Thanh Gươm Hổ Phách

Quyển 2 - Chương 100: Giao dịch ngầm ở Braggs (Đầu)

Phi Viêm

22/11/2015

Tháng Bảy, không khí Braggs dường như có cảm giác khô nóng khiến người ta khó chịu.

Mạch nước ngầm bình tĩnh bề ngoài nay bắt đầu khởi động, có thể đoán được là các quý tộc lớn nhỏ nơi này sẽ phải sứt đầu mẻ trán suốt nửa tháng — trong vòng tròn của họ, có thể thấy được dấu hiệu chiến tranh đã ngày càng rõ ràng — tuy rằng cuộc sống của người dân thành thị dưới chót vẫn như thường ngày, nhưng một số kẻ muốn thừa cơ làm một vố lại đang dần trở nên xao động bất an.

Người dân bình thường nhìn thấy những thớt ngựa đưa tin lần lượt chạy vào thành, người không hiểu tình hình còn tưởng chiến sự căng thẳng, nhưng những phong thư liên tục truyền tới lại là về tiến triển trong đàm phán.

Thế cho nên bình dân thì lo lắng bất an cả ngày, các quý tộc cũng lo sợ bất an cả đêm.

Chẳng qua tất cả những việc đó chẳng liên quan gì tới Burlando. Chàng trai đang vững vàng làm việc theo kế hoạch hàng ngày — hắn tốn ba ngày mua quan hệ để lấy được một giấy chứng nhận đăng ký kỵ sĩ khai thác — đó là một tờ giấy có ghi rằng kỵ sĩ và quân chủ phải tận trung và có trách nhiệm lẫn nhau, sau đó là con dấu văn thư.

Một tấm giấy da dê mỏng manh ở thời kỳ trước đó còn quý hơn cả vàng, nhưng theo sự suy sụp của Erewhon, giai cấp kỵ sĩ sa đọa thành thế lực ngoan cố địa phương, người mạo hiểm lại trở thành sự nghiệp phi pháp, không còn ai nhiệt tình khuếch trương lãnh thổ cho vương quốc cổ xưa này nữa. Thế cho nên, danh hiệu "Kỵ sĩ khai thác" cũng dần trở thành vô danh, thừa thãi.

Từ khi tiên vương kế vị tới nay, các quý tộc dựa vào thân phận kỵ sĩ khai thác để làm giàu trước kia thì nay đã dần yết giá chuyển nhượng công khai cho cái danh hiệu này. Tấm giấy này từ lúc đó trở đi đã ngày càng mất giá.

Để lấy được danh phận này, giống như trước từng làm trò chơi, Burlando cũng chỉ bảo Balum chạy ra chợ trời mua một chiếc váy dài xinh đẹp tặng cho vợ của một viên quan thị chính nào đó mà thôi.

Lúc hắn lấy được văn thư thì đã là ngày thứ mười một. Ngày này lão thọt mang tới cho hắn một tin tức tốt khác — giao dịch ngầm mà hắn chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng tới.

Giống như một khu chợ tồn tại định kỳ, giới xã hội đen của Braggs sẽ cử hành giao dịch ngầm mỗi tuần trăng. Chẳng qua những thứ bán trên khu chợ này hầu hết toàn là những thứ chẳng sạch sẽ gì, ví dụ như đồ trộm cướp, hàng cấm, thậm chí mua bán người. Không cần kinh ngạc, bởi vì người tham gia hội giao dịch này — ngoài lính đánh thuê và người mạo hiểm, các thương nhân bất hợp pháp ra thì còn rất nhiều kẻ chế định quy tắc của Braggs.

Tức là các quý tộc.

Không cần nghi ngờ, kẻ đứng sau lưng thao túng thị trường đen này chính là thế lực ngầm bản địa, nhưng vấn đề là không thể tránh được việc bị quý tộc nào đó nhúng tay vào. Đây vốn là chuyện thật công khai.

Chỉ cần phải giấu giếm được những người bình dân thấp cổ bé họng vốn cần một biểu tượng xã hội bình thản, yên ổn kia là đủ.

Giao dịch ngầm định kỳ của Braggs được tổ chức tại chợ Maria thuộc khu Hood, hoặc chợ Người Chăn Dê tại khu vực thành phía đông. Người tổ chức cố gắng chọn địa phương đông đúc dân cư, lại có thể thuận lợi che giấu tai mắt người. Tuy nhiên, người hữu tâm thường sẽ phát hiện, tới hai ngày gần đó sẽ xuất hiện rất nhiều gương mặt xa lạ, chào hỏi, bắt chuyện, sau đó sáng sớm hôm sau lại hấp tấp rời đi.

