Thánh Đường

Chương 160: Lôi Quang Đường, không phải là rác rưởi!

Khô Lâu Tinh Linh

19/03/2013



Chu Khiêm dùng sức chống đỡ thân thể đi tới, chỉ có điều lúc đứng lên hình như đã nhét cái gì đó vào trong miệng.

Sắc mặt tái nhợt của hắn trở nên hồng nhuận, nói: “Giết gà cần gì phải dùng dao mổ trâu, đối phó ngươi, ta là đủ rồi.” An Ngọc Thư sửng sốt, không kìm nổi mà nhún nhún vai, nói: “Đối với trình độ của ngươi mà nói, ăn cái gì cũng đều vô dụng, sát!”

Chu Khiêm xoa xoa máu trên miệng, hai tay vừa lật, bạo liệt hỏa phù hiện ra ở trong tay, đồng thời ném ra ngoài.

Rầm, rầm.

Hai kiếm ngăn lại bạo liệt hỏa phù, chỉ có điều công kích của An Ngọc Thư cũng bị ép xuống.

Vù vù vù…

Chu Khiêm mở ra song chưởng (hai lòng bàn tay), lại một đạo bạo liệt hỏa phù bay ra, vờn quanh Chu Khiêm. Có lần trải qua trước kia khi giao thủ với Thân Đồ, Chu Khiêm rất rõ ràng bạo liệt phù lục trận của hắn tuy rằng lợi hại, nhưng đối phó với thể tu phòng ngự hình rất khó hình thành một kích trí mạng.

Hơn nữa khi đối thủ có phòng bị, không cho hắn bắn trúng thì càng khổ rồi.

Nhớ lại chiến đấu phía trước, Chu Khiêm cũng biết, không cần ôm bất kỳ cái gì gọi là may mắn, thực lực là chân chính.

May mắn chỉ là dự định mà thôi.

Phù lục, An Ngọc Thư cũng có chút choáng, đây là muốn làm gì, mặc kệ thế nào, hắn cũng không có hứng thú cho đối phương chuẩn bị tốt.

Sát~~~

Chu Khiêm khóe miệng nhếch lên, nói: “Giết cái mẹ ngươi!”

Bạo liệt hỏa phù từng đạo oanh sát về phía An Ngọc Thư, phù lục thuần bạo liệt bách phù hồ điệp lưu!

Từng đạo phù lục bạo liệt liên tiếp hướng tới An Ngọc Thư, An Ngọc Thư mạnh mẽ công tới ba đạo, nhưng sau đó liền không thể chống đỡ được, lấy công đối công cũng không phải phương pháp chính xác.

Nhưng đối phương không đúng nha, bạo liệt hỏa phù sao lại có thể có tần suất cao như vậy, hơn nữa uy lực mười phần, con mẹ nó không phải chơi bẩn chứ…

Đây tuyệt đối là đệ tử dưới 20 tầng có thể làm được.

Hồ Tĩnh bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt đại biến hô lên: “Không tốt!”

“Làm sao vậy?”

Mã Điềm Nhi bị giật mình hoảng sợ.

“Ta có lần nhìn thấy trong tay Chu sư huynh có một lọ tăng nguyên sơ mạch đan.”

Tăng nguyên sơ mạch đan, tên rất êm tai, quả thực là có thể tăng nguyên sơ mạch, nhưng vấn đề là, đây là sử dụng trong chiến đấu lâm thời, sử dụng pháp thuật phức tạp, sẽ làm mệnh ngân hỗn loạn, rơi chậm lại tần suất phóng thích pháp thuật. Nhưng tăng nguyên sơ mạch đan nếu sử dụng tốt có thể bổ sung nguyên khí không đủ, đồng thời có thể khai thông mệnh ngân, khiến pháp thuật trở nên thông thuận, duy trì uy lực mạnh mẽ.

Nhưng loại đồ vật này chỉ có thể sử dụng ở thời khắc mấu chốt, tác dụng ngẫu nhiên, tuyệt đối không thể ăn nhiều.

Trong chiến đấu, Chu Khiêm một mặt phóng thích bạo liệt hỏa phủ, thỉnh thoảng lại ăn một viên.

“Chu sư huynh, không được ăn nữa!”

Hồ Tĩnh không kìm nổi hô lên.

Trong chiến đấu, Chu Khiêm khẽ mỉm cười, cũng không có dừng lại, có cần phải vậy không? Không cần thì sao?

Chu Khiêm thật không biết, con bà nó, chính hắn cũng không biết chính mình đang làm cái gì, vì sao phải liều mạng như vậy. Nhưng hắn không muốn thua, chính là không muốn thua. An Ngọc Thư cũng ý thức được đối phương đang ăn cái gì, đây là đang liều mạng với mình a.

An Ngọc Thư ngược lại có chút hưng phấn nói: “Có chút thú vị, hóa ra Lôi Quang Đường cũng còn có nam nhân!” An Ngọc Thư ném đại kiếm một cái, bạo rống một tiếng, cả người kim quang chợt lóe.

Thể tu phòng ngự hình phòng ngự tới thời điểm sinh ra hiệu quả kim giáp!

Thể tu không thể dùng mệnh ngân tổ hợp, bọn họ đều là nguyên lực thể hiện ra bản chất, nhưng bởi vì không ngừng tu hành thuộc tính, hoặc là công kích hoăc là phòng ngự, sẽ hình thành ra năng lực đặc biệt độc nhất. An Ngọc Thư hai nắm đấm bảo vệ thân thể, chống cự lại bạo liệt hỏa phù của Chu Khiêm, không thèm tránh né.

Hắn muốn dùng phương thức của nam nhân để quyết chiến!

Bạo liệt hỏa phù của Chu Khiêm căn bản không thể hơi chút ngừng lại, đây là cơ hội cuối cùng, nếu bị An Ngọc Thư vọt tới trước mặt, Lôi Quang Đường thật sự xong rồi.

Lại là một viên tăng nguyên sơ mạch đan nhét vào trong miệng, hắn túng quẫn quá nhiều lần, trốn tránh cũng quá nhiều lần. Nhưng từ khi chiến một trận với Hoành Sơn Đường, Chu Khiêm trước kia cũng đã chết rồi. Trong lúc chiến đấu với Huyết Hồn Đường cũng như vậy, hiện tại cũng thế, hắn đã không có gì phải sợ nữa rồi.



Đã từng có huynh đệ cần hắn, hắn trốn tránh.

Hiện tại, chỉ cần còn có người cần Chu Khiêm hắn, bọn họ nguyện ý gọi hắn một tiếng sư huynh, hắn sẽ là một sư huynh đúng nghĩa nhất.

Con mẹ nó cái gì mà thiên địa bất nhân, vạn vật đều là chó rơm, chúng ta có huynh đệ!

Bạo liệt hỏa phù một khắc cũng không đình chỉ, song phương đều đỏ mắt rồi.

“Chu Khiêm này đang liều mạng a, tại sao phải tiêu hao như thế, hắn sẽ phải bị phế đi mất.” Diêu Viễn ngơ ngác nói, đây là liều mạng a, đáng giá sao?

Cho dù là thắng trận này thì có thể thay đổi được vận mệnh sao, như vậy thắng được thì cũng có tác dụng gì.

Ngự Thú Đường các đệ tử khe khẽ nói nhỏ, còn chưa thấy qua ai liều mạng như vậy, cần phải vậy không?

Mà đệ tử Lôi Quang Đường thì nắm chặt nắm tay, tất cả đều có chút hối hận vì vừa rồi đã có một chút lùi bước, một chút nhát gan. Lôi Quang Đường bọn họ không nên là như vậy.

Nếu gặp được cường địch mà lùi bước, gặp được phải khiêu chiến chân chính liền bỏ chạy trốn tránh. Bọn họ sẽ là rác rưởi như người khác nói, vĩnh viễn là rác rưởi.

Nhưng bọn họ không phải!

Chu Khiêm đang nói cho bọn họ, là có thể chết nhưng không thể tiếp tục làm rác rưởi, không được làm rác rưởi.

“Lôi Quang Đường tất thắng!”

Không biết ai hô lên một câu, mười mấy đệ tử Lôi Quang Đường còn lại lập tức rống lên theo.

Tuy rằng nhân số ít, tuyệt đối ở hoàn cảnh xấu, nhưng bọn họ vẫn thật sự bị Chu Khiêm châm ngòi rồi. Thật sự có nhiều người mạnh hơn bọn họ rất nhiều, nhưng bọn họ không thể làm mất đi ý chí của Lôi Quang Đường.

Thanh âm Lôi Quang Đường tất thắng đột nhiên biến thành lớn, thanh âm truyền ra xa xa, những đệ tử rời khỏi đều quay trở lại, bọn họ mới đi nửa đường, không biết ai đã nói một câu: “Cứ như vậy mà trở về, chúng ta có phải là rất không biết xấu hổ sao.”

Tất cả mọi người lập tức yên lặng, chẳng lẽ cái gọi là giác ngộ chỉ là hư vinh sao?

Ngay cả dũng khí đối mặt cũng không có sao?

Bọn họ không phải là người nhu nhược, bọn họ phải cùng nhau đối mặt.

Nhìn người trở về, lúc này, không cần phải nói nhiều, mọi người chỉ có một mục đích, cùng nhau sống đứng, cùng nhau chết đứng!

Chu Khiêm cũng thấy được, hắn không biết người khác thấy thế nào, nhưng với hắn mà nói, đáng giá!

“Lôi Quang Đường tất thắng!”

Đây là tiếng rống của Chu Khiêm, theo sau đó là từng đạo bạo liệt hỏa phù liên tiếp oanh qua, tần suất nhanh hơn, máu chảy ra không ngừng từ miệng Chu Khiêm, nhưng cái này thì tính là gì.

An Ngọc Thư cũng đạt tới đỉnh điên cuồng, đây là ý chí, so ý chí, hắn không đủ, bởi vì hắn không đủ độc, hắn không dám đấu một cách chân chính.

Hắn không có bố trí đưa mình tới chỗ chết mà sinh!

Rầm.

Rốt cuộc một đạo bạo liệt hỏa phù phá tan phòng ngự của An Ngọc Thư, kim quang ảm đạm, liên tiếp ba đạo bạo liệt hỏa phù oanh thẳng lên trên người An Ngọc Thư.

ầm vang.

Thân thể An Ngọc Thư bị bùng nổ đánh bay đi, dưới tình huống phòng ngự bị phá lại chịu phải công kích như thế này, cho dù là thể tu cũng không chịu được. Hắn mất đi ý thức ở trong không trung.

Chu Khiêm cũng không có tiếp tục công kích, hắn rất rõ ràng, uy lực của bạo liệt hỏa phù, hắn không muốn giết người.

Cũng không cần phải giết đối thủ với chứng minh được mình.

Chu Khiêm vẫn đứng, có lẽ là trên mặt vẫn nụ cười khổ, rất khiêm tốn, nhưng nơi này, mỗi người đều ngưỡng mộ hắn.

“Trận thứ ha, Lôi Quang Đường Chu Khiêm thắng!”

Thanh âm của Ngọc Linh Tử vang lên, hắn bay lên trên sàn đấu, một viên đan dược nhanh chóng bay vào miệng Chu Khiêm.

“Tiểu tử, đã lâu không có người cốt khí như vậy rồi.”

Làm trưởng lão của phân đường đối thủ, không ngờ chủ động giúp đỡ, Chu Khiêm cũng coi như là người đầu tiên của Thánh Đường.

Đệ tử Lôi Quang Đường lệ nóng lưng tròng, mẹ nó, một trận chiến này, Chu sư huynh lấy mệnh ra đấu.



Chu Khiêm được nâng xuống, cùng một chỗ với tm.

“Nhẹ chút, nhẹ chút, sư huynh, chúng ta lập tức đưa ngươi trở về.”

Chu Khiêm khoát tay nói: “Không có việc gì, còn chưa chết được, ta muốn xem hết, bằng không chết cũng không an tâm.”

Hồ Tĩnh bắt mạch giúp Chu Khiêm, cũng không biết đan dược này của Ngọc Linh Tử là gì, nhưng ít nhất cũng giúp Chu Khiêm không bị hỗn loạn, nhưng mệnh ngân trống rỗng. Đây là bệnh trạng của việc sử dụng tăng nguyên sơ mạch đan quá độ, không trị được, có thể chậm lại là vận khí, tự nhiên mà chậm lại.”

Hồ Tĩnh thần sắc thảm đạm, Chu Khiêm thật ra khẽ mỉm cười, nói: “Ta phúc lớn mệnh lớn, thật sư không làm được cái gì ở Lôi Quang Các cả, mọi người đừng ghét bỏ ta là được.”

“Con mẹ nó, sư huynh, ngươi nói cái gì vậy, ai muốn xem thường ngươi, các huynh đệ liều mạng với hắn!”

“Ngươi cái mồm quạ đen, sư huynh nhất định trở thành cao thủ hạng nhất của Thánh Đường.”

“Phi, phi, phi, ta miệng thối, chuyện đó là nhất định, cao thủ đỉnh cấp!”

Mọi người đều xông tới.

“Lão Chu ngươi cũng quá độc nha!” Tác Minh nói, thanh âm tuy rằng bình tĩnh, nhưng cái tình cảm huynh đệ lại chất chứa bên trong.

“Còn không phải tại ngươi làm hỏng ta sao, con mẹ nó, nhất định phải đánh thắng được Ngự Thú Đường à!” Chu Khiêm cười khổ nói.

Không thể không nói một trận chiến liều mạng của Chu Khiêm khả năng mang tới thắng lợi là không cao. Nhưng ít ra đã mang lại tôn kính, đệ tử Ngự Thú Đường như thế nào cũng không thể lại mắng Lôi Quang Đường là rác rưởi được.

Chỉ có điều bọn họ vẫn là gà mờ như cũ, không thể ngăn cản được thắng lợi của Ngự Thú Đường, có bản lĩnh các ngươi người nào cũng liều mạng xem.

Kỳ thực An Ngọc Thư cũng là cái ngu xuẩn biết rõ đối phương đang liều mạng, hoàn toàn có thể tránh né đi, tiêu hao chết hắn. Thân là thể tu phòng ngự hình, không sợ nhất chính là đối thủ liều mạng mà.

Kết quả thì sao chứ…

Thôi đi, coi như là thưởng nhỏ cho đối phương một chút.

Cổ Tử Đạo nhìn thoáng qua Nhâm Đông Liễu, thấy Nhâm Đông Liễu chuẩn bị đứng ra, Cổ Tự Đạo hơi hơi lắc đầu.

Kỳ thực đối với Nhâm Đông Liễu, đệ tử Ngự Thú Đường cũng không biết lắm. Chỉ biết người này ở Ngự Linh Cốc nuôi nấng linh thú, cũng không biết làm thế nào mà có thể lăn lộn tới bên trong đại hội này.

Hóa ra hắn là ở trong dự khuyết, cũng không biết như thế nào mà bị nhấc tới chính tuyển.

Cổ Tự Đạo đi ra.

“A, như thế nào lại là hắn.” Phương Lộ Phi hơi sửng sốt nói.

Kỳ thực để bảo hiểm nhất là Cổ Tự Đạo áp trục.

Cổ Tự Đạo vừa ra, đệ tử Ngự Thú Đường đã hét lên điên cuồng, mà bên phía Lôi Quang Đường Vương Mãnh cũng đã đi lên.

Đây là một trận chiến đã được định ra từ sớm, cái gì phải tới cũng tới.

Vương Mãnh khóe miệng mang theo nụ cười tà, nếu Trương Tiểu Giang ở trong này, khẳng định sẽ nói cho mọi người, Mãnh ca tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!

“Vương trưởng lão, xin chỉ giáo nhiều hơn a.” Cổ Tự Đạo cười tủm tỉm nói, hắn cười nham hiểm, thái độ không thể bắt bẻ được à.

“Cái gì mà trưởng lão, đại sư huynh, đánh hắn phục hồi lại nguyên hình!”

“Đúng vậy, trình độ loại này cũng có thể làm trưởng lão sao, như vậy tất cả chúng ta đều là trưởng lão rồi!”

“Khiến cho trưởng lão đại nhân nếm thử chút lợi hại của Ngự Thú Đường chúng ta!”

Nhất thời thanh âm chửi bậy vang lên một mảnh.

Vương Mãnh trở thành trưởng lão là kỳ tích, nhưng căn bản không thể phục chúng.

Bất luận một vị trưởng lão nào, phải đủ tuổi ở Thánh Đường, thực lực phải đủ, cống hiến phải đủ, địa vị phải đủ.

Mà Vương Mãnh này bất kể hắn dùng phương pháp gì, làm ra cống hiến gì, nhưng đệ tử bình thường không biết, liền không phục!

Vương Mãnh thản nhiên cười, vươn tay, chỉ chỉ vào Cổ Tự Đạo, rồi lại chỉ một vòng tới nơi hung hăng nhất của đám đệ tử Ngự Thú Đường, vươn ngón tay vẩy vẩy mấy cái, sau đó ngón tay cái hướng tới chính mình.

“Các ngươi toàn bộ đều là lũ vô dụng!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thánh Đường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook