Thanh Gia Muội Tử Khuyết Điểm Bạc
Chương 27: Ăn tết xong vừa đến lúc học hành
Cửu Mộc
12/02/2023
Sau khi tuyết rơi, tết mà mọi người mong đợi cũng đến, trừ giao thừa ăn bữa cơm đoàn viên, người nhà họ Thanh không nhiều, Thanh Hoa, Thanh Hinh coi như hai người toàn gia đông đủ, vốn nấu hai ba món đã đủ ăn, nhưng ngẫm lại Ngô gia, Điền Chân cũng là nhà chỉ có hai người.
Thanh Hoa bình thường nấu ăn không ít thịt, nhưng Thanh Hoa sẽ ở một bên hạn chế, lúc này ăn tết cuối cùng đã tới, Thanh Hinh rốt cuộc để cho Thanh Hoa vào nhà kho tìm kiếm, lập tức cấm tiệt Thanh Hoa có chút bệnh, làm năm sáu món lớn trong nhà, nhìn lướt ăn không hết.
Không có cách, nàng bảo Thanh Hinh đi mời Ngô gia sát vách sang ăn, tự mình đi bờ sông kiếm Điền Chân, gia tăng chiến lược.
Không nghĩ nước cờ này tính sai, Điền gia, Ngô gia đều tới, riêng phần mình mang đồ ăn trong nhà theo, Ngô gia hai chén thịt còn có một nồi canh, Điền gia tương đối cẩu thả, một chậu thịt heo hầm cùng nồi canh cá, đặt lên bàn Thanh gia, còn có mang cơm, trên mặt bàn liền đầy nhóc.
Cuối năm từng nhà đều làm những món ngon nhất, cả bàn...bảy người vây quanh bàn nhìn, đều để núi thịt muốn lung lay.
Cuối cùng Thanh Hoa chật vật mở miệng trước tiên " Ăn trước đi, năm mới dư thừa mà! Ha ha ha..." Nàng nấu nhiều nhất, cũng may trời lạnh, cũng không sợ hư, ngày mai hâm lại càng ngon miệng, ăn càng ngon hơn.
Ba nhà khó khăn trải qua một năm, một chậu thịt liền đủ khiến hài tử ăn đến miệng dính đầy chảy mỡ, bốn năm dĩa trên bàn toàn thịt, chính là thức ăn bao gồm thịt băm, khẩu vị nhóc con cũng không khắt khe, mỗi lần buông đũa đều do dự rất lâu, sợ mau chóng no bụng quá sớm.
Sự thật chứng minh mỗi món ăn đều rất ngon, hai hài tử ăn được hai bát cơm đầy, bụng tròn trịa đều không động đậy nỗi, đổ lên ghế nhà Thanh Hoa, mấy cái ghế này là Thanh Hoa mới thêm vào, giống giường la hán nhưng nhỏ hơn chút, ở trên đặt nệm mềm, bọn nhỏ nằm lên no bụng liền choáng muốn ngủ.
Điền Thiện là một tiểu a tỷ không nói, Ngô Uyển là tiểu muội tử cũng nằm ngửa bệ vệ chữ đại trên ghế, Ngô thẩm nhìn thấy liền thì thầm " Uyển nhi, một cái tiểu muội tử ngồi không có hình tượng"
Ngô Uyển nghe nãi nãi nói liền dãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng đến cùng là ăn quá no bụng, ngồi thẳng khó chịu, cuối cùng vẫn không thể thành công ngồi dậy.
Thanh Hoa nói " Ngô thẩm không sao đâu, một ngày cuối năm thì thoải mái chút, đến nào, ăn kẹo " Nói xong liền lấy kẹo sữa ra đặt vào hộp nhỏ, tùy tiện bắt hai hài tử tới ăn
Ngô thẩm nhìn Ngô Uyển no đến trướng bụng còn cầm hai cục ăn, thật là bị Thanh Hoa chiều hư, một mặt lo lắng, một mặt lại vui vẻ nhìn bộ dáng hài tử ăn uống no đủ, buồn buồn nói " Cái này nếu chiều hư, về sau làm sao gả? A tỷ nào muốn nữa?" bà nửa đùa nửa thật nói.
Điền Thiện nãi thanh nãi khí nói " Con muốn"
Bé nói một câu khiến người lớn đều sững sờ, nhưng hai đứa trẻ con lại không cảm thấy có gì không đúng, cầm kẹo sữa giống nhau nhét vào miệng đối phương, miệng nhỏ ngọt ngào cười giỡn.
Điền Chân không nói gì, liền bỏ mặc tiểu a tỷ nhà mình đùa giỡn với muội tử, cô bình tĩnh đem miếng cơm cuối cùng nhét vào trong miệng, dù chiến lực kinh người nhưng thức ăn trên bàn vẫn thừa hết phân nửa, mọi người đành phải lấy phần mình trở về, ngày mai tiếp tục ăn.
Hai hài tử rốt cuộc tiêu xuống, bị Thanh Hoa bắt tới chơi cờ cá ngựa, cờ kia là Thanh Hoa vẽ bản thiết kế để Điền Chân chế tạo cho nàng, Ngô La ở bên cạnh hiếu kỳ nhìn liền nói " Đây là tay nghề của Điền a tỷ đó sao, không có ai trong thôn khéo tay hơn Điền a tỷ" Bà xem xét mấy con cờ điêu khắc tỉ mỉ, liền biết Điền Chân đã từng học qua.
Ngô thẩm còn nói " Cũng không phải, ta thấy ghế nằm cũng do Điền gia a tỷ làm, không phải sao có thể chắc như vậy"
Hai người ta một câu ngươi một câu, được rồi, mọi thứ trong nhà Thanh gia đều là sản phẩm của Điền Chân, Thanh Hoa lúc đầu chuyên chú đánh cờ giả điếc không nghe thấy gì hết, mà hai người càng nói càng hào hứng, đành phải đính chính " Ta có đưa văn tiền cho Điền Chân, không phải làm không công" Đừng nói như nàng chiếm tiện nghi.
Điền Chân cũng nói " Cũng không có gì khó "
Thanh Hoa vừa phân tâm liền bị hai hài tử đánh thắng, Ngô Uyển đứng nhất, Điền Thiện thứ hai, nàng đứng cuối, cái này thật muốn trách Ngô Thẩm cùng Điền Chân, không phải do họ sao nàng có thể thua tiểu hài được? Phân tâm liền bị hạ phong tuyệt đối không chấp nhận được!
"Ăn tết mấy ngày nay ta cũng không có vội vàng, hai đứa tới đây, ta dạy cho mấy đứa vài bài thơ" Hai hài tử đã biết không ít chữ, cũng là nên vận dụng một chút, nàng hồi trước vào thành có mua thi tập, chọn mấy cuốn đơn giản dễ hiểu.
Hai tiểu hài thích học tập lập tứ đồng ý, đầu gật rất nhanh, gia trưởng nhìn thấy cũng vui lấy, vào đêm tuyết rơi, lò sưởi Thanh gia cháy vô cùng ấm áp, tỏa ra một phòng.
Hôm sau bọn nhỏ liền rất vui vẻ đạp tuyết đi tới, Thanh Hoa viết hai bài đơn giản, giảng giải từng câu từng chữ, hài tử học rất nhanh, nhưng Ngô Uyển trợn to mắt " Tiên sinh, câu thơ này đọc qua rất hay a" Nguyên lai văn tự không chỉ có thể ghi chép, còn có thể viết ra thi từ hoa mỹ như vậy, Ngô Uyển bị câu thơ phong hoa tuyết nguyệt làm cho mê mẩn, lật ngược phẩm vị hai bài thơ
Thanh Hoa cười nói " Chờ sau khi Ngô Uyển nhà chúng ta học giỏi, vẫn sẽ có thể viết được cả thơ" Nàng thấy Ngô Uyển thích liền biết sau này Ngô Uyển khẳng định có thể viết được nhiều bài thơ hay, thích đã là một thiên phú tốt.
Ngô Uyển chu cái miệng nhỏ " Thật sao tiên sinh? Con sau này cũng có thể viết được hả?"
"Đương nhiên" Thanh Hoa cười đáp, trong lòng cũng tính toán nên kêu Ngô thẩm tìm một lão sư chính thống cho Ngô Uyển, tuy nói Ngô Uyển tuổi còn nhỏ, nhưng nàng làm tiên sinh dạy vỡ lòng đã gần hết, dạy thêm nữa thì không có khả năng.
Ngô Uyển thích hai bài thơ kia, trong một ngày liền học thuộc lòng, lặp đi lặp lại, viết đọc nằm lòng, Điền Thiện cũng rất nhanh theo về phía sau, Thanh Hoa nhìn bọn nhỏ thích liền lấy ra cả xấp thi tập đưa cho Ngô Uyển nói " Ưa thích liền cầm đọc đi, có cái gì không hiểu đến hỏi tỷ"
"Tạ ơn tiên sinh" Ngô Uyển sau khi nhận lấy lật xem, còn lôi kéo Điền Thiện cùng một chỗ xem, hai cái đầu tròn căng dán cùng một chỗ thảo luận, Thanh Hoa liền để bọn nhỏ đọc cho đã ghiền, chỗ nào không hiểu khẳng định rất nhiều, nhưng dựa vào chính mình trải nghiệm câu thơ có thể giác ngộ.
Thanh Hoa liền nói " Về sau hai đứa mỗi ba ngày tới giải thích bài thơ cho tỷ nghe có được không?"
Nàng cũng muốn biết Ngô Uyển cùng Điền Thiện diễn dịch câu thơ thế nào.
Ngô Uyển đối với dạng lớp học này rất thích, gần như là hưng phấn hô được, đối với thi tập trong tay càng yêu thích không rời, Điền Thiện không có ý tứ nhận thi tập, chỉ hỏi Ngô Uyển " Vậy ta sau khi tan học có thể tới chỗ của muội cùng nhau xem thi tập không?"
"Đương nhiên, quyển sách này là tiên sinh cho chúng ta, hai chúng ta cùng nhau xem!" Ngô Uyển rất hào phóng gật đầu.
Thanh Hoa nhìn hai hài tử ở chung hòa hợp cũng cười mị mị " Sau khi tan học ở đây đọc cũng được, tỷ đốt lò sưởi, ba người cùng nhau nướng đồ ăn, không uổng phí củi lửa.
Lúc này Ngô Uyển chỉ là hài tử yêu thích đọc thi tập, làm sao biết tương lai nàng sẽ là tài nữ văn học danh chấn tứ phương, đối với nàng mà nói, Thanh Hoa chính là ân sư mở đường
Thanh Hoa bình thường nấu ăn không ít thịt, nhưng Thanh Hoa sẽ ở một bên hạn chế, lúc này ăn tết cuối cùng đã tới, Thanh Hinh rốt cuộc để cho Thanh Hoa vào nhà kho tìm kiếm, lập tức cấm tiệt Thanh Hoa có chút bệnh, làm năm sáu món lớn trong nhà, nhìn lướt ăn không hết.
Không có cách, nàng bảo Thanh Hinh đi mời Ngô gia sát vách sang ăn, tự mình đi bờ sông kiếm Điền Chân, gia tăng chiến lược.
Không nghĩ nước cờ này tính sai, Điền gia, Ngô gia đều tới, riêng phần mình mang đồ ăn trong nhà theo, Ngô gia hai chén thịt còn có một nồi canh, Điền gia tương đối cẩu thả, một chậu thịt heo hầm cùng nồi canh cá, đặt lên bàn Thanh gia, còn có mang cơm, trên mặt bàn liền đầy nhóc.
Cuối năm từng nhà đều làm những món ngon nhất, cả bàn...bảy người vây quanh bàn nhìn, đều để núi thịt muốn lung lay.
Cuối cùng Thanh Hoa chật vật mở miệng trước tiên " Ăn trước đi, năm mới dư thừa mà! Ha ha ha..." Nàng nấu nhiều nhất, cũng may trời lạnh, cũng không sợ hư, ngày mai hâm lại càng ngon miệng, ăn càng ngon hơn.
Ba nhà khó khăn trải qua một năm, một chậu thịt liền đủ khiến hài tử ăn đến miệng dính đầy chảy mỡ, bốn năm dĩa trên bàn toàn thịt, chính là thức ăn bao gồm thịt băm, khẩu vị nhóc con cũng không khắt khe, mỗi lần buông đũa đều do dự rất lâu, sợ mau chóng no bụng quá sớm.
Sự thật chứng minh mỗi món ăn đều rất ngon, hai hài tử ăn được hai bát cơm đầy, bụng tròn trịa đều không động đậy nỗi, đổ lên ghế nhà Thanh Hoa, mấy cái ghế này là Thanh Hoa mới thêm vào, giống giường la hán nhưng nhỏ hơn chút, ở trên đặt nệm mềm, bọn nhỏ nằm lên no bụng liền choáng muốn ngủ.
Điền Thiện là một tiểu a tỷ không nói, Ngô Uyển là tiểu muội tử cũng nằm ngửa bệ vệ chữ đại trên ghế, Ngô thẩm nhìn thấy liền thì thầm " Uyển nhi, một cái tiểu muội tử ngồi không có hình tượng"
Ngô Uyển nghe nãi nãi nói liền dãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng đến cùng là ăn quá no bụng, ngồi thẳng khó chịu, cuối cùng vẫn không thể thành công ngồi dậy.
Thanh Hoa nói " Ngô thẩm không sao đâu, một ngày cuối năm thì thoải mái chút, đến nào, ăn kẹo " Nói xong liền lấy kẹo sữa ra đặt vào hộp nhỏ, tùy tiện bắt hai hài tử tới ăn
Ngô thẩm nhìn Ngô Uyển no đến trướng bụng còn cầm hai cục ăn, thật là bị Thanh Hoa chiều hư, một mặt lo lắng, một mặt lại vui vẻ nhìn bộ dáng hài tử ăn uống no đủ, buồn buồn nói " Cái này nếu chiều hư, về sau làm sao gả? A tỷ nào muốn nữa?" bà nửa đùa nửa thật nói.
Điền Thiện nãi thanh nãi khí nói " Con muốn"
Bé nói một câu khiến người lớn đều sững sờ, nhưng hai đứa trẻ con lại không cảm thấy có gì không đúng, cầm kẹo sữa giống nhau nhét vào miệng đối phương, miệng nhỏ ngọt ngào cười giỡn.
Điền Chân không nói gì, liền bỏ mặc tiểu a tỷ nhà mình đùa giỡn với muội tử, cô bình tĩnh đem miếng cơm cuối cùng nhét vào trong miệng, dù chiến lực kinh người nhưng thức ăn trên bàn vẫn thừa hết phân nửa, mọi người đành phải lấy phần mình trở về, ngày mai tiếp tục ăn.
Hai hài tử rốt cuộc tiêu xuống, bị Thanh Hoa bắt tới chơi cờ cá ngựa, cờ kia là Thanh Hoa vẽ bản thiết kế để Điền Chân chế tạo cho nàng, Ngô La ở bên cạnh hiếu kỳ nhìn liền nói " Đây là tay nghề của Điền a tỷ đó sao, không có ai trong thôn khéo tay hơn Điền a tỷ" Bà xem xét mấy con cờ điêu khắc tỉ mỉ, liền biết Điền Chân đã từng học qua.
Ngô thẩm còn nói " Cũng không phải, ta thấy ghế nằm cũng do Điền gia a tỷ làm, không phải sao có thể chắc như vậy"
Hai người ta một câu ngươi một câu, được rồi, mọi thứ trong nhà Thanh gia đều là sản phẩm của Điền Chân, Thanh Hoa lúc đầu chuyên chú đánh cờ giả điếc không nghe thấy gì hết, mà hai người càng nói càng hào hứng, đành phải đính chính " Ta có đưa văn tiền cho Điền Chân, không phải làm không công" Đừng nói như nàng chiếm tiện nghi.
Điền Chân cũng nói " Cũng không có gì khó "
Thanh Hoa vừa phân tâm liền bị hai hài tử đánh thắng, Ngô Uyển đứng nhất, Điền Thiện thứ hai, nàng đứng cuối, cái này thật muốn trách Ngô Thẩm cùng Điền Chân, không phải do họ sao nàng có thể thua tiểu hài được? Phân tâm liền bị hạ phong tuyệt đối không chấp nhận được!
"Ăn tết mấy ngày nay ta cũng không có vội vàng, hai đứa tới đây, ta dạy cho mấy đứa vài bài thơ" Hai hài tử đã biết không ít chữ, cũng là nên vận dụng một chút, nàng hồi trước vào thành có mua thi tập, chọn mấy cuốn đơn giản dễ hiểu.
Hai tiểu hài thích học tập lập tứ đồng ý, đầu gật rất nhanh, gia trưởng nhìn thấy cũng vui lấy, vào đêm tuyết rơi, lò sưởi Thanh gia cháy vô cùng ấm áp, tỏa ra một phòng.
Hôm sau bọn nhỏ liền rất vui vẻ đạp tuyết đi tới, Thanh Hoa viết hai bài đơn giản, giảng giải từng câu từng chữ, hài tử học rất nhanh, nhưng Ngô Uyển trợn to mắt " Tiên sinh, câu thơ này đọc qua rất hay a" Nguyên lai văn tự không chỉ có thể ghi chép, còn có thể viết ra thi từ hoa mỹ như vậy, Ngô Uyển bị câu thơ phong hoa tuyết nguyệt làm cho mê mẩn, lật ngược phẩm vị hai bài thơ
Thanh Hoa cười nói " Chờ sau khi Ngô Uyển nhà chúng ta học giỏi, vẫn sẽ có thể viết được cả thơ" Nàng thấy Ngô Uyển thích liền biết sau này Ngô Uyển khẳng định có thể viết được nhiều bài thơ hay, thích đã là một thiên phú tốt.
Ngô Uyển chu cái miệng nhỏ " Thật sao tiên sinh? Con sau này cũng có thể viết được hả?"
"Đương nhiên" Thanh Hoa cười đáp, trong lòng cũng tính toán nên kêu Ngô thẩm tìm một lão sư chính thống cho Ngô Uyển, tuy nói Ngô Uyển tuổi còn nhỏ, nhưng nàng làm tiên sinh dạy vỡ lòng đã gần hết, dạy thêm nữa thì không có khả năng.
Ngô Uyển thích hai bài thơ kia, trong một ngày liền học thuộc lòng, lặp đi lặp lại, viết đọc nằm lòng, Điền Thiện cũng rất nhanh theo về phía sau, Thanh Hoa nhìn bọn nhỏ thích liền lấy ra cả xấp thi tập đưa cho Ngô Uyển nói " Ưa thích liền cầm đọc đi, có cái gì không hiểu đến hỏi tỷ"
"Tạ ơn tiên sinh" Ngô Uyển sau khi nhận lấy lật xem, còn lôi kéo Điền Thiện cùng một chỗ xem, hai cái đầu tròn căng dán cùng một chỗ thảo luận, Thanh Hoa liền để bọn nhỏ đọc cho đã ghiền, chỗ nào không hiểu khẳng định rất nhiều, nhưng dựa vào chính mình trải nghiệm câu thơ có thể giác ngộ.
Thanh Hoa liền nói " Về sau hai đứa mỗi ba ngày tới giải thích bài thơ cho tỷ nghe có được không?"
Nàng cũng muốn biết Ngô Uyển cùng Điền Thiện diễn dịch câu thơ thế nào.
Ngô Uyển đối với dạng lớp học này rất thích, gần như là hưng phấn hô được, đối với thi tập trong tay càng yêu thích không rời, Điền Thiện không có ý tứ nhận thi tập, chỉ hỏi Ngô Uyển " Vậy ta sau khi tan học có thể tới chỗ của muội cùng nhau xem thi tập không?"
"Đương nhiên, quyển sách này là tiên sinh cho chúng ta, hai chúng ta cùng nhau xem!" Ngô Uyển rất hào phóng gật đầu.
Thanh Hoa nhìn hai hài tử ở chung hòa hợp cũng cười mị mị " Sau khi tan học ở đây đọc cũng được, tỷ đốt lò sưởi, ba người cùng nhau nướng đồ ăn, không uổng phí củi lửa.
Lúc này Ngô Uyển chỉ là hài tử yêu thích đọc thi tập, làm sao biết tương lai nàng sẽ là tài nữ văn học danh chấn tứ phương, đối với nàng mà nói, Thanh Hoa chính là ân sư mở đường
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.