉ biết ý tứ hoàng đế, nói, Thái tử gia cũng thật sự là đủ kỳ quái, người khác thì vội vàng nịnh bợ hoàng đế, hắn lại tựa hồ hận không thể cách xa xa, nhưng lại không chút nào che dấu ~~~~~~~~~~~~
Thái tử gia là e sợ người khác sẽ không biết hắn không muốn gặp hoàng thượng sao?? Hắn cũng không sợ hoàng thượng sinh khí —
Nhìn trộm hoàng đế ngưng mi suy nghĩ sâu xa, bất quá, hoàng thượng tựa hồ cũng không sinh khí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.