Chương 52: Trùng Hận
Quang Nguyên (Hạ Vũ )
26/11/2023
Tháng hai vẫn để lại Bắc Kinh sự lạnh lẽo, khắt nghiệt. Hoàng hậu ra sức đề cử Thục Nhi trước mặt Hoàng đế nhiều lần. Hắn vốn đã phiền não về
chiến sự trong nước, Hoàng hậu cứ vài ngày lại đến nói tốt về Thục Nhi.
Từ chuyện yến tiệc lần trước ý định muốn nâng đỡ Thục Nhi của Hoàng hậu
đã bị mọi người nhìn thấu. Hoàng đế cũng thế, hắn biết nếu không cho
Thục Nhi một danh phận, Hoàng hậu còn đến Dưỡng Tâm điện nhiều hơn nữa.
Hoàng đế cũng đành thuận ý phong nàng ta làm Thục Quý nhân. Đồng thăng
Xuân Cơ và Ngọc Diệp thành Thường tại.
Mân Thường tại được phục vị liền đến Thọ Khang cung tìm Lan Nhi. Nàng ta ngồi trên ghế, trường bào thêu hoa đào viền lông thú trắng phủ xuống tận bồn để. Ngọc Diệp cười bồi, nói:" Muội muội có thể trở mình như ngày hôm nay, cũng là nhờ ân chỉ điểm của nương nương. Trước kia, lẻ ra nên đến tạ ơn, nhưng day dưa mãi đến giờ. Tần thiếp xin tạ ơn nương nương chiếu cố".
Lan Nhi cười duyên, hồ điệp bằng lụa trên búi tóc khẽ lắc lưa tựa như tung cánh bay lên, hộ giáp vàng điểm đá lướt qua sườn mặt kiều diễm. Nàng đã mang thai ở tháng thứ sáu, nhưng sắc mặt vẫn hồng hồng, không chút tiều tụy. Lan Nhi xoa xoa cái bụng nhô cao, bảo:" Thường tại có được như hôm nay, cũng là do bản thân thường tại cố gắng để đạt như hiện tại. Bản cung chẳng qua chỉ là tùy tiện nói một câu, người nói vô tình người nghe hữu ý mà thôi".
Mân Thường tại vãn giữ nét mặt cung kính, đoạn nói:" Thiếp xuất thân thấp hèn, trước kia lại hầu nhầm chủ khiến bản thân rơi vào hố sâu không đáy. Nương nương như hào quang phản chiếu, cứu thiếp khỏi vực thẳm, thiếp vô cùng cảm kích".
Lan Nhi cười nhạt, nâng tách trà bằng gốm sứ, uống một ngụm nhỏ, lại nói:" Thường tại đến đây hôm nay, chắc không phải chỉ nói chuyện ơn nghĩa xưa cũ này nhỉ".
" Đã bị nương nương nhìn trúng mất rồi", nàng ta dừng lại một lúc, nói tiếp:" Thiếp biết việc Thục Nhi được lập làm Quý nhân, làm nương nương cũng không mấy vui vẻ, nên hôm nay đến đây nguyện góp sức giúp nương nương lật đổ Thục Quý nhân".
Lan Nhi im lặng một lúc, nàng ta nói không sai. Đúng là bản thân nàng không thích Thục Nhi được phong làm Quý nhân, dù biết Hoàng đế không dành tình cảm cho nàng ấy, việc tấn phong cũng là do Hoàng hậu tiến cử nên mới thuận theo. Nhưng việc tỷ muội đồng phu, thì thật khó chấp nhận được. Sắc mặt nàng vẫn bình tĩnh tựa hồ, điềm tĩnh đáp:" Thục Nhi là biểu muội của bản cung, nàng ấy được tấn phong, theo lý bản cung phải đến chúc mừng mới phải. Còn với việc lật đổ gì đó, thì Thường tại cứ tìm người khác vậy. Bản cung hiện tại chỉ muốn thuận lợi sinh tiểu hài tử này ra, không mong gì nữa".
Mân Thường tại có chút hụt hẫn, nén giữ cảm xúc không lộ trên nét mặt hồng hào. Khóe miệng nhoẻn cười, gượng gạo:" Nương nương nói phải, là thiếp đã không suy nghĩ chu đáo, cũng đã đến trưa, tần thiếp xin cáo lui".
Nàng ta vừa rời khỏi ít lâu, Đức Hải tiến đến khom người, cung kính:" Chủ tử, sao người không mượn chuyện này mà lật đổ Thục Quý nhân, lại khước từ Mân Thường tại vậy ạ".
Lan Nhi liếc nhìn Đức Hải, nhoẻn môi cười phì, bảo:" Ngươi thật sự không biết sao?"
Đức Hải chỉ biết im lặng lắc đầu. Lan Nhi vịn tay Đức Hải từ từ đứng dậy, khẽ bước sang gian phía Đông, ngồi xuống ghế trước gương đồng, từ tốn nói:" Mân Thường tại trước kia là người của Hoàng hậu. Cho dù hiện giờ nàng ấy đã không còn muốn tiếp tay cho Hoàng hậu nữa, một lòng muốn trèo lên cao. Hôm đấy chuyện Mân Thường tại cầu phúc cho bản cung ở Chung Tư môn. Trong mắt Vạn Tuế gia, đấy là hậu cung chung lòng, nhưng thực tế nào phải thế. Nàng ấy chỉ mượn cái cớ đó đến gần Dưỡng Tâm điện để gặp Vạn Tuế gia thôi. Nàng ấy lợi dụng bản cung, lần này lại muốn tiếp tục lợi dụng ta để dọn đường cho nàng ta sao. Thục Nhi đó trèo lên ngôi vị Quý nhân, không hề đe dọa đến bản cung. Cần gì ta phải ta tay chứ".
Đức Hải hiểu ý, đáp:" Là nô tài ngu muội".
" Được rồi! Bản cung hơi mệt, bảo Thải Châu trải đệm ra đi".
Vĩnh Hòa cung từ khi Lan Nhi mang thai đã được nhiều lần triệu gọi. Hoàng đế cũng đến đây nhiều hơn, tuy không thể so sánh với lúc tuổi xuân vẫn còn, thời điểm nàng ta mới nhập cung. Năm ấy, trong bốn người, Lệ Hân là ưu tú nhất. Dù xuất thân không bằng Mẫn Tú và Kim Nhiên. Đã qua mấy năm rồi, nơi tường son ngói tía này đã bào mòn đi nàng ta mất rồi. Cái mà người trong thành gọi nàng ta ‘Chiêu Quân tái thế’, đã mai một đi rồi.
Hằng ngày, đại công chúa quấy khóc không thôi. Chỉ khi đến ban trưa tiếng khóc mới ngưng lại. Lệ Hân ngồi trong gian nhỏ phía Tây, Linh Chi giúo nàng xoa xoa thái dương. Lệ phi nhắm mắt, thở dài bảo:" Yên Nhi đã một tuổi rồi, sau cứ mãi quấy khóc như vậy chứ?".
Linh Chi vẫn tiếp tục xoa thái dương, thưa:" Đại công chúa sinh ra khỏe mạnh, các ma ma chăm sóc cũng rất tốt, cũng thật sự không hiểu sau cứ mãi quấy khóc như thế".
Lệ phi hơi ngã người về trước, tựa lưng vào gối hoa, nhìn sang gian phía Đông nơi công chúa đang ngủ. Nàng ta chợt nhận ra bất thường, liền cho người gọi thái y đến xem. Trịnh thái y cẩn thận xem xét cho tiểu công chúa. Sau khi xem xong, ma ma bế công chúa ra ngoài. Trịnh thái y cung kính cúi đầu hành lễ, thưa:" Xin hỏi nương nương trong cung có đặt hoa đỗ quyên ở trong điện hay gần nơi công chúa thường nằm không".
" Bản cung bình thường không chưng hoa đỗ quyên, có gì sao Trịnh thái y".
Trịnh Tôn lộ vẻ lúng túng, nói:" Hoa huệ có ảnh hưởng xấu đến trẻ nhỏ, theo như nhưng triệu chứng thần xem được, cho thấy công chúa thường xuyên tiếp xúc với hoa huệ. Nương nương nếu người cho phép, vi thần sẽ kiểm tra từng món đồ công chúa đã dùng qua".
Lệ phi có chút lo sợ, nhìn quanh, không nghĩ ngợi nhiều liền đồng ý cho Trịnh Tôn kiểm tra. Lát sau, Trịnh thái y xem kỹ lưỡng từng món. Cuối cùng, ông ta mang đến trước Lệ phi một chiếc khóa bình an. Nàng ta vừa nhìn đã nhận ra đấy là quà mừng do Lan Nhi tặng, được mang đến cùng lúc với quà của Hoàng hậu. Trịnh Tôn mở mạnh lục lạc móc dưới mảnh ngọc lục bảo, một ít bột màu trắng rơi ra. Lệ phi sững người, Trịnh thái y đưa hai tay đưa thứ bột kia cho Lệ Hân xem, thưa:" Nương nương đây chính là bột hoa đỗ quyên, thứ này vô cùng hại cho trẻ nhỏ, khiến công chúa thấy khó chịu nên mãi quấy khóc". Ông ta dừng lại nhìn sắc mặt Lệ phi, nàng ta thất thần, đến lo sợ, hắn nuốt một ngụm nước bọt mới nói tiếp:" Vi thần sẽ làm sạch sẽ thứ này, thần xin phép lui trước ạ".
Khi Trịnh Tôn rời đi, Lệ phi liền nổi cáu, giận dữ, quát gọi Linh Chi. Linh Chi sợ hãi tiến vào trong, Lệ Hân sắc mặt hầm hầm, nói:" Ngươi mau cho người đến giết chết ả Lan Nhi đó cho bản cung".
Linh Chi hoảng sợ, quỳ xuống, liên tục cầu xin:" Chủ tử, chủ tử người hãy bình tĩnh, chúng ta không thể làm thế được".
" Ả ta có thể hại bản cung, nhưng tuyệt đối không được động vào Yên nhi".
Linh Chi ôm chân Lệ Hân ngăn cản, cầu xin:" Chủ tử người hãy bớt giận, Vạn Tuế gia đang sủng ái Ý tần. Nếu người làm hại Ý tần Vạn Tuế gia nhất định sẽ không bỏ qua cho người".
Lệ phi giận dữ quát tháo:" Vậy nàng ta làm hại đến con của Vạn Tuế gia, nàng ta không đáng chết sao?".
“Chủ tử, chiếc khóa này khi được chuyển đến đây cũng đã qua nhiều người. Nếu Ý tần làm, thì chuyện thoát tội trong chuyện này thật sự không khó, nếu người làm vậy sẽ phật ý với Vạn Tuế gia”, Linh Chi sợ hãi, ôm chặt lấy chân Lệ Hân:" Chủ tử à, người có thể không màn tính mạng, nhưng đại công chúa cần ngạch nương. Xin người hãy bình tĩnh suy xét".
Lệ Hân nghe đến đại công chúa, sắc mặt dần bình tĩnh lại, ngồi xuống sạp, hỏi:" Cái thai đó của ả ta đã được mấy tháng rồi".
Linh Chi vẫn còn chút lo sợ, cất giọng rung rung:" Đã… đã sáu tháng rồi ạ".
Sắc mặt Lệ Hân sầm lại, ánh mắt đầy thâm sâu, vô tận:" Ả ta muốn hại con ta, ta nhất định phải trả lại tất cả cho ả ta".
…•…
Mân Thường tại được phục vị liền đến Thọ Khang cung tìm Lan Nhi. Nàng ta ngồi trên ghế, trường bào thêu hoa đào viền lông thú trắng phủ xuống tận bồn để. Ngọc Diệp cười bồi, nói:" Muội muội có thể trở mình như ngày hôm nay, cũng là nhờ ân chỉ điểm của nương nương. Trước kia, lẻ ra nên đến tạ ơn, nhưng day dưa mãi đến giờ. Tần thiếp xin tạ ơn nương nương chiếu cố".
Lan Nhi cười duyên, hồ điệp bằng lụa trên búi tóc khẽ lắc lưa tựa như tung cánh bay lên, hộ giáp vàng điểm đá lướt qua sườn mặt kiều diễm. Nàng đã mang thai ở tháng thứ sáu, nhưng sắc mặt vẫn hồng hồng, không chút tiều tụy. Lan Nhi xoa xoa cái bụng nhô cao, bảo:" Thường tại có được như hôm nay, cũng là do bản thân thường tại cố gắng để đạt như hiện tại. Bản cung chẳng qua chỉ là tùy tiện nói một câu, người nói vô tình người nghe hữu ý mà thôi".
Mân Thường tại vãn giữ nét mặt cung kính, đoạn nói:" Thiếp xuất thân thấp hèn, trước kia lại hầu nhầm chủ khiến bản thân rơi vào hố sâu không đáy. Nương nương như hào quang phản chiếu, cứu thiếp khỏi vực thẳm, thiếp vô cùng cảm kích".
Lan Nhi cười nhạt, nâng tách trà bằng gốm sứ, uống một ngụm nhỏ, lại nói:" Thường tại đến đây hôm nay, chắc không phải chỉ nói chuyện ơn nghĩa xưa cũ này nhỉ".
" Đã bị nương nương nhìn trúng mất rồi", nàng ta dừng lại một lúc, nói tiếp:" Thiếp biết việc Thục Nhi được lập làm Quý nhân, làm nương nương cũng không mấy vui vẻ, nên hôm nay đến đây nguyện góp sức giúp nương nương lật đổ Thục Quý nhân".
Lan Nhi im lặng một lúc, nàng ta nói không sai. Đúng là bản thân nàng không thích Thục Nhi được phong làm Quý nhân, dù biết Hoàng đế không dành tình cảm cho nàng ấy, việc tấn phong cũng là do Hoàng hậu tiến cử nên mới thuận theo. Nhưng việc tỷ muội đồng phu, thì thật khó chấp nhận được. Sắc mặt nàng vẫn bình tĩnh tựa hồ, điềm tĩnh đáp:" Thục Nhi là biểu muội của bản cung, nàng ấy được tấn phong, theo lý bản cung phải đến chúc mừng mới phải. Còn với việc lật đổ gì đó, thì Thường tại cứ tìm người khác vậy. Bản cung hiện tại chỉ muốn thuận lợi sinh tiểu hài tử này ra, không mong gì nữa".
Mân Thường tại có chút hụt hẫn, nén giữ cảm xúc không lộ trên nét mặt hồng hào. Khóe miệng nhoẻn cười, gượng gạo:" Nương nương nói phải, là thiếp đã không suy nghĩ chu đáo, cũng đã đến trưa, tần thiếp xin cáo lui".
Nàng ta vừa rời khỏi ít lâu, Đức Hải tiến đến khom người, cung kính:" Chủ tử, sao người không mượn chuyện này mà lật đổ Thục Quý nhân, lại khước từ Mân Thường tại vậy ạ".
Lan Nhi liếc nhìn Đức Hải, nhoẻn môi cười phì, bảo:" Ngươi thật sự không biết sao?"
Đức Hải chỉ biết im lặng lắc đầu. Lan Nhi vịn tay Đức Hải từ từ đứng dậy, khẽ bước sang gian phía Đông, ngồi xuống ghế trước gương đồng, từ tốn nói:" Mân Thường tại trước kia là người của Hoàng hậu. Cho dù hiện giờ nàng ấy đã không còn muốn tiếp tay cho Hoàng hậu nữa, một lòng muốn trèo lên cao. Hôm đấy chuyện Mân Thường tại cầu phúc cho bản cung ở Chung Tư môn. Trong mắt Vạn Tuế gia, đấy là hậu cung chung lòng, nhưng thực tế nào phải thế. Nàng ấy chỉ mượn cái cớ đó đến gần Dưỡng Tâm điện để gặp Vạn Tuế gia thôi. Nàng ấy lợi dụng bản cung, lần này lại muốn tiếp tục lợi dụng ta để dọn đường cho nàng ta sao. Thục Nhi đó trèo lên ngôi vị Quý nhân, không hề đe dọa đến bản cung. Cần gì ta phải ta tay chứ".
Đức Hải hiểu ý, đáp:" Là nô tài ngu muội".
" Được rồi! Bản cung hơi mệt, bảo Thải Châu trải đệm ra đi".
Vĩnh Hòa cung từ khi Lan Nhi mang thai đã được nhiều lần triệu gọi. Hoàng đế cũng đến đây nhiều hơn, tuy không thể so sánh với lúc tuổi xuân vẫn còn, thời điểm nàng ta mới nhập cung. Năm ấy, trong bốn người, Lệ Hân là ưu tú nhất. Dù xuất thân không bằng Mẫn Tú và Kim Nhiên. Đã qua mấy năm rồi, nơi tường son ngói tía này đã bào mòn đi nàng ta mất rồi. Cái mà người trong thành gọi nàng ta ‘Chiêu Quân tái thế’, đã mai một đi rồi.
Hằng ngày, đại công chúa quấy khóc không thôi. Chỉ khi đến ban trưa tiếng khóc mới ngưng lại. Lệ Hân ngồi trong gian nhỏ phía Tây, Linh Chi giúo nàng xoa xoa thái dương. Lệ phi nhắm mắt, thở dài bảo:" Yên Nhi đã một tuổi rồi, sau cứ mãi quấy khóc như vậy chứ?".
Linh Chi vẫn tiếp tục xoa thái dương, thưa:" Đại công chúa sinh ra khỏe mạnh, các ma ma chăm sóc cũng rất tốt, cũng thật sự không hiểu sau cứ mãi quấy khóc như thế".
Lệ phi hơi ngã người về trước, tựa lưng vào gối hoa, nhìn sang gian phía Đông nơi công chúa đang ngủ. Nàng ta chợt nhận ra bất thường, liền cho người gọi thái y đến xem. Trịnh thái y cẩn thận xem xét cho tiểu công chúa. Sau khi xem xong, ma ma bế công chúa ra ngoài. Trịnh thái y cung kính cúi đầu hành lễ, thưa:" Xin hỏi nương nương trong cung có đặt hoa đỗ quyên ở trong điện hay gần nơi công chúa thường nằm không".
" Bản cung bình thường không chưng hoa đỗ quyên, có gì sao Trịnh thái y".
Trịnh Tôn lộ vẻ lúng túng, nói:" Hoa huệ có ảnh hưởng xấu đến trẻ nhỏ, theo như nhưng triệu chứng thần xem được, cho thấy công chúa thường xuyên tiếp xúc với hoa huệ. Nương nương nếu người cho phép, vi thần sẽ kiểm tra từng món đồ công chúa đã dùng qua".
Lệ phi có chút lo sợ, nhìn quanh, không nghĩ ngợi nhiều liền đồng ý cho Trịnh Tôn kiểm tra. Lát sau, Trịnh thái y xem kỹ lưỡng từng món. Cuối cùng, ông ta mang đến trước Lệ phi một chiếc khóa bình an. Nàng ta vừa nhìn đã nhận ra đấy là quà mừng do Lan Nhi tặng, được mang đến cùng lúc với quà của Hoàng hậu. Trịnh Tôn mở mạnh lục lạc móc dưới mảnh ngọc lục bảo, một ít bột màu trắng rơi ra. Lệ phi sững người, Trịnh thái y đưa hai tay đưa thứ bột kia cho Lệ Hân xem, thưa:" Nương nương đây chính là bột hoa đỗ quyên, thứ này vô cùng hại cho trẻ nhỏ, khiến công chúa thấy khó chịu nên mãi quấy khóc". Ông ta dừng lại nhìn sắc mặt Lệ phi, nàng ta thất thần, đến lo sợ, hắn nuốt một ngụm nước bọt mới nói tiếp:" Vi thần sẽ làm sạch sẽ thứ này, thần xin phép lui trước ạ".
Khi Trịnh Tôn rời đi, Lệ phi liền nổi cáu, giận dữ, quát gọi Linh Chi. Linh Chi sợ hãi tiến vào trong, Lệ Hân sắc mặt hầm hầm, nói:" Ngươi mau cho người đến giết chết ả Lan Nhi đó cho bản cung".
Linh Chi hoảng sợ, quỳ xuống, liên tục cầu xin:" Chủ tử, chủ tử người hãy bình tĩnh, chúng ta không thể làm thế được".
" Ả ta có thể hại bản cung, nhưng tuyệt đối không được động vào Yên nhi".
Linh Chi ôm chân Lệ Hân ngăn cản, cầu xin:" Chủ tử người hãy bớt giận, Vạn Tuế gia đang sủng ái Ý tần. Nếu người làm hại Ý tần Vạn Tuế gia nhất định sẽ không bỏ qua cho người".
Lệ phi giận dữ quát tháo:" Vậy nàng ta làm hại đến con của Vạn Tuế gia, nàng ta không đáng chết sao?".
“Chủ tử, chiếc khóa này khi được chuyển đến đây cũng đã qua nhiều người. Nếu Ý tần làm, thì chuyện thoát tội trong chuyện này thật sự không khó, nếu người làm vậy sẽ phật ý với Vạn Tuế gia”, Linh Chi sợ hãi, ôm chặt lấy chân Lệ Hân:" Chủ tử à, người có thể không màn tính mạng, nhưng đại công chúa cần ngạch nương. Xin người hãy bình tĩnh suy xét".
Lệ Hân nghe đến đại công chúa, sắc mặt dần bình tĩnh lại, ngồi xuống sạp, hỏi:" Cái thai đó của ả ta đã được mấy tháng rồi".
Linh Chi vẫn còn chút lo sợ, cất giọng rung rung:" Đã… đã sáu tháng rồi ạ".
Sắc mặt Lệ Hân sầm lại, ánh mắt đầy thâm sâu, vô tận:" Ả ta muốn hại con ta, ta nhất định phải trả lại tất cả cho ả ta".
…•…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.