Thanh Gươm Hổ Phách

Quyển 2 - Chương 147: Người chết và vị vua (Bảy)

Phi Viêm

26/02/2016

Trong giấc mơ.

Vương đình tinh linh bạc vẫn tản ra ánh sáng trắng thần thánh như ký ức. Nóc màu trắng, tường màu trắng, hành lang uốn khúc màu trắng, và lan can cũng màu trắng.

Đó là giấc mộng bao lâu trước đây…

"Chị."

"Ngươi tên gì?"

Giọng nói trong giấc mộng lại trở nên chua ngoa như trước.

"Thật, thật xin lỗi."

Ở trong giấc mộng…

Nhớ lời mẹ nói, khi bàn tay nhẹ nhàng áp lên ngực, lòng bàn tay có thể cảm thấy nhịp đập của "Trái tim" và hơi ấm của sinh mệnh. Chỉ có kề sát nơi đó, người ta mới cảm thấy yên tâm.

Nhưng chính như thế, cảnh sắc thôn Charle thời thơ ấu trở nên thật rõ ràng, thật muốn quay về lúc đó…

"Thật xin lỗi, thưa chị."

"Thật xin lỗi, phụ vương."

"Đều do con không tốt…"

**********

Lời nói của Burlando cũng khiến chính hắn nhớ tới một sự kiện khác. Bằng với nói là lượng máu của cô bé con này rất nhiều, có lẽ không bằng nói tới một khả năng khác. Đó chính là thiết lập của nhiệm vụ kịch bản. Trên bản hướng dẫn đi màn không nói tới chi tiết làm sao khởi động tế đàn, tuy Burlando tin tưởng với kinh nghiệm của mình cũng có thể tìm được phương pháp chính xác —

Nhưng bây giờ xem ra là phương pháp đang đặt ngay trước mắt?

Nhưng nếu đã là nhiệm vụ thì cô bé này có lẽ sẽ thức tỉnh thật. Dù sao trò chơi cũng sẽ không bắt người chơi chờ đợi quá lâu. Burlando ngẩng lên, nhìn những ngôi sao trải rộng trên bầu trời đêm, nghĩ không biết thế giới này có giống như thế hay không.

Các lính đánh thuê khẽ nói chuyện. Anditina bắt lấy cánh tay Roman, có phần căng thẳng nhìn thiếu nữ tinh linh bạc tuổi vị thành niên trên mặt đất. Tất cả mọi người không dám đi tới quá gần, dù sao thì linh hồn ngựa một sừng còn đang bảo hộ bên cạnh nàng. Uy lực trước đó vẫn còn dư lại, ai biết nó có thể bùng lên đánh người không.

Có điều quả đúng như Burlando tính, lông mi của cô bé giật giật, sau đó mở ra.

Đó là đôi mắt mê mang.

Con ngươi màu bạc có vẻ trống rỗng.

Nhưng dường như chớp mắt có rất nhiều thứ rót vào đôi mắt trống rỗng đó, như là trí nhớ, tình cảm và một ít nhân tố phức tạp. Tạm dừng sau một lát, thân thể cô bé con giật giật, nghiêng đầu nhìn về phía khuôn mặt của mấy người Burlando.

Giống như nàng nhớ tới gì đó, vẻ mặt đau đớn, sau đó cuộn mình kịch liệt ho khan. Nàng nới tay, trong lòng bàn tay toàn máu màu bạc.

Nàng run rẩy sờ soạng mặt đất, cắn răng nắm lấy cây trường mâu màu bạc của mình —

Các lính đánh thuê cảnh giác rút vũ khí, có người như muốn đi lên ngăn cản nàng, nhưng Anditina lại nhỏ giọng hô lên: "Burlando, nàng đã không còn năng lực chiến đấu."

Biểu hiện vừa rồi của thiếu nữ tinh linh dường như đã xúc động đến tiểu thư quý tộc. Nàng cũng từng nghèo túng, cái cảm giác cảm động này giống như đánh trúng chỗ yếu đuối trong lòng nàng.

Nàng không có năng lực chiến đấu, đúng là như thế.

