Thanh Gia Muội Tử Khuyết Điểm Bạc
Chương 29: Giao hàng
Cửu Mộc
12/02/2023
Thanh Hoa ngồi trên thuyền thấy sóng dập dờn, lúc này mới hốt hoảng nói " Không đúng Điền gia a tỷ, tỷ hôm nay không đi bán bánh bột ngô sao?"
Bánh bột ngô kia một ngày hơn một trăm văn tiền lời, trong thôn có biết bao nhiêu người nhìn mặt hồ đóng băng mà phải thanh nhàn đành than thở, hận không thể cầm cái chuỳ lớn đập nát mặt sông băng để vào thành bán bánh.
Điền Chân chính là nhà giàu, trong thành rất nhiều người mua bánh đều khẳng định sạp hàng của cô là chính tông, không mua những người khác, điều này khiến Điền Chân kiếm được nhiều hơn những người khác trong thôn.
Điền Chân lại nói " Trời còn lạnh, mấy ngày nữa"
Cô tự nhiên sẽ không nói cố ý chờ Thanh Hoa, trước mấy ngày đã biết y phục sắp làm xong, Điền Chân biết nàng khẳng định sẽ vào thành, nếu mình vào thành bán bột ngô không có mặt, Thanh Hoa liền không đuổi kịp thuyền hôm nay.
"Ngô" Thanh Hoa gật gật đầu, ngáp một cái nói " Trời còn lạnh, phù hợp bán kẹo, hôm nay vào thành liền mua dùm muội ít đường cùng sữa, ngày mai cho tỷ mang kẹo sữa đi bán"
"Đi" Điền Chân rất ít khi cự tuyệt yêu cầu của Thanh Hoa, đây đều là việc nhỏ.
Hai người sau khi đến Cửu Hồng Thành cũng không cần chia ra, Điền Chân liền trực tiếp theo sau Thanh Hoa đến hãng buôn vải Bạch gia, chưởng quỹ biết Thanh Hoa liền tiến tới chào đón " Thanh gia muội tử, muội tử tới tìm đại nương tử nhà chúng ta đúng không, hôm nay đại nương tử không đến cửa hàng, vậy làm sao bây giờ?"
Thanh Hoa nhíu mày " Không bằng ta đưa y phục này nhờ ngươi giao dùm ta?"
Chưởng quỹ nào dám nhận, xua tay nói " Vậy cũng không được, Thanh gia muội tử a, không phải ta không muốn giúp muội tử, mà thật không dám, y phục kia là đồ quan trọng, người như ta, không dám nhận " Bà nói đến miệng đều run rẩy.
"Bạch đại nương tử vào thời gian này chắc đang ở phủ, ta dẫn muội tử đi, người giữ cửa biết ta, khẳng định sẽ thay muội tử truyền đạt cho đại nương tử" Bạch phủ là nơi không phải ai cũng có thể vào, nếu không có thư mời thì giữ cửa sẽ không cho vào, a miêu a cẩu trực tiếp ngăn ở bên ngoài, ngay cả cơ hội truyền lời cũng không có.
Thanh Hoa ngẫm lại liền nói " Vậy làm phiền chưởng quỹ"
Hai người liền theo chưởng quỹ tới Bạch phủ, quả nhiên đúng như lời chưởng quỹ nói, thủ vệ Bạch phủ nhận ra chưởng quỹ liền vào truyền lời với Bạch đại nương tử, Bạch Lăng đang ở đình viện thưởng thức hoa mai mùa đông, còn một mình đánh cờ, nghe Thanh gia muội tử đến thăm con mắt liền sáng lên, không chơi cờ nữa mà gọi A Đào rước người vào.
Bạch Lăng thấy A Đào dẫn người đi vào, nghĩ nghĩ lại sai người mang trà bánh tới, hoa mai trên bàn đủ màu sắc, còn bưng một lò sưởi đặt ở đình nghỉ mát xua tan ý lạnh.
Thanh Hoa theo sau lưng A Đào đi tới, trên đường miệng không thể khép lại được, nếu không tại sao Bạch gia được xem là phú quý số một Cửu Hồng Thành chứ, nhà cửa đúng là lộng lẫy, bên trong đình đài lầu các sơn son thiếp vàng đều hàng tốt nhất, còn có một cây cầu cong cong cửu khúc uốn lượn trên một ao sen không lớn, hoa sen sớm tàn phai, chỉ còn tàn nhánh lập lờ trong gió rét run rẩy.
Cảnh trí này trong lúc tàn đông có chút khôi hài, con mắt Thanh Hoa không di chuyển, Điền Chân đi theo phía sau lưng, ngẫm lại nhà mình chỉ có bốn bức tường cùng phòng nhỏ không chút nào tình thú, liền trầm tiếng hỏi " Muội thích hả?"
Nếu như thích.
Thanh Hoa lấy lại tinh thần đáp " Tỷ nói xem lát nữa ta hỏi Bạch đại nương tử mấy nhánh ngó sen, cô ấy có thể sai người đào cho muội không?"
Theo những gì nàng quan sát thì ao sen của Bạch phủ giống như chưa có ai thu hoạch qua, ngó sen trong hồ còn rất béo tốt, vớt lên nấu với canh thịt đặc biệt giòn ngọt, nghe nói củ sen tươi mới ăn sống vô cùng giòn ngọt.
Điền Chân không nói lời nào, cũng không biết vừa rồi con mắt nào tưởng Thanh Hoa thích đông cảnh độc đáo, nghĩ gì thế, nguyên lai là thích ăn ngó sen, không ngoài ý muốn.
A Đào ở phía trước khóe miệng giật hai cái, đều không lọt lỗ tai, một mùa đông qua đi Thanh gia muội tử vẫn là muội tử kia, muốn đào ngó sen Bạch gia cô, Bạch phủ này ngay cả ao sen cũng hạng nhất, Ngôn đại nương tử đều vì cảnh đẹp ao sen vào mùa hè mà làm vài câu thơ, lúc này lại có người ngấp nghé ngó sen dưới đáy bùn.
Bạch Lăng liền thấy Thanh Hoa há hốc mồm đi tới, xa xa không nghe thấy nàng nói gì, tưởng rằng nàng bị Bạch phủ xa hoa hùng vĩ làm cho chấn kinh, không khỏi cảm thấy có chút đắc ý, cho tới nay có thể khiến tiểu nữ tử này mở rộng tầm mắt, cũng như thắng nàng một ván.
Bất quá a tỷ đi sau lưng Thanh gia muội tử kia là ai, chưa thấy qua, một mặt sát khí.
Bạch Lăng sinh ra từ một nhà buôn bán, nhận biết người khác so với Thanh Hoa có mấy phần nhãn lực, Điền Chân kia tuy nói một thân nông thôn áo vải, trên áo còn có vài miếng vá, nhưng bước đi hiên ngang gọn gàng nhẹ nhàng, xem xét là người có công phu, có lẽ ngay cả hộ vệ Bạch phủ cũng đánh không lại.
Thanh gia muội tử quen người này ở đâu vậy?
Rất nhanh Thanh Hoa liền đi tới đình nghỉ mát giữa ao sen, hoả lô đốt đến nóng rực, nàng sợ lạnh liền chọn chỗ gần hoả lô một chút rồi mới ngồi xuống, hai tay chà xát vào nhau sưởi ấm, lúc này tiết trời còn lạnh " Bạch đại nương tử, ta mang y phục cho người, người xem một chút chứ?"
Bạch Lăng nhận lấy bao vải đang muốn mở ra, liền nhìn Điền Chân đứng cạnh Thanh Hoa, dừng tay một chút hỏi " Vị này là?"
Thanh Hoa biết Bạch Lăng kiêng kỵ người ngoài, Hoa Nguyệt Tế kia đối với Bạch phủ quan trọng nàng cũng hiểu rõ, một kiện y phục đẹp nhất đều phải dấu đi, bất quá nàng đưa tay đập lên đùi Điền Chân hai cái nói " Không có gì, Điền gia a tỷ là người cùng thôn với ta, miệng đặc biệt kín sẽ không tiết lộ ra ngoài, đặc biệt đáng tin"
Nàng biết Điền Chân căn bản không nói ra, lúc nàng may vá còn ở bên cạnh nàng, ngay cả quá trình cũng nhìn rõ mồm một, thậm chí Thanh Hoa còn nhờ cô ủi cho hai tấm vải, đã không hề nghi kỵ Điền Chân.
Bạch Lăng nghe thấy nghiêng nghiêng nhìn Điền Chân một cái, ánh mắt không biết làm sao có chút bất thiện, nhưng Điền Chân cũng mang theo sát khí trong nhãn lực, Bạch Lăng có chút không hiểu, không hiểu mình vì sao lại khó chịu, cũng không hiểu vì sao người này có địch ý với mình?
Mở ra y phục, Bạch Lăng chỉ nhìn lướt qua liền gói y phục lại, đầu ngón tay có chút run run buộc chặt bao vải mà Thanh Hoa mang tới cho cô, khó nén vẻ mặt kinh hỉ.
Rất nhanh cô liền tỉnh táo lại, vẫy vẫy tay với A Đào, cầm một túi tiền nặng trĩu tới.
Thanh Hoa biết được đây là muốn phát tiền cho nàng, lộ ra nụ cười mị mị xoa xoa tay, chờ lĩnh tiền.
"Bạch đại nương tử xem, có phải hôm nay liền mua lấy kim pháp nhà ta rồi không? Tiền cũng đã bàn xong, chỉ còn tiến hành mà thôi" Nàng nghĩ nhiều, bưng một đống bạc cũng không dám đi một mình, thừa dịp có Điền cao thủ tuyệt thế, cùng đi với nhau vừa đúng lúc lãnh tiền, hệ số đặc biệt cao
Bạch Lăng nhìn nàng một cái, muội tử này trên mặt toàn chữ tiền " Hôm nay không được, việc này trọng đại, hai người nữa đến tiệm buôn vải bàn lại, hôm nay trả tiền đặt cọc may y phục"
Thanh Hoa cũng không quá để ý, chỉ nói " Hai ngày nữa không có ai bồi tiếp ta, mang hai trăm lạng bạc rời đi ta có cảm giác đặc biệt nguy hiểm"
Bạch Lăng nói " Đến lúc đó ta cho xe ngựa Bạch phủ đưa muội tử về"
Lúc này Điền Chân vốn không nói chuyện đột nhiên mở miệng " Hai ngày nữa tỷ sẽ đi với muội, bất quá, kim pháp nhà muội chỉ bán được hai trăm lạng thôi sao?"
"Đúng nha, một khoảng tiền lớn" Thanh Hoa vui tươi hớn hở nói, nghĩ đến bạc đều chảy nước miếng.
Điền Chân nhíu lông mày lại, nhìn thẳng Bạch Lăng nói " Mua bí quyết mưu sinh của nhà người ta chỉ có hai trăm lạng bạc ròng thôi sao? Không khỏi khinh người quá đáng"
Lời nói của cô mang khiển trách, tựa như Bạch Lăng cùng A Đào hợp mưu khi dễ một cái tiểu muội tử, A Đào nghe xong liền khó nhịn, chỉ là một nông phụ nghèo hèn lại dùng giọng điệu này với đại nương tử nhà cô, lập tức cả giận nói " Cái này liên quan gì tới ngươi, Bạch phủ chúng ta cùng Thanh gia tỷ muội giao dịch đều là hai người đàm phán, một nông thôn mãnh phụ thì hiểu cái gì!"
Bình thường A Đào trách cứ Thanh Hoa cũng không quan tâm, Thanh Hoa da mặt có chút dày, chính là bị nói nông thôn muội tử cũng không thèm để ý, nhưng lúc này A Đào đúng là chỉ vào Điền Chân, một cỗ lửa giận liền xông lên, chỉ vào mặt A Đào quát " Ngươi có ý tứ gì hả? vậy ta cũng từ nông thôn đến, có phải không có tư cách nói sinh ý với Bạch phủ nhà ngươi không?"
Nàng nói có chút lớn tiếng, A Đào thật bị khí thế của nàng hù doạ, lập tức ngẩn người không dám nói thêm một câu, Bạch đại nương tử coi như dựa vào kim pháp của Thanh Hoa thắng Trịnh gia, nếu bởi vì một câu của cô mà thất bại, chẳng phải đã hại Bạch phủ rồi sao?
Bạch Lăng lúc này chậm rãi nói " A Đào, xin lỗi Điền nương tử, phạt ngươi một tháng lương"
Bánh bột ngô kia một ngày hơn một trăm văn tiền lời, trong thôn có biết bao nhiêu người nhìn mặt hồ đóng băng mà phải thanh nhàn đành than thở, hận không thể cầm cái chuỳ lớn đập nát mặt sông băng để vào thành bán bánh.
Điền Chân chính là nhà giàu, trong thành rất nhiều người mua bánh đều khẳng định sạp hàng của cô là chính tông, không mua những người khác, điều này khiến Điền Chân kiếm được nhiều hơn những người khác trong thôn.
Điền Chân lại nói " Trời còn lạnh, mấy ngày nữa"
Cô tự nhiên sẽ không nói cố ý chờ Thanh Hoa, trước mấy ngày đã biết y phục sắp làm xong, Điền Chân biết nàng khẳng định sẽ vào thành, nếu mình vào thành bán bột ngô không có mặt, Thanh Hoa liền không đuổi kịp thuyền hôm nay.
"Ngô" Thanh Hoa gật gật đầu, ngáp một cái nói " Trời còn lạnh, phù hợp bán kẹo, hôm nay vào thành liền mua dùm muội ít đường cùng sữa, ngày mai cho tỷ mang kẹo sữa đi bán"
"Đi" Điền Chân rất ít khi cự tuyệt yêu cầu của Thanh Hoa, đây đều là việc nhỏ.
Hai người sau khi đến Cửu Hồng Thành cũng không cần chia ra, Điền Chân liền trực tiếp theo sau Thanh Hoa đến hãng buôn vải Bạch gia, chưởng quỹ biết Thanh Hoa liền tiến tới chào đón " Thanh gia muội tử, muội tử tới tìm đại nương tử nhà chúng ta đúng không, hôm nay đại nương tử không đến cửa hàng, vậy làm sao bây giờ?"
Thanh Hoa nhíu mày " Không bằng ta đưa y phục này nhờ ngươi giao dùm ta?"
Chưởng quỹ nào dám nhận, xua tay nói " Vậy cũng không được, Thanh gia muội tử a, không phải ta không muốn giúp muội tử, mà thật không dám, y phục kia là đồ quan trọng, người như ta, không dám nhận " Bà nói đến miệng đều run rẩy.
"Bạch đại nương tử vào thời gian này chắc đang ở phủ, ta dẫn muội tử đi, người giữ cửa biết ta, khẳng định sẽ thay muội tử truyền đạt cho đại nương tử" Bạch phủ là nơi không phải ai cũng có thể vào, nếu không có thư mời thì giữ cửa sẽ không cho vào, a miêu a cẩu trực tiếp ngăn ở bên ngoài, ngay cả cơ hội truyền lời cũng không có.
Thanh Hoa ngẫm lại liền nói " Vậy làm phiền chưởng quỹ"
Hai người liền theo chưởng quỹ tới Bạch phủ, quả nhiên đúng như lời chưởng quỹ nói, thủ vệ Bạch phủ nhận ra chưởng quỹ liền vào truyền lời với Bạch đại nương tử, Bạch Lăng đang ở đình viện thưởng thức hoa mai mùa đông, còn một mình đánh cờ, nghe Thanh gia muội tử đến thăm con mắt liền sáng lên, không chơi cờ nữa mà gọi A Đào rước người vào.
Bạch Lăng thấy A Đào dẫn người đi vào, nghĩ nghĩ lại sai người mang trà bánh tới, hoa mai trên bàn đủ màu sắc, còn bưng một lò sưởi đặt ở đình nghỉ mát xua tan ý lạnh.
Thanh Hoa theo sau lưng A Đào đi tới, trên đường miệng không thể khép lại được, nếu không tại sao Bạch gia được xem là phú quý số một Cửu Hồng Thành chứ, nhà cửa đúng là lộng lẫy, bên trong đình đài lầu các sơn son thiếp vàng đều hàng tốt nhất, còn có một cây cầu cong cong cửu khúc uốn lượn trên một ao sen không lớn, hoa sen sớm tàn phai, chỉ còn tàn nhánh lập lờ trong gió rét run rẩy.
Cảnh trí này trong lúc tàn đông có chút khôi hài, con mắt Thanh Hoa không di chuyển, Điền Chân đi theo phía sau lưng, ngẫm lại nhà mình chỉ có bốn bức tường cùng phòng nhỏ không chút nào tình thú, liền trầm tiếng hỏi " Muội thích hả?"
Nếu như thích.
Thanh Hoa lấy lại tinh thần đáp " Tỷ nói xem lát nữa ta hỏi Bạch đại nương tử mấy nhánh ngó sen, cô ấy có thể sai người đào cho muội không?"
Theo những gì nàng quan sát thì ao sen của Bạch phủ giống như chưa có ai thu hoạch qua, ngó sen trong hồ còn rất béo tốt, vớt lên nấu với canh thịt đặc biệt giòn ngọt, nghe nói củ sen tươi mới ăn sống vô cùng giòn ngọt.
Điền Chân không nói lời nào, cũng không biết vừa rồi con mắt nào tưởng Thanh Hoa thích đông cảnh độc đáo, nghĩ gì thế, nguyên lai là thích ăn ngó sen, không ngoài ý muốn.
A Đào ở phía trước khóe miệng giật hai cái, đều không lọt lỗ tai, một mùa đông qua đi Thanh gia muội tử vẫn là muội tử kia, muốn đào ngó sen Bạch gia cô, Bạch phủ này ngay cả ao sen cũng hạng nhất, Ngôn đại nương tử đều vì cảnh đẹp ao sen vào mùa hè mà làm vài câu thơ, lúc này lại có người ngấp nghé ngó sen dưới đáy bùn.
Bạch Lăng liền thấy Thanh Hoa há hốc mồm đi tới, xa xa không nghe thấy nàng nói gì, tưởng rằng nàng bị Bạch phủ xa hoa hùng vĩ làm cho chấn kinh, không khỏi cảm thấy có chút đắc ý, cho tới nay có thể khiến tiểu nữ tử này mở rộng tầm mắt, cũng như thắng nàng một ván.
Bất quá a tỷ đi sau lưng Thanh gia muội tử kia là ai, chưa thấy qua, một mặt sát khí.
Bạch Lăng sinh ra từ một nhà buôn bán, nhận biết người khác so với Thanh Hoa có mấy phần nhãn lực, Điền Chân kia tuy nói một thân nông thôn áo vải, trên áo còn có vài miếng vá, nhưng bước đi hiên ngang gọn gàng nhẹ nhàng, xem xét là người có công phu, có lẽ ngay cả hộ vệ Bạch phủ cũng đánh không lại.
Thanh gia muội tử quen người này ở đâu vậy?
Rất nhanh Thanh Hoa liền đi tới đình nghỉ mát giữa ao sen, hoả lô đốt đến nóng rực, nàng sợ lạnh liền chọn chỗ gần hoả lô một chút rồi mới ngồi xuống, hai tay chà xát vào nhau sưởi ấm, lúc này tiết trời còn lạnh " Bạch đại nương tử, ta mang y phục cho người, người xem một chút chứ?"
Bạch Lăng nhận lấy bao vải đang muốn mở ra, liền nhìn Điền Chân đứng cạnh Thanh Hoa, dừng tay một chút hỏi " Vị này là?"
Thanh Hoa biết Bạch Lăng kiêng kỵ người ngoài, Hoa Nguyệt Tế kia đối với Bạch phủ quan trọng nàng cũng hiểu rõ, một kiện y phục đẹp nhất đều phải dấu đi, bất quá nàng đưa tay đập lên đùi Điền Chân hai cái nói " Không có gì, Điền gia a tỷ là người cùng thôn với ta, miệng đặc biệt kín sẽ không tiết lộ ra ngoài, đặc biệt đáng tin"
Nàng biết Điền Chân căn bản không nói ra, lúc nàng may vá còn ở bên cạnh nàng, ngay cả quá trình cũng nhìn rõ mồm một, thậm chí Thanh Hoa còn nhờ cô ủi cho hai tấm vải, đã không hề nghi kỵ Điền Chân.
Bạch Lăng nghe thấy nghiêng nghiêng nhìn Điền Chân một cái, ánh mắt không biết làm sao có chút bất thiện, nhưng Điền Chân cũng mang theo sát khí trong nhãn lực, Bạch Lăng có chút không hiểu, không hiểu mình vì sao lại khó chịu, cũng không hiểu vì sao người này có địch ý với mình?
Mở ra y phục, Bạch Lăng chỉ nhìn lướt qua liền gói y phục lại, đầu ngón tay có chút run run buộc chặt bao vải mà Thanh Hoa mang tới cho cô, khó nén vẻ mặt kinh hỉ.
Rất nhanh cô liền tỉnh táo lại, vẫy vẫy tay với A Đào, cầm một túi tiền nặng trĩu tới.
Thanh Hoa biết được đây là muốn phát tiền cho nàng, lộ ra nụ cười mị mị xoa xoa tay, chờ lĩnh tiền.
"Bạch đại nương tử xem, có phải hôm nay liền mua lấy kim pháp nhà ta rồi không? Tiền cũng đã bàn xong, chỉ còn tiến hành mà thôi" Nàng nghĩ nhiều, bưng một đống bạc cũng không dám đi một mình, thừa dịp có Điền cao thủ tuyệt thế, cùng đi với nhau vừa đúng lúc lãnh tiền, hệ số đặc biệt cao
Bạch Lăng nhìn nàng một cái, muội tử này trên mặt toàn chữ tiền " Hôm nay không được, việc này trọng đại, hai người nữa đến tiệm buôn vải bàn lại, hôm nay trả tiền đặt cọc may y phục"
Thanh Hoa cũng không quá để ý, chỉ nói " Hai ngày nữa không có ai bồi tiếp ta, mang hai trăm lạng bạc rời đi ta có cảm giác đặc biệt nguy hiểm"
Bạch Lăng nói " Đến lúc đó ta cho xe ngựa Bạch phủ đưa muội tử về"
Lúc này Điền Chân vốn không nói chuyện đột nhiên mở miệng " Hai ngày nữa tỷ sẽ đi với muội, bất quá, kim pháp nhà muội chỉ bán được hai trăm lạng thôi sao?"
"Đúng nha, một khoảng tiền lớn" Thanh Hoa vui tươi hớn hở nói, nghĩ đến bạc đều chảy nước miếng.
Điền Chân nhíu lông mày lại, nhìn thẳng Bạch Lăng nói " Mua bí quyết mưu sinh của nhà người ta chỉ có hai trăm lạng bạc ròng thôi sao? Không khỏi khinh người quá đáng"
Lời nói của cô mang khiển trách, tựa như Bạch Lăng cùng A Đào hợp mưu khi dễ một cái tiểu muội tử, A Đào nghe xong liền khó nhịn, chỉ là một nông phụ nghèo hèn lại dùng giọng điệu này với đại nương tử nhà cô, lập tức cả giận nói " Cái này liên quan gì tới ngươi, Bạch phủ chúng ta cùng Thanh gia tỷ muội giao dịch đều là hai người đàm phán, một nông thôn mãnh phụ thì hiểu cái gì!"
Bình thường A Đào trách cứ Thanh Hoa cũng không quan tâm, Thanh Hoa da mặt có chút dày, chính là bị nói nông thôn muội tử cũng không thèm để ý, nhưng lúc này A Đào đúng là chỉ vào Điền Chân, một cỗ lửa giận liền xông lên, chỉ vào mặt A Đào quát " Ngươi có ý tứ gì hả? vậy ta cũng từ nông thôn đến, có phải không có tư cách nói sinh ý với Bạch phủ nhà ngươi không?"
Nàng nói có chút lớn tiếng, A Đào thật bị khí thế của nàng hù doạ, lập tức ngẩn người không dám nói thêm một câu, Bạch đại nương tử coi như dựa vào kim pháp của Thanh Hoa thắng Trịnh gia, nếu bởi vì một câu của cô mà thất bại, chẳng phải đã hại Bạch phủ rồi sao?
Bạch Lăng lúc này chậm rãi nói " A Đào, xin lỗi Điền nương tử, phạt ngươi một tháng lương"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.