Nhất là hai khu chợ này còn có phòng đấu giá nhỏ dành cho thuê — đương nhiên, thực ra cũng chỉ là cái cớ bề ngoài. Trên thực tế, hai phòng đấu giá kia ngoại trừ ngẫu nhiên sử dụng ra thì gần như thi công chuyên môn cho kỳ tụ hội này mà thôi.

Nếu đi điều tra chủ nhân của chúng, cuối cùng sẽ chỉ tra ra được một người thương nhân bình thường không có gì đặc biệt gần đó. Nhưng nếu điều tra sâu hơn thì sẽ phát hiện kiến trúc của cả hai nơi này thực ra đều do Hội nghị quý tộc địa phương bỏ vốn.

Đương nhiên, đó là nói bề ngoài.

Khi Balum dẫn Burlando từ trên xe ngựa xuống, tịch dương tại Braggs như một bức tranh sơn dầu, giống một quả quýt đỏ rực như lửa treo ở phía chân trời, nung đỏ cả một tầng mây.

Nghênh diện với ánh lửa đỏ mờ ảo này là chàng trai mặc đồng phục kỵ sĩ, đứng thẳng tắp; phù thủy học đồ Charr đứng bên cạnh hắn, ngụy trang thành hai người như thân phận trong thiệp mời kia — kỵ sĩ cao nguyên Karasu và tùy tùng học đồ của hắn.

Đương nhiên, còn có em gái của Burlando xuống theo từ trên xe ngựa — Anditina dùng tên giả là Anne, và tiểu thư Roman, vị hôn thê của hắn.

Anditina vừa xuống ngựa liền kín đáo rút tay khỏi tay Burlando. Nàng đeo một chiếc khăn che mặt màu đen, mặc bộ váy lễ phục đen, đôi mắt phủ một tầng sáng đạm mạc nhìn chăm chú dòng người tới lui phòng đấu giá nhỏ.



Thiếu nữ nhẹ nhàng mân mê đôi môi, khí chất so với mấy ngày trước đã biến đổi long trời lở đất. Nếu nói lần đầu nàng gặp Burlando cho người thanh niên có cảm giác nhu nhược vừa thấy đã thương, nhưng giờ phút này thì chỉ có lạnh như băng. Trên người nàng tỏa ra một luồng khí tự nhiên, khiến người sống chớ gần.

Lúc này đừng nói thám tử của Teste, chỉ sợ dù John "Chim cú mèo" có tự mình tới trước mặt Anditina có lẽ cũng không dám tùy tiện nhận diện ngay lập tức.

Huống chi nơi này đang ở đầu sóng ngọn gió, sự mất tích của một người nhỏ nhoi trong cả một thành phố rộng rãi như thế này chỉ là một việc nhỏ không đáng để người ta chú ý. Khu nghĩa địa công cộng vốn đã khiến người ta vừa nghe đã biến sắc, cho nên tới vài ngày sau thì nhân viên thị chính mới phát hiện sai sót của mình qua hành động của đồng nghiệp — vốn chuyện dân cư mất tích này nên thuộc trách nhiệm của Đội phòng vệ dưới quyền tòa thị chính, nhưng trước đó kỵ binh trị an đã gióng trống khua chiêng tìm tòi một lần. Thế cho nên, quy mô được cho là đặc biệt, ba trung đội kỵ binh hầu như đã lật tung cả thành đông lên một lượt, kém chút là kinh động tới Hội nghị quý tộc bản địa Braggs.

Có điều, sau đó dường như Tử tước Teste không muốn khiến chuyện này rơi vào tai người khác mà thành nhược điểm của mình, bấy giờ mới ngừng khua chiêng gõ trống. Toàn bộ sự tình cuối cùng được kết luận là thuộc về "Sự kiện tập kích nghĩa địa công cộng" xảy ra khoảng nửa năm trước, trở thành một nghi án không đầu không đuôi.

Bởi vậy Anditina hiện giờ mới có thể yên tâm xuất hiện bên ngoài.

Đứng cạnh nàng và cao hơn một cái trán chính là Roman. Cô tiểu thư thương nhân lúc này đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào một loạt quả cầu thủy tinh đang bày trên bàn cách đó không xa. Nàng nhíu mày, phảng phất muốn xuất ra một loại tinh thần nghiên cứu khắc khổ của học giả — để làm rõ xem kia là thứ gì.

Nhưng khiến Burlando phải dở khóc dở cười là trên cầu thủy tinh không viết gì cả, mà dù có nhìn lâu hơn nữa, nghiêm túc hơn nữa thì trên mặt chúng cũng không có hoa mọc lên đâu.

Hắn biết, nàng làm như vậy chỉ muốn dẫn tới sự chú ý của Anditina thôi.

Mấy ngày nay Roman bé bỏng ở chung với Anditina rất hợp, càng như bổ sung góc bù cho nhau. Nàng có một khứu giác nhạy cảm trời sinh, có thể ngửi thấy mùi cơ hội trong một sự kiện tầm thường — mà Anditina vừa vặn sở hữu thường thức đối với thế giới bên ngoài mà nàng thiếu hụt, cùng với một chút tri thức tất yếu.

Giống như là, nếu không có ai nói cho cô thương nhân tương lai rằng trước giờ khu vực Anzek gánh chức trách chuyển vận rượu và lương thực cho Braggs, vậy thì cô nương nông thôn sinh ra ở Bucce này sẽ không thể nhìn ra cơ hội buôn bán ẩn chứa trong đó.

Anditina hiện tại chính là nhân vật này. Tuy rằng mọi tri thức của nàng đều tới từ sách vở, nhưng so với tiểu thư Roman mà mọi tri thức đều phát ra từ tưởng tượng thì vẫn tốt hơn, không phải sao?

"Kia là cái gì vậy, Anne?" Roman rốt cục không nhịn được.

Lực chú ý của Anditina kỳ thực cũng đặt trên hàng loạt quả cầu thủy tinh nhỏ bằng ngón cái kia. Chủ của chúng là một nam giới mặc lễ phục màu đen: Ở Erewhon không phải người nào cũng có tư cách mặc lễ phục như vậy, đó là một tăng lữ.

Thiếu nữ dời ánh mắt lên người Burlando, nhưng chàng trai vẫn giữ dáng vẻ thờ ơ. Nàng rùng mình, nhíu mày.

"Đó là 'Hỏa chủng'." Anditina nghiêng đầu, nhẹ giọng đáp.

"Hỏa chủng là cái gì?"

"Hỏa chủng chính là thánh vật để truyền bá văn minh nơi hoang dã, không ngờ tại một hội đấu giá như thế này lại có thể nhìn thấy nó." Anditina đáp.

"Tôi không hiểu." Tiểu thư thương nhân nói thẳng tuột.

Anditina thở dài một hơi. Mấy ngày ở chung, Burlando đã không khiến nàng thất vọng. Nàng thật chưa từng nghĩ rằng người mà mình cam kết quả nhiên là một kỵ sĩ quý tộc, hơn nữa còn là kỵ sĩ cao nguyên trong truyền thuyết. Huống chi, hầu hết thời gian Burlando đều cử chỉ rất nho nhã, lễ độ, xử sự cũng điềm tĩnh tự nhiên, thật ra lại hợp với hình tượng lãnh chúa trong tưởng tượng của nàng — thế nhưng vị hôn thê của hắn lại khiến ngươi ta khá đau đầu. Không phải nói là Roman khó ở chung, trái lại, tính cách của tiểu thư thương nhân vào hầu hết thời gian đều có thể khiến người ta yêu thích. Thế nhưng điều làm thiếu nữ đau đầu là đối phương giống như thực sự coi nàng là một quyển bách khoa toàn thư di động, luôn mang biểu tình tò mò hỏi hết đông tới tây.

Nàng cũng không cách nào từ chối, đành đáp: "Cô biết bao nhiêu về thế giới của chúng ta?"



"Không biết."

"..."