Burlando gật gật đầu. U linh này đã tiến vào giai đoạn tiêu vong, giờ dù hắn có đứng yên cho nàng giết thì nàng cũng không có năng lực này. U linh tồn tại trên thế giới này dựa vào một nguyện vọng cố chấp đối với sự kiện nào đó, nguyện vọng này chính là lực lượng linh hồn của nó. Sau khi lực lượng linh hồn tán loạn, một chút liên hệ sau cùng của nàng với thế giới này cũng biến mất.

Điều này đại biểu từ nay về sau, cô bé tinh linh này sẽ hoàn toàn biến mất trên đời, không còn hình bóng.

Quả nhiên, sờ soạng một lúc, thiếu nữ tinh linh bỗng dừng lại. Bởi vì nàng kinh ngạc nhìn thấy bàn tay chống xuống đất của mình dường như có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Burlando giơ tay lên, bảo người khác dừng lại.

Cũng không cần hắn nhắc nhở, các lính đánh thuê đã tự dừng hành động của mình. Nếu kỵ sĩ u linh lúc trước hùng mạnh đến mức khiến người ta e sợ, thì linh hồn thiếu nữ tinh linh này lại yếu ớt khiến người ta sinh lòng muốn bảo vệ.

"Tiên sinh… loài người, tôi… sắp biến mất… phải không?"



Thiếu nữ tinh linh kinh ngạc nhìn bàn tay mình dần biến mất, bỗng mở miệng hỏi. Giọng nói của nàng giống như tiếng hót của chim dạ oanh văng vẳng trong núi rừng, dễ nghe đến khó tin…

Giọng nói này khiến cô em tinh linh hoang dã cũng phải nhỏ giọng tán thán một tiếng. Tinh linh hoang dã còn là nhạc sĩ xuất sắc, nhưng trước mặt quý tộc tinh linh — tinh linh bạc, vẫn rơi xuống hạ phong.

Theo huyết mạch hoàng kim của tinh linh Wanze truyền lại tới nay, bộ tộc bạch ngân có huyết thống thuần khiết thực tế chỉ còn lại có hai. Một bộ tộc là tinh linh bạc, tộc khác là tinh linh sương. Bởi vì bộ tộc hoàng kim đã sớm biến mất, cho nên tinh linh bạc và tinh linh sương trở thành vương tộc bẩm sinh của tinh linh.

Burlando yên lặng gật đầu.

Nhiệm vụ đến rồi, nhưng hắn bỗng cảm thấy không cao hứng nổi. Trong trò chơi, thông thường hắn sẽ không phải chịu ảnh hưởng của tình cảnh, bởi vì hắn biết kia chẳng qua chỉ là một NPC. Thế nhưng ở đây, hắn lại không thể máu lạnh như vậy được.

"Cô…" Anditina nhỏ giọng thăm dò: "Kỵ sĩ lúc trước… là cô sao?"

"..." Thiếu nữ tinh linh không trả lời, trầm mặc gật gật đầu. Cánh tay và cẳng chân của nàng cũng dần trở nên trong suốt. Nàng ngẩng lên, miễn cưỡng cười: "Tôi… đã giết thật nhiều người… Hóa ra, Martha đại nhân, đúng thật đã vứt bỏ tôi…"

"Đó không phải lỗi của cô." Burlando đáp.

Sự kiện trong lịch sử kia thật sự là do Viêm thánh điện không đủ phúc hậu, bằng không Đấng Martha đã không nổi giận lôi đình như thế, mà sau đó vận mệnh quốc gia Erewhon liền một đường đi xuống.

Nói tới đây, cơ bản là hắn đã hiểu rõ tiền căn hậu quả. Chắc là lúc ấy tăng lữ Viêm thánh điện muốn sửa đổi khế ước giữa các vị tiên vương tinh linh bạc với thần Martha và Nữ thần Saya. Burlando cũng từng làm chuyện thay đổi khế ước thần linh này, kỳ thực không phức tạp, chẳng qua là độ rủi ro rất lớn — hắn là người chơi tự nhiên có thể gánh chịu, chẳng qua không biết lúc ấy người Erewhon lấy đâu ra lá gan to như vậy, kết quả vẫn khiến tà linh thừa cơ mà vào.

Đó là một thảm kịch.

