Quyển 2 - Chương 130: Tập kích ban đêm (Đầu)
Phi Viêm
27/12/2015
"Có người quen nha, Kaes —"
Người đàn ông mặc trang phục huấn luyện kỵ sĩ màu đen nhìn dãy núi chập trùng phía xa, những ánh lửa trại lấm tấm giữa rừng cây tối đen. Đoàn lính đánh thuê Sói Xám giống đang ngủ say trong một cái nôi rộng rãi. Xung quanh doanh trại yên tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng gió biển từ phía tây lẩn khuất trong bóng đêm, làm cho khu rừng đáp lại bằng những tiếng cây cối sàn sạt.
Hình như là sóng biển.
Hoặc như là tiếng rít của con yêu quái văng vẳng từ núi rừng, tiếng kêu truyền ra rất xa.
Con quái vật to lớn kéo theo một cái xác lính gác nữ bầy nhầy máu thịt đi ra từ trong rừng — nếu Burlando có ở đây nhất định có thể nhận ra, đó là nữ thợ săn người miền núi mà hắn đã từng gặp mặt buổi chiều. Có điều giờ phút này cô gái ấy đã biến thành một cái xác không còn sự sống. Lồng ngực rỗng tuếch của con quái vật phát ra tiếng két két. Ngọn lửa sắc lẻm màu da cam trong hốc mắt của nó giật lên, bất mãn với thái độ nhẹ nhàng, bâng quơ của gã kỵ sĩ áo đen.
"Còn chưa tới phiên ngươi dạy bảo ta, thằng nhãi con."
Giọng nói thô ráp, khàn khàn của con quái vật rung lên, khiến người ta liên tưởng đến bộ dây cót rỉ sét lâu ngày không được lau rửa.
Nó đứng thẳng dậy, tùy tiện quẳng cái xác kia xuống. Lính đánh thuê đã chết bị ném vào bụi cây như con gấu bông. Tiếng cành cây gãy răng rắc kéo dài đến ba, bốn mươi bước. Có điều này cách doanh trại đoàn lính đánh thuê Sói Xám quá xa, chút âm thanh ấy rất khó truyền xa như vậy — nhất là trong đêm có gió.
Kỵ sĩ áo đen vẫn cau mày liếc đồng bọn — gã nhìn thấy con nhện màu xanh nửa trong suốt, tỏa ra ánh sáng nhờ nhờ kêu lên "Xì xì" rồi rơi thẳng từ trên tán cây xuống "Bộp" một cái.
Burlando giật mình, nhìn lá bài rơi ra từ trong túi, bề mặt lá bài đã chuyển màu xám — là Nhện Tinh Gió, đã vào mộ. Nhưng hắn không cảm thấy đau lòng, mà đầu tiên nhặt lên lá bài kia, ngẩn người, lập tức ngẩng đầu dập tắt ngọn đèn. Chung quanh chìm vào bóng tối, ngọn đèn lều trại cách xa nhất đã hơn trăm bước.
Nhanh như vậy.
Hắn có cảm giác không kịp trở tay.
Lúc chập tối, đoàn Sói Xám chọn khe núi tránh gió này làm chỗ dựng trại. Burlando đề nghị Makarow Sói Bờm là để cho hai đội ngũ bọn họ cách nhau xa một chút, đỡ phải ngờ vực nhau vô căn cứ. Makarow và Burgar tuy cảm thấy ngoài dự đoán, lại vui vẻ đồng ý. Burlando không tín nhiệm họ, họ cũng làm sao dám yên tâm về cả tá bộ hạ của chàng trai này được. Thế là mỗi bên có ý riêng, nhất trí đạt thành nhận thức chung.
Chẳng qua là Makarow tuyệt đối không thể đoán được, Burlando muốn dựa vào lý do này để chạy trốn lúc nửa đêm.
Chàng trai chui ra khỏi lều, vì làn da tiếp xúc với không khí rét lạnh ban đêm nên hơi se lại. Tuy vùng núi Charbury chìm trong cái nóng chảy mỡ suốt cả ngày dài, nhưng nhiệt độ ban đêm trong khe núi lại hạ thấp đột ngột. Người lữ hành mà không chuẩn bị đủ lều trại hoặc túi ngủ sẽ dễ bị cảm lạnh. Hắn nhìn trái nhìn phải, vài cái bóng đen lắc lư phía xa không trốn thoát được cảm giác của hắn — mặc dù Burlando không trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng 3,7 năng cấp cảm giác đối với người thường đã là có năng khiếu dị bẩm, có thể nghe thấy tiếng kim rơi cách trăm mét trong đêm yên tĩnh.
Hắn thầm nghĩ, dường như Makarow chỉ nghi ngờ mấy người hắn chứ không có ác ý gì khác.
Xác nhận xung quanh không có người khác, hắn với dè dặt, cẩn trọng chui ra. Giờ phút này chàng trai đã vũ trang hạng nặng, mặc giáp đinh, mang theo tất cả các vũ khí và công cụ cần thiết; một tay xách ba lô, bên trong chứa nước và thức ăn. Sau đó hắn tới gần lều trại đầu tiên cách đó không xa, vỗ vỗ trên mặt lều. Khoảng vài giây sau, bên trong mới vang lên một giọng nói tò mò:
"Burlando sao?"
"Roman, làm sao cô lại ở đây?" Trán Burlando ngập đường đen. Hắn xác nhận lại mấy lần, đây thực sự là lều của Anditina.
"Một niềm vui nha!" Tiểu thư thương nhân trong lều nhỏ giọng cười khúc khích, ra chiều đắc ý lắm.
"Vui cái đầu cô ấy."
Burlando tức giận quay đầu lại, thấy Anditina vừa tết tóc vừa đi ra khỏi lều của Roman, trên mặt có phần áy náy. Có điều Burlando cũng biết, Roman mà có ý đồ xấu nào đó nhất định sẽ không thèm quan tâm tới ý của người khác. Hắn thở dài, nhận lỗi với tiểu thư quý tộc: "Làm phiền cô rồi…"
Anditina sửng sốt.
Nụ cười yếu ớt tức thời nở trên gương mặt của tiểu thư quý tộc. Nàng liếc lều trại sau lưng Burlando, nói: "Nhận ra được, ngài lãnh chúa thực sự thích tiểu thư Roman." Nàng dùng khẩu hình nói.
Burlando gật gật đầu.
Hắn không chỉ cảm thấy thân thiết với tính tình vô ưu vô lo, không có gì câu thúc của tiểu thư thương nhân. Sự thân thiết này có lẽ tới từ linh hồn của chính Burlando. Mà về mặt khác, tiểu thư Roman là người đầu tiên mà hắn quen biết thân mật từ khi tới thế giới này. Đối với nàng, hắn có một cảm tình đặc biệt.
Huống chi, vị tiểu thư thương nhân này vừa thông minh lại sảng khoái, thật hiếm người không thích nàng.
Mặc dù kiếp này Burlando mới mười chín tuổi, nhưng hai hồn trong một cơ thể đã quyết định hắn không còn là cậu trai trẻ ngại ngùng trước kia nữa. Hắn biết mình nên theo đuổi điều gì, lại nên trả giá trách nhiệm gì. Hắn xốc một góc lều trại, quả nhiên nhìn thấy tiểu thư thương nhân đang cười duyên dáng nhìn hắn.
"Chuẩn bị tốt chưa?" Hắn hỏi.
Roman và Anditina đều gật gật đầu.
Burlando ngẩng đầu. Như thuận theo động tác của hắn, trong hơn chục lều trại xung quanh đồng loạt xoát xoát chui ra hơn mười người. Họ không cần nói chuyện với nhau đã lặng lẽ thu hồi lều trại của mình. Tuy rằng những người lính đánh thuê đó đều vũ trang hạng nặng, trên đai lưng đeo đủ kiểu dáng vũ khí kim loại, nhưng khi hành động lại không phát ra một âm thanh nào.
Đây vẫn là lần đầu tiên Anditina chứng kiến những thủ hạ được Burlando "Triệu hồi ra từ thẻ bài", nhưng trong đôi mắt sáng ngời của nàng mau chóng lóe lên vẻ kinh thán: Thật là những lính đánh thuê có tố chất, anh ta tìm được những người này ở đâu?
Lính đánh thuê Rubis có thể để lại thanh danh hiển hách trong dòng sông lịch sử tất nhiên sẽ không có tiếng không có miếng. Sinh vật do thẻ bài Vận mệnh gọi ra càng tượng trưng cho tập hợp của cả khái niệm. Nói cách khác, mười hai người lính đánh thuê này chính là những người tốt nhất để phản ánh lên được ưu điểm của cả một quần thể "Anh linh" lính đánh thuê Rubis, đó là trung thành, vinh quang, sĩ khí cao ngất, kỷ luật nghiêm minh. Hơn nữa, không có nỗi sợ hãi cái chết và đau đớn giống như sinh vật thực sự, e rằng họ chính là binh lính ưu tú nhất từng xuất hiện trên thế giới này.
Đáng tiếc, Burlando cho rằng số lượng quá ít.
Nhưng ngay cả như vậy cũng đủ để Anditina nói không ra lời. Nàng vuốt vuốt má, lại nhìn Burlando, cảm giác hư ảo như mình đang nằm mơ — không hẳn là cô tiểu thư quý tộc chưa từng tiếp xúc với lính đánh thuê, ít nhiều gì thì các quý tộc cũng từng giao tiếp với những người kia vì chính sản nghiệp của mình. Đương nhiên, trừ đám du côn, lưu manh ra, đa số lính đánh thuê hoặc ít hoặc nhiều đều có liên hệ với quân nhân.
Nhưng cũng chỉ vậy mà thôi.
Lính đánh thuê ưu tú nhất mà Anditina từng gặp cũng không gì hơn đoàn lính đánh thuê Sói Xám mà mấy ngày nay đi chung. Đội ngũ do Makarow Sói Bờm dẫn theo tất nhiên sẽ không phải hạng hời hợt, nhưng so sánh với mười hai người trên tay Burlando, quả thực chính là khác nhau một trời một vực. Sự không tập trung cố hữu của lính đánh thuê không hề có trên những người này. Dường như rất khó có thể nhìn thấy một thứ gì đó thuộc về lính đánh thuê trên người họ — thiếu nữ nhíu mày, trong chốc lát không thể xác nhận xem thứ đó là gì.
Linh quang chợt lóe, nàng mới nhớ tới sự khác nhau — cảm giác kiêu ngạo và vinh dự. Nàng hít một hơi. Những lính đánh thuê phải chiến đấu để mưu kế sinh nhai ít khi thủy chung duy trì cảm giác vinh dự thần thánh đối với chức nghiệp của mình, tựa như vinh dự của kỵ sĩ vậy. Nàng liếc Burlando, trong lòng thoáng nhận định rằng những người vốn chẳng phải lính đánh thuê gì, mà là gia thần từ trong gia tộc đi ra theo người thanh niên này.
Nàng càng nghĩ càng khẳng định.
Quý tộc trẻ tuổi thoát ly gia tộc, một mình xông ra vùng trời của riêng mình, chuyện này vốn giống như tình tiết trong những câu chuyện truyền kỳ. Cho nên, lần đầu tiên nàng nghe Burlando nói như vậy liền có một chút cảm giác hướng tới — dù sao thì trong lòng bất kỳ ai cũng có một chút tinh thần hướng tới mạo hiểm và lãng mạn. Cho dù đó là Anditina được nhận sự giáo dục chính thống nhất từ nhỏ cũng không ngoại lệ.
Phụ tá cho một kỵ sĩ trẻ tuổi dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, cuối cùng đánh hạ được một mảnh giang sơn, câu chuyện cổ tích này quả thực là một hấp dẫn không thể kháng cự đối với một cô gái có học thức ở tuổi nàng như vậy.
Có điều bây giờ nhìn lại, ngài lãnh chúa này cũng không hoàn toàn dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng — nàng thầm vui sướng như vừa phát hiện ra một bí mật nhỏ, đương nhiên cũng không vì vậy mà uể oải. Ngược lại, trong lòng cô tiểu thư quý tộc nghìn vàng lại cảm thấy yên lòng — nàng tự thuyết phục bản thân, ít nhất cũng chứng tỏ là Burlando có chuẩn bị, không phải loại kỵ sĩ ngây ngô đầy nhiệt huyết, làm việc mù quáng, một lòng thầm muốn noi theo người xưa.
Hiển nhiên Burlando không thể đoán được là cấp dưới của mình chỉ vì nhìn thấy một đám "Quân bài" của hắn đã nảy sinh nhiều liên tưởng như vậy. Đương nhiên, nếu giờ phút này hắn biết Anditina suy nghĩ điều gì, nhất định hắn sẽ nghĩ biện pháp làm thêm vài lần nữa, như vậy có khi không cần tốn nhiều bọt mép cũng có thể thu được một đống lớn thủ hạ và gia thần vô cùng trung thành ấy chứ.
Chẳng qua là lúc này hắn không có tâm tư quan tâm tới việc đó.
Hắn nhanh chóng phát hiện mình gặp phiền phức nhỏ. Mười hai lính đánh thuê Rubis nhanh nhẹn thu dọn xong lều trại, nhưng khi họ tụ tập lại chuẩn bị chờ lệnh tiếp theo, Burlando đột nhiên chú ý thấy có hai bóng người từ rất xa đang đi tới doanh trại của đoàn lính đánh thuê Sói Xám. Hắn lập tức chau mày. Hắn thấy rõ một trong hai bóng người kia — là cái gã tóc trắng Redi.
Burlando lập tức nghĩ, có phải đối phương đã nhận ra động tĩnh bên này hay không, nhưng hắn liền đè hoài nghi này xuống. Bởi vì hai người kia rõ ràng không đi về phía hắn. Hắn tính con đường đối phương đi, có lẽ là đi qua khoảng giữa doanh trại đoàn Sói Xám và doanh trại của hắn. Hắn hơi ngẩn người — hai kẻ này muốn ra ngoài doanh trại?
Gian tế?
Burlando lập tức nghĩ tới một khả năng.
Người đàn ông mặc trang phục huấn luyện kỵ sĩ màu đen nhìn dãy núi chập trùng phía xa, những ánh lửa trại lấm tấm giữa rừng cây tối đen. Đoàn lính đánh thuê Sói Xám giống đang ngủ say trong một cái nôi rộng rãi. Xung quanh doanh trại yên tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng gió biển từ phía tây lẩn khuất trong bóng đêm, làm cho khu rừng đáp lại bằng những tiếng cây cối sàn sạt.
Hình như là sóng biển.
Hoặc như là tiếng rít của con yêu quái văng vẳng từ núi rừng, tiếng kêu truyền ra rất xa.
Con quái vật to lớn kéo theo một cái xác lính gác nữ bầy nhầy máu thịt đi ra từ trong rừng — nếu Burlando có ở đây nhất định có thể nhận ra, đó là nữ thợ săn người miền núi mà hắn đã từng gặp mặt buổi chiều. Có điều giờ phút này cô gái ấy đã biến thành một cái xác không còn sự sống. Lồng ngực rỗng tuếch của con quái vật phát ra tiếng két két. Ngọn lửa sắc lẻm màu da cam trong hốc mắt của nó giật lên, bất mãn với thái độ nhẹ nhàng, bâng quơ của gã kỵ sĩ áo đen.
"Còn chưa tới phiên ngươi dạy bảo ta, thằng nhãi con."
Giọng nói thô ráp, khàn khàn của con quái vật rung lên, khiến người ta liên tưởng đến bộ dây cót rỉ sét lâu ngày không được lau rửa.
Nó đứng thẳng dậy, tùy tiện quẳng cái xác kia xuống. Lính đánh thuê đã chết bị ném vào bụi cây như con gấu bông. Tiếng cành cây gãy răng rắc kéo dài đến ba, bốn mươi bước. Có điều này cách doanh trại đoàn lính đánh thuê Sói Xám quá xa, chút âm thanh ấy rất khó truyền xa như vậy — nhất là trong đêm có gió.
Kỵ sĩ áo đen vẫn cau mày liếc đồng bọn — gã nhìn thấy con nhện màu xanh nửa trong suốt, tỏa ra ánh sáng nhờ nhờ kêu lên "Xì xì" rồi rơi thẳng từ trên tán cây xuống "Bộp" một cái.
Burlando giật mình, nhìn lá bài rơi ra từ trong túi, bề mặt lá bài đã chuyển màu xám — là Nhện Tinh Gió, đã vào mộ. Nhưng hắn không cảm thấy đau lòng, mà đầu tiên nhặt lên lá bài kia, ngẩn người, lập tức ngẩng đầu dập tắt ngọn đèn. Chung quanh chìm vào bóng tối, ngọn đèn lều trại cách xa nhất đã hơn trăm bước.
Nhanh như vậy.
Hắn có cảm giác không kịp trở tay.
Lúc chập tối, đoàn Sói Xám chọn khe núi tránh gió này làm chỗ dựng trại. Burlando đề nghị Makarow Sói Bờm là để cho hai đội ngũ bọn họ cách nhau xa một chút, đỡ phải ngờ vực nhau vô căn cứ. Makarow và Burgar tuy cảm thấy ngoài dự đoán, lại vui vẻ đồng ý. Burlando không tín nhiệm họ, họ cũng làm sao dám yên tâm về cả tá bộ hạ của chàng trai này được. Thế là mỗi bên có ý riêng, nhất trí đạt thành nhận thức chung.
Chẳng qua là Makarow tuyệt đối không thể đoán được, Burlando muốn dựa vào lý do này để chạy trốn lúc nửa đêm.
Chàng trai chui ra khỏi lều, vì làn da tiếp xúc với không khí rét lạnh ban đêm nên hơi se lại. Tuy vùng núi Charbury chìm trong cái nóng chảy mỡ suốt cả ngày dài, nhưng nhiệt độ ban đêm trong khe núi lại hạ thấp đột ngột. Người lữ hành mà không chuẩn bị đủ lều trại hoặc túi ngủ sẽ dễ bị cảm lạnh. Hắn nhìn trái nhìn phải, vài cái bóng đen lắc lư phía xa không trốn thoát được cảm giác của hắn — mặc dù Burlando không trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng 3,7 năng cấp cảm giác đối với người thường đã là có năng khiếu dị bẩm, có thể nghe thấy tiếng kim rơi cách trăm mét trong đêm yên tĩnh.
Hắn thầm nghĩ, dường như Makarow chỉ nghi ngờ mấy người hắn chứ không có ác ý gì khác.
Xác nhận xung quanh không có người khác, hắn với dè dặt, cẩn trọng chui ra. Giờ phút này chàng trai đã vũ trang hạng nặng, mặc giáp đinh, mang theo tất cả các vũ khí và công cụ cần thiết; một tay xách ba lô, bên trong chứa nước và thức ăn. Sau đó hắn tới gần lều trại đầu tiên cách đó không xa, vỗ vỗ trên mặt lều. Khoảng vài giây sau, bên trong mới vang lên một giọng nói tò mò:
"Burlando sao?"
"Roman, làm sao cô lại ở đây?" Trán Burlando ngập đường đen. Hắn xác nhận lại mấy lần, đây thực sự là lều của Anditina.
"Một niềm vui nha!" Tiểu thư thương nhân trong lều nhỏ giọng cười khúc khích, ra chiều đắc ý lắm.
"Vui cái đầu cô ấy."
Burlando tức giận quay đầu lại, thấy Anditina vừa tết tóc vừa đi ra khỏi lều của Roman, trên mặt có phần áy náy. Có điều Burlando cũng biết, Roman mà có ý đồ xấu nào đó nhất định sẽ không thèm quan tâm tới ý của người khác. Hắn thở dài, nhận lỗi với tiểu thư quý tộc: "Làm phiền cô rồi…"
Anditina sửng sốt.
Nụ cười yếu ớt tức thời nở trên gương mặt của tiểu thư quý tộc. Nàng liếc lều trại sau lưng Burlando, nói: "Nhận ra được, ngài lãnh chúa thực sự thích tiểu thư Roman." Nàng dùng khẩu hình nói.
Burlando gật gật đầu.
Hắn không chỉ cảm thấy thân thiết với tính tình vô ưu vô lo, không có gì câu thúc của tiểu thư thương nhân. Sự thân thiết này có lẽ tới từ linh hồn của chính Burlando. Mà về mặt khác, tiểu thư Roman là người đầu tiên mà hắn quen biết thân mật từ khi tới thế giới này. Đối với nàng, hắn có một cảm tình đặc biệt.
Huống chi, vị tiểu thư thương nhân này vừa thông minh lại sảng khoái, thật hiếm người không thích nàng.
Mặc dù kiếp này Burlando mới mười chín tuổi, nhưng hai hồn trong một cơ thể đã quyết định hắn không còn là cậu trai trẻ ngại ngùng trước kia nữa. Hắn biết mình nên theo đuổi điều gì, lại nên trả giá trách nhiệm gì. Hắn xốc một góc lều trại, quả nhiên nhìn thấy tiểu thư thương nhân đang cười duyên dáng nhìn hắn.
"Chuẩn bị tốt chưa?" Hắn hỏi.
Roman và Anditina đều gật gật đầu.
Burlando ngẩng đầu. Như thuận theo động tác của hắn, trong hơn chục lều trại xung quanh đồng loạt xoát xoát chui ra hơn mười người. Họ không cần nói chuyện với nhau đã lặng lẽ thu hồi lều trại của mình. Tuy rằng những người lính đánh thuê đó đều vũ trang hạng nặng, trên đai lưng đeo đủ kiểu dáng vũ khí kim loại, nhưng khi hành động lại không phát ra một âm thanh nào.
Đây vẫn là lần đầu tiên Anditina chứng kiến những thủ hạ được Burlando "Triệu hồi ra từ thẻ bài", nhưng trong đôi mắt sáng ngời của nàng mau chóng lóe lên vẻ kinh thán: Thật là những lính đánh thuê có tố chất, anh ta tìm được những người này ở đâu?
Lính đánh thuê Rubis có thể để lại thanh danh hiển hách trong dòng sông lịch sử tất nhiên sẽ không có tiếng không có miếng. Sinh vật do thẻ bài Vận mệnh gọi ra càng tượng trưng cho tập hợp của cả khái niệm. Nói cách khác, mười hai người lính đánh thuê này chính là những người tốt nhất để phản ánh lên được ưu điểm của cả một quần thể "Anh linh" lính đánh thuê Rubis, đó là trung thành, vinh quang, sĩ khí cao ngất, kỷ luật nghiêm minh. Hơn nữa, không có nỗi sợ hãi cái chết và đau đớn giống như sinh vật thực sự, e rằng họ chính là binh lính ưu tú nhất từng xuất hiện trên thế giới này.
Đáng tiếc, Burlando cho rằng số lượng quá ít.
Nhưng ngay cả như vậy cũng đủ để Anditina nói không ra lời. Nàng vuốt vuốt má, lại nhìn Burlando, cảm giác hư ảo như mình đang nằm mơ — không hẳn là cô tiểu thư quý tộc chưa từng tiếp xúc với lính đánh thuê, ít nhiều gì thì các quý tộc cũng từng giao tiếp với những người kia vì chính sản nghiệp của mình. Đương nhiên, trừ đám du côn, lưu manh ra, đa số lính đánh thuê hoặc ít hoặc nhiều đều có liên hệ với quân nhân.
Nhưng cũng chỉ vậy mà thôi.
Lính đánh thuê ưu tú nhất mà Anditina từng gặp cũng không gì hơn đoàn lính đánh thuê Sói Xám mà mấy ngày nay đi chung. Đội ngũ do Makarow Sói Bờm dẫn theo tất nhiên sẽ không phải hạng hời hợt, nhưng so sánh với mười hai người trên tay Burlando, quả thực chính là khác nhau một trời một vực. Sự không tập trung cố hữu của lính đánh thuê không hề có trên những người này. Dường như rất khó có thể nhìn thấy một thứ gì đó thuộc về lính đánh thuê trên người họ — thiếu nữ nhíu mày, trong chốc lát không thể xác nhận xem thứ đó là gì.
Linh quang chợt lóe, nàng mới nhớ tới sự khác nhau — cảm giác kiêu ngạo và vinh dự. Nàng hít một hơi. Những lính đánh thuê phải chiến đấu để mưu kế sinh nhai ít khi thủy chung duy trì cảm giác vinh dự thần thánh đối với chức nghiệp của mình, tựa như vinh dự của kỵ sĩ vậy. Nàng liếc Burlando, trong lòng thoáng nhận định rằng những người vốn chẳng phải lính đánh thuê gì, mà là gia thần từ trong gia tộc đi ra theo người thanh niên này.
Nàng càng nghĩ càng khẳng định.
Quý tộc trẻ tuổi thoát ly gia tộc, một mình xông ra vùng trời của riêng mình, chuyện này vốn giống như tình tiết trong những câu chuyện truyền kỳ. Cho nên, lần đầu tiên nàng nghe Burlando nói như vậy liền có một chút cảm giác hướng tới — dù sao thì trong lòng bất kỳ ai cũng có một chút tinh thần hướng tới mạo hiểm và lãng mạn. Cho dù đó là Anditina được nhận sự giáo dục chính thống nhất từ nhỏ cũng không ngoại lệ.
Phụ tá cho một kỵ sĩ trẻ tuổi dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, cuối cùng đánh hạ được một mảnh giang sơn, câu chuyện cổ tích này quả thực là một hấp dẫn không thể kháng cự đối với một cô gái có học thức ở tuổi nàng như vậy.
Có điều bây giờ nhìn lại, ngài lãnh chúa này cũng không hoàn toàn dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng — nàng thầm vui sướng như vừa phát hiện ra một bí mật nhỏ, đương nhiên cũng không vì vậy mà uể oải. Ngược lại, trong lòng cô tiểu thư quý tộc nghìn vàng lại cảm thấy yên lòng — nàng tự thuyết phục bản thân, ít nhất cũng chứng tỏ là Burlando có chuẩn bị, không phải loại kỵ sĩ ngây ngô đầy nhiệt huyết, làm việc mù quáng, một lòng thầm muốn noi theo người xưa.
Hiển nhiên Burlando không thể đoán được là cấp dưới của mình chỉ vì nhìn thấy một đám "Quân bài" của hắn đã nảy sinh nhiều liên tưởng như vậy. Đương nhiên, nếu giờ phút này hắn biết Anditina suy nghĩ điều gì, nhất định hắn sẽ nghĩ biện pháp làm thêm vài lần nữa, như vậy có khi không cần tốn nhiều bọt mép cũng có thể thu được một đống lớn thủ hạ và gia thần vô cùng trung thành ấy chứ.
Chẳng qua là lúc này hắn không có tâm tư quan tâm tới việc đó.
Hắn nhanh chóng phát hiện mình gặp phiền phức nhỏ. Mười hai lính đánh thuê Rubis nhanh nhẹn thu dọn xong lều trại, nhưng khi họ tụ tập lại chuẩn bị chờ lệnh tiếp theo, Burlando đột nhiên chú ý thấy có hai bóng người từ rất xa đang đi tới doanh trại của đoàn lính đánh thuê Sói Xám. Hắn lập tức chau mày. Hắn thấy rõ một trong hai bóng người kia — là cái gã tóc trắng Redi.
Burlando lập tức nghĩ, có phải đối phương đã nhận ra động tĩnh bên này hay không, nhưng hắn liền đè hoài nghi này xuống. Bởi vì hai người kia rõ ràng không đi về phía hắn. Hắn tính con đường đối phương đi, có lẽ là đi qua khoảng giữa doanh trại đoàn Sói Xám và doanh trại của hắn. Hắn hơi ngẩn người — hai kẻ này muốn ra ngoài doanh trại?
Gian tế?
Burlando lập tức nghĩ tới một khả năng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.