Thiếu nữ ho khan hai tiếng, đáp: "Như vậy tôi sẽ tận lực giảng thật dễ hiểu. Trong sử thi của người Kruz, thần 'Ethirow' (Martha) của họ sáng tạo ra sáu loại nguyên tố Lửa, Gió, Nước, Đất, Sinh Mệnh và Bóng Tối từ trong hỗn độn để tạo nên biên giới của thế giới này. Sau khi bốn vị Vua tinh linh đạt thành khế ước, biên giới của thế giới đã thành hình —"

"Biên giới này không ngừng hút năng lượng phép thuật từ trong hỗn độn ra, hình thành đất đai kéo dài vô hạn theo bốn phương tám hướng, chính là thế giới mà chúng ta sinh sống — bởi vậy hình dạng thế giới là trời tròn đất vuông, mà còn kéo dài vô hạn khắp các phía."

"Nhưng thế giới này luôn không ngừng đi về phía hỗn độn, bởi vậy đấng Martha đã dùng đến pháp tắc để giới hạn, cố định trật tự tại vùng đất mà người phàm sinh sống. Trong các khu vực này, mặt trời, trăng và sao vận hành bình thường, cho nên người phàm mới có thể sinh sản, văn minh mới có thể kéo dài —"

"Vùng đất ngoài sự bảo hộ của đấng Martha là chiến trường của nguyên tố và hỗn độn, ở giữa còn có một khu vực chuyển giao rộng lớn. Khu vực đó chính là 'Man hoang' theo lời chúng ta nói. Vùng đất trật tự và man hoang không phải không thể chuyển đổi cho nhau, kỵ sĩ khai thác và 'Ma triều' cũng từ đó mà xuất hiện."

"Mà hỏa chủng, chính là mấu chốt để gieo trồng pháp tắc trên đại địa. Một lãnh địa thành lập trên man hoang, tất phải có một hỏa chủng."

Anditina vừa ho khan, vừa giải thích rồi hỏi: "Hiểu không?"

Roman gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu, ngoan ngoãn đáp: "Tôi chỉ nghe hiểu câu nói đầu tiên — a! Đau, đau, Burlando, buông tôi ra —"

Thì ra nàng còn chưa nói xong đã bị Burlando túm mặt tới, ép vào ngực.

"Roman bé bỏng, xem ra cô nhất định không có tài trở thành phù thủy rồi, không cần quan tâm mấy thứ đó. Cô nên quan tâm tới việc chúng ta có thể kiếm bao nhiêu tiền từ sàn đấu giá này thì hơn."

Burlando vừa nói với nàng, vừa quay đầu trao cho Anditina một ánh mắt xin lỗi.

Thiếu nữ mỉm cười.

Nàng bước nhanh tới, hỏi: "Ngài không thèm để ý tới hỏa chủng này sao, tiên sinh Burlando?"

Làm phụ tá, nàng đương nhiên biết Burlando đã đi mua một tấm giấy chứng nhận kỵ sĩ khai thác.

Burlando nhìn những quả cầu thủy tinh này một cái. Đồng thời xuất hiện nhiều hỏa chủng như vậy quả thực khiến hắn khá hứng thú, nhưng người để ý tới nhất định không chỉ mình hắn. Hắn nghĩ bản thân mình có lẽ cũng chỉ có thể thử xem mà thôi. Huống chi, nơi hắn muốn đi có một hỏa chủng đang ngủ say, hắn chẳng phải thực cần kíp vật này cho lắm.

Thế là hắn đáp: "Tôi hiểu, lát nữa có thể thử xem."

Anditina nhìn hắn, suy nghĩ một lát, không quá yên tâm mà gật đầu. Theo nàng, Burlando là cái loại kỵ sĩ trẻ tuổi rời nhà tự mình mở ra một mảnh trời riêng. Có lẽ việc hắn có được thành tựu hay không hoàn toàn dựa vào việc hắn có được lãnh địa riêng hay không — hoặc là chiếm được công lao trong chiến tranh.

Mà thiếu nữ cũng hiểu con đường của mình dài bao nhiêu, cũng hoàn toàn dựa vào những điều đó. Dù sao thì lúc này chỉ có Burlando thưởng thức tài năng của nàng mà thôi.

Bởi vậy nhất cử nhất động của Burlando không khỏi khiến nàng lo lắng.

Burlando cũng nhận ra sự lo lắng của cô thiếu nữ, muốn nói gì đó, nhưng hắn đột nhiên nhìn thấy lão thọt đang nấp trong chỗ bí mật ra hiệu cho hắn, nói cho hắn là hội giao dịch sắp bắt đầu, để hắn và người khác nhanh tới. Chàng trai hơi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn, quả nhiên phát hiện người chung quanh đã bắt đầu đi vào

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Gươm Hổ Phách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook