Chương 64: Đêm trước văn chiến [2]
Thiên Khóa Thụ
10/09/2020
Câu nói kia, khi hắn nói ra cũng đã hối hận rồi .
“Dận Tộ như vậy, ngài không có trách nhiệm sao?”
Nghe lời hoàng a mã bình tĩnh nói, trong lòng hắn từng đợt từng đợt nhói đau.
Vô tội hay những thứ tương tự, kỳ thật là do hắn muốn nói, không phải Dận Tộ, là vì mình.
Chất vấn trách nhiệm, trong lòng nghĩ tới bản thân bị quyển cấm kiếp trước, nhân sinh như thế, hoàng a mã ngài có thể không có trách nhiệm sao?
Kiếp trước kiếp này, làm người tam thế, có thể sẽ không có hoang mang sao?
Rốt cuộc là Trang Chu mộng điệp? Hay là điệp mộng Trang Chu?
Nhìn Dận Tộ nhụ mộ hoàng a mã, nhìn hoàng a mã ân sủng nhưng là lợi dụng Dận Tộ, hắn lại nghĩ về mình, sau đó sợ hãi.
Sợ hãi có một ngày, hoàng a mã có thể cũng sẽ đối xử với hắn như thế hay không? Kiếp trước kiếp nầy, chồng chất, cái bóng trong lòng hắn đã đè nặng đến thâm căn cố đế không thể thoát khỏi, cái bóng dáng lạnh lùng xoay người rời đi khỏi Hàm An cung —
Có phải rằng, yêu càng sâu sợ càng nhiều hay không?
Hắn chua xót trong lòng.
Nhưng, hiện tại, ngước nhìn sâu trong đôi mắt của hoàng a mã không chút nào che lấp chấp niệm cùng nhu ý, mặc dù sợ hãi nhưng tâm cũng thong thả bình tĩnh.
Hắn hận “Quân sinh tảo ”, chẳng lẽ hoàng a mã cũng không hận ‘Quân sinh ngã dĩ lão’ hay sao ”?
Lại nghĩ tới, kiếp trước khi làm Trương Anh, ba ba từng nói “Không thể cho con một thân thể khỏe mạnh, đây là chuyện thống khổ nhất cả đời của ba má, chỉ là Trương Anh à, con phải nhớ thật kĩ, thân thể là cha mẹ cho nhưng cuộc đời do chính mình lựa.”
Trách nhiệm? Kiếp trước hắn bị hai lần phế, Dận Nhưng hắn chẳng lẽ cũng không có phần trách nhiệm sao?
Cho nên, chính mình nói vô tội bất quá là oán trời hận đất đi. Dận Tộ, cuộc đời ngươi do ngươi chọn. Cuộc đời của gia cũng do chính gia lựa. Tuy rằng mỗi người sẽ vì chuyện sai lầm của mình mà trả đại giới nhưng kiếp trước đã sớm là phù vân, không phải sao? Ngươi đem oán hận kiếp trước dây dưa đến kiếp này, lỗi tại kiếp này biết để đến bao giờ chứ?
Thái tử gia ngồi xếp bằng bên cửa sổ, giương mắt nhìn hướng ngoài cửa sổ. Ban đêm, yên lặng, có lẽ là bởi vì cơn mưa đêm qua tẩy rửa, bầu trời đêm một mảnh thanh minh.
“A mã, Bảo Thành nói Dận Tộ vô tội chỉ bởi vì Bảo Thành từng có đoạn thời gian thực sợ hãi. Sợ hãi bản thân là Dận Tộ thứ hai.”
Giương mắt nhìn bầu trời đêm, Thái tử gia chậm rãi nói, nói xong, quay đầu, nhìn nhãn tình Khang Hi đế có chút mê hoặc, cười, tươi cười có chút thoải mái “Bất quá, hôm nay, Bảo Thành đã nghĩ thông suốt, Dận Tộ là Dận Tộ, ta là Bảo Thành.”
Khang Hi đế nhìn Thái tử gia tươi cười thoải mái, cũng ôn nhu cười, thân thủ khẽ vuốt hai má Thái tử gia, thấp giọng nói “Ân, ngươi là Bảo Thành của a mã.”
Thái tử gia nhắm mắt lại, vuốt ve tay Khang Hi đế, thuận thế đem mình dựa vào trong ngực.Khang Hi đế
“A mã, những lời Bảo Thành vừa nói, ngài đừng để trong lòng.” Thái tử gia có chút không được tự nhiên, lắp bắp nói.
Khang Hi đế cúi đầu, nhìn khuôn mặt Thái tử gia ửng đỏ thanh tú, chậm rãi gợi lên khóe miệng, chậm rãi tựa đầu tới gần, trầm thấp cười: “Chậm rồi, a mã đều đã để trong lòng.”
Thái tử gia trừng mắt, oán hận cắn răng, lập tức lại nhụt chí “Vậy a mã, ngài muốn thế nào?” Là hắn nói sai rồi, tổn thương hoàng a mã.
Khang Hi đế ngước nhìn bộ dáng Thái tử gia trừng mắt đáng yêu, trong lòng ngứa, lại nhớ lại lời Cố Hỉ nói lại dặn dò của Vương Thủ Nhân, vì thế, yên lặng áp lực, ôn nhu cười, vô cùng thân thiết kéo lấy Thái tử gia, cúi đầu hôn môi, thấp giọng thì thào “A mã đem Bảo Thành đặt ở trong lòng, vậy Bảo Thành cả đời cũng đem a mã đặt ở trong lòng là được.”
Thái tử gia nghe, trong lòng mềm mại, rất muốn , hoàng a mã, Bảo Thành đặt ngươi vào tâm, không chỉ có một đời này đâu nha.
************************
Dận Tộ nằm ở trên giường, lăng lăng nhìn bầu trời đêm thanh minh ngoài cửa sổ đến ngẩn người.
Hoàng a mã chưa tới.
Nhưng hắn lại thăm Dận Tự!! Thần sắc Dận Tộ âm trầm đến đáng sợ. Nắm chặt tay vào sàng đan.
Hắn, không nhận thua! Hắn tuyệt không nhận thua!
***************
Ban đêm, tứ gia ngồi ở bên giường tiểu bát, nắm chặt tay tiểu bát, chăm chú nhìn vào thật lâu.
Khi Dận Chỉ đi vào, liền nhìn đến một màn như vậy.
Hơi hơi sửng sốt, lập tức không tiếng động thở dài, xoay người, tiếp nhận chén đĩa của tiểu thái giám phía sau đang bưng, thấp giọng nói “Đều đi xuống, gia không gọi các ngươi cũng đừng tiến vào.”
Tiểu thái giám vội vàng quỳ an lui ra.
Dận Chỉ đi đến bên giường, đem chén đĩa tùy tay phóng tới trên bàn, mới ngồi vào ghế gần giường.
Nhìn tiểu bát, Dận Chỉ ngẩng đầu hỏi “Tiểu bát chưa tỉnh sao?”
Tứ gia lấy lại tinh thần, diện vô biểu tình ừ một tiếng, lại quay đầu nhìn tiểu bát, vẻ mặt mỏi mệt đờ đẫn.
Dận Chỉ than nhẹ trong lòng, vỗ vỗ bả vai tứ gia “Ngươi nghỉ ngơi một chút đi. Ngươi cũng chưa dừng bữa tối, cứ chịu khổ này, tiểu bát mà tỉnh sẽ lo lắng .”
Tứ gia chậm rãi lắc đầu “Ta muốn trông tiểu bát.”
Dận Chỉ không nói gì, ngươi có trông tiểu bát thì tiểu bát cũng không tỉnh lại liền a.
Mà đúng lúc này, đôi mày của tiểu bát bỗng nhíu lại, môi giật giật, nhãn tình của tứ gia sáng lên, vội vàng cúi đầu, không khỏi nhẹ gọi “Tiểu bát, tiểu bát”
Ngay khi tứ gia nhẹ gọi, khóe mắt tiểu bát bỗng nhiên rơi xuống một giọt nước mắt, miệng thấp giọng lẩm bẩm “Tứ ca, tứ ca, tứ ca cứu ta, tứ ca cứu ta”
Tâm tứ gia nhất thời bị kéo căng, Dận Chỉ đứng một bên khẩn trương nhìn cũng không từ nhíu mày.
Tứ gia cúi người, nhẹ nhàng ôm lấy tiểu bát, thấp giọng mềm nhẹ hống “Tiểu bát không sợ, tứ ca tại đây, tứ ca tại đây”
Tiểu bát rốt cục mở đôi mắt mù sương, vừa thấy tứ gia, đôi mắt nhất thời đỏ lên, mạnh mẽ ôm chặt tứ gia, gắt gao, miệng nghẹn ngào “Tứ ca! Ta đã nghĩ sẽ không còn thấy ngươi nữa !!”
Tứ gia đau lòng muốn chết, nhưng trên mặt vẫn mềm nhẹ hống “Không có việc gì, không có việc gì, tứ ca ở đây mà. Tứ ca sẽ không bỏ lại ngươi.”
Tiểu bát cũng không nói gì, gắt gao ôm tứ gia, nghẹn ngào nức nở không ngừng.
Dận Chỉ không nói gì nhìn tiểu bát oa nức nở ở trong ngực tứ gia, còn tứ gia chỉ lo hống tiểu bát, Dận Chỉ xoay người, trong lòng hắc tuyến, gia là cái vách tường a!
Đi ra sương phòng, mắt nhìn không trung, có lẽ là bị tiểu bát cùng tứ gia kích thích, có lẽ bởi vì thật sự tưởng niệm, trong lòng nghĩ tới đại a ca sắp phải đại hôn, còn có đêm đó bị cường lưu lại.
Hống nửa ngày, mới làm cho tiểu bát thoáng tỉnh táo lại, trong lòng tứ gia có chút hoang mang cùng sốt ruột, tiểu bát còn xảy ra chuyện gì ở liên trì sao? Chuyện hôm nay sao lại khiến tiểu bát sợ hãi đến thế? Tiểu bát xưa nay trí tuệ, cũng đủ can đảm, nếu không cũng sẽ không lập tức nhảy theo vào liên trì, sao bây giờ lại sợ hãi?
Nhưng nghi vấn này cũng không được tứ gia hỏi ngay tức thời, việc cấp bách là để tiểu bát ăn chút gì đó, uống dược, vì thế lại hống tiểu bát ăn chút cháo thanh, lại uống thuốc, dưới ánh mắt tiểu bát đáng thương hề hề, đáp ứng lưu lại ngủ một đêm.
Nhớ tới Dận Chỉ, vì thế đi ra sương phòng, đã thấy Dận Chỉ ngước nhìn bầu trời đêm, thần sắc mất mác không thôi.
Dừng một chút, tứ gia thanh lãnh mở miệng “Tam ca.”
“Tiểu bát không có việc gì chứ?” Dận Chỉ lấy lại tinh thần, nhìn tứ gia, thả lỏng vẻ mặt, hỏi.
Tứ gia gật đầu, lại mở miệng nói “Tam ca, ta đêm nay ta muốn lưu lại bồi tiểu bát.”
Dận Chỉ tà liếc tứ gia một cái, cười xấu xa một tiếng “Lão tứ, gia đã đoán ngươi khẳng định sẽ lưu lại.”
Tứ gia lãnh đạm quét mắt Dận Chỉ, lúc xoay người, chậm rãi mở miệng “Tam ca, nghe nói đại ca ngày mai muốn vào cung thăm tiểu bát.”
Dận Chỉ nhất thời cứng đờ.
Hắn sắp đại hôn rồi , còn gì chứ?! Dận Chỉ trong lòng hận không thôi.
*************************
Ban đêm, tứ gia cùng tiểu bát nằm ở trên một cái giường, cùng đắp một cái chăn, cùng gối một cái gối, tiểu bát giống như bạch tuộc quấn lấy tứ gia. Vì thế, dây dưa tứ chân, ngực kề sát, hô hấp dung hợp.
Đã sắp mười ba tuổi, trải qua hai thế, ở phương diện nào đó mà nói đã không phải thiếu niên ngượng ngùng,trong lòng tứ gia nhất thời bị áp lực rất lớn. Muốn đẩy ra, nhưng nhìn khuôn mặt tiểu bát tái nhợt cùng mắt to vô tội ủy khuất, trong lòng lại vô lực.
Vì thế, chỉ có thể than nhẹ một tiếng, vỗ lưng tiểu bát, thanh âm thanh lãnh chậm rãi mở miệng “Tiểu bát, gặp ác mộng sao?”
Nghĩ tới tiểu bát vừa rơi một giọt nước mắt trong khi ngủ, trong lòng đau đau, nghĩ đến làm tiểu bát sợ hãi không phải Dận Tộ mà là thứ trong mộng.
Tiểu bát nhẹ nhàng gật đầu, giương mắt nhìn tứ gia, thanh âm mềm mại hơi hơi có chút nhu nhu nói “Tứ ca, ta mộng ta bị nhốt ở một cái nội viện nào đó, tứ ca ngươi đứng ở bên ngoài, ta muốn đi ra ngoài, ta gọi ngươi, nhưng ngươi cũng không để ý ta” Tiểu bát nói xong lời cuối cùng, ủy khuất không thôi.