Nếu đã vậy thì tà linh kia khẳng định không chỉ khống chế một mình cô bé con này, chỉ là tăng lữ Viêm thánh điện cũng chẳng phải ngồi không. Trải qua một cuộc chiến thảm thiết không được ghi chép trong lịch sử, từ đó về sau ngôi đền thần này biến mất hoàn toàn khỏi mọi tài liệu lịch sử tương quan, vẫn tan hoang cho tới bây giờ.

"Cô tên là gì?"

Cho dù tại lúc này, vấn đề của Roman vẫn có tính kiến thiết như vậy.

"Tôi tên là Medisa, họ của tôi là Nguyệt." Thiếu nữ tinh linh đáp.

"Cô không thuộc vương tộc?" Burlando và Anditina cũng ngẩn ngơ, trăm miệng một lời hỏi. Dòng dõi vương tộc tinh linh bạc cùng tên với Đế quốc, vương tộc Haalan chính là tộc bạch ngân thuần khiến nhất. Hơn nữa, nếu không phải vương tộc thuần huyết thì không thể vào mộ vua.

"Ừ, tôi là con gái của công tượng."

"Nhưng nơi này là mộ của Vua tinh linh bạc mà…" Anditina truy hỏi.

Vấn đề này khiến thiếu nữ tinh linh ngốc ra, nửa thân thể đã dần trong suốt. "Bởi vì có một chút duyên cớ đặc biệt…" Nàng nói.

"Duyên cớ đặc biệt? Tôi nghe nói tinh linh bạc an táng anh hùng vĩ đại của họ cùng với tiên vương…" Tiểu thư quý tộc nói như đọc từ trong sách ra, nhưng nàng nghi ngờ nhìn cô bé, thấy thế nào cũng không giống như anh hùng "Vĩ đại".

Thiếu nữ tinh linh sờ sờ ngựa một sừng của mình, ánh mắt trở nên dịu dàng: "Cũng không phải vậy, thực ra là tôi thay người khác tới chỗ này."

Gì?

Burlando suýt nữa mất hình tượng phun nước bọt lần thứ hai. Tại thời đại kia hắn từng nghe nói tới đi thi hộ, chưa từng nghe nói tới việc đi chôn hộ. Đây là gì? Thay lượt hả?

Có điều Anditina sâu sắc hơn hắn nhiều lắm. Thiếu nữ lập tức hỏi: "Chết thay? Hay là tuẫn táng?"

Burlando ngẩn ra, thế thân? Hắn nghĩ thầm, đúng là cái loại máu chó mà. Thật chưa từng nghĩ rằng tinh linh bạc cao quý, tao nhã lại biết làm loại chuyện này, dường như không khác loài người là mấy.

Nhưng thiếu nữ tinh linh lập tức lắc đầu: "Tôi tự nguyện."

"Tự nguyện?" Burlando quả thực khó tin.

Thiếu nữ tinh linh nở nụ cười nhợt nhạt, như nghĩ tới một chuyện đáng kiêu ngạo nào đó:

"Tôi, thay thế... cho chị của tôi... Không, là thay cho... công chúa điện hạ tới nơi này..."

Lúc nàng nói tới đây, nửa người dưới gần như đã biến mất.

"Đợi một chút." Burlando lại ngắt lời nàng: "Chị? Công chúa điện hạ? Tình huống gì thế này?"

"Mẹ của tôi là bậc thầy công tượng tinh linh của thôn Charle, nhưng phụ vương tôi, cũng là hoàng đế bệ hạ của Đế quốc Haalan. Tôi nghĩ, coi như tôi là nửa công chúa..."

"Cho nên chị cô là công chúa Đế quốc tinh linh bạc?"



Thiếu nữ gật gật đầu.

"Chuyện gì đã xảy ra?"

"Chị tôi trúng phải nguyền rủa của người Miner trong chiến đấu, phù thủy cung đình nói với phụ vương tôi — trừ khi một người có quan hệ huyết thống thay chị ấy chết đi, bằng không chị ấy sẽ dần suy yếu cho tới tử vong." Thiếu nữ tinh linh chậm rãi tự kể: "Nhưng chị tôi là tướng lãnh kiệt xuất của Đế quốc, bất kể người lùn hay đồng minh loài người, hay nhân dân chúng tôi đều không hi vọng chuyện này..."

"Cho nên, phụ vương lựa chọn tôi."

Anditina nghe thấy liền nhíu mày: "... Ông ta là cha cô, sao có thể làm chuyện này?"

Nhưng Burlando lại đè lên vai tiểu thư quý tộc. Nàng không biết Rồng Hắc Ám đối địch với Tứ Thánh Giả vào năm Hỗn độn có bao nhiêu hùng mạnh. Để đối kháng với sự tồn tại kia mà thế giới đã trả giá lớn biết bao nhiêu. Cha của Medisa là người thống trị của Đế quốc Haalan, đưa ra lựa chọn như vậy cũng là chuyện bình thường.

Hắn nhìn thiếu nữ tinh linh, trầm mặc sau một lúc lâu, hỏi: "Vì sao muốn nói cho chúng tôi những điều này?"

"Bởi vì... muốn mời mọi người giúp một việc..."

Quả nhiên, Burlando nghĩ.

"Giúp cái gì?"

"Người thằn lằn trong rừng đã lấy đi chiếc dây chuyền của chị tôi từ trong lăng mộ của tôi. Tôi không biết chúng muốn làm gì, nhưng không có vật kia, nguyền rủa không thể nào cố định trên người tôi, tôi lo rằng..."

Anditina nghe thấy liền buồn bực, không nhịn được ngắt lời nàng: "Chính cô đã sắp biến mất lại còn lo lắng cho người khác."

Thiếu nữ tinh linh nhìn tiểu thư quý tộc một cái, mỉm cười: "Nguyên nhân là vì, hi vọng... bản thân mất đi... có một chút ý nghĩa..."

Anditina cứng lại.

"Đây là chuyện của cô, dường như chúng tôi có quyền từ chối?" Burlando hỏi. Tuy rằng lý trí nói cho hắn là phải nhận ủy thác này, nhưng không biết vì sao, nhìn cô bé con không tranh với đời đây, hắn liền cảm thấy bực tức.

Cô bé ngẩng đầu, đôi mắt lóe lên vẻ gian xảo: "Tiên sinh... loài người, mọi người tới là để cầu linh hồn các tiên vương xa xưa... trợ giúp, đúng không?"

Thân thể của nàng đã gần như hoàn toàn trong suốt.

"Cô biết?"

"Trong khe núi có một cơn gió nhẹ là tôi cũng có thể nghe được..." Nàng nhắm mắt lại, đáp.

"Để được các vị tiên vương xa xưa tán thành, trước hết mọi người phải được tôi tán thành..."

"Cho nên, tôi muốn giao dịch với mọi người."

Vậy mà bị uy hiếp, lại còn bị một con bé con uy hiếp, Burlando đau khổ một trận. Chẳng lẽ hắn có thể trở mặt sao? Hắn quay lại nhìn Anditina và Roman, hai cô gái và cả Hổ Tước đều gật đầu.

"Được rồi, nhưng tôi có một yêu cầu." Burlando nói.

"Tôi muốn được linh hồn các vị tiên vương xa xưa trợ giúp trước, bằng không với lực lượng của chúng tôi đi đối phó với lũ cường đạo người thằn lằn trong rừng kia thì không khác lấy trứng chọi đá."

Thiếu nữ gật gật đầu.

"Tôi đồng ý." Nàng đáp.

Burlando ngẩn ra: "Cô không lo là tôi đổi ý?"

"Đương nhiên... lo lắng." Thiếu nữ tinh linh trầm mặc, đáp.

"Vậy vì sao cô..."

Thiếu nữ bỗng ho khan.

Nàng lại ngẩng đầu, gương mặt đẫm nước mắt: "Tôi... đương nhiên lo lắng, thế nhưng... tôi cũng... không muốn biến mất... Tôi còn có... chuyện... muốn hoàn thành... Thật xin lỗi, mọi người có thể giúp... tôi... không?"

Gió thổi qua ngọn cây, giống như khu rừng đang vang lên tiếng nức nở —

Mọi người chợt ngây dại. Rõ ràng đã biến mất không còn bóng dáng, nhưng tiếng khóc lóc và lời nói của thiếu nữ tinh linh giống như từng chữ từng chữ quanh quẩn bên tai mỗi người. Burlando nhìn những người khác, nhất thời không nói được một câu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Gươm Hổ Phách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook