Chương 4
Tiểu Cam Nhỏ - Morela
25/07/2023
Thanh Dung nghe xong thì sờ hai má mình rồi ngơ ngác nói: " Thật sao, chả lẽ ta thích hắn rồi sao...không được, không được!!."
Băng Nhi nghe xong thì liền hỏi: “ Công chúa...người vừa nói mình thích ai chứ?!.”
Thanh Dung quay qua nhìn Băng Nhi rồi bóp má cô nói: “ Không có gì, sao bây giờ em lại trở nên nhiều chuyện vậy, thôi giúp ta chuẩn bị nước tắm đi.”
Băng Nhi nhăn mặt nhõng nhẽo sờ lên má bị bóp của mình rồi trả lời: “ Vâng.”
Sau khi có nước, cô cởi y phục ra nhẹ nhàng bước từng bước vào bồn tấm lớn, ngồi xuống, xung quanh trên mặt nước được thả rất nhiều cánh hoa hồng, nàng ra lệnh cho các thị nữ lui xuống rồi nhắm mắt lại thì nhớ lại giấc mơ mà hồi sáng mơ thấy, nàng liền chìm người xuống nước, một lúc sau nàng ngoi lên mặt nước hai má đỏ hồng, mái tóc dài ướt hết. Lúc sau nàng tắm xong, mặc trên người bộ y phục màu vàng nhạt vô cùng đẹp, tà sau y phục dài thướt tha, nàng đi tới cung điện của hoàng hậu, hành lễ rồi ngồi xuống.
Hoàng hậu dịu dàng kêu: "Dung Nhi con đến rồi sao, mẫu hậu đang chuẩn bị cho ngày mai, con đúng là lớn nhanh thật đó, mới đấy mà đã mười tám tuổi rồi, Dung Nhi của chúng ta sắp phải gả đi rồi!."
Thanh Dung đi tới ngồi cạnh hoàng hậu, dựa đầu vào vai hoàng hậu mỉm cười như một đứa con nít, nhõng nhẽo bên cạnh mẹ: "Mẫu hậu, con sẽ không lấy ai cả, cho dù con có lớn thêm một tuổi hay bao nhiêu tuổi thì con mãi mãi là tiểu Dung Nhi bé bỏng của người!.”
Hoàng hậu nghe xong thì vui vẻ cười tươi sờ vào má nàng rồi vuốt ve, dịu dàng nói với nàng: "Thôi đi tiểu tổ tông của ta ơi, từ khi nào mà con lại kéo miệng như thế chứ, nữ nhi mà ai chả phải tới lúc gả đi chứ, con làm sao có thể cả đời ở bên cạnh mẫu hậu được."
Thanh Dung ngẩng đầu lên nhìn hoàng hậu mỉm cười nói: “ Cho dù thế nào thì con cũng không gả, con muốn mãi mãi được ở bên cạnh người cho tới lúc tóc bạc hết thì thôi.” Hoàng hậu nghe xong thì bật cười nhìn Thanh Dung với ánh mắt dịu dàng trìu mến.
/ Sáng Hôm Sau /
Tất cả các thái giám, nô tì nô tài đều chuẩn bị cho bữa tiệc sinh thần của Thanh Dung ai ai cũng bận rộn trang trí chuẩn bị. Thanh Dung được hoàng hậu gọi tới, hoàng hậu vui vẻ kêu nàng ngồi xuống, thị nữ đi tới đưa cho bà một cái hộp gỗ nhỏ, bà mở hộp ra, bên trong có một cặp ngọc bội long phụng dây tua màu xanh lam, bà mỉm cười nhẹ đưa cho nàng.
Hoàng hậu dịu dàng nói với nàng: "Dung Nhi đây là cặp ngọc bội long phụng mà phụ hoàng và mẫu hậu muốn tặng con, món quà này rất quý giá, sau này con thích ai, hay yêu ai thì hãy đưa cho người đó một nữa, sẽ giúp cho hai đứa vui vẻ hạnh phúc ở bên cạnh nhau. Con hãy nhớ tuyệt đối phải đưa cho người mà con yêu thật lòng!."
Hoàng hậu ghé vào tai Thanh Dung nói nhỏ: “ Dung Nhi chiếc ngọc bội này có một bí mật rất lớn,nó sẽ giúp ích cho con sau này, con tuyệt đối không được làm mất nó!.”
Thanh Dung nghe xong thì gật đầu rồi đáp lại: “ Con biết rồi mẫu hậu, con nhất định sẽ giữ gìn nó cẩn thậnn!.”
Bà kêu thị nữ cầm ra một hộp khác, bề ngoài hộp rất đẹp, bà lấy ra trong đó một chiếc vòng tay được nối liền với nhẫn bạc được thiết kế rất tinh xảo và đẹp, ở giữ còn có một hóa hoa đào, bà đeo vào tay nàng rồi nắm lấy.
Hoàng hậu nhìn nàng với đôi mắt trìu mến dịu dàng nói: “ Đây là chiếc vòng tay mà mẫu hậu thích nhất, nó cũng là món quà phụ hoàng con tặng ta lúc còn thiếu niên, vốn muốn đợi ngày con thành thân sẽ tặng con, nhưng mẫu hậu sợ mẫu hậu không đợi được tới ngày đó!."
Thanh Dung cảm động đến khóc, ôm hoàng hậu vào lòng rồi trả lời: "Mẫu hậu, người tặng con món quà quan trọng như này, con nhất định sẽ luôn luôn đeo nó và sẽ không làm mất nó!.”
Thị nữ đem tới một bộ y phục màu hồng nhạt tới, vô cùng đẹp, tà y phục và tay áo dài thướt tha, hoa văn trên áo được trang trí và thiết kế tinh xảo nhìn vô cùng sang trong và cao quý.
Thanh Dung nhìn thấy ngơ ngác hỏi: “ Mẫu hậu đây là…”
Hoàng hậu quay qua nhìn Thanh Dung rồi nhẹ nhàng nói: "Đây là bộ y phục ta sai người đặc biệt làm riêng cho con, mau thay và trang điểm đi rồi hai mẹ con ta cùng nhau đi dự tiệc đừng để phụ hoàng con đợi lâu."
Thanh Dung vui vẻ gật đầu, các thị nữ giúp nàng mặc y phục vào rồi giúp nàng trang điểm, Băng Nhi nhẹ nhàng vẽ đóa hoa màu đỏ lên trán nàng, cài dây tua lên cho nàng rồi cài từng chiếc trâm lên, sau khi sửa soạn xong nhìn Thanh Dung như tiên nữ, nhìn nàng vô cùng đẹp. Hoàng hậu và Thanh Dung bước vào đại sảnh, hai người quả nhiên đúng là mẹ con ruột, nhìn cả hai người rất giống nhau nhan sắc thì không ai sánh bằng, nhan sắc của nàng quả nhiên phải nói là được thừa hưởng từ mẹ mình, tuyệt sắc giai nhân xinh đẹp như hoa, tất các công tử thiếu gia thế tử vương hầu đều phải chết mê chết mệt với nhan sắc của nàng, ai ai cũng chăm chú nhìn nàng không rời mắt. Hai người bước vô hành lễ với hoàng đế sau đó ngồi xuống.
Thái giám nói lớn: "Buổi tiệc bắt đầu."
Thánh thượng nhìn qua Thanh Dung thì thấy trên tay nàng đang đeo chiếc vòng do chính ông tặng hoàng hậu ngày còn thiếu niên, ông mỉm cười quay qua nhìn hoàng hậu rồi nói: “ Chiếc vòng đó thật sự rất hợp với con bé, nhìn con bé đeo chiếc phòng đó thật sự rất giống nàng lúc còn trẻ!.”
Hoàng hậu liền nhìn hoàng thượng rồi liếc mắt sang nhìn Thanh Dung mỉm cười, dịu dàng nói: “ Đúng là thật sự rất hợp với con bé, Dung Nhi thật sự đã lớn rồi, thiếp chỉ sợ sức khỏe của mình, chỉ sợ không đợi được tới ngày chính mắt nhìn con bé gả đi!.”
Hoàng Thượng liền nắm lấy tay hoàng hậu rồi nói: “ Nàng không được nói như vậy, thôi được rồi chúng ta không nói chuyện này nữa!.”
Các quan lại, chư hầu mời nhau rượu, một số quan lại thế tử, đứng lên mời rượu chúc mừng sinh thần Thanh Dung. Tử Diệp và Mục Thanh lẻn vào một trong số thị vệ của các quan lại, Tử Diệp đứng ở dưới nhìn thấy Thanh Dung rồi mỉm nhẹ. Mục Thanh thì đôi mắt đau lòng nhìn Mạc Khúc, trong đầu chàng nghĩ thầm: “ Sư phụ...Mục Thanh quay trở về rồi đây, đồ đệ có lỗi với người!.”
Mạc Khúc thì buồn bã nhìn vào ly rượu rồi gượng cười quay qua nhìn Thanh Dung, ông vì quá nhớ Tĩnh Yên nên đã tưởng tượng ra cô đang đứng bên cạnh Thanh Dung mỉm cười nhìn mình. Tử Diệp lạnh lùng quay qua nhìn thái phó.
(Trịnh Thuận - Thái phó Thanh Hà)
Tử Diệp nhìn ông ta với khuôn mặt căm hận. Đột nhiên hoàng thượng quay qua nhìn Thanh Dung rồi nói lớn: “ Dung Nhi, hay là con xuống múa một đoạn đi, để góp vui với mọi người!.”
Thanh Dung vui vẻ trả lời: “ Vâng, phụ hoàng!.”
Nàng bước nhẹ nhàng xuống điện, đứng ở giữa điện rồi bắt đầu vào điệu múa. Nhạc nổi lên điệu múa gây động lòng người, ai cũng phải trầm trồ, các công tử, thiếu gia thế tử đều nhìn nàng với đôi mắt ham muốn, si mê. Tử Diệp nhìn điệu múa của nàng thì dịu dàng mỉm cười.
Sau đó Tử Diệp cùng Mục Thanh rời khỏi hoàng cung, Thanh Dung sau khi kết thúc bài múa nhìn hoàng thượng và hoàng hậu mỉm cười. Các quan võ quan võ triều thần đứng lên cầm ly rượu rồi cùng nhau hô lớn: “ Chúc cửu công chúa điện sinh thần vui vẻ!.”
Thanh Dung quay lại nhìn cầm ly rượu uống rồi cảm ơn tất cả. Buổi tiệc kết thúc nàng quay trở về cung điện của mình thay ra một y phục màu tím nhạt sau đó đeo khăn che mặt, khoác áo choàng lông lên đi ra khỏi cung bằng lối đi trong mật thất, nàng nhảy lên con ngựa rồi cưỡi chạy ra khỏi thượng kinh đi tới mộ của Tĩnh Yên, nàng đặt điểm tâm xuống, vui vẻ mỉm cười. Đột nhiên Tử Diệp đi tới, trên người chàng khoác một chiếc áo choàng lông màu xanh lam, tóc thì búi nửa đầu và còn cài mũ trâm, xuất hiện từ sau lưng nàng, hù nàng khiến Thanh Dung giật mình ngã xuống tuyết, Thanh Dung tức giận nói: “ Kẻ nào dám hù ta...!!.”
Cô ngước mặt lên thì nhìn thấy Tử Diệp rồi nhăn mặt lường chàng, sau đó cố gắng đứng dậy thì thấy chân mình rất đâu, sờ vào với khuôn mặt khó chịu và đau lớn. Tử Diệp thấy vậy thì lo lắng cúi xuống, Thanh Dung liền cười tươi rồi nhân lúc chàng không để ý nắm lấy tóc mái của chàng giật xuống khiến chàng té, nằm xuống đất tuyết.
Thanh Dung thấy chàng té như vậy thì vui vẻ cười lớn rồi nói: “ Nhìn ngươi té mắc cười thật đó, đáng đời ai biểu dám hù bổn công chúa.”
Tử Diệp lạnh lùng đứng dậy phủ y phục rồi cúi xuống nhìn nàng, Thanh Dung liền cảm thấy cơn đau nhói nhăn mặt lại, chàng ngồi ngụy xuống sờ vào khớp cổ chân nàng thì thấy chân nàng bị trật. Chàng dịu dàng bế nàng lên rồi đi quay về căn nhà của mình. Thanh Dung giãy giụa nói: “ Ngươi tính làm gì ta, mau thả ta ra!.”
Tử Diệp lạnh lùng nói: “ Ngồi yên, chân cô bị trật rồi!.”
Thanh Dung nghe xong thì không giãy giụa nữa mà ngơ ngác nhìn chàng rồi mỉm cười nhẹ. Sau khi về tới chàng đặt cô ngồi xuống giường cởi giày và vớ nàng ra, nhìn thấy cổ chân nàng đỏ lên, quay người đi ra ngoài lấy nắm tuyết rồi đi vào sau đó nhẹ nhàng xoa chân cho cô, Thanh Dung hai má đỏ hồng đôi mắt dịu dàng nhìn chàng.
Băng Nhi nghe xong thì liền hỏi: “ Công chúa...người vừa nói mình thích ai chứ?!.”
Thanh Dung quay qua nhìn Băng Nhi rồi bóp má cô nói: “ Không có gì, sao bây giờ em lại trở nên nhiều chuyện vậy, thôi giúp ta chuẩn bị nước tắm đi.”
Băng Nhi nhăn mặt nhõng nhẽo sờ lên má bị bóp của mình rồi trả lời: “ Vâng.”
Sau khi có nước, cô cởi y phục ra nhẹ nhàng bước từng bước vào bồn tấm lớn, ngồi xuống, xung quanh trên mặt nước được thả rất nhiều cánh hoa hồng, nàng ra lệnh cho các thị nữ lui xuống rồi nhắm mắt lại thì nhớ lại giấc mơ mà hồi sáng mơ thấy, nàng liền chìm người xuống nước, một lúc sau nàng ngoi lên mặt nước hai má đỏ hồng, mái tóc dài ướt hết. Lúc sau nàng tắm xong, mặc trên người bộ y phục màu vàng nhạt vô cùng đẹp, tà sau y phục dài thướt tha, nàng đi tới cung điện của hoàng hậu, hành lễ rồi ngồi xuống.
Hoàng hậu dịu dàng kêu: "Dung Nhi con đến rồi sao, mẫu hậu đang chuẩn bị cho ngày mai, con đúng là lớn nhanh thật đó, mới đấy mà đã mười tám tuổi rồi, Dung Nhi của chúng ta sắp phải gả đi rồi!."
Thanh Dung đi tới ngồi cạnh hoàng hậu, dựa đầu vào vai hoàng hậu mỉm cười như một đứa con nít, nhõng nhẽo bên cạnh mẹ: "Mẫu hậu, con sẽ không lấy ai cả, cho dù con có lớn thêm một tuổi hay bao nhiêu tuổi thì con mãi mãi là tiểu Dung Nhi bé bỏng của người!.”
Hoàng hậu nghe xong thì vui vẻ cười tươi sờ vào má nàng rồi vuốt ve, dịu dàng nói với nàng: "Thôi đi tiểu tổ tông của ta ơi, từ khi nào mà con lại kéo miệng như thế chứ, nữ nhi mà ai chả phải tới lúc gả đi chứ, con làm sao có thể cả đời ở bên cạnh mẫu hậu được."
Thanh Dung ngẩng đầu lên nhìn hoàng hậu mỉm cười nói: “ Cho dù thế nào thì con cũng không gả, con muốn mãi mãi được ở bên cạnh người cho tới lúc tóc bạc hết thì thôi.” Hoàng hậu nghe xong thì bật cười nhìn Thanh Dung với ánh mắt dịu dàng trìu mến.
/ Sáng Hôm Sau /
Tất cả các thái giám, nô tì nô tài đều chuẩn bị cho bữa tiệc sinh thần của Thanh Dung ai ai cũng bận rộn trang trí chuẩn bị. Thanh Dung được hoàng hậu gọi tới, hoàng hậu vui vẻ kêu nàng ngồi xuống, thị nữ đi tới đưa cho bà một cái hộp gỗ nhỏ, bà mở hộp ra, bên trong có một cặp ngọc bội long phụng dây tua màu xanh lam, bà mỉm cười nhẹ đưa cho nàng.
Hoàng hậu dịu dàng nói với nàng: "Dung Nhi đây là cặp ngọc bội long phụng mà phụ hoàng và mẫu hậu muốn tặng con, món quà này rất quý giá, sau này con thích ai, hay yêu ai thì hãy đưa cho người đó một nữa, sẽ giúp cho hai đứa vui vẻ hạnh phúc ở bên cạnh nhau. Con hãy nhớ tuyệt đối phải đưa cho người mà con yêu thật lòng!."
Hoàng hậu ghé vào tai Thanh Dung nói nhỏ: “ Dung Nhi chiếc ngọc bội này có một bí mật rất lớn,nó sẽ giúp ích cho con sau này, con tuyệt đối không được làm mất nó!.”
Thanh Dung nghe xong thì gật đầu rồi đáp lại: “ Con biết rồi mẫu hậu, con nhất định sẽ giữ gìn nó cẩn thậnn!.”
Bà kêu thị nữ cầm ra một hộp khác, bề ngoài hộp rất đẹp, bà lấy ra trong đó một chiếc vòng tay được nối liền với nhẫn bạc được thiết kế rất tinh xảo và đẹp, ở giữ còn có một hóa hoa đào, bà đeo vào tay nàng rồi nắm lấy.
Hoàng hậu nhìn nàng với đôi mắt trìu mến dịu dàng nói: “ Đây là chiếc vòng tay mà mẫu hậu thích nhất, nó cũng là món quà phụ hoàng con tặng ta lúc còn thiếu niên, vốn muốn đợi ngày con thành thân sẽ tặng con, nhưng mẫu hậu sợ mẫu hậu không đợi được tới ngày đó!."
Thanh Dung cảm động đến khóc, ôm hoàng hậu vào lòng rồi trả lời: "Mẫu hậu, người tặng con món quà quan trọng như này, con nhất định sẽ luôn luôn đeo nó và sẽ không làm mất nó!.”
Thị nữ đem tới một bộ y phục màu hồng nhạt tới, vô cùng đẹp, tà y phục và tay áo dài thướt tha, hoa văn trên áo được trang trí và thiết kế tinh xảo nhìn vô cùng sang trong và cao quý.
Thanh Dung nhìn thấy ngơ ngác hỏi: “ Mẫu hậu đây là…”
Hoàng hậu quay qua nhìn Thanh Dung rồi nhẹ nhàng nói: "Đây là bộ y phục ta sai người đặc biệt làm riêng cho con, mau thay và trang điểm đi rồi hai mẹ con ta cùng nhau đi dự tiệc đừng để phụ hoàng con đợi lâu."
Thanh Dung vui vẻ gật đầu, các thị nữ giúp nàng mặc y phục vào rồi giúp nàng trang điểm, Băng Nhi nhẹ nhàng vẽ đóa hoa màu đỏ lên trán nàng, cài dây tua lên cho nàng rồi cài từng chiếc trâm lên, sau khi sửa soạn xong nhìn Thanh Dung như tiên nữ, nhìn nàng vô cùng đẹp. Hoàng hậu và Thanh Dung bước vào đại sảnh, hai người quả nhiên đúng là mẹ con ruột, nhìn cả hai người rất giống nhau nhan sắc thì không ai sánh bằng, nhan sắc của nàng quả nhiên phải nói là được thừa hưởng từ mẹ mình, tuyệt sắc giai nhân xinh đẹp như hoa, tất các công tử thiếu gia thế tử vương hầu đều phải chết mê chết mệt với nhan sắc của nàng, ai ai cũng chăm chú nhìn nàng không rời mắt. Hai người bước vô hành lễ với hoàng đế sau đó ngồi xuống.
Thái giám nói lớn: "Buổi tiệc bắt đầu."
Thánh thượng nhìn qua Thanh Dung thì thấy trên tay nàng đang đeo chiếc vòng do chính ông tặng hoàng hậu ngày còn thiếu niên, ông mỉm cười quay qua nhìn hoàng hậu rồi nói: “ Chiếc vòng đó thật sự rất hợp với con bé, nhìn con bé đeo chiếc phòng đó thật sự rất giống nàng lúc còn trẻ!.”
Hoàng hậu liền nhìn hoàng thượng rồi liếc mắt sang nhìn Thanh Dung mỉm cười, dịu dàng nói: “ Đúng là thật sự rất hợp với con bé, Dung Nhi thật sự đã lớn rồi, thiếp chỉ sợ sức khỏe của mình, chỉ sợ không đợi được tới ngày chính mắt nhìn con bé gả đi!.”
Hoàng Thượng liền nắm lấy tay hoàng hậu rồi nói: “ Nàng không được nói như vậy, thôi được rồi chúng ta không nói chuyện này nữa!.”
Các quan lại, chư hầu mời nhau rượu, một số quan lại thế tử, đứng lên mời rượu chúc mừng sinh thần Thanh Dung. Tử Diệp và Mục Thanh lẻn vào một trong số thị vệ của các quan lại, Tử Diệp đứng ở dưới nhìn thấy Thanh Dung rồi mỉm nhẹ. Mục Thanh thì đôi mắt đau lòng nhìn Mạc Khúc, trong đầu chàng nghĩ thầm: “ Sư phụ...Mục Thanh quay trở về rồi đây, đồ đệ có lỗi với người!.”
Mạc Khúc thì buồn bã nhìn vào ly rượu rồi gượng cười quay qua nhìn Thanh Dung, ông vì quá nhớ Tĩnh Yên nên đã tưởng tượng ra cô đang đứng bên cạnh Thanh Dung mỉm cười nhìn mình. Tử Diệp lạnh lùng quay qua nhìn thái phó.
(Trịnh Thuận - Thái phó Thanh Hà)
Tử Diệp nhìn ông ta với khuôn mặt căm hận. Đột nhiên hoàng thượng quay qua nhìn Thanh Dung rồi nói lớn: “ Dung Nhi, hay là con xuống múa một đoạn đi, để góp vui với mọi người!.”
Thanh Dung vui vẻ trả lời: “ Vâng, phụ hoàng!.”
Nàng bước nhẹ nhàng xuống điện, đứng ở giữa điện rồi bắt đầu vào điệu múa. Nhạc nổi lên điệu múa gây động lòng người, ai cũng phải trầm trồ, các công tử, thiếu gia thế tử đều nhìn nàng với đôi mắt ham muốn, si mê. Tử Diệp nhìn điệu múa của nàng thì dịu dàng mỉm cười.
Sau đó Tử Diệp cùng Mục Thanh rời khỏi hoàng cung, Thanh Dung sau khi kết thúc bài múa nhìn hoàng thượng và hoàng hậu mỉm cười. Các quan võ quan võ triều thần đứng lên cầm ly rượu rồi cùng nhau hô lớn: “ Chúc cửu công chúa điện sinh thần vui vẻ!.”
Thanh Dung quay lại nhìn cầm ly rượu uống rồi cảm ơn tất cả. Buổi tiệc kết thúc nàng quay trở về cung điện của mình thay ra một y phục màu tím nhạt sau đó đeo khăn che mặt, khoác áo choàng lông lên đi ra khỏi cung bằng lối đi trong mật thất, nàng nhảy lên con ngựa rồi cưỡi chạy ra khỏi thượng kinh đi tới mộ của Tĩnh Yên, nàng đặt điểm tâm xuống, vui vẻ mỉm cười. Đột nhiên Tử Diệp đi tới, trên người chàng khoác một chiếc áo choàng lông màu xanh lam, tóc thì búi nửa đầu và còn cài mũ trâm, xuất hiện từ sau lưng nàng, hù nàng khiến Thanh Dung giật mình ngã xuống tuyết, Thanh Dung tức giận nói: “ Kẻ nào dám hù ta...!!.”
Cô ngước mặt lên thì nhìn thấy Tử Diệp rồi nhăn mặt lường chàng, sau đó cố gắng đứng dậy thì thấy chân mình rất đâu, sờ vào với khuôn mặt khó chịu và đau lớn. Tử Diệp thấy vậy thì lo lắng cúi xuống, Thanh Dung liền cười tươi rồi nhân lúc chàng không để ý nắm lấy tóc mái của chàng giật xuống khiến chàng té, nằm xuống đất tuyết.
Thanh Dung thấy chàng té như vậy thì vui vẻ cười lớn rồi nói: “ Nhìn ngươi té mắc cười thật đó, đáng đời ai biểu dám hù bổn công chúa.”
Tử Diệp lạnh lùng đứng dậy phủ y phục rồi cúi xuống nhìn nàng, Thanh Dung liền cảm thấy cơn đau nhói nhăn mặt lại, chàng ngồi ngụy xuống sờ vào khớp cổ chân nàng thì thấy chân nàng bị trật. Chàng dịu dàng bế nàng lên rồi đi quay về căn nhà của mình. Thanh Dung giãy giụa nói: “ Ngươi tính làm gì ta, mau thả ta ra!.”
Tử Diệp lạnh lùng nói: “ Ngồi yên, chân cô bị trật rồi!.”
Thanh Dung nghe xong thì không giãy giụa nữa mà ngơ ngác nhìn chàng rồi mỉm cười nhẹ. Sau khi về tới chàng đặt cô ngồi xuống giường cởi giày và vớ nàng ra, nhìn thấy cổ chân nàng đỏ lên, quay người đi ra ngoài lấy nắm tuyết rồi đi vào sau đó nhẹ nhàng xoa chân cho cô, Thanh Dung hai má đỏ hồng đôi mắt dịu dàng nhìn chàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.