Tứ gia trong lòng chấn động, viện? Mình đứng ở bên ngoài? Chỉ một thoáng, hắn nhớ tới kiếp trước khi hắn mới quyển cấm Dận Tự, Dận Tự gọi hắn là tứ ca.
Theo bản năng ôm chặt tiểu bát, tiểu bát bị ôm đến có chút đau, vừa hài lòng cũng rất thích, trong mộng bộ dáng tứ ca lạnh lùng, hắn sợ, vì thế cố gắng ôm lại, tươi cười sáng lạn “Tứ ca, về sau không cho ngươi không để ý tới ta!”
Tứ gia trong lòng đau nhói, từ từ nhắm hai mắt, ách thanh khẽ giọng nói “Yên tâm. Tứ ca vĩnh viễn đều cần có ngươi!”
Cần có? Tiểu bát trong lòng có chút mê hoặc, lập tức nghĩ lại, quên đi, tứ ca cần có hắn thì sẽ không thể không để ý hắn . Vì thế, thỏa mãn cười.
Ý thức bắt đầu mông lung, tiểu bát nhớ rằng, hình như trong mộng tứ ca mặc long bào?
***********************
Hôm sau, Thái tử gia cảm thấy mất đi một phần ấm áp quen thuộc, vì thế tỉnh lại, mơ hồ một hồi, mới xoay người ngồi dậy.
“Sao không ngủ thêm một hồi nữa?” Đang chuẩn bị mặc đồ, Khang Hi đế quay đầu lại cười cười, cúi đầu hôn trán Thái tử gia, ôn nhu nói “Ngủ tiếp đi.”
Thái tử gia khẽ lắc đầu, nhợt nhạt cười “A mã, ta hôm nay ta phải ra ngoài đi dạo.”
Khang Hi đế khẽ gật đầu, sờ sờ mặt Thái tử gia, có chút yêu thích không buông tay, tối hôm qua, hắn không cùng Bảo Thành hoan ái, trong lòng luôn có chút chưa đủ. Nhưng nhìn vẻ mặt Bảo Thành hôm nay cùng khí sắc đều tốt hơn so với hôm qua.
Thái tử gia xuống giường, lấy qua triều phục một bên, bắt đầu giúp đỡ Khang Hi đế mặc.
Nhìn Thái tử gia còn thật sự chuyên chú, trong lòng Khang Hi đế ấm áp.
“A mã, phóng tiểu tứ một ngày đi. Tiểu bát như vậy, tiểu tứ phỏng chừng cũng không có tâm tình làm việc.” Dùng xong đồ ăn sáng, Thái tử gia nói.
Khang Hi đế gật đầu “Cũng tốt.” Khi đứng dậy chuẩn bị đi vào triều, lại quay đầu nhìn chằm chằm Thái tử gia, trầm thấp mở miệng “Bữa tối phải trở về.”
Thái tử gia không nói gì, miễn cưỡng trả lời “Biết, rồi!” Trong lòng ghét bỏ hoàng a mã quản được quá nghiêm, một chút cũng không muốn thừa nhận, mỗi lần nghe lời nói kiểu như thế, trong lòng hiện lên vui vẻ cùng thỏa mãn.
Trầm mặc, chẳng lẽ như Hoan Hoan nói “Càng là thứ ghét bỏ thì càng dong dài, đó là yêu”?
Vì thế, Thái tử gia nhàn nhàn chậm rì rì tiến vào A ca viện.
Tiến A ca viện, liền thấy tứ gia vừa vặn đi ra.
“Tiểu tứ.” Thái tử gia cười tủm tỉm đánh tiếp đón.
Tứ gia dừng bước, thoáng nhíu mày, tiến lên “Đệ đệ kiến quá ca ca.” Lại dừng một chút, mở miệng “Tiểu bát mới vừa tỉnh, ca ca đến thăm sao?”
Thái tử gia gật đầu, đương nhiên, tiểu bát cái kia đáng yêu lần này gặp chuyện như thế sao lại không tới thăm chứ?
Vì thế Thái tử gia cùng tứ gia đi vào, cùng tiểu bát nói đùa một hồi, lại tặng vài món tiểu ngoạn ý do Thái tử gia thiết kế, nội vụ phủ xuất phẩm, nhìn ánh mắt tiểu bát lượng lượng tỏ vẻ thực thích, thưởng thức một hồi tứ gia thần sắc lãnh đạm biến thành thần sắc mặt đen, mới vừa lòng đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Khi rời đi, Thái tử gia phát hiện, trên cổ tiểu bát hình như là bình an phù?
“Tiểu bát, ngươi đang đeo bình an phù trên cổ sao?” Thái tử gia mặt mày loan loan , liếc mắt bỗng nhiên nhìn tứ gia dừng lại động tác uống nước, cười.
Tiểu bát nháy mắt, lập tức cười sáng lạn “Đúng vậy. Đây là ngạch nương cho ta.”
Vì thế, tứ gia vừa lòng giật nhẹ khóe miệng, lại tiếp tục cúi đầu uống nước.
Thái tử gia nhìn chằm chằm tiểu bát tươi cười sáng lạn, trong lòng trầm mặc, đây là có tứ gia nên không dám gọi Thái tử ca ca sao? Tiểu bát!
Nương nương trong cung ở sâu trong thâm cung, sao có thể cầu bình an phù cho ngươi chứ?! Cho dù có thể ra cung cầu phù, khá vậy tuyệt không phải Lương phi sinh ra ở Tân Giả Khố a a!
Hàn huyên xong, Thái tử gia dùng mắt ra hiệu với tứ gia, vì thế, tứ gia đứng dậy, đối tiểu bát dài dòng dặn một phen, nghe đến khi Thái tử gia không kiên nhẫn, mới xoay người cùng Thái tử gia tản bộ về viện của mình.
Ở thư phòng tứ gia, ngồi đối diện sau. Thái tử gia đi thẳng vào vấn đề.
“Đối Dận Tộ, ngươi tính toán làm sao bây giờ?”
Tứ gia giương mắt, nhớ tới lời hoàng a mã kia nói, nhịn không được nắm chặt hai tay, lạnh lùng mở miệng “Hoàng a mã đã nói. Lấy đại cục làm trọng.”
Thái tử gia trầm mặc, sau một lúc lâu, mới mở miệng “Gia có một ý ”
Nghe xong ý của Thái tử gia, trong lòng tứ gia có chút kinh ngạc, nhìn chằm chằm Thái tử gia sau một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng “Ta nghĩ rằng nhị ca sẽ vì Dận Tộ cầu tình”
Thái tử gia khẽ lắc đầu “Tái dung túng xuống nữa, sẽ hỏng đại sự.” Lại nhẹ nhàng thở dài “Hắn vẫn là sống ở quá khứ nha.”
Tứ gia trầm mặc. Quá khứ? Kiếp trước sao?
“Dận Chân.” Thái tử gia bỗng nhiên nhìn chằm chằm tứ gia, còn nghiêm túc nói “Lạn sự ở quá khứ ngươi muốn mang theo liền mang đi, nhưng đừng quá chú trọng nếu không sẽ hại ngươi, cũng sẽ hại người ngươi để ý.” Thái tử gia đắn đo, rốt cuộc cũng không nói ra tiểu bát.
Tứ gia bị kiềm hãm, lập tức chậm rãi mở miệng “Cái lạn sự kia chẳng lẽ nhị ca chưa từng để ý qua?”
Thái tử gia trầm mặc, sau một lúc lâu mới sâu kín mở miệng “Chính là đã để ý quá sâu nên mới muốn khuyên ngươi ”
Tứ gia cười trào phúng trong lòng, trên mặt lại vẫn một bộ đạm mạc “Nhị ca nếu là người từng trải, hẳn là biết, biết rõ cố phạm ( là chuyện không muốn nhưng vẫn phải làm ) nhưng vẫn khư khư cố chấp.”
Biết rõ cố phạm? Khư khư cố chấp?
Thái tử gia nhắm mắt, thật sâu thở dài, tái mở mắt ra, liếc thấy tứ gia có chút đau khổ, không khỏi tái thán một tiếng, đứng dậy, khi đi ra thư phòng, vẫn nhịn không được thấp giọng nói “Tiểu bát còn nhỏ, tương lai, nếu hắn không muốn, ngươi sẽ buộc hắn sao? Ngươi”
“Ta sẽ chờ.” Chưa nói xong lời đã bị tứ gia trầm giọng đánh gảy.
Thái tử gia không nói tiếp, trong lòng lại nghĩ, ngươi sẽ chờ? Mới là lạ!
——————————————
Bài hát Tương tư thập giới . Tại Khứ post nên ta bổ sung =))Lời
第一最好不相見,如此便可不相戀。
Một tốt nhất không tương kiến, như vậy sẽ không tương luyến
衣帶漸寬怨秋風悲畫扇
Gió thu lùa vạt áo, buồn vương cánh quạt
第二最好不相知,如此便可不相思。
Hai tốt nhất không thân thích, như vậy sẽ không tương tư
相思枕畔,但憑見淚痕濕
Tương tư gối đầu, lệ rơi ướt đẫm
第三最好不相伴,如此便可不相欠。
Ba tốt nhất không kết bạn, như vậy sẽ không nợ nhau
別是一般剪不斷理還亂
Chia ly không dứt được, lòng lại rối loạn
第四最好不相惜,如此便可不相憶。
Bốn tốt nhất không lưu luyến, như vậy sẽ không nhớ nhung
此情可待記憶里一個你
Đem tình yêu dành cho người chôn vùi trong ký ức
第五最好不相愛,如此便可不相棄。
Năm tốt nhất không ái mộ, như vậy sẽ không thất vọng
重門深居難獨上畫樓西
Nhà sâu thẳm cửa muôn trùng, khó lên vẽ lầu tây
第六最好不相對,如此便可不相會。
Sáu tốt nhất không thăm hỏi, như vậy sẽ không gặp mặt
再相會豈知吾誰與歸
Gặp mặt rồi sao ta biết sẽ về cùng ai
第七最好不相誤,如此便可不相負。
Bảy tốt nhất không lầm lỗi, như vậy sẽ không phụ bạc
負盡蒼生負盡蓬山萬重
Phụ cả cuộc đời phụ cả Bồng Sơn vạn trượng
第八最好不相許,如此便可不相續。
Tám tốt nhất không thề hẹn, như vậy sẽ không tái tục
續斷之間聽一夜梧桐雨
Cắt đứt ngay lúc đó, nghe đêm mưa ngô đồng
但曾相見便相知,相見何如不見時。
Đã gặp gỡ thì dễ kết bạn, vậy gặp chi bằng không gặp
安得與君相訣絕,免教生死作相思。
Đồng ý cùng người đoạn tuyệt, sẽ không phải sống chết nhớ nhung
第九最好不相依,如此便可不相偎。
Chín tốt nhất không dựa dẫm, như vậy sẽ không phụ thuộc
東勞西燕天欲曉各自飛
Đông làm Tây tiệc, bầu trời khát vọng của ai kẻ đó tự bay
第十最好不相遇,如此便可不相聚。
Mười tốt nhất không gặp lại, như vậy sẽ không đoàn tụ
曲終人散念去去傷別離
Khúc nhạc tàn người ly tán,ý niệm cạn, đau ly biệt
但曾相見便相知,相見何如不見時。
Đã gặp gỡ thì dễ kết bạn, vậy gặp chi bằng không gặp
見與不見何須悲何須怨
Gặp như không gặp, sao phải bi thương sao phải oán hận
安得與君相訣絕,免教生死作相思。
Đồng ý cùng người đoạn tuyệt, sẽ không phải sống chết nhớ nhung
相思無益十誡說與君知
Tương tư vô ích, mười điều nói cho người hiểu
相思無益十誡說與君知
Tương tư vô ích, mười điều nói cho người hiểu
Bài này trích từ bài từ Thập Giới Thi của Thương Ương Gia Mục Thố (1683-1706)_Đạt Lai Lạt Ma Tây Tạng đời thứ sáu, đây là bài thơ đứng đầu miêu tả về nỗi thống khổ thê lương mà mỹ lệ của ái tình, miêu tả tâm tình nam nữ rơi vào cảnh trầm luân lưu luyến, ưu tư cũng như sự biến hóa phức tạp trong tâm lý rất chân thật, ái tình càng đau khổ thì lại càng khiến người ta nát ruột nát gan.
Trích lại bài Thập Giới Thi cho mọi người đọc ( 10 điều không nên ở lyric phía trên):
“Đệ nhất tối hảo bất tương kiến, như thử tiện khả bất tương luyến.
Đệ nhị tối hảo bất tương tri, như thử tiện khả bất tương tư.
Đệ tam tối hảo bất tương bạn, như thử tiện khả bất tương khiếm.
Đệ tứ tối hảo bất tương tích, như thử tiện khả bất tương ức.
Đệ ngũ tối hảo bất tương ái, như thử tiện khả bất tương khí.
Đệ lục tối hảo bất tương đối, như thử tiện khả bất tương hội.
Đệ thất tối hảo bất tương ngộ, như thử tiện khả bất tương phụ.
Đệ bát tối hảo bất tương hứa, như thử tiện khả bất tương tục.
Đệ cửu tối hảo bất tương y, như thử tiện khả bất tương ôi.
Đệ thập tối hảo bất tương ngộ, như thử tiện khả bất tương tụ.
Đãn tằng tương kiến tiện tương tri, tương kiến hà như bất kiến thời.
