Thanh Dương, Đó Là Số Mệnh Của Ngươi
Chương 5
Quả Ninh Tiểu Công
20/08/2024
Nhìn thấy ta luôn hững hờ, Cách Tang sử dụng tuyệt chiêu của mình, nói rằng hắn đã gặp ta từ khi còn nhỏ.
“Ngươi lại lừa ta rồi.” Ta vừa ăn bánh bao và rau xào, vừa nhìn Cách Tang lau chùi cung tên, hắn nói rằng vài ngày nữa sẽ bắn một con cáo để làm găng tay cho ta.
Cách Tang đặt cung tên xuống, nửa quỳ trước mặt ta, nói: “Không nhớ cũng là bình thường, lúc đó ta đen thui, mập mạp, còn làm nàng khóc, chính thị vệ của nàng đã dọa ta chạy mất.”
“Không phải ta.” Động tác trên tay ta dừng lại, nhìn vào ánh mắt thất vọng của Cách Tang, nhưng vẫn cố chấp nói: “Lúc đó ta không có thị vệ, ngươi nhận nhầm người rồi.”
Chuyện mà Cách Tang kể, thực ra ta có ấn tượng sâu sắc, vì chính hôm đó, một cậu bé mập mạp đen đúa đeo đầy đá quý trong rừng săn bắn đã nói rằng ta là yêu tinh và muốn cưới ta, khiến ta khóc òa lên.
Một thiếu niên dáng vẻ tuấn tú, cao ráo kịp thời xuất hiện, vung kiếm trách mắng cậu bé đó, cuối cùng dịu dàng hỏi ta tên gì.
“Ta tên Thanh Dương, ca ca ngươi tên gì vậy?” Ta cứng đầu kéo lấy kiếm của thiếu niên.
“Cố Trường Vân, ta đưa muội về.”
......
Kết quả là đêm đó, khi ta vừa ngủ thì Cách Tang say rượu xông vào ép buộc ta, hắn dường như phát điên, hành hạ ta, liên tục dùng tiếng Mông Cổ hỏi tại sao không phải là hắn, tại sao lại là Cố Trường Vân.
Ngày hôm sau, ta đau nhức khắp người, không thể xuống giường, nhưng người ta không muốn gặp nhất lại đến.
A Đóa nói nàng là thầy thuốc trên thảo nguyên, và Giang Nguyên là cánh tay phải của nàng.
Nhưng khi cánh tay phải của nàng nhìn thấy ta như vậy, mặt hắn liền tối sầm lại, rồi lao ra khỏi phòng.
“Các ngươi đi Trung Nguyên thế nào rồi?” Ta làm như không có chuyện gì xảy ra, uống cạn chén thuốc của A Đóa, “Mấy tỳ nữ vụng về của ta có gây phiền phức gì cho các ngươi không?”
“Không, chỉ có lần duy nhất họ nói muốn gửi thư về nhà, ta đã tự ý đồng ý thay tỷ, ta... ta không nói cho Giang Nguyên biết, dạo này hắn đối xử với ta rất lạnh nhạt...”
A Đóa khóc sướt mướt ngả vào người ta, đáng thương hỏi tại sao lại như vậy, nhưng ta chỉ lạnh lùng ngẩng đầu nhìn theo hướng Giang Nguyên vừa rời đi, suy nghĩ xem hắn đang diễn vở kịch nào.
Ta không biết tại sao Giang Nguyên lại đối xử với A Đóa như vậy, nhưng ta biết tỳ nữ của ta đã viết gì trong thư.
Họ đã chi tiết thông báo cho phụ hoàng và các ca ca của ta những tin tức mà ta thu thập được.
Chỉ có một việc, ta yêu cầu họ giấu đi.
Ta đã mang thai.
Ta không muốn đứa trẻ này trở thành chướng ngại cho việc phụ hoàng và các ca ca tấn công Mông Cổ, như vậy ta sẽ tự khinh bỉ bản thân, cũng không thể đối mặt với cái giá mà Cố Trường Vân đã phải trả trong trận chiến đó...
Huống chi, ta không muốn giữ lại đứa trẻ này, nếu cần thiết, nó có thể trở thành vật hi sinh trong cuộc đấu tranh chính trị.
Chỉ cần ta chờ đợi một thời cơ thích hợp.
Để nó c.h.ế.t một cách có ý nghĩa.
Chẳng bao lâu sau, một người phụ nữ bước vào phòng ta.
Tri Mã, mắt liếc như tơ, điều quan trọng nhất là, nàng ta chính là chiến lợi phẩm từ một bộ lạc khác sau khi bị đánh bại, ngay cả A Đóa cũng nhắc nhở ta rằng Cách Tang gần đây không đến đây là vì nàng ta, có vẻ như nàng ta muốn chọc tức ta đến c.h.ế.t.
Nhưng nhìn nàng ta ngày ngày nhảy nhót vui vẻ, muốn chọc tức ta, ta vẫn cảm thấy Cách Tang thật ấu trĩ, diễn kịch cũng không cần phải diễn tệ đến vậy chứ?
Không ngờ, người đầu tiên không thể chịu đựng được Tri Mã lại không phải ta, mà là Giang Nguyên.
Khi Giang Nguyên tìm thấy ta, ta đang đứng sau lều trại, ngắm nhìn cánh đồng bạt ngàn trước mặt.
Từ một mảnh nhỏ trồng lúa mì ban đầu, giờ đây đã mở rộng thành một khu vườn đầy đủ các loại rau quả Trung Nguyên, chỉ vì ta từng nói một câu rằng không quen ăn đồ ở đây, Cách Tang liền tự tay khai hoang.
Vẫn không thể tưởng tượng nổi vị Vương gia của thảo nguyên dũng mãnh, hiếu chiến mà mọi người thường nhắc đến lại có thể cúi mình cày cấy và nấu nướng vì ta.
Thôi kệ, hắn đã thích làm thì ta cũng không cản.
Dù sao thì cũng không phải chỉ có ta ăn.
Gần đây Cách Tang không xuất hiện, ta còn tưởng hắn đang ở chỗ Tri Mã, không ngờ Tri Mã vừa rồi lại đắc ý nói với ta rằng Vương gia đã đi chinh phạt một bộ lạc khác, còn dặn nàng ở nhà ngoan ngoãn dưỡng thai.
Đúng vậy, nàng nói rằng nàng cũng đã mang thai, quyết tâm tranh giành với ta một phen.
“Ngươi lại lừa ta rồi.” Ta vừa ăn bánh bao và rau xào, vừa nhìn Cách Tang lau chùi cung tên, hắn nói rằng vài ngày nữa sẽ bắn một con cáo để làm găng tay cho ta.
Cách Tang đặt cung tên xuống, nửa quỳ trước mặt ta, nói: “Không nhớ cũng là bình thường, lúc đó ta đen thui, mập mạp, còn làm nàng khóc, chính thị vệ của nàng đã dọa ta chạy mất.”
“Không phải ta.” Động tác trên tay ta dừng lại, nhìn vào ánh mắt thất vọng của Cách Tang, nhưng vẫn cố chấp nói: “Lúc đó ta không có thị vệ, ngươi nhận nhầm người rồi.”
Chuyện mà Cách Tang kể, thực ra ta có ấn tượng sâu sắc, vì chính hôm đó, một cậu bé mập mạp đen đúa đeo đầy đá quý trong rừng săn bắn đã nói rằng ta là yêu tinh và muốn cưới ta, khiến ta khóc òa lên.
Một thiếu niên dáng vẻ tuấn tú, cao ráo kịp thời xuất hiện, vung kiếm trách mắng cậu bé đó, cuối cùng dịu dàng hỏi ta tên gì.
“Ta tên Thanh Dương, ca ca ngươi tên gì vậy?” Ta cứng đầu kéo lấy kiếm của thiếu niên.
“Cố Trường Vân, ta đưa muội về.”
......
Kết quả là đêm đó, khi ta vừa ngủ thì Cách Tang say rượu xông vào ép buộc ta, hắn dường như phát điên, hành hạ ta, liên tục dùng tiếng Mông Cổ hỏi tại sao không phải là hắn, tại sao lại là Cố Trường Vân.
Ngày hôm sau, ta đau nhức khắp người, không thể xuống giường, nhưng người ta không muốn gặp nhất lại đến.
A Đóa nói nàng là thầy thuốc trên thảo nguyên, và Giang Nguyên là cánh tay phải của nàng.
Nhưng khi cánh tay phải của nàng nhìn thấy ta như vậy, mặt hắn liền tối sầm lại, rồi lao ra khỏi phòng.
“Các ngươi đi Trung Nguyên thế nào rồi?” Ta làm như không có chuyện gì xảy ra, uống cạn chén thuốc của A Đóa, “Mấy tỳ nữ vụng về của ta có gây phiền phức gì cho các ngươi không?”
“Không, chỉ có lần duy nhất họ nói muốn gửi thư về nhà, ta đã tự ý đồng ý thay tỷ, ta... ta không nói cho Giang Nguyên biết, dạo này hắn đối xử với ta rất lạnh nhạt...”
A Đóa khóc sướt mướt ngả vào người ta, đáng thương hỏi tại sao lại như vậy, nhưng ta chỉ lạnh lùng ngẩng đầu nhìn theo hướng Giang Nguyên vừa rời đi, suy nghĩ xem hắn đang diễn vở kịch nào.
Ta không biết tại sao Giang Nguyên lại đối xử với A Đóa như vậy, nhưng ta biết tỳ nữ của ta đã viết gì trong thư.
Họ đã chi tiết thông báo cho phụ hoàng và các ca ca của ta những tin tức mà ta thu thập được.
Chỉ có một việc, ta yêu cầu họ giấu đi.
Ta đã mang thai.
Ta không muốn đứa trẻ này trở thành chướng ngại cho việc phụ hoàng và các ca ca tấn công Mông Cổ, như vậy ta sẽ tự khinh bỉ bản thân, cũng không thể đối mặt với cái giá mà Cố Trường Vân đã phải trả trong trận chiến đó...
Huống chi, ta không muốn giữ lại đứa trẻ này, nếu cần thiết, nó có thể trở thành vật hi sinh trong cuộc đấu tranh chính trị.
Chỉ cần ta chờ đợi một thời cơ thích hợp.
Để nó c.h.ế.t một cách có ý nghĩa.
Chẳng bao lâu sau, một người phụ nữ bước vào phòng ta.
Tri Mã, mắt liếc như tơ, điều quan trọng nhất là, nàng ta chính là chiến lợi phẩm từ một bộ lạc khác sau khi bị đánh bại, ngay cả A Đóa cũng nhắc nhở ta rằng Cách Tang gần đây không đến đây là vì nàng ta, có vẻ như nàng ta muốn chọc tức ta đến c.h.ế.t.
Nhưng nhìn nàng ta ngày ngày nhảy nhót vui vẻ, muốn chọc tức ta, ta vẫn cảm thấy Cách Tang thật ấu trĩ, diễn kịch cũng không cần phải diễn tệ đến vậy chứ?
Không ngờ, người đầu tiên không thể chịu đựng được Tri Mã lại không phải ta, mà là Giang Nguyên.
Khi Giang Nguyên tìm thấy ta, ta đang đứng sau lều trại, ngắm nhìn cánh đồng bạt ngàn trước mặt.
Từ một mảnh nhỏ trồng lúa mì ban đầu, giờ đây đã mở rộng thành một khu vườn đầy đủ các loại rau quả Trung Nguyên, chỉ vì ta từng nói một câu rằng không quen ăn đồ ở đây, Cách Tang liền tự tay khai hoang.
Vẫn không thể tưởng tượng nổi vị Vương gia của thảo nguyên dũng mãnh, hiếu chiến mà mọi người thường nhắc đến lại có thể cúi mình cày cấy và nấu nướng vì ta.
Thôi kệ, hắn đã thích làm thì ta cũng không cản.
Dù sao thì cũng không phải chỉ có ta ăn.
Gần đây Cách Tang không xuất hiện, ta còn tưởng hắn đang ở chỗ Tri Mã, không ngờ Tri Mã vừa rồi lại đắc ý nói với ta rằng Vương gia đã đi chinh phạt một bộ lạc khác, còn dặn nàng ở nhà ngoan ngoãn dưỡng thai.
Đúng vậy, nàng nói rằng nàng cũng đã mang thai, quyết tâm tranh giành với ta một phen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.