Chương 92: Đông-Tây cực (1)
Quang Nguyên (Hạ Vũ )
05/11/2024
Năm Hàm Phong thứ 11, Lưỡng cung Thái hậu cùng Cung Thân vương tạo ra cuộc đảo chính Tân Dậu, lật đổ Cố mệnh bát vị đại thần, đổi niên hiệu thành Đồng Trị nhằm thể hiện sự xoay chuyển của quyền lực.
Tiếng kèn trống vang trời, quan viên các bậc quỳ kín cả một khoảng sân rộng lớn của Điện Thái Hòà. Kiệu liễn từ hai phía Đông-Tây, từ từ đi đến trước Thái Hòà môn. Kiệu liễn của Hoàng đế đã đợi sẵn ngay đấy. Lan Nhi từ từ bước ra từ kiệu, trên người vận triều phục theo lễ nghi, hộ giáp ba tấc bằng vàng khảm ba loại đá quý, phượng quan tam bậc đội trên đầu. Nàng từ tốn bước đến bên cạnh Tải Thuần, nắm chặt lấy tay cậu. Kim Nhiên cũng đứng cạnh Tải Thuần. Tải Thuần lần đầu đối diện với khung cảnh tráng lệ như vậy có chút e sợ, quay sang Lan Nhi hỏi: "Ngạch nương, chúng ta đi đâu vậy"
Lan Nhi không đáp ngay, im lặng một hồi lâu, nói: "Từ nay con là Cửu ngũ chí tôn, không được phép tự do tự tại như trước. Cẩn thận từng lời ăn tiếng nói của mình"
Tải Thuần ngơ ngác không hiểu được những gì Lan Nhi nói, liền quay sang hỏi Kim Nhiên: " Hoàng Ngạch nương, chúng ta sẽ đi đâu vậy?"
Kim Nhiên cười dịu dàng, đáp: "Chúng ta sẽ vào trong đó, con sẽ trở thành người giống Hoàng A mã của con"
Ba hồi trống liên tục phát lên, tiếng kèn vang vọng cả vùng trời. Lan Nhi và Kim Nhiên nắm tay Tải Thuần tiến vào
Thái Hòà điện. Từng bước đi như từng bước vươn lên đỉnh mốc của danh vọng. Mỗi bước đi tuy đầy uy nghi, nhưng dường như những thứ trước mắt chưa bao giờ dừng lại ở đó. Một nỗi sợ lại lấp ló hiện lên trong tâm trí Lan Nhi. Liệu rằng bước đến những bậc cao kia của điện Thái Hòà, đó là danh vọng mà đời này của nàng sẽ kết thúc hạnh phúc tại đây sao. Đến trước điện Thái Hòà, Lan Nhi và Kim Nhiên chia ra hai bên Đông Tây của bậc thang.
Để một mình Tải Thuần tự bước đi trên bậc thềm đá khắc hoa văn rồng. Đứa trẻ ngơ ngác đứng giữa những lão già mặc quan phục. Lan Nhi và Kim Nhiên đến cạnh Tải Thuần. Một tiếng "Quỳ" vang lên, đồng loạt các cấp quan đều quỳ xuống, hô to: "Vạn Tuế gia vạn tuế vạn tuế. Lưỡng cung Thái hậu thiên tuế thiên tuế"
Lan Nhi nắm tay Tải Thuần đưa vào điện. Ngai vàng sừng sững giữa điện. Uy nghi tráng lệ khiến Tải Thuần có chút bối rối. Cậu nhìn Lan Nhi rồi nhìn Kim Nhiên, nàng khẽ gật đầu một cái. Tải Thuần mới lấy lại can đảm ngồi lên ngai vị. Hai bên Đông Tây của ngai vàng chuẩn bị hai chiếc ghế gỗ son dát vàng hoa tiết phượng hoàng.
Lễ Đăng cơ kết thúc, Lan Nhi ở lại Chung Túý cung của Kim Nhiên. Kim Nhiên mân ma chiếc gối hoa, hộ giáp vàng lướt qua từng đường kim mũi chỉ thêu hoa mẫu đơn trắng. Kim Nhiên khẽ cười, nói: "Đã lâu rồi mới về lại Tử Cấm Thành, cảnh vật xem như cũng như không thay đổi. Chỉ là cảm giác có chút trống vắng"
Lan Nhi nâng tách trà uống vào một ngụm nhỏ, khẽ bảo: "Tỷ tỷ còn tâm trạng tơ tưởng sao. Tỷ tỷ của ta à, Cung Thân vương đó tỷ không đề phòng gì sao"
Kim Nhiên hơi kinh ngạc, lưu tô bằng ngọc trai rủ xuống mang tai khẽ đong đưa: "Cung Thân vương giúp chúng ta lật ngược tình thế, cần phải đề phòng gì nữa sao?"
Lan Nhi chau mài, môi anh đào cắn lại: "Cung Thân vương đó có thể giúp chúng ta đảo chính, ai mà biết được hắn sau này có còn giúp ai khác lật đổ chúng ta hay không. Bất cứ chuyện gì cũng phải đề phòng"
Kim Nhiên đảo mắt suy nghĩ, bảo: "Vậy muội định thế nào? Không lẽ lại xử phạt hắn, hắn giờ là công thần, làm sao có thể xử phạt hắn được chứ"
"Tỷ cũng biết hắn là công thần", Lan Nhi dừng lại một nhịp, nói tiếp: "Nếu đã là công thần thì chúng ta cứ ban thưởng hậu hĩnh cho hắn là được"
"Ban thưởng?", Kim Nhiên ngẫm một hồi lâu, nói: "Ý của muội là sao"
Lan Nhi khẽ cười nhạt, đáp: "Cung Thân vương có một tiểu nữ, hắn rất yêu thương con bé. Nếu như có con bé đó làm con tinh, Cung Thân vương tuyệt đối sẽ không bao giờ dám đối kháng chúng ta"
Kim Nhiên lặng nhìn Lan Nhi không đáp, lát sau Lan Nhi đứng lên rời đi. Tô Mạt lặng lẽ đến cạnh Kim Nhiên, khẽ thưa: "Mẫu Hậu Hoàng Thái hậu, tâm địa của Thánh Mẫu Hoàng Thái hậu đã rõ hơn nhiều rồi. Nếu người không dùng mật chỉ để răng đe chỉ sợ sau này... những tháng ngày xưa cũ đó... sẽ lần nữa lặp lại..."
Kim Nhiên chỉ im lặng gật đầu.
Đêm trăng vắng lặng, Trữ Tú cung canh ba còn sáng đèn. 'Huỵt' một tiếng, tiếng nữ nhân phát lên: "Lan Nhi!
Ngươi muốn làm gì"
Lan Nhi từ từ ngồi lên chiếc ghế đã được chuẩn bị sẵn giữa sân. Hai mi mắt cụp xuống, nàng say mê ngắm hộ giáp bằng vàng khảm đá mắt mèo trên tay. Lan Nhi liếc mắt nhìn lên, Tứ Xuân bị trói ngã xuống đất. Nàng khẽ nở một nụ cười thần bí, nhẹ nhàng đến bên cạnh Cát Quý nhân, nâng căm nàng ta lên, đưa hộ giáp vuốt lên sườn mặt thanh tú của nàng ta. Lan Nhi khẽ cười, nói: "Gương mặt này thật xinh đẹp, thảo nào Tiên Đế cứ nhớ nhung các ngươi không thôi"
Cát Quý nhân vùng vẫy, né đi bàn tay của Lan Nhi, nàng ta trừng mắt nhìn Lan Nhi, nói: "Ngươi muốn làm gì? Giờ ngươi đã có tất cả, ngươi còn muốn gì ở bọn ta chứ"
Lan Nhi "Ô" lên một tiếng, cười khẩy, nàng đưa ngón tay nâng cằm Cát Quý nhân lên, nhẹ giọng bảo: "Muốn gì nhỉ... Tiên Đế trước khi băng hà có để lại di ngôn cho ta. Các ngươi có muốn nghe không"
Lan Nhi dừng lại một hồi lâu, nàng lặng nhìn sắc mặt sợ hãi của từng người mà cười man rợn, nói: "Tiên Đế nhớ nhung các ngươi, muốn các ngươi xuống dưới Hoàng Tuyền hầu hạ cho người..."
Tứ Xuân hốt hoảng lùi về sau, Khánh Quý nhân sợ đến mất mật, nàng ta lê người đến dưới chân Lan Nhi, cúi đầu cầu xin: "Ta xin người, xin người hãy tha mạng cho ta... ta xin người"
Cát Quý nhân mặt đã rút không còn giọt máu nào, nàng ta lùi người về sau, nói: "Lan Nhi... Không! Không! Thánh Mẫu Hoàng Thái hậu, ta xin người, xin người hãy tha tội cho bọn ta... trước kia bọn ta làm nhiều chuyện đối kháng với người chẳng qua là nghe theo lời của Ngọc tần. Chúng tôi chỉ biết nghe theo chúng tôi hoàn toàn không muốn đối kháng với người. Thánh Mẫu Hoàng Thái hậu... ta xin người... xin người hãy tha mạng cho ta..."
Hi Quý nhân và Lục Quý nhân chỉ biết tựa người vào nhau mà khóc nấc lên. Lan Nhi đảo mắt nhìn một lượt từng người, nàng nhoẻn môi cười nhạt. Lan Nhi vỗ tay hai cái, Đức Hải liền dẫn theo một nhóm tiểu thái giám tiến vào, bọn họ bốn người cùng khiêng vào một cái chậu lớn. Họ khiêng vào tất cả bốn chậu lớn. Lan Nhi nhẹ nhàng trở về lại chỗ ngồi, nàng nhìn ngắm hộ giáp trên tay. Đức Hải cho người đổ nước sôi vào chậu, sau đó đun nước lên dưới lửa hồng. Tứ Xuân nhìn vào liền sợ hãi mà hét toáng lên: "Không! Không ta không muốn chết! Không... không!"
Tứ Xuân bị ném vào chậu nước sôi, tiếng gào thét đau đớn như xé toạc cả trời. Đám cung nhân đi ngang cũng không dám đứng lại xem, chỉ vội vàng đi qua. Tiếng hét càng lúc lớn dần, cuối cùng dịu lại rồi mất đi. Chậu nước lớn vẫn còn toả đầy khói, pha lẫn vào một chút màu đỏ tươi của máu thịt. Lan Nhi cho người khiêng chậu nước ra ngoài vứt bỏ. Liên Anh liền ngay sau đó giải Ngọc tần đến trước Lan Nhi. Nàng ta đứng gần đấy đã trông thấy tất cả. Ngọc Nhi sợ đến mơ hồ, nàng ta vừa khóc lóc, vừa cười ngây dại: "Đừng... đừng giết ta... đừng ném ta vào đó...
Đừng! Đừng mà! Ta không muốn chết! Ta không muốn chết!"
Lan Nhi từ tốn bước đến bên cạnh Ngọc tần, nàng nâng cằm của Ngọc Nhi lên, cười nhạt bảo: "Muội muội của ta à, ta không để muội có thể dễ dàng thoát khỏi ải trần gian này một cách đơn giản như vậy đâu. Nếu năm đó muội an phận thủ thường, kết cục của hôm nay làm gì xảy ra chứ".
Ngọc tần điên dại khóc than van xin. Lan Nhi đẩy mạnh nàng ta về sau, nói: "Ả điên này không thể giữ lại trong cung lập tức đày đến biên ải, khi chết cũng không được trở về"
Tiếng kèn trống vang trời, quan viên các bậc quỳ kín cả một khoảng sân rộng lớn của Điện Thái Hòà. Kiệu liễn từ hai phía Đông-Tây, từ từ đi đến trước Thái Hòà môn. Kiệu liễn của Hoàng đế đã đợi sẵn ngay đấy. Lan Nhi từ từ bước ra từ kiệu, trên người vận triều phục theo lễ nghi, hộ giáp ba tấc bằng vàng khảm ba loại đá quý, phượng quan tam bậc đội trên đầu. Nàng từ tốn bước đến bên cạnh Tải Thuần, nắm chặt lấy tay cậu. Kim Nhiên cũng đứng cạnh Tải Thuần. Tải Thuần lần đầu đối diện với khung cảnh tráng lệ như vậy có chút e sợ, quay sang Lan Nhi hỏi: "Ngạch nương, chúng ta đi đâu vậy"
Lan Nhi không đáp ngay, im lặng một hồi lâu, nói: "Từ nay con là Cửu ngũ chí tôn, không được phép tự do tự tại như trước. Cẩn thận từng lời ăn tiếng nói của mình"
Tải Thuần ngơ ngác không hiểu được những gì Lan Nhi nói, liền quay sang hỏi Kim Nhiên: " Hoàng Ngạch nương, chúng ta sẽ đi đâu vậy?"
Kim Nhiên cười dịu dàng, đáp: "Chúng ta sẽ vào trong đó, con sẽ trở thành người giống Hoàng A mã của con"
Ba hồi trống liên tục phát lên, tiếng kèn vang vọng cả vùng trời. Lan Nhi và Kim Nhiên nắm tay Tải Thuần tiến vào
Thái Hòà điện. Từng bước đi như từng bước vươn lên đỉnh mốc của danh vọng. Mỗi bước đi tuy đầy uy nghi, nhưng dường như những thứ trước mắt chưa bao giờ dừng lại ở đó. Một nỗi sợ lại lấp ló hiện lên trong tâm trí Lan Nhi. Liệu rằng bước đến những bậc cao kia của điện Thái Hòà, đó là danh vọng mà đời này của nàng sẽ kết thúc hạnh phúc tại đây sao. Đến trước điện Thái Hòà, Lan Nhi và Kim Nhiên chia ra hai bên Đông Tây của bậc thang.
Để một mình Tải Thuần tự bước đi trên bậc thềm đá khắc hoa văn rồng. Đứa trẻ ngơ ngác đứng giữa những lão già mặc quan phục. Lan Nhi và Kim Nhiên đến cạnh Tải Thuần. Một tiếng "Quỳ" vang lên, đồng loạt các cấp quan đều quỳ xuống, hô to: "Vạn Tuế gia vạn tuế vạn tuế. Lưỡng cung Thái hậu thiên tuế thiên tuế"
Lan Nhi nắm tay Tải Thuần đưa vào điện. Ngai vàng sừng sững giữa điện. Uy nghi tráng lệ khiến Tải Thuần có chút bối rối. Cậu nhìn Lan Nhi rồi nhìn Kim Nhiên, nàng khẽ gật đầu một cái. Tải Thuần mới lấy lại can đảm ngồi lên ngai vị. Hai bên Đông Tây của ngai vàng chuẩn bị hai chiếc ghế gỗ son dát vàng hoa tiết phượng hoàng.
Lễ Đăng cơ kết thúc, Lan Nhi ở lại Chung Túý cung của Kim Nhiên. Kim Nhiên mân ma chiếc gối hoa, hộ giáp vàng lướt qua từng đường kim mũi chỉ thêu hoa mẫu đơn trắng. Kim Nhiên khẽ cười, nói: "Đã lâu rồi mới về lại Tử Cấm Thành, cảnh vật xem như cũng như không thay đổi. Chỉ là cảm giác có chút trống vắng"
Lan Nhi nâng tách trà uống vào một ngụm nhỏ, khẽ bảo: "Tỷ tỷ còn tâm trạng tơ tưởng sao. Tỷ tỷ của ta à, Cung Thân vương đó tỷ không đề phòng gì sao"
Kim Nhiên hơi kinh ngạc, lưu tô bằng ngọc trai rủ xuống mang tai khẽ đong đưa: "Cung Thân vương giúp chúng ta lật ngược tình thế, cần phải đề phòng gì nữa sao?"
Lan Nhi chau mài, môi anh đào cắn lại: "Cung Thân vương đó có thể giúp chúng ta đảo chính, ai mà biết được hắn sau này có còn giúp ai khác lật đổ chúng ta hay không. Bất cứ chuyện gì cũng phải đề phòng"
Kim Nhiên đảo mắt suy nghĩ, bảo: "Vậy muội định thế nào? Không lẽ lại xử phạt hắn, hắn giờ là công thần, làm sao có thể xử phạt hắn được chứ"
"Tỷ cũng biết hắn là công thần", Lan Nhi dừng lại một nhịp, nói tiếp: "Nếu đã là công thần thì chúng ta cứ ban thưởng hậu hĩnh cho hắn là được"
"Ban thưởng?", Kim Nhiên ngẫm một hồi lâu, nói: "Ý của muội là sao"
Lan Nhi khẽ cười nhạt, đáp: "Cung Thân vương có một tiểu nữ, hắn rất yêu thương con bé. Nếu như có con bé đó làm con tinh, Cung Thân vương tuyệt đối sẽ không bao giờ dám đối kháng chúng ta"
Kim Nhiên lặng nhìn Lan Nhi không đáp, lát sau Lan Nhi đứng lên rời đi. Tô Mạt lặng lẽ đến cạnh Kim Nhiên, khẽ thưa: "Mẫu Hậu Hoàng Thái hậu, tâm địa của Thánh Mẫu Hoàng Thái hậu đã rõ hơn nhiều rồi. Nếu người không dùng mật chỉ để răng đe chỉ sợ sau này... những tháng ngày xưa cũ đó... sẽ lần nữa lặp lại..."
Kim Nhiên chỉ im lặng gật đầu.
Đêm trăng vắng lặng, Trữ Tú cung canh ba còn sáng đèn. 'Huỵt' một tiếng, tiếng nữ nhân phát lên: "Lan Nhi!
Ngươi muốn làm gì"
Lan Nhi từ từ ngồi lên chiếc ghế đã được chuẩn bị sẵn giữa sân. Hai mi mắt cụp xuống, nàng say mê ngắm hộ giáp bằng vàng khảm đá mắt mèo trên tay. Lan Nhi liếc mắt nhìn lên, Tứ Xuân bị trói ngã xuống đất. Nàng khẽ nở một nụ cười thần bí, nhẹ nhàng đến bên cạnh Cát Quý nhân, nâng căm nàng ta lên, đưa hộ giáp vuốt lên sườn mặt thanh tú của nàng ta. Lan Nhi khẽ cười, nói: "Gương mặt này thật xinh đẹp, thảo nào Tiên Đế cứ nhớ nhung các ngươi không thôi"
Cát Quý nhân vùng vẫy, né đi bàn tay của Lan Nhi, nàng ta trừng mắt nhìn Lan Nhi, nói: "Ngươi muốn làm gì? Giờ ngươi đã có tất cả, ngươi còn muốn gì ở bọn ta chứ"
Lan Nhi "Ô" lên một tiếng, cười khẩy, nàng đưa ngón tay nâng cằm Cát Quý nhân lên, nhẹ giọng bảo: "Muốn gì nhỉ... Tiên Đế trước khi băng hà có để lại di ngôn cho ta. Các ngươi có muốn nghe không"
Lan Nhi dừng lại một hồi lâu, nàng lặng nhìn sắc mặt sợ hãi của từng người mà cười man rợn, nói: "Tiên Đế nhớ nhung các ngươi, muốn các ngươi xuống dưới Hoàng Tuyền hầu hạ cho người..."
Tứ Xuân hốt hoảng lùi về sau, Khánh Quý nhân sợ đến mất mật, nàng ta lê người đến dưới chân Lan Nhi, cúi đầu cầu xin: "Ta xin người, xin người hãy tha mạng cho ta... ta xin người"
Cát Quý nhân mặt đã rút không còn giọt máu nào, nàng ta lùi người về sau, nói: "Lan Nhi... Không! Không! Thánh Mẫu Hoàng Thái hậu, ta xin người, xin người hãy tha tội cho bọn ta... trước kia bọn ta làm nhiều chuyện đối kháng với người chẳng qua là nghe theo lời của Ngọc tần. Chúng tôi chỉ biết nghe theo chúng tôi hoàn toàn không muốn đối kháng với người. Thánh Mẫu Hoàng Thái hậu... ta xin người... xin người hãy tha mạng cho ta..."
Hi Quý nhân và Lục Quý nhân chỉ biết tựa người vào nhau mà khóc nấc lên. Lan Nhi đảo mắt nhìn một lượt từng người, nàng nhoẻn môi cười nhạt. Lan Nhi vỗ tay hai cái, Đức Hải liền dẫn theo một nhóm tiểu thái giám tiến vào, bọn họ bốn người cùng khiêng vào một cái chậu lớn. Họ khiêng vào tất cả bốn chậu lớn. Lan Nhi nhẹ nhàng trở về lại chỗ ngồi, nàng nhìn ngắm hộ giáp trên tay. Đức Hải cho người đổ nước sôi vào chậu, sau đó đun nước lên dưới lửa hồng. Tứ Xuân nhìn vào liền sợ hãi mà hét toáng lên: "Không! Không ta không muốn chết! Không... không!"
Tứ Xuân bị ném vào chậu nước sôi, tiếng gào thét đau đớn như xé toạc cả trời. Đám cung nhân đi ngang cũng không dám đứng lại xem, chỉ vội vàng đi qua. Tiếng hét càng lúc lớn dần, cuối cùng dịu lại rồi mất đi. Chậu nước lớn vẫn còn toả đầy khói, pha lẫn vào một chút màu đỏ tươi của máu thịt. Lan Nhi cho người khiêng chậu nước ra ngoài vứt bỏ. Liên Anh liền ngay sau đó giải Ngọc tần đến trước Lan Nhi. Nàng ta đứng gần đấy đã trông thấy tất cả. Ngọc Nhi sợ đến mơ hồ, nàng ta vừa khóc lóc, vừa cười ngây dại: "Đừng... đừng giết ta... đừng ném ta vào đó...
Đừng! Đừng mà! Ta không muốn chết! Ta không muốn chết!"
Lan Nhi từ tốn bước đến bên cạnh Ngọc tần, nàng nâng cằm của Ngọc Nhi lên, cười nhạt bảo: "Muội muội của ta à, ta không để muội có thể dễ dàng thoát khỏi ải trần gian này một cách đơn giản như vậy đâu. Nếu năm đó muội an phận thủ thường, kết cục của hôm nay làm gì xảy ra chứ".
Ngọc tần điên dại khóc than van xin. Lan Nhi đẩy mạnh nàng ta về sau, nói: "Ả điên này không thể giữ lại trong cung lập tức đày đến biên ải, khi chết cũng không được trở về"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.