An đắc dữ quân tương quyết tuyệt, miễn giáo sinh tử tác tương tư.”
“Dận Tộ như vậy, ngài không có trách nhiệm sao?”
Nghe lời hoàng a mã bình tĩnh nói, trong lòng hắn từng đợt từng đợt nhói đau.
Vô tội hay những thứ tương tự, kỳ thật là do hắn muốn nói, không phải Dận Tộ, là vì mình.
Chất vấn trách nhiệm, trong lòng nghĩ tới bản thân bị quyển cấm kiếp trước, nhân sinh như thế, hoàng a mã ngài có thể không có trách nhiệm sao?
Kiếp trước kiếp này, làm người tam thế, có thể sẽ không có hoang mang sao?
Rốt cuộc là Trang Chu mộng điệp? Hay là điệp mộng Trang Chu?
Nhìn Dận Tộ nhụ mộ hoàng a mã, nhìn hoàng a mã ân sủng nhưng là lợi dụng Dận Tộ, hắn lại nghĩ về mình, sau đó sợ hãi.
Sợ hãi có một ngày, hoàng a mã có thể cũng sẽ đối xử với hắn như thế hay không? Kiếp trước kiếp nầy, chồng chất, cái bóng trong lòng hắn đã đè nặng đến thâm căn cố đế không thể thoát khỏi, cái bóng dáng lạnh lùng xoay người rời đi khỏi Hàm An cung —
Có phải rằng, yêu càng sâu sợ càng nhiều hay không?
Hắn chua xót trong lòng.
Nhưng, hiện tại, ngước nhìn sâu trong đôi mắt của hoàng a mã không chút nào che lấp chấp niệm cùng nhu ý, mặc dù sợ hãi nhưng tâm cũng thong thả bình tĩnh.
Hắn hận “Quân sinh tảo ”, chẳng lẽ hoàng a mã cũng không hận ‘Quân sinh ngã dĩ lão’ hay sao ”?
Lại nghĩ tới, kiếp trước khi làm Trương Anh, ba ba từng nói “Không thể cho con một thân thể khỏe mạnh, đây là chuyện thống khổ nhất cả đời của ba má, chỉ là Trương Anh à, con phải nhớ thật kĩ, thân thể là cha mẹ cho nhưng cuộc đời do chính mình lựa.”
Trách nhiệm? Kiếp trước hắn bị hai lần phế, Dận Nhưng hắn chẳng lẽ cũng không có phần trách nhiệm sao?
Cho nên, chính mình nói vô tội bất quá là oán trời hận đất đi. Dận Tộ, cuộc đời ngươi do ngươi chọn. Cuộc đời của gia cũng do chính gia lựa. Tuy rằng mỗi người sẽ vì chuyện sai lầm của mình mà trả đại giới nhưng kiếp trước đã sớm là phù vân, không phải sao? Ngươi đem oán hận kiếp trước dây dưa đến kiếp này, lỗi tại kiếp này biết để đến bao giờ chứ?
Thái tử gia ngồi xếp bằng bên cửa sổ, giương mắt nhìn hướng ngoài cửa sổ. Ban đêm, yên lặng, có lẽ là bởi vì cơn mưa đêm qua tẩy rửa, bầu trời đêm một mảnh thanh minh.
“A mã, Bảo Thành nói Dận Tộ vô tội chỉ bởi vì Bảo Thành từng có đoạn thời gian thực sợ hãi. Sợ hãi bản thân là Dận Tộ thứ hai.”
Giương mắt nhìn bầu trời đêm, Thái tử gia chậm rãi nói, nói xong, quay đầu, nhìn nhãn tình Khang Hi đế có chút mê hoặc, cười, tươi cười có chút thoải mái “Bất quá, hôm nay, Bảo Thành đã nghĩ thông suốt, Dận Tộ là Dận Tộ, ta là Bảo Thành.”
Khang Hi đế nhìn Thái tử gia tươi cười thoải mái, cũng ôn nhu cười, thân thủ khẽ vuốt hai má Thái tử gia, thấp giọng nói “Ân, ngươi là Bảo Thành của a mã.”
Thái tử gia nhắm mắt lại, vuốt ve tay Khang Hi đế, thuận thế đem mình dựa vào trong ngực.Khang Hi đế
“A mã, những lời Bảo Thành vừa nói, ngài đừng để trong lòng.” Thái tử gia có chút không được tự nhiên, lắp bắp nói.
Khang Hi đế cúi đầu, nhìn khuôn mặt Thái tử gia ửng đỏ thanh tú, chậm rãi gợi lên khóe miệng, chậm rãi tựa đầu tới gần, trầm thấp cười: “Chậm rồi, a mã đều đã để trong lòng.”
Thái tử gia trừng mắt, oán hận cắn răng, lập tức lại nhụt chí “Vậy a mã, ngài muốn thế nào?” Là hắn nói sai rồi, tổn thương hoàng a mã.
Khang Hi đế ngước nhìn bộ dáng Thái tử gia trừng mắt đáng yêu, trong lòng ngứa, lại nhớ lại lời Cố Hỉ nói lại dặn dò của Vương Thủ Nhân, vì thế, yên lặng áp lực, ôn nhu cười, vô cùng thân thiết kéo lấy Thái tử gia, cúi đầu hôn môi, thấp giọng thì thào “A mã đem Bảo Thành đặt ở trong lòng, vậy Bảo Thành cả đời cũng đem a mã đặt ở trong lòng là được.”
Thái tử gia nghe, trong lòng mềm mại, rất muốn , hoàng a mã, Bảo Thành đặt ngươi vào tâm, không chỉ có một đời này đâu nha.
************************
Dận Tộ nằm ở trên giường, lăng lăng nhìn bầu trời đêm thanh minh ngoài cửa sổ đến ngẩn người.
Hoàng a mã chưa tới.
Nhưng hắn lại thăm Dận Tự!! Thần sắc Dận Tộ âm trầm đến đáng sợ. Nắm chặt tay vào sàng đan.
Hắn, không nhận thua! Hắn tuyệt không nhận thua!
***************
Ban đêm, tứ gia ngồi ở bên giường tiểu bát, nắm chặt tay tiểu bát, chăm chú nhìn vào thật lâu.
Khi Dận Chỉ đi vào, liền nhìn đến một màn như vậy.
Hơi hơi sửng sốt, lập tức không tiếng động thở dài, xoay người, tiếp nhận chén đĩa của tiểu thái giám phía sau đang bưng, thấp giọng nói “Đều đi xuống, gia không gọi các ngươi cũng đừng tiến vào.”
Tiểu thái giám vội vàng quỳ an lui ra.
Dận Chỉ đi đến bên giường, đem chén đĩa tùy tay phóng tới trên bàn, mới ngồi vào ghế gần giường.
Nhìn tiểu bát, Dận Chỉ ngẩng đầu hỏi “Tiểu bát chưa tỉnh sao?”
Tứ gia lấy lại tinh thần, diện vô biểu tình ừ một tiếng, lại quay đầu nhìn tiểu bát, vẻ mặt mỏi mệt đờ đẫn.
Dận Chỉ than nhẹ trong lòng, vỗ vỗ bả vai tứ gia “Ngươi nghỉ ngơi một chút đi. Ngươi cũng chưa dừng bữa tối, cứ chịu khổ này, tiểu bát mà tỉnh sẽ lo lắng .”
Tứ gia chậm rãi lắc đầu “Ta muốn trông tiểu bát.”
Dận Chỉ không nói gì, ngươi có trông tiểu bát thì tiểu bát cũng không tỉnh lại liền a.
Mà đúng lúc này, đôi mày của tiểu bát bỗng nhíu lại, môi giật giật, nhãn tình của tứ gia sáng lên, vội vàng cúi đầu, không khỏi nhẹ gọi “Tiểu bát, tiểu bát”
Ngay khi tứ gia nhẹ gọi, khóe mắt tiểu bát bỗng nhiên rơi xuống một giọt nước mắt, miệng thấp giọng lẩm bẩm “Tứ ca, tứ ca, tứ ca cứu ta, tứ ca cứu ta”
Tâm tứ gia nhất thời bị kéo căng, Dận Chỉ đứng một bên khẩn trương nhìn cũng không từ nhíu mày.
Tứ gia cúi người, nhẹ nhàng ôm lấy tiểu bát, thấp giọng mềm nhẹ hống “Tiểu bát không sợ, tứ ca tại đây, tứ ca tại đây”
Tiểu bát rốt cục mở đôi mắt mù sương, vừa thấy tứ gia, đôi mắt nhất thời đỏ lên, mạnh mẽ ôm chặt tứ gia, gắt gao, miệng nghẹn ngào “Tứ ca! Ta đã nghĩ sẽ không còn thấy ngươi nữa !!”
Tứ gia đau lòng muốn chết, nhưng trên mặt vẫn mềm nhẹ hống “Không có việc gì, không có việc gì, tứ ca ở đây mà. Tứ ca sẽ không bỏ lại ngươi.”
Tiểu bát cũng không nói gì, gắt gao ôm tứ gia, nghẹn ngào nức nở không ngừng.
Dận Chỉ không nói gì nhìn tiểu bát oa nức nở ở trong ngực tứ gia, còn tứ gia chỉ lo hống tiểu bát, Dận Chỉ xoay người, trong lòng hắc tuyến, gia là cái vách tường a!
Đi ra sương phòng, mắt nhìn không trung, có lẽ là bị tiểu bát cùng tứ gia kích thích, có lẽ bởi vì thật sự tưởng niệm, trong lòng nghĩ tới đại a ca sắp phải đại hôn, còn có đêm đó bị cường lưu lại.
Hống nửa ngày, mới làm cho tiểu bát thoáng tỉnh táo lại, trong lòng tứ gia có chút hoang mang cùng sốt ruột, tiểu bát còn xảy ra chuyện gì ở liên trì sao? Chuyện hôm nay sao lại khiến tiểu bát sợ hãi đến thế? Tiểu bát xưa nay trí tuệ, cũng đủ can đảm, nếu không cũng sẽ không lập tức nhảy theo vào liên trì, sao bây giờ lại sợ hãi?
Nhưng nghi vấn này cũng không được tứ gia hỏi ngay tức thời, việc cấp bách là để tiểu bát ăn chút gì đó, uống dược, vì thế lại hống tiểu bát ăn chút cháo thanh, lại uống thuốc, dưới ánh mắt tiểu bát đáng thương hề hề, đáp ứng lưu lại ngủ một đêm.
Nhớ tới Dận Chỉ, vì thế đi ra sương phòng, đã thấy Dận Chỉ ngước nhìn bầu trời đêm, thần sắc mất mác không thôi.
Dừng một chút, tứ gia thanh lãnh mở miệng “Tam ca.”
“Tiểu bát không có việc gì chứ?” Dận Chỉ lấy lại tinh thần, nhìn tứ gia, thả lỏng vẻ mặt, hỏi.
Tứ gia gật đầu, lại mở miệng nói “Tam ca, ta đêm nay ta muốn lưu lại bồi tiểu bát.”
Dận Chỉ tà liếc tứ gia một cái, cười xấu xa một tiếng “Lão tứ, gia đã đoán ngươi khẳng định sẽ lưu lại.”
Tứ gia lãnh đạm quét mắt Dận Chỉ, lúc xoay người, chậm rãi mở miệng “Tam ca, nghe nói đại ca ngày mai muốn vào cung thăm tiểu bát.”
Dận Chỉ nhất thời cứng đờ.
Hắn sắp đại hôn rồi , còn gì chứ?! Dận Chỉ trong lòng hận không thôi.
*************************
Ban đêm, tứ gia cùng tiểu bát nằm ở trên một cái giường, cùng đắp một cái chăn, cùng gối một cái gối, tiểu bát giống như bạch tuộc quấn lấy tứ gia. Vì thế, dây dưa tứ chân, ngực kề sát, hô hấp dung hợp.
Đã sắp mười ba tuổi, trải qua hai thế, ở phương diện nào đó mà nói đã không phải thiếu niên ngượng ngùng,trong lòng tứ gia nhất thời bị áp lực rất lớn. Muốn đẩy ra, nhưng nhìn khuôn mặt tiểu bát tái nhợt cùng mắt to vô tội ủy khuất, trong lòng lại vô lực.
Vì thế, chỉ có thể than nhẹ một tiếng, vỗ lưng tiểu bát, thanh âm thanh lãnh chậm rãi mở miệng “Tiểu bát, gặp ác mộng sao?”
Nghĩ tới tiểu bát vừa rơi một giọt nước mắt trong khi ngủ, trong lòng đau đau, nghĩ đến làm tiểu bát sợ hãi không phải Dận Tộ mà là thứ trong mộng.
Tiểu bát nhẹ nhàng gật đầu, giương mắt nhìn tứ gia, thanh âm mềm mại hơi hơi có chút nhu nhu nói “Tứ ca, ta mộng ta bị nhốt ở một cái nội viện nào đó, tứ ca ngươi đứng ở bên ngoài, ta muốn đi ra ngoài, ta gọi ngươi, nhưng ngươi cũng không để ý ta” Tiểu bát nói xong lời cuối cùng, ủy khuất không thôi.
Tứ gia trong lòng chấn động, viện? Mình đứng ở bên ngoài? Chỉ một thoáng, hắn nhớ tới kiếp trước khi hắn mới quyển cấm Dận Tự, Dận Tự gọi hắn là tứ ca.
Theo bản năng ôm chặt tiểu bát, tiểu bát bị ôm đến có chút đau, vừa hài lòng cũng rất thích, trong mộng bộ dáng tứ ca lạnh lùng, hắn sợ, vì thế cố gắng ôm lại, tươi cười sáng lạn “Tứ ca, về sau không cho ngươi không để ý tới ta!”
Tứ gia trong lòng đau nhói, từ từ nhắm hai mắt, ách thanh khẽ giọng nói “Yên tâm. Tứ ca vĩnh viễn đều cần có ngươi!”
Cần có? Tiểu bát trong lòng có chút mê hoặc, lập tức nghĩ lại, quên đi, tứ ca cần có hắn thì sẽ không thể không để ý hắn . Vì thế, thỏa mãn cười.
Ý thức bắt đầu mông lung, tiểu bát nhớ rằng, hình như trong mộng tứ ca mặc long bào?
***********************
Hôm sau, Thái tử gia cảm thấy mất đi một phần ấm áp quen thuộc, vì thế tỉnh lại, mơ hồ một hồi, mới xoay người ngồi dậy.
“Sao không ngủ thêm một hồi nữa?” Đang chuẩn bị mặc đồ, Khang Hi đế quay đầu lại cười cười, cúi đầu hôn trán Thái tử gia, ôn nhu nói “Ngủ tiếp đi.”
Thái tử gia khẽ lắc đầu, nhợt nhạt cười “A mã, ta hôm nay ta phải ra ngoài đi dạo.”
Khang Hi đế khẽ gật đầu, sờ sờ mặt Thái tử gia, có chút yêu thích không buông tay, tối hôm qua, hắn không cùng Bảo Thành hoan ái, trong lòng luôn có chút chưa đủ. Nhưng nhìn vẻ mặt Bảo Thành hôm nay cùng khí sắc đều tốt hơn so với hôm qua.
Thái tử gia xuống giường, lấy qua triều phục một bên, bắt đầu giúp đỡ Khang Hi đế mặc.
Nhìn Thái tử gia còn thật sự chuyên chú, trong lòng Khang Hi đế ấm áp.
“A mã, phóng tiểu tứ một ngày đi. Tiểu bát như vậy, tiểu tứ phỏng chừng cũng không có tâm tình làm việc.” Dùng xong đồ ăn sáng, Thái tử gia nói.
Khang Hi đế gật đầu “Cũng tốt.” Khi đứng dậy chuẩn bị đi vào triều, lại quay đầu nhìn chằm chằm Thái tử gia, trầm thấp mở miệng “Bữa tối phải trở về.”
Thái tử gia không nói gì, miễn cưỡng trả lời “Biết, rồi!” Trong lòng ghét bỏ hoàng a mã quản được quá nghiêm, một chút cũng không muốn thừa nhận, mỗi lần nghe lời nói kiểu như thế, trong lòng hiện lên vui vẻ cùng thỏa mãn.
Trầm mặc, chẳng lẽ như Hoan Hoan nói “Càng là thứ ghét bỏ thì càng dong dài, đó là yêu”?
Vì thế, Thái tử gia nhàn nhàn chậm rì rì tiến vào A ca viện.
Tiến A ca viện, liền thấy tứ gia vừa vặn đi ra.
“Tiểu tứ.” Thái tử gia cười tủm tỉm đánh tiếp đón.
Tứ gia dừng bước, thoáng nhíu mày, tiến lên “Đệ đệ kiến quá ca ca.” Lại dừng một chút, mở miệng “Tiểu bát mới vừa tỉnh, ca ca đến thăm sao?”
Thái tử gia gật đầu, đương nhiên, tiểu bát cái kia đáng yêu lần này gặp chuyện như thế sao lại không tới thăm chứ?
Vì thế Thái tử gia cùng tứ gia đi vào, cùng tiểu bát nói đùa một hồi, lại tặng vài món tiểu ngoạn ý do Thái tử gia thiết kế, nội vụ phủ xuất phẩm, nhìn ánh mắt tiểu bát lượng lượng tỏ vẻ thực thích, thưởng thức một hồi tứ gia thần sắc lãnh đạm biến thành thần sắc mặt đen, mới vừa lòng đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Khi rời đi, Thái tử gia phát hiện, trên cổ tiểu bát hình như là bình an phù?
“Tiểu bát, ngươi đang đeo bình an phù trên cổ sao?” Thái tử gia mặt mày loan loan , liếc mắt bỗng nhiên nhìn tứ gia dừng lại động tác uống nước, cười.
Tiểu bát nháy mắt, lập tức cười sáng lạn “Đúng vậy. Đây là ngạch nương cho ta.”
Vì thế, tứ gia vừa lòng giật nhẹ khóe miệng, lại tiếp tục cúi đầu uống nước.
Thái tử gia nhìn chằm chằm tiểu bát tươi cười sáng lạn, trong lòng trầm mặc, đây là có tứ gia nên không dám gọi Thái tử ca ca sao? Tiểu bát!
Nương nương trong cung ở sâu trong thâm cung, sao có thể cầu bình an phù cho ngươi chứ?! Cho dù có thể ra cung cầu phù, khá vậy tuyệt không phải Lương phi sinh ra ở Tân Giả Khố a a!
Hàn huyên xong, Thái tử gia dùng mắt ra hiệu với tứ gia, vì thế, tứ gia đứng dậy, đối tiểu bát dài dòng dặn một phen, nghe đến khi Thái tử gia không kiên nhẫn, mới xoay người cùng Thái tử gia tản bộ về viện của mình.
Ở thư phòng tứ gia, ngồi đối diện sau. Thái tử gia đi thẳng vào vấn đề.
“Đối Dận Tộ, ngươi tính toán làm sao bây giờ?”
Tứ gia giương mắt, nhớ tới lời hoàng a mã kia nói, nhịn không được nắm chặt hai tay, lạnh lùng mở miệng “Hoàng a mã đã nói. Lấy đại cục làm trọng.”
Thái tử gia trầm mặc, sau một lúc lâu, mới mở miệng “Gia có một ý ”
Nghe xong ý của Thái tử gia, trong lòng tứ gia có chút kinh ngạc, nhìn chằm chằm Thái tử gia sau một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng “Ta nghĩ rằng nhị ca sẽ vì Dận Tộ cầu tình”
Thái tử gia khẽ lắc đầu “Tái dung túng xuống nữa, sẽ hỏng đại sự.” Lại nhẹ nhàng thở dài “Hắn vẫn là sống ở quá khứ nha.”
Tứ gia trầm mặc. Quá khứ? Kiếp trước sao?
“Dận Chân.” Thái tử gia bỗng nhiên nhìn chằm chằm tứ gia, còn nghiêm túc nói “Lạn sự ở quá khứ ngươi muốn mang theo liền mang đi, nhưng đừng quá chú trọng nếu không sẽ hại ngươi, cũng sẽ hại người ngươi để ý.” Thái tử gia đắn đo, rốt cuộc cũng không nói ra tiểu bát.
Tứ gia bị kiềm hãm, lập tức chậm rãi mở miệng “Cái lạn sự kia chẳng lẽ nhị ca chưa từng để ý qua?”
Thái tử gia trầm mặc, sau một lúc lâu mới sâu kín mở miệng “Chính là đã để ý quá sâu nên mới muốn khuyên ngươi ”
Tứ gia cười trào phúng trong lòng, trên mặt lại vẫn một bộ đạm mạc “Nhị ca nếu là người từng trải, hẳn là biết, biết rõ cố phạm ( là chuyện không muốn nhưng vẫn phải làm ) nhưng vẫn khư khư cố chấp.”
Biết rõ cố phạm? Khư khư cố chấp?
Thái tử gia nhắm mắt, thật sâu thở dài, tái mở mắt ra, liếc thấy tứ gia có chút đau khổ, không khỏi tái thán một tiếng, đứng dậy, khi đi ra thư phòng, vẫn nhịn không được thấp giọng nói “Tiểu bát còn nhỏ, tương lai, nếu hắn không muốn, ngươi sẽ buộc hắn sao? Ngươi”
“Ta sẽ chờ.” Chưa nói xong lời đã bị tứ gia trầm giọng đánh gảy.
Thái tử gia không nói tiếp, trong lòng lại nghĩ, ngươi sẽ chờ? Mới là lạ!
——————————————
Bài hát Tương tư thập giới . Tại Khứ post nên ta bổ sung =))Lời
第一最好不相見,如此便可不相戀。
Một tốt nhất không tương kiến, như vậy sẽ không tương luyến
衣帶漸寬怨秋風悲畫扇
Gió thu lùa vạt áo, buồn vương cánh quạt
第二最好不相知,如此便可不相思。
Hai tốt nhất không thân thích, như vậy sẽ không tương tư
相思枕畔,但憑見淚痕濕
Tương tư gối đầu, lệ rơi ướt đẫm
第三最好不相伴,如此便可不相欠。
Ba tốt nhất không kết bạn, như vậy sẽ không nợ nhau
別是一般剪不斷理還亂
Chia ly không dứt được, lòng lại rối loạn
第四最好不相惜,如此便可不相憶。
Bốn tốt nhất không lưu luyến, như vậy sẽ không nhớ nhung
此情可待記憶里一個你
Đem tình yêu dành cho người chôn vùi trong ký ức
第五最好不相愛,如此便可不相棄。
Năm tốt nhất không ái mộ, như vậy sẽ không thất vọng
重門深居難獨上畫樓西
Nhà sâu thẳm cửa muôn trùng, khó lên vẽ lầu tây
第六最好不相對,如此便可不相會。
Sáu tốt nhất không thăm hỏi, như vậy sẽ không gặp mặt
再相會豈知吾誰與歸
Gặp mặt rồi sao ta biết sẽ về cùng ai
第七最好不相誤,如此便可不相負。
Bảy tốt nhất không lầm lỗi, như vậy sẽ không phụ bạc
負盡蒼生負盡蓬山萬重
Phụ cả cuộc đời phụ cả Bồng Sơn vạn trượng
第八最好不相許,如此便可不相續。
Tám tốt nhất không thề hẹn, như vậy sẽ không tái tục
續斷之間聽一夜梧桐雨
Cắt đứt ngay lúc đó, nghe đêm mưa ngô đồng
但曾相見便相知,相見何如不見時。
Đã gặp gỡ thì dễ kết bạn, vậy gặp chi bằng không gặp
安得與君相訣絕,免教生死作相思。
Đồng ý cùng người đoạn tuyệt, sẽ không phải sống chết nhớ nhung
第九最好不相依,如此便可不相偎。
Chín tốt nhất không dựa dẫm, như vậy sẽ không phụ thuộc
東勞西燕天欲曉各自飛
Đông làm Tây tiệc, bầu trời khát vọng của ai kẻ đó tự bay
第十最好不相遇,如此便可不相聚。
Mười tốt nhất không gặp lại, như vậy sẽ không đoàn tụ
曲終人散念去去傷別離
Khúc nhạc tàn người ly tán,ý niệm cạn, đau ly biệt
但曾相見便相知,相見何如不見時。
Đã gặp gỡ thì dễ kết bạn, vậy gặp chi bằng không gặp
見與不見何須悲何須怨
Gặp như không gặp, sao phải bi thương sao phải oán hận
安得與君相訣絕,免教生死作相思。
Đồng ý cùng người đoạn tuyệt, sẽ không phải sống chết nhớ nhung
相思無益十誡說與君知
Tương tư vô ích, mười điều nói cho người hiểu
相思無益十誡說與君知
Tương tư vô ích, mười điều nói cho người hiểu
Bài này trích từ bài từ Thập Giới Thi của Thương Ương Gia Mục Thố (1683-1706)_Đạt Lai Lạt Ma Tây Tạng đời thứ sáu, đây là bài thơ đứng đầu miêu tả về nỗi thống khổ thê lương mà mỹ lệ của ái tình, miêu tả tâm tình nam nữ rơi vào cảnh trầm luân lưu luyến, ưu tư cũng như sự biến hóa phức tạp trong tâm lý rất chân thật, ái tình càng đau khổ thì lại càng khiến người ta nát ruột nát gan.
Trích lại bài Thập Giới Thi cho mọi người đọc ( 10 điều không nên ở lyric phía trên):
“Đệ nhất tối hảo bất tương kiến, như thử tiện khả bất tương luyến.
Đệ nhị tối hảo bất tương tri, như thử tiện khả bất tương tư.
Đệ tam tối hảo bất tương bạn, như thử tiện khả bất tương khiếm.
Đệ tứ tối hảo bất tương tích, như thử tiện khả bất tương ức.
Đệ ngũ tối hảo bất tương ái, như thử tiện khả bất tương khí.
Đệ lục tối hảo bất tương đối, như thử tiện khả bất tương hội.
Đệ thất tối hảo bất tương ngộ, như thử tiện khả bất tương phụ.
Đệ bát tối hảo bất tương hứa, như thử tiện khả bất tương tục.
Đệ cửu tối hảo bất tương y, như thử tiện khả bất tương ôi.
Đệ thập tối hảo bất tương ngộ, như thử tiện khả bất tương tụ.
Đãn tằng tương kiến tiện tương tri, tương kiến hà như bất kiến thời.
An đắc dữ quân tương quyết tuyệt, miễn giáo sinh tử tác tương tư.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.